Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết

Khắp nơi chợt yên tĩnh.
Bọn tôi tớ im lặng không lên tiếng, mỗi người mang tâm trạng khác nhau.
Dung Trường Đình đột nhiên trừng lớn hai mắt, hắn vốn đang lửa giận ngập trời, đôi mắt đã đỏ bừng một mảnh, tay buông bên người nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, sau khi nghe được lời này, lại......!Trên trán đổ mồ hôi lạnh, như bừng tỉnh giữa giấc mộng, như bị người khác đoạt thức ăn trong tay, cắn chặt khớp hàm, hàm răng vang răng rắc.
Tôi tớ trong Dung phủ đa phần đều sợ hắn, lão gia này bình thường không nổi giận thì còn tốt, nhưng nếu phát điên lên, sợ là có thể xốc cả nóc nhà, nhìn tỳ nữ bên cạnh Tam phu nhân vừa rồi là biết, ngoài miệng nói đưa nàng ta ra cửa thành, nhưng ai biết có phải vậy hay không.
Đám tôi tớ vội vàng lui lại mấy bước, hận không thể bịt lỗ tai, không dám nghe, nếu tiếp tục nói, nhất định không phải là điều mà bọn họ có thể nghe.
Tiểu Phù kinh hồn táng đảm, không biết sao tự nhiên cô nương nhà mình lại hỏi câu như thế, tuy rằng người khác đều nói cô nương giống Đại phu nhân, nhưng cho dù giống, cũng không có khả năng là cùng một người mà!
Nàng ấy định nắm lấy xiêm y của cô nương, kéo cô nương ra sau một chút, nghĩ tạm thời tránh đi thì có thể không cần chịu đựng lửa giận của lão gia.
Nhưng, Dung Ly lại không bị lay động, dường như không nhìn thấy phẫn nộ trong mắt Dung Trường Đình, nàng vẫn cứ đứng yên, không nhúc nhích nhìn Dung Trường Đình, bình tĩnh thản nhiên, khóe miệng hơi cong lên, mềm mại yếu đuối, không giống đang cười, ngược lại như đang đợi Dung Trường Đình cho nàng một lời nói.
"Ngươi cần gì phải kích hắn." Hoa Túc nhàn nhạt nói.
Nữ quỷ cao gầy mảnh khảnh đứng trước mặt Dung Trường Đình, đánh giá nam nhân đang cuồn cuộn lửa giận này, như chọn lựa đồ vật, thái độ quan sát hết sức lạnh nhạt, đâu giống là đang nhìn vật còn sống.
Có lẽ khi Hoa Túc nhìn người phàm đều có thái độ như vậy, người phàm chỉ sống ngắn ngủi mấy chục năm, tóm lại đều phải chết, ở trong mắt nàng ấy, sinh tử vô dị.

Dung Ly nhận ra thái độ đó, lúc mới gặp nhau, không phải Hoa Túc nhìn nàng như vậy sao.
"Người phàm này không có năng lực gì, nhưng tính tình lại không hề nhỏ." Hoa Túc chán ghét nói.
Dung Trường Đình nhìn Dung Ly chằm chằm, ban đầu là kinh ngạc, sau đó tựa như giấc mộng đẹp bị phá nát, cực kỳ muốn lưu lại bọt biển hư ảnh, trên mặt lộ ra biểu hiện dữ tợn, không chịu nhượng bộ, thế nào cũng phải tự lừa dối bản thân mình.
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt một tiếng, hờ hững mở miệng: "Ngay cả lệ quỷ cũng chưa chắc có thể lộ ra biểu hiện như vậy, khó coi."
Dung Ly không lên tiếng, nàng cũng nhìn chằm chằm Dung Trường Đình, im lặng buộc Dung Trường Đình chính miệng nói ra lời mà hắn không dám nói khi tỉnh táo.
Hết thảy căn nguyên, còn không phải là từ Dung phủ, từ Dung Trường Đình mà ra sao.
Hoa Túc lại nói: "Ngươi biết bộ dáng hiện tại của hắn giống gì không?"
Giống gì? Dung Ly nói trong lòng.
Hoa Túc không mặn không nhạt mở miệng: "Giống quỷ đói, đói đến tận cùng, còn sẽ ăn người sống vào bụng."
"Ly nhi, tôi tớ ở đây, chớ có nói bậy." Trong mắt Dung Trường Đình như châm lửa, đâu còn nhìn thấy sự kinh ngạc sợ hãi, chỉ có vẻ quyết tâm ác liệt đối với người trước mặt.
"Nói bậy? Cha, ngươi cũng biết Ly nhi từ trước đến nay ngoan ngoãn, chưa bao giờ nói bậy." Dung Ly vẫn không sợ, cười khẽ một tiếng, nhu nhu nhược nhược, chầm chậm nói: "Ngươi xem ta là mẹ lại không dám nhận, đêm trước ngươi say rượu, đã nói ra tất cả, ngươi không nhớ rõ sao."
Hơi thở Dung Trường Đình trở nên gấp gáp, tiếng thở dốc nặng nề giống con thú bị vây hãm.
Tiểu Phù bị dọa, vội vàng đi lên trước ôm cánh tay cô nương, nhỏ giọng nói: "Cô nương, này, này......"
"Ngươi về phòng đi, thay ta thu dọn tay nải." Dung Ly nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói.
Nàng nói chuyện vô lực, thanh âm thật sự rất nhỏ, một cơn gió thổi qua, người đứng xa chút sẽ không thể nghe rõ lời nói của nàng.
Đám tôi tớ nhìn nhau, sợ mà không dám lên tiếng, ai cũng không biết Đại cô nương nói gì với Tiểu Phù, nhưng tiếp theo liền sáng tỏ......
Dung Trường Đình lạnh lùng nói: "Ai cho phép ngươi đi, ai dám thay ngươi thu dọn tay nải!"

Giọng hắn kêu lên gần như nghẹn ngào, cổ họng giống bị xé rách, đột nhiên tiến tới muốn nắm lấy cổ tay Dung Ly.
Đại cô nương từ trước đến nay nghe lời dịu ngoan thế mà lui về phía sau một bước, tránh tay của Dung Trường Đình, đôi mắt trong sáng sạch sẽ ngước lên, điềm tĩnh ung dung nhìn người trước mặt, trong ánh mắt......!Lại hiện lên một tia ghét bỏ nhỏ đến khó phát hiện.
Tựa như con bóng múa rối có linh trí, bị cắt đứt những sợi dây nhỏ tác động đến kỳ kinh bát mạch, bỗng dưng trở nên sống động.
Nghe Dung Trường Đình kêu như vậy, Tiểu Phù đang ôm cánh tay Dung Ly bị chấn động cả người, thật sự bị dọa, mở to mắt quan sát sắc mặt của cô nương, nàng ấy cho rằng cô nương cũng sợ, nào ngờ, trên mặt cô nương không hề sợ hãi chút nào.
Hàm răng Tiểu Phù run run, "Nhưng, nhưng chúng ta......"
"Đi." Dung Ly nhỏ giọng nói.
Tiểu Phù chầm chậm buông cánh tay của nàng ra, muốn chạy nhưng lại không dám, ánh mắt vẫn căng thẳng dính trên người cô nương, sợ mình mới xoay người một cái, Dung Trường Đình liền đánh cô nương nhà mình.
Dung Trường Đình lại kêu: "Nếu ngươi dám đi, ta ắt phải đánh gãy chân của ngươi!"
"Nếu ta không có chân, vậy thì bò ra ngoài." Đôi mắt Dung Ly hơi cong lên, sắc mặt vẫn ốm yếu.
Hoa Túc nhíu mày lại.
Dung Trường Đình cau mày, khóe mắt muốn nứt ra mà nói tiếp: "Vậy liền chặt tay của ngươi, làm ngươi bò cũng không được."
Điên rồi, đám tôi tớ đứng bên nhao nhao nghĩ, lão gia nhất định là điên rồi.
Toàn bộ thành Kỳ An này, ai không biết Dung Trường Đình chiều chuộng con gái mình bao nhiêu, chiều đến mức không thể nghe được người khác nói nàng nửa lời không hay, ngay cả nói thân thể nàng không tốt, cũng sẽ đột nhiên biến sắc.
Năm Dung Ly vừa qua 15 tuổi, từng có bà mối tới nhà cầu hôn, ngày hôm sau hộ gia đình kia liền gặp xúi quẩy, hàng hóa bị cướp là việc nhỏ, có người ra khỏi cửa còn bị che mặt đánh một trận, cho nên người khác đều cảm thấy Đại cô nương của Dung phủ ......!Đen đủi.
Hiện giờ nghe được lão gia nói như vậy, bọn tôi tớ bất chợt cảm thấy, những việc trong quá khứ đó, chẳng lẽ là do lão gia lặng lẽ phái người đi làm, lão gia......!Có vẻ cũng không muốn Đại cô nương gả chồng, cho nên lúc trước khi trở về, nghe Mông thị nói tìm kiếm tướng công cho Đại cô nương, mới có thể nổi trận lôi đình.
Dung Ly lắc đầu, ôn hòa nói: "Ngươi có thể chặt tay và chân của ta, nghe nói Nhân Trệ* chính là làm như vậy."
(*Nhân Trệ là một hình phạt vô cùng tàn ác thời cổ đại mà Lữ Hậu đã sử dụng với Thích phu nhân – một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang.

)
Dung Trường Đình không nói lời nào, như đang kiềm chế lửa giận, nhưng lửa giận đã bốc lên tới đỉnh đầu, sao có thể nhịn được nổi?
Dung Ly lại lui một bước, quay đầu nói: "Giải tán hết đi."
"Ai cũng không được đi!" Dung Trường Đình trừng mắt.
Hoa Túc cũng lui một bước, giơ tay đặt trên vai Dung Ly, thật nhẹ nhàng chưa dùng sức, sợ làm nha đầu yếu đuối mong manh này bị ép tới nghiêng người.

Nàng ấy lãnh đạm cười một cái, nụ cười lạnh lùng, "Ngươi cứ chọc giận hắn như vậy, không sợ hắn làm bị thương?"
Dung Ly ngước mắt lên, giọng nói nhỏ nhẹ: "Là do hắn vốn muốn tức giận, không phải ta chọc."
Lời này nghe thế nào cũng không giống đang nói với Dung Trường Đình.
Bọn tôi tớ lạnh hết cả sống lưng, rùng mình một cái, không biết Đại cô nương đang nhìn ai, đang nói chuyện với ai.
Tiểu Phù cũng sợ, nàng ấy đã theo Dung Ly nhiều năm, đương nhiên biết rõ cô nương thay đổi tính tình từ khi nào, hiện tại nghĩ lại, không biết có phải bị quỷ ám hay không, nhưng quỷ quái nào hiểu biết cô nương nhà mình đến vậy, ngoại trừ tính nết, giả giống hệt như đúc.

Nàng ấy nên đi thu dọn tay nải, nhưng bây giờ không thể bước chân, kinh ngạc nhìn mặt Dung Ly, muốn từ gương mặt xinh đẹp tái nhợt kia tìm ra một chút dấu vết.
Hoa Túc lại cười nhạt, "Sao ngươi nói ra lời nói với ta."
Dung Ly quay đầu nhìn một vòng, thấy đám tôi tớ đều lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chuyển động, nói với Tiểu Phù: "Còn không đi, đứng ở đây không sợ bị dọa sao."
Tiểu Phù xoay mũi chân, lúc này mới hướng về phía phòng, đi được hai bước liền tăng tốc độ, dứt khoát chạy đi, giống đang lẩn trốn.
Dung Trường Đình trừng mắt, chỉ vào bóng dáng Tiểu Phù nói: "Ngăn nàng ta lại, ta xem kẻ nào dám thay Đại cô nương thu dọn tay nải."
Ai cũng chẳng dám cử động, sau một lúc lâu mới có gã sai vặt do do dự dự xoay người, có vẻ muốn đuổi theo Tiểu Phù.
Dung Ly thờ ơ, nhìn Hoa Túc nói: "Đợi xong việc này, ta liền đi theo ngươi, nhưng bọn họ không muốn cho ta thu dọn tay nải."
Ý của nàng là muốn Hoa Túc hạ mình giúp nàng cản họ lại, nàng đâu dám sai khiến tổ tông này, chỉ có thể nói quanh co lòng vòng.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Thế nào, còn muốn ta thu dọn tay nải thay ngươi hay sao?"
Dung Ly không lên tiếng, nào biết ý tưởng của quỷ này khác hẳn với người phàm.
Hoa Túc trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói câu hàm ý sâu xa: "Chưa bao giờ có người sai ta làm việc như thế."
Dung Ly nói chuyện với bên cạnh không một bóng người, tình cảnh này thật sự quái dị, đặc biệt nàng vốn chính là người sắp chết.
Gã sai vặt vừa muốn đi ngăn Tiểu Phù lại cứng đờ cả người, lo sợ thu bước chân về, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp phía sau lưng.
"Đi kéo tỳ nữ kia trở về cho ta, thế nào, một đám đều không nghe lời ta?" Dung Trường Đình như phát điên rồi, tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Giải tán hết đi."
Đám tỳ nữ và gã sai vặt nhìn nhau, đột nhiên cất bước bỏ chạy, không phải đi ngăn Tiểu Phù, mà là vội vàng chạy ra khỏi Lan viện, cả đám đều chạy hết.
Đình viện to như vậy, tức khắc chỉ còn lại hai người Dung Ly cùng Dung Trường Đình, còn có một con quỷ.
Trong tiếng gió thổi, mơ hồ truyền ra từng tiếng nữ nhân rên đau, tựa như gọi hồn.
Mông Nguyên nằm một mình ở nhà chính, trong phòng không có ai khác, tiếng rên của nàng ta càng ngày càng thê lương, rõ ràng lúc trước đã không còn nhiều sức, bây giờ lại như muốn đào rỗng hết tất cả sức lực của cơ thể.
Từng tiếng cứ như vậy lọt vào tai Dung Trường Đình cùng Dung Ly.
Dung Ly không dao động, nhẹ nhàng nói: "Như vậy, ngươi còn cảm thấy ta giống mẹ sao."
Hoa Túc nghiêng người, nhìn về phía phòng Mông Nguyên, "Nàng ta sắp không được."
"Không được thì không được, ta đâu phải đại phu, không thể cứu nàng ta." Trong mắt Dung Ly nào có thương hại, trông như đã được giải thoát, thở nhẹ nhõm một hơi.
Quả nhiên, chỉ thoáng chốc, tiếng kêu của Mông Nguyên đột nhiên cất cao, như dây cung kéo căng, bỗng dưng bị chặt đứt, kêu thảm một tiếng rồi im bặt.
Không còn âm thanh, ước chừng là......!Đã chết.
Ngay khi Mông Nguyên chết đi, một tiếng trẻ con gào khóc vang lên, Nhị phu nhân Chu thị ôm một đứa trẻ xuyên tường ra ngoài, thì thầm nói: "Ngoan ngoãn, mẹ đây, đừng khóc."
Đây......!Rõ ràng là quỷ anh*.
(*Đứa bé ma.)

Quỷ anh nhìn thấy mẹ, trên người toát ra quỷ khí khắp bốn phía, sương đen ù ù bọc Chu thị lại hoàn toàn.
"Mông Nguyên đã chết." Dung Ly rũ mắt, không mặn không nhạt nói một câu, "Tam phòng mà ngươi cũng không để ý, còn có tâm sao?"
Gân xanh trên thái dương Dung Trường Đình nhảy dựng, lửa giận đầy bụng rốt cuộc không ngăn được nữa, "Ta đối đãi với ngươi còn chưa đủ tâm?!"
Hắn không thể nhìn thấy quỷ phụ ôm con xuyên tường ra ngoài, nói xong liền đi về phía trước, muốn duỗi tay bắt Dung Ly.
Dung Ly chẳng hề hoang mang, lấy Họa Túy từ trong tay áo ra, chuyển động cây bút, giữa không trung rơi xuống một thanh đao ngắn.

Nàng cầm đao chĩa vào Dung Trường Đình, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại, vẫn ốm yếu nhưng không hề yếu đuối.img
Cho dù Dung Trường Đình tức giận đến choáng váng đầu thì đôi mắt vẫn còn tốt, nhìn thấy rõ cảnh Dung Ly vẽ ra một cây đao trong không trung, lập tức dừng bước chân, "Ngươi......"
"Ta hỏi ngươi một việc." Dung Ly chĩa đao vào hắn.
Hoa Túc đứng bên cạnh đột nhiên duỗi tay về phía cổ tay đang cầm đao của Dung Ly.
Dung Ly thoáng sửng sốt, bị quỷ này nắm lấy cổ tay, trên mu bàn tay lạnh băng như bọc trong tuyết.
Hoa Túc nâng tay nàng lên một chút, lại chầm chậm mở ngón tay nàng ra, khiến nàng cầm đao lại một lần nữa, trông như đang đùa nghịch với con rối.
Sau khi sửa đúng tư thế cầm đao cho Dung Ly, Hoa Túc vỗ hai cái vừa phải lên mu bàn tay nàng, "Phải cầm đao như vậy, nếu không sẽ dễ dàng bị đoạt đi, còn làm mình bị thương, nhớ kỹ chưa."
Dung Ly dùng tư thế đó chĩa vào Dung Trường Đình, "Ta hỏi ngươi một việc, ngươi trả lời cho đúng."
Ngọn lửa đã tắt trong mắt Dung Trường Đình lại bốc lên, cho rằng nha đầu này đang bỡn cợt hắn, dứt khoát nhào tới trước.
Hoa Túc thò tay ra chém một sợi quỷ khí, quỷ khí kia giống sợi dây thừng làm hắn bị vướng chân.
Dung Trường Đình bị vướng ngã xuống đất, mũ trên đâu nghiêng qua bên, thực sự chật vật.

Hắn hơi sững sờ, vốn định bò dậy nhưng hai chân như bị thứ gì đó bắt, túm chặt hắn lại.
Dung phủ bị quỷ ám đã một khoảng thời gian, tuy Dung Trường Đình tin, nhưng không cảm thấy quỷ quái sẽ quấn lên người hắn, hiện tại đụng phải quỷ, lửa giận của hắn lập tức bị dập tắt, không khỏi giãy giụa.
Dung Ly nhấc làn váy ngồi xổm xuống, lưỡi đao để trên cổ Dung Trường Đình, nhỏ giọng nói: "Ngươi làm sao đưa mẹ của ta đến Kỳ An, mẹ cam tâm tình nguyện với ngươi sao, rốt cuộc mẹ ra đi như thế nào?"
Hoa Túc đứng bên cạnh nàng cúi mặt nhìn, "Nếu ngươi muốn biết, ta dùng thuật mê hoặc thần chí của hắn, làm hắn nói ra sự thật là được."
Dung Ly để thanh đao gần hơn một chút, "Không, ta muốn hắn tỉnh táo, chính miệng nói ra."
Dung Trường Đình sợ hãi, nhưng nằm trên mặt đất im lặng không nói.
Trái lại......!Chu thị đang ôm con mở miệng: "Ta chưa từng gặp qua Đan Tuyền, nhưng từ miệng tôi tớ biết được một vài điều, Đan Tuyền và Dung Trường Đình quen biết nhau từ nhỏ, sau đó Đan gia suy thoái, Đan Tuyền gả vào Dung phủ, mấy năm chưa từng ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong phủ, hiếm khi có người gặp được nàng ấy, nàng ấy thường xuyên ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe nói là thân thể không tốt, nhưng cũng có người nói......"
Chu thị dừng lại, vỗ nhẹ quỷ anh trong lòng ngực rồi nói tiếp: "Là Dung Trường Đình không cho nàng ấy ra khỏi cửa."
Dung Ly lắng nghe, không nói lời nào.
Sau khi Chu thị ôm được con, quỷ khí bị khóa trên người lại sắp không kiềm chế được, hiện giờ mẫu tử đồng lòng, đã hợp thành nhất thể, quỷ khí hóa thành nhiều móng vuốt dài màu đen, hướng bốn phía chụp đến.

Trong mắt nàng ấy chưa chảy huyết lệ, thậm chí còn trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, lại nói: "Quản gia đi theo Dung Trường Đình lâu năm, có lẽ, con nên đi hỏi hắn một chút."
Dung Trường Đình sợ thì sợ, nhưng vẫn không chịu mở miệng, cố chấp giữ lại điều gì.
Trong Dung phủ này, có rất nhiều người đều che giấu bí mật, Dung Trường Đình cũng không ngoại lệ.
Dung Ly đột nhiên cảm thấy không có hứng thú, ném đao trong tay qua bên má Dung Trường Đình, lưỡi đao tạo ra một vết rách trên mặt hắn.
Dung Trường Đình thấy nàng đứng lên, đột nhiên duỗi tay tới muốn chụp lấy mắt cá chân của nàng, nhưng mu bàn tay lại bị thứ gì đó dẫm lên.

Hắn không nhìn thấy, chỉ biết bàn tay vươn ra của mình bị dẫm lên, thứ đạp trên mu bàn tay hắn còn chầm chậm nghiền một chút, như thể muốn nghiền đứt gân cốt của hắn, gân cốt vang lên răng rắc, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Quỷ phụ ôm con sợ hãi lui một bước, ngước mắt liền thấy đại quỷ mặc áo đen dẫm lên tay Dung Trường Đình.
Trông Hoa Túc như vô tình dẫm lên, hoặc có lẽ vì nàng ấy quá mức tự nhiên bình tĩnh, trong mắt không có một chút phập phồng gợn sóng.
Dung Trường Đình kêu đau, nhưng miệng lại nói: "Là ngươi, ngươi chính là Đan Tuyền, ngươi quay về trả thù có phải hay không!"
"Kẻ điên." Chu thị nói nhỏ.
Dung Ly nhìn hắn, khi đứng dậy chóng mặt hoa mắt, giơ tay đè lên ngực một lát mới lấy lại tinh thần.

Nàng xoay lưng nhìn một vòng, trong viện rỗng tuếch, không biết quản gia đi đến chỗ nào rồi.

Nàng cúi đầu hỏi: "Mẹ ta thật sự thật lòng với ngươi?"
"Không thật lòng cũng muốn bắt nàng thật lòng, nàng phải là của ta!" Dung Trường Đình khàn khàn nói.
Dung Ly lập tức hiểu ra, tuy Dung Trường Đình không chính miệng thừa nhận, nhưng từ đôi câu vài lời này, nàng đã có thể đoán được hơn phân nửa.
Trong nhà chính lại xuất hiện một luồng quỷ khí, quỷ khí rất loãng, rõ ràng là quỷ mới.

Nơi này ngoại trừ Mông thị ra, quỷ mới từ đâu mà đến.
Hồn của Mông nguyên còn chưa xuất hết, Chu thị bỗng dưng xoay người, nàng ấy chưa há miệng nhưng đứa trẻ trong lòng lại há miệng òa khóc, miệng mở ra thật lớn, gần như muốn chiếm hết cả khuôn mặt, khóe môi xé rách tới bên tai.
Miệng quỷ anh chảy máu đầm đìa, chỉ hút một cái liền hút quỷ khí trong phòng ra ngoài.
Một bóng quỷ bị bắt xuyên khỏi tường, vặn vẹo thành một luồng sương đen, không thể ngưng tụ thành hình người.
Hồn Mông Nguyên rít gào kêu to, sương đen kia bị đứa trẻ nuốt chửng, tiếng kêu đột ngột biến mất.
Đứa trẻ khép miệng lại, lập tức không còn khóc nữa.
Chu thị vỗ vỗ lưng nó, nhẹ nhàng nói: "Mùi vị thế nào, ăn no chưa, con của ta."
Quỷ anh nhếch khóe miệng bị xé rách lên, mỉm cười nhìn nàng ấy.
Chu thị không dám nhìn Hoa Túc, chỉ hướng về phía Dung Ly, hơi khom lưng nói: "Đa tạ thành toàn." Lời này tuy nói với Dung Ly, nhưng kỳ thật là nói cho Hoa Túc nghe, cảm tạ nàng ấy đã không gϊếŧ.
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, nâng chân đạp trên mu bàn tay Dung Trường Đình lên, hỏi Dung Ly: "Tiếp theo, ngươi muốn làm thế nào?"
Dung Ly giơ tay nắm lấy áo đen của Hoa Túc, rõ ràng khi nói chuyện với Dung Trường Đình hết sức tự tin, hiện giờ lại giống như nhụt chí, thì thầm nói: "Ta không muốn hắn bất ngờ đào tẩu."
Hàm ý, làm điều gì đó, giữ lão gia Dung gia ở nơi này.
Hoa Túc miễn cưỡng nâng tay lên, quỷ khí trói hai chân Dung Trường Đình thật sự ngưng tụ thành một đôi tay, gắt gao túm chặt lấy hắn.
Lúc này Dung Ly mới cảm thấy mỹ mãn buông lụa đen ra, "Ta đi gặp tứ nương."
Nàng vẫy tay về phía nơi xa, "Ngọc Trác, đi tìm khắp trong phủ, xem quản gia ở đâu rồi."
Tiểu Phù đang đơn giản thu dọn vài món xiêm y, lo sợ không yên mà thò đầu ra muốn nhìn một cái, thình lình nghe được lời này.
Trái tim nàng ấy như nổi trống, Ngọc Trác, ai?
Sau đó, Tiểu Phù thiếu chút nữa ngất xỉu, không phải Ngọc Trác đã chết rồi sao!.

Chapter
1 Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2 Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3 Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4 Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5 Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6 Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7 Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8 Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9 Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10 Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11 Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12 Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13 Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14 Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15 Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16 Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17 Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18 Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19 Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20 Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21 Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22 Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23 Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24 Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25 Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26 Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27 Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28 Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29 Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30 Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31 Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32 Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33 Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34 Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35 Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36 Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37 Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38 Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39 Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40 Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41 Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42 Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43 Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44 Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45 Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46 Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47 Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48 Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49 Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50 Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51 Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52 Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53 Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54 Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55 Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56 Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57 Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58 Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59 Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60 Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61 Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62 Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63 Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64 Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65 Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66 Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67 Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68 Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69 Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70 Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71 Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72 Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73 Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74 Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75 Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76 Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77 Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78 Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79 Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80 Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81 Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82 Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83 Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84 Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85 Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86 Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87 Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137
138 Chương 138
139 Chương 139
140 Chương 140
141 Chương 141
142 Chương 142
Chapter

Updated 142 Episodes

1
Chương 1: Sao có được đôi mắt âm dương
2
Chương 2: Sao thích náo nhiệt như vậy
3
Chương 3: Sao không thể buông bỏ hận thù.
4
Chương 4: Sao thành quỷ cũng ăn quỷ.
5
Chương 5: Sao có thể tương kế tựu kế.
6
Chương 6: Sao gặp quỷ vào ban ngày
7
Chương 7: Sao trên bút còn khắc chữ
8
Chương 8: Sao đưa tới một nữ quỷ
9
Chương 9: Sao bút này còn có thể vẽ tranh
10
Chương 10: Sao có thể kết huyết khế.
11
Chương 11: Sao có thể sai quỷ làm việc ác
12
Chương 12: Sao chê dương thọ quá dài
13
Chương 13: Sao dọa đại sư bỏ chạy
14
Chương 14: Sao trong lòng lại mang ý xấu
15
Chương 15: Sao nói dối thử nàng ấy.
16
Chương 16: Sao có thể là quỷ quái tầm thường
17
Chương 17: Sao nghe kỳ quái thế nào
18
Chương 18: Sao bị dọa đến không dám động
19
Chương 19: Sao lại mua con vật nhỏ này
20
Chương 20: Sao ấm ức đáng thương như vậy
21
Chương 21: Sao dặn dò tha thiết như thế
22
Chương 22: Sao lai lịch cũng không biết
23
Chương 23: Sao làm bộ làm tịch như thế
24
Chương 24: Sao không gϊếŧ cho xong chuyện
25
Chương 25: Sao có thể có tấm lòng tốt
26
Chương 26: Sao bỗng nhiên thắt cổ tự vẫn
27
Chương 27: Sao không vạch trần tội trạng của nàng ta.
28
Chương 28: Sao có thi thể lại không thấy hồn
29
Chương 29: Sao còn dùng người sống nuôi quỷ.
30
Chương 30: Sao bị dọa đến trượt chân khỏi sườn núi
31
Chương 31: Sao có thể vẽ được tinh tế
32
Chương 32: Sao gặp phải hòa thượng kỳ lạ
33
Chương 33: Làm sao mới có thể dụ nói ra
34
Chương 34: Sao hẹn giờ Tý gặp nhau.
35
Chương 35: Sao đi lâu như vậy mới trở về.
36
Chương 36: Sao làm việc cẩu thả này
37
Chương 37: Sao bị bệnh chỉ trong một đêm.
38
Chương 38: Sao ẩn giấu thù hận như thế
39
Chương 39: Sao chôn xương cốt dưới nhà
40
Chương 40: Sao giấu xác trẻ sơ sinh
41
Chương 41: Sao muốn hồn trẻ sơ sinh nhập vào bụng
42
Chương 42: 42: Sao Lòng Tham Không Đáy Như Vậy
43
Chương 43: 43: Sao Khiến Hắn Nói Ra Sự Thật
44
Chương 44: 44: Sao Tính Kế Rõ Ràng Như Vậy
45
Chương 45: 45: Sao Giải Hương Rối
46
Chương 46: 46: Sao Trong Lòng Có Quỷ
47
Chương 47: 47: Sao Bị Xem Là Nàng
48
Chương 48: 48: Sao Mới Có Thể Mượn Tay Người Khác
49
Chương 49: 49: Sao Cởi Bỏ Giam Cầm Cho Nhị Nương
50
Chương 50: 50: Sao Muốn Đi Khai Quan Nghiệm Thi
51
Chương 51: 51: Sao Thật Sự Thiếu Một Thứ
52
Chương 52: 52: Sao Thật Sự Giấu Xác Trẻ Sơ Sinh
53
Chương 53: 53: Sao Chân Tướng Là Như Thế
54
Chương 54: 54: Sao Sợ Tới Mức Bỏ Chạy Hết
55
Chương 55: 55: Sao Bởi Vì Lòng Tham Không Đáy
56
Chương 56: 56: Sao Trong Phủ Đều Bị Chết Hoặc Điên
57
Chương 57: 57: Sao Phải Qua Đêm Ở Ngoại Ô
58
Chương 58: 58: Sao Lại Đuổi Theo Nàng
59
Chương 59: 59: Sao Đường Xá Xa Xôi Như Vậy
60
Chương 60: 60: Sao Khách Điếm Thật Sự Có Quỷ
61
Chương 61: 61: Sao Có Thể Gặp Được Chưởng Quầy
62
Chương 62: 62: Sao Chỉ Có Thể Vào Không Thể Ra
63
Chương 63: 63: Sao Có Con Chim Giả Tới
64
Chương 64: 64: Sao Chỉ Muốn Nói Lời Giải Thích
65
Chương 65: 65: Sao Tiểu Quỷ Không Vào Hoàng Thành
66
Chương 66: 66: Sao Có Một Căn Phòng Trống
67
Chương 67: 67: Sao Không Phải Là Con Đẻ Của Bà Ngoại
68
Chương 68: 68: Sao Lại Là Đứa Trẻ Bị Bỏ Trong Núi
69
Chương 69: 69: Sao Lặng Lẽ Lên Núi Tra Xét
70
Chương 70: 70: Sao Có Cá Yêu Giữ Miếu
71
Chương 71: 71: Sao Cá Yêu Không Nói Sự Thật
72
Chương 72: 72: Sao Chưa Từng Gặp Kẻ Thù Này
73
Chương 73: 73: Sao Nàng Cũng Có Đôi Mắt Âm Dương
74
Chương 74: 74: Sao Còn Liên Quan Với Nhau
75
Chương 75: 75: Sao Không Thể Mời Pháp Sư Đến
76
Chương 76: 76: Sao Còn Gánh Tai Họa Cho Quỷ
77
Chương 77: 77: Sao Có Thù Hận Lớn Như Vậy
78
Chương 78: 78: Sao Phía Sau Còn Có Bí Ẩn
79
Chương 79: 79: Sao Có Thể Là Động Hành Quân
80
Chương 80: 80: Sao Tu Luyện Vô Tình Pháp
81
Chương 81: 81: Sao Còn Thờ Cúng Tượng Đá
82
Chương 82: 82: Sao Còn Ẩn Giấu Một Thứ Tà Ám
83
Chương 83: 83: Sao Quỷ Đói Không Thể Nói Chuyện
84
Chương 84: 84: Sao Quan Binh Điều Tra Khắp Nơi
85
Chương 85: 85: Sao Trốn Trốn Tránh Tránh Như Thế
86
Chương 86: 86: Sao Hoàng Thành Không Chấp Nhận Nàng
87
Chương 87: 87: Sao Đến Bồng Châu Tìm Người
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137
138
Chương 138
139
Chương 139
140
Chương 140
141
Chương 141
142
Chương 142