Chương 51: Kết thúc và bắt đầu

“Cậu và Vương Đan học cùng trường, hai người biết nhau không?”

Lâm Chí Cường ôm cặp táp trước ngực, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cháu biết bạn ấy!”

Hứa Luật đọc qua tư liệu về Lâm Chí Cường mà cảnh viên vừa cung cấp: “Có người nói cậu đã từng bị bạn trai của Vương Đan đe dọa.”

Lâm Chí Cường cúi đầu, im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Nếu cháu không đưa tiền hắn sẽ đánh cháu.”

“Tổng cộng bao nhiêu lần?”

“Năm … năm lần”

Hứa Luật hỏi thêm vài câu, Đường Tố bỗng nhiên đưa ra một tờ giấy: “Điền vào, nghĩ ra từ nào thì điền từ đó!”

Thay đổi phương pháp, từ nói chuyển sang viết? Hứa Luật không đoán ra được Đường Tố đang chơi trò gì, nhưng cô vẫn không có ý kiến, mặc kệ anh.

“Điền xong là cháu đi được chứ?”, Lâm Chí Cường cầm bút nhìn Hứa Luật hỏi.

Hứa Luật: “Cứ viết đi rồi tính.”

Lâm Chí Cường viết rất chậm, trên tờ giấy Đường Tố viết một trang từ để cậu ta điền. Đường Tố cũng không gia hạn thời gian, mất nửa tiếng đồng hồ cậu ta mới điền xong. Trong quá trình này, Đường Tố không rời mắt khỏi ngòi bút của cậu ta, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Xong … xong rồi!”, Lâm Chí Cường đưa giấy bút đẩy về phía Hứa Luật.

Đường Tố nhìn qua tờ giấy, cầm bút họa họa, thuận miệng hỏi: “Căng thẳng lắm ư?”

Lâm Chí Cường nở nụ cười gượng gạo: “Có … có một chút!”

“Từng qua nhà nạn nhân rồi?”

Lâm Chí Cường lắc đầu một cái.

“Giầy đẹp lắm!”, Đường Tố đột nhiên nói.

Hứa Luật đưa mắt xuống nhìn. Trên chân Lâm Chí Cường là đôi giày thể thao, nhãn hiệu của một công ty sản xuất trong nước, xem ra còn khá mới.

Lâm Chí Cường giật giật chân, đầu cúi càng ngày càng thấp, không nói câu nào. Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh lạ thường.

Một lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên khóc lớn: “Cháu … cháu sai … sai rồi … Cháu không nên vào căn nhà đó trộm tiền … chỉ do … chỉ do cháu …”

Hứa Luật nhìn Đường Tố, gương mặt anh vẫn bình thản.

Lâm Chí Cường nói ngắt quãng.

“Vương Đan và bạn trai cô ta đe dọa cháu … Trên người cháu thật sự không có tiền. Tên lưu manh ấy nói nếu như không ngoan ngoãn nộp tiền cho hắn, thì ông nội cháu sẽ gặp phiền phức … Cháu … cháu không còn cách nào khác, ông nội cháu đã hơn tám mươi tuổi rồi … Sau đó, cháu … cháu nghĩ đến việc đi ăn trộm. Nhưng nếu đi trộm, bị bắt coi như xong … Lúc ấy cháu chợt nghĩ đến nhà bà ngoại của Vương Đan, bà ta làm nghề ve chai, vậy lấy mấy đồ đồng nát ấy đi bán … bị bắt cũng không phải là tội lớn … Vì lẽ đó … hôm ấy …”

“Ngày mấy?”

“Ngày 8 tháng 9.” Lâm Chí Cường thuận miệng kể tiếp, “Chiều ngày 8 tháng 9, sau khi tan học cháu lẻn vào nhà. Trong nhà không có ai. Cháu vốn nghĩ lục đồ ve chai rồi mang bán, ai ngờ cháu tìm được một hộp sắt trong ngăn tủ, cháu lấy một xấp tiền … Vừa định ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân. Cháu … cháu sợ qúa, liền quay lại trốn dưới gầm giường. Sau đó, cháu … cháu nhìn thấy …”

Nói đến đây, gương mặt Lâm Chí Cường trông rất hoảng hốt, nói không nên lời.

“Không phải sợ! Thấy gì cứ nói hết ra là được!”

Lâm Chí Cường nuốt nước miếng: “Là Vương Đan và bạn trai cậu ấy. Bọn họ vừa vào nhà đã lục tung đồ vật, từ hộp sắt trong ngăn kéo, họ lấy hết tiền đi. Ai ngờ bà Vương trở về, trông thấy bọn họ cướp tiền liền nổi giận, đánh bọn họ … Tên bạn trai của Vương Đan là đại ca, lăn lộn ngoài đời, ra tay tàn nhẫn … bóp … bóp cổ bà Vương đến chết. Cháu trốn dưới gầm giường, không dám mở miệng. Cháu sợ … nếu chúng phát hiện ra cháu cũng không có kết quả tốt. Sau khi Vương Đan thấy bà mình chết, cậu ta cũng hoảng sợ. Hai người bọn họ hợp lực đem thi thể nhét vào trong túi, chờ trời tối mang đi vứt.”

“Bọn họ có trói thi thể không?” Hứa Luật nhớ thi thể có bị trói lại.

“Có … là Vương Đan trói.”, Lâm Chí Cường lại nuốt nước miếng: “Vừa trói Vương Đan vừa nguyền rủa. Cậu ta rủa bà Vương ngày xưa thường bắt trói và đánh cậu ta, bây giờ cũng đến ngày cậu ta có thể chính tay trói bà ta lại … Sau đó … cháu chờ bọn chúng đi khỏi, mới dám thoát khỏi đó. Sau khi thoát thân cháu … cháu cũng nghĩ phải đi báo cảnh sát, nhưng nghĩ lại cháu cũng ăn cắp tiền, nên cháu … cháu sợ …”

“Tên nhóc có ăn có học vậy mà không có não sao?”, cảnh viên có nhiệm vụ ghi chép không nhịn được mắng một tiếng: “Ăn cắp tiền và giết người cái nào nặng hơn!”

“Khi ấy, cháu … cháu sợ”, Lâm Chí Cường lại cùi gằm mặt: “Về sau này thi thể của bà Vương mới được phát hiện.”

Mọi chuyện xảy ra được Lâm Chí Cường kể một cách tường tận.

Vụ án tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán. Cảnh sát đọc một lượt khẩu cung của Lâm Chí Cường, đem nhốt Vương Đan cùng bạn trai cô ta lại.

“Tôi không có giết người”, Vương Đan gào thét, “Lão bà bà ấy tự mình chết, tôi không giết người.”

“Câm ngay!”, một anh cảnh viên lên tiếng đàn áp: “Có người chứng kiến tận mắt, cô còn ngụy biện???”

“Lâm Chí Cường, mày nói bậy, tao giết mày!”, bạn trai Vương Đan nhìn thấy Lâm Chí Cường từ phòng thẩm vấn đi ra, muốn xông đến đánh, liền bị hai cảnh sát kìm lại: “Tao không giết người, thi thể là do bọn tao xử lý nhưng bọn tao không giết người.”

“Không giết người cần gì phải thủ tiêu tử thi!” Đội trưởng Lý cười lạnh, vốn dĩ không tin mấy lời này. Nhìn bộ dáng lưu manh của chúng, giết người phóng hỏa đều dám làm: “Còn cô nữa, ngay cả bà của mình mà cũng dám xuống tay, đúng là một người không tim!”

Vương Đan giọt ngắn giọt dài, không muốn lãnh phải tội đồng lõa giết người: “Chú cảnh sát à! Không phải chúng cháu giết thật mà. Ngày hôm đó khi quay về nhà đúng là cháu muốn ăn cắp tiền, nhưng lúc ấy lão bà bà ấy đã nằm bất động trên giường.”

“Bất động sao cô không gọi xe cấp cứu? Sao không báo cảnh sát?”

“Khi ấy cháu chỉ nghĩ bà ta chết rồi, toàn bộ tiền bạc đều là của cháu”, Vương Đan thật sự hoảng hốt, nói tất cả chuyện giấu ở trong lòng: “Lão bà bà hằng ngày thu lượm ve chai kiếm không được ít tiền, chúng cháu lấy đi hết. Anh Thành nói đã làm thì làm cho trót, phải ném tử thi đi nếu không để trong nhà có mùi, hàng xóm sớm muộn gì cũng biết chuyện. Lúc ấy chúng cháu sẽ bị tình nghi đầu tiên. Do vậy, chúng cháu mới bỏ tử thi vào túi, ném ở bãi rác. Bãi rác hôi thối như thế, cho dù mùi xác thối nồng nặc cũng không ai chú ý.”

Hai người ở đó gào thét, Đội trưởng lý giơ giơ tay, ra hiệu giải bọn họ đi. Có giết người hay không, ông ta điều tra là ra: “Cậu … Lâm … Lâm Chí Cường đúng không? Lại đây!”

Đội trưởng Lý bắt đầu truy hỏi: “Những lời cậu nói là thật chứ?”

“Vâng! Tất cả đều là sự thật!”, Lâm Chí Cường gật đầu, sau đó móc đống tiền lẻ trong cặp sách: “Đây … đây là số tiền ăn cắp, cháu đã tiêu hết một ít, sau này cháu sẽ trả lại … Chú cảnh sát! Cháu biết lỗi rồi! Tha thứ cho cháu, đừng bắt cháu.” Lâm Chí Cường vừa nói vừa dập đầu quỳ lạy.

Đội trưởng Lý không ngờ phát sinh tình huống này, ông vội vã kéo nó đứng dậy: “Được rồi! Được rồi! Cậu không giết người là được … Còn tiền …”, Đội trưởng Lý nhìn dáng vẻ của nó, âm thầm thở dài, làm cha làm mẹ quả không đơn giản: “Cậu xài bao nhiêu thì tôi bù vào khoản ấy!”

Lâm Chí Cường run run, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Không … Không cần, sao cháu dám để chú cảnh sát … Tiền này cháu lo được, cháu đi phát tờ rơi, có tiền cháu sẽ trả lại.”

Nói xong, hắn ôm cặp chạy vụt đi.

“Quả là đứa bé chân thật!”, Đội trưởng Lý cảm thán, sau đó quay sang nở nụ cười với Hứa Luật và Đường Tố: “Pháp y Hứa, giáo sư Đường, lần này cám ơn hai người.”

Ông ta đưa tay muốn ngỏ ý cám ơn, ai ngờ, hai tay Đường Tố đút túi quần không có ý định đưa tay ra bắt. Cuối cùng Hứa Luật phải bắt tay Đội trưởng Lý để không khí bớt lúng túng.

Vụ án bất ngờ thu được kết quả.

Hứa Luật đi theo Đường Tố, từ đồn cảnh sát cô vươn vai cho giãn gân cốt, liếc nhìn đồng hồ, ba giờ hơn một chút: “Aizza! Thật sự chưa đầy ba tiếng anh đã giải quyết xong!”

“Ai nói với cô vụ án đã kết thúc?”

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục