Chương 50: Chơi game

Nạn nhân Vương Lệ Hoa có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, bình thường ít nói chuyện với người lạ, độc hành, không có kẻ thù. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, nạn nhân mất tích vào khoảng đầu tháng chín.

Ngày mùng tám mùng chín, có người từng nhìn thấy cháu gái bà ta xuất hiện lảng vảng quanh nhà của bà. Qua vài lần theo dõi, tình nghi của vụ án được khóa chặt trên hai người là cháu gái và cậu bạn trai của cô ta.

Vụ án chỉ có một người liên quan duy nhất đến nạn nhân. Vương Đan, chính là cháu gái mười bảy tuổi của bà Vương Lệ Hoa. Từ khi bà cô ta mất đi, chẳng trông thấy bất cứ sự bi thương nào trên gương mặt ấy.

“Chết thì chết thôi! Khóc lóc được ích gì. Không nghe người ta nói người chết không thể sống lại sao?” Vương Đan vừa nhai kẹo cao su vừa trả lời, vẻ mặt bất cần.

“Cô và nạn nhân có quan hệ thế nào?”

“Là quan hệ đó đó”, Vương Đan có vẻ mất kiên nhẫn: “Lão bà bà đó từ nhỏ đã hay đánh mắng tôi. Nhưng tôi nhịn, ai bảo bà ta là bà ngoại cơ chứ, nên không đánh trả.”

“Lần cuối cùng cô trông thấy nạn nhân là khi nào?”

“Cả tháng rồi”, Vương Đan khó chịu, “Chú cảnh sát à, các người hỏi nhiều lần lắm rồi. Tôi đã nói tôi không biết. Tôi ở cùng bạn trai, rất ít khi về ngôi nhà ấy, ai biết được lão bà bà chết như thế nào.”

“Lần cuối cùng gặp nạn nhân, tình hình bà ta ra sao?”

Vương Đan uốn éo: "Hết tiền thì về tìm bà ta thôi. Lão bà bà không cho tiền, còn lấy chổi đuổi tôi đi. Do vậy tôi chạy theo bạn trai không quay về nữa.”

“Căn cứ điều tra của cảnh sát, chúng tôi phát hiện, sau khi nạn nhân mất tích không lâu, cô đã đổi điện thoại. Tiền này từ đâu cô có.”

Vương Đan ngáp một cái: “Bạn trai cho được không?”

Thẩm vấn được một nửa, cửa phòng mở ra, Đường Tố cùng Hứa Luật bước vào, Đội trưởng Lý thông báo với cảnh viên đang phụ trách thẩm vấn giao lại cho hai người bọn họ.

“Sếp! Ai vậy???”, cảnh viên vừa tiếp nhận thẩm vấn lơ mơ.

“Không biết! Nghe nói chỉ cần ba tiếng là phá án.”

“Thật sao?”

“Ai biết! Cứ coi thế nào!”

***

Trong phòng thẩm vấn

Hứa Luật theo Đường Tố vào trong, muốn chứng kiến anh ra tay thế nào.

“Chơi game!”

Đường Tố ngồi trước mặt Vương Đan, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn.

Vương Đan sửng sốt, cô ta vốn nghĩ có đổi người khác cũng lặp lại mấy câu hỏi tương tự nhau, nên cô ta không sợ. Hỏi tới hỏi lui cũng thế thôi, cô ta đã sắp xếp cả rồi, còn sợ bọn họ thẩm vấn ư.

Không nghĩ đến người đàn ông này vào không nói chuyện vụ án mà chỉ mời cô chơi game.

Nhìn gương mặt anh tuấn của Đường Tố, vừa cao ráo vừa đẹp trai … là cảnh sát sao? Nếu vậy sao không mặc cảnh phục.

“Chơi trò gì?”, Vương Đan không nghĩ mình đang trong sở cảnh sát, giọng nói có thêm mấy phần lẳng lơ, ánh mắt liếc ngang liếc dọc Đường Tố … Hừm! Xem ra là tên nhà giàu.

Hứa Luật vô thức nhíu mày, cô cảm thấy khó chịu với hành vi của cô gái trước mắt mình.

“Chơi trò nối chữ”, Đường Tố bình thản, ngữ khí lạnh nhạt nêu lên quy tắc trò chơi: “Tôi nói từ đầu tiên, cô nói tiếp theo sau, trong đầu nghĩ ra từ gì thì nói từ đó. Không có bất cứ yêu cầu đặc biệt gì, một từ cũng được, hai từ cũng được; cứ nối tiếp, ai tốc độ nhanh hơn thì thắng.”

Nghe ra chẳng có gì khó.

Vương Đan hừ lạnh: “Thắng thì được gì?”

“Cô cứ thắng đi rồi nói!”

Vương Đan nhìn bộ dáng an nhàn thư thái của anh. Chơi thì chơi, cô ta không sợ: “Chơi!”

Đường Tố bắt đầu:

“Khí trời”

“Sáng sủa, cảnh sát!”

“Tội phạm, ca sĩ”

“Núi cao, ăn cơm”

“Cá, vận động”

Vương Đan nhíu mày một chút: “Lên giường, phụ nữ”

“Hứa Luật, túi xách”

Hứa Luật: “…”

Vương Đan: “Đồ trang điểm, cái ghế”

Tốc độ của Đường Tố rất nhanh, hầu như Vương Đan vừa nói ra từ nào anh đều có thể nối từ ngay lập tức. Vương Đan lúc đầu còn hơi chậm nhưng càng về sau tốc độ càng nhanh dần, không nghĩ ngợi.

Đường Tố: “Người già.”

“Bà lão, gối”

“Ngủ, cất tiền.”

“Ngăn tủ, hộp sắt”

Hai người nói qua nói lại gần hai mươi phút. Đường Tố kêu ngừng.

Vương Đan cho rằng biểu hiện của cô ta là rất tốt, gương mặt phấn chấn: “Sao? Không chơi?”

Đường Tố thả tay xuống, đứng dậy: “Cô ra ngoài được rồi!”

“Hả???”, Vương Đan đứng dậy: “Sao? Chịu thua?”

Đường Tố: “Tốc độ phản ứng của tôi bình quân 0.5s cho một câu, còn cô là 1.8s.”

Vương Đan trợn mắt, sau đó tức tối: “Chơi xấu!” rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.

Hứa Luật không hoài nghi khả năng tính toán thời gian của Đường Tố, tên đàn ông này chính là máy quét … mỗi phút đọc được hai ngàn từ kia kìa, dĩ nhiên tính giờ cũng không phải là chuyện khó.

“Người kế tiếp!”

Đường Tố vừa nói, Hứa Luật mau chóng cho mời người thứ hai vào.

Người tình nghi thứ hai là bạn trai của Vương Đan, hai mươi tuổi, vừa đặt mông xuống ghế, hắn đã nói: “Hỏi gì cũng có một câu thôi, lão bà bà kia chết không liên can gì đến tôi.”

Tên lưu manh này chơi game với Đường Tố không phối hợp như Vương Đan. Đường Tố trực tiếp đưa ra điều kiện, thắng ăn tiền, nghe đến tiền hắn sáng rỡ, trò chơi bắt đầu.

Đường Tố bắt đầu trước.

“Cảnh sát!”

“Rác rưởi, thối nát.”

“Buôn bán, tiền”

“Mua thuốc, bật lửa”

“Châm lửa, thi thể”

“Người chết, bà lão”

“Tử vong, giết người”

“Ngồi tù …”

Trò chơi cũng diễn ra khoảng hai mươi phút, Đường Tố cho ngừng.

Hắn nhìn Đường Tố: “Thua rồi? Trả tiền”, đến sở cảnh sát mà lại còn được tiền, ra ngoài nói với bọn đàn em chắc chắn hắn được ca tụng lên đến trời.

“Tốc độ của cậu khá hơn người trước một chút, khoảng chừng 1.2 giây”, Đường Tố nói tiếp, “Có điều … còn kém xa.”

Tên lưu manh nghe Đường Tố nói như vậy hắn không chịu. Hắn cho rằng mình đối đáp rất nhanh, hầu như không kịp nghĩ: “Bố nhà mày, không chơi được thì đừng chơi!”. Hắn cảm giác bị tên đàn ông mặt trắng thư sinh này đánh lừa, căm phẫn nhưng đây là sở cảnh sát, hắn không thể hành động lỗ mãng, chỉ còn cách giơ ngón tay giữa thẳng mặt Đường Tố, sau đó bị cảnh viên áp giải ra ngoài.

Tiếp theo là người tình nghi thứ ba, xem ra không quan hệ gì với hai người trước, nhưng cũng được Hứa Luật mời về lấy lời khai.

Lâm Chí Cường.

Lâm Chí Cường rất bất an, lo lắng. Cậu ta rụt rè ngồi lên ghế, nhìn Đường Tố không dám nói nửa lời.

Hứa Luật đứng yên một bên đánh giá Lâm Chí Cường.

Lâm Chí Cường kéo kéo gọng kiếng: “Cho hỏi … cho hỏi … có chuyện gì sao? Tôi … tôi … tôi không biết gì hết.”

Bên ngoài phòng thẩm vấn, mấy cảnh viên đang thảo luận.

“Sao đưa người chẳng chút liên quan nào về vậy. Xem đi tên nhóc bị dọa chết khiếp.”

“Ai biết, pháp y Hứa kêu giải về, trên đường về đây, nó sợ phát khóc.”

“Nhìn dáng vẻ của nó đi, không thể nào là nó được. Đội trưởng Lý có nhờ tôi đi điều tra, nó học cùng lớp với Vương Đan. Ở trường rất ngoan, bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng, cha mẹ làm việc ở bên ngoài, trong nhà nó ở với ông.”

Bên ngoài đám cảnh sát thì lao nhao bàn tán, còn trong phòng thẩm vấn Lâm Chí Cường chỉ biết … nói lắp bắp.

“… tôi … tôi không biết gì hết … các người đừng hỏi tôi.”

Lần này không phải Đường Tố hỏi mà anh để Hứa Luật thẩm vấn, còn anh thì ngồi yên, trong tay cầm giấy bút … không biết đang viết viết cái gì.

Chapter
1 Chương 1: Hứa luật
2 Chương 2: Đi dạy
3 Chương 3: Đường tố
4 Chương 4: Chạm mặt
5 Chương 5: Su
6 Chương 6: Gặp mặt
7 Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8 Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9 Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10 Chương 10: Tiết học đầu tiên
11 Chương 11: Màn kịch chia tay
12 Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13 Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14 Chương 14: Bữa tối của đường tố
15 Chương 15: Dương phỉ tử vong
16 Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17 Chương 17: Chú mạc thông
18 Chương 18: Chiếc váy đỏ
19 Chương 19: Phác họa nghi phạm
20 Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21 Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22 Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23 Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24 Chương 24: Phá án
25 Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26 Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27 Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28 Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29 Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30 Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31 Chương 31: Hơn cả an ủi
32 Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33 Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34 Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35 Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36 Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37 Chương 37: Chạm và sờ
38 Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39 Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40 Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41 Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42 Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43 Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44 Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45 Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46 Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47 Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48 Chương 48: Manh mối trong hình
49 Chương 49
50 Chương 50: Chơi game
51 Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52 Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53 Chương 53: Quay về hiện trường
54 Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55 Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56 Chương 56: Đêm giáng sinh!
57 Chương 57: À! đây là quà của tôi
58 Chương 58: Đường tố chạm mặt
59 Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60 Chương 60: Chu tây, chu triết
61 Chương 61: Bốn người ăn chung
62 Chương 62
63 Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64 Chương 64: Thất tình và mất mặt
65 Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66 Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67 Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68 Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69 Chương 69: Giáo sư
70 Chương 70: Kết án
71 Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72 Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73 Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74 Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75 Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76 Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77 Chương 77: Đường tố phân tích
78 Chương 78: Được cứu thoát
79 Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80 Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81 Chương 81: Đường tố - su t
82 Chương 82: Bữa tối dưới nến
83 Chương 83: Đường tố tỏ tình
84 Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85 Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86 Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87 Chương 87: Tô Đường giao chiến
88 Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89 Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90 Chương 90: Ác ma trở về
91 Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92 Chương 92: Tác chiến
93 Chương 93: Thật sự là một người???
94 Chương 94: Vượt qua
95 Chương 95: Hai kẻ gây án
96 Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97 Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98 Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99 Chương 99: Phá án
100 Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101 Chương 101: Your man
102 Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103 Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104 Chương 104: Ba người tiến đến
105 Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106 Chương 106: Phác họa chân dung
107 Chương 107: Giả án tự sát
108 Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109 Chương 109: Kết án – về nhà
110 Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111 Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112 Chương 112: Án mạng thứ hai
113 Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114 Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115 Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116 Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117 Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118 Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119 Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120 Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121 Chương 117-1: V53
122 Chương 117-2
123 Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124 Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125 Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126 Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127 Chương 119: Chào mừng quay về
128 Chương 120: Đại kết cục
Chapter

Updated 128 Episodes

1
Chương 1: Hứa luật
2
Chương 2: Đi dạy
3
Chương 3: Đường tố
4
Chương 4: Chạm mặt
5
Chương 5: Su
6
Chương 6: Gặp mặt
7
Chương 7: Một người đàn ông và bốn con mèo
8
Chương 8: Người đàn ông thích ăn cá
9
Chương 9: Người đàn ông làm điểm tâm
10
Chương 10: Tiết học đầu tiên
11
Chương 11: Màn kịch chia tay
12
Chương 12: Dạy dỗ thẩm mộng
13
Chương 13: Chỉ là bạn tốt
14
Chương 14: Bữa tối của đường tố
15
Chương 15: Dương phỉ tử vong
16
Chương 16: Hợp tác nghiệm thi
17
Chương 17: Chú mạc thông
18
Chương 18: Chiếc váy đỏ
19
Chương 19: Phác họa nghi phạm
20
Chương 20: Nhất định cô độc cả đời
21
Chương 21: Chỉ là chuyện cười
22
Chương 22: Nghe đường tố bàn truyện cổ tích
23
Chương 23: Bộ đồ ngủ hình mèo
24
Chương 24: Phá án
25
Chương 25: Giáo sư tâm lý học - đường tố
26
Chương 26: Giáo sư đường cáu bẳn
27
Chương 27: Chúng ta vui vẻ làm bằng hữu nhé!
28
Chương 28: Một câu Hứa Luật, hai câu Hứa Luật
29
Chương 29: Đường đại miêu và hứa bạch thử
30
Chương 30: Khó có thể đối mặt với chiếc bánh ngọt
31
Chương 31: Hơn cả an ủi
32
Chương 32: Giáo sư đường luận chuyện quần áo
33
Chương 33: Tử thi ‘ướp mỡ’
34
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
35
Chương 35: Hormone nữ chết tiệt
36
Chương 36: Cô sờ soạng tôi?!?
37
Chương 37: Chạm và sờ
38
Chương 38: Chứng kiến đường tố giở trò
39
Chương 39: Tiểu quái vật nguy hiểm mê người
40
Chương 40: Người anh cả nguy hiểm nhà họ đường
41
Chương 41: Lễ ra mắt của đường tu
42
Chương 42: Bây giờ cô đồng ý nói chuyện với tôi chưa?
43
Chương 43: Đường tố! anh chính là thiên tài eq
44
Chương 44: Người đàn ông liên quan đến su. t
45
Chương 45: Nghiên cứu hiện tượng phóng hormone
46
Chương 46: Hứa luật! phụ nữ???
47
Chương 47: Mắc bệnh sạch sẽ mà còn thêm soi mói
48
Chương 48: Manh mối trong hình
49
Chương 49
50
Chương 50: Chơi game
51
Chương 51: Kết thúc và bắt đầu
52
Chương 52: Lúc này mới chính thức bắt đầu
53
Chương 53: Quay về hiện trường
54
Chương 54: Giáng sinh sắp đến rồi
55
Chương 55: Nha đầu lừa đảo
56
Chương 56: Đêm giáng sinh!
57
Chương 57: À! đây là quà của tôi
58
Chương 58: Đường tố chạm mặt
59
Chương 59: Không cách nào đối diện với trái chuối
60
Chương 60: Chu tây, chu triết
61
Chương 61: Bốn người ăn chung
62
Chương 62
63
Chương 63: Hạnh phúc ngu ngốc
64
Chương 64: Thất tình và mất mặt
65
Chương 65: Mùi hương nồng nàn ấm áp
66
Chương 66: Nửa biến thái hay hoàn toàn biến thái
67
Chương 67: Phác họa chân dung và các chi tiết nhỏ
68
Chương 68: Đường tố, một nụ cười sinh muôn vẻ đẹp*
69
Chương 69: Giáo sư
70
Chương 70: Kết án
71
Chương 71: Liên quan đến vấn đề năng lực của giáo sư Đường
72
Chương 72: Kỹ thuật của đường tố
73
Chương 73: Cây vạn tuế trổ bông
74
Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt
75
Chương 75: Tài hoa của đường nhị thiếu
76
Chương 76: Đóng vai bạn gái tôi
77
Chương 77: Đường tố phân tích
78
Chương 78: Được cứu thoát
79
Chương 79: Dù sao tối qua cô ấy cũng là bạn gái của tôi
80
Chương 80: Núi không đến tìm ta, ta liền đến tìm núi
81
Chương 81: Đường tố - su t
82
Chương 82: Bữa tối dưới nến
83
Chương 83: Đường tố tỏ tình
84
Chương 84: Hứa luật! chúng ta hôn nhau đi!
85
Chương 85: Nụ hôn xác định quan hệ
86
Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi
87
Chương 87: Tô Đường giao chiến
88
Chương 88: Thi thể Lâm Bình
89
Chương 89: Anh muốn trở thành anh hùng của em
90
Chương 90: Ác ma trở về
91
Chương 91: Đường Tố và Benedict Cumberbatch*
92
Chương 92: Tác chiến
93
Chương 93: Thật sự là một người???
94
Chương 94: Vượt qua
95
Chương 95: Hai kẻ gây án
96
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
97
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
98
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
99
Chương 99: Phá án
100
Chương 100: Trọng điểm là vụ án đã kết thúc
101
Chương 101: Your man
102
Chương 102: Đường Tố say rượu đáng yêu
103
Chương 103: Khả năng tương thích của Win 95 và Win 8
104
Chương 104: Ba người tiến đến
105
Chương 105: Án mất tích liên hoàn
106
Chương 106: Phác họa chân dung
107
Chương 107: Giả án tự sát
108
Chương 108: Sau khi trở về, ‘ăn’ ngay lập tức
109
Chương 109: Kết án – về nhà
110
Chương 110: Thời gian thuộc về anh
111
Chương 111: Cô Hứa! Thỏa mãn, xin mời ký nhận!
112
Chương 112: Án mạng thứ hai
113
Chương 113-1: Án mạng liên hoàn (1)
114
Chương 113-2: Án mạng liên hoàn (2)
115
Chương 113-3: Án mạng liên hoàn (3)
116
Chương 114: Báo trước – Hứa Luật
117
Chương 115-1: Nhược điểm (1)
118
Chương 115-2: Nhược điểm (2)
119
Chương 116-1: Gợi ý - vô thức giết người (1)
120
Chương 116-2: Gợi ý - vô thức giết người (2)
121
Chương 117-1: V53
122
Chương 117-2
123
Chương 118-1: Được cứu thoát (1)
124
Chương 118-2: Được cứu thoát (2)
125
Chương 118-3: Được cứu thoát (3)
126
Chương 118-4: Được cứu thoát (4)
127
Chương 119: Chào mừng quay về
128
Chương 120: Đại kết cục