Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn

Cầm túi gấm nhỏ trong tay, Cốc Nhược Vũ
vừa khóc vừa ở trong lòng hô: Mẹ ——! Cha ——! Ô ——! Nữ nhi bất hiếu, cũng không thể ở bên hai người chăm sóc hai người, không có năng lực giúp
hai người rửa sạch oan khuất, con nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ mới có thể cứu hai người!

Thanh âm
như ma quỷ xuyên qua não! Tiếng khóc của cô gái này càng lúc càng lớn,
khóc không ngừng, thiếu chút nữa làm cho Nguyệt Bát hắn sinh ra ảo giác
mình chính là đầu sỏ gây tội hại nàng! Nguyệt Bát thật sự có điểm chịu
không nổi cảnh Cốc Nhược Vũ khóc, an ủi nàng nói: “Đừng khóc, trên mặt
ngươi còn bị thương, nếu còn khóc vế thương sẽ càng nặng thêm!”

Ô ô. . . . . . , Cốc Nhược Vũ giống như không nghe thấy, tiếp tục khóc, bả vai run lên run lên, thương tâm đến cực điểm.

Vì muốn dỗ nàng ngừng khóc, Nguyệt Bát
đứng dậy cầm cái túi lại đây, đưa cho nàng nói: “Đừng khóc nữa, này, đây là bọc đồ của ngươi, ta đem ngươi trên lưng núi về thì cầm giúp ngươi,
một thứ cũng không có quăng!”

Lúc này, nhìn đến bọc đồ của Phượng
Hiên, Cốc Nhược Vũ nhớ tới chuyện trong sạch của mình bị mất, mặt mũi
còn bị dao chém bị thương, nghĩ tới dung mạo cũng bị hủy rồi, hơn nữa
tình cảnh cửa nát nhà tan ở trước mặt,nước mắt trong chốc lát lại chảy,
khóc càng dữ dội hơn.

Thấy khuyên không thành, ngược lại tưới
dầu vào lửa, Nguyệt Bát biết cảm thấy thất bại. Hắn biết tư vị mất đi
người thân, nhìn Cốc Nhược Vũ như vậy, trong lòng khó tránh khỏi dâng
lên sự chua xót, ý nghĩ đồng tình bắt đầu tràn ra, vì thế, hắn suy tính
một phen, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, thở dài nói: “Nếu ngươi đáp
ứng ta không nói lời nào, không kêu to, như vậy khi đội ngũ áp giải cha
mẹ ngươi khởi hành thì ta sẽ dẫn ngươi đi tiễn cha mẹ ngươi!”

“ Có, có thể chứ?” Cốc Nhược Vũ nghe được có thể đi tiễn cha mẹ, lập tức nhìn về phía Nguyệt Bát, chờ đợi hỏi.

“Uh, nhưng mà ngươi nhất định không được nói chuyện, chỉ có thể nhìn theo, vạn nhất để cho người ta phát hiện là ngươi, khó có thể thành công!” Nguyệt Bát vẻ mặt thành thật nói.

“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Cốc Nhược Vũ gật đầu, nghe thấy hắn khẳng định mang nàng đi gặp cha mẹ, nhất thời kích động lên.

“Cha mẹ ngươi khẳng định nghĩ ngươi đã
chết, cho nên phải có biện pháp để cho bọn họ biết ngươi còn sống, như
vậy trong lòng bọn họ sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ cố gắng sống sót. Chỉ
cần có thể còn sống, các ngươi còn có cơ hội một ngày đoàn tụ!” Nguyệt
Bát chu đáo nghĩ !

Bởi vì tai họa liên tiếp xảy ra, cho nên vốn không lo lắng đến chuyện này, Cốc Nhược Vũ cảm thấy hắn nói rất có
lý, trong lòng cảm kích nói: “Cám ơn ngươi!”

“Ha ha, không cần khách khí!” Nghe người ta cảm ơn, Nguyệt Bát cảm thấy ngượng ngùng nở nụ cười, hắn thoáng nhìn túi gấm nhỏ trong tay Cốc Nhược Vũ, trong đầu linh quang chợt lóe, chỉ
vào nó nói, “ Cái túi gấm nhỏ kia là được rồi, đợi lát nữa tìm cơ hội
đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ hiểu!”

Cốc Nhược Vũ vừa nghe, lập tức đưa túi
gấm nhỏ cho hắn, sau đó lại nghĩ đến, đem ngọc bội đã lấy ra cũng giao
cho hắn, để cho hắn đặt bên trong túi gấm, đến lúc đó cùng giao cho cha
mẹ, như vậy Tiên ca ca sẽ phù hộ bọn họ .

Đem ngọc bội bỏ vào trong túi gấm nhỏ
thật chu đáo, Nguyệt Bát để Cốc Nhược Vũ chờ một chút, ra khỏi lều trại
một chuyến, khi hắn trở về, còn dẫn theo một người trở về, hắn giới
thiệu nói là Nguyệt Tam.

Cốc Nhược Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Tam
đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm xuống, Nguyệt Bát dìu nàng nói muốn giúp nàng đi nhanh hơn, nàng mới hiểu được là muốn cõng nàng.

Ghé vào trên lưng Nguyệt Tam, Cốc Nhược
Vũ khó hiểu nhìn Nguyệt Bát tìm đồ vật tạo ra hình dáng giống như nàng
đang ngủ trên giường, dùng chăn đắp lên, sau đó thấy Nguyệt Bát cười hắc hắc, nói như vậy là không để cho mẹ hắn biết bọn họ mang nàng đi ra
ngoài. Có thể nói trên mặt Cốc Nhược Vũ trừ bỏ cái trán cùng ánh mắt,
vốn là bị băng bó kín mít, nhưng vì không để cho người khác cảm thấy
quái dị, Nguyệt Bát tìm cái khăn che mặt che từ phía dưới mắt của nàng.

Vì thế, dưới sự trợ giúp cùng lòng tốt của Nguyệt Bát cùng Nguyệt Tam, Cốc Nhược Vũ mang khăn che mặt đi tới ở ngã tư đường.

Đội ngũ áp giải phạm nhân lưu đày đi đến ngã tư đường, không như thường ngày, lần này hai bên ngã tư đường không phải chỉ lưa thưa mấy người đến xem, mà là một đám người đông đúc đến
tiễn đưa, có người lau nước mắt, thỉnh thoảng còn có người đuổi theo xe
chở tù không để ý quan binh ngăn cản, nhét đồ ăn vào trong xe

Trên cơ bản toàn bộ mọi người ở Nam Lăng cho rằng vợ chồng Cốc gia giống như Bồ Tát là vì thiện lương, nhất thời mềm lòng mới chứa chấp tặc nhân kia, vô tội bị liên lụy. Về phần việc
xâm chiếm tài sản kia, không ai có thể tin tưởng, đây cũng là nguyên
nhân mà hai huynh đệ Tề gia cùng Mai gia không ai dám xuất hiện, sợ chọc nhiều người tức giận.

Xa xa đã nhìn thấy cha mẹ một thân áo
tù nhân, vô cùng bẩn thỉu ngồi trong xe tù, cổ cùng với tay chân đều là
xiềng xích, Cốc Nhược Vũ nước mắt trong hốc mắt liền tràn ra, cha, mẹ!
Ô. . . . . . , nàng chỉ có thể im lặng kêu trong lòng, bàn tay nhỏ bé
không khỏi gắt gao cầm lấy quần áo Nguyệt Tam. Hiểu được khổ sở của
nàng, Nguyệt Tam cùng Nguyệt Bát tận lực chen chúc lên phía trước.

Xe chở tù càng ngày càng gần, Cốc Nhược
Vũ phát hiện ra Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình già đi rất nhiều, hai người thậm chí đã bạc đầy đầu. Tâm, đau nhức như nghẹt lại, Cốc Nhược Vũ miệng há ra lại đóng lại, không dám tin, nước mắt rơi như suối, hận
không thể xuống dưới xông lên phía trước, nhưng mà lúc trước khi đi
Nguyệt Bát đã luôn dặn, hơn nữa cũng phải vì người Nguyệt gia mà suy
nghĩ, nàng chỉ có thể dùng sức cắn môi dưới, ngăn cho mình không khóc
lên..

Nguyệt Bát đối với Nguyệt Tam khoa tay
múa chân một chút, chỉ thấy Nguyệt Tam gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó
Nguyệt Bát liền nhảy ra chỗ đám người, chạy về phía xe chở tù, tránh
thoát quan binh ngăn cản, đưa tay đem túi gấm nhỏ kia ném vào xe chở tù, cố ý ném vào trước mặt Mai Bình

Bịch một tiếng, liền hấp dẫn lực chú ý
của Mai Bình, bà cúi đầu vừa thấy, không thể tin được hai tay run run
nhặt lên túi gấm nhỏ vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của nữ nhi, nháy mắt, bà lấy lại tinh thần, quay đầu bắt đầu sốt ruột tìm kiếm.

“Nơi này!” Nghe thấy tiếng la, Mai Bình
hướng nhìn về nơi phát ra thành âm, thấy một người thiếu niên chỉ có
mười bốn, mười năm tuổi chạy theo xe chở tù, sau khi bà nhìn hắn, thiếu
niên kia liền vừa vẫy tay, vừa chạy tới bên đường, vì thế, theo chỉ dẫn
của hắn, bà nhìn thấy Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ.

Cho dù che mặt, nhưng liếc mắt một cái
liền nhận ra con gái của mình, Mai Bình bi hỉ(*) vội vàng lay lay Cốc
Lương Thừa một bên, đem túi gấm nhỏ đưa cho ông, lại chỉ về phía bên
đường cho ông xem, vì thế, Cốc Lương Thừa cũng nhìn thấy Cốc Nhược Vũ.

(*) bi hỉ: vừa vui vừa buồn

Hai vợ chồng ôm lấy lan can xe tù, thần
sắc khó nén kích động, vui mừng mà nghĩ: thật tốt quá, Nhược Vũ còn
sống, nàng làm sao có thể chỉ vì như vậy mà chết được!

Phải sống sót, nhất định phải sống sót! Mai Bình nghẹn ngào, há mồm không lên tiếng dặn.

Chúng ta nhất định còn có thể gặp mặt,
con nhất định phải sống sót! Còn sống để gặp lại chúng ta! Đôi mắt của
Cốc Lương Thừa đỏ đi, gắt gao nắm lấy lan can, cũng không tiếng động dặn dò nữ nhi.

Hiểu được ý tứ của cha mẹ, Cốc Nhược Vũ lại đau khổ nước mắt tuôn rơi, nàng bất lực chỉ có thể gật gật đầu.

Nữ nhi còn sống, vợ chồng Cốc Lương Thừa chợt cảm thấy cuộc sống còn có một chút ý nghĩa, hai người lưu luyến
rơi lệ nhìn Cốc Nhược Vũ.

Xe chở tù chậm rãi đi phía trước, Nguyệt Tam cõng Cốc Nhược Vũ ở ngã tư đường chạy theo bên cạnh, một bên còn có Nguyệt Bát che chở, thẳng đến khi xe chở tù ra khỏi cửa thành, lúc này
mới bất đắc dĩ ngừng lại, sau đó trở lại lều trại nơi Nguyệt gia đóng
trại.

Cốc Nhược Vũ nằm lại trên giường, nhìn
nàng cố nén bi thương, Nguyệt Bát cũng khổ sở theo, nghĩ đến các chuyện
bất hạnh đã phát sinh, trong lòng đối với tên đầu sỏ gây ra chuyện này
cũng sinh ra hận ý, nhịn không được nói: “Khóc lên đi! Khóc thoải mái
một lần đi, đem tất cả mọi bất mãn cùng bi thương trong lòng đều khóc
ra, sau đó phải cố gắng sống sót, còn về phần trứng thối này, ông trời
đều nhìn thấy trong mắt, một ngày nào đó bọn họ sẽ chịu báo ứng!”

Cảm xúc trong lòng như được mở chốt, Cốc Nhược Vũ đau khổ khóc thành tiếng, miệng không ngừng mà hô cha cùng mẹ.

Ngày đó, Cốc Nhược Vũ khóc thật lâu,
khiến cho nữ tử của Nguyệt gia nhớ tới những thân nhân từng mất đi là
Nguyệt Tứ cùng Nguyệt Lục, còn có Nguyệt Thất trở nên điên loạn, không
khỏi cũng khóc theo.

Ngày thứ hai, được người Nguyệt gia có
lòng tốt thu lưu, Cốc Nhược Vũ theo xe ngựa của Nguyệt gia rời khỏi Nam
Lăng – nơi đã sinh trưởng trong nhiều năm. Không đến vài ngày, vết
thương trên người đã không còn quá nặng, nàng đã có thể xuống giường. Vì báo đáp người Nguyệt gia, nàng cũng không phải không biết xấu hổ mà cái gì cũng không làm, nàng thường giúp việc cho Nguyệt gia, giúp đỡ một
chút, dĩ nhiên, tuy rằng nàng muốn giúp việc, nhưng vẫn thường xuyên bị
người Nguyệt gia lương thiện cự tuyệt.

Rời khỏi Nam lăng được sáu mười sáu
ngày, Nguyệt gia gặp phải chuyện bất hạnh lớn, Nguyệt Thất bởi vì bị
người ta làm nhục mà trở nên điên loạn, ngày đó bỗng nhiên thanh tỉnh,
thừa dịp bọn họ ai cũng không chú ý, trang điểm cho chính mình, rồi nhảy xuống giếng tự vẫn.

Đối mặt với nỗi đau xót mất đi thân nhân của Nguyệt gia, Cốc Nhược Vũ cố hết sức làm việc giúp đỡ

Ngày hôm sau, vì hậu sự của Nguyệt Thất, Cốc Nhược Vũ đi theo Nguyệt Bát dừng lại trong trấn nhỏ mua đồ. Nhìn
sắc mặt Nguyệt Bát bình thường luôn vui tươi hớn hở mà nay khó nén bi
thương, Cốc Nhược Vũ an ủi hắn nói: “Bát nhi, đừng quá khổ sở .”

“Ta không sao!” Nguyệt Bát lắc đầu, “Kỳ
thật tỷ tỷ của ta như vậy cũng tốt, tỷ ấy rốt cục cũng có thể giải thoát rồi!” Ngừng một chút, hắn lại không cam tâm căm giận nói: “Tự sát cái
gì! Không biết người thân sẽ khổ sở sao? Chết tiệt, đây đúng là cách
hành hạ người khác, sao tỷ lại có thể làm như vậy!”

Nhìn đôi mắt đỏ của Nguyệt Bát, biết hắn rất khổ sở, Cốc Nhược Vũ im lặng mà an ủi, đưa tay đặt lên đầu vai hắn.

Ngay tại lúc đó, thanh âm của tiếng kiếm vang lên, mọi người xung quanh chỉ trỏ, thanh âm xì xào bàn tán không
ngừng, Cốc Nhược Vũ cùng Nguyệt Bát đều cảm thấy không khí có điểm không bình thường, xoay người nhìn lại, phát hiện ra tiêu điểm của mọi người
đều ở trên người một cô gái đang lảo đảo đi trên đường

Khi Cốc Nhược Vũ thấy dung mạo của nàng
kia thì không khỏi ngây ngẩn cả người, so với bộ dạng của người chiếm sự trong sạch của mình, có đến tám phần giống nhau! Nữ tử tay trái cầm
kiếm, trên thân kiếm máu đã sớm khô cạn, y phục hoa lệ nhưng bẩn thỉu
rách nát không chịu nổi, cả người đều là vết máu, các vết thương chồng
chất nhau.

Còn chưa chờ Cốc Nhược Vũ lấy lại tinh
thần, Nguyệt Bát bên người nàng liền vọt lên phía trước người nàng ấy
kêu lên: “Tỷ tỷ!” Cốc Nhược Vũ chậm nửa nhịp nhưng cũng liền đi theo.

Thấy có người che ở trước người mình, nữ tử dừng chân, Nguyệt Bát cùng Cốc Nhược Vũ lúc này mới nhìn thấy rõ ánh mắt trống rỗng của nữ tử, giống như đã chịu qua cái gì kích thích, cả
người tản ra bi thương cùng tuyệt vọng.

Như là nhận ra Nguyệt Bát trước mắt, chỉ thấy trong đôi mắt to của nàng nước mắt chậm rãi chảy ra, môi khô nứt
giật giật, nhẹ nhàng mà khàn khàn kêu lên một câu: “Bát nhi. . . . . .”
Sau đó nàng liền khép mắt lại ngất đi.

Hai người vội vàng đón được nàng, đem nàng mang về nơi Nguyệt gia đóng trại .

Nữ tử kia thật sự là Phượng Vũ mới từ
trong quan tài leo ra được bảy ngày, mà Cốc Nhược Vũ lần đầu tiên cùng
em gái tương lai của chồng mình gặp nhau .

Kế tiếp Nguyệt gia một trận luống cuống
tay chân, vốn thêm một Cốc Nhược Vũ huỷ dung, lại thiếu mất Nguyệt Thất
tâm trí điên loạn, lúc này lại tới thêm một Phượng Vũ sau khi tỉnh lại
mất đi trí nhớ cùng mù .

Tuy rằng không biết rõ quan hệ sâu sa
của cô gái này cùng Nguyệt gia, nhưng không nghĩ tới người Nguyệt gia
lại để cho cô gái này lấy thân phận Nguyệt Thất đã chết, kêu Thất nhi
còn sống sót, trước ý tứ của cả nhà ân nhân, Cốc Nhược Vũ chỉ có thể
nghe theo lời nói dối trắng trợn – đem khuông mặt tuyệt sắc kiên cường
của Phượng Vũ cùng bộ dạng trong sáng của Nguyệt Bát thành chị em sinh
đôi.

Ngay tại lúc người Nguyệt gia nghĩ biện
pháp thoát khỏi kẻ thù của Phượng Vũ, Cốc Nhược Vũ đem nổi thống khổ của mình để ở một bên, vội vàng giúp đỡ Nguyệt Thị hết mức, thời điểm đó
Phượng Hiên đang cách Cốc Nhược Vũ một trấn nhỏ chỉ có vài ngày lộ
trình.

Bị lôi trở về sau hơn mười ngày, Phượng
Hiên rốt cục tỉnh táo lại, xuất phát từ Cung Châu, phái Phượng Địch đi
xuống Nam lăng, hắn hi vọng có thể khiến cha mẹ Cốc Nhược Vũ đồng ý,
đem nàng đưa đến Kiền Đô .

Phượng Hiên ra roi thúc ngựa từ Cung
Châu đuổi tới Kiền Đô, trên đường đụng phải đoàn người ngự y Hồng Hi
Nghiêu, biết được muội muội của mình đã được cứu ra, chỉ là quan tài đã
mở, người lại không biết đi đâu. Khiến hắn dấy lên hi vọng mang theo
Phượng Tiêu cùng Hồng Hi Nghiêu và người hầu Hồng Phổ quay trở lại vùng
hoang sơ tìm muội muội mất tích, mở rộng phạm vi tìm .

Phượng Vũ thế thân Nguyệt Thất, khiến
cừu nhân của nàng nghĩ rằng nàng đã chết, đàn ông Nguyệt gia thay phiên
trông coi thi thể Nguyệt Thất cách đó không xa đợi kẻ thù của Phượng Vũ
xuất hiện, sau đó mới thu hồi di thể Nguyệt thất.

Ngày thứ hai trông coi thi thể, đến
phiên Nguyệt Bát phải ở nơi nào đó trông coi thì trùng hợp đến thời gian bữa trưa, Cốc Nhược Vũ xung phong nhận việc muốn đi đưa cơm cho Nguyệt Bát, không lay chuyển được nàng, Nguyệt thị đành phải để cho nàng đi.

Nguyệt Bát ăn cơm do Cốc Nhược Vũ đưa
tới không bao lâu, thì nghe thấy tiếng vó ngựa ở cách đó không xa vang
lên, vì thế, hắn liền đè thấp đầu Cốc Nhược Vũ, hai người gục xuống núp
vào.

Phượng Hiên vẻ mặt mỏi mệt cưỡi ngựa,
sau khi nhìn cỗ thi thể ở chỗ xa xa, nắm chặc dây cương, để cho ngựa
ngừng lại. Sau khi dừng lại trong chốc lát, hắn mới từ từ xuống ngựa,
chậm rãi đi đến chỗ thi thể kia, phía sau hắn Phượng Tiêu cùng Hồng phổ
cũng đi theo.

Ba người đi đến bên cạnh thi thể nử tử,
Hồng Phổ nhận ra đó là quần áo Phượng Vũ mặc, Phượng Hiên không muốn tin tưởng sự thật trước mắt, nhưng Phượng Tiêu từ trên cổ nử tử lấy ra một
cái khoá vàng vốn là vật bất ly thân từ trước đến nay của muội tử, lộ ra nốt ruồi chỗ xương quai xanh, rốt cuộc Phượng Hiên khó có thể khống chế bi thương, hô lên một tiếng”Không ——!” Sau đó, thẳng tắp quỳ xuống,
không ngại thi thể đã bốc mùi, khẽ run đưa tay ôm thi thể vào trong
lòng, thất thanh khóc thảm thiết lên.

Ông trời làm sao có thể cho hắn hi vọng
sau đó lại tàn nhẫn đoạt nó đi! Muội muội của hắn, một tay hắn nuôi lớn
từng chút từng chút một, sẽ vẫy vẫy tay nhỏ bé với hắn, sẽ cười với hắn, sẽ nghênh ngang đi theo phía sau hắn, đây là muội muội mình yêu thương đến tận xương tủy! Tại sao lại chết thảm như vậy! Ôm sát thi thể trong
lòng, Phượng Hiên khó nén bi thống thét dài lên một tiếng.

Cảnh tượng như thế làm cho Nguyệt Bát
cùng Cốc Nhược Vũ đang trốn đều giật mình. Nhìn thấy Phượng Hiên ngay
trước mặt, Cốc Nhược Vũ liền nhận ra hắn là ai, thiếu chút nữa kêu ra
tiếng, vốn định tiến lên chất vấn hắn có phải là người đêm đó không,
nhưng Cốc Nhược Vũ lại sờ sờ chính khuôn mặt băng bó của mình, hai tròng mắt tối sầm lại, cảm thấy vẫn là quên đi, trước khi bị thương chưa chắc hắn đã phụ trách, huống chi lại là hiện tại dung nhan đã bị huỷ rồi
đâu!

Sau khi thấy hắn bi thương như vậy, nghĩ đến cái người giả Nguyệt Thất kia có khuôn mặt rất giống hắn, cho rằng
hai người nhất định là huynh muội, tâm Cốc Nhược Vũ liền mềm nhũng, cảm
thấy Phượng Hiên thật đáng thương, nàng nghĩ muốn đi lên nói cho hắn
biết, nhưng bị Nguyệt Bát cản lại. Không rõ dụng ý của Nguyệt bát, nhưng Cốc Nhược Vũ theo ý của hắn, nhịn xuống.

Phượng Hiên trong lúc khóc rống không
biết muội tử mà hắn cho rằng đã chết, hiện đang ở ngay tại trấn nhỏ gần
đó, trong bi thương hắn lại không chú ý tới người yêu mến gần trong gang tấc, không bao lâu sau, đem thi thể đi hỏa táng, nhìn ánh lửa , trong
mắt Phượng Hiên tràn đầy hận ý, ở trong lòng thề nói : tất cả, toàn bộ
người hại chết muội muội hắn, Phượng Hiên hắn một người cũng sẽ không
buông tha ! Hắn sẽ hoàn lại gấp trăm lần!

Vô tình trong lúc đó, Phượng Hiên cầm
tro cốt của “Muội tử”, giục ngựa quay lại Kiền Đô, cứ như vậy bỏ lỡ cơ
hội gặp lại Cốc Nhược Vũ và muội tử bất hạnh Phượng Vũ. Bỏ qua lần này,
hắn cùng với muội tử Phượng Vũ ly biệt hai năm rưỡi, mà cùng Cốc Nhược
Vũ, lại là hơn ba năm rưỡi.

Đợi đám người Phượng Hiên đi rồi, Nguyệt Bát giải thích với Cốc Nhược Vũ suy nghĩ của hắn, thấy có lý nên Cốc
Nhược Vũ liền đáp ứng hắn sẽ giữ bí mật chuyện vừa rồi với người khác,
hai người trở về nơi Nguyệt gia đóng trại, ngày đó, Cốc Nhược Vũ cùng
Phượng Vũ đều theo Nguyệt gia rời khỏi nơi này, bắt đầu cuộc sống chạy
tứ phương.

Hơn một tháng sau, Cốc Nhược Vũ đột
nhiên trở nên ăn gì ói nấy, thiếu chút nữa làm người Nguyệt gia sợ hãi.
Cảm thấy rất có lỗi Nguyệt gia, chính mình thế nhưng lại lãng phí lương
thực, Cốc Nhược Vũ cố gắng làm cho mình nuốt cơm xuống, nhưng vẫn là ói
không ngừng.

Ngày nào đó, thật sự chịu không nổi bộ
dạng kia của nàng, Nguyệt Bát lắm miệng nói một câu: “Ngươi cũng không
phải là phụ nữ có thai, làm sao lại ói không ngừng a!”

Cạch! Mọi thứ trong tay, những chuyện
đang nói của mọi người xung quanh đều dừng lại, chỉ còn một không gian
yên tĩnh, Nguyệt Gia phải chậm đến nửa nhịp, lúc này mới nhớ tới Nguyệt
Bát từng nói qua nàng không may mắn mất đi sự trong sạch, chợt, nhịn
không được, không có ai ngoài Nguyệt Thất vì bị mù, tầm mắt mọi người
cũng không cẩn thận dời về phía bụng Cốc Nhược Vũ. Cốc Nhược Vũ lại thêm bối rối cũng nhìn về phía bụng của mình, thầm kêu một tiếng, không thể
nào, nàng xui xẻo như vậy sao?

Sau đó, Nguyệt Bát từ trước đến nay đều
thích phát biểu ý kiến, không nghĩ ngợi lại hỏi một câu: “Ngươi sẽ không thực sự mất đi sự trong sạch của chính mình chứ?” Nhất thời, cách nói
chuyện không che đậy của hắn bị người nhà một cước đạp sang một bên.

Đám người Nguyệt thị thật cẩn thận nhìn
Cốc Nhược Vũ, không lên tiếng hỏi. Cốc Nhược Vũ trong mắt rưng rưng gật
gật đầu, thoáng chốc, tuy rằng đã thấy qua chuyện nữ tử nhà mình mất đi
trong sạch, nhưng mà ba người đều lần lượt tự sát, người nhà Nguyệt gia
chưa từng gặp chuyện này nên cũng không biết phải làm sao.

Nguyệt Bát lại quay về nói nhiều : “A,
ngươi so với ta chỉ lớn hơn hai tuổi, mà lúc này lại đã làm mẹ rồi à!”
Không cần nghĩ, cũng không cần nhìn đến ánh mắt của mọi người, lúc này
cũng đã bị người nhà hành hung một trận, sau đó đạp qua một bên.

Tuy nói việc này là ngoài ý muốn, nhưng
Cốc Nhược Vũ cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn muốn giữ lại đứa bé này, cũng
bởi vì việc này, nàng đã nhớ lại lời của Kỳ Toán Tử…, vì thế, nàng quyết định không quấy rầy một nhà Nguyệt thị nữa, trước khi sinh hạ đứa nhỏ
tạm thời tìm một chỗ để ở lại, sau đó chậm rãi đi từ Thanh châu Lệ Đô
đến biên cảnh phía tây tìm cha mẹ.

Người Nguyệt gia không giữ lại được
nàng, đành đưa nàng đến gần Thanh châu Lệ Đô, sau đó giúp đỡ nàng sống ở nhà của một Viên Ngoại, rồi cáo biệt. Vì thế, Cốc Nhược Vũ mang thai
tạm thời ở Liễu trấn, ở trong này nàng phải vượt qua khoảng thời gian ba năm đầy gian nan khốn khổ.

Gần tám tháng sau, Cốc Nhược Vũ dưới sự
giúp đỡ của vị đại thẩm phòng bếp, sinh hạ một bé trai nho nhỏ. Vừa sinh hạ trẻ con nhiều nếp nhăn nên không nhìn ra giống ai, nhưng không qua
bao lâu, làn da của đứa trẻ trở nên mềm mại, trên khuôn mặt nho nhỏ,
tinh tường nhìn ra được đôi mắt tròn tròn của nó giống hệt của Cốc Nhược Vũ, còn cái khác hoàn toàn giống cha nó, nói tóm lại, đó chính là một
đứa con nít mang danh tiểu Phượng Hiên.

Kế đó, đầu sỏ gây nên chuyện là ai thì
không cần phải hoài nghi nữa, mà kẻ gây hoạ ở nhân gian, vô tình, lại
nhiều thêm một ngưòi!

Chapter
1 Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2 Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3 Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4 Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5 Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6 Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7 Chương 7: Trẻ con bị sủng
8 Chương 8: Việc không tình nguyện
9 Chương 9: Điên cuồng
10 Chương 10: Huynh Muội hài hước
11 Chương 11: Hình bộ thị lang
12 Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13 Chương 13: Tính toán chính xác
14 Chương 14: Chủ nhân chân chính
15 Chương 15: Em rể vừa ý
16 Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17 Chương 17: Lòng dạ độc ác
18 Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19 Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20 Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21 Chương 21: Trẻ hư bị đau
22 Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23 Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24 Chương 24: Thị vệ không may
25 Chương 25: Trừng phạt khác loại
26 Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27 Chương 27: Khách không mời mà đến
28 Chương 28: Bị người trêu đùa
29 Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30 Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31 Chương 31: Nghi thức đính hôn
32 Chương 32: Hối hôn
33 Chương 33: Đính hôn vui đùa
34 Chương 34: Bé con về nhà
35 Chương 35: Tiếc biệt ly
36 Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37 Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38 Chương 38: Cầu hôn
39 Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40 Chương 40: Quyết định sai lầm
41 Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42 Chương 42: Việc trong tộc
43 Chương 43: Xuân dược
44 Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45 Chương 45: Tâm mang ý xấu
46 Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52 Chương 52: Tin dữ đến
53 Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54 Chương 54: Họa vô đơn chí
55 Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56 Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57 Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58 Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59 Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60 Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61 Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62 Chương 62: Cha con họa thủy
63 Chương 63: Khó lòng giãi bày
64 Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65 Chương 65: Động phòng hoa chúc
66 Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67 Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68 Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69 Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70 Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71 Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72 Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73 Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74 Chương 74: Trong họa lại có phúc
75 Chương 75: Tình cảm ấm áp
76 Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77 Chương 77: Con rể kém chất lượng
78 Chương 78: Bé con lắm miệng
79 Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80 Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81 Chương 81: Quan phục nguyên chức
82 Chương 82: Thân phận thật sự
83 Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84 Chương 84: Tin mừng mang thai
85 Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86 Chương 86: Con báo mẫu thù
87 Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88 Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89 Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90 Chương 90: Đại náo tửu lâu
91 Chương 91: Đại lao Hình bộ
92 Chương 92: Kết cục của cha vợ
93 Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94 Chương 94: Thảm sự không ngừng
95 Chương 95: Kế hoạch ám sát
96 Chương 96: Thả hổ về rừng
97 Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98 Chương 98: Ác giả ác báo
99 Chương 99: Ý định của lễ cưới
100 Chương 100: Sóng lại lên
101 Chương 101: Nói gà thành vịt
102 Chương 102: Lời nói dối
103 Chương 103: Mưa gió sắp đến
104 Chương 104: Trong thọ yến
105 Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106 Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107 Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108 Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109 Chương 109: Pháp trường kinh biến
110 Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111 Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112 Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113 Chương 113: Xuống núi đi xa
114 Chương 114: Phượng trọng nam chết
115 Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116 Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma
Chapter

Updated 116 Episodes

1
Chương 1: Cung gia và Phượng gia
2
Chương 2: Huynh trưởng dong dài
3
Chương 3: Trộm gà không được còn mất nắm gạo
4
Chương 4: Tam hỉ lâm môn
5
Chương 5: Tất cả đều là kế hoạch
6
Chương 6: Hỉ duyên sơ phùng
7
Chương 7: Trẻ con bị sủng
8
Chương 8: Việc không tình nguyện
9
Chương 9: Điên cuồng
10
Chương 10: Huynh Muội hài hước
11
Chương 11: Hình bộ thị lang
12
Chương 12: Tin tức ngoài ý muốn
13
Chương 13: Tính toán chính xác
14
Chương 14: Chủ nhân chân chính
15
Chương 15: Em rể vừa ý
16
Chương 16: Biện pháp hủy hôn
17
Chương 17: Lòng dạ độc ác
18
Chương 18: Cô gái ngạo mạn
19
Chương 19: Đường phố phía nam ở Thái Đô
20
Chương 20: Anh hùng cứu tiểu mỹ nhân
21
Chương 21: Trẻ hư bị đau
22
Chương 22: Mang oa nhi về nhà
23
Chương 23: Thị vệ bị hoảng sợ
24
Chương 24: Thị vệ không may
25
Chương 25: Trừng phạt khác loại
26
Chương 26: Gặp trước khi đính hôn
27
Chương 27: Khách không mời mà đến
28
Chương 28: Bị người trêu đùa
29
Chương 29: “Trộm” cùng tiểu oa nhi
30
Chương 30: Đêm đổi ngọc bội
31
Chương 31: Nghi thức đính hôn
32
Chương 32: Hối hôn
33
Chương 33: Đính hôn vui đùa
34
Chương 34: Bé con về nhà
35
Chương 35: Tiếc biệt ly
36
Chương 36: Thời cuộc thay đổi
37
Chương 37: Nam lăng Cốc gia
38
Chương 38: Cầu hôn
39
Chương 39: Lựa chọn bức hoạ để kết hôn
40
Chương 40: Quyết định sai lầm
41
Chương 41: Việc hôn nhân không mỹ mãn
42
Chương 42: Việc trong tộc
43
Chương 43: Xuân dược
44
Chương 44: Âm mưu quỷ kế
45
Chương 45: Tâm mang ý xấu
46
Chương 46: Gặp lại ở Ti đô
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Thất bại trong gang tấc
52
Chương 52: Tin dữ đến
53
Chương 53: Ba kiếp ập xuống
54
Chương 54: Họa vô đơn chí
55
Chương 55: Sinh mệnh ngoài ý muốn
56
Chương 56: Yêu ai yêu cả đường đi
57
Chương 57: Sở thích đoạn tụ
58
Chương 58: Gặp lại ở Lệ Đô nồi tiếp duyên, thiếu niên bé gái, chỉ là duyên mỏng
59
Chương 59: Bỏ trốn mất dạng
60
Chương 60: Kẻ trộm nửa đêm
61
Chương 61: Nhận ra nhau ở bên hồ
62
Chương 62: Cha con họa thủy
63
Chương 63: Khó lòng giãi bày
64
Chương 64: Giả bộ bệnh lừa thành thân
65
Chương 65: Động phòng hoa chúc
66
Chương 66: Cuộc sống bình thường sau khi thành thân
67
Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu
68
Chương 68: Ý tại ngôn ngoại
69
Chương 69: Đoán trước tai hoạ ngầm
70
Chương 70: Khởi hành đi về phía tây
71
Chương 71: Dọc đường vui vẻ
72
Chương 72: Máu nhuộm Kỳ Sơn
73
Chương 73: Ân nhân ba lần cứu giúp
74
Chương 74: Trong họa lại có phúc
75
Chương 75: Tình cảm ấm áp
76
Chương 76: Cốc gia ở Tây Lỗ
77
Chương 77: Con rể kém chất lượng
78
Chương 78: Bé con lắm miệng
79
Chương 79: Cha mẹ cùng Tiên ca ca
80
Chương 80: Báo thù khúc dạo đầu
81
Chương 81: Quan phục nguyên chức
82
Chương 82: Thân phận thật sự
83
Chương 83: Thủ phủ Tây Bắc
84
Chương 84: Tin mừng mang thai
85
Chương 85: Tiểu thí ngưu đao
86
Chương 86: Con báo mẫu thù
87
Chương 87: Hai kẻ dở hơi ở Cung gia
88
Chương 88: Ban ngày gặp”Quỷ”
89
Chương 89: Oan gia ngõ hẹp
90
Chương 90: Đại náo tửu lâu
91
Chương 91: Đại lao Hình bộ
92
Chương 92: Kết cục của cha vợ
93
Chương 93: Tin dữ giáng xuống
94
Chương 94: Thảm sự không ngừng
95
Chương 95: Kế hoạch ám sát
96
Chương 96: Thả hổ về rừng
97
Chương 97: Địa lao Phượng phủ
98
Chương 98: Ác giả ác báo
99
Chương 99: Ý định của lễ cưới
100
Chương 100: Sóng lại lên
101
Chương 101: Nói gà thành vịt
102
Chương 102: Lời nói dối
103
Chương 103: Mưa gió sắp đến
104
Chương 104: Trong thọ yến
105
Chương 105: Kháng chỉ bất tuân
106
Chương 106: Cũng chính là bằng hữu
107
Chương 107: Kiếp nạn theo quẻ bói
108
Chương 108: Không nói gì mà từ biệt
109
Chương 109: Pháp trường kinh biến
110
Chương 110: Một mình cướp pháp trường
111
Chương 111: Hành động phản nghịch trong đêm khuya
112
Chương 112: Bảy nước chiến loạn
113
Chương 113: Xuống núi đi xa
114
Chương 114: Phượng trọng nam chết
115
Chương 115: Mạng phú quý vương phi
116
Chương 116: Ngoại truyện: Câu chuyện về tiểu tiểu ác ma