Chương 50: Nói Thật Vậy Mình Muốn Cua Bạn!

Quả nhiên, tiếng hát của Giang Chu vẫn chưa dừng lại.Chỉ là trong chốc lát này, giọng hát của hắn đã trở nên nhu hòa hơn.“Cơn gió đêm thổi qua tóc mai của em đã có vài sợi bạc.”“Xoa dịu vết sẹo hằng lại trong hồi ức!”“Đôi mắt em ngời sáng mà cũng mịt mờ nở một nụ cười như hoa thắm tươi.”“Hoàng hôn che đậy cho bước chân loạng choạng của em.”“Đến gần bức tranh giấu nơi đầu giường.”“Hình ảnh em trong tranh đang cúi đầu trò chuyện!”.

.

.“Anh vẫn cảm thán trước thế giới bao la này!”“Cũng say đắm trong bao lời ngọt bùi thủa nhỏ.”“Chẳng còn thật giả, chẳng thiết vẫy cùng, chẳng bận tâm lời cười nhạo!”“Thế rồi tôi đã trả thanh xuân lại cho cô ấy!”“Những ngón tay khẩy lên tâm tình ngày hạ!”“Bao rung động nơi con tim đã cuôi theo làn gió!”“Em vẫn chấp nhận tình yêu của anh chứ?”.

.

.Bài hát đã kết thúc, mọi người cũng giống như vừa mới tỉnh mộng.Từ nhỏ đến già, cuối cùng thì trở lại chính mình.Giống như chàng trai đã đi mất nửa đời người, nhưng khi trở về vẫn là một thiếu niên.Nhưng tầng da gà trên người mọi người vẫn chưa phai nhạt.Chứng tỏ dư vị của bài hát này vẫn còn lưu lại trong lòng họ.Mãi cho đến khi tiếng hát dừng lại một lúc lâu.Mọi người mới mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc..

.

.Giang Chu yên lặng một lát: “Các vị, hãy trân trọng người trước mắt, đi tốt con đường dưới chân, dù gió táp mưa sa cũng không nên bỏ cuộc.”Vừa dứt lời, cả phòng tập luyện đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.Vô số người đều nhìn Giang Chu với ánh mắt sùng bái và kính nể.Người này có thể viết một bài hát như vậy, tuyệt đối là một thiên tài!“Mang danh sách chương trình ra đây!”Nữ giáo viên bỗng nhiên đứng dậy, đi tìm người phụ trách an bài tiết mục để lấy danh sách biểu diễn.Sau đó, nữ giáo viên lại nhìn về phía Giang Chu: “Em tên là gì?”“Giang Chu, Giang trong Trường Giang, Chu trong Chu(con thuyền)!”“Cô họ Vu, là người phụ trách bữa tiệc đón sinh viên mới năm nay, em không bị bệnh sợ hãi sân khấu chứ?”“Thưa cô Vu, em không sợ sân khấu.”“Được, vậy cô sẽ xếp bài hát này của em ở vị trí cuối cùng!”Cô Vu trợn mắt lên nói: “Tên nhóc nhà em nhất định sẽ nổi tiếng đấy!”Giang Chu nghe được câu này thì sửng sốt một chút.Chờ đã, mình không muốn nổi tiếng mà!Mình chỉ đến đây để tán vợ mình thôi mà!Chẳng may đám con gái cả trường đều thích mình thì làm sao bây giờ?Cô giáo, chúng ta có thể thương lượng lại một chút hay không.Em muốn đổi bài hátBài ‘dân làng của chúng tôi’ thì sao đây?Hay là bài ‘học cách kêu meo meo’?Dù sao cũng đừng để em nổi tiếng mà!Nhưng lời của Giang Chu vẫn chưa nói ra.Thì nữ giáo viên đã hào hứng mà rời khỏi phòng tập luyện.Cùng lúc đó, ánh mắt của Hứa Văn cũng ảm đảm đi vài phần.Cô ta biết, mình đã bị thay thế.Cũng không ai để ý đến cô ta nữa.Bởi vì ngay cả cô ta cũng bị bài hát này làm cho say.Trên đường trở về từ học viện Múa.Phùng Tư Nhược vừa đi vừa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên trời.Bình thường thì nàng quen với việc cúi đầu đi bộ hơn.Như vậy sẽ không có ai chú ý đến nàng.Nàng thật sự là kiểu người luôn lo lắng khi có người chú ý đến mình.Nhưng mà nàng cũng rất tò mò.Bầu trời ở Nagano như thế nào, vẫn là ấm áp như trước, hay là đã có gió nổi lên rồi đây?Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Nhìn gì thế, trên trời cũng không có máy bay mà, chẳng lẽ là bị tài năng của mình làm cho say mê rồi?”Phùng Tư Nhược mặt đỏ lên: “Có.

.

.

có!”Hử?Có cái gì?Có bị say mê sao?Giang Chu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.Con bà nó, trên trời thật sự có máy bay bay ngang qua này.Hắn vốn định đùa giỡn Phùng Tư Nhược một chút, hiện giờ lại không biết nói tiếp thế nào.Từ Hạo Đông kia cũng rất cố gắng, ngày nào cũng ở ký túc xá bắn máy bay, làm sao trên trời vẫn còn nhiều máy bay như vậy?!Vì vậy, hai người đều chìm vào yên lặng.Nhưng điều làm cho Giang Chu bất ngờ chính là.Không lâu sau, Từ Hạo Đông lại chủ động mở miệng trước.“Bài hát kia.

.

.

thật là do bạn viết?”“Ừm, là mình tự sao chép!” Giang Chu trả lời rất thành thực.Đây cũng là không có cách nào khác.Nói dối với người khác thì dễ dàng, ít nhất thì cũng không cần bận tâm.Nhưng cô gái này thì khác, một thời gian nữa nàng sẽ không còn chứng sợ đám đông nữa, mà còn biết làm nũng với mình.Chẳng may nàng bảo mình viết cho nàng một bài hát thì làm sao bây giờ?Phùng Tư Nhược liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, nhỏ giọng nói: “Mình thích nó.”“Được rồi, vừa rồi mình hơi khiêm tốn, chính là mình viết, thích không?”Giang Chu lại cợt nhả, nhưng trong lòng thì lại thấy hơi đau lòng.Hắn biết vì sao Phùng Tư Nhược lại thích bài hát này.Bởi vì, đối với những người có chứng bệnh sợ hãi đám đông như Phùng Tư Nhược mà nói, thì làm sao có thể kiềm chế được trước thế giới rộng lớn này?Chỉ là trước khi mình xuất hiện, thì chưa từng có người nào dẫn nàng đi xem thế giới này thôi.“.

.

.”Sau đó, lại là một thời gian dài yên lặng.Ngay từ đầu, Giang Chu còn định giả bộ thâm trầm như nàng.Nhưng chưa được ba phút thì hắn đã không nhịn được.“Mình nói thật vậy, mình muốn cua bạn!”Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì trong lòng liền hoảng hốt, lập tức nhấc chân lên chạy.Đừng thấy cô gái nhỏ này bình thường không biểu hiện ra.Nhưng thật sự chạy rất nhanh!.

Chapter
1 Chương 1: Tỏ Tình Bị Từ Chối
2 Chương 2: Tố Cáo Tội Phạm Nhận Tiền Thưởng!
3 Chương 3: Lạt Mềm Buộc Chặt
4 Chương 4: Giả Vờ Phóng Khoáng!
5 Chương 5: Hoa Khôi Bối Rối!
6 Chương 6: Mình Thật Sự Đến Báo Án Mà!
7 Chương 7: Giang Chu Quá Xúc Động Rồi!
8 Chương 8: Lạt Mềm Buộc Chặt Hữu Dụng Như Vậy
9 Chương 9: Phân Vân Chính Là Bắt Đầu Rơi Vào Tay Giặc!
10 Chương 10: Du Lịch Không Có Hứng Thú!
11 Chương 11: Tại Sao Lại Xuất Hiện Ở Đây
12 Chương 12: Đúng Vậy Nữ Thần Đang Ở Trong Nhà Tôi!
13 Chương 13: Đánh Mặt Vô Hình Là Trí Mạng Nhất!
14 Chương 14: Chưa Bao Giờ Có Hứng Thú Cả!
15 Chương 15: Tài Chính Tăng!
16 Chương 16: Trẻ Ranh Lại Giả Bộ Trưởng Thành!
17 Chương 17: Sở Ngữ Vi Tìm Lại Tự Tin!
18 Chương 18: Làm Ăn Gì Kiếm Được Một Triệu
19 Chương 19: Cha Mẹ Cho Con Làm Liếm Cẩu
20 Chương 20: Mua Xe
21 Chương 21: Tiền Không Tiêu Chỉ Là Đống Giấy Vụn!
22 Chương 22: Em Gái Em Bẫy Anh À!
23 Chương 23: Siêu Mỏng Cánh!
24 Chương 24: Trùng Hợp Vậy!
25 Chương 25: Càng To Càng Dày Lót Chân Càng Thoải Mái!
26 Chương 26: Ai Đến Cũng Không Được!
27 Chương 27: Nên Gặp Nhau Thì Sẽ Gặp Nhau!
28 Chương 28: Chú Không Đi!
29 Chương 29: Công Cụ Cũng Chuẩn Bị Xong Rồi!
30 Chương 30: Hoa Khôi Bỗng Nhiên Biết Nghe Lời!
31 Chương 31: Tôi Là Phụ Huynh Học Sinh!
32 Chương 32: Một Câu Nói Làm Cho Nàng Cảm Động Đến Phát Khóc!
33 Chương 33: Yên Lặng Xem Trang Bức!
34 Chương 34: Xin Chào Bần Đạo Là Giang Cặn Bã Nam
35 Chương 35: Cơ Hội!
36 Chương 36: Thích Tán Gái Nhưng Lại Là Một Chàng Trai Tốt!
37 Chương 37: Người Đã Định Trước Trở Thành Vợ Tôi!
38 Chương 38: Bạn Trai Mình Sẽ Đến Đón!
39 Chương 39: 36 Kế Trong Tình Yêu!
40 Chương 40: Ba Ảo Giác Lớn Trong Cuộc Sống Cô Ấy Thích Mình!
41 Chương 41: Là Bạn Bè Là Người Yêu
42 Chương 42: Xin Đừng Thích Mình!
43 Chương 43: Có Chuyện Gì Quan Trọng Hơn Tán Gái
44 Chương 44: Huấn Luyện Quân Sự!
45 Chương 45: Tôi Muốn Tìm Vợ!
46 Chương 46: Sau Này Em Chính Là Vợ Anh!
47 Chương 47: Chào Chị Dâu!
48 Chương 48: Chỉ Một Người Có Thể Ở Lại!
49 Chương 49: Tôi Từng Mê Muội Trước Thế Giới Rộng Lớn Này
50 Chương 50: Nói Thật Vậy Mình Muốn Cua Bạn!
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Tỏ Tình Bị Từ Chối
2
Chương 2: Tố Cáo Tội Phạm Nhận Tiền Thưởng!
3
Chương 3: Lạt Mềm Buộc Chặt
4
Chương 4: Giả Vờ Phóng Khoáng!
5
Chương 5: Hoa Khôi Bối Rối!
6
Chương 6: Mình Thật Sự Đến Báo Án Mà!
7
Chương 7: Giang Chu Quá Xúc Động Rồi!
8
Chương 8: Lạt Mềm Buộc Chặt Hữu Dụng Như Vậy
9
Chương 9: Phân Vân Chính Là Bắt Đầu Rơi Vào Tay Giặc!
10
Chương 10: Du Lịch Không Có Hứng Thú!
11
Chương 11: Tại Sao Lại Xuất Hiện Ở Đây
12
Chương 12: Đúng Vậy Nữ Thần Đang Ở Trong Nhà Tôi!
13
Chương 13: Đánh Mặt Vô Hình Là Trí Mạng Nhất!
14
Chương 14: Chưa Bao Giờ Có Hứng Thú Cả!
15
Chương 15: Tài Chính Tăng!
16
Chương 16: Trẻ Ranh Lại Giả Bộ Trưởng Thành!
17
Chương 17: Sở Ngữ Vi Tìm Lại Tự Tin!
18
Chương 18: Làm Ăn Gì Kiếm Được Một Triệu
19
Chương 19: Cha Mẹ Cho Con Làm Liếm Cẩu
20
Chương 20: Mua Xe
21
Chương 21: Tiền Không Tiêu Chỉ Là Đống Giấy Vụn!
22
Chương 22: Em Gái Em Bẫy Anh À!
23
Chương 23: Siêu Mỏng Cánh!
24
Chương 24: Trùng Hợp Vậy!
25
Chương 25: Càng To Càng Dày Lót Chân Càng Thoải Mái!
26
Chương 26: Ai Đến Cũng Không Được!
27
Chương 27: Nên Gặp Nhau Thì Sẽ Gặp Nhau!
28
Chương 28: Chú Không Đi!
29
Chương 29: Công Cụ Cũng Chuẩn Bị Xong Rồi!
30
Chương 30: Hoa Khôi Bỗng Nhiên Biết Nghe Lời!
31
Chương 31: Tôi Là Phụ Huynh Học Sinh!
32
Chương 32: Một Câu Nói Làm Cho Nàng Cảm Động Đến Phát Khóc!
33
Chương 33: Yên Lặng Xem Trang Bức!
34
Chương 34: Xin Chào Bần Đạo Là Giang Cặn Bã Nam
35
Chương 35: Cơ Hội!
36
Chương 36: Thích Tán Gái Nhưng Lại Là Một Chàng Trai Tốt!
37
Chương 37: Người Đã Định Trước Trở Thành Vợ Tôi!
38
Chương 38: Bạn Trai Mình Sẽ Đến Đón!
39
Chương 39: 36 Kế Trong Tình Yêu!
40
Chương 40: Ba Ảo Giác Lớn Trong Cuộc Sống Cô Ấy Thích Mình!
41
Chương 41: Là Bạn Bè Là Người Yêu
42
Chương 42: Xin Đừng Thích Mình!
43
Chương 43: Có Chuyện Gì Quan Trọng Hơn Tán Gái
44
Chương 44: Huấn Luyện Quân Sự!
45
Chương 45: Tôi Muốn Tìm Vợ!
46
Chương 46: Sau Này Em Chính Là Vợ Anh!
47
Chương 47: Chào Chị Dâu!
48
Chương 48: Chỉ Một Người Có Thể Ở Lại!
49
Chương 49: Tôi Từng Mê Muội Trước Thế Giới Rộng Lớn Này
50
Chương 50: Nói Thật Vậy Mình Muốn Cua Bạn!