Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ

Diệp Tiểu Nhi. Cô ấy là Diệp Tiểu Nhi sao...?

- Diệp Tiểu Nhi...Con gái của Diệp Chi Lăng. Có đúng không

Anh nghi hoặc nhìn vào mắt cô mà nói. Trái tim dường như đang cồn cào muốn lắng nghe đáp án...thịch thịch...thịch thịch

- Đúng vậy... anh biết tôi sao

Hai mắt Diệp Nhi tròn xoe, trong veo như không thấy đáy. Anh ta nhìn vào mà trái tim muốn nhũn ra. Sao lại là cô ấy chứ. Trái tim anh như gào xé, lần đầu tiên gặp được người con gái khiến trái tim thổn thức. Thật không ngờ rằng, người ấy lại là người mà chính mình muốn hại, còn lâm vào cảnh suýt chết. Nực cười...thật nực cười mà....

- Không có gì

Sau đó lại nhấn ga đi tiếp. Trên đường đi, anh ta im lặng chẳng nói gì cả. Vì vậy cô liều mình bắt chuyện trước

- Anh..tên gì vậy

Anh ta không buồn quay lại nhìn cô luôn, vẫn nhìn về phía trước mà lái xe. Nhìn cảnh này, khoé môi của cô giật giật. Sau đó nói tiếp

- Tôi chỉ muốn hỏi để...nếu có dịp tôi sẽ trả ơn

Người đàn ông im lặng một chút sau đó mỉm cười lên tiếng

- Nam Đình

- Nam Đình...

Cô đang suy nghĩ gì đó, làm anh tưởng cô đã phát hiện gì đó. Chỉ sợ Kì Lân đã nói về anh cho cô nghe. Dù gì hai người họ đã quen nhau hơn 8 năm. Chắc anh ta cũng phải kể một số chuyện hồi nhỏ cho cô nghe chứ.

Nhắc đến con số 8 năm đó anh lại không khỏi phiền lòng. Anh chính là người hại chết Kì Lân, chia cắt đôi uyên ương giữa họ. Lại là người cố ý hãm hại cô. Trong trí tưởng tượng của anh, lại tưởng tượng ra cô là người ngực to não phẳng. Thật không ngờ lại là một cô gái hiền dịu lại mang vẻ hồn nhiên như vậy. Đến mình còn vừa gặp đã yêu...

- Cô...nhận ra tôi sao

Anh vẫn đang lái xe, nhưng lái với một tốc độ khá chậm. Nhịp tim vẫn cứ đập thình thịch trong cái không gian này.

- Không có. Tôi và anh có từng gặp nhau sao

Anh thở dài một hơi. Cũng may mắn, chắc là do anh ta chưa nói cho cô biết

- Không

Anh lắc đầu rồi tiếp tục lái xe. Về đến biệt thự, anh ta thay đổi hẳn thái độ. Tháo nịt an toàn ra cho cô rồi bước xuống mở cửa xe cho cô

- Hôm nay...cảm ơn anh

- Vậy thôi sao

- Chứ phải cảm ơn làm sao

Cô hồn nhiên như vậy càng làm anh tăng lên cảm giác tội lỗi. Vậy cho nên, anh sẽ cố gắng đền bù những tội lỗi đấy. Mới đầu anh không nên lôi cô vào thù hận này. Dù gì cô cũng là người vô tội

Anh đưa tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại ra. Mở khoá rồi đưa cho cô

Cô khó hiểu nhướn mày

- Lưu số của cô vào đây. Lúc nào cần trả ơn tôi sẽ gọi

- À...

Cô gật đầu như đã hiểu, sau đó cầm chiếc điện thoại lưu số của mình vào

- Trả cho anh

- Được. Vậy tôi về trước

- Bye bye

—————————

Từ khi Kì Lân mất, Rich gần như đã hoạt động hết công suất của mình. Anh chưa được rảnh rỗi khi nào vì các đối tác liên tục gọi đến đò gặp mặt Kì Lân. Các cánh nhà báo cũng nghi ngờ, vì sao lâu như vậy vẫn chưa hề thấy bóng dáng. Vì để sử lí rắc rối này mà cha Mạc cũng phải ra mặt sử lí, nhưng cũng không giúp ích được gì cho lắm. Cổ phiếu liên tục rớt giá, công ty đang trong tình trạng rắn mất đầu. Nhiều đối tác vì không gặp mặt được với Kì Lân còn tưởng là lừa đảo nên hầu hết đều huỷ hợp đồng. Mà tổn thất lại chính công ty Mạc thị chịu tổn thất

- Sao rồi

Cha Mạc ngồi nghiêm nghị trên ghế chủ tịch, thấy Rich đi vào ngay lập tức hỏi

- Chủ tịch, có lẽ công ty chúng ta...không trụ được bao lâu nữa...Trừ phi

- Trừ phi làm sao

- Chủ tịch cũng biết, người bây giờ có thể xoay chuyển được sự việc chỉ có " Chủ tử "...

Sau đó lại nói tiếp

- Chủ tịch có nghĩ đến, " Chủ tử " có khi nào vẫn còn sống không

Câu nói của Rich cũng làm cha Mạc suy nghĩ.

- Ta chỉ tìm được 1 cái xác chết giống với chủ tử, khuôn mặt đã bị huỷ dung hoàn toàn không xác định. Chỉ có vòng cổ và nhẫn là giống. Có khi nào phu nhân nhận lầm thì sao. Trên thế giới thiếu gì đồ giống nhau..

Rich kể ra một loạt dẫn chứng, cha Mạc nghe xong cũng có phần nào xúc động. Nếu như con trai ông còn sống vậy thì quá tốt rồi. Nhưng vấn đề là, nếu như có còn sống vậy 1 tháng qua nó ở đâu? Tại sao không về nhà. Ông có phần miên man nửa tin thật, nửa không tin. Thật sự bây giờ, đầu óc ông rất rối

- Ta hiện tại đang rất rối. Bây giờ cho người điều tra,xét nghiệm ADN xem người có có phải Kì Lân không. Rồi chúng ta sẽ tính tiếp

Bây giờ chỉ còn cách xét nghiệm tử thi mà thôi. Đã qua một tháng, không biết xác chết đó đã được đưa đi hoả táng hay vẫn giữ trong phòng đông lạnh. Bây giờ chỉ còn cách tìm đến bệnh viện xem mà thôi

- Đã rõ, tôi sẽ đi làm ngay

Sau đó Rich rời khỏi căn phòng và đến ngay bệnh viện. Nếu như tử thi đó đã được đem đi thiêu thì vẫn còn một cách. Anh có thể xin mẫu xét nghiệm trước đó của tử thi này làm xét nghiệm mà. Như vậy sao lại không nghĩ ra chứ

Chapter
1 Chương 1: Đồ Tự luyến
2 Chương 2: Nhập học
3 Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4 Chương 4: Hôn ước
5 Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6 Chương 6: Dọn đến ở chung
7 Chương 7: Nụ hôn đầu
8 Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9 Chương 9: Tức giận
10 Chương 10: Đính hôn
11 Chương 10-2: Đính hôn
12 Chương 11: Anh yêu em
13 Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14 Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15 Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16 Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17 Chương 14: Thư của Nam Ca
18 Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19 Chương 16: Giải thích
20 Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21 Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22 Chương 19: Dự tiệc
23 Chương 20: Đùa giỡn
24 Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25 Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26 Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27 Chương 24: Anh đi Mĩ
28 Chương 25: Tám năm sau
29 Chương 26: Về nhà thôi
30 Chương 27: Mua gương
31 Chương 28: Đau lòng
32 Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33 Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34 Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35 Chương 32: Say rượu
36 Chương 33: Làm loạn
37 Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38 Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39 Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40 Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41 Chương 38: Nguy hiểm
42 Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43 Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44 Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45 Chương 41: Được cứu
46 Chương 42: Đối diện với tử thần
47 Chương 43: Lại là hắn ta
48 Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49 Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50 Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51 Chương 47: Kí ức mơ hồ
52 Chương 48: Pierre trở về Pháp
53 Chương 49: Sao người đó lại là em
54 Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55 Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56 Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57 Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58 Chương 54: Bị mất mặt
59 Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60 Chương 56: Em muốn có cháu
61 Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62 Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63 Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64 Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65 Chương 60: Anh ...là ai
66 Chương 61: Yêu em sâu sắc
67 Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68 Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69 Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70 Chương 65: Không có tư cách
71 Chương 66: Tỉnh lại
72 Chương 67: Gặp em lần cuối
73 Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74 Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75 Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76 Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77 Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78 Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Đồ Tự luyến
2
Chương 2: Nhập học
3
Chương 3: Mĩ nam đụng mĩ nhân
4
Chương 4: Hôn ước
5
Chương 5: Gặp mặt - Người tôi tìm kiếm hoá ra lại là em
6
Chương 6: Dọn đến ở chung
7
Chương 7: Nụ hôn đầu
8
Chương 8: Trái tim bé bỏng của tôi
9
Chương 9: Tức giận
10
Chương 10: Đính hôn
11
Chương 10-2: Đính hôn
12
Chương 11: Anh yêu em
13
Chương 12: Công viên Ocean Park cùng anh
14
Chương 12-2: Công viên Ocean Park cùng anh 2
15
Chương 12-3: Công viên Ocean Park cùng anh 3
16
Chương 13: Khả ngân đáng ghét
17
Chương 14: Thư của Nam Ca
18
Chương 15: Có chết cũng phải kéo bà già Khả Ngân chết theo
19
Chương 16: Giải thích
20
Chương 17: Tình nhân bao nuôi
21
Chương 18: Mạc phu nhân tương lai
22
Chương 19: Dự tiệc
23
Chương 20: Đùa giỡn
24
Chương 21: Diệp Nhi giận dỗi
25
Chương 22: Đôi dép thần thánh : Tổ ong nghìn lỗ
26
Chương 23: Cuộc gọi đêm khuya
27
Chương 24: Anh đi Mĩ
28
Chương 25: Tám năm sau
29
Chương 26: Về nhà thôi
30
Chương 27: Mua gương
31
Chương 28: Đau lòng
32
Chương 29: Trái tim tôi rất đau
33
Chương 30: Tình cảm bấy lâu nói buông là buông sao
34
Chương 31: Cho anh gần em thêm chút nữa
35
Chương 32: Say rượu
36
Chương 33: Làm loạn
37
Chương 34: Âm mưu của Hoàng Vân
38
Chương 35: Anh không biết thương hoa tiếc ngọc à
39
Chương 36: Có phải anh cũng thích cô ấy
40
Chương 37: Anh lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
41
Chương 38: Nguy hiểm
42
Chương 38-2: Nguy hiểm 2
43
Chương 39: Lo lắng của cha mẹ Diệp
44
Chương 40: Tiểu Diệp sẽ không sảy ra chuyện gì đúng chứ
45
Chương 41: Được cứu
46
Chương 42: Đối diện với tử thần
47
Chương 43: Lại là hắn ta
48
Chương 44: Trở thành người thực vật - Nguyên nhân của thù hận
49
Chương 45: Nguyên nhân của thù hận
50
Chương 46: Vụ nổ kinh hoàng
51
Chương 47: Kí ức mơ hồ
52
Chương 48: Pierre trở về Pháp
53
Chương 49: Sao người đó lại là em
54
Chương 50: Sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ
55
Chương 51: Nhớ lại chuyện cũ
56
Chương 52: Miệng chó không mọc được ngà voi
57
Chương 53: Mất trí nhớ là có thật sao ? Tôi cứ ngỡ chỉ trong phim mới có
58
Chương 54: Bị mất mặt
59
Chương 55: Sao lại là " Mụ la sát "
60
Chương 56: Em muốn có cháu
61
Chương 57: Ăn cơm trước kẻng
62
Chương 58-1: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (1)
63
Chương 58-2: Đám cưới của Hàn Siêu và Lâm Mạn (2)
64
Chương 59: Hình dáng quen thuộc
65
Chương 60: Anh ...là ai
66
Chương 61: Yêu em sâu sắc
67
Chương 62: Kết cục của việc bán đứng công ty
68
Chương 63: Còn ai muốn như ông ta
69
Chương 64: Diệp Nhi bệnh nặng
70
Chương 65: Không có tư cách
71
Chương 66: Tỉnh lại
72
Chương 67: Gặp em lần cuối
73
Chương 68: Không biết cô Diệp có hứng thú muốn làm Mạc phu nhân không
74
Chương 69: Bị chiếm tiện nghi
75
Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
76
Chương 71-1: Lấy anh nhé (1)
77
Chương 71-2: Lấy anh nhé (2)
78
Chương 71-3: Lấy anh nhé (3)