Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ

Em thật sự phải buông tay, Nguyệt Lê! Cảm ơn sụ che chở cẫn thận cùng tất cả sự yêu thương của anh trong mười năm nay, em sẽ ở một nơi thật xa chúc phúc anh, cho dù đến trăm tuổi, anh, vẫn là một góc khuất nào đó ở trong lòng em---Tưởng Niệm.

“Con nói một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tưởng Niệm đâu? Đã trễ thế này con bé còn đi đâu hả? Ai….cha nói con có thể ngừng uống rượu hay không, đáp lại cha một câu chứ.” Chất đầy gỗ trong sân, An Chí Viễn cởi trần nhìn người đàn ông uống rượu giải sấu trước mắt này, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn ‘hận không thể rèn sắt thành thép’.

Từ buổi chiều tên nhóc này gọi điện thoại không đầu không đuôi hỏi thấy Tưởng Niệm không có, giọng nói khẽ run, cực kì sốt ruột, là ông biết chắc chắn gặp chuyện không may, đến gần gần tối tên nhóc này mới một mình lung la lung lay trở về, ông đã cảm thấy sự việc nghiêm trọng rồi.

Tưởng Niệm coi như ông trông lớn lên, ông hiểu rõ tính tình đó, từ nhỏ thông minh hiểu chuyện, không muốn để bất kì ai vì cô mà lo lắng, nếu không xảy ra chuyện lớn gì, cô sẽ không mất tích mà không nói tiếng nào như vậy!

Hay là cô đã xảy ra chuyện?! một cô bé đơn độc ở bên ngoài, dáng vẻ lại động lòng người như vậy, nếu như gặp người xấu….

Ông quả thực không dám tưởng tượng, nếu cô đã xảy ra chuyện, cái nhà này liền hệt như băng tan!

Nhìn con trai, ông biết sự mất tích của Tưởng Niệm có liên quan đến hắn! ông cũng muốn hỏi rõ ràng, nhưng mà…

Từ lúc hắn về đến ngồi ở chỗ này uống rượu không nói một lời, vẻ mặt thống khổ như thế, đường đường là đàn ông bảy thước, không chút nào kiên kị mà rơi ngay tại đây.

Vài giờ, cũng chỉ có thể vòng quanh tên nhóc thối này, hỏi cái gì cũng không được, bắt đầu-xoắn-xoa-chà tay, đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng.

Dừng bước, suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi quần đùi ra, n lâu sau đối phương mới nhận điện thoại: “Tiểu Miểu, bây giờ con qua đây một chuyến….chuyện gì? Cho đến giờ Tưởng Niệm cũng chưa trở về, tên nhóc Nguyệt Lê uống rượu say mèm, alo..alo!”

Kì quái nhìn điện thoại di động, xảy ra chuyện gì? Hình như bên kia có tiếng thứ gì đó bị đập vỡ?

Nhìn điện thoại di động nghi hoặc khó hiểu, vẻ mặt suy tư.

Chuyện Tưởng Niệm mất tích có thể có liên quan đến Tiểu Miểu hay không? Từ thành phố C trở về, ông đã cảm trong lúc đó Tiểu Miểu và An Nguyệt Lê như là đã xảy ra gì đó, hai người gặp mặt đều có chút không được tự nhiên, càng đáng nghi chính là Tiểu Miểu luôn cố gắn trốn tránh An Nguyệt Lê, không phải cô ấy vẫn luôn thích tên nhóc đó sao?

Chẳng lẻ…!

“Nói cho cha biết, thời điểm con cùng Tiểu Miểu đến thành phố C, rốt cuộc đã xảy ra cái gì>?” Hai tay hung hăng níu chặt lấy cổ áo An Nguyệt Lê, dùng sức nhắc đầu óc không có tri giác của hắn: “Nói chuyện!”

“Con…con đánh mất cô ấy, không thấy cô ấy nữa…hu hu hu..” Ý thức của An Nguyệt Lê vốn không rõ ràng lắm chỉ nhìn cha mình tức giận mà ‘đáp phi sở vấn’(hỏi một đằng trả lời một nẽo).

Nhìn dáng vẻ đau lòng này của con trai mình, giống như ông năm đó! Mặc dù người sai không phải ông, mà là người phụ nữ hám hư vinh kia, nhưng ông cũng trải qua đau khổ không chịu nổi như vậy, người phụ nữ kia mang tất cả ánh mặt trời trong sinh mệnh của ông đi.

Người phụ nữa kia vì vinh hoa phú quý mà vứt chồng bỏ con, nhớ đến cảnh lúc ấy cả căn phòng đầy hơi thở dục vọng kia, bây giờ ông nhớ đến cũng giận không thôi, hận không thể đem đôi nam nữ kia ăn-tươi-nuốt-sống.

Hôm nay con trai cũng làm chuyện khiến ông nhục nhã, đương nhiên ông hiểu rõ tâm trạng lúc ấy của Tưởng Niệm sẽ như thế nào.

Số phận thật sự rất đùa vui, đưa vui mừng, cuối cùng bạn không để ý, lúc không phát hiện, sự vui mừng dọa bạn giật mình!

“Chú An! Tưởng Niệm đâu?” Tiểu Miểu gác điện thoại xong liền vội vàng chạy sang đây, bởi vì cách nhau rất gần, cho nên cũng chỉ mất vài phút, vừa vào trong sân, đã ngửi thấy mùi rượu cay mũi, An Nguyệt Lê ở một bên rót rượu vào trong miệng.

“Nguyệt Lê, anh đừng uống nữa, Tưởng Niệm đâu? Anh tìm được Tưởng Niệm chưa?” chạy đến ngồi xổm người xuống, mày nhíu chặt, một tay giựt lấy chai rượu trong tay hắn, bi phẫn nhìn người đàn ông làm lòng cô tan vỡ này.

….

Trong lòng, nổi đau khó có thể nói rõ, hắn lúc nào cũng như vậy, bất luận là vui hay buồn tất cả đều là vì Tưởng Niệm, nhưng lại chưa bao giờ quay đầu nhìn qua, cô vĩnh viễn đứng ở phía sau hắn, vì niềm vui của hắn mà vui mừng, vì đau khổ của hắn đau đến chết lặng.

Nếu có một ngày hắn cũng vì sự khổ sở của cô mà khổ sở, vì vui vẻ của cô mà vui vẻ, cái gì cô cũng thấy đủ rồi.

Nhưng sẽ không! Cô biết rõ, hắn, sẽ không! Cho dù có đứa nhỏ này!

“Không thấy cô ấy nữa, anh đánh mất cô ấy, em giúp anh…em giúp anh tìm cô ấy về, có được không?” Nước mắt, hai dòng chảy xuống, trái tim, tan vỡ trên đất, đau đớn, lan khắp toàn thân.

Đau lòng, chết tình đâu chỉ có một mình hắn, có người so với hắn còn đau hơn!

Mím môi, trái tim như tro tàn từ từ nhắm hai mắt, khi mở ra lần nữa đã có sự kiên định: “Nguyệt Lê, đừng uống, em tìm Tưởng Niệm trở về, em đi quỳ gối xin sự tha thứ của em ấy, nếu như mất đi sẽ khiến anh sống không bằng chết, vậy thì em tình nguyện sống không bằng chết để thành toàn cho hai người, cảm giác sống không bằng chết em đã quá hiểu rõ, cho dù em mang theo loại cảm giác này sống đến già, chịu đựng đến già, suy nghĩ đến già, em buông tay, cam tâm tình nguyện buông tay, chỉ cần anh tốt!”

Lòng, đau đến không hơn được nữa, nước mắt, làm bỏng gương mặt, đè nén tình cảm dưới đáy lòng đã mười năm, ở giây phút này chỉ nghĩ muốn buông tay, chỉ mong hắn hạnh phúc!

Yêu một người, chỉ cần hắn tốt, thì bạn tốt, dồn hết tất cả, chỉ vì ánh mặt trời sau giữa trưa, hắn, một nụ cười ấm áp!

Một lần sau cùng, An Nguyệt Lê, em bằng lòng không xin đền đáp, người đàn ông một lòng yêu, ôm anh một lần sau cùng, em cũng không hối hận bản thân mình yêu anh, bởi vì anh, em hiểu được buông tay tác thành cũng là một loại hạnh phúc, anh tốt, thì em tốt.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các con nói rõ ràng cho ta.” Nhìn cảnh này, vẻ mặt trải qua phong sương của An Chí Viễn tràn đầy tức giận, trong hốc mắt tràn đầy thứ gì đó âm ấm chưa từng xuất hiện, lại ở giờ phút này, hoàn toàn sụp đổ.

Hung hăng cán răng, nhìn trong ngực An Nguyệt Lê một lúc, một lát sau Tiểu Miểu mới mở miệng: “Đều tại con, đều tại con, là con không biết xấu hổ quyến rũ Nguyệt Lê, khiến anh ấy trong tình huống không còn ý thức phát sinh quan hệ không chính đáng với con, mọi thứ, mọi thứ đều là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con! Không liên quan gì đến Nguyệt Lê, là con, là con vọng tưởng muốn làm vợ của anh ấy.” Tiếng kêu khóc làm người ta thương xót không thôi, nhưng cố ý che giấu chuyện mang thai.

“Vì vậy toàn bộ chuyện này bị Tưởng Niệm biết được? Vậy cô bé đâu?” nhìn dáng vẻ suy sụp tự trách của Tiểu Miểu, An Chí Viển đau lòng vốn muốn hung hăng cho cô một bạt tai, lại một người đa tình gặp phải người vô tình! Lại là một người ‘Thần Nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng’.

“Con không biết em ấy đi đâu?” nhẹ nhàng đặt đầu trên vai An Nguyệt Lê, xin cho phép cô một lần sau cùng ở lại bên cạnh hắn lưu luyến nhìn hắn một lần sau cùng.

“Chú An.”

Chapter
1 Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2 Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3 Chương 3: Cô còn không lên xe?
4 Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5 Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6 Chương 6: Hồi ức
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9: Anh, anh có nhà
10 Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11 Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12 Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13 Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14 Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15 Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16 Chương 16: Xử lí bọn nó
17 Chương 17: Sợ tôi ăn em
18 Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19 Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20 Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21 Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22 Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23 Chương 23: Em thích không được sao
24 Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25 Chương 25: Chúng ta kết hôn
26 Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27 Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28 Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29 Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30 Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31 Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32 Chương 32: Hắn không hèn nhát
33 Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34 Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35 Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36 Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37 Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38 Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39 Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40 Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41 Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42 Chương 42: Tìm tên điên này đến
43 Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44 Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45 Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46 Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47 Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48 Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49 Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50 Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51 Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52 Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53 Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54 Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55 Chương 55: Cây nở hoa
56 Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57 Chương 57: Chú
58 Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59 Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60 Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61 Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62 Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63 Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64 Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65 Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66 Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67 Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68 Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69 Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70 Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71 Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72 Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73 Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74 Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75 Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76 Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77 Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78 Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79 Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80 Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81 Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82 Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83 Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84 Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85 Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86 Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129-1
130 Chương 129-2
131 Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132 Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133 Chương 132: Một bụng tức giận
134 Chương 133: Chân tướng
135 Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136 Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137 Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138 Chương 137: Đại kết cục
Chapter

Updated 138 Episodes

1
Chương 1: Tại sao hỏi như vậy?
2
Chương 2: Em cũng muốn đi xem
3
Chương 3: Cô còn không lên xe?
4
Chương 4: Chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?
5
Chương 5: Anh ta thật sự trở lại
6
Chương 6: Hồi ức
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9: Anh, anh có nhà
10
Chương 10: Anh sẽ không có ý gì với cô ấy chứ?
11
Chương 11: Em sẽ rất yêu anh
12
Chương 12: Có muốn gả cho anh hay không?
13
Chương 13: Muốn mang bản thân giao cho hắn
14
Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911
15
Chương 15: Trong thành phố có nhiều kẻ háo sắc
16
Chương 16: Xử lí bọn nó
17
Chương 17: Sợ tôi ăn em
18
Chương 18: Em gánh nổi sự trả thù của tôi sao?
19
Chương 19: Có nhớ tôi hay không
20
Chương 20: Suy nghĩ chuyển đến đây sao
21
Chương 21: Tôi muốn rời khỏi đây
22
Chương 22: Trong lòng cô chỉ có An Nguyệt Lê
23
Chương 23: Em thích không được sao
24
Chương 24: Hắn nên làm gì bây giờ
25
Chương 25: Chúng ta kết hôn
26
Chương 26: Hạnh phúc có lẽ đã ở rất gần
27
Chương 27: Anh chính thức đến cầu hôn
28
Chương 28: Tôi muốn bắt đầu trả thù
29
Chương 29: Nếu em bình yên chết cũng không oán
30
Chương 30: Tiểu Miểu mang thai
31
Chương 31: Nói cho em biết đứa bé là của ai
32
Chương 32: Hắn không hèn nhát
33
Chương 33: Chúng ta cần phải nói chuyện
34
Chương 34: Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao
35
Chương 35: Cô gái này làm sao vậy
36
Chương 36: Không thấy Tưởng Niệm
37
Chương 37: Anh là chồng của chủ nhân chiếc điện thoại này sao
38
Chương 38: Anh có quan hệ gì với người mất của (tài sản)
39
Chương 39: Rốt cuộc là có quan hệ gì với Diêm Thương Tuyệt
40
Chương 40: Tôi rất khâm phục cậu
41
Chương 41: Tôi biết vị tiên sinh này
42
Chương 42: Tìm tên điên này đến
43
Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi
44
Chương 44: Tôi cảm thấy Kiribati vẫn thích hợp với anh
45
Chương 45: Nói nhiều như vậy với cô ấy làm gì
46
Chương 46: Là đến lượt anh xuống Địa Ngục
47
Chương 47: Tổng giám đốc bảo muốn bọn họ chết
48
Chương 48: Hắn và An Nguyệt Lê không cùng một loại người
49
Chương 49: Anh đè em thực khó chịu
50
Chương 50: Mị Cơ đến An gia
51
Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể nói rõ
52
Chương 52: Rốt cuộc anh muốn khoe khoang cái gì
53
Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy
54
Chương 54: Người phải buông cô ấy ra là anh
55
Chương 55: Cây nở hoa
56
Chương 56: Em thực sự không nhớ ra tôi
57
Chương 57: Chú
58
Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây
59
Chương 59: Sao lại gọi cho tôi?
60
Chương 60: Đi điều tra thêm về cô bé kia
61
Chương 61: Tốt nhất anh ta đừng sớm xuất hiện
62
Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi
63
Chương 63: Sao cậu có những tấm ảnh này
64
Chương 64: Bây giờ hối hận còn kịp
65
Chương 65: Anh không có tư cách, không phải sao?
66
Chương 66: Mang đi làm cho An Nguyệt Lê ký
67
Chương 67: Tôi tên Trình Sở Đông
68
Chương 68: Đứng chết ở cửa làm gì?
69
Chương 69: Xem ra tôi nên chúc mừng em
70
Chương 70: Mọi thứ này đều là em tự nguyện
71
Chương 71: Người anh nên lo lắng không phải em
72
Chương 72: Các người không biết ông chui từ trong viên đạn ra sao
73
Chương 73: Đứng đàng hoàng ở đây
74
Chương 74: Cô không muốn ở một mình với hắn
75
Chương 75: Đối với Cảnh sao em không có bộ dạng này
76
Chương 76: Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt
77
Chương 77: Nói cho tôi biết, tôi là ai
78
Chương 78: Cậu đã làm gì với cô ấy?
79
Chương 79: Dường như Tưởng Niệm xảy ra chuyện
80
Chương 80: Đừng mơ chạm đến người anh không nên chạm
81
Chương 81: Làm sao em biết được anh không phải đang gạt em
82
Chương 82: Đây là chuyện của em không cần anh lo
83
Chương 83: Là anh xen vào chuyện người khác
84
Chương 84: Người đàn ông mưu mô
85
Chương 85: Nhân lúc tất cả mọi người ở đây cậu hãy nói cho rõ ràng đi
86
Chương 86: Vì sao em phải gả cho anh
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107: Diêm Thương Tuyệt đánh Tưởng Niệm
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129-1
130
Chương 129-2
131
Chương 130: Chỉ cần thật tốt, cái gì tôi cũng đều đáp ứng cô
132
Chương 131: Cho con một lý do để tôn trọng người đó
133
Chương 132: Một bụng tức giận
134
Chương 133: Chân tướng
135
Chương 134: Chuyện hai người nói, tôi đều nghe được
136
Chương 135: Tưởng niệm mang thai
137
Chương 136: Tôi là chồng của cô ấy
138
Chương 137: Đại kết cục