Chương 54: Tình cảm ấn định

Lời nói của Nạp Lan Thần Dật vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai Nam Ức Tịch, hơn nữa đã đánh thẳng tới lòng nàng.

Trong nháy mắt, giống như tất cả uất ức, những đau đớn đã trải qua tìm được chỗ thổ lộ. Nam Ức Tịch nhìn Nạp Lan Thần Dật, cười khe khẽ.

Nạp Lan Thần Dật cũng nhìn nàng, lộ ra nụ cười. Năm đó, hắn lấy thân phận Thập Nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu hôn nàng làm thê, nhưng không nghĩ đến trời xui đất khiến lại hại nàng.

Bắt tay vào điều tra tất cả biến cố xảy ra ở Nam Hải. Lúc đấy hắn giống như người điên cạy quan tài nàng ra, mặc dù sau khi trải qua dịch dung có dung nhan tương tự, nhưng trên tay không có vết sẹo, không phải nàng. Hắn tìm tất cả thi thể khắp bãi tha ma, không thấy nàng.

Nàng không chết. Đây là chấp niệm duy nhất có thể khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Khi còn bé hắn đã từng len lén cho nàng ăn một viên thuốc mà sư phụ đưa cho hắn, sư phụ nói qua, viên thuốc này có thể áp chế tất cả kỳ độc trên người, cho nên dù là rượu độc, nàng cũng có thể sống sót.

Chỉ là nàng sẽ đi nơi nào?! Tại sao hắn tìm khắp cả Nam Hải cũng không tìm được tung tích của nàng?

Bốn năm nay, hắn phát điên tìm kiếm tung tích của nàng, lại không hề có tin tức. Hắn không ngừng bức bách mình càng trở nên mạnh mẽ hơn. Âm thầm liên lạc giao dịch với Doãn Lưu Quang, ở trong triều lấy thân phận Nạp Lan Thần Dật cổ động xuất binh đánh Nam Hải, mặc kệ có thể tìm được nàng hay không, nàng ở Nam Hải bị uất ức, hắn muốn thay nàng báo thù, hắn muốn phá hủy cả Nam Hải!

“Từ khi nào thì chàng nhận ra ta?” Nam Ức Tịch đột nhiên có chút hiếu kỳ hỏi.

Nạp Lan Thần Dật lôi kéo tay Nam Ức Tịch đi tới dưới mái hiên, vừa cười nói, “Trước tiên đi tránh một chút. Nhận ra nàng, thật ra thì lần đầu tiên gặp nàng, ta liền cảm thấy quen thuộc. Chỉ là những năm này nàng biến hóa quá nhiều, nhất thời ta không dám tin tưởng.”

“Thần Dật, có phải bây giờ chàng cảm thấy ta rất xấu xa không?” Nam Ức Tịch ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Thần Dật, bên trong đáy mắt cất giấu một tia khiếp đảm nho nhỏ, những năm gần đây, nàng cũng đã sớm không quan tâm người bên cạnh nhìn mình như thế nào, nàng chính là xinh đẹp, chính là tàn nhẫn, vậy thì như thế nào?

Nhưng đối mặt với hắn, nàng lại không có cách nào không quan tâm được. Nàng sợ hắn sẽ cảm thấy nàng không còn là nàng năm đó, nàng sợ hắn sẽ bởi vì thấy nàng tàn nhẫn và xinh đẹp mà không còn thích nàng.

Nạp Lan Thần Dật nghe vậy, chỉ vuốc tóc Nam Ức Tịch, cưng chìu nói, “Làm sao lại nghĩ vậy? Mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì, ta đều biết, trong nội tâm của ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất. Nếu như nói bây giờ nàng có cho ta cảm giác gì đó không giống, đó chính là càng làm cho lòng ta đau đớn tự trách. Nếu ta trở nên cường đại sớm một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy rồi.”

“Thật ra thì ta chưa bao giờ từng nghĩ, ta sẽ yêu chàng.” Nam Ức Tịch nghe Nạp Lan Thần Dật nói, hình như cũng nhớ tới chuyện trước, môi nàng giác nở nụ cười, chậm rãi nói, “Hoặc là nói, thật ra thì chỉ do ta vẫn không muốn thừa nhận thôi.”

Có lẽ từ thời điểm lúc bắt đầu quyết định bất chấp tất cả đi cứu hắn, nàng đã yêu hắn, yêu một đôi tròng mắt như vậy. Chỉ là lúc đó thân phận của nàng là thái tử Nam Hải, nàng biết hắn chỉ đối đãi với nàng như huynh đệ, vì vậy nàng yên lặng thu lại tất cả tình cảm, tự nói với mình, bọn họ chỉ là huynh đệ.

Sau khi thân phận của nàng bị Nạp Lan Thần Dật biết, hắn động lòng với nàng, mà nàng lại còn liều mạng đè nén tình cảm của mình xuống, tự nói với bản thân một nghìn lần, đó không phải sự thật. Nàng lại thật sự cho là, tình cảm của nàng đối với hắn chỉ tình huynh trưởng mà thôi.

Nhưng nàng không biết, thật ra thì hắn một mực hiện hữu trong lòng nàng. Nàng yêu Lam Cẩn Du, có lẽ cũng bởi vì lúc ở ngự hoa viên hắn nhìn nàng cười, cảm giác ôn nhã rất giống Nạp Lan Thần Dật.

Sự tin cậy đối với Các chủ Ám các, sự không đề phòng đối với Lạc Huyền Lăng, thật ra thì cũng chỉ là bởi vì, hắn vẫn luôn chôn giấu trong lòng nàng, nàng không dám nói ra, thậm chí không dám để cho mình xác định tình cảm.

“Ngươi biết không, ban đầu ngươi không nói gì mà đã chia tay, thật sự đã khiến cho ta rất khổ sở. Ta cho là ta đối với ngươi mà nói, ta không phải người quan trọng, cho nên ngay cả câu cáo biệt cũng sẽ không nhớ tới ta.” Nạp Lan Thần Dật nghe được Nam Ức Tịch nói, khóe môi hiện ra một chút nụ cười, làm như nhớ lại hồi ức từ kiếp trước, hắn tiếp tục nói, “Thật may là sau khi ngươi đi, ta đến Thiên viện, lại phát hiện cái này.”

Nạp Lan Thần Dật từ bên trong y phục lấy ra một chiếc khăn tay, chiếc khăn tay này không biết là làm từ gì ra, thế nhưng không bị ướt chút nào, Nạp Lan Thần Dật chậm rãi mở khăn tay ra, bên trong là một tờ giấy.

Chữ viết trên giấy thanh tú mang theo dáng vẻ non nớt, cả trang giấy đều viết lặp lại dòng chữ, Nạp Lan Thần Dật. Từ chữ viết cũng có thể thấy được người viết chữ có tình cảm sâu đậm với Nạp Lan Thần Dật, bởi vì mỗi một nét chữ đều dùng hết sức lực tấm lòng.

Nam Ức Tịch thấy tờ giấy kia, đó chính là thời điểm năm đó nàng muốn rời khỏi Đông Lâm, buổi tối ngủ không yên giấc liền viết. Khi đó, trong lòng nàng thật sự không muốn dời đi, nhưng nàng biết cuối cùng cũng phải trở về, bởi vì nàng là công chúa Nam Hải, Nam Hải mới là nhà của nàng.

Viết đầy một trang giấy, rất muốn thấy hắn, tuy nhiên không dám thấy hắn. Sợ khi thấy hắn, nàng liền không hạ được quyết tâm rời đi. Bởi vậy mới chọn không chào mà đi. Không nghĩ tới, lại bị hắn nhìn thấy tờ giấy này, hơn nữa cất giữ bảy năm.

“Chàng một mực mang theo nó?” Nam Ức Tịch có chút kinh ngạc nhìn Nạp Lan Thần Dật, hỏi.

Nạp Lan Thần Dật chẳng nói đúng sai thận trọng gói kỹ tờ giấy, giống như hơn cả bảo bối, hắn cười nói, “Ừ. Bởi vì thấy nó, ta mới tin tưởng, ngươi nhất định cũng có cảm giác với ta, ta mới phát giác được, ngươi vẫn đang ở bên cạnh ta cùng với ta.”

Nhìn nam tử xuất trần thanh nhã trước mắt, Nam Ức Tịch cũng không biết nên nói gì. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn dũng cảm mà kiên trì yêu nàng như vậy, mà nàng lại tìm mọi cách tránh né, thậm chí cũng không dám thừa nhận mình có cảm tình với hắn.

Cõi đời này không phải là không có người thương nàng, ngược lại, nàng người yêu nàng sâu đậm.

Thổ lộ tình cảm. Đây không phải là đang đánh cuộc, bởi vì nàng biết, hắn sẽ không cần nàng thua.

Tất cả thân phận địa vị quyền lợi quan hệ đều bị quẳng ra sau đầu, nàng chỉ biết hắn yêu nàng, nàng cũng thương hắn.

Chapter
1 Chương 1: Huyết gả
2 Chương 2: Xinh đẹp trở về
3 Chương 3: Ta, đối với mạng ngươi không có hứng thú!
4 Chương 4: Ta muốn ở chỗ của ngươi.+Beta
5 Chương 5: Đối phó Doãn gia, người nào sai khiến?+Beta
6 Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?
7 Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải là muội muội hắn hay không!
8 Chương 8: Các chủ Ám các
9 Chương 9: Không thể buông tha
10 Chương 10: Không kiêu ngạo, không siểm nịnh.+Beta
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14: Chúc thọ? Âm mưu?
15 Chương 15: Thuận nước đẩy thuyền, tội chi mà không làm!
16 Chương 16: Mục đích là gì?
17 Chương 17: Chúng ta hợp tác chứ?
18 Chương 18: Không phân biệt tốt xấu!
19 Chương 19: Hạ độc? Một chút thủ đoạn mà thôi!
20 Chương 20: Mong ngươi lần sau đừng ngu xuẩn như vậy!
21 Chương 21: Giang thượng vương gia Tây Nhạc Linh
22 Chương 22: Giao dịch. Bán bức họa!
23 Chương 23: Dám chêu chọc nàng?
24 Chương 24: Không muốn sống?
25 Chương 25: Giành bức họa!
26 Chương 26: Công tử nhà ta mời cô nương!
27 Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
28 Chương 28: Nghênh đón sứ thần
29 Chương 29: Bức họa này ngươi có muốn không?!
30 Chương 30: Cách xa hắn một chút!
31 Chương 31: Cung yến muôn màu
32 Chương 32: Tỷ thí? Ngươi không xứng!
33 Chương 33: Quỳ xuống nói xin lỗi!
34 Chương 34: Lại muốn so?!
35 Chương 35: Kinh hồng vũ
36 Chương 36: Hoàng cung thật sâu
37 Chương 37: Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!
38 Chương 38: Ngươi giả ta cũng giả, ngươi phách lối ta phách lối hơn!
39 Chương 39: Ba nam nhân một sân khấu
40 Chương 40: Ra ngoài giao du, Lạc Huyền Lăng?
41 Chương 41: Dạy dỗ Nam Tú Cầm
42 Chương 42: Phóng ám độc!
43 Chương 43: Bồi ta ván kế tiếp
44 Chương 44: Cái đích cho mọi người chỉ trích?
45 Chương 45: Giận dỗi quyến rũ
46 Chương 46: Tự làm tự chịu
47 Chương 47: Ta đồng ý điều kiện
48 Chương 48: Nguyên nhân của vết sẹo
49 Chương 49: Tình ý khi còn bé
50 Chương 50: Tình
51 Chương 51: Bởi vì ta thích ngươi!
52 Chương 52: Sắc mặt đáng ghê tởm!
53 Chương 53: Ta không có đi!
54 Chương 54: Tình cảm ấn định
55 Chương 55: Tình cảm của Doãn Lưu Quang
56 Chương 56: Du hồ? Có âm mưu gì?
57 Chương 57: Xin lỗi? Nàng không có hứng thú tiếp nhận!
58 Chương 58: Không phải hành đại lễ này!
59 Chương 59: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!
60 Chương 59-2: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa! (2)
61 Chương 60: Tương kế tựu kế (*) !
62 Chương 61: Ta cũng là ngươi có thể ám toán?
63 Chương 62: Bức hôn? Bổn tọa không lấy!
64 Chương 63-1: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (1)
65 Chương 63-2: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (2)
66 Chương 64-1: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (1)
67 Chương 64-2: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (2)
68 Chương 65: Chán sống? Tiễn ngươi một đoạn đường!
69 Chương 66: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ?
70 Chương 66-2: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ? (2)
71 Chương 67: Nam Ức Tịnh, ngươi không chết? !
72 Chương 68-1: Nhận tổ quy tông sao?! (1)
73 Chương 68-2: Nhận tổ quy tông sao?! (2)
74 Chương 69: Phế hoàng hậu
75 Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !
76 Chương 71: Mười dặm gấm hồng
77 Chương 72: Sát thủ phục kích?!
78 Chương 73: Danh cơ Đổng Thư Thư
79 Chương 74-1: Trúng tên! Vết thương tái phát! (1)
80 Chương 74-2: Trúng tên! Vết thương tái phát! (2)
81 Chương 75: Bị thương nặng khó trị!
82 Chương 76: Chiến thắng! Lên đường tìm thuốc!
83 Chương 77-1: Người nào khuynh tâm người nào? ! (1)
84 Chương 77-2: Người nào khuynh tâm người nào? ! (2)
85 Chương 77-3: Người nào khuynh tâm người nào? ! (3)
86 Chương 78-1
87 Chương 78-2
88 Chương 79: Khói lửa, chiến tranh nổi lên!
89 Chương 80: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết!
90 Chương 80-2: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (2)
91 Chương 80-3: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (3)
92 Chương 81: Giết phụ thân? ! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh!
93 Chương 82: Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
94 Chương 83: Võ lâm nổi sóng
95 Chương 84: Thiếu chủ Thiên gia
96 Chương 85: Chia một chén súp? ! Không có cửa đâu!
97 Chương 86-1: Tại sao lại cứu ta?!
98 Chương 86-2: Tại sao lại cứu ta?! (2)
99 Chương 87-1: Tâm tư ngoan độc! (1)
100 Chương 87-2: Tâm tư ngoan độc! (2)
101 Chương 88-1: Một mạng đổi một mạng
102 Chương 88-2: Một mạng đổi một mạng
103 Chương 89: Chết sĩ diện mặt, chỉ có thể sống chịu tội
104 Chương 90: Minh chủ Võ Lâm
105 Chương 91: Chuyện bảo tàng võ lâm phải làm sao?
106 Chương 92-1: Khả năng tính toán thật tốt!
107 Chương 92-2: Khả năng tính toán thật tốt! (2)
108 Chương 93: Ngươi là cái thá gì? !
109 Chương 94: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
110 Chương 95: Bắc Mạc kết thân?
111 Chương 96: Yêu thầm sẽ vô ích
112 Chương 97: Hạ U Lan bị cường bạo
113 Chương 98: Thế cục thay đổi, cả gan mưu ngịch?
114 Chương 99-1: Đại kết cục (Thượng)
115 Chương 99-2: Đại kết cục (Thượng)
116 Chương 99-3: Đại kết cục (Thượng)
117 Chương 100-1: Đại kết cục (Hạ)
118 Chương 100-2: Đại kết cục (Hạ)
119 Chương 100-3: Đại kết cục (Hạ)
120 Chương 101: Ngoại truyện
Chapter

Updated 120 Episodes

1
Chương 1: Huyết gả
2
Chương 2: Xinh đẹp trở về
3
Chương 3: Ta, đối với mạng ngươi không có hứng thú!
4
Chương 4: Ta muốn ở chỗ của ngươi.+Beta
5
Chương 5: Đối phó Doãn gia, người nào sai khiến?+Beta
6
Chương 6: Tìm người trong bức họa, tìm nàng?
7
Chương 7: Ta việc gì phải quản ngươi có phải là muội muội hắn hay không!
8
Chương 8: Các chủ Ám các
9
Chương 9: Không thể buông tha
10
Chương 10: Không kiêu ngạo, không siểm nịnh.+Beta
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14: Chúc thọ? Âm mưu?
15
Chương 15: Thuận nước đẩy thuyền, tội chi mà không làm!
16
Chương 16: Mục đích là gì?
17
Chương 17: Chúng ta hợp tác chứ?
18
Chương 18: Không phân biệt tốt xấu!
19
Chương 19: Hạ độc? Một chút thủ đoạn mà thôi!
20
Chương 20: Mong ngươi lần sau đừng ngu xuẩn như vậy!
21
Chương 21: Giang thượng vương gia Tây Nhạc Linh
22
Chương 22: Giao dịch. Bán bức họa!
23
Chương 23: Dám chêu chọc nàng?
24
Chương 24: Không muốn sống?
25
Chương 25: Giành bức họa!
26
Chương 26: Công tử nhà ta mời cô nương!
27
Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!
28
Chương 28: Nghênh đón sứ thần
29
Chương 29: Bức họa này ngươi có muốn không?!
30
Chương 30: Cách xa hắn một chút!
31
Chương 31: Cung yến muôn màu
32
Chương 32: Tỷ thí? Ngươi không xứng!
33
Chương 33: Quỳ xuống nói xin lỗi!
34
Chương 34: Lại muốn so?!
35
Chương 35: Kinh hồng vũ
36
Chương 36: Hoàng cung thật sâu
37
Chương 37: Kéo loạn nhân duyên? Buồn cười!
38
Chương 38: Ngươi giả ta cũng giả, ngươi phách lối ta phách lối hơn!
39
Chương 39: Ba nam nhân một sân khấu
40
Chương 40: Ra ngoài giao du, Lạc Huyền Lăng?
41
Chương 41: Dạy dỗ Nam Tú Cầm
42
Chương 42: Phóng ám độc!
43
Chương 43: Bồi ta ván kế tiếp
44
Chương 44: Cái đích cho mọi người chỉ trích?
45
Chương 45: Giận dỗi quyến rũ
46
Chương 46: Tự làm tự chịu
47
Chương 47: Ta đồng ý điều kiện
48
Chương 48: Nguyên nhân của vết sẹo
49
Chương 49: Tình ý khi còn bé
50
Chương 50: Tình
51
Chương 51: Bởi vì ta thích ngươi!
52
Chương 52: Sắc mặt đáng ghê tởm!
53
Chương 53: Ta không có đi!
54
Chương 54: Tình cảm ấn định
55
Chương 55: Tình cảm của Doãn Lưu Quang
56
Chương 56: Du hồ? Có âm mưu gì?
57
Chương 57: Xin lỗi? Nàng không có hứng thú tiếp nhận!
58
Chương 58: Không phải hành đại lễ này!
59
Chương 59: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa!
60
Chương 59-2: Như nước với lửa? Nàng liền thêm dầu vào lửa! (2)
61
Chương 60: Tương kế tựu kế (*) !
62
Chương 61: Ta cũng là ngươi có thể ám toán?
63
Chương 62: Bức hôn? Bổn tọa không lấy!
64
Chương 63-1: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (1)
65
Chương 63-2: Cầu hôn sao? Vậy ta từ hôn! (2)
66
Chương 64-1: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (1)
67
Chương 64-2: Các ngươi yêu thích ta thì sao? Ta đổi vẫn không được sao! (2)
68
Chương 65: Chán sống? Tiễn ngươi một đoạn đường!
69
Chương 66: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ?
70
Chương 66-2: Hoa Tang Linh ở trong tay Lam Cẩn Du ? (2)
71
Chương 67: Nam Ức Tịnh, ngươi không chết? !
72
Chương 68-1: Nhận tổ quy tông sao?! (1)
73
Chương 68-2: Nhận tổ quy tông sao?! (2)
74
Chương 69: Phế hoàng hậu
75
Chương 70: Nàng lại muốn gả cho hắn? !
76
Chương 71: Mười dặm gấm hồng
77
Chương 72: Sát thủ phục kích?!
78
Chương 73: Danh cơ Đổng Thư Thư
79
Chương 74-1: Trúng tên! Vết thương tái phát! (1)
80
Chương 74-2: Trúng tên! Vết thương tái phát! (2)
81
Chương 75: Bị thương nặng khó trị!
82
Chương 76: Chiến thắng! Lên đường tìm thuốc!
83
Chương 77-1: Người nào khuynh tâm người nào? ! (1)
84
Chương 77-2: Người nào khuynh tâm người nào? ! (2)
85
Chương 77-3: Người nào khuynh tâm người nào? ! (3)
86
Chương 78-1
87
Chương 78-2
88
Chương 79: Khói lửa, chiến tranh nổi lên!
89
Chương 80: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết!
90
Chương 80-2: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (2)
91
Chương 80-3: Lập uy trên triều, tra nam nhận lấy cái chết! (3)
92
Chương 81: Giết phụ thân? ! Không, bổn tọa chỉ đang giết tên súc sinh!
93
Chương 82: Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
94
Chương 83: Võ lâm nổi sóng
95
Chương 84: Thiếu chủ Thiên gia
96
Chương 85: Chia một chén súp? ! Không có cửa đâu!
97
Chương 86-1: Tại sao lại cứu ta?!
98
Chương 86-2: Tại sao lại cứu ta?! (2)
99
Chương 87-1: Tâm tư ngoan độc! (1)
100
Chương 87-2: Tâm tư ngoan độc! (2)
101
Chương 88-1: Một mạng đổi một mạng
102
Chương 88-2: Một mạng đổi một mạng
103
Chương 89: Chết sĩ diện mặt, chỉ có thể sống chịu tội
104
Chương 90: Minh chủ Võ Lâm
105
Chương 91: Chuyện bảo tàng võ lâm phải làm sao?
106
Chương 92-1: Khả năng tính toán thật tốt!
107
Chương 92-2: Khả năng tính toán thật tốt! (2)
108
Chương 93: Ngươi là cái thá gì? !
109
Chương 94: Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
110
Chương 95: Bắc Mạc kết thân?
111
Chương 96: Yêu thầm sẽ vô ích
112
Chương 97: Hạ U Lan bị cường bạo
113
Chương 98: Thế cục thay đổi, cả gan mưu ngịch?
114
Chương 99-1: Đại kết cục (Thượng)
115
Chương 99-2: Đại kết cục (Thượng)
116
Chương 99-3: Đại kết cục (Thượng)
117
Chương 100-1: Đại kết cục (Hạ)
118
Chương 100-2: Đại kết cục (Hạ)
119
Chương 100-3: Đại kết cục (Hạ)
120
Chương 101: Ngoại truyện