Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2

Thân là một người bán hàng bày sạp ưu tú, kỹ năng lừa đảo của Ngô Nặc tuyệt đối đủ điểm, người hiện đại có lòng phòng bị nặng còn bị y lừa cho cam tâm tình nguyện móc ví tiền, huống chi là thổ dân nguyên thủy chất phác thuần lương.

Một phen miệng lưỡi trơn tru, ánh mắt Hắc Báo nhìn số trang sức này quả thật giống hệt như lúc hắn nhìn A Văn, phải nói là nóng bỏng.

Ban đầu hắn muốn dùng một con dao đá đổi lấy một cái chuông, là nể mặt A Văn, ít nhiều cảm thấy mình bị thiệt.

Nhưng sau một phen đảo điên trên trời dưới đất của Ngô Nặc, Hắc Báo cảm thấy một con dao đá đổi một cái chuông may mắn làm sao đủ? Ít nhất cũng phải ba món! Nhưng, lúc ra ngoài ông già và đại vu nói, mùa đông năm nay khó trôi qua hơn năm ngoái, phải đổi nhiều lương thực và muối về mới được.

Nhưng không đổi?

Không không không, tuyệt đối không được, cái chuông may mắn có thể được thần thú chúc phúc, có thể gia tăng mị lực được giống cái (đực) ái mộ!

Nhất định phải đổi!

Hắc Báo cắn răng, quyết định đổ máu một phen, cùng lắm lần này sau khi về hắn mang người vào sâu trong rừng kiếm chút mồi sống mang về bộ lạc. Nếu không, lỡ người khác đổi được chuông may mắn, hắn không có, Văn bị người khác lừa đi thì làm sao?

“Một cây rìu đá, cái chuông may mắn này tôi muốn!” Tuy biết chuông may mắn tuyệt đối không chỉ giá này, Hắc Báo vẫn phải giãy dụa một chút.

Ngô Nặc cười lắc đầu: “Không đổi.”

“Một cây rìu đá thêm một con dao đá.” Hắc Báo có chút đau thịt.

“Không đổi.”

“Một cây rìu đá, hai con dao đá, không thể thêm nữa.” Đây là giá giới hạn tâm lý của Hắc Báo. Nói ra cái giá này, tay cầm chuông của Hắc Báo siết lồi gân, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt trợn trừng, một bộ chọn người mà gặm.

Bạch lạnh lùng nhìn hắn, cái đuôi vừa rồi còn lắc lư vui vẻ đã dừng lại, thân thể hơi nghiêng tới trước, móng vuốt sắc bén lộ ra khỏi đệm thịt mềm mại lóe sáng hàn quang, đã chuẩn bị bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nếu Hắc Báo dám tổn thương tiểu sứ thần của hắn một chút, hắn sẽ cắn đứt cổ tên này!

“Không đổi!” Mắt thấy Hắc Báo sắp tức giận, Ngô Nặc cũng cảm thấy độ lửa đã đủ, nụ cười bất biến chợt chuyển đề tài, cười nói: “Hắc Báo đại nhân, anh là bạn của chị A Văn, nếu đã là bạn, đương nhiên phải tính giá hữu nghị cho anh.”

Hắc Báo không hiểu giá hữu nghị là ý gì, nhưng mấy chữ ‘bạn của chị A Văn’ rõ ràng làm vui lòng hắn, cơn giận nửa thật nửa giả trên mặt tan đi rất nhiều, hỏi: “Giá hữu nghị là cái gì?”

“Ba nô lệ, cái chuông may mắn này thuộc về anh.”

“Ba nô lệ? Cậu xác định chỉ cần ba nô lệ?” Hắc Báo có chút không dám tin, năm ngoái ba nô lệ có thể đổi được một con dao đá, năm nay rất nhiều bộ lạc vì trải qua mùa đông này, đều đem theo nhiều nô lệ trong bộ lạc đến giao dịch, nô lệ so với năm ngoái rẻ hơn rất nhiều, hôm qua hắn dùng một con dao đá đổi năm nô lệ đó.

Ngô Nặc hiện tại chỉ cần ba nô lệ, không phải còn rẻ hơn một con dao đá sao?

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Hắc Báo, Ngô Nặc cười gật đầu.

Lực ở bên cạnh nghe toàn bộ, sâu sắc cảm thấy chịu thiệt lớn, cái này là chuông may mắn có thể được thần thú chúc phúc đó, sao có thể dùng ba nô lệ đã đổi được chứ?! Vu Nặc đại nhân thật sự là làm loạn quá!

Nhưng đại vu đã từng nói, giao dịch dây chuyền để Ngô Nặc toàn quyền phụ trách, Lực không tiện nói gì, muốn nói lại thôi, cả gương mặt nghẹn tới đen trong đỏ. Hiển nhiên, hắn đã nghe lọt lời bịa đặt của Ngô Nặc, hoàn toàn quên rốt cuộc số trang sức này từ đâu tới.

Hắc Báo thấy bộ mặc tức đen thui của Lực, càng cảm thấy mình đã kiếm được, cầm chuông không chịu buông tay, “Tôi lập tức mang nô lệ qua cho cậu!”

“Không cần chị A Văn giúp anh xâu chuông may mắn lại sao?”

“Cần, cần!” Hắc Báo gật đầu như giã tỏi, miệng sắp toét đến tận mang tai. Cư nhiên có thể đeo dây chuyền do A Văn xâu giúp, nhất định là thần thú chúc phúc, không hổ là chuông may mắn! Hắc Báo toàn thân đều tỏa bong bóng màu hồng không chút phù hợp hình tượng, xấu hổ bỏ chuông may mắn vào tay A Văn, sau đó thề thốt nói với cô: “A Văn, sinh con với anh đi!”

“Cút!” Câu trả lời của A Văn đơn giản thô bạo.

Ngô Nặc: … Giữa ban ngày ban mặt bàn luận chuyện sinh con thật sự được sao? Người thế giới này lẽ nào không thể hàm súc hơn chút sao (╯‵口′)╯︵┻━┻.

Hắc Báo không chút tức giận, cười hi hi nói: “Anh cút ngay đây, Vu Nặc đại nhân tôi sẽ mang nô lệ qua ngay! Vu Nặc đại nhân ngài rất tốt, sau này ngài chính là bạn của Hắc Báo tôi, ai dám ức hiếp ngài, Hắc Báo tôi là kẻ đầu tiên không bỏ qua cho hắn!”

Đại miêu khinh thường trợn trắng mắt liếc Hắc Báo, có hắn ở đây, tiểu sứ thần còn có thể bị ức hiếp sao, buồn cười!

“Cảm ơn, thần thú sẽ vĩnh viễn phù hộ anh, bạn của tôi.” Ngô tiểu Nặc tỏ vẻ thỉnh thoảng giả khốc, cos thần côn gì đó, gom hâm mộ!

Hắc Báo lại thật sự bị ‘cốt cách cao bức’ của Ngô Nặc trấn trụ, trong hệ thống ngôn ngữ của họ thậm chí còn chưa từng xuất hiện từ ngữ ‘nho nhã’ kiểu này, làm sao từng nghe qua những câu như thế? Tuy bình thường lúc bọn họ kinh ngạc và cao hứng cũng sẽ nói ‘thần thú ở trên’ ‘thần thú phù hộ’ này nọ, nhưng chưa từng có ai nói giống như Ngô Nặc.

Cho dù chỉ là một câu nói đơn giản, Hắc Báo cảm thấy sau khi nghe, lòng mình đặc biệt thoải mái, nhẩm đi nhẩm lại hai ba lần, hắn cũng vụng về mà cung kính nói: “Thần thú cũng sẽ vĩnh viễn phù hộ ngài, Vu Nặc đại nhân.”

Trong ánh mắt Hắc Báo nhìn về phía Ngô Nặc lúc này, trừ hiếu kỳ và suy nghĩ sâu xa, còn có thêm một phần kính sợ đối với vu giả.

Đại miêu ở cạnh đó hấc cao cằm, đắc ý vẫy đuôi, Vu Nặc của hắn là sứ thần, sứ giả của thần đương nhiên sẽ được thần thú phù hộ! Ừ, Vu Nặc của hắn ︿( ̄︶ ̄)︿.

Hắc Báo đi rồi, Lực lập tức bắt đầu oán trách: “Vu Nặc đại nhân, sao ngài có thể để Hắc Báo dùng ba nô lệ đổi chuông may mắn chứ, chuông này chúng ta đã tốn… rất nhiều tâm huyết mới làm được.” Được rồi, nói đến cuối Lực đột nhiên nhớ ra, cái gọi là chuông may mắn kia hình như là họ dùng đất dính ở vùng đất tử vong nung ra, nếu nói tốn tâm huyết, quả thật tốn một chút, Vu Nặc đại nhân tốn đủ ba bốn ngày để nặn ra các hình dáng, sau đó thì sao, sau đó chẳng qua là bỏ vào lò gạch nung cùng với gạch ngói mà thôi.

Vừa rồi hắn nghe Vu Nặc nói lai lịch của những đồ trang sức này nghe đến nhập thần, suýt nữa quên mất số trang sức này là bọn họ nung từ lò gạch ra, chứ không phải bọn họ ngàn cay vạn đắng lấy được.

Cân nhắc như thế, Lục mới phát hiện mình hoàn toàn bị Vu Nặc dẫn đi vòng, nhưng so với trang sức là dùng đất dính ở vùng đất tử vong nung thành, hiển nhiên ngàn cay vạn đắng lấy được từ vùng đất may mắn, nghe vào khiến người ta thích hơn. Nếu hôm nay nói thẳng cho Hắc Báo, lai lịch chân chính của những thứ này, đừng nói dùng ba nô lệ đổi, chỉ dựa vào bốn chữ ‘vùng đất tử vong’, Hắc Báo khẳng định nhìn cũng không muốn nhìn lần thứ hai. Nhưng đối sang cách nói của Vu Nặc, vừa là vùng đất may mắn, vừa là thần thú chúc phúc, ngay cả người biết rõ lai lịch như hắn cũng bị lừa, huống chi là Hắc Báo!

Lực thích nhất là giao dịch đồ, đặc biệt thích cảm giác thành tựu ‘kiếm lời’ đó, hiện tại ánh mắt nhìn Ngô Nặc đã lóe tinh quang.

Ngô Nặc biết sở thích của Lực, cũng phát hiện ở phương diện này Lực quả thật có thiên phú hơn những người khác trong bộ lạc, có lòng muốn truyền thụ một chút kinh nghiệm cho hắn, bèn cười nói: “Tuy tổn thất một vài món đồ đá, nhưng lại có thể quen biết một người bạn chân thành, không tính là thiệt.”

Đầu óc Lực không ngốc, rất nhanh đã mày mò ra hàm ý trong lời Ngô Nặc.

Bộ lạc Trường Hà hiện tại thế yếu, rất nhiều bộ lạc cỡ vừa đều dã tâm bừng bừng muốn thay thế họ, tuy bộ lạc không sợ họ, nhưng luôn có ruồi nhặng bay qua bay lại trước mặt cũng thật phiền, hy sinh một chút lợi nhuận nho nhỏ, đổi lấy một phần tình hữu nghị do người thừa kế thủ lĩnh bộ lạc Đại Thạch chính miệng thừa nhận, lúc mấy con ruồi nhặng kia phiền người, ít nhiều cũng phải suy nghĩ hậu quả một chút.

Nhìn về lâu về dài, bộ lạc Trường Hà muốn phát triển, tất nhiên sẽ gặp phải vài chướng ngại, nếu có thể thêm một người bạn đứng cùng chiến tuyến, không phải mạnh hơn gấp bội lần chỉ một mình đứng đối diện kẻ địch cường đại sao?

Đương nhiên, giao tình giữa hai bộ lạc không phải một sợi dây chuyền may mắn có thể dễ dàng liên kết, nhưng lại có thể bắt đầu từ một sợi dây chuyền, chậm rãi tích lũy từng ngày.

Nhưng, những điều phía trên đều là Lực tự nghiền ngẫm ra.

Ngô Nặc hiện tại vẫn chưa có ‘giác ngộ chính trị’ cao như thế, kỳ thật y chỉ muốn mượn cái này tuyên truyền môi giới, khiến dây chuyền bán ra được giá cao hơn, chỉ thế mà thôi _(:3ゝ∠)_.

Không bao lâu, Hắc Báo đã mang ba nô lệ đến.

Hắn làm việc vẫn rất hàm hậu, ba nô lệ mang đến đều là nam nô thuần nhân chính trực tráng niên, vóc dáng cao lớn, vừa nhìn đã biết là dạng giỏi làm việc.

Hắc Báo toét miệng đeo chuông may mắn Văn chính tay xâu cho, Lực kéo hắn qua một bên, thấp giọng dặn hắn vài thứ.

Tối hôm đó, ở hội chợ liền lan truyền, lần này bộ lạc Trường Hà mang đến một loạt dây chuyền may mắn thần thú từng ban phúc. Đeo dây chuyền này, có thể được giống cái (đực) mình thích nhìn trúng.

Nghe nói, Hắc Báo bộ lạc Đại Thạch đeo dây chuyền xong, A Văn trước giờ vẫn không thèm để ý đến hắn đã cười với hắn! Người nhiều đồn bậy, lan truyền rồi lan truyền, không biết sao lại biến thành Hắc Báo sau khi đeo dây chuyền may mắn, A Văn đã đồng ý sinh con với hắn.

Hắc Báo ước gì được thế, sau khi những lời đồn này truyền ngược lại vào tai hắn, hắn chẳng có chút ý định làm rõ nào.

Các thú nhân thì xôn xao, rất hiếm có người đi hoài nghi dây chuyền may mắn có thật sự linh nghiệm thế không, mà đều đang nghĩ, nên dùng thứ gì để đổi một sợi dây chuyền may mắn.

Nhưng, sau khi tin ba món đồ đá của bộ lạc Đại Thạch mới có thể đổi một sợi dây chuyền may mắn truyền ra, phần lớn thú nhân đều thu cờ lui binh.

Nhưng, loại sinh vật thần kỳ ‘thổ hào’, tại bất cứ thời đại nào đều có lực sinh mạng ngoan cường, ngay cả thời đại đồ đá nguyên thủy cũng không ngoại lệ.

Sáng hôm sau, hội chợ còn chưa chính thức bắt đầu, các thổ hào bộ lạc Mục Nguyên, đã dẫn theo đội ngũ nô lệ hùng dũng tới đổi dây chuyền may mắn trong truyền thuyết.

Đợi khi đến chỗ đóng của bộ lạc Trường Hà, bảy thú nhân giống cái xinh đẹp xếp thành hàng, trên cổ mỗi người đều đeo một sợi dây chuyền may mắn đẹp đẽ, mặt dây chuyền xinh xắn long lanh vừa khéo treo lơ lửng trên đường rãnh sâu hoắm, da thú trắng tuyết để trên lòng bàn tay, các kiểu dây chuyền may mắn khác nhau lặng lẽ nằm trên da thú, lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời mới mọc, đẹp tới mức quả thật khiến người không mở nổi mắt.

Lực đứng một bên, khí trầm đan điền lớn tiếng nói: “Dây chuyền may mắn, số lượng có hạn, ai giá cao thì có!”

Chapter
1 Chương 1: Tai họa bất ngờ
2 Chương 2: Tân thế giới
3 Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4 Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5 Chương 5: Hệ thống giao dịch
6 Chương 6: Đồng bạn
7 Chương 7: Nhiệm vụ
8 Chương 8: Cửa giao dịch
9 Chương 9: Câu cá
10 Chương 10: Nướng cá
11 Chương 11: Hiểu lầm
12 Chương 12: Khu giao dịch tự do
13 Chương 13: Bịa chuyện
14 Chương 14: Hầm thịt
15 Chương 15: Đũa
16 Chương 16: Dọn dẹp
17 Chương 17: Ngày thường
18 Chương 18: Nguy cơ
19 Chương 19: Dị tượng
20 Chương 20: Dung nhập
21 Chương 21: Bí dược
22 Chương 22: Hệ thống giao dịch
23 Chương 23: Ấm áp
24 Chương 24: Dực hổ
25 Chương 25: Quy hoạch
26 Chương 26: Xây chuồng
27 Chương 27: Giao dịch 1
28 Chương 28: Giao dịch 2
29 Chương 29: Gây giống
30 Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31 Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32 Chương 32: An bài
33 Chương 33: Xiên thịt dê
34 Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35 Chương 35: Phân công
36 Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37 Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38 Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39 Chương 39: Vật giao dịch
40 Chương 40: Bản vẽ
41 Chương 41
42 Chương 42: Vùng đất tử vong
43 Chương 43: Lại đi vay
44 Chương 44: Thần tích
45 Chương 45: Nung gạch
46 Chương 46: Gạch xanh
47 Chương 47: Bay lượn
48 Chương 48: Trên đường
49 Chương 49: Mỏ muối tinh
50 Chương 50: Chăm sóc
51 Chương 51: Bình tĩnh
52 Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53 Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54 Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55 Chương 55: Chỉnh đốn
56 Chương 56: Mua mua mua
57 Chương 57: Thu hoạch
58 Chương 58: Lúa mì
59 Chương 59: Kích sát
60 Chương 60: Khám phá hang động
61 Chương 61: Tỉnh ngộ
62 Chương 62: Mạch khoáng
63 Chương 63: Bận rộn
64 Chương 64: Nhà mới
65 Chương 65: Xe bò
66 Chương 66: Biến hóa
67 Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68 Chương 68: Hầm ngầm
69 Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70 Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71 Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72 Chương 72: Tránh đông
73 Chương 73: Dạy học
74 Chương 74: Nạn
75 Chương 75: Cầu trợ 1
76 Chương 76: Cầu trợ 2
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79: Khiếp sợ
80 Chương 80: Hành động
81 Chương 81: Di chuyển
82 Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83 Chương 83: Dung nhập 1
84 Chương 84: Dung nhập 2
85 Chương 85: Dung hợp 3
86 Chương 86: Trả sạch nợ nần
87 Chương 87: Tộc người lùn
88 Chương 88: Xuất sư chưa thành
89 Chương 89: Vây quét
90 Chương 90: Bắt đầu mới
91 Chương 91: Tế lễ
92 Chương 92: Cải biến 1
93 Chương 93: Cải biến 2
94 Chương 94: Cải biến 3
95 Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96 Chương 96: Đến
97 Chương 97: Khoác lác
98 Chương 98: Khuếch trương
99 Chương 99: Tiền tệ
100 Chương 100: Định giá
101 Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102 Chương 102: Chuyển cơ
103 Chương 103: Vấn đề
104 Chương 104: Hội chợ 1
105 Chương 105: Hội chợ 2
106 Chương 106: Hội chợ 3
107 Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108 Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109 Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110 Chương 110: An bài
111 Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112 Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113 Chương 113: Lừa gạt
114 Chương 114
115 Chương 115: Cố nhân
116 Chương 116: Đường thủy
117 Chương 117: Giao dịch
118 Chương 118: Thuyền độc mộc
119 Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120 Chương 120: Chúc phúc
121 Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122 Chương 122: Nước thần ban
123 Chương 123: Nhà cây
124 Chương 124
125 Chương 125: Giao dịch
126 Chương 126: Giá trị
127 Chương 127
128 Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129 Chương 129: Giao dịch 1
130 Chương 130: Giao dịch 2
131 Chương 131: Giao dịch 3
132 Chương 132: Tìm quặng
133 Chương 133: Kỳ thu hoạch
134 Chương 134: Giao lưu
135 Chương 135: Vuốt lông
136 Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137 Chương 137: Sào
138 Chương 138: Gặp nạn
139 Chương 139: Bánh trứng
140 Chương 140: Trùng sáp
141 Chương 141: Xây tường
142 Chương 142: Lừa đảo
143 Chương 143: Về nhà
144 Chương 144: Biến hóa
145 Chương 145: Kiếm bộn
146 Chương 146: Ổn định
147 Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148 Chương 148: Bồi thường
149 Chương 149: Sau cuộc chiến
150 Chương 150: Kiểm tra
151 Chương 151
152 Chương 152: Công pháp
153 Chương 153: Tu luyện
154 Chương 154: Thiên tài
155 Chương 155: An trí
156 Chương 156: Khuếch trương
157 Chương 157: Khai hoang
158 Chương 158
159 Chương 159: Kala
160 Chương 160: Khởi thuyền
161 Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162 Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163 Chương 163: Ngựa sừng
164 Chương 164: Kỵ binh
165 Chương 165: Kỵ binh 2
166 Chương 166: Thay đổi 1
167 Chương 167: Thay đổi
168 Chương 168: Thay đổi 3
169 Chương 169: Yêu chủng
170 Chương 170: Nhà ăn
171 Chương 171
172 Chương 172: Kiểm tra
173 Chương 173: Phần thưởng
174 Chương 174: Mười năm 1
175 Chương 175: Mười năm 2
176 Chương 176: Mười năm 3
177 Chương 177: Thành muối
178 Chương 178: Thần phạt
179 Chương 179: Con trai
180 Chương 180: Quần áo mới
181 Chương 181: Muối tuyết
182 Chương 182: Kinh hỉ
183 Chương 183: Dạy con
184 Chương 184: Thao túng
185 Chương 185: Địa lao
186 Chương 186: Điều kiện
187 Chương 187: An trí
188 Chương 188: Tiền tiêu vặt
189 Chương 189: An ổn
190 Chương 190: Kalamunda
191 Chương 191: Tốt nghiệp
192 Chương 192: Quốc vương
Chapter

Updated 192 Episodes

1
Chương 1: Tai họa bất ngờ
2
Chương 2: Tân thế giới
3
Chương 3: Hắc Sắc sâm lâm
4
Chương 4: Bộ lạc Trường Hà
5
Chương 5: Hệ thống giao dịch
6
Chương 6: Đồng bạn
7
Chương 7: Nhiệm vụ
8
Chương 8: Cửa giao dịch
9
Chương 9: Câu cá
10
Chương 10: Nướng cá
11
Chương 11: Hiểu lầm
12
Chương 12: Khu giao dịch tự do
13
Chương 13: Bịa chuyện
14
Chương 14: Hầm thịt
15
Chương 15: Đũa
16
Chương 16: Dọn dẹp
17
Chương 17: Ngày thường
18
Chương 18: Nguy cơ
19
Chương 19: Dị tượng
20
Chương 20: Dung nhập
21
Chương 21: Bí dược
22
Chương 22: Hệ thống giao dịch
23
Chương 23: Ấm áp
24
Chương 24: Dực hổ
25
Chương 25: Quy hoạch
26
Chương 26: Xây chuồng
27
Chương 27: Giao dịch 1
28
Chương 28: Giao dịch 2
29
Chương 29: Gây giống
30
Chương 30: Nhiệm vụ cưỡng chế
31
Chương 31: Hội nghị bộ lạc
32
Chương 32: An bài
33
Chương 33: Xiên thịt dê
34
Chương 34: Vụ làm ăn lớn
35
Chương 35: Phân công
36
Chương 36: Đoàn kết nhất trí 1
37
Chương 37: Đoàn kết nhất trí 2
38
Chương 38: Hội giao dịch bộ lạc
39
Chương 39: Vật giao dịch
40
Chương 40: Bản vẽ
41
Chương 41
42
Chương 42: Vùng đất tử vong
43
Chương 43: Lại đi vay
44
Chương 44: Thần tích
45
Chương 45: Nung gạch
46
Chương 46: Gạch xanh
47
Chương 47: Bay lượn
48
Chương 48: Trên đường
49
Chương 49: Mỏ muối tinh
50
Chương 50: Chăm sóc
51
Chương 51: Bình tĩnh
52
Chương 52: Hội chợ bộ lạc 1
53
Chương 53: Hội chợ bộ lạc 2
54
Chương 54: Hội chợ bộ lạc 3
55
Chương 55: Chỉnh đốn
56
Chương 56: Mua mua mua
57
Chương 57: Thu hoạch
58
Chương 58: Lúa mì
59
Chương 59: Kích sát
60
Chương 60: Khám phá hang động
61
Chương 61: Tỉnh ngộ
62
Chương 62: Mạch khoáng
63
Chương 63: Bận rộn
64
Chương 64: Nhà mới
65
Chương 65: Xe bò
66
Chương 66: Biến hóa
67
Chương 67: Niềm vui dọn nhà
68
Chương 68: Hầm ngầm
69
Chương 69: Thu hoạch lớn 1
70
Chương 70: Thu hoạch lớn 2
71
Chương 71: Thu hoạch lớn 3
72
Chương 72: Tránh đông
73
Chương 73: Dạy học
74
Chương 74: Nạn
75
Chương 75: Cầu trợ 1
76
Chương 76: Cầu trợ 2
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79: Khiếp sợ
80
Chương 80: Hành động
81
Chương 81: Di chuyển
82
Chương 82: ‘Kẻ thứ ba’
83
Chương 83: Dung nhập 1
84
Chương 84: Dung nhập 2
85
Chương 85: Dung hợp 3
86
Chương 86: Trả sạch nợ nần
87
Chương 87: Tộc người lùn
88
Chương 88: Xuất sư chưa thành
89
Chương 89: Vây quét
90
Chương 90: Bắt đầu mới
91
Chương 91: Tế lễ
92
Chương 92: Cải biến 1
93
Chương 93: Cải biến 2
94
Chương 94: Cải biến 3
95
Chương 95: Chuẩn bị đủ, phát triển tốt
96
Chương 96: Đến
97
Chương 97: Khoác lác
98
Chương 98: Khuếch trương
99
Chương 99: Tiền tệ
100
Chương 100: Định giá
101
Chương 101: Buôn bán ế ẩm
102
Chương 102: Chuyển cơ
103
Chương 103: Vấn đề
104
Chương 104: Hội chợ 1
105
Chương 105: Hội chợ 2
106
Chương 106: Hội chợ 3
107
Chương 107: Giao dịch muối huyết 1
108
Chương 108: Giao dịch muối huyết 2
109
Chương 109: Giao dịch muối huyết 3
110
Chương 110: An bài
111
Chương 111: Kiếm tiền lên đường cả hai cùng tới
112
Chương 112: Bộ lạc Đại Hồ
113
Chương 113: Lừa gạt
114
Chương 114
115
Chương 115: Cố nhân
116
Chương 116: Đường thủy
117
Chương 117: Giao dịch
118
Chương 118: Thuyền độc mộc
119
Chương 119: Uy hiếp, chuẩn bị
120
Chương 120: Chúc phúc
121
Chương 121: Văn hóa bàn ăn
122
Chương 122: Nước thần ban
123
Chương 123: Nhà cây
124
Chương 124
125
Chương 125: Giao dịch
126
Chương 126: Giá trị
127
Chương 127
128
Chương 128: Bộ lạc Cô Sơn
129
Chương 129: Giao dịch 1
130
Chương 130: Giao dịch 2
131
Chương 131: Giao dịch 3
132
Chương 132: Tìm quặng
133
Chương 133: Kỳ thu hoạch
134
Chương 134: Giao lưu
135
Chương 135: Vuốt lông
136
Chương 136: Ủng ma pháp lừa đảo
137
Chương 137: Sào
138
Chương 138: Gặp nạn
139
Chương 139: Bánh trứng
140
Chương 140: Trùng sáp
141
Chương 141: Xây tường
142
Chương 142: Lừa đảo
143
Chương 143: Về nhà
144
Chương 144: Biến hóa
145
Chương 145: Kiếm bộn
146
Chương 146: Ổn định
147
Chương 147: Bộ lạc đại chiến
148
Chương 148: Bồi thường
149
Chương 149: Sau cuộc chiến
150
Chương 150: Kiểm tra
151
Chương 151
152
Chương 152: Công pháp
153
Chương 153: Tu luyện
154
Chương 154: Thiên tài
155
Chương 155: An trí
156
Chương 156: Khuếch trương
157
Chương 157: Khai hoang
158
Chương 158
159
Chương 159: Kala
160
Chương 160: Khởi thuyền
161
Chương 161: Giao dịch muối huyết 1
162
Chương 162: Giao dịch muối huyết 2
163
Chương 163: Ngựa sừng
164
Chương 164: Kỵ binh
165
Chương 165: Kỵ binh 2
166
Chương 166: Thay đổi 1
167
Chương 167: Thay đổi
168
Chương 168: Thay đổi 3
169
Chương 169: Yêu chủng
170
Chương 170: Nhà ăn
171
Chương 171
172
Chương 172: Kiểm tra
173
Chương 173: Phần thưởng
174
Chương 174: Mười năm 1
175
Chương 175: Mười năm 2
176
Chương 176: Mười năm 3
177
Chương 177: Thành muối
178
Chương 178: Thần phạt
179
Chương 179: Con trai
180
Chương 180: Quần áo mới
181
Chương 181: Muối tuyết
182
Chương 182: Kinh hỉ
183
Chương 183: Dạy con
184
Chương 184: Thao túng
185
Chương 185: Địa lao
186
Chương 186: Điều kiện
187
Chương 187: An trí
188
Chương 188: Tiền tiêu vặt
189
Chương 189: An ổn
190
Chương 190: Kalamunda
191
Chương 191: Tốt nghiệp
192
Chương 192: Quốc vương