Chương 54: Anh Là Trai Nhà Lành

Sáng nay Trần Du vừa ngủ dậy thì vội vã hẹn Lâm Nhược đi ăn trưa.

Tối qua thấy Lục Nam Châu hỏi về đồng hương của mình, hắn cứ tưởng sau chừng ấy năm, rốt cuộc người này cũng tỉnh táo lại, không treo cổ trên một thân cây nữa.

Dù sao bạn trai cũng bỏ đi năm năm rồi, còn nhớ nhung làm gì.

Hắn định gọi Lục Nam Châu đi chung để anh gặp Lâm Nhược một lần.

Nhưng hắn gọi cho Lục Nam Châu mấy cuộc mà chẳng ai nghe.

Tối qua say rượu chưa tỉnh à? Trần Du nghĩ, không đúng, cậu ấy đâu có uống nhiều bằng mình.

Giữa trưa ăn cơm với Lâm Nhược, Trần Du vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhắn tin cho Lục Nam Châu, tự nhủ nếu anh vẫn không phản ứng thì mặc kệ luôn.

Hơn hai mươi phút sau, rốt cuộc Lục Nam Châu trả lời, hỏi xin hắn cách liên lạc với Lâm Nhược.

Trần Du ngẩng đầu hỏi Lâm Nhược đang ăn đối diện, "Cậu mua gà không?"
Lâm Nhược mờ mịt, "Mua gà?"

"Tớ có đứa bạn thời đại học, nhà mở trại gà.

" Trần Du hớn hở nói, "Nếu cậu muốn mua thì tớ sẽ bảo bạn tớ liên hệ với cậu.

"
Lâm Nhược: "Không cần đâu! ! "
"Rẻ lắm," Trần Du không sờn lòng, "Có thể giảm giá cho cậu nữa.

"
Thấy hắn nhiệt tình như vậy, Lâm Nhược đành phải nói: "Được rồi.

"
Trần Du vội vàng gửi nick Wechat của hắn cho Lục Nam Châu.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Nhược đã nhận được một lời mời kết bạn với ghi chú: Tôi là! ! bạn trai Diệp Nhiên, Lục Nam Châu.

Lâm Nhược giật mình --- Bạn trai Diệp Nhiên?!
Hắn ngập ngừng hỏi Trần Du, "Bạn học cậu tên Lục Nam Châu à?"
"Đúng đúng," Trần Du hào hứng nói, "Cậu ấy kết bạn với cậu rồi hả?"
Lâm Nhược: "! ! Ừ.

" Trùng hợp vậy sao?
"Bạn học này của tớ tốt lắm, cậu ấy! ! " Trần Du hớn hở định khen Lục Nam Châu trước mặt Lâm Nhược, nhưng vừa mở miệng thì thấy một người đàn ông đẩy cửa đi đến.

Người kia đeo kính gọng vàng, nhìn rất nhã nhặn nhưng lại lộ ra vẻ khôn khéo.

Thấy hắn đi tới, Lâm Nhược thuận miệng hỏi: "Xong việc rồi à?"
"Ừ," người đàn ông đưa tay lau nước sốt trên khóe môi hắn rồi mỉm cười chào Trần Du, "Xin lỗi, tôi đến trễ.

"
Hắn tự giới thiệu mình: "Tôi là Phương Tri Ngộ, bạn trai Nhược Nhược.

"
Trần Du lập tức giật thót --- Có bạn trai rồi sao?!
Châu à, sao số cậu khổ quá vậy?
"Chào, chào anh," Trần Du cười khan, "Tôi là Trần Du.

"

Hắn tiếc nuối an ủi bạn học cũ đáng thương của mình, định sau này có ai phù hợp sẽ giới thiệu cho anh.

Nhưng bạn hắn lại nói mình có người yêu rồi, còn không biết xấu hổ gửi ảnh người yêu cho hắn xem.

Trần Du lập tức nổi trận lôi đình --- Cậu có người yêu rồi mà còn muốn gạ gẫm đồng hương của tớ nữa à?!
Lục Nam Châu giải thích là có việc khác nhưng không nói là việc gì.

Trần Du càng tức hơn --- Có thể là việc gì cơ chứ?! Cậu đâu quen đồng hương của tớ, chẳng lẽ muốn bán gà hay sao?!
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Nhược mờ mịt hỏi Phương Tri Ngộ, "Sao cậu ấy dặn em đừng nói nhỉ?"
Phương Tri Ngộ nhìn thoáng qua điện thoại của hắn, "Lục Nam Châu?"
Trần Du giật mình, "Cậu ấy làm sao?"
Lâm Nhược băn khoăn đáp: "Cậu ấy hẹn gặp tớ, còn dặn tớ đừng nói với người yêu cậu ấy nữa.

"
Trần Du: "! ! "
Trần Du lập tức bùng nổ --- Đây là bạn học của mình sao?! Bạn học nhớ mãi tình cũ không quên, tịch mịch cô độc năm năm nay đi đâu rồi?! Chẳng lẽ cô đơn lâu quá nên buông thả bản thân, làm khùng làm điên à?!
Bởi vậy hắn mới mắng dù cậu là gay cũng đâu thể làm loạn vậy chứ?!
"Ai làm loạn?" Lục Nam Châu bất mãn nói, "Đừng nói mò.

"
Trần Du: "Vậy cậu hẹn gặp đồng hương của tớ làm gì? Còn không cho người yêu cậu biết nữa chứ?" Rõ ràng là có tật giật mình!
Lục Nam Châu: "Tớ có việc cần tìm cậu ấy thật mà.

"
Trần Du: "Việc gì? Bán gà à?"
Lục Nam Châu: "! ! Đúng đúng đúng.

"
Trần Du: "Đúng gì mà đúng? Nếu bán gà thì sao không dám để người yêu cậu biết hả?"
Lục Nam Châu làm ngơ hắn, thấy Lâm Nhược cũng nhắn tin tới.

Lâm Nhược: "Vậy tôi nói với bạn trai mình được không?"
Lâm Nhược: "Không được cũng đành chịu, tôi nói rồi.

"
Lục Nam Châu: "! ! Được thôi.

"

Lâm Nhược gửi địa chỉ tới, "Vậy tám giờ tối nay gặp nhau ở đây nhé?"
Lục Nam Châu: "Được.

"
Lục Nam Châu sợ Diệp Nhiên đói nên gọi mấy món ăn.

Khi đồ ăn giao tới, Diệp Nhiên vẫn chưa dậy.

Lục Nam Châu vuốt má cậu rồi nhẹ giọng gọi: "Nhiên Nhiên?"
Diệp Nhiên mơ màng dụi vào tay anh.

"Ăn chút gì đi," Lục Nam Châu dỗ dành, "Lát nữa lại ngủ tiếp.

"
Diệp Nhiên lẩm bẩm nói: "Buồn ngủ quá! ! "
Lục Nam Châu bóp nhẹ khuôn mặt trắng mịn của cậu, "Xế chiều rồi, không ăn sẽ chết đói đấy.

"
Anh dỗ hơn nửa ngày, Diệp Nhiên mới dần tỉnh ngủ, quấn chăn ngồi thừ ra hồi lâu.

Lục Nam Châu vắt khăn lau mặt cho cậu, động tác rất nhẹ như sợ làm cậu đau.

Diệp Nhiên nhìn anh, hàng mi dài ướt sũng nước.

"Lục Nam Châu," cậu nắm chặt chăn, rũ mắt nói khẽ, "Chúng ta làm lành được không?"
Lục Nam Châu đang lau mặt cho cậu chợt dừng lại, "Làm lành cái gì?"
Trong lòng Diệp Nhiên chua xót --- Vẫn chưa được sao?
Lục Nam Châu: "Chẳng phải chúng ta đã làm lành từ lâu rồi à?"
Diệp Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên, "Gì, gì cơ?"
"Chưa làm lành thì ai thèm ngủ với em chứ?" Lục Nam Châu bất mãn nói, "Anh là trai nhà lành đấy nhé!".

Chapter
1 Chương 1: Anh Đến Mua Gà À
2 Chương 2: Nhà Em Phá Sản Rồi
3 Chương 3: Vậy Nuôi Em Được Không
4 Chương 4: Ít Nhất Cũng Phải Năm Trăm
5 Chương 5: Làm Gì Cũng Được
6 Chương 6: Có Phải Hối Hận Rồi Không
7 Chương 7: Trong Đầu Cậu Nghĩ Gì
8 Chương 8: Vậy Cho Anh Hôn Lại
9 Chương 9: Ăn Cơm Với Bạn Trai
10 Chương 10: Chỉ Có Một Mình Thôi À
11 Chương 11: Hay Là Đổi Mấy Con Gà
12 Chương 12: Cười Một Cái Được Không
13 Chương 13: Sao Em Không Vẽ Anh
14 Chương 14: Ngủ Không Được Thì Đếm Cừu
15 Chương 15: Mua Bẫy Chuột
16 Chương 16: Cậu Ấy Tên Gì
17 Chương 17: Sao Không Về Nhà
18 Chương 18: Thế Này Sẽ Không Lạnh Nữa
19 Chương 19: Hôm Nay Chưa Ôm
20 Chương 20: Không Được Động Tay Động Chân
21 Chương 21: Nói To Thế Làm Gì
22 Chương 22: Em Muốn Ăn Trứng Chiên
23 Chương 23: Sao Ban Ngày Không Ôm
24 Chương 24: Cũng Có Thể Đổi Cái Khác
25 Chương 25: Sao Lại Đưa Điểm Tâm
26 Chương 26: Sao Lại Chập Mạch
27 Chương 27: Sao Em Không Được Nhìn
28 Chương 28: Chắc Không Phải Biến Thái Chứ
29 Chương 29: Lại Còn Hai Mặt Nữa
30 Chương 30: Trong Máy Tính Giấu Gì
31 Chương 31: Đâu Cần Ăn Xin Đúng Không
32 Chương 32: Rốt Cuộc Mơ Thấy Gì
33 Chương 33: Tại Cậu Mạnh Quá
34 Chương 34: Hôm Nay Cười Hai Lần
35 Chương 35: Không Có Bạn Nào Như Vậy
36 Chương 36: Ông Xã Cậu Dữ Quá
37 Chương 37: Có Thể Đổi Hai Phút
38 Chương 38: Hôm Nay Chưa Bắt Được Gà
39 Chương 39: Cố Ý Đúng Không
40 Chương 40: Chỉ Cần Không Bỏ Đi Nữa
41 Chương 41: Ông Ấy Nói Anh Nghĩ Hay Lắm
42 Chương 42: Không Ăn Cá Thật Sao
43 Chương 43: Coi Chừng Đánh Thức Người Ta
44 Chương 44: Bạn Học Gãy Chân
45 Chương 45: Có Phải Đã Từng Gặp Anh
46 Chương 46: Không Nói Thì Không Cho Ôm
47 Chương 47: Cậu Cứ Nói Ngủ Không Được Đi
48 Chương 48: Chạy Bộ Ở Đâu
49 Chương 49: Hôn Một Cái Là Được
50 Chương 50: Gặp Đồng Hương
51 Chương 51: Uống Rượu Không Lái Xe Được
52 Chương 52: Sao Tắm Lâu Thế
53 Chương 53: Anh Sẽ Tự Đi Hỏi
54 Chương 54: Anh Là Trai Nhà Lành
55 Chương 55: Quen Nhau Ở Đâu
56 Chương 56: Sao Mà Ngốc Quá Vậy
57 Chương 57: Dỗ Anh Ấy Là Được Rồi
58 Chương 58: Mắt Bị Sao Vậy
59 Chương 59: Cho Ông Ấy Ngủ Chuồng Gà Đi
60 Chương 60: Dẫn Bạn Trai Về
61 Chương 61: Bà Ấy Có Giận Không
62 Chương 62: Thường Xuyên Về Ăn Cơm Nhé
63 Chương 63: Em Không Cố Ý
64 Chương 64: Về Nhà Bù Lại Cho Anh
65 Chương 65: Cuối
Chapter

Updated 65 Episodes

1
Chương 1: Anh Đến Mua Gà À
2
Chương 2: Nhà Em Phá Sản Rồi
3
Chương 3: Vậy Nuôi Em Được Không
4
Chương 4: Ít Nhất Cũng Phải Năm Trăm
5
Chương 5: Làm Gì Cũng Được
6
Chương 6: Có Phải Hối Hận Rồi Không
7
Chương 7: Trong Đầu Cậu Nghĩ Gì
8
Chương 8: Vậy Cho Anh Hôn Lại
9
Chương 9: Ăn Cơm Với Bạn Trai
10
Chương 10: Chỉ Có Một Mình Thôi À
11
Chương 11: Hay Là Đổi Mấy Con Gà
12
Chương 12: Cười Một Cái Được Không
13
Chương 13: Sao Em Không Vẽ Anh
14
Chương 14: Ngủ Không Được Thì Đếm Cừu
15
Chương 15: Mua Bẫy Chuột
16
Chương 16: Cậu Ấy Tên Gì
17
Chương 17: Sao Không Về Nhà
18
Chương 18: Thế Này Sẽ Không Lạnh Nữa
19
Chương 19: Hôm Nay Chưa Ôm
20
Chương 20: Không Được Động Tay Động Chân
21
Chương 21: Nói To Thế Làm Gì
22
Chương 22: Em Muốn Ăn Trứng Chiên
23
Chương 23: Sao Ban Ngày Không Ôm
24
Chương 24: Cũng Có Thể Đổi Cái Khác
25
Chương 25: Sao Lại Đưa Điểm Tâm
26
Chương 26: Sao Lại Chập Mạch
27
Chương 27: Sao Em Không Được Nhìn
28
Chương 28: Chắc Không Phải Biến Thái Chứ
29
Chương 29: Lại Còn Hai Mặt Nữa
30
Chương 30: Trong Máy Tính Giấu Gì
31
Chương 31: Đâu Cần Ăn Xin Đúng Không
32
Chương 32: Rốt Cuộc Mơ Thấy Gì
33
Chương 33: Tại Cậu Mạnh Quá
34
Chương 34: Hôm Nay Cười Hai Lần
35
Chương 35: Không Có Bạn Nào Như Vậy
36
Chương 36: Ông Xã Cậu Dữ Quá
37
Chương 37: Có Thể Đổi Hai Phút
38
Chương 38: Hôm Nay Chưa Bắt Được Gà
39
Chương 39: Cố Ý Đúng Không
40
Chương 40: Chỉ Cần Không Bỏ Đi Nữa
41
Chương 41: Ông Ấy Nói Anh Nghĩ Hay Lắm
42
Chương 42: Không Ăn Cá Thật Sao
43
Chương 43: Coi Chừng Đánh Thức Người Ta
44
Chương 44: Bạn Học Gãy Chân
45
Chương 45: Có Phải Đã Từng Gặp Anh
46
Chương 46: Không Nói Thì Không Cho Ôm
47
Chương 47: Cậu Cứ Nói Ngủ Không Được Đi
48
Chương 48: Chạy Bộ Ở Đâu
49
Chương 49: Hôn Một Cái Là Được
50
Chương 50: Gặp Đồng Hương
51
Chương 51: Uống Rượu Không Lái Xe Được
52
Chương 52: Sao Tắm Lâu Thế
53
Chương 53: Anh Sẽ Tự Đi Hỏi
54
Chương 54: Anh Là Trai Nhà Lành
55
Chương 55: Quen Nhau Ở Đâu
56
Chương 56: Sao Mà Ngốc Quá Vậy
57
Chương 57: Dỗ Anh Ấy Là Được Rồi
58
Chương 58: Mắt Bị Sao Vậy
59
Chương 59: Cho Ông Ấy Ngủ Chuồng Gà Đi
60
Chương 60: Dẫn Bạn Trai Về
61
Chương 61: Bà Ấy Có Giận Không
62
Chương 62: Thường Xuyên Về Ăn Cơm Nhé
63
Chương 63: Em Không Cố Ý
64
Chương 64: Về Nhà Bù Lại Cho Anh
65
Chương 65: Cuối