Chương 51: Em muốn nằm viện

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Thỏ dọa Giản Chính Dương và Giản Tình. Mọi cơn giận đều biến mất. Sắc mặt Giản Chính Dương trắng bệch. Anh đẩy mẹ mình ra, ôm Tiểu Thỏ vào lòng, nhìn thấy máu chảy ra từ ngón chân cô mà tim anh tựa như bị dao cắt. Giản Chính Dương lập tức xoay người, chạy xuống lầu.

“Bà xã, em đừng sợ. Anh đưa em tới bệnh viện, đừng sợ. Anh ở đây, anh ở đây!”

Giản Tình bị con trai đẩy mạnh tới mức va chạm vào tường, sống lưng đau đớn vô cùng, trong lòng bà cảm thấy thê lương. Nuôi con khôn lớn, cuối cùng nó lại vì người khác.

Nếu không phải bây giờ, toàn bộ tâm tư của Giản Chính Dương đều đặt lên người Tiểu Thỏ, chỉ sợ anh sẽ không buông tha cho hung thủ gây tổn thương cô dễ dàng như vậy.

Có thể nắm giữ trái tim của con mình, Tiểu Thỏ thật may mắn, mà con trai Giản Tình cũng rất hạnh phúc. Là một người mẹ, sao bà có thể không mong như thế, nhưng vì sao lại là Tiểu Thỏ?

Nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của mẹ sau khi bà ấy tỉnh lại ở bệnh viện, dặn dò tuyệt đối không để Tiểu Thỏ trở thành người của nhà họ Giản, mà bà lại đứng ở giữa, ai có thể nói cho bà biết bà phải làm gì bây giờ không?

Lúc nãy, sơ ý làm Tiểu Thỏ bị thương, sợ là con trai đã hận bà tới chết, nếu như vẻ ngoài của Tiểu Thỏ không giống với kẻ thù của mẹ bà, có lẽ mọi thứ sẽ không đi tới bước này. Giờ phải làm sao đây?

Giản Tình bất đắc dĩ ngồi ở cầu thang, trong lòng vô cùng bi đát.

Mãi cho đến khi điện thoại vang lên, bà mới bừng tỉnh. Ba đang gọi bà. Giản Tình vội vã bắt máy, “Ba, ba sao vậy? Có phải mẹ lại gặp chuyện gì không?”

“Đừng lo, mẹ con rất khỏe, chỉ là thấy con lâu quá chưa gọi, ba muốn hỏi xem mọi việc thế nào rồi.” Giọng nói bình thản của ba bà truyền đến.

“Ba, con xin lỗi, con đã khiến mọi việc phức tạp hơn rồi.” Trước mặt ba, cho dù bà đã lớn tuổi thì vẫn là một đứa trẻ, giọng nói càng thêm phần mệt mỏi.

“Tiểu Dương... có lẽ nó hận con... bởi vì...”

Bệnh viện.

“A!” Tiểu Thỏ sợ đau từ nhỏ, kêu la rất thảm thiết. Tay đứt ruột xót, cảm giác đau đớn này, thà là giết cô còn dễ chịu hơn. Giản Chính Dương ôm cô lên taxi, chạy thẳng tới bệnh viện. May mà đang là buổi tối, tài xế thấy Tiểu Thỏ kêu la như vậy liền vượt hết đèn đỏ, chạy trên đoạn đường vốn dĩ phải chạy tới mười phút thành năm phút.

“Bác sĩ, bác sĩ!”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, rõ ràng anh không kêu đau, nhưng sắc mặt anh trắng bệch cả đi, mồ hôi nhỏ từng giọt lên người Tiểu Thỏ. Mỗi khi nghe tiếng cô kêu la, bởi vì sợ cô bị thương thêm nữa, anh ôm cô mà chẳng dám chạy nhanh.

Tiểu Thỏ trong lòng anh cũng thế, sắc mặt cô tái nhợt hẳn, mồ hôi chảy ròng ròng, không còn biết đâu là mồ hôi của anh hay của cô nữa. Cô đau quá, chỉ biết vùi đầu vào người anh mà khóc nức nở.

“Sao vậy?” Nghe tiếng của Giản Chính Dương, bác sĩ trực ca vội vàng chạy tới.

“Chân... chân của bà xã tôi bị thương.” Giản Chính Dương vội vàng để bác sĩ xem chân cho Tiểu thỏ, chỉ mới có vài phút mà chân cô đã sưng gấp đôi, sưng phồng, tụ máu, trông rất ghê sợ.

“Ôi trời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau để cô ấy nằm lên giường, anh đi theo tôi.”

“Cô ấy bị giày cao gót giẫm phải.” Giản Chính Dương cẩn thận từng ly từng tí, đặt Tiểu Thỏ lên trên giường, “Bác sĩ, ông nhất định phải cứu cô ấy, không thể để cô ấy có chuyện gì!”

“Anh mau tránh sang một bên để tôi kiểm tra.” Bác sĩ đẩy Giản Chính Dương ra, sau đó cùng y tá chữa trị cho Tiểu Thỏ.

Trên giường, Tiểu Thỏ nằm cong người vì quá đau, cô nghiến răng thật chặt, ngoài tiếng kêu thảm thiết thì ngay một câu cô cũng không nói nổi.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy? Là ai giẫm phải, cô có thể nói được không?” Bác sĩ vừa kiểm tra vừa hỏi Tiểu Thỏ.

“Bác sĩ, tôi sẽ không bị tàn tật chứ?” Tiểu Thỏ chịu đựng cơn đau mà hỏi một câu.

“Không đâu. Tuy rằng vết thương rất nghiêm trọng, nhưng cô chỉ cần nghe lời bác sĩ sẽ hồi phục rất nhanh.” Bác sĩ bị sự căng thẳng của Tiểu Thỏ làm cho buồn cười.

Nhưng mà ông vẫn còn đạo đức nghề nghiệp, ý thức được bản thân không nên cười vào lúc này.

Nghe bác sĩ nói vậy, Tiểu Thỏ vui mừng vô cùng, không sợ bác sĩ có cười mình hay không, bởi vì cô cũng chẳng còn sức để mà so đo nữa, “Ông có thể giúp tôi bớt đau không?”

“Đừng nóng vội, bên trong đã bị tụ máu, tôi phải khử trùng chỗ đó, nếu không sẽ không tốt.” Bác sĩ gây tê, Tiểu Thỏ dần dần bớt đau, cả người cũng yên lặng trở lại, ánh mắt cô nhắm dần, chìm vào giấc ngủ.

Động tác của bác sĩ rất nhanh, chưa tới mười phút mà đã xử lý xong, băng bó cho cô rồi bước ra ngoài. Giản Chính Dương vừa thấy ông liền lập tức chạy tới, nắm chặt lấy quần áo bác sĩ.

“Cô ấy sao rồi?”

“Đừng vội, tôi đã giúp cô ấy xử lý vết thương, chân cô ấy phải thay thuốc hàng ngày, do đó cần nằm viện, anh đi làm thủ tục đi.”

“Phải nằm viện?” Giản Chính Dương sửng sốt, “Có thể không nằm viện được không? Mỗi ngày tôi sẽ đưa cô ấy tới, ở nhà cũng sẽ cẩn thận chăm sóc.”

Bác sĩ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Giản Chính Dương, nếu không biết thì có lẽ còn tưởng anh mới là người gặp chuyện, anh căng thẳng còn hơn cả Tiểu Thỏ.

“Cũng được, đi theo tôi, tôi sẽ nhắc nhở anh vài điều.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Giản Chính Dương vừa nghe liền nở nụ cười.

Bước ra khỏi phòng bệnh, thuốc gây tê cũng hết tác dụng, Tiểu Thỏ mơ màng nghe Giản Chính Dương nói chuyện. Đợi đến khi anh vào văn phòng với bác sĩ thì cô mới tỉnh táo một chút. Chân đã bớt đau, nhưng bây giờ lại ngứa, cô đang muốn động đậy thì chợt có tiếng nói.

“Bà xã, đừng nhúc nhích.”

Giản Chính Dương đi một lát rồi quay lại, thấy cô động đậy liền chạy qua. Nhìn chân cô bị băng bó thành như vậy, anh rất đau lòng.

“Bây giờ chúng ta có thể về nhà.”

“Giản Chính Dương ~” Tiểu Thỏ không còn sức để mở miệng.

Có lẽ bởi vì ít tiếp xúc với người khác, ngay từ nhỏ, tâm hồn của Giản Chính Dương rất nhạy cảm. Thấy cô gọi tên mình đầy đủ như vậy, trong lòng anh liền có dự cảm không tốt, vội vàng nói sang chuyện khác.

“Bà xã, ông xã đưa em về nhà.”

“Giản Chính Dương, em muốn nằm viện.” Tuy rằng Tiểu Thỏ đang rất yếu, nhưng giọng nói của cô lại vô cùng kiên quyết.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Quên mang tiền
3 Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4 Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5 Chương 5: Bộc lộ bản tính
6 Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7 Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8 Chương 8
9 Chương 9: Yên lặng đi theo
10 Chương 10: Tôi không muốn đi
11 Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12 Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13 Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14 Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15 Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16 Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17 Chương 17
18 Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19 Chương 19
20 Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21 Chương 21: Bà Giản bạo lực
22 Chương 22: Lại đánh nhau
23 Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24 Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25 Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26 Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27 Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28 Chương 28: Không được đi
29 Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30 Chương 30: Mua thuốc
31 Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32 Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33 Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34 Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35 Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36 Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37 Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38 Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39 Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40 Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41 Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42 Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43 Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44 Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45 Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46 Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47 Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48 Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49 Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50 Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51 Chương 51: Em muốn nằm viện
52 Chương 52: Giúp em cởi quần
53 Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54 Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55 Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56 Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57 Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58 Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59 Chương 59
60 Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61 Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62 Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63 Chương 63: Một mình về nhà
64 Chương 64: Một mình
65 Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66 Chương 66: Đừng để em thất vọng
67 Chương 67
68 Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69 Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70 Chương 70: Gặp ác mộng
71 Chương 71: Tức giận
72 Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73 Chương 73
74 Chương 74: Chán ghét
75 Chương 75: Quyền lực
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83-84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122
122 Chương 123
123 Chương 124
124 Chương 125
125 Chương 126
126 Chương 127
127 Chương 128
128 Chương 129
129 Chương 130
130 Chương 131
131 Chương 132
132 Chương 133
133 Chương 134
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159-160
159 Chương 161
160 Chương 162
161 Chương 163
162 Chương 164
163 Chương 165
164 Chương 166
165 Chương 167
166 Chương 168
167 Chương 169
168 Chương 170
Chapter

Updated 168 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Quên mang tiền
3
Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4
Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5
Chương 5: Bộc lộ bản tính
6
Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7
Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8
Chương 8
9
Chương 9: Yên lặng đi theo
10
Chương 10: Tôi không muốn đi
11
Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12
Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13
Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14
Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15
Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16
Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17
Chương 17
18
Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19
Chương 19
20
Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21
Chương 21: Bà Giản bạo lực
22
Chương 22: Lại đánh nhau
23
Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24
Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25
Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26
Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27
Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28
Chương 28: Không được đi
29
Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30
Chương 30: Mua thuốc
31
Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32
Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33
Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34
Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35
Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36
Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37
Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38
Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39
Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40
Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41
Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42
Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43
Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44
Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45
Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46
Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47
Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48
Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49
Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50
Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51
Chương 51: Em muốn nằm viện
52
Chương 52: Giúp em cởi quần
53
Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54
Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55
Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56
Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57
Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58
Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59
Chương 59
60
Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61
Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62
Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63
Chương 63: Một mình về nhà
64
Chương 64: Một mình
65
Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66
Chương 66: Đừng để em thất vọng
67
Chương 67
68
Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69
Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70
Chương 70: Gặp ác mộng
71
Chương 71: Tức giận
72
Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73
Chương 73
74
Chương 74: Chán ghét
75
Chương 75: Quyền lực
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83-84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122
122
Chương 123
123
Chương 124
124
Chương 125
125
Chương 126
126
Chương 127
127
Chương 128
128
Chương 129
129
Chương 130
130
Chương 131
131
Chương 132
132
Chương 133
133
Chương 134
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159-160
159
Chương 161
160
Chương 162
161
Chương 163
162
Chương 164
163
Chương 165
164
Chương 166
165
Chương 167
166
Chương 168
167
Chương 169
168
Chương 170