Chương 54: Cách thức

Xác chết nằm ngang dọc, tôi đờ đẫn nhìn khung cảnh máu me xung quanh, bắt đầu cười lên điên loạn, đây là kết cục của tôi sao?

Đây là kết thúc của cuộc đời tôi sao?

Không thể không nói, đây đúng là một sự mỉa mai lớn, và tôi lại là một trò đùa của thiên hạ.

Tôi cảm nhận được tinh thần của chính mình đang biến mất, sức lực cũng đang trôi đi.

Mặc dù tôi không biết rõ vừa rồi đã giao dịch với Tiểu Phật Gia bao nhiêu, nhưng có thể đảm bảo tuyệt đối không ít.

Cơ thể tôi không thể tự khống chế được, tâm trí kích động, tàn nhẫn, bi ai dường như đang chiếm lấy thân thể tôi.

Tôi cười trong đau khổ, cứ vậy đi.

Dù gì thế gian này cũng chỉ còn lại mình tôi cô độc, không bằng chết đi trăm lần.

Tôi đã cảm nhận được mình ngày càng mỏi mệt, ngày càng lao lực, sau khi cơn buồn ngủ kéo đến, tôi nhìn thấy Tiểu Phật Gia, hắn ta mỉm cười cứ thế nhìn tôi, tà khí trong mắt giống như một thỏi nam châm hút người ta vào trong.

“Tôi sẽ thành thế nào?” tôi cười nói.

“Mất đi linh hồn của ngươi.” Tiểu Phật Gia cũng cười lại, “Dù sao ngươi cũng không còn cần thiết nữa không phải sao?”

Tôi nghiêng đầu nói; “Chính xác, vậy đi, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Tiểu Phật Gia vẫy tay với tôi.

Đúng lúc trước mắt tôi chỉ còn một màu đen, chuẩn bị chìm sâu vào cơn mê đột nhiên có một đôi tay lớn kéo tôi, tôi sững sờ, mở to mắt ra nhìn, là Bạch Hồ!

Trên tay anh ta cầm chiếc ly thánh lớn bằng vàng, bên trong là dịch lỏng đặc sệt màu đỏ máu.

Là rượu vĩnh cửu!

Tôi trợn to mắt, dùng chút sức lực cuối cùng nói: “Đưa Giang Tiểu Thơ uống, cô ấy, không thể chết.”

Bạch Hồ nhếch môi, trực tiếp ấn vào đầu tôi, đổ hết số rượu vĩnh cửu trong ly vào cổ họng tôi, lập tức tôi cảm thấy tinh thần của mình ngày càng mơ hồ, sau cùng thì sụp đổ, ngủ thiếp đi.

Lần này tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong giấc mơ, tôi cũng là Giang Lưu.

Nhưng tôi biết rõ, Giang Lưu đó không phải là tôi.

Giấc mơ rất dài, tôi không biết đã nằm mơ bao lâu, thậm chí khi tỉnh dậy đã quên mất nội dung rồi, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng thở dài.

Tôi chầm chậm tỉnh lại, nâng người dậy nhìn thì phát hiện mình đang nằm ở nhà Bạch Hồ, vẫn là căn phòng trước đây tôi từng ở.

Tôi có một ảo giác.

Một ảo giác chuyện xảy ra sau khi chúng tôi vào thôn chỉ là một giấc mơ, nhưng trong lòng tôi biết rõ, đó hoàn toàn không phải là mơ.

Bố mẹ tôi không còn nữa rồi.

Giang Tiểu Thơ cũng không còn.

Còn tôi, đã gϊếŧ hết tất cả người trong thôn.

Tôi ngẩn ngơ ngồi trên giường, khuôn mặt đờ đẫn, lúc đó Hồng Dược tự mình chui ra khỏi chiếc trống, nhìn tôi, giọng nói cô ấy cũng không còn lạnh lùng nữa, cô ấy cứ yên lặng nhìn tôi như vậy không nói năng gì.

Tôi cũng không nói tiếng nào, cả người thất thần như khúc gỗ ngồi trên giường.

Tôi đưa tay ra ngửi, trên đó dường như vẫn còn lưu lại mùi máu tanh nồng đậm, mặc dù đã rửa sạch sẽ rồi, nhưng tôi biết rõ, bản thân thực sự đã gϊếŧ người.

Không chỉ một.

Mà là rất nhiều, rất nhiều.

Tôi tự cười phá lên, không biết tại sao mình lại còn sống.

Tôi ngẩng đầu nhìn Hồng Dược nói: “Hồng Dược, cô nói xem tại sao tôi vẫn còn sống.”

“…” Hồng Dược chỉ nhìn tôi không nói gì.

Còn tôi giống như bị điên, ngồi đó cứ tự nói chuyện một mình.

“Giang Lưu, thứ phế nhân như ngươi, tại sao vẫn còn sống.”

“Chỉ còn lại mình ngươi, không bằng ngươi chết luôn đi cho rồi.”

Mỗi một câu nói tôi lại cảm thấy nỗi oán hận trong tim mình ngày càng nhiều lên, tôi giống như một thằng ngốc ngồi dựa vào giường, thậm chí chính mình cũng không biết bản thân đang nói gì.

Hồng Dược nhìn tôi, sau cùng thở dài một tiếng: “Không phải anh vẫn còn tôi sao?”

Câu nói của Hồng Dược kéo tôi từ vực sâu ác mộng trở lại, tôi ngây người nhìn cô ấy.

Nỗi bi ai chớp mắt trào dâng, hoàn toàn không kiềm chế được nước mắt nữa.

Đúng lúc đó, Tiết Dương bưng một bát cháo nóng bước vào, nhìn thấy tôi tỉnh rồi, cậu ta nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, lần này anh ngủ cũng đủ lâu đấy, vết thương của tôi cũng khỏi rồi, anh mới tỉnh lại.”

Tôi chỉ ngồi ngây người ở đó, đờ đẫn nhìn Tiết Dương, không biết nên nói gì.

“Ăn đi, chút nữa sư phụ tôi sẽ đến, ông ấy có lời cần nói với anh.” Tiết Dương nói.

Tôi bỗng nhớ lại, trước khi mất đi ý thức, dường như Bạch Hồ đã cho tôi uống rượu vĩnh cửu. Chắc là nhờ rượu vĩnh cửu đó mà tôi mới sống đến bây giờ.

Tôi cười khổ: “Có gì để nói chứ, anh ta không phải muốn gϊếŧ tôi sao? Tại sao cuối cùng lại cứu tôi?”

Tiết Dương bê bát cháo nóng ngây người, sau đó đặt bát cháo xuống, thở dài một tiếng: “Suy nghĩ của sư phụ tôi cũng không rõ, chốc nữa anh hãy hỏi ông ấy đi.”

Trước khi đi ra, cậu ấy vẫn ngoái lại nói: “Ăn một chút đi, tôi cảm thấy Giang Tiểu Thơ đã cứu anh thì không muốn nhìn thấy anh ngược đãi bản thân như vậy đâu, hãy sống tốt, đấy mới chính là báo đáp lớn nhất dành cho cô ấy.”

Tôi ngây người ra, cuối cùng nhớ đến lời Giang Tiểu Thơ từng nói trước đây, đúng vậy, có những lúc người sống còn cần dũng khí lớn hơn nhiều so với việc chết đi.

Lúc đó Bạch Hồ cũng đi vào, cặp mắt màu vàng kim lạnh lùng lướt qua tôi một lượt: “Cậu tỉnh rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Hồ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, tôi nhếch miệng cười: “Sao anh lại cứu tôi? Không phải anh muốn gϊếŧ tôi sao?”

“Ta lại không muốn cậu chết nữa.” Bạch Hồ tiếp tục lạnh lùng nói.

“Vậy rượu vĩnh cửu tại sao không để Giang Tiểu Thơ uống, cô ấy sống còn ý nghĩa hơn tôi gấp nhiều lần.” tôi đưa tay ra ôm lấy trán mình, bắt đầu nức nở.

‘Tại sao, tại sao anh không cứu cô ấy, rõ ràng anh phải cứu cô ấy chứ!” tôi càng khóc càng to.

Bạch Hồ giống như không nhìn thấy tôi khóc, lạnh giọng nói: “Cô ấy đã chết rồi, rượu vĩnh cửu không cứu được cô ấy.”

Lời của Bạch Hồ như đánh tôi rơi xuống vực sâu không đáy, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy tại sao lại cứu tôi, tại sao không để tôi chết luôn ở đó.”

“Cậu không thể chết!” Bạch Hồ lạnh lùng nói, “Ai cũng có thể chết, chỉ có cậu là không được.”

“Tại sao?” tôi gào lên, “Không phải anh muốn tôi chết sao, tại sao lại không để tôi chết!”

“Bởi vì chỉ có cậu mới biết cách làm cho Giang Tiểu Thơ sống lại.” Bạch Hồ trả lời.

“Cái gì!!!” tôi nhảy dựng lên, nắm chặt lấy vai của Bạch Hồ, mắt đỏ ngầu hỏi: “Anh nói, có thể hồi sinh Giang Tiểu Thơ?”

Bạch Hồ cứ vậy nhìn tôi, sau đó gật đầu: “Không sai, chỉ có cậu có thể hồi sinh Giang Tiểu Thơ.”

“Nhưng, tôi không biết làm thế nào để hồi sinh.” Tôi bỗng ý thức lại đau khổ ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu.

“Cậu biết.” Bạch Hồ vô cùng chắc chắn nói với tôi: “Chính xác không phải cậu, mà là một người khác trong cậu, chỉ có hắn ta mới biết âm dương sư thất truyền của Quân sát Thái sơn phủ, chỉ cần cậu tìm lại được ký ức, biết được Quân sát Thái sơn phủ đó, như vậy có thể cứu được Giang Tiểu Thơ!”

Tôi ngẩn ra, “Trước đó anh muốn gϊếŧ tôi có phải là để đánh thức một người khác trong tôi?”

“Không sai.” Bạch Hồ lạnh giọng nói.

“Vậy anh lại gϊếŧ tôi đi, để hồi sinh Giang Lưu kia, chỉ cần Giang Tiểu Thơ sống lại, bảo tôi đi chết, tôi cũng đồng ý.” Tôi vội vàng nói.

“Hắn ta từ chối rồi.” Bạch Hồ tự chế giễu cười lớn lên, “Hắn không muốn vì bản thân mình mà hy sinh một linh hồn vô tội, cho nên hắn từ chối tôi rồi.”

Nói xong, Bạch Hồ nhìn tôi, “Vậy nên mục đích bây giờ của chúng ta là, cậu muốn hồi sinh Giang Tiểu Thơ, còn tôi muốn ký ức của hắn ta quay lại.”

Lúc này Bạch Hồ dừng lại, rồi nói tiếp: “Cậu có lẽ cũng biết bản thân nên làm gì rồi.”

Tôi bưng bát cháo lên, không quan tâm nóng hay không, cứ như vậy mà uống, cháo nóng cứ vậy mà chảy xuống cổ họng tôi, một hơi ấm theo cổ họng chạy xuống dạ dày, cảm giác nóng rát này mới khiến tôi nhận ra mình đang sống.

Một bát cháo lớn khiến cho môi tôi cũng bị nóng ửng lên, nhưng tôi vẫn không cảm thấy gì, mí mắt dần dần nhòa đi.

Chapter
1 Chương 1: Tú Tú
2 Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3 Chương 3: Biến Mất
4 Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5 Chương 5: Quay Về
6 Chương 6: Cô nhi
7 Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8 Chương 8: Quay Về
9 Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10 Chương 10: Sống Hay Là Chết
11 Chương 11: Âm Binh
12 Chương 12: Đường Đêm
13 Chương 13: Ngửi Hương
14 Chương 14: Dương Khí
15 Chương 15: Tóc Bạc
16 Chương 16: Kiên Trì
17 Chương 17: Lời Nhắn
18 Chương 18: Những Tấm Ảnh
19 Chương 19: Huyết Thực
20 Chương 20: Cái Bẫy
21 Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22 Chương 22: Trẻ Con
23 Chương 23: Thần Giữ Cửa
24 Chương 24: Vĩnh Dạ
25 Chương 25: Ăn người
26 Chương 26: Miếu thờ
27 Chương 27: Nỗi sợ hãi
28 Chương 28: Gõ cửa
29 Chương 29: Thất vọng
30 Chương 30: Mất tích
31 Chương 31: Thành phố ma
32 Chương 32: Tượng đá
33 Chương 33: Đầu người
34 Chương 34: Nghi hoặc
35 Chương 35: Ngốc nghếch
36 Chương 36: Canh thịt
37 Chương 37: Trứng trùng
38 Chương 38: Cửa đồng
39 Chương 39: Tượng đồng
40 Chương 40: Mặt người
41 Chương 41: Bước đường cùng
42 Chương 42: Giang Lưu
43 Chương 43: Cố nhân
44 Chương 44: Trứng người
45 Chương 45: Từ Phúc
46 Chương 46: Vĩnh cửu
47 Chương 47: Quay lại
48 Chương 48: Bể máu
49 Chương 49: Đứa bé
50 Chương 50: Lừa dối
51 Chương 51: Sụp đổ
52 Chương 52: Điên cuồng
53 Chương 53: Tàn sát
54 Chương 54: Cách thức
55 Chương 55: Vân Nam
56 Chương 56: Lệ Giang
57 Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58 Chương 58: Cắn rứt
59 Chương 59: Kì lạ
60 Chương 60: Dụ dỗ
61 Chương 61: Ác ma
62 Chương 62: Hồi phục
63 Chương 63: Bộ xương
64 Chương 64: Im miệng
65 Chương 65: Về nhà
66 Chương 66: Long Tâm
67 Chương 67: Mưa lớn
68 Chương 68: Đêm tối
69 Chương 69: Vượt qua
70 Chương 70: Phế vật
71 Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72 Chương 72: Cái kéo
73 Chương 73: Thảm sát
74 Chương 74: Đường cùng
75 Chương 75: Nội quỷ
76 Chương 76: Cứu binh
77 Chương 77: Hồng hoang
78 Chương 78: Khách tới
79 Chương 79: Tư cách
80 Chương 80: Tuyên cáo
81 Chương 81: Đột phá
82 Chương 82: Kim hoa
83 Chương 83: Vô phong
84 Chương 84: Cố nhân
85 Chương 85: Tin dữ
86 Chương 86: Khép lại
87 Chương 87: Núi đao
88 Chương 88: Tiện nhân
89 Chương 89: Súc sinh
90 Chương 90: Trốn tránh
91 Chương 91
92 Chương 92: Phá pháp
93 Chương 93: Gọi hồn
94 Chương 94: Không muốn
95 Chương 95: Hoa Sơn
96 Chương 96: Kẻ mạnh
97 Chương 97: Định Lô
98 Chương 98: Hồng Tuyết
99 Chương 99: Xung đột
100 Chương 100: Cửu trọng
101 Chương 101: Song tử
102 Chương 102: Đối thoại
103 Chương 103: Sát kiếm
104 Chương 104: Phá Tâm
105 Chương 105: Quỷ kiếm
106 Chương 106: Trò chơi
107 Chương 107: Băng Hỏa
108 Chương 108: Ra sân
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Tú Tú
2
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3
Chương 3: Biến Mất
4
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5
Chương 5: Quay Về
6
Chương 6: Cô nhi
7
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8
Chương 8: Quay Về
9
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10
Chương 10: Sống Hay Là Chết
11
Chương 11: Âm Binh
12
Chương 12: Đường Đêm
13
Chương 13: Ngửi Hương
14
Chương 14: Dương Khí
15
Chương 15: Tóc Bạc
16
Chương 16: Kiên Trì
17
Chương 17: Lời Nhắn
18
Chương 18: Những Tấm Ảnh
19
Chương 19: Huyết Thực
20
Chương 20: Cái Bẫy
21
Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22
Chương 22: Trẻ Con
23
Chương 23: Thần Giữ Cửa
24
Chương 24: Vĩnh Dạ
25
Chương 25: Ăn người
26
Chương 26: Miếu thờ
27
Chương 27: Nỗi sợ hãi
28
Chương 28: Gõ cửa
29
Chương 29: Thất vọng
30
Chương 30: Mất tích
31
Chương 31: Thành phố ma
32
Chương 32: Tượng đá
33
Chương 33: Đầu người
34
Chương 34: Nghi hoặc
35
Chương 35: Ngốc nghếch
36
Chương 36: Canh thịt
37
Chương 37: Trứng trùng
38
Chương 38: Cửa đồng
39
Chương 39: Tượng đồng
40
Chương 40: Mặt người
41
Chương 41: Bước đường cùng
42
Chương 42: Giang Lưu
43
Chương 43: Cố nhân
44
Chương 44: Trứng người
45
Chương 45: Từ Phúc
46
Chương 46: Vĩnh cửu
47
Chương 47: Quay lại
48
Chương 48: Bể máu
49
Chương 49: Đứa bé
50
Chương 50: Lừa dối
51
Chương 51: Sụp đổ
52
Chương 52: Điên cuồng
53
Chương 53: Tàn sát
54
Chương 54: Cách thức
55
Chương 55: Vân Nam
56
Chương 56: Lệ Giang
57
Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58
Chương 58: Cắn rứt
59
Chương 59: Kì lạ
60
Chương 60: Dụ dỗ
61
Chương 61: Ác ma
62
Chương 62: Hồi phục
63
Chương 63: Bộ xương
64
Chương 64: Im miệng
65
Chương 65: Về nhà
66
Chương 66: Long Tâm
67
Chương 67: Mưa lớn
68
Chương 68: Đêm tối
69
Chương 69: Vượt qua
70
Chương 70: Phế vật
71
Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72
Chương 72: Cái kéo
73
Chương 73: Thảm sát
74
Chương 74: Đường cùng
75
Chương 75: Nội quỷ
76
Chương 76: Cứu binh
77
Chương 77: Hồng hoang
78
Chương 78: Khách tới
79
Chương 79: Tư cách
80
Chương 80: Tuyên cáo
81
Chương 81: Đột phá
82
Chương 82: Kim hoa
83
Chương 83: Vô phong
84
Chương 84: Cố nhân
85
Chương 85: Tin dữ
86
Chương 86: Khép lại
87
Chương 87: Núi đao
88
Chương 88: Tiện nhân
89
Chương 89: Súc sinh
90
Chương 90: Trốn tránh
91
Chương 91
92
Chương 92: Phá pháp
93
Chương 93: Gọi hồn
94
Chương 94: Không muốn
95
Chương 95: Hoa Sơn
96
Chương 96: Kẻ mạnh
97
Chương 97: Định Lô
98
Chương 98: Hồng Tuyết
99
Chương 99: Xung đột
100
Chương 100: Cửu trọng
101
Chương 101: Song tử
102
Chương 102: Đối thoại
103
Chương 103: Sát kiếm
104
Chương 104: Phá Tâm
105
Chương 105: Quỷ kiếm
106
Chương 106: Trò chơi
107
Chương 107: Băng Hỏa
108
Chương 108: Ra sân