Chương 54: Quân nhân

Lục Cương không ngốc, mặc dù A Mạch
chưa nói xong, nhưng anh ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
Theo hướng Tây, là đi sâu vào trong dãy núi Ô Lan, cũng là hướng mà
tướng quân cùng quân sư muỗn dẫn dụ thát tử đến. Anh ta quay đầu nhìn về phía nhóm binh lính xa xa, hoặc ngồi, hoặc nằm, trong mắt dần dần phủ
kín một tầng bi tráng, trên con đường bị đuổi giết đó, số binh sĩ này
còn có thể sống sót được bao nhiêu? Lục Cương quay đầu nhìn A Mạch, kiên định nói: “Chúng ta đi hướng Tây!”

“Đại nhân!” A Mạch kinh hãi kêu lên thất thanh, trên mặt rốt cuộc không dấu được sự kinh ngạc.

Trên khuôn mặt thô ráp của Lục Cương lộ ra chút ý cười, nói rõ ràng từng chữ: “A Mạch, chúng ta là quân nhân.”

“Nhưng…”

“Không có nhưng!” Lục Cương cắt ngang lời A Mạch, nói: “Chỉ cần là quân nhân, thì lúc nào cũng phải chuẩn bị
sẵn sàng hy sinh thân mình vì đất nước, quân Giang Bắc chúng ta đi vào
dãy Ô Lan này là vì cái gì? Chúng ta chiến đấu không phải vì tướng quân
hay quân sư, mà chúng ta chiến đấu vì Đại Hạ! Là quân nhân, thì phải bảo vệ quốc gia, bổn phận của quân nhân là chết trận nơi sa trường, đó là
vinh quang!”

Trong mắt anh ta chợt hiện lên một
loại ánh sáng huy hoàng rạng rỡ, là sự kiên nghị thay thế cho bi tráng,
ánh sáng hào hùng từ trong mắt tỏa ra. Trong bóng đêm, thân ảnh cao lớn
của anh ta cứ như vậy sừng sững hiện lên trước mắt A Mạch, khiến tất cả
mọi chữ “nhưng” trong miệng nàng đều bị đè ép xuống.

Lục Cương nhìn A Mạch chằm chằm,
trong thanh âm bị nén lại lộ ra một vẻ nghiêm khắc trước nay chưa từng
có: “A Mạch, ngươi rất thông minh, nếu ngươi còn muốn chạy, ta sẽ không
ngăn cản ngươi, nhưng nếu ngươi làm dao động lòng quân, thì đừng trách
ta hạ thủ vô tình.”

A Mạch lẳng lặng đối diện cùng anh ta một lát, mím chặt môi, nặng nề gật đầu, trầm giọng nói: “A Mạch hiểu
rồi, A Mạch nguyện ý đi theo đại nhân!”

Lục Cương nở nụ cười, xoay người đi nhanh đến chỗ đội ngũ. A Mạch sửng sốt một lát, rồi cũng đi sát theo một bên.

Trong trận chiến vừa rồi, trong doanh đã có một phó doanh cùng hai đội trưởng hy sinh, Lục Cương dự tính tạm
thời đem binh lính của hai đội đó sáp nhập vào đội của A Mạch, sau đó
thông báo cho binh lính biết tin tức do thám tử hồi báo, đó là ở phía
Bắc, thát tử đang chờ trong sơn cốc phục kích bọn họ, cho nên chỉ có đi
về phía Nam mà quay mũi thương giết thát tử.

Trương Nhị Đản băng bó qua vết thương trên cánh tay A Mạch, vẻ mặt anh ta có chút tự trách, cảm thấy mình đã
không bảo vệ tốt cho A Mạch cho nên mới để cho nàng bị thương. A Mạch
cười, khuyên anh ta vài câu, sau đó làm giống như những binh lính bên
cạnh, cắt một vạt áo quấn quanh miệng. Bộ đội một lần nữa tập hợp lại,
tắt hết đuốc, rồi trong bóng đêm, hơn bảy trăm binh lính của thất doanh
yên lặng không một tiếng động hướng về ngọn núi kia sờ soạng mà đi.

Vừa đi qua đỉnh núi, liền nhìn thấy
ánh đuốc phía xa xa, chính là chân núi đã diễn ra trận chiến chiều nay,
xem ra chiến trường vừa được quét tước xong. Tốc độ di chuyển của quân
Bắc Mạc có chút chậm, binh lính bị thương đều đi ở phía sau, còn có một
ít binh lính khiêng chiến hữu hy sinh. Thôi Diễn cưỡi ngựa đi phía
trước, hiển nhiên đối với tình hình chiến đấu hôm nay cũng không quá vẹn tâm toàn ý, Thường Ngọc Thanh ra nghiêm lệnh cho anh ta không được truy kích, mệnh lệnh này khiến cho anh ta cảm thấy có chút buồn bực, nếu
không phải như vậy, anh ta có thể chắc chắn tiêu diệt hết bọn mọi rợ Nam Hạ.

Quân Giang Bắc tới rất nhanh, cơ hồ
một chút động tĩnh cũng không có, theo hai phía tả, hữu đồng thời đánh
tới, giống như quỷ núi đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm, khiến Thôi
Diễn trở tay không kịp. Lục Cương kéo miếng vải che miệng xuống, lớn
tiếng kêu to xung phong rồi liều chết xông lên. Trong cùng một ngày,
quân sĩ hai bên một lần nữa lại lao vào nhau hỗn chiến. Đám người Lục
Cương chém giết không màng sống chết, khiến quân Bắc Mạc không tự giác
thối lui về phía sau, Thôi Diễn nóng nảy, chỉ huy đội ngũ bảo vệ thương
binh ở bên trong, rồi tự mình mang theo đội tiên phong một lần nữa xông
lên.

A Mạch thấy đối phương thương vong cũng rất lớn, liền đến bên cạnh Lục Cương nhắc nhở: “Đại nhân! Nên rút thôi!”

Lục Cương dựa theo ước định trước đó, phát ra hiệu lệnh lệnh cho quân Giang Bắc rút lui về phía Tây, nhưng
Thôi Diễn sao có thể từ bỏ ý đồ, liền lệnh cho quân Bắc Mạc đuổi sát
theo. Lục Cương nhìn thấy Thôi Diễn, trong mắt hiện lên sắc tàn nhẫn,
phân phó A Mạch đưa đội ngũ đi trước, tự mình dẫn người đón đường định
giết Thôi Diễn. A Mạch chỉ cảm thấy da đầu căng thẳng, ngay lập tức hiểu được suy tính của Lục Cương, vội vàng quay đầu hô lớn: “Đại nhân! Không nên!”

Thôi Diễn nghe thấy tiếng nàng thì
sửng sốt, tầm mắt nương theo thanh âm nhìn qua, trong bóng đêm cũng
không thể thấy rõ A Mạch, chỉ nhìn thấy Lục Cương như hung thần ác sát
xông đến chém giết. Anh ta cười lạnh một tiếng, không những không tránh, ngược lại còn thúc ngựa lên đón đỡ, vung trường đao bổ xuống đỉnh đầu
của Lục Cương. Lục Cương giơ kiếm đỡ, đao kiếm chạm vào nhau khiến tia
lửa văng khắp nơi, Lục Cương chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, bội kiếm trong
tay suýt nữa rơi xuống, lực cánh tay của thiếu niên kia mạnh mẽ như thế
này đã vượt xa dự kiến của Lục Cương.

Đao thứ hai lại bổ xuống, Lục Cương
vội vàng đón đỡ, chặn trường đao của Thôi Diễn lại. Còn chưa kịp phản
kích, đao thứ ba lại đã đến, lần này không phải bổ, mà là chém, Lục
Cương lắc mình tránh né, nhưng đao phong vẫn vạch một đường máu phun ra
trước ngực, nếu không phải phía trước ngực còn một tầng áo giáp, thì một đao này e là đã chém anh ta thành hai mảnh.

Nhìn nam nhân trước mặt trong mắt
toát ra vẻ kinh hãi, trong lòng Thôi Diễn không khỏi có chút đắc ý, anh
ta giơ trường đao lên, đang muốn một đao lấy tính mạng người này, đột
nhiên cảm thấy hẫng một cái, thân thể không tự chủ được ngã về phía
trước. Ngày lập tức, anh ta vội vàng nhảy lên, rơi xuống một bên.

A Mạch né người tránh chiến mã đang
ầm ầm đổ xuống, cướp được Lục Cương đang chao đảo sắp ngã, gấp giọng gọi Trương Nhị Đản: “Mau, đem đại nhân đi!” Nói xong đẩy Lục Cương vào lòng Trương Nhị Đản, xoay người chắn trước bọn họ. Khóe mắt chợt thấy Trương Nhị Đản không có phản ứng gì, A Mạch liền lớn tiếng quát: “Đi mau!”

Trương Nhị Đản bấy giờ mới mang Lục Cương gần như hôn mê đưa đi.

Thôi Diễn nhận ra A Mạch thì vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Là ngươi?”

A Mạch nắm chặt đao trong tay, nhìn
chằm chằm vào Thôi Diễn, trầm giọng nói: “Không sai, là ta!” Nàng biết
rất rõ, nàng đánh không lại Thôi Diễn, nhưng không hiểu có phải là do
nhiệt huyết dâng trào khiến cho suy nghĩ trở nên mê muội hay không,
nhưng nàng cứ nắm chặt thanh đao chắn phía trước Thôi Diễn, phía sau là
sinh tử của Lục Cương, nàng không thể lui, cũng không chỗ thối lui.

Thôi Diễn trước kinh ngạc, sau cả cười, nói: “Thật đúng là chẳng uổng công! Bắt ngươi trở về, đại ca nhất định sẽ rất cao hứng.”

A Mạch lạnh lùng nói: “Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không cái đã!”

Thôi Diễn hừ lạnh một tiếng, vung
trường đao lên, hướng thẳng về phía A Mạch. A Mạch cắn răng nghênh đón,
hai người nhất thời lao vào hỗn chiến. Luận về đao pháp, Thôi Diễn từ
nhỏ đã được luyện tập, mà A Mạch cũng là thay đổi giữa chừng, mới được
tập trong thời gian ngắn. Luận về lực cánh tay, anh ta là nam tử nàng là nữ tử, tất nhiên không thể so bằng. Chỉ qua vài hiệp, tay A Mạch đã cơ
hồ không cầm được chuôi đao. May là Thôi Diễn chủ tâm muốn bắt A Mạch,
cho nên cũng không hạ sát chiêu, chính là muốn đợi A Mạch hao hết khí
lực mà bắt sống nàng.

Mắt thấy binh lính Bắc Mạc đuổi theo
càng ngày càng nhiều, A Mạch biết rõ một khi bị vây ở đây sẽ không còn
hy vọng đào thoát, vì thế liền vội vàng tung một hư chiêu, bức Thôi Diễn tránh ra hai bước, rồi xoay người bỏ chạy. Thôi Diễn sao có thể thả
nàng đi, liền đuổi theo vài bước đã ngăn được A Mạch.

Lại nói Trương Nhị Đản cõng Lục Cương đi về phía trước được một đoạn, đúng lúc gặp được binh sĩ Giang Bắc
quay lại tiếp ứng, liền đem Lục Cương giao cho bọn họ, rồi xoay người
lại vọt trở về cứu A Mạch, khi đuổi tới nơi thì vừa lúc nhìn thấy Thôi
Diễn đang quấn lấy A Mạch, đao pháp của A Mạch đã không còn ra chiêu
thức gì nữa rồi, trường đao của Thôi Diễn đã vài lần xẹt qua góc áo của A Mạch, hung hiểm vô cùng.

Trương Nhị Đản quát to một tiếng,
vung đao chém tới, nhưng anh ta làm sao có thể là đối thủ của Thôi Diễn. Thôi Diễn đúng là không muốn ra tay hạ sát A Mạch vì muốn bắt sống,
song anh ta lại không có ý nghĩ rằng ngay cả Trương Nhị Đản cũng phải
bắt sống, chỉ thấy đao phong của Thôi Diễn vừa chuyển, khí thế, lực đạo
bỗng tăng lên bội phần. A Mạch rốt cuộc không cầm nổi đao, loảng xoảng
một tiếng, thanh đao liền rơi xuống đất, chỉ đành mở to hai mắt nhìn đao của Thôi Diễn đang bổ xuống. Thôi Diễn cũng là nhất thời lỡ tay, bản
thân anh ta không nghĩ rằng nhất định phải lấy tính mạng của A Mạch,
nhưng lúc này dù muốn cũng không thể thu đao lại được, cũng chỉ có thể
trơ mắt nhìn A Mạch sẽ chết dưới lưỡi đao của mình.

Trương Nhị Đản quát to một tiếng, từ
bên cạnh nhảy lên, bổ nhào vào trước người A Mạch. Đao phong từ phía sau Trương Nhị Đản xẹt qua lưng, đầu của anh ta ngửa mạnh ra sau, thân thể
giống như cánh cung cong lên, tiếng kêu trầm đục tắc nghẹn trong cổ
họng, ngón tay đặt trên vai A Mạch như cắm sâu vào trong bắp thịt của
nàng. Không đợi A Mạch kịp phản ứng, Trương Nhị Đản đã đẩy mạnh nàng ra, xoay người hướng về phía Thôi Diễn đánh tiếp, gắt gao ôm lấy Thôi Diễn
vốn cũng đang có chút kinh ngốc, quát: “Ngũ trưởng, chạy mau!”

A Mạch cảm thấy lý trí của mình đã
rời khỏi đầu óc, nàng chỉ biết là bản thân mình không thể chạy, không
thể bỏ lại Trương Nhị Đản một mình. Thôi Diễn đẩy mấy cái vẫn không thể
thoát khỏi Trương Nhị Đản, tức giận đến nỗi ném trường đao, rút loan đao bên hông, hướng về phía Trương Nhị Đản đâm xuống. Cánh tay chỉ vừa nâng lên một nửa đã bị A Mạch nhào đến ôm chặt lấy, ba người lập tức ngã quỵ trên mặt đất. Trương Nhị Đản vẫn gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Thôi
Diễn, A Mạch thì cắn lên cánh tay của Thôi Diễn, trong lúc nhất thời
chiêu số gì cũng không có.

Thôi Diễn vừa tức vừa vội, ngay cả ý
niệm muốn bắt sống A Mạch trong đầu cũng đều quên hết, thầm nghĩ cần
phải thoát khỏi lối đánh nhau như thể lưu manh này. Anh ta không đem A
Mạch để vào trong mắt, chỉ cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ,
đâu có được bao nhiêu khí lực, cho nên quyết tâm phải thoát khỏi Trương
Nhị Đản trước. Anh ta vừa lấy tay đẩy mạnh được cánh tay Trương Nhị Đản
ra, đem anh ta hất sang một bên, còn chưa kịp ngồi dậy, đã thấy trong
tay A Mạch cầm một thanh chủy thủ hình dạng cổ quái hướng về phía anh ta vung tới. Thôi Diễn theo bản năng ngửa người tránh né, nhưng yết hầu
vẫn cảm thấy lạnh, anh ta trong lòng cả kinh, nhấc chân đạp A Mạch ra
ngoài.

A Mạch gắng nhịn cơn đau nhức xuống
bụng, cuống quít đứng lên, đưa mắt liếc nhìn thì thấy một tên lính Bắc
Mạc đã đến trước mặt, liền không cố bổ thêm một dao nữa vào người Thôi
Diễn, mà vội vàng kéo Trương Nhị Đản bỏ chạy. Binh lính Bắc Mạc cũng
không đuổi theo A Mạch, chỉ kinh hoảng vây quanh Thôi Diễn.

A Mạch lôi kéo Trương Nhị Đản chạy
một đoạn, Trương Nhị Đản dưới chân mềm nhũn, người lập tức ngã quỵ. A
Mạch cúi đầu nhìn lại, thấy sau lưng anh ta là một lỗ hổng lớn, rất sâu, máu thịt lộ ra, máu đã sớm ướt sũng toàn bộ phía sau lưng.

“Ngũ trưởng, ngươi…… đừng quản ta nữa, chạy mau đi!”

A Mạch không nói gì, liền để Trương
Nhị Đản nằm lên lưng, chống tay xuống đất mạnh mẽ đứng lên, tiếp tục
chạy về phía trước. Trương Nhị Đản giãy dụa yếu ớt, ý đồ muốn từ trên
lưng nàng trườn xuống: “Ta không thể…… sống được, Ngũ trưởng…… Ngươi……
Buông ta ra.”

A Mạch chặn tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, hung tợn nói: “Câm miệng!”

Trương Nhị Đản đã không còn khí lực
để giãy dụa, vô lực ngả đầu lên vai A Mạch, đứt quãng nói: “Như vậy……
chúng ta ai cũng…… chạy không thoát…… buông ta ra,…… đuổi theo đoàn
người……”

Đường núi dần dần trở nên dốc đứng,
chân A Mạch cũng đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, cuống quít lấy tay chống đỡ mới miễn cưỡng ổn định được thân thể, nàng cắn
răng để thân thể Trương Nhị Đản hướng lên trên, rồi nằm úp sấp bò lên
phía trước.

“Ngươi…… nếu không để ta xuống…… ta liền…… cắn lưỡi……”

“Ngươi cắn đi!” A Mạch khàn khàn cổ họng nói, “Ngươi có chết ta cũng sẽ cõng thi thể ngươi trở về .”

Trương Nhị Đản đã gần đến mức hôn mê, rốt cục lặng đi. Cổ A Mạch có chút ẩm ướt, nàng không nói nữa, chỉ cắn
chặt môi, đi từng bước một lên phía trước. Đội ngũ ở ngay phía trước,
nàng biết, nàng nhất định có thể đuổi kịp.

Chapter
1 Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2 Chương 2: Thủ thành
3 Chương 3: Phá thành
4 Chương 4: Thiệu nghĩa
5 Chương 5: Sợ chết
6 Chương 6: Đồng hành
7 Chương 7: Ủy thác
8 Chương 8: Lối rẽ
9 Chương 9: Nghẹn lời
10 Chương 10: Tâm tư
11 Chương 11: Thương dịch chi
12 Chương 12: Thân vệ
13 Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14 Chương 14: Chuyện cũ
15 Chương 15: Tòng quân
16 Chương 16: Quân doanh
17 Chương 17: Bội kiếm
18 Chương 18: Tạm thích ứng
19 Chương 19: Mũi giáo nhọn
20 Chương 20: Tàng phong
21 Chương 21: Hành trình
22 Chương 22: Đẫm máu
23 Chương 23: Ác mộng
24 Chương 24: Công phòng
25 Chương 25: Thư hùng
26 Chương 26: Lên chức
27 Chương 27: Huynh đệ
28 Chương 28: Tầm nhìn
29 Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30 Chương 30: Đại nghĩa
31 Chương 31: Hắc diện
32 Chương 32: Tàng binh
33 Chương 33: Tên pháp
34 Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35 Chương 35: Lòng người
36 Chương 36: Vào thành
37 Chương 37: Nữ tử
38 Chương 38: Đao phong
39 Chương 39: Thế đối nghịch
40 Chương 40: Giao phong
41 Chương 41: Sát thủ
42 Chương 42: Tâm tình
43 Chương 43: Gặp lại
44 Chương 44: Thoát thân
45 Chương 45: Khiêu khích
46 Chương 46: Dưới tàng cây
47 Chương 47: Túi bảo bối
48 Chương 48: Hồ ly
49 Chương 49: Tiệc rượu
50 Chương 50: Diệu kế
51 Chương 51: Tư oán
52 Chương 52: Thật giả
53 Chương 53: Lộng kế
54 Chương 54: Quân nhân
55 Chương 55: Đồng chí
56 Chương 56: Dương mặc
57 Chương 57: Bỏ qua
58 Chương 58: Giương cung
59 Chương 59: Quân lệnh
60 Chương 60: Thân chinh
61 Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62 Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63 Chương 63: Bộ mặt
64 Chương 64: Bạn cũ
65 Chương 65: Phỏng đoán
66 Chương 66: Uống rượu
67 Chương 67: Phạt roi
68 Chương 68: Nguyên nhân
69 Chương 69: Hồi kinh
70 Chương 70: Ván cờ
71 Chương 71: Công tử
72 Chương 72: Chuyện cũ
73 Chương 73: Chạy đi
74 Chương 74: Chủy thủ
75 Chương 75: Kỹ năng bơi
76 Chương 76: Thủ tín
77 Chương 77: Tâm cơ
78 Chương 78: Cầu say
79 Chương 79: Oan gia
80 Chương 80: Thủy quân
81 Chương 81: Tài bắn cung
82 Chương 82: Trở vể
83 Chương 83: Danh kiếm
84 Chương 84: Hồi doanh
85 Chương 85: Thể diện
86 Chương 86: Chui đầu vào lưới
87 Chương 87: Phân ly
88 Chương 88: Mai phục
89 Chương 89: Phục kích
90 Chương 90: Vâng mệnh
91 Chương 91: Giằng co
92 Chương 92: Đánh chết
93 Chương 93: Ở chung
94 Chương 94: Phá kế
95 Chương 95: Rút quân
96 Chương 96: Nghị hòa
97 Chương 97: Dạ yến
98 Chương 98: Thổ lộ tâm can
99 Chương 99: Hứa hẹn
100 Chương 100: Mua sắm
101 Chương 101: Sát khí
102 Chương 102: Nam nhân
103 Chương 103: Mưu kế(1)
104 Chương 104: Cõi lòng
105 Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106 Chương 106: Đông tiến
107 Chương 107: Thanh châu
108 Chương 108: Tình thế
109 Chương 109: Khốn cảnh
110 Chương 110: Quân sư
111 Chương 111: Khích tướng
112 Chương 112: Giằng co
113 Chương 113: Mê man
114 Chương 114: Mưu đồ
115 Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116 Chương 116: Đại chiến (thượng)
117 Chương 117: Đại chiến (hạ)
118 Chương 118: Sinh mệnh
119 Chương 119: Tập kích ban đêm
120 Chương 120: Cố nhân
121 Chương 121: Xưng soái
122 Chương 122: Hôn sự
123 Chương 123: Do dự
124 Chương 124: Vinh nương
125 Chương 125: Tâm tư
126 Chương 126: Bỏ qua
127 Chương 127: Tín nhiệm
128 Chương 128: Nổi gió
129 Chương 129: Tâm ý
130 Chương 130: Gió mưa
131 Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
143 Chương 143
144 Chương 144
145 Chương 145
146 Chương 146
147 Chương 147
148 Chương 148
149 Chương 149
150 Chương 150
151 Chương 151
152 Chương 152
153 Chương 153
154 Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155 Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156 Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa
Chapter

Updated 156 Episodes

1
Chương 1: Kêu oan, cũng cần phải có kỹ xảo……
2
Chương 2: Thủ thành
3
Chương 3: Phá thành
4
Chương 4: Thiệu nghĩa
5
Chương 5: Sợ chết
6
Chương 6: Đồng hành
7
Chương 7: Ủy thác
8
Chương 8: Lối rẽ
9
Chương 9: Nghẹn lời
10
Chương 10: Tâm tư
11
Chương 11: Thương dịch chi
12
Chương 12: Thân vệ
13
Chương 13: Biến cố kinh hoàng
14
Chương 14: Chuyện cũ
15
Chương 15: Tòng quân
16
Chương 16: Quân doanh
17
Chương 17: Bội kiếm
18
Chương 18: Tạm thích ứng
19
Chương 19: Mũi giáo nhọn
20
Chương 20: Tàng phong
21
Chương 21: Hành trình
22
Chương 22: Đẫm máu
23
Chương 23: Ác mộng
24
Chương 24: Công phòng
25
Chương 25: Thư hùng
26
Chương 26: Lên chức
27
Chương 27: Huynh đệ
28
Chương 28: Tầm nhìn
29
Chương 29: Uyên thệ trước khi xuất quân
30
Chương 30: Đại nghĩa
31
Chương 31: Hắc diện
32
Chương 32: Tàng binh
33
Chương 33: Tên pháp
34
Chương 34: Thiếu nữ xinh đẹp
35
Chương 35: Lòng người
36
Chương 36: Vào thành
37
Chương 37: Nữ tử
38
Chương 38: Đao phong
39
Chương 39: Thế đối nghịch
40
Chương 40: Giao phong
41
Chương 41: Sát thủ
42
Chương 42: Tâm tình
43
Chương 43: Gặp lại
44
Chương 44: Thoát thân
45
Chương 45: Khiêu khích
46
Chương 46: Dưới tàng cây
47
Chương 47: Túi bảo bối
48
Chương 48: Hồ ly
49
Chương 49: Tiệc rượu
50
Chương 50: Diệu kế
51
Chương 51: Tư oán
52
Chương 52: Thật giả
53
Chương 53: Lộng kế
54
Chương 54: Quân nhân
55
Chương 55: Đồng chí
56
Chương 56: Dương mặc
57
Chương 57: Bỏ qua
58
Chương 58: Giương cung
59
Chương 59: Quân lệnh
60
Chương 60: Thân chinh
61
Chương 61: XUẤT PHÁT [ thượng ]
62
Chương 62: XUẤT PHÁT [ hạ ]
63
Chương 63: Bộ mặt
64
Chương 64: Bạn cũ
65
Chương 65: Phỏng đoán
66
Chương 66: Uống rượu
67
Chương 67: Phạt roi
68
Chương 68: Nguyên nhân
69
Chương 69: Hồi kinh
70
Chương 70: Ván cờ
71
Chương 71: Công tử
72
Chương 72: Chuyện cũ
73
Chương 73: Chạy đi
74
Chương 74: Chủy thủ
75
Chương 75: Kỹ năng bơi
76
Chương 76: Thủ tín
77
Chương 77: Tâm cơ
78
Chương 78: Cầu say
79
Chương 79: Oan gia
80
Chương 80: Thủy quân
81
Chương 81: Tài bắn cung
82
Chương 82: Trở vể
83
Chương 83: Danh kiếm
84
Chương 84: Hồi doanh
85
Chương 85: Thể diện
86
Chương 86: Chui đầu vào lưới
87
Chương 87: Phân ly
88
Chương 88: Mai phục
89
Chương 89: Phục kích
90
Chương 90: Vâng mệnh
91
Chương 91: Giằng co
92
Chương 92: Đánh chết
93
Chương 93: Ở chung
94
Chương 94: Phá kế
95
Chương 95: Rút quân
96
Chương 96: Nghị hòa
97
Chương 97: Dạ yến
98
Chương 98: Thổ lộ tâm can
99
Chương 99: Hứa hẹn
100
Chương 100: Mua sắm
101
Chương 101: Sát khí
102
Chương 102: Nam nhân
103
Chương 103: Mưu kế(1)
104
Chương 104: Cõi lòng
105
Chương 105: MẠCH TUỆ – Sửa chữa sai lầm
106
Chương 106: Đông tiến
107
Chương 107: Thanh châu
108
Chương 108: Tình thế
109
Chương 109: Khốn cảnh
110
Chương 110: Quân sư
111
Chương 111: Khích tướng
112
Chương 112: Giằng co
113
Chương 113: Mê man
114
Chương 114: Mưu đồ
115
Chương 115: Lễ vật mừng năm mới
116
Chương 116: Đại chiến (thượng)
117
Chương 117: Đại chiến (hạ)
118
Chương 118: Sinh mệnh
119
Chương 119: Tập kích ban đêm
120
Chương 120: Cố nhân
121
Chương 121: Xưng soái
122
Chương 122: Hôn sự
123
Chương 123: Do dự
124
Chương 124: Vinh nương
125
Chương 125: Tâm tư
126
Chương 126: Bỏ qua
127
Chương 127: Tín nhiệm
128
Chương 128: Nổi gió
129
Chương 129: Tâm ý
130
Chương 130: Gió mưa
131
Chương 131: Tích anh hùng thành bại chuyển đầu không
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142
143
Chương 143
144
Chương 144
145
Chương 145
146
Chương 146
147
Chương 147
148
Chương 148
149
Chương 149
150
Chương 150
151
Chương 151
152
Chương 152
153
Chương 153
154
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh
155
Chương 155: Phiên ngoại: Thương Dịch Chi
156
Chương 156: Phiên ngoại về Đường Thiệu Nghĩa