Chương 5: Dâng hương gặp chuyện không may

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Dung Khanh dậy thật sớm, tắm rửa thay y phục, đến chỗ lão phu nhân bồi bà cùng ăn sáng.

Vừa mới bước chân ra cửa liền chạm mặt đại phu nhân cùng Mộ Dung Tuyết, thần thái hai người có vẻ không tốt, vẻ mặt Mộ Dung Khanh tươi cười, tiến lên hành lễ, "Mẫu thân, sớm."

"Sớm." Đại phu nhân tươi cười, liếc mắt nhìn thật sâu Mộ Dung Khanh một cái, xoay người đi vào.

Mộ Dung Tuyết bước lại gần, hừ lạnh một tiếng, "Ngược lại tâm tình đại tỷ thật tốt, cũng không biết làm tướng quân phủ chúng ta chọc phải cái loại gièm pha nào? Ngày hôm qua tuy rằng ngươi chạy được về đến đây, nhưng ai biết được trên đường ngươi đã gặp phải chuyện gì?"

Ánh mắt của nàng ta như xuyên thấu qua y phục nhìn thấy cơ thể bên trong của nàng, loại cảm giác này làm cho Mộ Dung Khanh cực kì khó chịu.

Tiện nhân, rõ ràng ngày hôm qua bọn cường đạo đã lấy hết y phục của nàng, đáng chết, làm như thế nào nàng có thể về đến đây?

Buổi tối ngày hôm qua, Mộ Dung Tuyết cùng đại phu nhân đã suy nghĩ nát óc cũng không biết được rốt cuộc sự việc tại sao lại thế này, một kế hoạch tốt cứ như vậy mà thất bại. Sáng nay nhìn thấy nàng, trong lòng như thế nào lại không hận.

Nếu sáng sớm không phải đại phu nhân dặn dò không được sốt ruột, không được mất bình tĩnh, lại tìm một cơ hội khác để xuống tay, nàng đã không để yên cho tiện nhân kia.

Mộ Dung Khanh cũng không biết gì, tầm mắt từ từ chậm rãi hạ xuống trên người Mộ Dung Tuyết, dịu dàng cười, "Tam muội, xiêm y ngươi mặc nhìn thật tốt, chắc là kiểu dáng mới ra của thường phường nổi tiếng kinh thành đi, thật đẹp mắt."

"Ngươi có ý tứ gì?" Được người khen tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Mộ Dung Tuyết không biết vì sao lại có cảm giác sởn tóc gáy.

Mộ Dung Khanh cúi đầu cười, nàng có thể là có ý gì, nhưng mà lại nghĩ, y phục tốt như vậy lại mặc trên người có tâm địa đen tối thật là lãng phí. Không biết sau khi cởi ra, có thể hay không đẹp hơn một chút.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy đẹp mắt, nghĩ chốc nữa cũng bảo mẫu thân cho người may cho ta một bộ. Tam muội, thời gian không còn sớm, tổ mẫu còn đang chờ, chúng ta vào đi thôi." Cũng không quan tâm Mộ Dung Tuyết nghĩ như thế nào, Mộ Dung Khanh cười tủm tỉm dặn dò một tiếng liền đi vào.

Một chân bước vào bên trong, Mộ Dung Khanh đột nhiên quay đầu lại về phía nhị tiểu thư tướng quân phủ Mộ Dung Lệ luôn trốn tránh không dám gặp người vẫy tay, "Nhị muội, ngươi đứng thất thần làm cái gì, mau vào đi thôi."

Mộ Dung Lệ chính là nữ nhi của Tam di nương tướng quân phủ, nhát gan sợ phiền phức, bình thường gặp người đầu cũng không dám ngẩng lên. Kì thật bộ dạng nàng không tệ, mặt tròn, mắt to, hơn nữa bộ dạng rụt rè, quả thực là một tiểu giai nhân thanh tú.

Chỉ tiếc, nàng luôn cúi thấp đầu, không hề cảm giác tồn tại.

Kiếp trước, cuối cùng nàng gả vào phủ Lục hoàng tử làm thị thiếp, không quá hai tháng liền bạo bệnh mà chết, là một nha đầu đáng thương.

Mình có thể được trọng sinh, cũng không đại biểu cho tất cả mọi người đều có thể may mắn như vậy.

Thời điểm này nhìn thấy Mộ Dung Lệ, tự dưng Mộ Dung Khanh dâng lên một cỗ thương tiếc. Nếu có thể nàng liền giúp một phen, hi vọng sẽ không giống như trước, hồng nhan bạc mệnh.

Mộ Dung Lệ thụ sủng nhược kinh, không thể tin được Mộ Dung Khanh lại có thể cùng mình nói chuyện. Vừa định mở miệng nói cái gì liền cảm nhận được tầm mắt Mộ Dung Tuyết đang trừng tới, lúc này liền vội vàng cúi đầu, thân mình cũng rụt lại một bên.

Thấy thế, Mộ Dung Khanh không khỏi hừ lạnh một tiếng, xoay người lại, trực tiếp bắt lấy cổ tay Mộ Dung Lệ, kéo nàng đi, "Cũng không thể để tổ mẫu phải chờ."

Bên ngoài Mộ Dung Tuyết tức giận đến sắp nổi điên, trong lòng càng thêm phẫn hận. "Mộ Dung Khanh, xem ngươi có thể đắc ý tới lúc nào."

Đoàn người sau khi ăn xong, lão phu nhân liền an bài mọi người đi Định Quốc Tự ở ngoại ô.

Đến nơi, chủ trì Định Quốc Tự đích thân đón tiếp, dâng hương, xin săm, giải săm, chuyện này một phen được an bài xuống dưới, lúc này chủ trì tự mình đưa lão phu nhân đến một hậu viện yên tĩnh phía sau nghỉ ngơi.

Lão phu nhân lớn tuổi, sức khỏe vốn không tốt, mệt mỏi cho tới trưa, trở lại tĩnh thất liền ngủ lại, nghỉ ngơi một lát, ăn đồ chay rồi quay lại phủ.

Mộ Dung Khanh cùng lão phu nhân một phòng, đại phu nhân cùng Mộ Dung Tuyết một phòng, còn lại Mộ Dung Lệ cùng Mộ Dung Yên chưa đến mười tuổi chung một phòng.

Mộ Dung Khanh hầu hạ lão phu nhân nằm xuống, còn mình lại lẳng lặng ngồi vào một bên giường xem sách. Nàng biết chữ không nhiều lắm, lúc này lâm trận mới mài gươm, cũng là không có biện pháp khác.

Cũng may nàng vốn thông tuệ, mặc dù chậm chút, nhưng so với một bao cỏ thì mạnh hơn.

Sau nửa nén hương, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng động la hét ầm ĩ. Mộ Dung Khanh buông sách trong tay, nghiêng đầu nhìn lão phu một cái.

Không bao lâu, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, là kim mụ mụ người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân đi tới. Nhìn thấy Mộ Dung Khanh rất nhanh hành lễ, "Đại tiểu thư."

"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Dung Khanh hỏi.

"Không thấy Tam tiểu thư đâu?" Sắc mặt Kim mụ mụ rất khó coi, nữ quyến xuất môn sợ nhất là sinh sự, cuối cùng không ngờ tới vẫn xảy ra chuyện như vậy.

"Sao lại thế này?" Mộ Dung Khanh ngưng mi, "Mộ Dung phủ mỗi tháng đều tới dâng hương, Tam muội đối với nơi này quen thuộc như vậy, như thế nào chạy linh tinh. Nhưng phái người tìm qua, có hay không ham chơi chạy xa?"

"Tìm, đại phu nhân đã phái người đi ra ngoài tìm, nhưng vẫn chưa có tin tức. Chuyện lớn như vậy nô tỳ không dám giấu diếm lão phu nhân, nên mới lại đây bẩm báo lão phu nhân."

"Nhưng mà Kim mụ mụ, vậy làm phiền ngươi đánh thức tổ mẫu đi."

"Dạ, đại tiểu thư." Kim mụ mụ rất nhanh đáp ứng một tiếng, làm sao còn dám trì hoãn. Đây chính là tiểu thư tướng quân phủ, nhưng lại gặp phải chuyện không may phải làm sao bây giờ?

Bất an lắc đầu, nàng rất nhanh đi đến trước tháp, nhẹ giọng đánh thức lão phu nhân.

Nghe nói không thấy Mộ Dung Tuyết, lão phu nhân cũng có chút khiếp sợ. "Vì Sao lại xảy ra chuyện này, đi, ta cũng đi xem một chút."

Lão phu nhân buồn bực dị thường, lúc này dẫn mọi người xuất môn.

Đại phu nhân nghênh diện tiến vào, hốc mắt đỏ lên, "Lão phu nhân, làm sao bây giờ, không thấy Tuyết nhi."

"Gấp cái gì, đây là Định Quốc Tự, làm sao có thể gặp chuyện không may? Mau đi thông tri trụ trì phương trượng, phái người đi tìm."

"Đã phía người đi thông tri, nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức."

Lão phu nhân nâng mi, chỉ cảm thấy việc này rất kì quái, đại phu nhân từ trước đến nay cẩn thận, như thế nào lại không đem việc này xem trọng.

Khi nói chuyện, một tiểu hòa thượng đột nhiên xông vào. Nhìn thấy lão phu nhân liền vội vang hành lễ, vẻ mặt lúng túng cổ quái. "Lão phu nhân, chúng ta tìm được Tam tiểu thư."

"Cái gì, nàng ở nơi nào, mau dẫn chúng ta đi." Đại phu nhân vội la lên.

Sắc mặt tiểu hòa thượng khó coi gật đầu, xoay người dẫn mọi người đi lên núi.

Sau núi có một tiểu lâu bị vứt bỏ, nghe nói một vị cao tăng đắc đạo của Định Quốc Tự đã tịnh tu ở chỗ này. Sau khi đại sư viên tịch, tiểu lâu kia cũng để hoang phế.

Mọi người đuổi tới trước tiểu lâu, phương trượng đại sư đã chờ ở đấy. Nhìn thấy lão phu nhân, vẻ mặt xấu hổ, "Lão phu nhân, chuyện này.... ....."

Trong lòng lão phu nhân nghi hoặc, tiểu hòa thượng vừa nãy cũng vậy, bây giờ phương trượng đại sư cũng vậy, thấy thế nào cũng là một bộ mặt kì quái.

"Tam hoàng tử, người ta rất thích ngươi, thực thích thực thích, người cũng thích ta sao? Ách........A.... ....." Tiếng rên rỉ mang theo vẻ mập mờ ái muội truyền vào tai mọi người, trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người đều hết sức khó coi.

"Hồ đồ.....Vô liêm sỉ." Lão phu nhân tức giận đến cả người phát run, "Mau, còn không mau vào trong."

Chapter
1 Chương 1-1: Trùng sinh (1)
2 Chương 1-2: Trùng sinh (2)
3 Chương 2: Lập kế hoạch báo thù
4 Chương 3
5 Chương 4: Trả đũa
6 Chương 5: Dâng hương gặp chuyện không may
7 Chương 6: Trở mặt nhanh như lật sách
8 Chương 7: Ta muốn quản ngươi
9 Chương 8
10 Chương 9: Bắt buộc thừa nhận
11 Chương 10: Báo đáp tri ân
12 Chương 11: Ta muốn xoa bóp
13 Chương 12
14 Chương 13: Hội ngắm hoa
15 Chương 14: Chương 14: Ngũ Hoàng Tử Hiện Thân Ngoài Ý Muốn
16 Chương 15: Chương 15: Diêu Khả Tâm Gặp Phải Cảnh Tiên Nhân Chưởng
17 Chương 16: Chương 16: Hội Hội Tiểu Hầu Gia
18 Chương 17: Chương 17: Cùng Ninh Vương Đánh Cờ
19 Chương 18: Chương 18: Kịch Hay Lên Sân
20 Chương 19: Chương 19: Chuyện Xấu Bị Vạch Trần
21 Chương 20: Chương 20: Đêm Khuya Khách Đến
22 Chương 21: Chương 21: Nam Nhân Mặt Nạ Không Phải Người Tốt?
23 Chương 22: Chương 22: Chán Ghét Lam Sắc Uất Kim Hương
24 Chương 23: Chương 23: Tại Sao Ngươi Lại Đến?
25 Chương 24: Chương 24: Sai Lầm Sẽ Bao Che Khuyết Điểm Sao?
26 Chương 25: Chương 25: Gia Của Chúng Ta Là Người Tốt
27 Chương 26: Chương 26: Uy Danh Của Tảo Bà Tinh Lan Xa
28 Chương 27: Chương 27: Đại Mạ Quần Thần
29 Chương 28: Chương 28: Trong Cung Truyền Kiến
30 Chương 29: Chương 29: Hoàng Thượng Mỹ Đại Thúc
31 Chương 30: Chương 30: Hoàng Thượng Cũng Trúng Chiêu?
32 Chương 31: Chương 31: Thiếu
33 Chương 32: Chương 32: Ta Cắn, Cắn Cắn Cắn
34 Chương 33: Chương 33: Hạ Độc
35 Chương 34: Chương 34: Muốn Ăn Quỵt Sao?
36 Chương 35: Chương 35: Trang, Ngươi Dùng Sức Trang
37 Chương 36: Chương 36: Cùng Thái Sư Nói Chuyện
38 Chương 37: Chương 37: Công Chúa Cũng Có Khắc Tinh
39 Chương 38: Chương 38: Cho Ngươi Nếm Thử Chút Vị Đắng
40 Chương 39: Chương 39: Chỉ Hận Không Sớm Gặp A
41 Chương 40: Chương 40: Không Để Ý Biến Thái Giám
42 Chương 41: Chương 41: Có Hứng Thú, Không Buông Tay
43 Chương 42: Chương 42: Hạ Sính Lễ
44 Chương 43: Chương 43: Khoe Khoang Cái Gì Đây?
45 Chương 44: Chương 44: Tiểu Bạch Kiểm
46 Chương 45: Chương 45: Dạ Ngọc Cùng Hồng Tuyết
47 Chương 46: Chương 46: Đua Ngựa
48 Chương 47: Chương 47: Không Cho Phép, Không Cho Phép, Không Cho Phép
49 Chương 48: Chương 48: Thiếu
50 Chương 49: Chương 49: Ta Là Phu Quân Nàng
51 Chương 50: Chương 50: Thực Sự Rất Già Sao?
52 Chương 51: Chương 51: Thành Môn Thất Hỏa Ương Cập Trì Ngư
53 Chương 52: Chương 52: Mũi Chó A Hữu Mộc Hữu
54 Chương 53: Chương 53: Tiểu Dã Miêu, Đừng Nghĩ Chạy
55 Chương 54: Chương 54: Khốc Nam Nói Hộ, Chơi Rất Vui
56 Chương 55: Chương 55: Đại Hôn, Cái Hôn Đầu Tiên
57 Chương 56: Chương 56: Một Đêm Hơn Mười Lang
58 Chương 57: Chương 57: Hàn Độc Phát Tác
59 Chương 58: Chương 58: Ma Y Đại Nhân Trở Về Rồi
60 Chương 59: Chương 59: Sát Thương Tẩu Hỏa Rất Đáng Sợ
61 Chương 60: Chương 60: Ta Còn Muốn
62 Chương 61: Chương 61: Tự Cầu Hạ Đường
63 Chương 62: Chương 62: Động Phòng Rồi
64 Chương 63: Chương 63: Thai Độc
65 Chương 64: Chương 64: Một Hai Chuyện Của Thái Giám Cùng Thái Tử Phi
66 Chương 65: Chương 65: Nữ Nhân Này Quá Biết Kêu Đi?
67 Chương 66: Chương 66: Chúng Ta Cũng Làm Chuyện Mỹ Hảo?
68 Chương 67: Chương 67: Tiêu Tưởng Nam Nhân Của Ta, Muốn Chết
69 Chương 68: Chương 68: Nam Nhân Không Biết Thương Hương Tiếc Ngọc
70 Chương 69: Chương 69: Đến Băng Cốc Ngộ Vưu Vật Mỹ Thảo
71 Chương 70: Chương 70: Đại Chiến Băng Cốc
Chapter

Updated 71 Episodes

1
Chương 1-1: Trùng sinh (1)
2
Chương 1-2: Trùng sinh (2)
3
Chương 2: Lập kế hoạch báo thù
4
Chương 3
5
Chương 4: Trả đũa
6
Chương 5: Dâng hương gặp chuyện không may
7
Chương 6: Trở mặt nhanh như lật sách
8
Chương 7: Ta muốn quản ngươi
9
Chương 8
10
Chương 9: Bắt buộc thừa nhận
11
Chương 10: Báo đáp tri ân
12
Chương 11: Ta muốn xoa bóp
13
Chương 12
14
Chương 13: Hội ngắm hoa
15
Chương 14: Chương 14: Ngũ Hoàng Tử Hiện Thân Ngoài Ý Muốn
16
Chương 15: Chương 15: Diêu Khả Tâm Gặp Phải Cảnh Tiên Nhân Chưởng
17
Chương 16: Chương 16: Hội Hội Tiểu Hầu Gia
18
Chương 17: Chương 17: Cùng Ninh Vương Đánh Cờ
19
Chương 18: Chương 18: Kịch Hay Lên Sân
20
Chương 19: Chương 19: Chuyện Xấu Bị Vạch Trần
21
Chương 20: Chương 20: Đêm Khuya Khách Đến
22
Chương 21: Chương 21: Nam Nhân Mặt Nạ Không Phải Người Tốt?
23
Chương 22: Chương 22: Chán Ghét Lam Sắc Uất Kim Hương
24
Chương 23: Chương 23: Tại Sao Ngươi Lại Đến?
25
Chương 24: Chương 24: Sai Lầm Sẽ Bao Che Khuyết Điểm Sao?
26
Chương 25: Chương 25: Gia Của Chúng Ta Là Người Tốt
27
Chương 26: Chương 26: Uy Danh Của Tảo Bà Tinh Lan Xa
28
Chương 27: Chương 27: Đại Mạ Quần Thần
29
Chương 28: Chương 28: Trong Cung Truyền Kiến
30
Chương 29: Chương 29: Hoàng Thượng Mỹ Đại Thúc
31
Chương 30: Chương 30: Hoàng Thượng Cũng Trúng Chiêu?
32
Chương 31: Chương 31: Thiếu
33
Chương 32: Chương 32: Ta Cắn, Cắn Cắn Cắn
34
Chương 33: Chương 33: Hạ Độc
35
Chương 34: Chương 34: Muốn Ăn Quỵt Sao?
36
Chương 35: Chương 35: Trang, Ngươi Dùng Sức Trang
37
Chương 36: Chương 36: Cùng Thái Sư Nói Chuyện
38
Chương 37: Chương 37: Công Chúa Cũng Có Khắc Tinh
39
Chương 38: Chương 38: Cho Ngươi Nếm Thử Chút Vị Đắng
40
Chương 39: Chương 39: Chỉ Hận Không Sớm Gặp A
41
Chương 40: Chương 40: Không Để Ý Biến Thái Giám
42
Chương 41: Chương 41: Có Hứng Thú, Không Buông Tay
43
Chương 42: Chương 42: Hạ Sính Lễ
44
Chương 43: Chương 43: Khoe Khoang Cái Gì Đây?
45
Chương 44: Chương 44: Tiểu Bạch Kiểm
46
Chương 45: Chương 45: Dạ Ngọc Cùng Hồng Tuyết
47
Chương 46: Chương 46: Đua Ngựa
48
Chương 47: Chương 47: Không Cho Phép, Không Cho Phép, Không Cho Phép
49
Chương 48: Chương 48: Thiếu
50
Chương 49: Chương 49: Ta Là Phu Quân Nàng
51
Chương 50: Chương 50: Thực Sự Rất Già Sao?
52
Chương 51: Chương 51: Thành Môn Thất Hỏa Ương Cập Trì Ngư
53
Chương 52: Chương 52: Mũi Chó A Hữu Mộc Hữu
54
Chương 53: Chương 53: Tiểu Dã Miêu, Đừng Nghĩ Chạy
55
Chương 54: Chương 54: Khốc Nam Nói Hộ, Chơi Rất Vui
56
Chương 55: Chương 55: Đại Hôn, Cái Hôn Đầu Tiên
57
Chương 56: Chương 56: Một Đêm Hơn Mười Lang
58
Chương 57: Chương 57: Hàn Độc Phát Tác
59
Chương 58: Chương 58: Ma Y Đại Nhân Trở Về Rồi
60
Chương 59: Chương 59: Sát Thương Tẩu Hỏa Rất Đáng Sợ
61
Chương 60: Chương 60: Ta Còn Muốn
62
Chương 61: Chương 61: Tự Cầu Hạ Đường
63
Chương 62: Chương 62: Động Phòng Rồi
64
Chương 63: Chương 63: Thai Độc
65
Chương 64: Chương 64: Một Hai Chuyện Của Thái Giám Cùng Thái Tử Phi
66
Chương 65: Chương 65: Nữ Nhân Này Quá Biết Kêu Đi?
67
Chương 66: Chương 66: Chúng Ta Cũng Làm Chuyện Mỹ Hảo?
68
Chương 67: Chương 67: Tiêu Tưởng Nam Nhân Của Ta, Muốn Chết
69
Chương 68: Chương 68: Nam Nhân Không Biết Thương Hương Tiếc Ngọc
70
Chương 69: Chương 69: Đến Băng Cốc Ngộ Vưu Vật Mỹ Thảo
71
Chương 70: Chương 70: Đại Chiến Băng Cốc