Chương 55: 55: Ngoại Truyện Nguyễn Hoàng Phong

Lúc còn thời niên thiếu, tính cách của Hoàng Phong vốn cũng rất là bướng bỉnh và ngỗ nghịch, càng lên đại học, hắn lại càng tỏ ra lạnh nhạt với mọi người xung quanh mình.

Hắn là con một, cho nên từ nhỏ tới lớn đều được mọi người trong nhà săn sóc chiều chuộng.

Ngày còn bé, ba mẹ hắn làm ăn rất bận rộn, cho nên họ thường xuyên đưa hắn tới nhà chơi với ông nội.

Bà nội hắn khi ấy đang ở nhà cô hắn để chăm sóc lúc cô ấy sinh nở.

Vì vậy, trong nhà lúc đó chỉ có hai ông cháu.

Hắn còn nhớ có một hôm, ông nội hắn có tiết dạy trên trường, ông liền đưa hắn đến trường cùng với ông.

Ông dặn dò hắn ngồi yên ở cuối phòng học, không được quậy phá hay làm ra bất kỳ tiếng ồn nào.

Hắn ngoan ngoãn nghe lời, ngơ ngác chăm chú xem ông nghiêm túc giảng bài.
Ký ức ấy như khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

Hắn sẽ không bao giờ có thể quên đi được dáng vẻ nghiêm nghị mà trầm ổn của ông khi đứng trên giảng đường rộng lớn, đôi mắt non nớt của hắn tỏa sáng long lanh, bên trong hắn xuất hiện một cảm giác hâm mộ đến khó hiểu.

Hắn không biết vì sao cảm giác ấy lại dồn dập dâng trào lên ngay trong lòng hắn, ngay tại khoảnh khắc ấy.

Cũng vì cảm giác khó quên ấy, mà hắn mới nhận ra được tương lai của chính mình sẽ bước đi như thế nào.

Trong suốt hơn chục năm đi học, hắn chưa từng phải nhận điểm kém, tất cả các môn học, môn nào hắn cũng đều học giỏi.

Nhưng chỉ có toán học vẫn là bộ môn hắn vượt trội hơn cả.

Ngày ngày ở nhà ông, hắn đều lon ton chạy tới bảo ông dạy toán học cho hắn.

Ông nội rất yêu chiều hắn, thấy hắn vừa ham học lại học giỏi như vậy, ông lại càng thêm coi hắn như một báu vật vô giá.

Ông từng cười và nói với hắn: "Con học giỏi như vậy, nếu sau này muốn làm thầy giáo thì cứ nói với ông."
Hắn mừng rỡ ngước nhìn ông, "Ông nội, con muốn trở thành một thầy giáo giỏi, con muốn được giống như ông."
Ông hắn gật đầu cười giòn tan, xoa xoa đầu hắn.

Năm ấy hắn sắp sửa tốt nghiệp cấp ba, ba mẹ đã ngồi xuống nói chuyện với hắn.

Hai người hỏi hắn có nguyện vọng sẽ thi vào trường nào hay không.

Hắn nghiêm túc nói với họ, rằng muốn thi vào đại học Sư Phạm Hà Nội.

Ba mẹ hắn lo lắng rằng hắn sẽ bị ảnh hưởng bởi ông nội, sẽ đi theo sự nghiệp của ông.

Cho nên họ ngay lập tức quả quyết không đồng ý.

Hai người muốn hắn đăng ký vào đại học Ngoại Thương.
Và thế là năm ấy hắn và ba mẹ to tiếng với nhau một trận.

Hắn không thuyết phục được ba mẹ, cũng sẽ không nghe theo lời của ba mẹ.

Hắn tự đưa ra quyết định nguyện vọng của mình.

Cuối cùng, gạo đã nấu thành cơm, ba mẹ hắn cũng chẳng thể làm gì được hắn nữa.

Nhưng suốt mấy năm học đại học, ba mẹ hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định, thường xuyên bảo hắn chạy tới công ty để học thêm về kinh doanh.

Ban đầu cũng có một chút khó khăn, nhưng với tư duy của hắn, chỉ trong thời gian ngắn đã tự biến mình trở thành một con hắc mã.

Chính vì thế, hắn tạm thời có thể làm yên lòng ba và mẹ.

Cho đến khi hắn tốt nghiệp đại học xong, hắn và ba mẹ lại tiếp tục cãi vã không ngừng.

Vẫn lại là cái vấn đề ấy, hai người muốn hắn quay trở về tiếp quản công ty, nhưng còn hắn thì lại muốn được dạy học ở một trường nào đó của Hà Nội.

Lúc đó hắn và ba mẹ đã cãi nhau rất to, đến mức mấy ngày liền hắn không chịu về nhà nữa.

Hắn quyết định gọi cho bác trai của mình ở Hải Dương, nhờ vả ông xin cho hắn được vào dạy ở đó.

Hắn không muốn mọi chuyện phải đi đến bước đường này, cũng không muốn phải chạy xa nhà đến tận Hải Dương để dạy học.

Nhưng hắn quả thực không còn cách nào khác.

Hắn giận ba mẹ mình vì đã không hiểu cho hắn, giận họ vì đã không để tâm gì đến mong muốn trong lòng hắn.

Trước khi đi hắn có gặp được Mai Anh, người bạn thân đã an ủi hắn rất nhiều mỗi khi hắn chán trường trong những cuộc tranh luận với ba mẹ.

Cô không biết hắn sẽ tới Hải Dương để dạy học, hắn cũng không muốn nói cho cô biết.

Hắn không muốn cô vẫn giữ mãi không buông những tâm tư ấy về hắn nữa, hắn biết là cô có tình cảm với hắn, nhưng hắn lại thực lòng chỉ muốn được làm bạn với cô.

Lúc hắn tới Hải Dương để dạy học, chỉ còn vài tháng nữa là tới ngày bế giảng.

Hắn được dạy thực tập ở lớp cuối cấp.

Nhìn thấy được thành tích của hắn khi còn ở đại học cũ, thầy hiệu trưởng và bác trai của hắn đã vô cùng tin tưởng và không do dự giao trọng trách lại cho hắn.

Năm đó lớp hắn dạy, thành tích cũng vô cùng xuất sắc.

Khoảng thời gian hắn đến Hải Dương, tính cách của hắn vẫn lạnh lùng như thế.

Ở trên lớp, học sinh dù có muốn làm gì cũng đều phải nhìn nét mặt của hắn mà làm.

Đối với các giáo viên trong trường thì hắn vẫn rất điềm đạm và khiêm tốn.

Hắn cũng từng nghe mọi người trong trường bàn tán về ngoại hình và tính cách của hắn nhiều như thế nào.

Hắn biết, có rất nhiều học sinh lẫn cả giáo viên nữ ái mộ hắn, bởi mỗi ngày hắn đều nhận được quà cáp hay thư tình ẩn danh.

Hắn không lấy đó làm hãnh diện, mà chỉ có cảm giác không được thoái mái và riêng tư.

Hắn còn lo rằng, bởi vì hắn mà học sinh trong trường sẽ không tập trung vào học nữa, như vậy chắc chắn một phần lỗi sẽ thuộc về hắn.

Hắn chỉ muốn được yên ổn dạy học mà thôi, cũng không muốn bị chuyển công tác đi chỗ nào khác đâu.

Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể nghiêm khắc đưa ra một vài lời cảnh cáo đối với đám học sinh của mình.

Thấm thoát năm học mới cũng đến.

Hắn chính thức được làm thành viên của tổ chuyên toán.

Hắn lại tiếp tục được dạy khối mười hai.

Ba mẹ hắn cũng không nhịn nổi thêm được nữa, nhiều lần gọi hắn về nhà để cùng ngồi lại nói chuyện với hắn.

Nhưng hắn không chịu về.

Họ đành phải nói chuyện với bác trai của hắn, sau nhiều lần bác đến khuyên nhủ thì hắn mới chịu về gặp mặt họ.

Đến cuối cùng, họ đành phải đồng ý với quyết định của hắn.

Chỉ là họ có điều kiện muốn đưa ra.

Hai người muốn hắn vừa dạy học nhưng vừa phải chăm lo đến công ty.

Bởi vì trong tương lai, sự nghiệp đồ sộ này của ba mẹ cũng đều thuộc về hắn hết.

Họ đã chịu nhún nhường đến bước này, hắn cũng không còn lý do gì để từ chối nữa.

Hắn liền đồng ý.

Hắn chia thời gian của mình ra làm hai, những ngày không có tiết dạy hoặc vào ngày nghỉ, hắn sẽ lái xe về công ty để làm việc.

Hắn khi ấy bận tối mặt tối mũi, nhưng hắn không hề than trách lấy nửa lời.

Chỉ cần được đi dạy, thì một chút vất vả này hắn không để trong lòng.

Mỗi ngày, sau khi kết thúc công việc dạy học mệt mỏi, hắn sẽ dành ra một ít thời gian để ngồi nghỉ ngơi thư giãn ở trong văn phòng.

Cũng vì thế mà cho đến một ngày, hắn đã gặp được cô.

Hắn vẫn ghi nhớ rất sâu ở trong đáy lòng mình, ngày hôm đó bầu trời đẹp như thế nào.

Hắn nhìn thấy cô qua khung cửa sổ của văn phòng mình.

Hắn gặp được cô gái mà khiến cho trái tim vốn đang lạnh giá của hắn được sưởi ấm bao nhiêu.

Cô mặc đồng phục học sinh, mái tóc buông xõa, thân hình nhỏ nhắn cân đối.

Có tiếng mèo con kêu lên ở đâu đó, hắn nhìn thấy cô cúi đầu nhìn ngắm chú mèo con màu nâu xám, nó có vẻ không sợ cô, thoải mái cọ cọ cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay của cô.

Ánh nắng ban trưa dịu dàng xuyên qua những hàng cây lẻ bóng, in đậm bóng hình của cô trong mắt hắn, cô cười lên hệt như ánh dương đang tỏa sáng rực rỡ.

Hoàng Phong ngồi ngẩn người như một khúc gỗ, trái tim hắn lần đầu tiên trong đời lại đập loạn đến thế.

Sau ngày hôm đó, hắn lại tiếp tục ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng nhiều hơn, với mục đích hy vọng lại có thể gặp được cô.

Không ngờ ngày hôm đó cô lại tiếp tục xuất hiện thật.

Vẫn là chỗ cũ, vẫn là con mèo con ấy.

Nhưng lần này đến, hắn thấy cô mang theo rất nhiều đồ ăn cho mèo con.

Toàn là đồ ăn vặt của bọn học sinh, nhưng cô dường như cũng không để ý nhiều, cứ trực tiếp bóc hết vỏ ra đặt ở trước mặt của mèo con.

Con mèo ngửi ngửi đống đồ ăn, le lưỡi ra liếm liếm vài cái rồi quay đi.

Cô nhìn thấy vậy thì không khỏi nghiêng đầu khó hiểu.

Cô lại đưa tay ra xoa xoa đầu của chú mèo.
Hoàng Phong ngồi nhìn thấy một cảnh ấy, khẽ cười một cái.

Hắn vội lấy chiếc điện thoại của mình ra, cẩn thận chụp lại khung cảnh ấy.

Sau đó hắn về in bức ảnh đó ra, kẹp nó vào cuốn sách mà hắn thích đọc.

Thỉnh thoảng tâm trạng không tốt sẽ lôi nó ra nhìn một lúc.

Ở trong trường hắn rất ít khi được nhìn thấy cô.

Có lần hắn vô tình bắt gặp cô ở trên sân trường, sau đó thì thấy cô bước vào lớp học của mình.

Hắn để ý tên lớp, hóa ra là cô học ở lớp 10A.

Hắn không nhịn được liền tìm hiểu về cô.

Sau đó mới biết đến cái tên đặc biệt của cô, Trần Hà Vy.

Về sau, hắn có nghe nói một chút về năng lực học của cô ở trường.

Các giáo viên thường coi cô là một đứa học sinh cá biệt của lớp, tính cách của cô rất phản nghịch, chẳng để ai vào trong mắt cả.

Đến giáo viên nghiêm khắc nhất cũng chẳng thể làm gì được cô.
Hỏi ra thì mới biết, ba mẹ của cô là chủ tịch của hội phụ huynh, là nhà tài trợ lớn của trường, không những vậy còn có giao tình với thầy hiệu trưởng.

Vì lẽ đó, tất cả giáo viên trong trường chẳng còn ai muốn quản đến cô nữa.

Bởi vì dù có muốn quản cũng đâu có quản được.

Ngay đến ba mẹ của cô cũng không thể khuyên nhủ được cô.

Biết được những điều này, Hoàng Phong quả thực có vài phần không tin.

Hắn không tin, cô lại là người khó bảo đến như thế.

Cứ vậy cho đến khi cô lên lớp mười một, hắn chủ động xin được làm chủ nhiệm lớp của cô.

Sau đó hắn mới biết, những gì mà các giáo viên đã từng dạy cô nói, đều không phải nói quá một chút nào.

Hắn lúc ấy, muốn khóc không được, mà cười cũng không xong.

Trong mắt của mọi người, cô và hắn không khác gì nước với lửa, không ai chịu nhường ai.

Thật ra hắn cũng không muốn phải làm cô có ác cảm về mình chút nào, nhưng tính cách của cô lúc đó quả thực rất khó để dạy bảo, nếu hắn không nghiêm khắc đối với cô, thì không biết đến bao giờ cô mới chịu lo lắng về tương lai của mình nữa.

Hắn cũng đã nhiều lần bao che cho cô ở trên trường.

Trong các buổi họp phụ huynh hay họp giáo viên, hắn cũng tránh không nhắc gì đến thành tích học tập của cô, hắn chỉ làm điều đó khi ở trên lớp mà thôi.

Hắn cũng nói riêng với thầy hiệu trưởng rằng nhất định sẽ có cách để khuyên bảo được cô, chỉ cần cho hắn một chút thời gian là được.

Những điều đó hắn vẫn luôn âm thầm làm, cho nên nếu hắn không nói ra, thì cô sẽ chẳng bao giờ được biết.

Vậy nên, cô cũng sẽ chẳng thể hiểu được tấm lòng này của hắn.

Cô rất thích ngủ trên lớp, lúc hắn mới tới dạy thì chẳng bao giờ thấy cô ngủ gật cả, nhưng chẳng hiểu sao về sau, cứ đến tiết hắn dạy là cô lại không thèm ngẩng mặt nhìn lên bảng.

Hắn biết phải làm sao để cô nghe lời hắn đây, hắn chỉ có thể bực bội gọi cô ra ngoài cửa lớp đứng.

Ấy vậy mà, cô lại coi hình phạt đó là một thói quen mỗi ngày.

Mặc dù hắn và cô vẫn luôn chiến tranh lạnh với nhau là thế, nhưng hắn vẫn luôn dành cho cô một sự thiên vị nho nhỏ.

Ngoài mặt thì hắn luôn tỏ ra lạnh nhạt khó tính thế thôi, nhưng chỉ có hắn mới biết, từng ngày trôi qua ở bên cạnh cô, hắn lại càng thương cô nhiều hơn.

Sự yêu thương này còn làm thay đổi cả tính cách của hắn rất nhiều.

Những áp lực ngày trước của hắn đều không cảm thấy nữa mỗi khi nhìn thấy cô.

Những mệt mỏi vất vả trên công ty đều không còn quan trọng nữa khi hắn được gặp cô hằng ngày.

Hắn cũng sẽ trở nên dịu dàng hơn đối với cuộc sống này, với những người xung quanh mình.

Hắn cũng nhận ra kể từ khi quen biết cô, hắn đã cười nhiều hơn.

Hắn cảm thấy bản thân thoải mái khi ở bên cạnh cô, hắn cảm thấy mình được làm chính mình khi ở cùng với cô.

Rồi thì một ngày không được nhìn thấy cô, hắn cũng sẽ cảm thấy khó chịu biết bao.

Có lẽ, cô chính là định mệnh của cuộc đời hắn.

Là dòng suối ấm áp chạy ngang qua vùng đất khô cằn sỏi đá là hắn.

Là ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi xuống cuộc đời ảm đạm mờ mịt của hắn.

Cô là cả bầu trời mà hắn đang kiếm tìm, để cho hắn không còn chút muộn phiền nào nữa, để cho hắn không phải một mình đương đầu với gió giông, để cho hắn yên bình mà dừng chân bên cạnh cô..

Chapter
1 Chương 1: 1: Ký Ức Về Ngày Thích Anh
2 Chương 2: 2: Chiến Tranh Giữa Hai Người
3 Chương 3: 3: Tình Bạn Đáng Quý
4 Chương 4: 4: Vì Yêu Có Thể Kiên Trì Đến Mức Nào
5 Chương 5: 5: Tâm Tư Sâu Thẳm
6 Chương 6: 6: Có Một Vòng Luẩn Quẩn Gọi Tên Là Tình Yêu
7 Chương 7: 7: Thầy Có Tin Em Không
8 Chương 8: 8: Tình Yêu Và Tình Thương Vốn Không Dành Cho Cô
9 Chương 9: 9: Buổi Xem Mắt Lập Dị
10 Chương 10: 10: Người Bạn Cũ Xuất Hiện
11 Chương 11: 11: Ký Ức Ùa Về Theo Những Cơn Mưa
12 Chương 12: 12: Tâm Trạng Ngổn Ngang
13 Chương 13: 13: Cảm Giác Yêu Mà Không Có Được Quả Thật Tồi Tệ Làm Sao!
14 Chương 14: 14: Thế Giới Không Tiếng Động
15 Chương 15: 15: Buổi Gặp Mặt Bất Ngờ
16 Chương 16: 16: Em Có Thích Hà Nội Không
17 Chương 17: 17: Để Cho Cô Một Lần Được Yếu Đuối Trước Mặt Hắn
18 Chương 18: 18: Một Tình Yêu Cố Chấp Thì Sẽ Đi Được Đến Đâu!
19 Chương 19: 19: Cuộc Đời Sao Lại Tàn Nhẫn Với Cô Như Vậy!
20 Chương 20: 20: Bầu Không Khí Khó Xử
21 Chương 21: 21: Đạp Xe Trong Gió Chiều
22 Chương 22: 22: Nụ Hôn Đầu Tiên Của Cả Hai
23 Chương 23: 23: Là Cô Đã Phớt Lờ Đi Cảm Nhận Của Hắn
24 Chương 24: 24: Lòng Tự Trọng Trời Sinh Vì Hắn Mà Thay Đổi
25 Chương 25: 25: Tình Yêu Nhỏ Âm Thầm Cắm Rễ Vào Sâu Trong Trái Tim
26 Chương 26: 26: Làm Bùa May Mắn Cả Đời Cho Em
27 Chương 27: 27: Bữa Tiệc Ra Mắt Gia Đình
28 Chương 28: 28: Cùng Em Đi Mua Sắm
29 Chương 29: 29: Đời Này Cũng Không Thể Với Tới Cô
30 Chương 30: 30: Bữa Tối Bầu Trời Sao
31 Chương 31: 31: Xé Lòng
32 Chương 32: 32: Theo Đuổi Lại Lần Nữa
33 Chương 33: 33: Gặp Lại Tại Nhà Ăn
34 Chương 34: 34: Thầy Sẽ Quản Sao
35 Chương 35: 35: Vỡ Vụn
36 Chương 36: 36: Gục Ngã
37 Chương 37: 37: Chúc Em Mỗi Một Ngày Đều Mỉm Cười Hạnh Phúc
38 Chương 38: 38: Rắc Rối Trong Quán Bar
39 Chương 39: 39: Hắn Xuất Hiện Rồi
40 Chương 40: 40: Hà Vy Sợ Hãi
41 Chương 41: 41: Mối Nhân Duyên Định Mệnh
42 Chương 42: 42: Còn Tôi Thì Thích Em
43 Chương 43: 43: Kết Thúc Vết Thương Lòng
44 Chương 44: 44: Ngoại Truyện Tiến Anh
45 Chương 45: 45: Bí Mật Bị Tiết Lộ
46 Chương 46: 46: Gặp Mặt Ngài Hiệu Trưởng
47 Chương 47: 47: Chuyến Du Lịch Đầu Tiên
48 Chương 48: 48: Hoàng Phong Ghen
49 Chương 49: 49: Đêm Hè Rải Đầy Sao
50 Chương 50: 50: Đấu Golf
51 Chương 51: 51: Tham Quan Phố Cổ Hội An
52 Chương 52: 52: Ra Biển
53 Chương 53: 53: Bữa Tiệc Không Như Ý
54 Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em
55 Chương 55: 55: Ngoại Truyện Nguyễn Hoàng Phong
56 Chương 56: 56: Hôn Lễ Của Chúng Ta
57 Chương 57: 57: Phiên Ngoại 1 Sếp Của Sếp
58 Chương 58: 58: Phiên Ngoại 2 Khởi Nguồn Vận Mệnh
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: 1: Ký Ức Về Ngày Thích Anh
2
Chương 2: 2: Chiến Tranh Giữa Hai Người
3
Chương 3: 3: Tình Bạn Đáng Quý
4
Chương 4: 4: Vì Yêu Có Thể Kiên Trì Đến Mức Nào
5
Chương 5: 5: Tâm Tư Sâu Thẳm
6
Chương 6: 6: Có Một Vòng Luẩn Quẩn Gọi Tên Là Tình Yêu
7
Chương 7: 7: Thầy Có Tin Em Không
8
Chương 8: 8: Tình Yêu Và Tình Thương Vốn Không Dành Cho Cô
9
Chương 9: 9: Buổi Xem Mắt Lập Dị
10
Chương 10: 10: Người Bạn Cũ Xuất Hiện
11
Chương 11: 11: Ký Ức Ùa Về Theo Những Cơn Mưa
12
Chương 12: 12: Tâm Trạng Ngổn Ngang
13
Chương 13: 13: Cảm Giác Yêu Mà Không Có Được Quả Thật Tồi Tệ Làm Sao!
14
Chương 14: 14: Thế Giới Không Tiếng Động
15
Chương 15: 15: Buổi Gặp Mặt Bất Ngờ
16
Chương 16: 16: Em Có Thích Hà Nội Không
17
Chương 17: 17: Để Cho Cô Một Lần Được Yếu Đuối Trước Mặt Hắn
18
Chương 18: 18: Một Tình Yêu Cố Chấp Thì Sẽ Đi Được Đến Đâu!
19
Chương 19: 19: Cuộc Đời Sao Lại Tàn Nhẫn Với Cô Như Vậy!
20
Chương 20: 20: Bầu Không Khí Khó Xử
21
Chương 21: 21: Đạp Xe Trong Gió Chiều
22
Chương 22: 22: Nụ Hôn Đầu Tiên Của Cả Hai
23
Chương 23: 23: Là Cô Đã Phớt Lờ Đi Cảm Nhận Của Hắn
24
Chương 24: 24: Lòng Tự Trọng Trời Sinh Vì Hắn Mà Thay Đổi
25
Chương 25: 25: Tình Yêu Nhỏ Âm Thầm Cắm Rễ Vào Sâu Trong Trái Tim
26
Chương 26: 26: Làm Bùa May Mắn Cả Đời Cho Em
27
Chương 27: 27: Bữa Tiệc Ra Mắt Gia Đình
28
Chương 28: 28: Cùng Em Đi Mua Sắm
29
Chương 29: 29: Đời Này Cũng Không Thể Với Tới Cô
30
Chương 30: 30: Bữa Tối Bầu Trời Sao
31
Chương 31: 31: Xé Lòng
32
Chương 32: 32: Theo Đuổi Lại Lần Nữa
33
Chương 33: 33: Gặp Lại Tại Nhà Ăn
34
Chương 34: 34: Thầy Sẽ Quản Sao
35
Chương 35: 35: Vỡ Vụn
36
Chương 36: 36: Gục Ngã
37
Chương 37: 37: Chúc Em Mỗi Một Ngày Đều Mỉm Cười Hạnh Phúc
38
Chương 38: 38: Rắc Rối Trong Quán Bar
39
Chương 39: 39: Hắn Xuất Hiện Rồi
40
Chương 40: 40: Hà Vy Sợ Hãi
41
Chương 41: 41: Mối Nhân Duyên Định Mệnh
42
Chương 42: 42: Còn Tôi Thì Thích Em
43
Chương 43: 43: Kết Thúc Vết Thương Lòng
44
Chương 44: 44: Ngoại Truyện Tiến Anh
45
Chương 45: 45: Bí Mật Bị Tiết Lộ
46
Chương 46: 46: Gặp Mặt Ngài Hiệu Trưởng
47
Chương 47: 47: Chuyến Du Lịch Đầu Tiên
48
Chương 48: 48: Hoàng Phong Ghen
49
Chương 49: 49: Đêm Hè Rải Đầy Sao
50
Chương 50: 50: Đấu Golf
51
Chương 51: 51: Tham Quan Phố Cổ Hội An
52
Chương 52: 52: Ra Biển
53
Chương 53: 53: Bữa Tiệc Không Như Ý
54
Chương 54: 54: Đời Này Anh Chỉ Yêu Mình Em
55
Chương 55: 55: Ngoại Truyện Nguyễn Hoàng Phong
56
Chương 56: 56: Hôn Lễ Của Chúng Ta
57
Chương 57: 57: Phiên Ngoại 1 Sếp Của Sếp
58
Chương 58: 58: Phiên Ngoại 2 Khởi Nguồn Vận Mệnh