Chương 5: Độc dược

Edit: Han

Đại điện yên tĩnh, ánh sáng không nhiều lắm, cơ hồ ngưng kết trong không khí, chỉ nghe được hô hấp dồn dập hoảng sợ do bị kinh hách quá độ của Nhiễm Diên, Công tử Thịnh cười nhạo một tiếng đến gần, đế giầy màu đen thêu bàn long tùy ý đá đá đầu người trên đất.

"Hắn muốn giết phu nhân, ta giúp phu nhân giết hắn, chẳng nhẽ phu nhân không cao hứng sao?"

Máu tươi trên đầu người bị đao kiếm chém xuống còn chưa hoàn toàn khô lại, hiển nhiên là mới chặt bỏ không lâu, khuôn mặt ôn nhu mà Nhiễm Diên thường ngày hay tán thưởng lúc này cực kỳ dữ tợn, không khó để hình dung ra trước khi chết là cỡ nào phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

Nhiễm Diên há miệng thở dốc, lại phát không ra một tia thanh âm, nàng quá mức sợ hãi, cả người ngăn không được run rẩy, phát ngốc mà nhìn đầu người trên mặt đất, tựa hồ như quên mất phải dời đi tầm mắt.

Tiếp theo người mà hắn muốn giết, đó là nàng đi.........

Công tử Thịnh lần thứ hai đến gần Nhiễm Diên, mỹ lệ như nàng, giờ phút này nhu nhược giống như hoa bị vùi dập, làm người ta nhịn không được muốn hái, nắm ở trong tay tùy ý chà đạp.

"Ta không phải người mà thiên mệnh đã chọn, phu nhân liền trăm phương ngàn kế muốn giết ta, hiện tại ta đã trở về, phu nhân lại nói thử xem, cái gì là thiên mệnh?"

Hắn ngồi xổm bên cạnh người nàng, tay phải bóp trụ hàm dưới của nàng bỗng nhiên nâng lên, thưởng thức thật gần hoa nhan khuynh thành tái nhợt không còn chút máu, nhịn không được dùng lòng bàn tay trái ở trên gò má nàng du tẩu, tham lam cảm xúc da thịt nàng tinh tế trơn mềm.

Hắn nghiễm nhiên trở thành địa ngục Tu La, từng chút từng chút phá hủy nàng.

Đại não Nhiễm Diên trống rỗng, hốc mắt dâng lên lệ nóng ấm áp, trong gang tấc tất cả đều là hơi thở cường đại áp bách của nam nhân xa lạ, nhìn đến cặp mắt tràn đầy sát ý tàn nhẫn của Quý Thịnh càng làm nàng run rẩy hơn.

Nàng cho rằng thiên mệnh là Trọng Tuyên....

"Sai rồi, ta sai rồi, đừng giết ta, đừng giết ta."

Hàm dưới bị Quý Thịnh véo đến đau nhức, Nhiễm Diên hiểu rõ tầm quan trọng của giờ phút này, nàng run giọng khẩn cầu, mắt đẹp lệ nóng giống như trân châu rơi xuống trên mặt.

Quý Thịnh tựa hồ phá lệ hưởng thụ nàng mềm yếu vô lực như vậy, lòng bàn tay vuốt ve trên mặt nàng cũng dần trở nên nhẹ nhàng yêu thương hơn, có trời mới biết, hắn mơ ước nàng đã bao nhiêu lâu rồi, tựa hồ là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tâm tư luôn trầm tĩnh liền trở nên cuồng động khô nóng.

Chỉ là, nàng lại lựa chọn Trọng Tuyên, mà muốn giết hắn.

"Bảo bối không ngoan, là phải chịu trừng phạt."

Môi hắn áp chế, hôn thật mạnh lên đôi môi phấn hồng run rẩy không thôi của nàng, kiều nộn mềm mịn, so với tưởng tượng của hắn còn muốn thơm ngọt hơn nhiều, trong nháy mắt này, hắn liền bị mê hoặc.

Hai lỗ tai Nhiễm Diên ù ù, hơi thở nóng bỏng thuộc về nam nhân tránh cũng không thể tránh được phất vào má nàng, mang theo mấy phần điên cuồng đem nàng quấn quanh không lối thoát, ngay khi hắn ý đồ muốn đem đầu lưỡi chui vào trong miệng nàng, nàng nổi điên đẩy hắn ra.

"Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"

Tính đến cuối cùng, Nhiễm Diên cũng không dám nghĩ đến, Quý Thịnh thế nhưng sẽ nổi lên tâm tư xấu xa với nàng!

"Ngươi đừng quên, ta hiện tại vẫn là phi tử của phụ vương ngươi."

Nói xong những lời này, ngay cả chính Nhiễm Diên cũng cảm thấy thấy không có mấy tác dụng, thời kỳ Xuân Thu chiến loạn cũng không quá coi trọng nhân luân, cha cùng con dâu, con cùng phụ phi, ở các quốc gia công thất đều có rất nhiều, chỉ cần ngươi đủ cường đại, thủ đoạn đủ lợi hại, trong loạn thế liền có thể muốn làm gì thì làm.

Quả nhiên, Quý Thịnh không kiềm chế được trầm giọng cười nhạt, nheo lại đôi mắt hàn quang đáng sợ, chậm rãi đứng dậy.

"Rất nhanh, liền không phải."

Lập Chính Điện là địa phương mà các đời Yến Vương xử lý chính vụ, tẩm cung quân vương ở ngay nhà ấm trong nhị điện phía sau, Nhiễm Diên bị Quý Thịnh kéo tới nhà ấm trong điện, cung nhân hầu điện đều cúi đầu im miệng không nói.

"Buông ta ra! Buông ta ra!"

Tuy là âm thanh la hét sắc nhọn, nhưng giọng của Nhiễm Diên vẫn cực kỳ dễ nghe như cũ, lão Yến Vương ở trên giường bệnh rất mau liền nghe được động tĩnh, ho khan kịch liệt ghé mắt ra xem, chỉ thấy nhi tử út của lão đang túm tiểu phu nhân tuổi trẻ mỹ mạo.

"A, A Diên.....Khụ khụ!"

"Đại Vương! Đại Vương cứu ta~"

Lão Yến Vương phẫn nộ muốn đứng dậy, lại ngã một cái thật mạnh trở về long sàng, phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên thái dương đều nổi lên, đôi mắt vẩn đục hung tợn trừng Quý Thịnh.

"Nghịch, nghịch tử! Ngươi, ngươi muốn làm gì!"

Quý Thịnh không nói mà cười lạnh, bắt lấy thân mình nhỏ xinh của Nhiễm Diên, không tốn chút sức lực nào đã đem nàng đẩy về phía long sàng, ôm lấy eo thon của nàng, kiềm chế thân thể nữ tử đang vùng vẫy, sợ hãi giãy giụa không cam chịu, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.

"Ngoan, đã đến lúc trừng phạt."

Rất nhanh, Nhiễm Diên liền biết vì sao Quý Thịnh gọi là trừng phạt, nhìn người hầu bưng bàn sơn mà đến, chén thuốc mạ vàng cùng nước thuốc màu đen còn tản ra từng đợt từng đợt khói nóng, Quý Thịnh tiếp nhận chén thuốc liền nhét vào trong tay Nhiễm Diên.

"Phụ vương tựa hồ bệnh càng ngày càng nặng, phu nhân còn không mau cho người dùng dược."

Hắn hết sức thân mật dán vào tai nàng, nhiệt khí trầm nóng thổi qua vành tai phấn nộn của nàng, tay to cầm sẵn đôi tay nàng mảnh khảnh, không để nàng làm nghiêng đổ chén thuốc.

"Đây, đây là cái gì?" Nhiễm Diên tránh không thoát được, cả người bị Quý Thịnh ôm vào trong ngực, tay phải bị hắn khống chế cầm lấy muỗng ngọc múc canh dược, đút về phía lão Yến Vương.

"Độc dược a"

Hắn cười hôn lên gò má nàng, dùng khẩu khí vô cùng nhẹ nhàng trình bày sự thật tàn nhẫn nhất.

"Không! Không thể!"

Nhiễm Diên khủng hoảng liều mạng giãy giụa, nhưng chung quy vẫn không đọ được với sức lực của Quý Thịnh, mắt thấy chén thuốc đã tới gần bên miệng của lão Yến Vương, nước thuốc màu đen lại bị lão Yến Vương đẩy ra.

"Nghịch tử không thể, không thể sống!"

Quý Thịnh âm trầm rũ mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ thần sắc đạm nhiên, rất nhanh có cung nhân tiến lên, mỗi bên trái phải đè lão Yến Vương lại, ở trong tiếng thét chói tai bất lực của Nhiễm Diên, nắm tay nàng, rốt cuộc đem một muỗng độc dược đổ vào trong miệng quân vương.....

Chapter
1 Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2 Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3 Chương 3: Trở thành tù binh
4 Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5 Chương 5: Độc dược
6 Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7 Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8 Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9 Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10 Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11 Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12 Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13 Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14 Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15 Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16 Chương 16: Cắm đến tận cùng
17 Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18 Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19 Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20 Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21 Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22 Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23 Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24 Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25 Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26 Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27 Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28 Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29 Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30 Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31 Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32 Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33 Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34 Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35 Chương 35: Đại Vương ghen
36 Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37 Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38 Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39 Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40 Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41 Chương 41: Chim gãy cánh
42 Chương 42: Thành công thoát đi
43 Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44 Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45 Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46 Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47 Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48 Chương 48: Vị hôn thê
49 Chương 49: Lại hồi Yến cung
50 Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51 Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52 Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53 Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54 Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55 Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56 Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57 Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58 Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59 Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60 Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61 Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62 Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63 Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64 Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65 Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66 Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67 Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68 Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69 Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70 Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71 Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72 Chương 72: Ám sát
73 Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74 Chương 74: Nếu ta chết
75 Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76 Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77 Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78 Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79 Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80 Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81 Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82 Chương 82: Ăn ngon không?
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2
Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3
Chương 3: Trở thành tù binh
4
Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5
Chương 5: Độc dược
6
Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7
Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8
Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9
Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10
Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11
Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12
Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13
Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14
Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15
Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16
Chương 16: Cắm đến tận cùng
17
Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18
Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19
Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20
Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21
Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22
Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23
Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24
Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25
Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26
Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27
Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28
Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29
Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30
Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31
Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32
Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33
Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34
Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35
Chương 35: Đại Vương ghen
36
Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37
Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38
Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39
Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40
Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41
Chương 41: Chim gãy cánh
42
Chương 42: Thành công thoát đi
43
Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44
Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45
Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46
Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47
Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48
Chương 48: Vị hôn thê
49
Chương 49: Lại hồi Yến cung
50
Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51
Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52
Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53
Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54
Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55
Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56
Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57
Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58
Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59
Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60
Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61
Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62
Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63
Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64
Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65
Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66
Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67
Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68
Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69
Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70
Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71
Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72
Chương 72: Ám sát
73
Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74
Chương 74: Nếu ta chết
75
Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76
Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77
Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78
Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79
Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80
Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81
Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82
Chương 82: Ăn ngon không?