Chương 51: Ở trước mặt cô

Sau khi Tần Dập nói xong câu này, cả căn phòng im lặng một lúc lâu.

Trong không khí ngột ngạt, người phụ nữ đẩy tay anh ra, mạnh mẽ kéo giãn khoảng cách với anh.

Động tác này như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực người đàn ông, lưỡi dao đau đớn không ngừng chọc ngoáy vào máu thịt. Đôi mắt cụp xuống của anh bỗng mất đi sự sống, tối tăm không nhìn thấy tia sáng. Sự xa cách của Kiều Tri Niệm làm bàn tay đang đặt trên người cô mất tự nhiên, đứng sững giữa không trung.

Người phụ nữ đứng dậy bước đến trước tấm rèm đang mở, ánh chiều tà ở phía Tây đã gần như biến mất, gió biển mặc sức thổi vào phòng. Cô khẽ nhắm mắt, vừa đón gió vừa nhìn ra biển khơi hỗn độn để che đi cảm xúc trong mắt. Lông mi và tóc mai bay tứ tung, mái tóc đen tựa như thác nước bay phất phơ, liên tiếp lướt qua bờ vai trắng nõn. Trắng càng trắng, đen lại càng đen.

“Tần Dập.”

Giọng nói của Kiều Tri Niệm nặng nề, cũng đã lâu rồi cô không gọi cả họ lẫn tên của anh, nó giống như dự báo trước khi đưa ra quyết định quan trọng nào đó. Trong lòng người đàn ông căng thẳng, máu đông cứng lại.

Tần Dập thầm mỉa mai bản thân, trước giờ chưa hề nghĩ đến có một ngày mình lại sợ hãi đến như vậy. Thời khắc này, ngay cả ngẩng đầu nhìn cô mà anh cũng không dám, chỉ có thể can tâm làm một kẻ nhu nhược co lại trong kẻ hở chờ cô nói tiếp.

“Gia đình của em rất hạnh phúc, bố mẹ rất yêu thương em, anh trai cũng luôn cưng chiều em. Họ bảo vệ em rất tốt, không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.”

“Đúng là đúng, sai là sai. Người tốt sẽ gặp điềm lành, kẻ xấu làm chuyện ác sớm muộn gì cũng gieo gió gặt bão. Thậm chí em còn từng cho rằng mọi thứ trên thế giới này đều là màu trắng.”

“Nhưng cuối cùng vẫn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, những góc âm u, ẩm ướt đang tự thối rữa, vì nó trốn tránh nên bị xem nhẹ, cũng khiến người ta cố quên đi.”

“Em không thích những nơi như vậy, nó khiến em căng thẳng, làm em sợ hãi, thở không nổi.”

Kiều Tri Niệm nói một hơi rồi ngừng lại, hít sâu lấy không khí trong lành.

“Em sẽ không ở những nơi như vậy.”

Người đàn ông mực đồ đen ngồi dựa vào đầu giường, khí thế bức người mạnh mẽ bẩm sinh dù có đang cúi đầu, thoạt nhìn trông có vẻ rất suy sụp.

Trong đầu của Tần Dập cứ văng vẳng mãi không dứt câu nói cô sẽ không ở lại một nơi như vậy.

Những lời này nghe chẳng không khác gì lời tạm biệt uyển chuyển.

Khi ánh sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, bóng đêm ào ạt đổ vào phòng. Người phụ nữ đứng bên cửa sổ, gương mặt hướng vào màn đêm, vóc người mảnh khảnh, làn váy đong đưa như một cái lồng trống rỗng, cơ thể trắng nõn biến thành một hình dáng trong bóng tối.

Môi của anh giật giật, dù môi đã hơi khô nứt nhưng lại chẳng muốn rời đi để rót nước, từ đầu đến cuối, yết đầu khô khốc vẫn không phát ra âm thanh nào.

Tần Dập lén ngước mắt lên nhìn Kiều Tri Niệm, muốn khắc dáng vẻ của cô vào đôi mắt sâu thẳm.

Dù chỉ si mê nhìn bóng lưng của cô như vậy thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, anh tham lam muốn ép yeutruyen.net nó khảm vào mỗi tế bào rồi dùng tính mạng phong ấn lại.

Tần Dập có thể tiếp tục dùng tất cả các biện pháp cưỡng chế Kiều Tri Niệm ở bên mình giống trước đây, đặt tên của cô theo họ anh, lại giam cầm tự do khiến cho cô trở thành Kiều Tri Niệm của riêng mình.

Rất muốn, nhưng không thể.

Ở trước mặt cô, tình yêu vẫn vượt lên sự bá đạo và mạnh mẽ của anh.

Tần Dập không muốn ép Kiều Tri Niệm vào cuộc sống mà cô không thích, cũng không muốn đất bẩn dính vào bộ lông vũ sạch sẽ của cô. Luyến tiếc, thậm chí nếu bởi vì anh khiến đôi mày của cô nhíu lại thì cũng tự cảm thấy đau lòng.

Cuối cùng cổ họng anh khẽ cử động, trầm ngâm lên tiếng, giọng nói mệt mỏi.

“Vậy thì không ở…”

Em không phải chỉ là thiên thần của riêng anh, có rất nhiều người yêu thương em. Em có thể sống cuộc sống mà mình thích, sẽ không cần chiều yeutruyen.net theo ý của anh nữa.

Nửa đoạn sau mắc kẹt trong cổ họng, anh chỉ nói cho bản thân nghe.

Thấy Tần Dập không nói thêm gì nữa, người phụ nữ chậm rãi quay lại đi đến bên anh. Hơi nước của gió biển dính vào bộ váy, làn da của cô, dù hai người cách nhau một khoảng nhưng Tần Dập vẫn cảm nhận được sự mát lạnh trên người cô.

Tần Dập xoay người bước xuống giường, đóng cửa sổ lại: “Lên giường đắp chăn vào đi, người em lạnh lắm.” Anh không dám ôm Kiều Tri Niệm, động tác biểu đạt tình cảm tự nhiên ngày thường giờ phút này lại trở nên nhạy cảm, chỉ sợ hơi vô ý sẽ khiến cô chán ghét.

“Anh không ôm em à?”

Kiều Tri Niệm không nhúc nhích, cũng không thèm nhìn góc chăn anh vén cho, dang tay hướng về phía anh.

Bình thường Tần Dập sẽ không nói gì thêm mà sẽ cho cô cái ôm vững vàng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho cô.

Cơ thể anh cứng lại, môi mỏng run rẩy, đóng mở một lúc rồi khẽ ôm lấy Kiều Tri Niệm. Trong phút giây bế bổng cô lên, anh giống như tảng đá lớn rơi xuống vực sâu, một đòn đánh tan ngàn con sóng, đáy lòng bỗng nổ tung, lặp đi lặp lại không thể cứu vãn.

Tần Dập muốn cảm nhận sâu sắc người trong lòng, cánh tay của anh siết chặt hơn, cơ bắp mạnh mẽ căng cứng. Cách hai lớp vải mỏng, hai người cảm nhận được đường vân da thịt của đối phương.

“Anh Tần…”

Kiều Tri Niệm cố gắng rút một cánh tay ra, véo lấy cánh tay cứng rắn của anh.

Người đàn ông bất động, vì động tác nhỏ của cô nên quay lại, sau đó nghe thấy cô thở dài bên tai.

“Em còn chưa nói xong mà anh đã định không cần em nữa rồi à?”

Chapter
1 Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2 Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3 Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4 Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5 Chương 5: Bà chủ của các người
6 Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7 Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8 Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9 Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10 Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11 Chương 11: Cô không dám chạm vào
12 Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13 Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14 Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15 Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16 Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17 Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18 Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19 Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20 Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21 Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22 Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23 Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24 Chương 24: Anh nói đúng
25 Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26 Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27 Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28 Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29 Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30 Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31 Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32 Chương 32: Dù đó là sự thật
33 Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34 Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35 Chương 35: “Sợ à?”
36 Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37 Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38 Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39 Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40 Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41 Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42 Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43 Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44 Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45 Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46 Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47 Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48 Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49 Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50 Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51 Chương 51: Ở trước mặt cô
52 Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53 Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54 Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55 Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56 Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57 Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58 Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59 Chương 59: Con bé? Thích không?
60 Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61 Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62 Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63 Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64 Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65 Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66 Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67 Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68 Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69 Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70 Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71 Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72 Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73 Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74 Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75 Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76 Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77 Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78 Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79 Chương 79: Lễ cưới
80 Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81 Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82 Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83 Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84 Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85 Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86 Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87 Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88 Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89 Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90 Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91 Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92 Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Tần Dập ôm lấy cô gái
2
Chương 2: Anh điên cuồng hôn lên môi, cổ và trước ngực cô
3
Chương 3: Dáng vẻ luống cuống của cô giống như một bé thỏ con
4
Chương 4: Em đã bị anh phá thân rồi, còn muốn đi đâu nữa?
5
Chương 5: Bà chủ của các người
6
Chương 6: Anh ấn lên bụng của cô, vô cùng hài lòng với hình dạng của mình
7
Chương 7: Đàn ông càng mạnh mẽ thì càng thích phụ nữ nhu nhược
8
Chương 8: Cô bỗng nhiên không muốn để người này rời khỏi cô
9
Chương 9: Nếu có thể ăn mặc gọn gàng đứng dưới ánh mặt trời
10
Chương 10: Anh nhàn nhã ngồi hút thuốc
11
Chương 11: Cô không dám chạm vào
12
Chương 12: Cả cô và người trước mặt đều cần giải toả
13
Chương 13: Ở nơi đây, anh một tay che trời
14
Chương 14: Anh rất thích để lại dấu ấn của mình
15
Chương 15: Cô bé, em có biết anh yêu em nhiều như thế nào không?
16
Chương 16: Em không cần nói, tôi biết mà
17
Chương 17: Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng
18
Chương 18: Cô càng không nhắc tới chuyện ở Thái Lan
19
Chương 19: Phản bội vĩnh viễn không chỉ có một lần
20
Chương 20: Giờ đã tìm ra nguyên nhân cho một loạt các vấn đề
21
Chương 21: Anh không kiêng kị điều gì, chỉ là để ý đến cô mà thôi
22
Chương 22: Anh ấy không phải người xấu
23
Chương 23: Động tác của tay anh rất nhẹ nhàng
24
Chương 24: Anh nói đúng
25
Chương 25: Nói đến cầm thú thì hai người đều như nhau cả
26
Chương 26: Anh là người duy nhất đánh tôi
27
Chương 27: Cho dù cả người anh có dính máu me bẩn thỉu
28
Chương 28: Gã chỉ vừa châm điếu thuốc
29
Chương 29: Người khác có, em cũng sẽ có
30
Chương 30: Nhà của anh không phải là nhà của em à?
31
Chương 31: Tôi muốn phá hủy những thứ mà Tần Dập quan tâm
32
Chương 32: Dù đó là sự thật
33
Chương 33: Nếu thích thì ngày nào cũng đút cho em nhé?
34
Chương 34: Tầng hầm của nhà họ Tần, hay còn gọi là phòng tra tấn
35
Chương 35: “Sợ à?”
36
Chương 36: Với uy thế của Tần Dập hiện tại
37
Chương 37: Chuyện nên tới sẽ tới
38
Chương 38: Nở nụ cười như đã hiểu rõ
39
Chương 39: Hoa và sao trời đang tô điểm cho nhau
40
Chương 40: Không ngờ anh lại xấu hổ
41
Chương 41: Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh
42
Chương 42: Tôi muốn trở thành Tần Dập
43
Chương 43: “Qua ba tháng rồi, “giao lưu” gần một chút không?”
44
Chương 44: Cho nên tôi không phải thiếu niên thiên tài gì cả
45
Chương 45: Em nghe thấy những gì?
46
Chương 46: Không giống như lời người khác nói
47
Chương 47: Cô thấy ánh lửa lóe lên
48
Chương 48: Bây giờ trên người anh mang theo hương vị lạnh thấu xương
49
Chương 49: Có chết cũng muốn giữ sĩ diện
50
Chương 50: Anh là như vậy, không hiền lành cũng không dịu dàng
51
Chương 51: Ở trước mặt cô
52
Chương 52: Tâm tư giấu kín bị nói trúng
53
Chương 53: Cô gái được phác hoạ lần trước, tôi cũng muốn
54
Chương 54: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
55
Chương 55: Đến khi bé con biết cử động
56
Chương 56: Không phải không muốn, mà là sợ có được rồi lại mất đi
57
Chương 57: Việc anh phải làm là bảo vệ Hoắc Tri Hành an toàn
58
Chương 58: “Hơn Tần Dập chứ?”
59
Chương 59: Con bé? Thích không?
60
Chương 60: Để xem anh ta mất bao lâu mới tìm được các cô
61
Chương 61: Sao anh có thể nuốt lời với cô gái của mình được
62
Chương 62: Muốn tôi tin Tần Dập là kẻ thù
63
Chương 63: Cô khẽ gọi tên anh nhưng không có ai trả lời
64
Chương 64: Anh có thể buông bỏ danh dự và thân phận
65
Chương 65: Nhắm mắt lại, đừng nhìn
66
Chương 66: Dù cho mọi người nhìn thấy
67
Chương 67: Mày không nên động vào cô ấy
68
Chương 68: Tiếng súng lại vang lên
69
Chương 69: Không có gì đáng sợ hơn việc mất đi anh
70
Chương 70: Hình ảnh hai người như dừng lại
71
Chương 71: Dù kết cục có ra sao
72
Chương 72: “Gọi chồng đi, anh muốn nghe"
73
Chương 73: Nhà họ Tần không nợ nhân tình, nếu có thì phải trả
74
Chương 74: “Chỉ dịu dàng với mình em.”
75
Chương 75: Sau này sẽ có em bên anh, là gia đình của anh
76
Chương 76: Những kẻ đáng hận cũng có chỗ đáng thương
77
Chương 77: Lần đầu anh Tần ghen nên phải lưu lại làm kỷ niệm
78
Chương 78: “Đi thôi, chồng con đang đợi con đấy.”
79
Chương 79: Lễ cưới
80
Chương 80: Ngoại truyện 1: “Đây không phải là sữa đấy chứ…”
81
Chương 81: Ngoại truyện 2: “Con nó cử động.”
82
Chương 82: Ngoại truyện 3: Sinh nhật và đoàn viên
83
Chương 83: Ngoại truyện 4: Nghe được tiếng cô thì anh đau lòng
84
Chương 84: Ngoại truyện 5: Chào con, Tần Lệ Hành
85
Chương 85: Ngoại truyện 6: “Con rất nhớ anh, không nhìn thấy anh là khóc.”
86
Chương 86: Ngoại truyện 7: “Sao có nhiều người thích em đến vậy chứ?”
87
Chương 87: Ngoại truyện 8: Tiếp chương trước H
88
Chương 88: Ngoại truyện 9: “Em ôm con của anh, còn anh ôm vợ của mình.”
89
Chương 89: Ngoại truyện 10: Đây là sinh ra một Tần Dập nhỏ
90
Chương 90: Ngoại truyện 11: Người đàn ông tốt như vậy, là người đàn ông của em
91
Chương 91: Ngoại truyện 12: “Tần Vũ Mộc, con nhóc xấu xa…”
92
Chương 92: Ngoại truyện 13: Thật ra anh đâu có thoả hiệp.