Chương 54: Ở lại chỗ anh

Chu Tự Thâm cúi người thật sâu, tiến lên một bước, hai chân ép vào mép bàn.

Chân cô kề sát người anh, bàn tay chống ở mép bàn dần dần yếu ớt không thể giữ nổi nên bất giác nhích về phía sau một chút, đè vào chiếc bút trên bàn.

Cây bút lạnh lẽo lăn qua lăn lại dưới lòng bàn tay khiến cô loạng choạng ngả người ra sau.

Tấm lưng mềm mại và yếu ớt của cô được bàn tay anh nâng đỡ vững chắc.

Hành động này khiến cô không thể nằm tuyệt đối chiếc bàn rộng, mà còn khiến anh phải cúi xuống theo mình, chống tay bên cạnh người cô.

Ánh mắt từ cao nhìn xuống khiến cô co ngón tay lại.

“Sao em cứ cảm thấy…” Khương Gia Di lấy hết can đảm để nói, nhưng lại ngần ngại.

Sao cứ cảm thấy cô giống như cá nằm trên thớt?

Chu Tự Thâm cúi đầu, ghé sát môi cô: “Hử?”.

Nhưng anh không đợi được câu trả lời.

Anh đứng thẳng dậy đôi chút, quay đầu nhìn cô, nhìn tư thế bất lực của cô lại thấy cô đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, tựa như ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Ánh mắt Chu Tự Thâm tối sầm, hơi híp lại.

Anh luôn luôn cho rằng mình tách biệt công việc và cuộc sống cá nhân, hôn môi chỉ là nhất thời khó kiềm chế, cũng không có suy nghĩ làm gì ở đây.

Nhưng vừa rồi, trong đầu anh có một số suy nghĩ không đứng đắn..

Một lúc lâu sau, anh từ từ cúi xuống, môi áp vào tai cô.

“Trong văn phòng, không có…”.

Ba từ cuối cùng chìm trong hơi thở của anh.

Hơi thở ấm áp sượt qua lỗ tai, Khương Gia Di nóng rực, bối rối như muốn trốn chạy, sau đó đưa tay đẩy lồng ngực của anh ra xa.

“Anh, anh sao có thể như vậy, thời gian và địa điểm không thích hợp”. Cô xấu hổ: “Nếu có, anh thật sự còn muốn…”

Chu Tự Thâm bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên đứng thẳng người, bất ngờ giữ lấy eo, ôm cô lên.

Khương Gia Di giật mình, nửa người trên đột nhiên nghiêng về phía trước, vội vàng ôm cánh tay anh, ngơ ngác nhìn đôi lông mày của anh đang nhíu chặt.

“Nếu có, cũng không phải là không thể”. Anh cười nhìn cô chằm chằm.

Nhịp tim dồn dập, cô nuốt khan.

“Nếu trong văn phòng của anh có thứ đó, vậy cũng quá…”

“Quá làm sao?”

“Quá kỳ cục.” Cô hắng giọng, rời mắt: “Đây không phải là nơi anh nên làm việc nghiêm túc sao?”

“Tiểu Di, cũng không thể coi như vậy được”.

Chu Tự Thâm ôm chặt cô vào lòng, rũ mắt trầm tư như đang hồi tưởng: “Nếu như đặt ở nơi nào sẽ biểu thị muốn làm ở đó thì…”

Nghe vậy, Khương Gia Di lập tức muốn ngắt lời anh theo bản năng, nhưng vẫn chậm một bước.

“Ở trong xe anh, hình như cũng có một hộp dự phòng”. Anh nhàn nhạt nhướng mày.

Cô nghẹn lời, cắn môi nhìn anh đầy vẻ hoài nghi.

Bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Chu Tự Thâm dần dần không thể che giấu được. Anh lại ôm cô vào lòng, một tay đưa lên gáy cô ấn vào lồng ngực, để gương mặt cô áp vào ngực mình.

Anh tựa cằm vào thái dương của cô, trầm giọng cười một tiếng, lồng ngực khẽ run lên.

“Anh lại trêu em”. Khương Gia Di lên tiếng.

Chu Tự Thâm ngừng cười: “Không phải chúng ta nên việc nào ra việc đó hử?”

“Nói không lại anh”. Cô đá chân, ý bảo anh cho mình xuống.

Anh thuận theo ôm cô xuống khỏi bàn, thay vì trêu chọc cô, anh lại nói về chuyện quan trọng: “ Kết quả phỏng vấn thế nào?”

Nghe câu hỏi này, Khương Gia Di không trả lời trực tiếp, quay lại hỏi: “Nếu em không được thông qua, anh có chỉ đạo cho phía bộ phận Nhân sự sắp xếp em vào không?”

“Em và các bạn học khác đến đây để phỏng vấn. Không phải em muốn chứng minh rằng mình có thể tự đạt được mục tiêu sao?” Chu Tự Thâm giúp cô sửa sang lại áo khoác: “Nếu anh nói anh sẽ làm điều này, chẳng phải là hoài nghi năng lực của em, cũng vi phạm ý định ban đầu của em sao?”.

“Sao anh lại hiểu em như vậy”. Cô vui vẻ chọc ngón tay anh: “Đương nhiên là vượt qua phỏng vấn rồi, nếu không sao em còn có tâm trạng ở lại đợi anh?”.

Nếu phỏng vấn ở những nơi khác không thành công thì có lẽ cũng không sao, nhưng nếu Duy Sâm không tuyển dụng cô sẽ khiến cô vô cùng thất vọng.

Cô không muốn anh cảm thấy mình không có năng lực.

Chu Tự Thâm cười, nắm tay cô.

“Chúng ta đi đâu bây giờ? Anh đã hết bận chưa?” Khương Gia Di liếc nhìn thời gian: “Đã hơn 5 giờ, đúng lúc có thể đi ăn tối”.

“Muốn ăn gì?”

“Món gì cũng được, em không kén chọn”.

Anh suy nghĩ một chút, bấm đường dây nội bộ nhờ Đoàn Thụy đặt nhà hàng, sau đó đưa cô xuống lầu rời đi.

Ăn xong bữa tối, cả hai lái xe về nhà.

Họ cùng nhau giải quyết công việc ở thư phòng, đợi tối muộn mới trở về phòng ngủ chính.

“Ngày mai có cần phải dậy sớm không?” Chu Tự Thâm tháo đồng hồ đặt sang một bên.

Lúc này Khương Gia Di chưa nhận ra có gì đó không thích hợp, lắc đầu nói: “Không cần, ngày mai thứ bảy, em vốn định nghỉ ngơi một chút”.

“Nếu như vậy, đúng lúc lắm”.

“Đúng lúc cái gì?”

“Đúng lúc có thể trả hết một lần cả gốc lẫn lãi”.

Gốc lẫn lãi?

Khương Gia Di sững sờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông cách đó vài bước. Anh không nhìn cô, từ từ cởi cà vạt để sang một bên.

“Em xin thanh toán theo kỳ”. Cuối cùng cô đã hiểu ý anh, lập tức trêu đùa nói.

“Vẫn nên trả hết sớm đi”. Chu Tự Thâm trầm mắt cởi nút áo, khẽ cười một tiếng, lại đưa thêm cho cô một “lời khuyên”: “Kéo dài càng lâu, tiền lãi càng cao”.

Nói xong, anh ngước mắt sang, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Sau đó, mọi thứ diễn ra đều nằm ngoài sự khống chế của cô. Xong việc, trong đầu cô chỉ còn một ý nghĩ.    

Đây đâu phải gốc lẫn lãi bình thường, rõ ràng là lãi nặng.

3 giờ sáng.

Khương Gia Di thay xong áo ngủ đi đến bên giường, thân thể ngã xuống như không xương, nửa chân còn ở bên ngoài mép giường.

Đây là những gì Chu Tự Thâm nhìn thấy khi anh bước ra khỏi phòng tắm.

Anh bước đến, nâng chân cô đặt lên giường, rồi ôm cô vào lòng. Lo liệu cho cô xong, anh nằm xuống, cô lại tự giác lăn vào ngực anh.

Hai người dùng chung một loại sữa tắm, chẳng thể nào phân biệt được mùi hương.

Đáng lẽ cô đã ngủ nhưng anh lại vuốt ve lưng cô, nhẹ giọng hỏi: “Phòng Nhân sự yêu cầu em khi nào tới báo cáo?”

“… Ngày 23”. Ý thức của người trong ngực không tỉnh táo, giọng nói ngái ngủ còn có chút uể oải, miễn cưỡng lấy tinh thần: “Ngày thứ hai sau khi em thi xong, cũng chưa có thời gian nghỉ ngơi”.

“Nếu như vậy…”

“Nhưng em không có ý trách cứ!” Khương Gia Di đột nhiên ngắt lời anh, bỗng dưng ngồi dậy, nhưng lại vì eo đau mà ngã về chỗ cũ, nằm sát ngực anh: “Em chỉ thuận miệng nói, tiếc một chút thời gian nghỉ đông thôi. Không phải muốn anh giúp em hoãn thời gian nhận chức”.

Cô nhướng mắt, dường như không còn mệt mỏi như ban nãy nữa.

“Anh biết em không có ý đó”. Chu Tự Thâm nhéo gương mặt cô cười, sau đó nhẹ nhàng xoa eo cho cô.

“Vậy anh muốn nói gì?”

Anh nhìn cô, ngữ khí tự nhiên: “Anh chỉ muốn hỏi em, có muốn ở đây với anh trong thời gian thực tập không. Như vậy đưa đón em sẽ thuận tiện hơn”.

“Nhưng…” Khương Gia Di sửng sốt.

Nói như vậy, có phải là ở chung không?

Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

“Nếu em dự định nghỉ đông ở chỗ khác, có thể sẽ cách xa công ty một chút, anh đưa đón em cũng mất nhiều thời gian”.

“Thực ra, em cũng có thể tự mình đi mà”. Cô ngập ngừng: “Anh đưa đón em, có dễ bị người khác trong công ty phát hiện không?”

“Anh có thể đỗ xe và cho em xuống ở một nơi gần đó như trước kia”. Chu Tự Thâm dùng giọng điệu dịu dàng hệt như ánh mắt lúc này của anh: “Chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, anh chỉ nghĩ đây là một cơ hội tốt”.

Cô nắm vạt áo trên ngực anh, không nói gì.

“Quan trọng hơn là anh thực sự muốn thử cảm giác buổi tối trước khi nhắm mắt, buổi sáng sau khi thức dậy, trên chiếc giường này không phải chỉ có một mình sẽ như thế nào”.

“Mà còn có em”.

Lòng tham của con người là vô tận. Anh muốn cô thích, quen và ỷ lại, nhưng anh còn lâu mới thỏa mãn.

Anh còn muốn trở thành một phần không thể tách rời và quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Khương Gia Di ngơ ngẩn, vô thức nắm chặt ngón tay.

Dần dần, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô thẹn thùng, cuối cùng bối rối lao vào ngực anh.

“Được không?” Anh xoa tóc cô, thấp giọng hỏi.

Cô ôm anh, gật đầu thật nhanh, trong đầu hiện lên vô số ý định.

Hình ảnh như vậy đối với cô rất xa lạ, nhưng lại khiến cô cảm động.

Vẻ mặt Chu Tự Thâm buông lỏng, anh cúi đầu hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, cô lập tức thuận theo, gục vào ngực anh làm nũng, má và cằm cọ qua cọ lại vào cổ anh.

Người đàn ông bị cô trêu chọc, chỉ còn cách nâng cằm cười bất đắc dĩ.

Chapter
1 Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Bạn của bố
4 Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5 Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6 Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7 Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8 Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9 Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10 Chương 10: Hôn một lần nữa
11 Chương 11: Không được động đậy
12 Chương 12: Đến chỗ anh
13 Chương 13: Đến điểm hẹn
14 Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15 Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16 Chương 16: Hai ngày một tuần?
17 Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18 Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19 Chương 19: 2501
20 Chương 20: Sau tấm rèm che
21 Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22 Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23 Chương 23: Muốn nếm nữa không
24 Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25 Chương 25: Thế này càng bí mật
26 Chương 26: Có ghen không?
27 Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28 Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29 Chương 29: Ngủ lại
30 Chương 30: Lãng mạn
31 Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32 Chương 32: Giày thủy tinh
33 Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34 Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35 Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36 Chương 36: Món quà cho anh ấy
37 Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38 Chương 38: Không nhớ được lâu
39 Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40 Chương 40: Quan hệ người yêu
41 Chương 41: Thích em sao?
42 Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43 Chương 43: Anh không mệt à?
44 Chương 44: Thím út
45 Chương 45: Ôm một chút nhé?
46 Chương 46: Hư nào!
47 Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48 Chương 48: Tối gặp!
49 Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50 Chương 50: Váy lót lụa
51 Chương 51: Anh đảm bảo
52 Chương 52: Không từ chối
53 Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54 Chương 54: Ở lại chỗ anh
55 Chương 55: “Đồ chơi”
56 Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57 Chương 57: Cùng một màu sắc
58 Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59 Chương 59: Đêm Giáng sinh
60 Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61 Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62 Chương 62: Nói với mẹ em
63 Chương 63: Nhớ tránh thai
64 Chương 64: Thân phận không giống nhau
65 Chương 65: “Bố!”
66 Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67 Chương 67: Chuyện thú vị
68 Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69 Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70 Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71 Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72 Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73 Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74 Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75 Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76 Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77 Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78 Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79 Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80 Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81 Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82 Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83 Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84 Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85 Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Một đêm hoàn hảo
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Bạn của bố
4
Chương 4: Phát triển thành mối quan hệ tình nhân cố định lâu dài
5
Chương 5: Tôi là đàn ông, không phải thánh nhân
6
Chương 6: Học trưởng… vẫn còn
7
Chương 7: Ở đây có camera giám sát
8
Chương 8: Mồi nhử tuyệt diệu
9
Chương 9: Cưỡi ngựa cùng nhau
10
Chương 10: Hôn một lần nữa
11
Chương 11: Không được động đậy
12
Chương 12: Đến chỗ anh
13
Chương 13: Đến điểm hẹn
14
Chương 14: Chu Tự Thâm… anh là kẻ lừa đảo!
15
Chương 15: Quan hệ “tình nhân”
16
Chương 16: Hai ngày một tuần?
17
Chương 17: Hôm nay là thứ mấy?
18
Chương 18: Ăn miếng trả miếng
19
Chương 19: 2501
20
Chương 20: Sau tấm rèm che
21
Chương 21: Đồ ăn trên đĩa
22
Chương 22: Lấy chính mình làm mồi nhử
23
Chương 23: Muốn nếm nữa không
24
Chương 24: Cậu quay đầu nhìn xem
25
Chương 25: Thế này càng bí mật
26
Chương 26: Có ghen không?
27
Chương 27: Ngoan, vào trước đã
28
Chương 28: Cô ấy đang giả ngu
29
Chương 29: Ngủ lại
30
Chương 30: Lãng mạn
31
Chương 31: Nàng công chúa và hạt đậu
32
Chương 32: Giày thủy tinh
33
Chương 33: Hoa hồng ướt mưa
34
Chương 34: Tìm được đóa hoa ấy
35
Chương 35: Con yêu rồi phải không?
36
Chương 36: Món quà cho anh ấy
37
Chương 37: Không nhìn thấu được anh
38
Chương 38: Không nhớ được lâu
39
Chương 39: Dự đoán thành sự thật
40
Chương 40: Quan hệ người yêu
41
Chương 41: Thích em sao?
42
Chương 42: Em ở nhà chờ anh
43
Chương 43: Anh không mệt à?
44
Chương 44: Thím út
45
Chương 45: Ôm một chút nhé?
46
Chương 46: Hư nào!
47
Chương 47: Sự lãng mạn ẩn giấu
48
Chương 48: Tối gặp!
49
Chương 49: Chuyện anh muốn làm
50
Chương 50: Váy lót lụa
51
Chương 51: Anh đảm bảo
52
Chương 52: Không từ chối
53
Chương 53: Kiểm điểm chính mình
54
Chương 54: Ở lại chỗ anh
55
Chương 55: “Đồ chơi”
56
Chương 56: Vẫn chưa đóng cửa
57
Chương 57: Cùng một màu sắc
58
Chương 58: Độ ấm ở nơi này
59
Chương 59: Đêm Giáng sinh
60
Chương 60: Nhẫn đôi tình nhân
61
Chương 61: Cô càng căng thẳng, anh càng hưng phấn
62
Chương 62: Nói với mẹ em
63
Chương 63: Nhớ tránh thai
64
Chương 64: Thân phận không giống nhau
65
Chương 65: “Bố!”
66
Chương 66: Trộm nhà khó phòng
67
Chương 67: Chuyện thú vị
68
Chương 68: Thấy sắc mờ mắt
69
Chương 69: Chiếc nhẫn quen mắt
70
Chương 70: Chiếc giày thủy tinh còn lại đâu mất rồi? - Hoàn chính văn
71
Chương 71: Ngoại truyện 1: Một hộp sáu chiếc
72
Chương 72: Ngoại truyện 2: Anh của mười năm trước sẽ thế nào?
73
Chương 73: Ngoại truyện 3: Anh của năm hai mươi tuổi có lẽ không theo đuổi được em
74
Chương 74: Ngoại truyện 4: Công khai (Thượng)
75
Chương 75: Ngoại truyện 5: Công khai (Hạ)
76
Chương 76: Ngoại truyện 6: Bọn họ đều biết chúng ta ở trong này
77
Chương 77: Ngoại truyện 7: Phanh gấp
78
Chương 78: Ngoại truyện 8: Tôi muốn dành cho bạn gái một đãi ngộ đặc biệt
79
Chương 79: Ngoại truyện 9: Đừng khóc!
80
Chương 80: Ngoại truyện 10: Anh vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa em
81
Chương 81: Ngoại truyện 11: Không nói lý lẽ được thì dỗ cô ấy như trẻ con vậy
82
Chương 82: Ngoại truyện 12: Cầu hôn
83
Chương 83: Ngoại truyện 13: Đây là ý của vợ tôi
84
Chương 84: Ngoại truyện 14: Mang thai
85
Chương 85: Ngoại truyện 15: Một nhà bốn người (Hoàn toàn văn)