Chương 52: Bỏ Thuốc

Hóa ra là Bành Uy báo cảnh sát, lúc đi qua thông đạo Lý Tuyền đã nhắn tin cho cậu ấy.

Không ngờ chị ấy không cần nhìn điện thoại cũng có thể nhắn tin.

“Không sao.


Trong lòng tôi buồn bực, quay đầu nhìn chị ấy nhỏ giọng nói.

“Chị thật là, bảo Bành Uy báo cảnh sát mà không nghĩ đến chúng tôi à.

Chị cũng biết trên tay chúng tôi cũng từng dính máu mà.


Lý Tuyền trợn mắt nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười.

“Lúc nãy cậu rất thoải mái ôm tôi, còn bảo tôi là người phụ nữ của cậu cơ mà.

Bây giờ sốt ruột rồi à?”
Người phụ nữ này mang thù thật, còn nhớ vừa nãy tôi ôm chị ấy một chút nữa.

“Đừng đùa giỡn với tôi, tôi bị bắt chị vui lắm à?”
Trước mặt Lý Tuyền, tôi luôn không kìm nén được cảm xúc.

Nhìn vẻ mặt hả hê của chị ấy, trán tôi nổi gân xanh.

“Ai ya, anh Địch yên tâm đi.

Chị Tuyền sẽ không làm hại chúng ta đâu.

Bành Uy không biết dịch qua đây từ lúc nào, khoác tay lên vai tôi, dáng vẻ chẳng có gì căng thẳng cả.

Thì ra chỉ có ông chủ trên danh nghĩa như tôi tốn công lo nghĩ thôi.

“Này, đội trưởng Lý, bắt được người rồi.


Một người đàn ông đang hét vào bộ đàm bước qua đây.

Người đó mặc áo chống đạn, thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người là con tin à, không sao chứ?”
Con tin? Tôi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng Bành Uy bên cạnh đã gào khóc.

“Chú cảnh sát ơi, vất vả cho chú rồi.

Nếu không phải các chú tới, bạn học cháu có lẽ không ra được ngoài.

Thật sự cảm ơn các chú, chúng cháu không quen thuộc nơi này, đắc tội với đại ca ở đây, nguy hiểm quá.


Ồ, Bành Uy diễn kịch tốt như thế từ khi nào vậy? Tôi không nói gì, nhìn cậu ấy biểu diễn.

Cảnh sát cũng không hỏi tiếp, quay đầu vẫy tay với người sau lưng.

“Cẩn thận một chút, dẫn người lên xe đi.

Làm phiền mọi người về đồn một chuyến lấy lời khai.


Lý Tuyền gật đầu đi thẳng ra ngoài, lúc đi ngang qua người Cát Văn bị bắt thì dừng lại một chút.

“Hãy thấy may mắn vì khẩu súng trên người cậu là giả.


Người khác không nghe thấy chị ấy nói, chỉ có tôi đi đằng sau mới nghe không sót một từ.

Súng giả sao? Nếu vậy Cát Văn vẫn còn cơ hội lật mình, sẽ không bị kết án tử hình.

Thảo nào nhiều người đuổi theo như vậy nhưng cậu ta không nổ súng ngăn cản.

Nhưng vẻ mặt Cát Văn cũng chẳng cảm kích.

Cậu ta không nhìn Lý Tuyền mà quay đầu trợn mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Không phải tôi báo cảnh sát mà, nỗi oan này lại là tôi phải chịu à.

Lên xe cảnh sát, dù sao cảnh sát cũng ở đây, không tiện nói chuyện.

Lý Tuyền vùi đầu gửi tin nhắn vào nhóm chat cho chúng tôi.

Trong nhóm wechat chỉ có tôi, Bành Uy và Lý Tuyền.

“Tới đồn công an thống nhất lời khai, chúng ta muốn giúp bà chủ khách sạn tìm con trai.

Nghe nói Cát Văn ở đây nên đến, không ngờ cậu ta lại buôn ma túy.

Chúng ta giả vờ làm người mua để Bành Uy báo cảnh sát.


Nói như vậy thật giả lẫn lộn, sẽ không bị phát hiện là đang nói dối.

“Cát Văn cứ thế bị chúng ta tống vào tù? Ban đầu định đến tìm người nhưng giờ lại tống người vào tù.

Lúc về khách sạn phải ăn nói thế nào với Ngô Thiến và Cát Quân đây?”

Trong lòng tôi lo lắng một chuyện hơn.

Dù sao thì Cát Văn cũng có thế lực ở đây, bây giờ chúng tôi đắc tội cậu ta rồi, đợi ra khỏi đồn cảnh sát kiểu gì cũng sẽ có người đến gây chuyện.

Mọi người chưa kịp nhắn lại vào nhóm thì đã đến đồn cảnh sát.

“Mau đi thôi.


Một cảnh sát đi trước dẫn chúng tôi đến một phòng nhỏ.

Nói thật đây là lần đầu tiên tôi đến đồn cảnh sát, không khỏi có chút hoảng hốt.

Chúng tôi khai theo những gì Lý Tuyền đã dặn.

Cục cảnh sát khó khăn lắm mới kết thúc một vụ án lớn như vậy, mọi người vội vàng đi thẩm vấn mấy người bị bắt, không có nhiều thời gian quan tâm đến chúng tôi.

“Đi thôi, không còn chuyện của chúng ta nữa.


Nếu có thể thì nhanh chóng rời khỏi đây, tôi nhìn người đến người đi trong đồn cảnh sát, trong lòng không yên.

Lý Tuyền vừa muốn nói gì đó, một cảnh sát bên cạnh đã chửi ầm lên với điện thoại.

“Mẹ kiếp, không nói thì cậu không biết hỏi à.

Bắt được cả người với hàng mà cậu còn không hỏi được gì.


Vừa nghe cũng biết đang nói đến thằng nhóc Cát Văn.

Lý Tuyền đứng lại nói: “Giúp người giúp đến cùng, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.

Nghĩ cách giúp Cát Văn giảm hai năm tù đi.


Tôi đau đầu, nhìn chằm chằm Lý Tuyền, trong lòng không nhịn được tức giận.

“Chị à, chị còn không biết xấu hổ nói giúp cậu ta.

Là chị đưa người ta vào tù đấy, còn chuyện giảm án.

Mẹ nó, tôi cũng không phải cục trưởng cục cảnh sát, giúp cậu ta giảm hai năm tù kiểu gì chứ?”
Lý Tuyền thấy tôi tức giận thì im lặng không nói gì, quay đầu đi.

“Anh Địch, anh tức giận với chị Tuyền làm gì chứ, chị ấy chỉ thấy bà chủ khách sạn đáng thương thôi mà.


Mẹ kiếp, bọn họ đều đáng thương còn tôi đáng bị như này à.

Tôi trừng mắt nhìn Bành Uy, cậu ấy rụt cổ không nói gì nữa.

“Đi thôi, mẹ nó bực mình thật.

Về thu dọn hành lí quay lại phòng làm việc.


Mẹ kiếp, ông đây không quan tâm được thì mặc kệ thôi.

Mắt không thấy tâm không phiền, về thôi.

Bành Uy đi sau tôi, tôi mặc kệ cậu ấy, gọi xe nhanh chóng đi về.

“Này, sao lại về một mình thế?”
Ông chủ Cát Quân đang xem báo ở cửa, ánh mắt kì quái nhìn phía sau tôi.

Lúc này tôi cũng bình tĩnh lại, chỉ nói: “Tôi không thoải mái nên về trước.


Nói có lệ một câu rồi tôi về phòng.

Tôi xách vali ra thu dọn quần áo giày dép.

Bên kia chắc chắn rất lạnh, phải mang theo áo khoác.

Bây giờ dính đến cảnh sát rồi, không thể tiếp tục ở đây nữa.

Còn Lý Tuyền muốn làm gì thì kệ chị ấy.

“Bành Uy này, tôi nói cho cậu biết.

Tôi đang thu dọn đồ đạc rồi, nếu cậu muốn về cùng thì tôi sẽ đợi cậu.

Nếu cậu không muốn thì tôi sẽ mua vé máy bay quay về trong hôm nay luôn.


Gửi tin nhắn thoại xong tôi mới nhớ ra, nhóm chat của chúng tôi có cả Lý Tuyền mà.

Muốn thu hồi tin nhắn nhưng không kịp.

Mà sợ cái gì? Chị ấy biết thì sao chứ, chuyện này chị ấy giấu tôi và Bành Uy từ đầu đến cuối.

Nếu không nói rõ chuyện chị ấy đẩy mọi người vào hố lửa, sau này không biết chị ấy sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nói thì cũng nói rồi, tôi buồn bực ngồi xuống giường, cầm lấy cốc nước trên bàn uống từng ngụm lớn.

Đợi tôi bình tĩnh lại, vừa muốn lén hỏi Bành Uy xem cậu ấy và Lý Tuyền đang ở đâu, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cửa phòng tắm từ từ mở ra.

Một người phụ nữ choàng khăn tắm bước ra.

Không phải chứ, khách sạn còn cung cấp dịch vụ đặc biệt à? Cát Quân không thật thà chút nào.

Còn đang nghĩ ngợi, đợi người phụ nữ đó đến gần, vừa nhìn thấy mặt cô ta tôi lập tức lui về sau một bước.

“Chị Thiến, chị làm gì vậy?”
Ngô Thiến mỉm cười, mái tóc ẩm ướt buông xõa trên vai, dù tôi biết đó là tóc giả.

“Cậu nói xem tôi định làm gì?”
Ngô Thiến bước từng bước về phía tôi, càng ngày đầu óc tôi càng choáng váng.

Mẹ kiếp, Ngô Thiến bỏ thuốc vào ly nước à?

Chapter
1 Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2 Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3 Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4 Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5 Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6 Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7 Chương 7: Bí Mật Của Usb
8 Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9 Chương 9: Nhận Vụ Mới
10 Chương 10: Tráo Đổi
11 Chương 11: Thăm Dò
12 Chương 12: Na Na
13 Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14 Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15 Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16 Chương 16: Chết Yểu
17 Chương 17: Phòng Tổng Thống
18 Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19 Chương 19: Mở Usb
20 Chương 20: Vạch Trần
21 Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22 Chương 22: Bắt Cóc
23 Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24 Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25 Chương 25: Lựa Chọn
26 Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27 Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28 Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29 Chương 29: Cướp Người Yêu
30 Chương 30: Bại Lộ
31 Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32 Chương 32: Chặn Súng
33 Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34 Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35 Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36 Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37 Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38 Chương 38: Ở Rể
39 Chương 39: Tiệc Mừng
40 Chương 40: Quá Khứ
41 Chương 41: Du Lịch
42 Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43 Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44 Chương 44: Tin Tưởng
45 Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46 Chương 46: Trận Đua Cano
47 Chương 47: Bí Mật
48 Chương 48: Con Trai
49 Chương 49: Gặp May
50 Chương 50: Che Giấu
51 Chương 51: Báo Cảnh Sát
52 Chương 52: Bỏ Thuốc
53 Chương 53: Về Nhà
54 Chương 54: Làm Nũng
55 Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56 Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57 Chương 57: Xúi Bẩy
58 Chương 58: Đe Dọa
59 Chương 59: Gian Phu
60 Chương 60: Tán Gái
61 Chương 61: Lâm Phong
62 Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63 Chương 63: Kiểm Chứng
64 Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65 Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66 Chương 66: Bệnh Viện
67 Chương 67: Thị Uy
68 Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69 Chương 69: Bùa Bình An
70 Chương 70: Bị Thương
71 Chương 71: Máu
72 Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73 Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74 Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75 Chương 75: Lợi Ích
76 Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77 Chương 78: Ghen
78 Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79 Chương 80: Tiểu Loli
80 Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81 Chương 82: Không Sợ Chết
82 Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83 Chương 84: Đồ Khốn
84 Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85 Chương 86: Khối U Độc
86 Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87 Chương 88: Bày Bố
88 Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89 Chương 90: Diễn Kịch
90 Chương 91: Đã Chết
91 Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92 Chương 93: Hồi Ức
93 Chương 94: Mừng Năm Mới
94 Chương 95: Kết Trở Về
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: Bậc Thầy Chia Tay
2
Chương 2: Nữ Diễn Viên Xinh Đẹp
3
Chương 3: Thuận Theo Nhu Cầu
4
Chương 4: Có Thể Là Em Đã Thích Anh Mất Rồi
5
Chương 5: Miếng Thịt Béo Vẫn Còn Ở Trong Bát
6
Chương 6: Sai Lầm Của Lý Tuyền
7
Chương 7: Bí Mật Của Usb
8
Chương 8: Bị Vợ Cắm Sừng
9
Chương 9: Nhận Vụ Mới
10
Chương 10: Tráo Đổi
11
Chương 11: Thăm Dò
12
Chương 12: Na Na
13
Chương 13: Đồng Hồ Báo Thức Đáng Sợ
14
Chương 14: Hấp Dẫn Cực Hạn
15
Chương 15: Tài Xế Lão Luyện
16
Chương 16: Chết Yểu
17
Chương 17: Phòng Tổng Thống
18
Chương 18: Đồ Ăn Đến Miệng Rồi Còn Rơi Mất
19
Chương 19: Mở Usb
20
Chương 20: Vạch Trần
21
Chương 21: Xa Tận Chân Trời Gần Ngay Trước Mắt
22
Chương 22: Bắt Cóc
23
Chương 23: Trở Nên Dơ Bẩn
24
Chương 24: Nguồn Gốc Của Chiếc Usb
25
Chương 25: Lựa Chọn
26
Chương 26: Chỉ Có Một Đường Sống
27
Chương 27: Bệnh Cũ Tái Phát
28
Chương 28: Chúng Tôi Là Cảnh Sát
29
Chương 29: Cướp Người Yêu
30
Chương 30: Bại Lộ
31
Chương 31: Lý Tuyền Gặp Chuyện
32
Chương 32: Chặn Súng
33
Chương 33: Tiêu Hủy Chứng Cứ
34
Chương 34: Ân Cầm Ra Tay
35
Chương 35: Gậy Ông Đập Lưng Ông
36
Chương 36: Đánh Cược Một Lần
37
Chương 37: Đi Ra Từ Địa Ngục
38
Chương 38: Ở Rể
39
Chương 39: Tiệc Mừng
40
Chương 40: Quá Khứ
41
Chương 41: Du Lịch
42
Chương 42: Trò Chơi Xạ Kích
43
Chương 43: Giở Thủ Đoạn
44
Chương 44: Tin Tưởng
45
Chương 45: Khách Hàng Mới Ngô Thiến
46
Chương 46: Trận Đua Cano
47
Chương 47: Bí Mật
48
Chương 48: Con Trai
49
Chương 49: Gặp May
50
Chương 50: Che Giấu
51
Chương 51: Báo Cảnh Sát
52
Chương 52: Bỏ Thuốc
53
Chương 53: Về Nhà
54
Chương 54: Làm Nũng
55
Chương 55: Thuốc Có Vấn Đề
56
Chương 56: Em Gái Ngô Lợi
57
Chương 57: Xúi Bẩy
58
Chương 58: Đe Dọa
59
Chương 59: Gian Phu
60
Chương 60: Tán Gái
61
Chương 61: Lâm Phong
62
Chương 62: Không Thấy Bóng Dáng Của Tình Nhân
63
Chương 63: Kiểm Chứng
64
Chương 64: Anh Hùng Cứu Mĩ Nhân
65
Chương 65: Không Ai Nợ Ai
66
Chương 66: Bệnh Viện
67
Chương 67: Thị Uy
68
Chương 68: Cô Dâu 14 Tuổi
69
Chương 69: Bùa Bình An
70
Chương 70: Bị Thương
71
Chương 71: Máu
72
Chương 72: Người Phụ Nữ Điên
73
Chương 73: Nước Sông Không Phạm Nước Giếng
74
Chương 74: Bị Cưỡng Bức
75
Chương 75: Lợi Ích
76
Chương 76: Sự Khác Biệt Giữa Nam Giới Và Nữ Giới
77
Chương 78: Ghen
78
Chương 79: Tìm Hiểu Ngọn Nguồn
79
Chương 80: Tiểu Loli
80
Chương 81: Oan Gia Ngõ Hẹp
81
Chương 82: Không Sợ Chết
82
Chương 83: Danh Sách Trong Tay Ai
83
Chương 84: Đồ Khốn
84
Chương 85: Uy Tử Bị Bắt
85
Chương 86: Khối U Độc
86
Chương 87: Thanh Niên Chậm Tiến
87
Chương 88: Bày Bố
88
Chương 89: Trao Đổi “mai Gặp”
89
Chương 90: Diễn Kịch
90
Chương 91: Đã Chết
91
Chương 92: Tập Kích Cảnh Sát
92
Chương 93: Hồi Ức
93
Chương 94: Mừng Năm Mới
94
Chương 95: Kết Trở Về