Chương 53: Vụ Án Cây Lựu

Vừa ra khỏi phòng bếp, Cố Duệ đã nhìn thấy Thanh Vũ và Triệu Nguyên ngồi ở một phía, ông lão và tên đầu trọc ngồi ở một phía. Một cái bàn có bốn cạnh thì bốn người ngồi ở bốn cạnh bàn.

Nhưng so với Thanh Vũ và Triệu Nguyên cả người quần áo đàng hoàng, tươm tất thì hai người đứng đầu Khuê Sơn trông quá keo kiệt. Nhất là tên đầu trọc, anh ta vừa từ phòng chứa củi đi ra nên trên đầu còn dính ít tro bụi và vụn gỗ. Anh ta cứ thế ngồi xuống mà không có ý định đi thay quần áo.

Triệu Nguyên đánh giá ông lão và người đàn ông keo kiệt đang ngồi trước mặt mình. Giọng ông ta không có gì khác thường, nói: “Khang sư phụ gạt trăm công nghìn việc sang một bên để gặp tại hạ là vì biết hôm nay tại hạ có việc muốn nhờ?”

Khang sư phụ: “Không phải, là vì canh măng sắp chín.”

Này… Khuê Sơn mấy người thiếu thốn đến mức độ đó sao?

Triệu Nguyên mỉm cười, không nói gì. Thanh Vũ đã quá quen với việc này nên không nhiều lời. Lý Đại Hùng chủ động bưng chén đũa lên rồi dọn canh măng ra. Tuy rằng hai người Triệu Nguyên có bối cảnh và từng trải rất nhiều chuyện, từng ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng Khuê Sơn non xanh nước biếc lâu lâu cũng có những thứ trân quý, đặc biệt.

Triệu Nguyên ngửi thấy mùi thơm, lại nhìn nước canh măng trắng đục cùng những cục măng trắng nõn và những khối thịt heo nhỏ ngon mắt…

Chao ôi…

Mắt Triệu Nguyên sáng rực lên. Ông ta không hề khách sáo, bưng chén lên ăn. Thanh Vũ biết thừa đám người Khuê Sơn này là loại mặt hàng gì. Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Lý Đại Hùng và tên đầu trọc, cậu ta mở bao giấy dầu, lộ ra phần thịt nướng thơm ngon ở bên trong. Món này chính là mỹ vị trong các món mỹ vị. Hương thơm nức mũi, lớp dầu bóng loáng, hấp dẫn, thịt mềm mềm, ngon miệng. Mấy tên Khuê Sơn vốn chính là những kẻ tham ăn, vừa nhìn thấy món ngon trước mắt lập tức vui vẻ ăn đến quên trời quên đất.

Cố Duệ vừa ôm thùng cơm tới, nhìn đám người này…

“Cơm tới.”

Thanh Vũ ngẩng đầu, đứng dậy nhận thùng cơm.

Cố Duệ cũng không từ chối. Người này dù sao cũng là người của Phạm Dương Lư thị, cậu ta có được phong độ như vậy cũng không kỳ lạ.

Thùng cơm đặt ở bên cạnh, mấy người này dù ăn hết cũng không thấy no, đương nhiên là yêu cầu thêm cơm.

Nhưng Thanh Vũ không ăn, ngay cả canh măng cũng không ăn.

Quy củ của Lư thị như thế, mọi người đều không nói thêm gì.

Triệu Nguyên ăn một hồi thì cách nói chuyện càng lúc càng thoải mái hơn. Ông ta trực tiếp nói: “Hai vị đại sư, lần này tôi đến tìm hai người vì có quỷ xuất hiện trong thành. Mong hai vị có thể giúp đỡ.”

Cố Duệ ngồi xuống, vừa nghe đã biết lại có chuyện xảy ra.

Tên đầu trọc giống như không nghe thấy, anh ta gặm thịt gà một cách ngon lành. Anh ta vừa ăn vừa nói: “Bận muốn chết, bận muốn chết. Xém chút nữa là tôi đã chết ở bên ngoài, còn muốn nghỉ ngơi vài ngày đây.”

Cố Duệ kinh ngạc. Mấy năm nay tên đầu trọc đúng là bận rộn “làm việc”, nhưng những chuyện ấy không quá khó giải quyết, nếu so với chuyện nhà họ Xa năm đó thì thua xa. Đây là một chút chuyện ma quỷ, tầm mười ngày, nửa tháng lại có một ủy thác giải quyết một chuyện như vậy. Đa số đều cần nhiều thời gian để giải quyết, còn độ khó thì không có bao nhiêu.

Nhưng lúc này, khi biết tên đầu trọc bị thương thì Cố Duệ rất kinh ngạc. Chẳng lẽ ủy thác lần này khó giải quyết đến mức khiến anh ta bị thương sao?

Mắt Triệu Nguyên chợt lóe lên: “Đại sư yên tâm, chuyện này tuyệt đối không khó giải quyết.”

Tên đầu trọc nhấm nháp thịt gà, giọng nói có chút mỉa mai: “ U Châu phủ quỷ thủ, Triệu Điển sử, rất nhiều người biết đến cái tên này. Thứ mà ngài chuyên chính là án của nhân gian. Nếu là chuyện của nhân gian, ngài là một nhân vật lợi hại trên chốn quan trường, chẳng lẽ không xử lý được? Nếu là chuyện ma quỷ thì tìm người của phái Ngọc Đường, cớ gì phải tìm tôi?”

Triệu Nguyên không vội phản bác. Ông ta nói: “Khang đại sư nói không sai. Đây đúng là án mạng của nhân gian. Tại hạ xuất thân từ một người khám nghiệm tử thi, sau làm đến Điển sử, nhưng chức thấp thì lời nói không có mấy trọng lượng, làm sao có thể nhận nổi mấy lời ấy của đại sư. Những lời người ta đồn thổi ở bên ngoài chỉ là những lời vô căn cứ mà thôi.”

Cố Duệ đương nhiên biết chức Điển sử bắt đầu có từ triều Nguyên, đến thời Minh Thanh vẫn tiếp tục được sử dụng. Chức này được dùng nhiều trong các châu huyện, là chức tạp quan phò tá cho Huyện lệnh. Chức này không được tính là một phẩm cấp quan, cho nên cũng chẳng được xem là một quan viên triều đình.

Nhưng Triệu Nguyên này tuyệt đối không phải là một Điển sử bình thường.

“Cho nên ngài lên núi, muốn ủy thác chuyện không do mình làm chủ được lên người tôi?” Tên đầu trọc cười như không cười.

Triệu Nguyên cũng không thua kém. Ông ta hơi mỉm cười nói: “Tại hạ kém cỏi, chỉ có thể làm chân chạy vặt cho quan trên. Nếu không phải quan trên thấy khó giải quyết, không có cách giải quyết, lại không tìm được hướng giải quyết thì chúng tôi đã không dám đến làm phiền đại sư.”

“Người của phái Ngọc Đường đâu? Đều chết cả rồi à? Không nói đến phái Ngọc Đường, chẳng lẽ U Châu không có Hàng Sư nào khác? Ngay cả Khuê Sơn tôi cũng không bỏ qua… A, Thanh tiểu tử, không phải Lư công tử nhà cậu sợ Khuê Sơn bọn tôi chết đói nên mới cố ý dẫn mối đến đây đấy chứ?” Lời nói tràn đầy sự xem thường của tên đầu trọc khiến Thanh Vũ nhịn không được trợn trắng mắt.

Dẫn mối?

Dẫn mối cho hai người đàn ông cường tráng, keo kiệt và một lão già?

Hay là…

Thanh Vũ nhìn Cố Duệ đang yên tĩnh ăn thịt ở một bên. Cậu ta cúi đầu chắp tay thi lễ, và nói rõ ngọn nguồn:

“Năm ngày trước, tại hạ đi theo công tử tra án ở Lạc Dương thì gặp một vụ khó giải quyết. Nhưng nhờ Triệu đại nhân giúp đỡ nên đã tra ra một ít manh mối. Công tử nhà ta định đến U Châu cùng uống vài ly với Triệu đại nhân để cảm ơn nhưng việc ở Lạc Dương quá nhiều, lại có mệnh lệnh Thánh thượng hạ xuống, nên công tử chỉ có thể đi trước. Nhưng đúng lúc này, khu vực mà Triệu đại nhân quản lý lại xảy ra án cây lựu rất kỳ quái. Triệu đại nhân vốn định xin sự giúp đỡ phái Ngọc Đường nhưng hiện giờ nội bộ phái Ngọc Đường đang lục đục, tranh giành với nhau, không thể cử người ra giúp đỡ. Vì thế, công tử mới đề cử Khuê Sơn. Năng lực của đại sư ở thôn Tiểu Dương là chuyện không thể bàn cãi. Sau khi công tử phái tôi đến U Châu, tôi liền thay mặt công tử tiến cử Khuê Sơn với Triệu đại nhân… Vì thế mới có chuyến viếng thăm hôm nay.”

Vườn trái cây?

Cố Duệ nghe vậy, động tác cầm đũa khựng lại.

Cây lựu?

Án mạng như thế nào mà lại lấy tên này?

“Cây lựu thành tinh?” Cố Duệ vốn dĩ không thích chen ngang, lúc này lại đột nhiên thốt lên một câu khiến mấy người Triệu Nguyên chú ý đến cô.

Triệu Nguyên không dám xem thường Cố Duệ. Ông ta đã gặp không ít cô gái trẻ tuổi nhưng trong đôi mắt của cô không hề có một chút ngây ngô nào.

“Cái này thì chưa chắc. Cố tiểu hữu cũng biết U Châu có một nơi tên là Thạch Lựu trang. Nơi này thuộc địa phận U Châu và thuộc sở hữu của một người giàu có họ Trần. Ông tổ nhà họ Trần sinh thời làm giàu nhờ cây lựu. Tuy lựu có giá rẻ, nhưng bán nhiều cũng sinh ra lợi nhuận lớn. Nhờ đó mà nhà họ Trần có nền móng vững chắc rồi chuyển sang kinh doanh tơ lụa. Giới thương nhân có câu: lợi nhuận ào ào như nước. Không đến một năm sau, nhà họ Trần trở thành nhà giàu nhất U Châu. Nhớ ơn cây lựu đã giúp mình làm giàu, nhà họ Trần đã giành ra một khoảnh đất lớn để trồng lựu. Cũng vì thế mà gia trạch nhà họ Trần được gọi là Thạch Lựu trang. Tuy ba mươi năm gây dựng nền móng sự nghiệp của nhà họ Trần còn chưa tính là nhiều, nhưng nhà họ Trần cũng là nhà có danh có tiếng, rất ít khi xảy ra chuyện. Thế mà mười ngày trước, một sự việc khủng khiếp đã xảy ra.”

Vốn Cố Duệ còn trẻ tuổi, nhưng không phải là một đứa trẻ, ông ta đáng lẽ phải xưng hô là Cố tiểu thư. Nhưng cô lại là người Hàng Môn, điệu bộ không chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh, nếu xưng hô là tiểu thư thì lại không thỏa đáng lắm. Cho nên, Triệu Nguyên dứt khoát gọi cô là Cố tiểu hữu, gọi thế cũng thân thiết hơn.

“Ai chết?”

Mới mở miệng đã nói đến chết chóc, so với các cô gái khác, Cố Duệ dũng mãnh hơn rất nhiều.

Triệu Nguyên nhìn cô và chú ý thấy mấy người tên đầu trọc cũng đang lắng nghe. Ông ta tiếp tục nói: “Nạn nhân chết rất thảm, cũng rất kỳ lạ. Trên người nạn nhân có rất nhiều vết đâm, vết thương chí mạng là một nhát đâm ngay tim. Người nạn nhân tái nhợt, máu chảy gần hết. Cái xác tựa như một cái thây khô. Vụ này đã khiến rất nhiều người dân hoang mang, có rất nhiều lời đồn rằng vụ này là do Huyết Ma gây ra… Dân chúng trong thành rất sợ hãi. Vì chuyện này xảy ra ở Thạch Lựu trang, nhà họ Trần lại có mặt mũi rất lớn nên phủ nha rất áp lực.”

“Nhà họ Trần có người làm quan?” Cố Duệ hỏi.

“Cố tiểu hữu thật thông minh.”

Hầy, nếu nhà họ Trần chỉ là một nhà giàu có bình thường, phủ nha U Châu cứ xử lý theo phép công là được, cần gì phải áp lực.

Hơn nữa, quan hàm của đối phương chắc chắn không nhỏ.

Dù sao U Châu cũng chẳng phải là một thành trấn nhỏ hay hẻo lánh gì.

“Nhưng chưa đúng, người nhà họ Trần lúc này chưa có quan chức.”

Triệu Nguyên trái lại bác bỏ phỏng đoán của Cố Duệ.

Tên đầu trọc lập tức tiếp lời: “Ai chả biết công tử nhà họ Trần ba tháng trước đã đậu Bảng nhãn, nổi tiếng khắp Lạc Dương này, lại được nhiều người quyền quý ưu ái. Nhà họ Trần cũng nương theo việc đó mà mở tiệc mười ngày liền. Có ai ở U Châu mà không biết việc này đâu. Chỉ có cô ngồi đây đoán mò thôi.”

Xưa nay luôn thế, mọi người đều chú trọng đến các mối quan hệ xã giao. Công tử nhà họ Trần kia tuy rằng chưa có chức tước trong người, nhưng đã là một Bảng nhãn. Nhìn theo dòng lịch sử, từ nhà Tùy đến nhà Đường, khoa cử luôn là nơi triều đình tuyển chọn nhân tài cho các vị trí quan trọng. Huống hồ Đại Đường giàu mạnh, lại rất cởi mở trong nhiều chuyện và càng chú trọng đến khoa cử hơn. Nhưng theo lịch sử thời Tùy Đường ghi lại, thời gian thi cử không cố định. Có thể là một năm một lần, cũng có thể là hoàng đế tùy thời hạ chỉ mở khoa thi. Nhưng ở Đại Đường có quỷ thần này lại là ba năm một lần, khá giống với sự cải cách của triều Tống. Cố Duệ không rối rắm về vấn đề này lắm, cô chỉ biết khoa cử ba năm mở một lần để lựa chọn ra ba người ưu tú nhất, lần lượt là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa. Tuy rằng U Châu không phải là một nơi có vị thế thấp, nhưng vị trí địa lý lại cách xa trung tâm Trung Nguyên, cũng chưa có mấy người nổi bật trong các khóa khoa cử. Vì thế, thành tích của công tử nhà họ Trần được xem là hiếm thấy trong suốt hai, ba chục năm trở lại đây. Cho nên, nhà họ Trần đắc ý cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ là công tử nhà họ Trần với xuất thân là nhà giàu, không có quyền thế lại có thể lăn lộn trong giới quyền quý Lạc Dương. Tuy có thân phận là Bảng nhãn, nhưng Cố Duệ cảm thấy người này chắc chắn là một nhân vật lợi hại.

Nhưng mà…

“Chắc chắc sư phụ đã đi ăn tiệc!” Lý Đại Hùng lên tiếng thể hiện sự tồn tại bản thân.

“Đã ăn thì sao?” Da mặt tên đầu trọc cũng dày tầm cỡ tường thành. Tuy là một Hàng Sư nhưng lại thong dong đi ăn loại tiệc này mà không hề thấy áp lực.

Lý Đại Hùng vô cùng oán giận. Triệu Nguyên thầm nghĩ Khuê Sơn cuối cùng cũng có đệ tử trẻ tuổi đáng mặt Hàng Sư hơn thế hệ trước…

“Người không dẫn con theo!”

Lý Đại Hùng nói rất uất ức. Triệu Nguyên cạn lời. Thanh Vũ câm nín nghiêng đầu nhìn sang hướng khác…

Nếu không phải ông ta biết Khuê Sơn này không đơn giản như vẻ bề ngoài thì đã không nghe theo lời đề nghị của công tử rồi.

Nhưng nếu muốn chấp nhận “sự thật” này thì… hơi khó.

“Khụ khụ.” Triệu Nguyên ho khan, chen ngang cuộc trò chuyện của hai thầy trò kia: “Sau lưng công tử nhà họ Trần có quý nhân hỗ trợ. Chức quan của tôi quá thấp, không biết nhiều lắm. Chỉ biết Thứ Sử rất quan tâm chuyện này, dặn dò tôi phải điều tra cẩn thận.”

"À, thế ngài làm gì thì làm đi, cần gì phải lôi ma quỷ vào việc này... Chẳng lẽ lại là quỷ giết à?"

Cố Duệ cảm thấy tên đầu trọc hôm nay có vẻ như không thích nhận ủy thác này. Dù ngay từ đầu Triệu Nguyên đã tung ra nhiều chiêu dụ hoặc, nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý.

Là vì bị thương nặng? Hay là…

“Quỷ?” Vẻ mặt Triệu Nguyên có chút khó lường: “Người chết bị mất khuôn mặt… Nếu nói cho chính xác thì hung thủ đã lột da mặt nạn nhân.”

Triệu Nguyên vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Duệ, Lý Đại Hùng và tên đầu trọc lập tức thay đổi.

Cái tình huống gì đây?

Vương Tinh thứ hai? Hay Xa phu nhân còn chưa chết?

“Là…” Theo bản năng, tên đầu trọc nghĩ đến Lưu Diên.

Bởi vì cảm thấy chuyện này liên quan đến Lưu Diên nên Lư Dịch Chi kia muốn kéo Khuê Sơn xuống nước?

Chapter
1 Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2 Chương 2: Bà Mối
3 Chương 3: Chàng Trai
4 Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5 Chương 5: Giằng Co
6 Chương 6: Vớt Xác
7 Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8 Chương 8: Mò Vàng
9 Chương 9: Đại Nhân
10 Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11 Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12 Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13 Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14 Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15 Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16 Chương 16: Cực Cô
17 Chương 17: Nhà Họ Xa
18 Chương 18: Cát Dạ Quang
19 Chương 19: Xung Hỉ
20 Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21 Chương 21: Có Lên Hay Không!
22 Chương 22: Nghi Ngờ
23 Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24 Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25 Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26 Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27 Chương 27: Xa Phu Nhân
28 Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29 Chương 29: Ám Sát
30 Chương 30: Nhà Lao
31 Chương 31: Lý Mãnh
32 Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33 Chương 33: Hoài Nghi
34 Chương 34: Vấn Đề
35 Chương 35: Tha Thứ
36 Chương 36: Lều Bán Trà
37 Chương 37: Ông Lão 18+
38 Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39 Chương 39: Hồ Thái Khuê
40 Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41 Chương 41: Ko!
42 Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43 Chương 43: Ngủ Với Ai?
44 Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45 Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46 Chương 46: Sơn Quỷ
47 Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48 Chương 48: Một Con Gà
49 Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50 Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51 Chương 51: Qua Ải?
52 Chương 52: Khách Đến
53 Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54 Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55 Chương 55: Mất Tích
56 Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57 Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58 Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59 Chương 59: Cào Nát Mặt
60 Chương 60: Có! Không Có!
61 Chương 61: Dấu Vết
62 Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63 Chương 63: Sống?
64 Chương 64: Bọ Hung Máu
65 Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66 Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67 Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68 Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69 Chương 69: Độc
70 Chương 70: Cảm Kích
71 Chương 71: Túi Thơm
72 Chương 72: Phân Tích
73 Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74 Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75 Chương 75: Đi Câu Đêm
76 Chương 76: Người Giả?
77 Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78 Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79 Chương 79: Ruồi Nhặng
80 Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81 Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82 Chương 82: Nấu Canh
83 Chương 83: Khổng Động Sinh
84 Chương 84: Tơ Máu
85 Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86 Chương 86: Anh Họ
87 Chương 87: Giải Rượu
88 Chương 88: Đợi Một Người
89 Chương 89: Không Cam Lòng
90 Chương 90: Nhị Phu Nhân
91 Chương 91: Chết Có Đôi
92 Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93 Chương 93: Quan Với Quan
94 Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95 Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96 Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97 Chương 97: Giấu Thi Thể?
98 Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99 Chương 99: Đường Nước Ngầm
100 Chương 100: Xảo Quyệt
101 Chương 101: Vô Sỉ?
102 Chương 102: Đùa Tôi À?
103 Chương 103: Một Cái Động
104 Chương 104: Tên Da Xanh
105 Chương 105: Dưới Nước!
106 Chương 106: Cuộn Tơ
107 Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108 Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109 Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110 Chương 110: Sẽ Chết
111 Chương 111: Rồng Trong Kính!
112 Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113 Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114 Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115 Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116 Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117 Chương 117: Rình Trộm
118 Chương 118: Ăn Ngựa
119 Chương 119: Cự Xà
120 Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121 Chương 121: Dưới Lò
122 Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123 Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124 Chương 124: May Mắn
125 Chương 125: Cầm Thú!
126 Chương 126: Áo Choàng Lớn
127 Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128 Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129 Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130 Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131 Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132 Chương 132: Cây Mục
133 Chương 133: Xác Dưới Cây
134 Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135 Chương 135: Vén Rèm
136 Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137 Chương 137: Lôi Vũ
138 Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139 Chương 139: Hề Nang
140 Chương 140: Dã Cẩu
141 Chương 141: Vết Nứt
142 Chương 142: Hy Vọng
143 Chương 143: Mê Hoặc
144 Chương 144: Hố Lớn
145 Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146 Chương 146: Có Sờ Không?
147 Chương 147: Lầu Bia Đá
148 Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149 Chương 149: Thượng Thất Tinh
150 Chương 150: Ăn Cỏ
151 Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152 Chương 152: Hùng Hoàng
153 Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154 Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155 Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156 Chương 156: Lỗ Đại Sư
157 Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158 Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159 Chương 159: Tuyệt Sắc
160 Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161 Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162 Chương 162: Dẫn Thi
163 Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164 Chương 164: Chiếc Thuyền
165 Chương 165: Lỗ, Lộc!
166 Chương 166: Pháo Lép
167 Chương 167: Nói Nhiều Quá
168 Chương 168: Thay Thế
169 Chương 169: Khí Thế
170 Chương 170: Nhận Chủ
171 Chương 171: Thanh hà thôi lương
172 Chương 172: Trên thuyền
173 Chương 173: Ôm một cái?
174 Chương 174: Tôi thích cô
175 Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176 Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177 Chương 177: Ngọc nương
178 Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179 Chương 179: Cái hố thật lớn
180 Chương 180: Nữ thần tha mạng
181 Chương 181: Xác ướp
182 Chương 182: Xung đột, đánh!
183 Chương 183: Tức giận!
184 Chương 184: Nghiêm trị?
185 Chương 185: Phần lãi
186 Chương 186: Yêu nghiệt a!
187 Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188 Chương 188: Xuống nước
189 Chương 189: Kiềm chế chút
190 Chương 190: Trưởng thành
Chapter

Updated 190 Episodes

1
Chương 1: Cố Gia Kỳ Nhân
2
Chương 2: Bà Mối
3
Chương 3: Chàng Trai
4
Chương 4: Giết! Tiêu Diệt?
5
Chương 5: Giằng Co
6
Chương 6: Vớt Xác
7
Chương 7: Rốt Cuộc Cô Là Ai?
8
Chương 8: Mò Vàng
9
Chương 9: Đại Nhân
10
Chương 10: Phạm Dương Lư Thị
11
Chương 11: Chim Cú Núi Và Thôn Tiểu Dương
12
Chương 12: Xuống Nước Và Canh Rong Biển
13
Chương 13: Thi Thể Dưới Đáy Nước
14
Chương 14: Ném Bao Nhiêu Tảng Đá?
15
Chương 15: Đọc Nhiều Sách
16
Chương 16: Cực Cô
17
Chương 17: Nhà Họ Xa
18
Chương 18: Cát Dạ Quang
19
Chương 19: Xung Hỉ
20
Chương 20: Tập Kích Ban Đêm
21
Chương 21: Có Lên Hay Không!
22
Chương 22: Nghi Ngờ
23
Chương 23: Ngôi Nhà Ma
24
Chương 24: Phương Pháp Phá Vỡ Huyễn Thuật
25
Chương 25: Xác Giấu Trong Tường Và Người Đó!
26
Chương 26: Mật Thất Trong Lầu Các
27
Chương 27: Xa Phu Nhân
28
Chương 28: Hy Sinh Vì Nước
29
Chương 29: Ám Sát
30
Chương 30: Nhà Lao
31
Chương 31: Lý Mãnh
32
Chương 32: Vẫn Ở Trên Đường...
33
Chương 33: Hoài Nghi
34
Chương 34: Vấn Đề
35
Chương 35: Tha Thứ
36
Chương 36: Lều Bán Trà
37
Chương 37: Ông Lão 18+
38
Chương 38: Treo Ngược, Ánh Trăng Đong Đầy Trời Đất
39
Chương 39: Hồ Thái Khuê
40
Chương 40: Đóng Cửa Lại Nhé?
41
Chương 41: Ko!
42
Chương 42: Tổ Sư Gia Mấy Người Cũng Làm Vậy Sao?
43
Chương 43: Ngủ Với Ai?
44
Chương 44: Ba Điểm Quan Trọng Của Hàng Đạo
45
Chương 45: Ba Ải, Mưa Đêm
46
Chương 46: Sơn Quỷ
47
Chương 47: Thi Thể Nam Dưới Mưa
48
Chương 48: Một Con Gà
49
Chương 49: Hàng Tự Và Trí Nhớ
50
Chương 50: Thời Gian Như Bóng Câu Qua Cửa Sổ
51
Chương 51: Qua Ải?
52
Chương 52: Khách Đến
53
Chương 53: Vụ Án Cây Lựu
54
Chương 54: Mạng Người Quan Trọng
55
Chương 55: Mất Tích
56
Chương 56: Đêm Tỏ Tình
57
Chương 57: Cuộc Sống Về Đêm Và Ngồi Xổm Trong Nhà Xác
58
Chương 58: Mùi Chua Và Mùi Hương
59
Chương 59: Cào Nát Mặt
60
Chương 60: Có! Không Có!
61
Chương 61: Dấu Vết
62
Chương 62: Cái Gì Cũng Có Thể Thử Khi Tuyệt Vọng
63
Chương 63: Sống?
64
Chương 64: Bọ Hung Máu
65
Chương 65: Cũng Không Phải Bị Mù!
66
Chương 66: Cậu Nhóc Cầm Ná
67
Chương 67: Thích À? Tôi Cũng Thế
68
Chương 68: Giếng? Phía Dưới Có Gì?
69
Chương 69: Độc
70
Chương 70: Cảm Kích
71
Chương 71: Túi Thơm
72
Chương 72: Phân Tích
73
Chương 73: Người Chết, Dụng Cụ Giả Thi Thể
74
Chương 74: Vụ Án Thứ Hai
75
Chương 75: Đi Câu Đêm
76
Chương 76: Người Giả?
77
Chương 77: Thiết Chùy! Chết Rồi?
78
Chương 78: Muốn Ngủ Cùng Chị?
79
Chương 79: Ruồi Nhặng
80
Chương 80: Chỉ Là Nữ Thôi Mà
81
Chương 81: Phu Canh Và Ăn Trộm
82
Chương 82: Nấu Canh
83
Chương 83: Khổng Động Sinh
84
Chương 84: Tơ Máu
85
Chương 85: Hai Người Chết, Hai Hung Thủ!
86
Chương 86: Anh Họ
87
Chương 87: Giải Rượu
88
Chương 88: Đợi Một Người
89
Chương 89: Không Cam Lòng
90
Chương 90: Nhị Phu Nhân
91
Chương 91: Chết Có Đôi
92
Chương 92: Triệu Tử Kỳ
93
Chương 93: Quan Với Quan
94
Chương 94: Hẻm Mộc Đồng
95
Chương 95: Thổ Ngập Đáp
96
Chương 96: Ngọc Đuôi Cá
97
Chương 97: Giấu Thi Thể?
98
Chương 98: Xương Thịt Heo Xào
99
Chương 99: Đường Nước Ngầm
100
Chương 100: Xảo Quyệt
101
Chương 101: Vô Sỉ?
102
Chương 102: Đùa Tôi À?
103
Chương 103: Một Cái Động
104
Chương 104: Tên Da Xanh
105
Chương 105: Dưới Nước!
106
Chương 106: Cuộn Tơ
107
Chương 107: Kiểu Này Thì Đánh Kiểu Gì!
108
Chương 108: Kẻ Ngu Xuẩn Thật Sự!
109
Chương 109: Tuyển Thủ Dụ Quái Số Một
110
Chương 110: Sẽ Chết
111
Chương 111: Rồng Trong Kính!
112
Chương 112: Con Đường Bí Mật Dưới Đất
113
Chương 113: Đời Có Khi Nào Không Biệt Li
114
Chương 114: Bảng Nhãn Nhà Họ Trần
115
Chương 115: Lại Là Vườn Trái Cây
116
Chương 116: Thôn Ẩn Nguyệt
117
Chương 117: Rình Trộm
118
Chương 118: Ăn Ngựa
119
Chương 119: Cự Xà
120
Chương 120: Nhân Vật Hung Ác
121
Chương 121: Dưới Lò
122
Chương 122: Khổng Nhị Thúc, Tam Quốc Mộ
123
Chương 123: Đào Tẩu Ban Đêm?
124
Chương 124: May Mắn
125
Chương 125: Cầm Thú!
126
Chương 126: Áo Choàng Lớn
127
Chương 127: Hắn Dẫn Tới
128
Chương 128: Một Kích Tất Trúng!
129
Chương 129: Đánh Chết, Bại Lộ, Chia Của?
130
Chương 130: Quan Hệ Nam Nữ Không Bình Thường?
131
Chương 131: Lộc Hợi, Quân Thục
132
Chương 132: Cây Mục
133
Chương 133: Xác Dưới Cây
134
Chương 134: Ngũ Hành Hữu Thủy
135
Chương 135: Vén Rèm
136
Chương 136: Xác Chết Vùng Dậy
137
Chương 137: Lôi Vũ
138
Chương 138: Lên Núi, Lên Núi
139
Chương 139: Hề Nang
140
Chương 140: Dã Cẩu
141
Chương 141: Vết Nứt
142
Chương 142: Hy Vọng
143
Chương 143: Mê Hoặc
144
Chương 144: Hố Lớn
145
Chương 145: Thông Đạo Lõm Vào
146
Chương 146: Có Sờ Không?
147
Chương 147: Lầu Bia Đá
148
Chương 148: Lầu Trúc Trong Núi
149
Chương 149: Thượng Thất Tinh
150
Chương 150: Ăn Cỏ
151
Chương 151: Sư Phụ Đến Rồi!
152
Chương 152: Hùng Hoàng
153
Chương 153: Cô Muốn Sao, Cho Cô Hết
154
Chương 154: Thất Tinh Thập Tam Quan
155
Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể
156
Chương 156: Lỗ Đại Sư
157
Chương 157: Thiên Tuyết Thiền, Lão Gừng Già Đầu Trọc
158
Chương 158: Cương Thi Sống Dậy, Ra Khỏi Mộ
159
Chương 159: Tuyệt Sắc
160
Chương 160: Hàng Sư Chân Chính
161
Chương 161: Du Thi, Mồi Nhử
162
Chương 162: Dẫn Thi
163
Chương 163: Thỏ Khôn Ba Hang
164
Chương 164: Chiếc Thuyền
165
Chương 165: Lỗ, Lộc!
166
Chương 166: Pháo Lép
167
Chương 167: Nói Nhiều Quá
168
Chương 168: Thay Thế
169
Chương 169: Khí Thế
170
Chương 170: Nhận Chủ
171
Chương 171: Thanh hà thôi lương
172
Chương 172: Trên thuyền
173
Chương 173: Ôm một cái?
174
Chương 174: Tôi thích cô
175
Chương 175: Miếu cổ, đi tiểu
176
Chương 176: Phàm nhân qua đường, chê cười rồi!
177
Chương 177: Ngọc nương
178
Chương 178: Thần tiêu bạch hạc
179
Chương 179: Cái hố thật lớn
180
Chương 180: Nữ thần tha mạng
181
Chương 181: Xác ướp
182
Chương 182: Xung đột, đánh!
183
Chương 183: Tức giận!
184
Chương 184: Nghiêm trị?
185
Chương 185: Phần lãi
186
Chương 186: Yêu nghiệt a!
187
Chương 187: Hắn đào mộ tổ tiên ngươi?
188
Chương 188: Xuống nước
189
Chương 189: Kiềm chế chút
190
Chương 190: Trưởng thành