Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi

"Gia Hòa trưởng công chúa?" Ân Bác Văn nghi hoặc, tiếp theo cười lạnh nói "Ta không hiểu ngươi đang nói gì?"

Diệp Hoàn bình tĩnh nhìn Ân Bác Văn một lúc, nhẹ nhàng cười một tiếng "Không hiểu cũng không sao."

"Oan có đầu nợ có chủ, người làm việc ác thì dù là sớm hay muộn cũng đều sẽ phải đền tội." Hắn gằn từng chữ "Một kẻ cũng chạy không thoát."

Mặt Ân Bác Văn âm trầm, khóe miệng nở nụ cười trào phúng "Đều nghe nói Diệp đại nhân là khiêm khiêm quân tử, đáng lẽ thế nhân nên nhìn thấy bộ dáng bây giờ của ngươi."

"Cái này không cần ngươi quan tâm. " Diệp Hoàn nói "Ngươi vẫn là nên ngẫm lại tương lai Ân gia đi."

Diệp Nhiên nhìn sắc mặt Diệp Hoàn, cảm thấy từ khi công tử thích quận chúa liền bắt đầu thay đổi, hiện tại lại trở nên cay nghiệt như vậy, tiến bộ không ít nha.

"Ta còn tưởng rằng hắn có thể luôn giữ được bình tĩnh." Sau khi ra khỏi nhà lao, Diệp Nhiên nói.

"Hắn bình tĩnh chẳng qua là cảm thấy bản thân không có tội, hoặc là nói mặc dù có tội nhưng không lớn. Hiện tại đã có phán quyết, hắn nếu còn có thể bình tĩnh thong dong ta ngược lại phải bội phục hắn."

Diệp Nhiên thấp giọng "Kia là Gia Hòa trưởng công chúa sao?"

"Không biết. " Diệp Hoàn giương mắt kiểm, muốn nói gì đó nhưng là khi nhìn thấy người phía trước liền ngừng lại, nở nụ cười tươi, kinh ngạc gọi "Quận chúa."

"Diệp đại nhân!" Ân Trường Hoan đi đến chỗ Diệp Hoàn, nhìn thấy phía sau Diệp Hoàn là nhà lao, nàng nói "Diệp đại nhân vừa vào nhà lao sao?"

Diệp Hoàn cười ôn hòa "Ta đi nói kết quả phán quyết nói cho Ân hầu gia."

Ân Trường Hoan bĩu môi "Hầu gia gì chứ, hắn hiện tại chỉ là một bạch thân(*)."

(*) Bạch thân: thường dân.

"Là tại hạ lỡ lời. " Diệp Hoàn dung túng cười cười "Sao quận chúa lại tới đây?"

Nhà lao Đại Lý tự đều là giam giữ những kẻ phạm trọng tội, mà Đại Lý tự lại thủ vệ sâm nghiêm, người bình thường sẽ không đến nơi này.

Ân Trường Hoan: "Ta đến hỏi hắn vài vấn đề." Hắn ở đây là chỉ Ân Bác Văn.

"Vậy có cần tại hạ đi vào cùng quận chúa không?"

"Không cần đâu." Ân Trường Hoan khoát tay cười "Ta cũng không phải đứa bé, Diệp đại nhân đi làm công vụ của mình đi."

Diệp Hoàn không ép buộc Ân Trường Hoan đi cùng, có mấy lời không muốn hắn nghe thấy nhưng Ân Trường Hoan rời đi rồi hắn vẫn không dời mắt.

Trong ngục yên tĩnh.

Ân Trường Hoan đi đến trước mặt Ân Bác Văn, thấy bộ dạng chật vật của Ân Bác Văn, nàng không rõ trong lòng là cảm giác gì, rất phức tạp, không còn thoải mái nói Ân Bác Văn chỉ là một bạch thân như lúc nói với Diệp Hoàn nữa.

Ân Bác Văn nhìn thấy Ân Trường Hoan cũng rất kinh ngạc, lập tức nói "Trường Hoan, phụ thân không hại mẫu thân con, cũng không có tham ô nhận hối lộ, là hoàng cữu cữu con và Diệp Hoàn hãm hại ta."

Ân Trường Hoan bình tĩnh hỏi "Vậy người nói xem tại sao bọn họ lại muốn hãm hại người?"

Ân Bác Văn nghẹn lại, vì sao ư, đương nhiên là vì hoàng đế bất bình thay Gia Di trưởng công chúa nhưng hắn lại không thể nói vậy.

"Người xem, ngay cả nói người cũng nói không nên lời." Ân Trường Hoan ngước nhìn nhà lao, so với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn nhiều. Hộ vệ đem tới một cái ghế, Ân Trường Hoan ngồi xuống nghiêm mặt nói "Ta hôm nay đến không phải là vì nghe kêu oan, ta có một vấn đề muốn hỏi."

"Vấn đề gì?" Sắc mặt Ân Bác Văn không thể đẹp được nữa, Ân Trường Hoan càng nhẹ nhõm thì hắn càng cảm thấy chật vật. Tựa như Gia Di trưởng công chúa vậy, luôn cao cao tại thượng.

Ân Trường Hoan hỏi "Người có thể vì bảo vệ Ân Bạch Tuyết mà hạ độc chết ta không?"

Diệp Hoàn nói người làm chuyện này là vì bảo vệ Ân Bạch Tuyết, nàng cẩn thận phân tích nghĩ Ân Bác Văn, Trình thị và Ân lão phu nhân đều có thể, nhưng Trình thị và Ân lão phu nhân không có bản lĩnh làm ra chuyện này, hai người bọn họ dám ra tay với quận chúa đương triều sao? Bọn họ không dám nhưng Ân Bác Văn thì không chắc chắn.

"Con đang nói gì vậy? " Ân Bác Văn nói "Con và Bạch Tuyết đều là nữ nhi của ta, sao ta lại hại con chứ."

Ân Trường Hoan biết sẽ không tìm ra được kết quả nhưng nàng vẫn muốn hỏi, cho nên nghe Ân Bác Văn nói xong nàng không có cảm giác gì.

"Kỳ thật trước kia ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao người lại không thích ta, ta cũng là nữ nhi của người mà, nhưng về sau ta nghĩ có lẽ làm cha con cũng cần duyên phận, mà ta và người lại không có cái duyên phận này. Về sau khi ta biết cái chết của mẫu thân không đơn giản, ta nghĩ người căn bản cũng không thích mẫu thân, sở dĩ lấy mẫu thân của ta là bởi vì muốn trở thành thế tử của Ân quốc công."

Chuyện này là hai ngày trước Ân Trường Hoan nghe từ chỗ hoàng đế, hoàng đế vì muốn Gia Di được như ý nguyện gả cho Ân Bác Văn nên dùng thân phận thế tử của Ân quốc công uy hiếp Ân Bác Văn.

Lúc ấy phụ thân Ân Lôi đã bộc lộ tài năng ở biên cương, tuy nói tước vị đều là do nhi tử trưởng kế thừa, nhưng Ân Bác Văn là do kế thất sinh ra, phụ thân Ân Lôi là trưởng tử lại có năng lực trác tuyệt, hắn làm thế tử Ân quốc công cũng không phải chuyện không thể, thế là Ân Bác Văn chấp nhận lời uy hiếp của hoàng đế, cưới Gia Di trưởng công chúa.

Sự oan uổng bất đắc dĩ trên mặt Ân Bác Văn dần biến mất, thay vào đó là sự sắc lạnh, giống như đã cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản tính thật "Ngươi đã biết."

Chuyện này Ân Bác Văn chưa từng nói với bất kỳ ai, hắn rõ ràng mới là nhi tử trưởng của Ân gia, kế thừa Ân quốc công phủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), thế nhưng cuối cùng lại phải thông qua cưới Gia Di trưởng công chúa mới có được thân phận thế tử.

(*) Thiên kinh địa nghĩa: lẽ thường, không có gì phải nghi ngờ.

Với Ân Bác Văn thì đây là sự sỉ nhục, sỉ nhục như thấm vào trong xương tủy khiến hắn mỗi lần nhớ tới đều hận không thể kéo người trên long ỷ xuống, nhưng hắn không có cái dũng khí và bản lĩnh ấy.

"Phải, ta đã biết, nhưng ta cũng không đồng tình với người."

Ân Trường Hoan đứng lên, nàng mới mười sáu tuổi, không cao hơn Ân Bác Văn nhưng một thân khí thế lại không thể hề yếu hơn Ân Bác Văn, thậm chí còn mạnh hơn.

"Nếu người kể chuyện này cho mẫu thân ta biết thì mẫu thân của ta nhất định sẽ không để hoàng cữu cữu làm như thế, nhưng người lại không làm, người sợ, người không dám mạo hiểm rủi ro, cho nên người chấp nhận "chịu nhục'' cưới mẫu thân, một bên hưởng thụ chỗ tốt khi lấy mẫu thân một bên phẫn nộ hoàng cữu cữu bức bách người."

"Ngươi thì biết cái gì. " Ân Trường Hoan nói chạm đến chỗ đau của Ân Bác Văn, hắn giống như là vò đã mẻ không sợ rơi, không còn bày ra vẻ ôn hoà trang nhã trước mặt Ân Trường Hoan nữa mà lạnh giọng quát "Ngươi vừa ra đời đã là quận chúa, đều cao cao tại thượng như mẫu thân ngươi, đều được hoàng đế và thái hậu sủng ái, các ngươi thì biết cái gì, các ngươi cái gì cũng không biết."

"Ta không biết cảm thụ của người." Ân Trường Hoan từ từ nói "Nhưng ta biết làm sao để làm người, biết có việc nên làm có việc không nên làm, mà người đã không xứng đáng là con người nữa rồi."

Ân Bác Văn phẫn nộ trừng Ân Trường Hoan "Nghiệt nữ."

Ân Trường Hoan cười khẽ "Trước giờ trong lòng người cũng đâu có coi ta là nữ nhi."

Không để ý sự điên cuồng của Ân Bác Văn, Ân Trường Hoan đi ra ngoài. Đi ngang qua một gian nhà lao, thấy bên trong là Trình thị. Bà ta ôm đầu gối ngồi trong góc, Ân Trường Hoan đứng ngoài nhà lao mà bà ta cũng không có phản ứng gì

Nha dịch coi ngục tưởng Ân Trường Hoan muốn nói chuyện với Trình thị liền đá đá cửa nhà lao, cửa làm bằng sắt phát ra tiếng vang chói tai. Tiếng vang đánh thức Trình thị, bà ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ân Trường Hoan.

Mới hơn nửa tháng mà Trình thị như già đi mười mấy tuổi, ánh mắt đều nhuốm màu tang thương.

Bà ta nhìn Ân Trường Hoan một lúc rồi cúi đầu, không nói câu nào.

Ân Trường Hoan cũng không nói gì, Trình mặc dù ác độc nhưng kẻ chân chính có lỗi với mẫu thân nàng là Ân Bác Văn.

Ân Trường Hoan đi ra khỏi nhà lao, không có phụ thân cũng không quan trọng, nàng còn nhiều người yêu quý nàng mà.

"Diệp đại nhân." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn vẫn đứng ở cửa nhà lao, kinh ngạc nói "Sao huynh còn ở đây?"

"Ta..."

"Công tử nhà ta không yên tâm về quận chúa nên mới cố ý ở chỗ này đợi ngài." Diệp Nhiên cướp lời nói.

Diệp Hoàn quay đầu nhìn Diệp Nhiên, nhíu mày, trách mắng "Lắm miệng."

Diệp Nhiên đi theo Diệp Hoàn nhiều năm như vậy, đương nhiên biết Diệp Hoàn không phải tức giận thật nhưng hắn vẫn cúi đầu xuống, bởi vì diễn trò thì phải làm đến cùng.

Diệp Hoàn nhìn về phía Ân Trường Hoan "Ta lo lắng Ân Bác Văn không chấp nhận được phán quyết, sẽ nói với quận chúa mấy câu không dễ nghe."

"Hắn nói khó nghe thì ta cũng không thèm để ý đâu. " Ân Trường Hoan đi ra ngoài "Mà lại..." Nàng nghiêng đầu cười nhìn Diệp Hoàn, không tiếp tục nói nữa.

"Mà lại gì?"

Ân Trường Hoan lắc đầu, mắt cong lên như vầng trăng non xinh đẹp, ngữ khí nhẹ nhàng lại giảo hoạt "Ta không nói cho huynh."

Nói chuyện với Ân Bác Văn xong làm tâm tình nàng trở nên không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến mặt Diệp đại nhân, mọi buồn phiền đều tiêu tan hết.

Thế gian lại có một mỹ nam như Diệp đại nhân, vì hạng người vô tình vô nghĩa như Ân Bác Văn mà tức giận, quả thực là lãng phí thời gian, nàng Ân Trường Hoan không thích lãng phí để ngắm mỹ nam nha.

Nửa năm ngắn ngủi, Ân giá được xưng tụng hiển hách ở kinh thành đã chính thức sụp đổ.

Tước vị của Ân Bác Văn bị phế, người Ân gia đương nhiên là không thể ở phủ đệ hiện tại nữa.

Lúc trước phủ đệ này là hoàng đế ban cho phủ Ân gia quốc công, lúc Ân Bác Văn bị giáng từ quốc công xuống hầu tước thì hoàng đế cũng không bắt bọn họ dọn ra ngoài, chỉ khóa bớt một bộ phận viện tử để phòng ngừa vượt qua quy chế.

Đáng nhắc tới chính là hoàng đế nhìn mặt mũi Ân gia và Anh Võ hầu trước kia từng lập công lao nên không cho xét nhà Ân gia.

Người Ân gia chuyển ra khỏi phủ Ân hầu, sau đó liền dọn tới cửa nhà Đồng gia, Đồng thị và Ân Bác Võ vẫn chưa hòa ly, Ân Bác Võ cảm thấy thẹn với Đồng thị nhưng Ân lão phu nhân lại không thấy vậy

Anh Võ hầu tuy là con thứ, nhưng bà ta đã từng rất khắt khe với Chu thị, bây giờ lại phân gia, bà ta tuyệt đối không muốn đi nhìn sắc mặt Chu thị để sống nhưng Ân Bác Văn bị phế, Ân Bác Võ lại chỉ nhận được cái chức quan nhàn tản, về sau Ân gia chỉ có thể trông cậy vào Đồng gia thôi. Cho nên Ân lão phu nhân vô luận như thế nào cũng không đồng ý cho Ân Bác Võ và Đồng thị hòa ly, thậm chí lấy cái chết bức bách, nhưng bà ta chỉ ép được Ân Bác Võ, người Đồng gia và Đồng thị đều không quan tâm bà ta đi tìm chết.

Mặc dù chuyện Trình thị đánh tráo hài tử chưa tra được là có liên quan đến Ân lão phu nhân hay không nhưng người Đồng gia đều nhất trí cho rằng Ân lão phu nhân không thể không biết chút tình hình nào.

Ân lão phu nhân cậy già lên mặt, Đồng thị trong cơn tức giận liền đi bẩm báo Đại Lý tự.

Nhà bình thường hòa ly chưa từng đi tìm quan phủ, dù có tìm quan phủ cũng chỉ là huyện nha mà không phải Đại Lý tự, nhưng Ân gia lại đặc thù, Trịnh Xuyên vậy mà tiếp nhận kiện cáo hòa ly này.

Không mời nhiều người tới, Trịnh Xuyên phán định Đồng thị cùng Ân Bác Võ hòa ly, muốn Ân gia trả lại đồ cưới cho Đồng thị không nói, còn muốn Ân gia đền bù một phần gia sản cho Đồng thị.

Đồng thị không muốn nhận tiền đền bù nhưng Diệp Hoàn lại nói "Đây không phải cho phu nhân mà là cho nữ nhi của phu nhân, đây là thứ mà nàng nên có được."

Đồng thị sửng sốt, hốc mắt trong nháy mắt liền đỏ lên, lẩm bẩm nói "Ta còn có thể tìm thấy con bé sao?"

"Nhất định có thể. " Ánh mắt Diệp Hoàn ôn hòa "Quận chúa vẫn luôn phái người tìm kiếm, quận chúa còn không từ bỏ thì sao phu nhân có thể từ bỏ trước chứ."

Bởi vì dọn nhà nên đồ đạc của Ân gia đều phải chỉnh lý, Trịnh Xuyên lo lắng Ân gia về sau sẽ lại ăn vạ nên đã đưa tiền đền bù luôn cho Đồng thị ở sảnh chính của Đại Lý tự.

Ân lão phu nhân có náo loạn không, đương nhiên bà ta có náo loạn, nhưng Trịnh Xuyên là ai chứ, hắn là biểu ca của Gia Di đó, sao có thể đi thương hại Ân lão phu nhân được, cuối cùng Ân lão phu nhân tức đến ngất đi, sau khi tỉnh dậy còn bị trúng gió.

Có người nói Trịnh Xuyên làm việc vô độ, làm trưởng bối tức đến ngất xỉu, không xứng là quan.

Lời này truyền đến tai Diệp Hoàn, Diệp Hoàn ngay trước mặt mọi người, nghiêm túc, nghĩa chính ngôn từ nói "Trịnh đại nhân hiệp nghĩa ý chí, thay tiểu thư Đồng gia giải oan không màng đến thanh danh bản thân. Ta thật muốn hỏi một câu có phải để người đã mất đi thân nữ tiếp tục ở lại Ân gia chịu tra tấn thì là quan tốt, là người tôn kính trưởng bối sao."

"Nếu đúng là như vậy thì Diệp Hoàn ta tình nguyện làm một người xấu, cũng không muốn làm một kẻ bên ngoài nhìn thì thiện lương nhưng bên trong lại thối rữa."

Chapter
1 Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2 Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3 Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4 Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5 Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6 Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7 Chương 7: Nằm mơ
8 Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9 Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10 Chương 10: Không, huynh cần
11 Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12 Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13 Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14 Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15 Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16 Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17 Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18 Chương 18: Không, không có khả năng!
19 Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20 Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21 Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22 Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23 Chương 23: Bị phát hiện
24 Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25 Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26 Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27 Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28 Chương 28: Cái gương vỡ
29 Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30 Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31 Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32 Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33 Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34 Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35 Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36 Chương 36: Ngươi đoán xem
37 Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38 Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39 Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40 Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41 Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42 Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43 Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44 Chương 44: May mà ta thông minh
45 Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46 Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47 Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48 Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49 Chương 49: Toang rồi!
50 Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51 Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52 Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53 Chương 53: Đám người ngu muội
54 Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55 Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56 Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57 Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58 Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59 Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60 Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61 Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62 Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63 Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64 Chương 64
65 Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66 Chương 66
67 Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68 Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69 Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70 Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71 Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72 Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73 Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74 Chương 74: Hoàn Hoàn
75 Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76 Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77 Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78 Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79 Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80 Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81 Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82 Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83 Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84 Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85 Chương 88: Mưu Hại
86 Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87 Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88 Chương 92: Kết Quả
89 Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90 Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91 Chương 95: Đã Là Của Ta
92 Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93 Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94 Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95 Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96 Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97 Chương 101: Vị Này Là
98 Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99 Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100 Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101 Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102 Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103 Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104 Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105 Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106 Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107 Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108 Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109 Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110 Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111 Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112 Chương 116: Hu hu
113 Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114 Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115 Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116 Chương 120: Tám lạng nửa cân
117 Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118 Chương 122: Ban thưởng
119 Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120 Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121 Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122 Chương 126: Thẳng thắn
123 Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124 Chương 128
125 Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126 Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127 Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128 Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129 Chương 133: Có tin mừng
130 Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131 Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132 Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133 Chương 137: Thi hội
134 Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135 Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136 Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137 Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138 Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139 Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140 Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141 Chương 145: Mắt bị mù
142 Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143 Chương 147: Kết cục (thượng)
144 Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145 Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146 Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147 Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148 Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149 Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150 Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151 Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152 Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3
Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5
Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6
Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7
Chương 7: Nằm mơ
8
Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9
Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10
Chương 10: Không, huynh cần
11
Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12
Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14
Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15
Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16
Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17
Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18
Chương 18: Không, không có khả năng!
19
Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23
Chương 23: Bị phát hiện
24
Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25
Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26
Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27
Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28
Chương 28: Cái gương vỡ
29
Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30
Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31
Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32
Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33
Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34
Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35
Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36
Chương 36: Ngươi đoán xem
37
Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38
Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39
Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40
Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41
Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42
Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43
Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44
Chương 44: May mà ta thông minh
45
Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47
Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48
Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49
Chương 49: Toang rồi!
50
Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51
Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52
Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53
Chương 53: Đám người ngu muội
54
Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55
Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56
Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57
Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58
Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59
Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60
Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61
Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62
Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63
Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64
Chương 64
65
Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66
Chương 66
67
Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68
Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69
Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70
Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71
Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72
Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73
Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74
Chương 74: Hoàn Hoàn
75
Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76
Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77
Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78
Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79
Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80
Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81
Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82
Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83
Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84
Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85
Chương 88: Mưu Hại
86
Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87
Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88
Chương 92: Kết Quả
89
Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90
Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91
Chương 95: Đã Là Của Ta
92
Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93
Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94
Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95
Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96
Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97
Chương 101: Vị Này Là
98
Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99
Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100
Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101
Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102
Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103
Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104
Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105
Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106
Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107
Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108
Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109
Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110
Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111
Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112
Chương 116: Hu hu
113
Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114
Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116
Chương 120: Tám lạng nửa cân
117
Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118
Chương 122: Ban thưởng
119
Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120
Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121
Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122
Chương 126: Thẳng thắn
123
Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124
Chương 128
125
Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126
Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127
Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128
Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129
Chương 133: Có tin mừng
130
Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131
Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132
Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133
Chương 137: Thi hội
134
Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135
Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136
Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137
Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139
Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140
Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141
Chương 145: Mắt bị mù
142
Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143
Chương 147: Kết cục (thượng)
144
Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145
Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146
Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147
Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148
Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149
Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150
Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151
Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152
Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn