Chương 52: Khiêu Khích

Trong phòng ồn ào không bao lâu đã kết thúc, Mục Quốc Thừa hiển nhiên không muốn ầm ĩ khiến toàn lũ người hầu đều biết.
Hắn nén đầy bụng tức giận bước ra ngoài, vừa vặn đụng phải Thẩm Hoài Tinh đang đẩy Mục Tuyết Y dạo trong vườn xem hoa.

Mục Tuyết Y thấy hắn, biết điều cúi đầu chào hỏi: "Ba."
Mục Quốc Thừa nhìn Mục Tuyết Y, nặng nề thở dài.
Hắn nuôi hai đứa con gái, đứa thứ nhất bị một đứa con gái khác làm cho tâm trí mê muội, đứa thứ hai lại mang dáng vẻ sống dở chết dở, yếu đuối mong manh.

Điều này khiến hắn cảm thấy thật phiền muộn.
Có điều Mục Tuyết Y khá hơn một chút, ít nhất nàng không đủ lông đủ cánh như Mục Như Tình, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn uy hiếp, là đã có thể ngoan ngoãn ngoắt ngoắt cái đuôi đứng về phía mình.
"Ba." Mục Tuyết Y mỉm cười ôn hòa, từ trong túi giấy lấy ra ấm trà tử sa được mua ở buổi đấu giá, cánh tay nhỏ gầy run rẩy giơ lên: "Đây là quà tặng ba."
Thẩm Hoài Tinh nói phụ họa: "Bác Mục, vài ngày trước Tuyết Y nói với con, em ấy muốn tặng cho bác một món quà bất ngờ, Tuyết Y ở nhà chờ nhiều ngày như vậy, hôm nay mới xin con dẫn em ấy ra ngoài, lý do là vì muốn mua cái ấm trà này tặng bác."
Đưa tay không đánh người tươi cười*, huống chi đang nổi nóng thì lại có người mỉm cười với mình.

Lửa giận trong lòng Mục Quốc Thừa nguôi ngoai đi bớt, hắn bước tới, tiếp nhận ấm trà từ trong tay Mục Tuyết Y.
*(伸手不打笑脸人): Một câu nói của người trung, tương tự câu "đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại", ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết nhận lỗi của đối phương, mình muốn đánh cũng đánh không được.
Thứ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng chân tâm lại đáng giá.
Mục Quốc Thừa: "Con có tâm."
Không biết Mục Như Tình đi ra từ lúc nào, nàng ta dựa vào cánh cửa, chế nhạo Mục Tuyết Y: "Được lắm em gái, không nhìn ra em đây còn có thể thảo mai như vậy."
Mục Tuyết Y nhìn về phía Mục Như Tình, con mắt bỗng nhiên đỏ lên: "Chị...!xin lỗi, em không rõ đã xảy ra chuyện gì, nếu em có nói lời gì không thích hợp, chị dạy em là được rồi, việc này không liên quan đến ba..."

Mục Như Tình cắn răng: "Mày—"
"Đủ rồi!" Mục Quốc Thừa quát lên: "Hai chị em ầm ĩ cái gì?" Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Mục Như Tình: "Nó là em gái con, con không đối xử tốt với nó thì thôi, nó làm chuyện gì con cũng muốn xen vào?"
Mục Như Tình bật cười thành tiếng.
"Kìa ba, người ta đã lớn đến hai mươi chín tuổi, hiện tại ba bênh vực nó, ba nghĩ nó còn nguyện ý chấp nhận phần tình cảm này không?"
Mục Quốc Thừa ghét nhất phải nghe đàn bà phụ nữ nói lời quái gở giành giật tình cảm, càng nghe càng phiền.
Khi Mục Như Tình còn nhỏ, hắn rất thương yêu đứa con gái bé bỏng này, dỗ dành chiều chuộng hết mực.

Bây giờ Mục Như Tình trạc tuổi với mấy người phụ nữ mà hắn nuôi bên ngoài, Mục Như Tình vừa mở miệng, hắn đã nhớ tới giọng điệu chua ngoa thích bắt bẻ của mấy người phụ nữ đó, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Con nói ít, không ai nói con câm."
Mục Quốc Thừa thấp giọng khiển trách.

Nói xong, hắn mang theo đầy bụng tức giận hất tay rời đi, cố nén bực bội đi đến công ty xử lý lỗ hổng mà Mục Như Tình gây ra.
Sắc mặt Mục Như Tình rất khó coi, muốn hướng về Mục Tuyết Y phát hỏa, nhưng nàng chỉ tặng cái ấm trà.

Chuyện hôm nay, xác thực không có quan hệ với Mục Tuyết Y, nàng ta có lửa cũng tát không ra.
Nhìn Mục Như Tình mang vẻ mặt âm trầm đi khỏi, Mục Tuyết Y bóp chặt cái túi giấy trong tay, nhàn nhạt nở nụ cười.
Tại sao trước giờ nàng không hề phát hiện, làm trà xanh như thế thật là thoải mái?
* * *
Lúc ăn cơm chiều, Mục Quốc Thừa không về nhà, Mục Như Tình lại không xuống lầu.

Đầu bếp làm một bàn lớn thức ăn, cũng chỉ có mỗi một mình Mục Tuyết Y ngồi ăn.
Mục Tuyết Y chậm rãi đứng dậy khỏi xe lăn, khi người hầu dìu nàng đến ghế tựa trên bàn ăn, nàng chỉ tay vào chỗ Mục Quốc Thừa hay ngồi, nói: "Nơi đó cách thịt cá gần, dìu tôi đến đó ngồi."
"Nhị tiểu thư, đó là chỗ của Mục tiên sinh." Bởi vì Mục Tuyết Y không được sủng ái, vì lẽ đó người hầu nói chuyện với nàng rất qua loa, không kiêng kỵ trực tiếp từ chối: "Nếu cô muốn ăn cá, tôi sẽ dọn đĩa cá qua đây."
Mục Tuyết Y dừng lại, ngước mắt nhìn, khóe môi cong nhẹ.
"Cô cảm thấy tôi không xứng ngồi chỗ đó đúng không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại không tên tràn ngập cảm giác ngột ngạt.
Người hầu hoảng sợ, vội thu lại thái độ, nói chuyện cũng sửa thành lễ phép: "Tôi không có ý đó, tôi, tôi chỉ sợ Mục tiên sinh biết, sẽ làm khó cô..."
"Ba tôi không gây khó dễ tôi, đó là chuyện riêng của nhà họ Mục." Mục Tuyết Y đánh giá người hầu trước mặt, giọng điệu không nhanh không chậm: "Tôi không biết, từ khi nào cô lại trở thành cô bảy dì tám nhà chúng tôi, còn lo lắng chuyện bao đồng."
Người hầu không nghĩ tới, Nhị tiểu thư mềm yếu có thể tùy tiện bắt nạt, bây giờ giống như một tấm thép, đạp một cái cũng muốn tõe cả móng chân.
Người hầu vội vàng nói: "Là tôi lắm miệng, xin lỗi Nhị tiểu thư, vậy tôi đỡ cô qua đó."
Mục Tuyết Y chống gậy một tay, được người hầu nâng đỡ, khó khăn ngồi vào trên ghế.

Bởi vì cánh tay trái của nàng gãy xương, nên khi ăn chỉ có thể dùng một tay, ăn uống cũng không thể tự kiểm soát, người hầu phải ở một bên giúp đỡ gắp thức ăn.
Nàng nhìn chằm chằm đôi đũa trên tay, gượng cười.
Thật sự là kẻ tàn phế.
Ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới, rơi vào mắt cá chân phải được băng bó bằng vải trắng.
...!Tháng ngày làm phế nhân, còn dài lắm.
Chợt nhớ đến chiếc xe đạp hồng phấn có thắt nơ con bướm trên kính chiếu hậu.

Khi đạp xe chạy băng qua con đường rợp bóng cây ở cạnh bên Chu thị, thì có thể ngửi thấy mùi lá ẩm cuối thu theo cơn gió thoang thoảng.
Ánh mắt Mục Tuyết Y bỗng dưng trở nên tàn nhẫn, nàng cầm ly rượu đỏ bằng thủy tinh nện một cú thật mạnh vào tường mà không hề báo trước.
"Loảng xoảng—", rượu đỏ dội đầy vách tường trắng như tuyết có khắc phù điêu.
Người hầu sợ hãi rùng mình, đũa cầm trên tay rơi xuống đất, run rẩy hỏi: "Nhị tiểu thư, có...!có chuyện gì..."
Mục Tuyết Y đột nhiên bật cười, giống như vừa nghe kể một câu chuyện hài hước, trực tiếp cười ra tiếng:
"Ha ha ha...!Ha ha ha ha ha ha ha ha...!Ha ha ha ha ha..."
Người hầu bị dọa sợ, không khỏi lùi về sau hai bước, không cẩn thận giẫm phải chiếc đũa dưới đất, suýt chút nữa đã vấp ngã.
Mục Tuyết Y nhìn bộ dạng nghiêng ngả của người hầu, cười đến càng táo tợn, nước mắt ứa cả ra.
"Tôi rất đáng sợ à? Sao cô lại có vẻ mặt đó? Ah? Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Nhị tiểu thư..." Người hầu nhìn Mục Tuyết Y như một kẻ mắc bệnh thần kinh, một mặt muốn chạy nhưng lại không dám liều lĩnh.
Chung Uyển từ dưới lầu đi lên, lúc đi tới đầu cầu thang, vừa vặn trông thấy một màn quỷ dị trong phòng ăn.

Nàng vội vàng bước vào, liếc mắt nhìn Mục Tuyết Y, lại nhìn người hầu, hỏi han: "Sao vậy?"
Người hầu sắp phát khóc: "Chung tiểu thư, tôi không biết Nhị tiểu thư bị cái gì, tôi, tôi cũng đã nói xin lỗi..."
Mục Tuyết Y chậm rãi nở nụ cười, khóe mắt còn dính một giọt lệ trơn bóng, nàng phất tay với người hầu: "Cô đi đi, tôi có chuyện muốn nói với Chung Uyển."
Người hầu như trút được gánh nặng, vội vã bước từng bước nhỏ chạy mất.
Chung Uyển kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mục Tuyết Y, có chút lo lắng: "Tuyết Y, cậu không sao chứ?"
Mục Tuyết Y lại cầm đũa lên, chọc chọc đũa, thản nhiên nhún vai: "Tôi có thể có chuyện gì được chứ? Tôi chỉ ở đây chờ cậu mà thôi.

Đồ đạc thu dọn xong chưa? Xe của A Nguyệt đang chờ sẵn ở đầu đường Trường Hưng."
Mục Tuyết Y nói chuyện giữ lời, nói rằng sau khi xong buổi đấu giá sẽ đưa nàng đi, thật sự kết thúc buổi đấu giá lại đưa nàng đi cùng một ngày.

Không có sự chậm trễ hay trì hoãn nào.
Chung Uyển có hơi do dự: "Tôi vừa ra khỏi phòng Mục Như Tình, trạng thái tinh thần của cậu ta rất không ổn, trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy.

Là tôi vòi vĩnh cậu ta chiếc lắc tay kim cương mới khiến cậu ta biến thành bộ dáng như bây giờ, tôi..."
Mục Tuyết Y gắp một miếng măng bỏ vào chén, mắt cũng không thèm nhấc: "Vậy ý của cậu là, không muốn đi?"
Chung Uyển: "Không, dĩ nhiên tôi muốn đi, chỉ là..."
Nàng do dự một lúc, thăm dò hỏi: "Chỉ là tôi đang nghĩ, có thể dời lại hai ngày được không? Cả quãng đời về sau tôi không còn gặp lại cậu ta nữa, chỉ hai ngày thôi, tôi muốn ở bên cậu ta lần cuối cùng."
Mục Tuyết Y không có ăn miếng măng kia, chỉ dùng đũa chọc nhẹ nó: "Vé máy bay ghi rõ hôm nay, không đổi được.

Nếu hôm nay cậu không đi, sau này sẽ không có cơ hội rời đi nữa."
"Nhưng..." Chung Uyển không cho rằng việc không đổi được chuyến bay là một lý do, xét theo năng lực của Chu Chẩm Nguyệt, kéo dài hai ngày tuyệt đối không phải chuyện lớn lao gì: "Tuyết Y, thật sự không thể thương lượng ư?"
Mục Tuyết Y dừng đũa, giương mắt nhìn Chung Uyển: "Uyển Uyển, tôi có việc khác cần làm.

Mỗi một ngày, mỗi một phút, tôi đều đã an bài xong xuôi.

Hôm nay có việc của hôm nay, hai ngày sau có việc của hai ngày sau.

Từng nước cờ chỉn chu, tôi không muốn làm nó rối loạn, cậu hiểu chưa?"
Rõ ràng giọng điệu của Mục Tuyết Y rất thân mật, nhưng khi lọt vào tai Chung Uyển, nàng vẫn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì.
Mục Tuyết Y đặt đũa xuống, xòe tay trước mặt Chung Uyển.
"Chiếc lắc tay kim cương này, cho tôi đi."
Chung Uyển sững sờ, nhìn chiếc lắc tay màu hồng do tự tay Mục Như Tình đeo cho nàng.
Nàng còn tưởng có thể giữ lại làm kỉ niệm nửa đời trước, nhưng trong lúc lơ đãng vô tình quên mất giá trị của nó.
Đây là chiếc lắc tay gần trăm triệu, một kẻ như nàng, làm gì có tư cách để giữ lại.
Chung Uyển mở khóa vòng tay, từ từ tháo xuống.
Khi bỏ chiếc lắc tay vào lòng bàn tay Mục Tuyết Y, nàng đột nhiên cảm thấy cái mũi của mình có hơi chua xót.
Dấu vết cuối cùng của Mục Như Tình trong cuộc đời nàng, chỉ như thế...!biến mất rồi.
Thì ra, người ta dù có căm phẫn đến đâu, chỉ cần đã thành thói quen, miễn cưỡng buông tay cũng chẳng đành lòng.
Mục Tuyết Y nhận lấy, đầu ngón tay nhấc viên kim cương lên xem xét, bên môi ngậm lấy một nụ cười nhạt nhòa: "Cậu cứ yên tâm, không cần lo lắng cho ba mẹ dưới nông thôn, nếu Mục Như Tình bỏ mặc bọn họ, A Nguyệt sẽ hỗ trợ giới thiệu việc làm.

Cậu lên máy bay trước, A Nguyệt sẽ đưa cho cậu một cái điện thoại, bên trong có lưu số điện thoại của tôi.

Một người thoải mái sống ở Luân Đôn, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cũng có thể liên lạc với tôi."
Nước mắt Chung Uyển rơi lã chã.
Bất kể nói thế nào, Tuyết Y đã dốc hết sức giúp đỡ nàng, cũng dùng toàn bộ tâm tư bảo vệ nàng.
"Tuyết Y..." Giọng nói Chung Uyển mang theo nghẹn ngào: "Không biết sau này có cơ hội gặp lại cậu hay không, nhưng chỉ cần cậu nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn...!mãi mãi là bạn bè."
Mục Tuyết Y nắm viên kim cương trong lòng bàn tay, ánh mắt rơi vào người Chung Uyển.
Dường như dưới đôi mắt nàng xẹt qua một loại tâm tình mờ mịt nào đó, nhưng rất nhanh đã bị nàng che lấp.

Nàng nhìn viên kim cương trong tay một lần nữa, nói: "Được, cậu nên đi rồi."
Chung Uyển rơi lệ, gật đầu đứng dậy.
"Đúng rồi." Mục Tuyết Y gọi nàng: "Lát nữa gặp A Nguyệt, giúp tôi chuyển lời, nói cho chị ấy..."
Chung Uyển: "Nói cái gì?"
Mục Tuyết Y trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn cúi đầu, lẩm bẩm: "Quên đi."
Nàng hít sâu một hơi, nhìn mặt tường dơ bẩn nhuộm đầy rượu đỏ.
Dáng vẻ điên dại của bản thân hiện giờ, tốt hơn hết đừng để cho A Nguyệt nhìn thấy..

Chapter
1 Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2 Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3 Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4 Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5 Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6 Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7 Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8 Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9 Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10 Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11 Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12 Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13 Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14 Chương 14: Ngu Ngốc
15 Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16 Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17 Chương 17: Hiểu Sai
18 Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19 Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20 Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21 Chương 21: Ngủ Chung Giường
22 Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23 Chương 23: Vì Người Mà Sống
24 Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25 Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26 Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27 Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28 Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29 Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30 Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31 Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32 Chương 32: Trốn Nhà Đi
33 Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34 Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35 Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36 Chương 36: Đừng Đi
37 Chương 37: Chị Gái!
38 Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39 Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40 Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41 Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42 Chương 42: Mục Quốc Thừa
43 Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44 Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45 Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46 Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47 Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48 Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49 Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50 Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51 Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52 Chương 52: Khiêu Khích
53 Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54 Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55 Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56 Chương 56: Đặt Cược
57 Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58 Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59 Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60 Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61 Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62 Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63 Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64 Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65 Chương 65
66 Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67 Chương 67: Bão Tuyết
68 Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69 Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70 Chương 70: Nếu Như
71 Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72 Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73 Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74 Chương 74: Thẹn Thùng
75 Chương 75
76 Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77 Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78 Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79 Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80 Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81 Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82 Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83 Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84 Chương 84: Đối Mặt
85 Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86 Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87 Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88 Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89 Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90 Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91 Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92 Chương 92: Khắc Lên Em
93 Chương 93: Bất Động Bất Tử
94 Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95 Chương 95: Em Có Ngoan Không
96 Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97 Chương 97: Năm Xưa
98 Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99 Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100 Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101 Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102 Chương 102: Kỳ Thanh
103 Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104 Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105 Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106 Chương 106: Ghen
107 Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108 Chương 108: Mục Tuyết 1
109 Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110 Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111 Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112 Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113 Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114 Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115 Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125 Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126 Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Giai Đoạn Nhị Tiểu Thư Mỏng Manh Bé Nhỏ
2
Chương 2: A Nguyệt Em Thích Chị
3
Chương 3: Tôi Muốn Em Ấy Thuộc Về Riêng Mình
4
Chương 4: Giáo Viên Hay Chủ Tịch
5
Chương 5: Muốn A Nguyệt Thổi
6
Chương 6: Hợp Đồng Tình Yêu
7
Chương 7: Nhị Tiểu Thư Xảy Ra Chuyện
8
Chương 8: Người Đến Trước Và Kẻ Đến Sau
9
Chương 9: Hôn Một Cái Ôm Một Cái
10
Chương 10: Trượt Vào Khe Hở Giữa Ngực
11
Chương 11: Ngủ Ngon Tuyết Y
12
Chương 12: Trò Chuyện Một Lúc
13
Chương 13: Mục Tuyết Y Mất Liên Lạc
14
Chương 14: Ngu Ngốc
15
Chương 15: Ừm Em Thích Chúng Nó
16
Chương 16: Ảo Tưởng Về Danh Phận
17
Chương 17: Hiểu Sai
18
Chương 18: Một Lời Hứa Muộn Màng Vô Nghĩa
19
Chương 19: Có Lẽ Em Mãi Cũng Không Hiểu
20
Chương 20: Món Đó Có Ngon Không
21
Chương 21: Ngủ Chung Giường
22
Chương 22: Chỉ Có Một Chiếc Chăn
23
Chương 23: Vì Người Mà Sống
24
Chương 24: Không Liên Quan Tới Nợ Nần
25
Chương 25: Đi Nhặt Thử Xem
26
Chương 26: A Nguyệt Chị Có Ở Phía Sau Không
27
Chương 27: Sự Sỉ Nhục
28
Chương 28: Bí Mật Bị Phát Hiện
29
Chương 29: Đi Làm Vào Ngày Mai
30
Chương 30: Chị Cũng Không Phải Người Ngoài
31
Chương 31: Mua Cà Phê Cho Chu Tổng!
32
Chương 32: Trốn Nhà Đi
33
Chương 33: Hôn Nhẹ Một Cái Tăng Thêm Mười Năm
34
Chương 34: Theo Đuổi Tôi Thêm Một Lần Nữa Đi
35
Chương 35: Trình Độ 100 Điểm
36
Chương 36: Đừng Đi
37
Chương 37: Chị Gái!
38
Chương 38: Chỉ Nhìn Mỗi Em
39
Chương 39: Chỗ Dựa Vững Chắc
40
Chương 40: Em Ấy Xứng Đáng Với Mọi Thứ Tốt Đẹp
41
Chương 41: Cô Bảo Vệ Nàng Luôn Luôn Đúng Lúc
42
Chương 42: Mục Quốc Thừa
43
Chương 43: A Nguyệt Chị Có Tin Em Không
44
Chương 44: Ngồi Xe Lăn Suốt Đời
45
Chương 45: Sân Khấu Điên Cuồng Của Nhị Tiểu Thư
46
Chương 46: Đừng Khóc A Nguyệt
47
Chương 47: Bất Cứ Ai Làm Tổn Thương Chị Đều Đáng Chết
48
Chương 48: Tôi Rất Mong Đợi Ngày Đó
49
Chương 49: Máu Và Thịt Tất Cả Đều Đòi Lại
50
Chương 50: Tôi Là Lương Tri Cuối Cùng Của Em
51
Chương 51: Một Màn Kịch Hay
52
Chương 52: Khiêu Khích
53
Chương 53: A Nguyệt Muốn Em
54
Chương 54: Hơi Thở Đan Xen
55
Chương 55: Trò Chơi Bắt Đầu
56
Chương 56: Đặt Cược
57
Chương 57: Tôi Đoán Chị Điên Trước
58
Chương 58: Sống Không Bằng Chết
59
Chương 59: Tôi Thà Rằng Em Không Còn Yêu Tôi Nữa
60
Chương 60: A Nguyệt Xin Lỗi
61
Chương 61: Xin Hãy Cứu Lấy Em
62
Chương 62: Trên Tay Người Ấy Là Chiếc Nhẫn Ngọc Quen Thuộc
63
Chương 63: Đồng Hành Cùng Em Đi Qua Thế Gian Khổ Ải
64
Chương 64: Nụ Hôn Của A Nguyệt
65
Chương 65
66
Chương 66: Em Có Trăm Triệu Loại Tốt
67
Chương 67: Bão Tuyết
68
Chương 68: Tìm Thấy Tuyết Y Trước
69
Chương 69: Bị Kẹt Trong Bão Tuyết
70
Chương 70: Nếu Như
71
Chương 71: Hừ Không Biết Xấu Hổ
72
Chương 72: Tiên Nữ Ghé Thăm
73
Chương 73: Em Có Tôi Sớm Hơn Em Nghĩ
74
Chương 74: Thẹn Thùng
75
Chương 75
76
Chương 76: Chu Chẩm Nguyệt Thật Là Xấu Xa!
77
Chương 77: Đừng Chạm Vào Tôi
78
Chương 78: A Nguyệt Kiếp Sau Hãy Tránh Xa Em Ra
79
Chương 79: Đan Xen Tan Chảy Biến Mất
80
Chương 80: Thế Giới Của Hai Người Từ Đây Sẽ Không Bao Giờ Trùng Lặp Nữa
81
Chương 81: A Nguyệt Nhìn Này
82
Chương 82: Tôi Chỉ Cần Một Chút Thời Gian Để Đứng Dậy
83
Chương 83: Tiểu Mục Tổng Mới Được Bổ Nhiệm
84
Chương 84: Đối Mặt
85
Chương 85: Hợp Tác Bị Hủy
86
Chương 86: Còng Tay Vàng Ròng
87
Chương 87: Dạo Này Chu Tổng Khỏe Chứ
88
Chương 88: Tôi Muốn Dằn Vặt Em
89
Chương 89: Đêm Nay Đừng Về Nhà
90
Chương 90: Thương Phẩm Mới Treo Giá
91
Chương 91: Thêm Gấp Đôi Khoai Môn Viên!
92
Chương 92: Khắc Lên Em
93
Chương 93: Bất Động Bất Tử
94
Chương 94: Quyền Quyết Định Nằm Ở Chị
95
Chương 95: Em Có Ngoan Không
96
Chương 96: Thế Sự Có Bao Nhiêu Gian Nan Năm Tháng Vẫn Không Buông Tha
97
Chương 97: Năm Xưa
98
Chương 98: Ý Nghĩa Của Chiếc Nhẫn
99
Chương 99: Phản Đòn Trên Xích Đu
100
Chương 100: Chúng Ta Kết Hôn Nhé
101
Chương 101: Cô Ấy Là Vợ Tôi
102
Chương 102: Kỳ Thanh
103
Chương 103: Có Thể Giới Thiệu Cho Tôi Không
104
Chương 104: Bản Ghi Nhớ
105
Chương 105: Vẫn Luôn Hướng Về Nhau
106
Chương 106: Ghen
107
Chương 107: Nghe Nói Ga Trải Giường Của Cô Vô Cùng Thê Thảm
108
Chương 108: Mục Tuyết 1
109
Chương 109: Có Muốn Nếm Thử Tư Vị Sống Không Bằng Chết
110
Chương 110: Bây Giờ Không Sợ Nữa
111
Chương 111: Cả Người Toàn Mùi Khói Thuốc Còn Muốn Hôn Tôi
112
Chương 112: Chơi Mạt Chược Nào
113
Chương 113: Chị Ở Phía Trước Em
114
Chương 114: Tuyết Y Chúng Ta Quay Lại Đi
115
Chương 115: Người Của Hai Thế Giới
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124: Ngoại truyện 1: Sau khi kết hôn
125
Chương 125: Ngoại truyện 2: Sau khi kết hôn
126
Chương 126: Ngoại truyện 3: Nhổ răng khôn