Chương 5: Ăn cướp trắng trợn

Bên trong căn phòng chữ Thiên trên lầu hai của Phong Nguyệt Lâu.

Nam tử một thân lam y, gương mặt hắn cực kì tuấn tú, bộ dáng phong lưu phóng khoáng, ánh mắt lười biếng chăm chú nhìn đôi chủ tớ Bạch Tử Linh, khéo miệng hắn khẽ cong lên.

“Gia Luật, nàng thật thú vị, đệ có cảm thấy vậy không?!”

Đối diện với hắn là một hắc y thiếu niên, nhìn hắn không lớn, chừng 13, 14 tuổi, gương mặt còn tuấn mỹ hơn cả lam y nam tử. Nhưng bộ dạng không yêu nghiệt như lam y nam tử, trên người hắn mang một vẻ đẹp trầm lặng, lạnh lùng mà sâu sắc.

Nghe ngũ ca của mình nói vậy Thương Gia Luật chỉ nhìn chăm chú bóng dáng của Bạch Tử Linh, yên lặng không nói.

Hắn không thích nói chuyện, từ nhỏ đến lớn, nếu người nào không hiểu rõ hắn thì còn tưởng rằng hắn bị câm!

Ngay cả phụ hoàng hắn cũng không ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất là mẫu phi hắn, nàng là người hắn kính trọng nhất.

Hắn nhớ rất rõ, khi hắn còn nhỏ, phụ hoàng không thương hắn vì hắn không chịu mở miệng nói chuyện. Khi đó chỉ có mẫu phi bên cạnh hắn, nàng dịu dàng dạy dỗ hắn, mặc dù đôi khi hắn làm sai, mẫu phi cũng chỉ la mắng hắn mấy câu, không giống như Thục phi, ngũ ca của hắn làm sai liền bị phạt nặng.

Quan hệ giữa Thục phi và mẫu phi hắn rất tốt, nghe nói hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm như tỷ muội, nhưng cũng vì vậy mà tiến cung cùng lúc...

Bởi vì hai người quan hệ rất tốt nên hắn cùng ngũ ca tình cảm cũng không tệ. Ngũ ca hắn nhìn tưởng như phong lưu phóng khoáng nhưng thực tế không phải như vậy, mỗi con người lớn lên trong hoàng tộc đều có một chiếc mặt nạ của riêng mình. Càng thích thể hiện thì sẽ rước hoạ vào thân!

Lúc này một hắc y nhân xuất hiện, hắn cung kính quỳ gối với lam y nam tử.

“Nhị vị hoàng tử, Thục phi nương nương cùng Nhu phi nương nương đang tìm kiếm hai vị. Khi biết được hai vị ra khỏi cung, Thục phi nương nương rất tức giận, bảo trong một canh giờ hai vị không trở về... Nương nương liền đi gặp Thái hậu…”

“Không nghĩ mẫu phi cư nhiên phát hiện nhanh như vậy... Gia Luật, chúng ta trở về thôi!”

Tâm tình hắn hôm nay rất tốt, không nghĩ đến ra khỏi cung liền gặp một chuyện thú vị như vậy!

Nàng chính là Bạch Tử Linh - ‘phế vật’ trong lời đồn ư? Ha ha, thật không thể tin được, rốt cuộc bọn người ngu ngốc đó dựa vào đâu lại nói nàng là ‘phế vật’? Thật ngu xuẩn!!!

Thương Gia Luật trầm mặt không nói, chỉ xoay người biến mất khiến lam y nam tử phải thở dài.

Tiểu tử này vẫn như vậy, không muốn nói chuyện với bất kì ai ngoài Nhu phi. Thậm chí muội muội thân sinh hắn cũng quan tâm. Dường như đối với hắn, mẫu phi mới là quan trọng nhất.

~~~

Bạch Tử Linh đi đến một tiệm quần áo nhỏ.

Vừa bước vào đã thấy gương mặt tươi cười đón khách của một vị đại nương.

Đại nương vốn vui vẻ vì rốt cuộc đã có khách, nhưng khi biết người đến là ai liền xụ mặt, gương mặt tươi cười nháy mắt trở nên cực kì khó coi.

Bạch Tử Linh không quan tâm đến đại nương, nàng bước vào tiệm tự nhiên lựa chọn y phục.

“Tiểu thư... Người định mua y phục sao?”

Thanh Nhi bên cạnh vốn đang không biết tiểu thư đưa nàng đi đâu, hoá ra là mua y phục.

Bạch Tử Linh nhếch môi: “Vậy muội nói xem... Ta phải mặc những bộ quần áo này ra đường ư?”

Nhìn lại y phục trên người bản thân, sắc mặt Bạch Tử Linh có chút khó coi.

Tử y chất liệu vốn thô sơ, trải qua vài lần giặt giũ đã nhạt màu, thậm chí có chút rách nát.

“Chuyện này...”

Thật ra hằng năm Đại phu nhân đều cho người đưa đến máy cuộn vải để may áo cho tiểu thư... Nhưng số vải đó lại không được đưa đến Linh Viên. Mặc dù biết nhưng nàng lại không thể làm gì, chỉ có thể lấy y phục cũ sửa chữa lại để mặc.

Những chuyện này nàng chưa từng nói cho tiểu thư, nhưng nàng biết tiểu thư ít nhiều tiểu thư vẫn hiểu.

Bị chủ tớ của Bạch Tử Linh bỏ qua một bên, đại nương tức giận lên tiếng:

“Đây chẳng phải ‘phế vật’ sao? Hôm nay ngươi không đeo theo Đỗ thiếu gia mà lại đến đây làm phiền bà lão này...!”

Thanh Nhi bên cạnh im lặng cúi đầu, đây không phải lần đầu tiên nàng ra ngoài cùng tiểu thư, cũng không phải lần đầu tiên nàng bị sỉ nhục như vậy.

Trước kia, khi đi theo tiểu thư đến Đỗ gia cũng như vậy. Bọn họ không hề quan tâm đến cảm nhận của người khác mà buông lời sỉ nhục. Vậy nên dần dần, nàng cũng ít theo tiểu thư đến Đỗ phủ, một phần là vì bọn họ không hoan nghênh, một phần là nàng không muốn nghe bọn họ sỉ nhục.

Nhưng cũng vì vậy mà tiểu thư mới nhảy hồ tự tử, nhớ tới chuyện lúc đó, nàng lại không thể tha thứ cho bản thân.

“Tiểu thư...”

“Chúng ta tới mua quần áo, chẳng lẽ ngươi không hoan nghênh?”

Bạch Tử Linh lạnh lẽo nhìn đại nương. Ánh mắt nàng khiến đại nương kinh ngạc, có chút run sợ nhìn Bạch Tử Linh.

Đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, đại nương ngập ngừng, dường như ‘phế vật’ hôm nay không giống mọi ngày. Tuy vẫn là bộ đồ rách rưới đó, vẫn gương mặt xấu xí khiến người khác chán ghét nhưng ánh mắt và khí chất lại khác hẳn.

Đại nương sống gần nửa cuộc đời, tất nhiên là người từng trải. Nàng hiển nhiên nhận thấy Bạch Tử Linh hôm nay khác hẳn. Không những trở nên xinh đẹp mà còn khiến người khác cảm thấy áp lực!

“Nương...Ta đã về!”

Đang muốn mở miệng nhỏ nhẹ thì một hồng y nữ tử chạy lao vào. Nàng chạy đến bên người đại nương, bộ dạng nũng nịu khiến Bạch Tử Linh bên cạnh phải chau mày.

“Xì, đây không phải ‘phế vật’ ư? Hôm nay không đeo bám Đỗ thiếu gia mà rảnh rỗi đến tiệm nhà ta mua y phục cơ à?”

Phát hiện chủ tớ Bạch Tử Linh đứng bên cạnh, hồng y nữ tử liền châm chọc mở miệng.

Hoá ra nàng ta là con gái của chủ tiệm!

Bạch Tử Linh khẽ nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Thanh Nhi, dạo này thời tiết chuyển lạnh à?!”

Bị nhắc đến tên, Thanh Nhi giật mình nhìn tiểu thư nàng, bộ dạng... Có chút ngốc nghếch, ngập ngừng mở miệng: “Tiểu thư... Hiện tại Thành Thiên Quốc đang là mùa hè...!”

Hồng y nữ tử bên cạnh nghe vậy liền cười to: “Ha ha, ‘phế vật’ đúng là ‘phế vật’, mùa hè và mùa đông cũng không phân biệt được!”

“Vậy tại sao nơi này lại nhiều ruồi muỗi như vậy a!”

Thanh Nhi kinh ngạc nhìn nàng, ý của tiểu thư là...

Tiếng cười bỗng im bặt, sắc mặt hồng y nữ tử lập tức trở nên khó coi, nàng tức giận trừng mắt nhìn Bạch Tử Linh, hận không thể giết chết Bạch Tử Linh.

“‘Phế vật’ ngươi hôm nay đúng là lanh mồm lanh miệng, dám ta nói là ruồi muỗi! Ngươi muốn chết!!!”

Đại nương vốn chỉ nghĩ chỉ cần bán y phục liền đuổi được Bạch Tử Linh nhưng không ngờ nữ nhi nhà mình lại về đúng lúc này, thậm chí còn mở miệng châm chọc nàng!

Đại nương cảm thấy không ổn liền chạy ra ngăn cản nữ nhi nhà mình, ‘phế vật’ hiện tại không giống trước kia. Nàng không dám đắc tội.

“Sắc Sắc a, ngươi đang làm cái gì!”

“Nương! Sao người lại ngăn cản ta!”

Vương Sắc Sắc bị đại nương ngăn cản liền buồn bực mở miệng.

“Sắc Sắc a, người đến dù thế nào thì cũng là khách hàng. Sao ngươi có thể cư xử như vậy!”

Vương Sắc Sắc là con gái của tiệm y phục này, mặc dù nhà nàng ta kinh doanh không lớn nhưng là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ nàng ta đã được cưng chiều, đặc biệt là cực kì ngạo mạn.

Vốn nàng ta rất chán ghét Bạch Tử Linh, bởi vì Bạch Tử Linh ngu ngốc, xấu xí, khiến người khác không khỏi chán ghét, hơn nữa nàng lại không biết xấu hổ, suốt ngày đeo bám Đỗ thiếu gia làm trò cười cho thiên hạ!

“Hừ, chúng ta không cần khách hàng như nàng!”

“Này...”

Bạch Tử Linh đứng một bên không nói, chỉ nhếch môi cười lạnh.

Xem ra thân thể này thật khiến người khác chán ghét a? Đi đến đâu liền gây thù đến đó.

Vương Sắc Sắc thấy Bạch Tử Linh nhếch môi cười liền tức giận, không quan tâm đến đại nương ngăn cản, liền bước qua kéo tay Bạch Tử Linh.

“Tiệm của ta không bán y phục cho hạng ‘phế vật’ như ngươi, lập tức cút khỏi đây!”

“Tiểu thư...”

Thanh Nhi bên cạnh lo lắng nhìn tiểu thư nàng.

Bạch Tử Linh nhíu mày, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo. Nàng chán ghét cảm giác bị người khác chạm vào!

Không phải nàng bị bệnh sạch sẽ quá nặng, chỉ đơn giản là nàng không thích người khác chạm vào. Nếu nói về bệnh sạch sẽ, trong tổ đặc công của nàng có một người bị bệnh sạch sẽ... Phải nói là biến thái! Không cho phép bất kì ai chạm vào đồ của mình, thậm chí đồ của mình bị người khác chạm qua nàng ta cũng không dùng lại!!!

Với lại, Bạch Tử Linh vốn không có thiện cảm với người chán ghét mình, tất nhiên nàng lại càng không thích bị chạm vào.

Bạch Tử Linh giật tay ra khỏi cánh tay của Vương Sắc Sắc, lạnh lùng nhìn nàng ta. Cầm lấy cánh tay nàng ta, bóp mạnh.

“Ngươi làm gì... A!!!”

Bất ngờ trước sự phản kháng của Bạch Tử Linh, Vương Sắc Sắc bị cơn đau từ cánh tay làm giật mình.

“Câm miệng, ta nói cho ngươi biết, ta hiện tại muốn mua y phục, không có tâm tình đùa với ngươi! Nếu không... Tay ngươi đã sớm mất rồi!”

Buông tay Vương Sắc Sắc ra, nàng cười nhạt phủi tay, bộ dạng cực kì nhàn nhã.

Vương Sắc Sắc bị lời nói của nàng hù dọa, sau khi được giải thoát liền chạy ra phía sau lưng đại nương, cắn môi không nói.

Đại nương thấy nữ nhi nhà mình bị dạy dỗ lại không dám nói gì, nàng quả nhiên đã đúng. Bạch Tử Linh hôm nay đã không còn như xưa, là ‘phế vật’ dễ dàng bị bắt nạt, may mắn là nữ nhi nhà mình không có việc gì...

Ở bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình không những không sao còn khiến người khác bị thương, Thanh Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng của Vương Sắc Sắc khiến Thanh Nhi không khỏi liên tưởng đến Ngọc Anh vừa bị tiểu thư giáo huấn.

Tiểu thư thật sự đã thay đổi! Thanh Nhi dường như đã nhận thức điều này... Nhưng điều nàng không hiểu là... Một con người, liệu có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy ư?!

“Tam tiểu thư... Sắc Sắc không cố ý chọc giận người, mong người đừng chấp nhất với con bé...”

Đại nương lập tức tươi cười chào đón, nhiệt tình giới thiệu cho người những bộ y phục xinh đẹp, lộng lẫy nhất.

“Tam tiểu thư, không biết có kiểu nào hợp ý người hay không...”

Đại nương cười gượng, so với khóc còn khó coi hơn. Mặc dù không biết làm sao nhưng trong lòng không ngừng muốn đuổi Bạch Tử Linh đi.

Bạch Tử Linh không để ý đến bà, chăm chú nhìn những bộ y phục hoa lệ trước mắt, nàng buồn bực mở miệng.

“Có bộ nào đơn giản một chút không?”

Đơn giản? Đại nương lập tức vào lấy vài bộ quần áo đơn giản, nhưng chất liệu mềm mại, nhìn là biết ngay là không phải những thứ tầm thường.

Vương Sắc Sắc im lặng nhìn hành động của Bạch Tử Linh, ‘phế vật’ hôm nay thật sự rất lạ! Nàng ta không những không nhu nhược yếu đuối mà còn phản kháng trước hành động của nàng!!!

Nghĩ đến đây Vương Sắc Sắc liền căm giận nhìn Bạch Tử Linh, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến nàng càng thêm oán giận, nhưng lại không thể làm gì.

Có lẽ vì là đặc công nên Bạch Tử Linh đặc biệt ưa thích màu tối, nàng nhìn trúng bộ tử y bằng lụa, tử y mềm mại bóng loáng, khiến người ta càng nhìn càng yêu thích!

“Ta lấy bộ này... Và bộ thanh y kia!”

Đại nương lập tức đi lấy bộ thanh y đưa cho Bạch Tử Linh.

“Thanh Nhi mau đi thay!”

Thanh Nhi kinh ngạc nhìn nàng, tiểu thư đây... Là mua cho nàng ư?

“Tiểu thư...”

“Còn ngây ngốc ở đó làm gì, muội mau đi thay!”

“Nhưng...”

Vốn đang định nói không cần nhưng bị cái liếc mắt của tiểu thư khiến nàng không khỏi im lặng bước vào phòng thay đồ.

“Tam tiểu thư thật biết chọn...”

Đại nương cười vô cùng giả tạo, biết được Bạch Tử Linh không giống trước kia, dễ dàng bị chọc nên nàng cũng không dám đắc tội.

Bạch Tử Linh trầm ngâm nhìn bà, bộ dạng của bà ta thật khiến cho người khác thấy chán ghét.

“Bao nhiêu tiền?”

Đại nương nghe vậy liền tươi cười ra mặt, nàng mở miệng nói: “Không mắc, hai mươi lượng bạc!”

Còn chưa nói xong đã bị Thanh Nhi vừa thay đồ xong bước ra cướp lời.

“Cái gì...”

Hai mươi lượng bạc? Đây là tiền lương hai năm của nàng đấy! Thật khó tin, mặc dù bộ y phục đó thật sự rất đẹp nhưng Thanh Nhi vẫn cảm thấy tiếc nuối...

Bạch Tử Linh bên cạnh nghe vậy liền nhếch môi, bộ dạng có chút không để ý nói.

“Hai mươi lượng bạc? Đại nương a... Ngươi có tính nhầm không?”

“Này...”

Đại nương lộ vẻ khó xử, hai bộ y phục này quả thật xứng hai mươi lượng bạc. Vải là loại vải cao cấp của Giang Nam, hoa văn lại cực kì tinh xảo, chất liệu lại vô cùng tinh tế. Nhưng nhìn sắc mặt của Bạch Tử Linh, dường như nàng đang chê mắc? Nghĩ vậy đại nương quyết định hạ giá, mong sao nàng ta sớm rời khỏi nơi này!

“Ha ha, xác thực là bà lão này tính nhầm, là mười lượng bạc a tam tiểu thư!”

Giảm một lần liền mười lượng bạc, Thanh Nhi không biết là có nên cười hay không. Nếu là bình thường nàng nhất định sẽ cười to, nhưng hiện tại nàng không thể quyết định...

“Mười lượng bạc? Đại nương, bà xác định chứ?”

Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn đại nương, bộ dạng nàng khiến đại nương phải ngập ngừng.

Ý nàng ta là gì? Muốn nàng hạ giá nữa ư? Chuyện này...

Vương Sắc Sắc thấy Bạch Tử Linh càng ép giá liền tức giận nói.

“Bạch Tử Linh ngươi đừng có quá đáng!

Liếc mắt nhìn Vương Sắc Sắc, nàng lạnh nhạt mở miệng: “Ha! Đại nương này, lúc nãy con gái bà làm đau tay ta, hay là lấy hai bộ y phục này làm phí bồi thường đi?”

Cái... Cái gì?!!!

Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thanh Nhi cũng kinh ngạc không kém, này... Tiểu thư nàng thực sự??

Đại nương cùng Vương Sắc Sắc liền thay đổi sắc mặt, rõ ràng nàng ta làm nữ nhi nàng bị thương bây giờ lại nói đổi trắng thay đen, còn bắt nàng bồi thường!!!

“Bạch Tử Linh, ngươi...”

“Chẳng lẽ ta nói không đúng ư? Rõ ràng lúc nãy ngươi nắm tay ta, trên tay ta bây giờ vẫn còn lần đỏ đây này!”

“Ngươi... Ngươi...”

Vương Sắc Sắc tức giận nói không nên lời. ‘Phế vật’ này thật sự vô lý! Rõ ràng tay nàng bị nàng ta bóp đến đau như vậy mà nàng ta lại nói nàng làm đau tay nàng ta... Đây rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng!

Thanh Nhi bên cạnh cũng cực kì xấu hổ, tiểu thư... Nàng không nghĩ đến tiểu thư lại vô sỉ như vậy...

Đại nương tức giận nhưng lại không thể bộc phát, chỉ có thể nghiến răng từng chữ:

“Tam tiểu thư nói đúng... Hai bộ y phục này, xem như là ‘bồi thường thiệt hại’ cho tam tiểu thư!”

Đặc biệt nhấn mạnh từ ‘bồi thường thiệt hại’! Hiện tại nếu không cho qua chuyện này chỉ sợ sau này lại càng dính lấy nhiều rắc rối. Đại nương âm thầm nhìn Bạch Tử Linh, trong lòng có một tia bất an không nói nên lời. Nữ tử này...

“Nương...”

Vương Sắc Sắc không phục nhìn đại nương, nàng vẫn không hiểu tại sao nương lại nhường nhịn nàng ta!

Bạch Tử Linh cười rạng rỡ, biết thế nào gọi là ‘ăn cướp trắng trợn’ không? Chính là như thế này a, rõ ràng tất cả đều do nàng làm nhưng bọn họ lại chẳng thể nói gì. Thật sự nghẹn chết a!

Chapter
1 Chương 1: Phế vật tiểu thư
2 Chương 2: Xuyên qua
3 Chương 3-1: Giáo huấn Ngọc Anh (1)
4 Chương 3-2: Giáo huấn Ngọc Anh (2)
5 Chương 4: Xuất phủ
6 Chương 5: Ăn cướp trắng trợn
7 Chương 6: Vân Thiên Phường
8 Chương 7: Lãnh Vô Quân
9 Chương 8: Kết giao
10 Chương 9: Tam phu nhân Liễu Tư Băng
11 Chương 10: Lão ngoan đồng
12 Chương 11: Bỉ Ngạn Hoa
13 Chương 12: Bạch Phi Nhược
14 Chương 13-1: Hậu viện tranh đấu (1)
15 Chương 13-2: Hậu viện tranh đấu (2)
16 Chương 14: Du hồ
17 Chương 15: Cung Lãnh Vân
18 Chương 16: Tắm hồ miễn phí
19 Chương 17: Nam tử yêu nghiệt
20 Chương 18: Dạ
21 Chương 19: Đấu giá
22 Chương 20: Thuỷ nhu
23 Chương 21: Lạc hàm
24 Chương 22: Tiên đoán
25 Chương 23: Tranh chấp
26 Chương 24: Án mạng
27 Chương 25: Tin đồn
28 Chương 26: Tuần phủ đại nhân
29 Chương 27: Lão ngoan đồng lại xuất hiện
30 Chương 28: Nhận sư phụ
31 Chương 29: Quốc sư
32 Chương 30: Hắc y nhân
33 Chương 31: Cứu giúp
34 Chương 32: Kí ức mơ hồ
35 Chương 33: Bí mật không thể giải
36 Chương 34: Lạc phủ
37 Chương 35: Lại đến Vân Thiên phường
38 Chương 36: Gặp gỡ Đỗ Thanh Triệt
39 Chương 37: Hãm hại
40 Chương 38: Tương kế tựu kế (1)
41 Chương 38-2: Tương kế tựu kế (2)
42 Chương 38-3: Tương kế tựu kế (3)
43 Chương 39: Khuất nhục
44 Chương 40: Hàn vương
45 Chương 41: Án binh bất động
46 Chương 42: Kinh động giữa đêm
47 Chương 43: Thừa tướng phủ dậy sóng
48 Chương 44: Thanh Nhi
49 Chương 45: Tâm sinh nghi
50 Chương 46: Giao đấu cùng Lạc Hàm
51 Chương 47: Câu chuyện của Lạc Tuyết
52 Chương 48: Thân phận của Bạch Tử Linh
53 Chương 49: Đi chùa cầu phúc
54 Chương 50: Bạch Tử Linh tìm đến
55 Chương 51: Tâm tư của Đại phu nhân
56 Chương 52: Đại phu nhân nghi ngờ
57 Chương 53: Hôn ước
58 Chương 54: Trên đường đi
59 Chương 55: Hàn vương
60 Chương 56: Thương Hàn Phong
61 Chương 57: Sơ kiến
62 Chương 58: Không cần tái kiến
63 Chương 59: Bạch Tử Linh trở lại
64 Chương 60: Ra oai phủ đầu
65 Chương 61: Nửa đêm nghe lén
66 Chương 62: Ân oán năm xưa
67 Chương 63: Hung thủ năm xưa
68 Chương 64: Náo loạn ở thanh lâu
69 Chương 65: Thanh lâu tương ngộ
70 Chương 66: Đánh nhau trên giường
71 Chương 67: Bị bắt gặp
72 Chương 68: Song hồn nhất thể
73 Chương 69: Linh hồn đối thoại
74 Chương 70: Bạch phủ tụ hội (1)
75 Chương 71: 2: Bạch phủ tụ hội (2)
76 Chương 72: 3: Bạch phủ tụ hội (3)
77 Chương 73: 4: Bạch phủ tụ hội (4)
78 Chương 74: 5: Bạch phủ tụ hội (5)
79 Chương 75: 6: Bạch phủ tụ hội (6)
80 Chương 76: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (1)
81 Chương 77: 2: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (2)
82 Chương 78: 3: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (3)
83 Chương 79: Nửa đêm viếng thăm
84 Chương 80: Hợp tác
85 Chương 81: Tin đồn
86 Chương 82: Thừa tướng phủ mất trộm
87 Chương 83: Đến Phong Nguyệt Lâu (1)
88 Chương 84: 2: Đến Phong Nguyệt Lâu (2)
89 Chương 85: 3: Đến Phong Nguyệt Lâu (3)
90 Chương 86: Vũ Nguyệt thần bí (1)
91 Chương 87: 2: Vũ Nguyệt thần bí (2)
92 Chương 88: 3: Vũ Nguyệt thần bí (3)
93 Chương 89: Chuyện ở Lê phủ
94 Chương 90: Không gian phong tỏa
95 Chương 91: Lạc Hàm rời đi
96 Chương 92: Lạc Dư đến
97 Chương 93: Hỏi chuyện Ngọc Anh
98 Chương 94: Tâm tư của Đỗ Thanh Triệt
99 Chương 95: Tử Thất (1)
100 Chương 96: 2: Tử Thất (2)
101 Chương 97: 3: Tử Thất (3)
102 Chương 98: Phiền phức phát sinh (1)
103 Chương 99: 2: Phiền phức phát sinh (2)
104 Chương 100: 3: Phiền phức phát sinh (3)
105 Chương 101: Lạc dư bị trách phạt (1)
106 Chương 102: Lạc dư bị trách phạt (2)
107 Chương 103: Lạc Dư Bị Trách Phạt (3)
108 Chương 104: Lạc Dư Bị Trách Phạt (4)
109 Chương 105: Lạc Dư Bị Trách Phạt (5)
110 Chương 106: Lạc Dư Bị Trách Phạt (6)
111 Chương 107: Manh Mối Từ Trâm Cài (1)
112 Chương 108: Manh Mối Từ Trâm Cài (2)
113 Chương 109: Manh Mối Từ Trâm Cài (3)
114 Chương 110: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (1)
115 Chương 111: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (2)
116 Chương 112: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (3)
117 Chương 113: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (4)
118 Chương 114: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (5)
119 Chương 115: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (6)
120 Chương 116: Độc Sư Của Y Thánh Thành (1)
121 Chương 117: Độc Sư Của Y Thánh Thành (2)
122 Chương 118: Độc Sư Của Y Thánh Thành (3)
123 Chương 119: Đêm Không Ngủ (1)
124 Chương 120: Đêm Không Ngủ (2)
125 Chương 121: Đêm Không Ngủ (3)
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Phế vật tiểu thư
2
Chương 2: Xuyên qua
3
Chương 3-1: Giáo huấn Ngọc Anh (1)
4
Chương 3-2: Giáo huấn Ngọc Anh (2)
5
Chương 4: Xuất phủ
6
Chương 5: Ăn cướp trắng trợn
7
Chương 6: Vân Thiên Phường
8
Chương 7: Lãnh Vô Quân
9
Chương 8: Kết giao
10
Chương 9: Tam phu nhân Liễu Tư Băng
11
Chương 10: Lão ngoan đồng
12
Chương 11: Bỉ Ngạn Hoa
13
Chương 12: Bạch Phi Nhược
14
Chương 13-1: Hậu viện tranh đấu (1)
15
Chương 13-2: Hậu viện tranh đấu (2)
16
Chương 14: Du hồ
17
Chương 15: Cung Lãnh Vân
18
Chương 16: Tắm hồ miễn phí
19
Chương 17: Nam tử yêu nghiệt
20
Chương 18: Dạ
21
Chương 19: Đấu giá
22
Chương 20: Thuỷ nhu
23
Chương 21: Lạc hàm
24
Chương 22: Tiên đoán
25
Chương 23: Tranh chấp
26
Chương 24: Án mạng
27
Chương 25: Tin đồn
28
Chương 26: Tuần phủ đại nhân
29
Chương 27: Lão ngoan đồng lại xuất hiện
30
Chương 28: Nhận sư phụ
31
Chương 29: Quốc sư
32
Chương 30: Hắc y nhân
33
Chương 31: Cứu giúp
34
Chương 32: Kí ức mơ hồ
35
Chương 33: Bí mật không thể giải
36
Chương 34: Lạc phủ
37
Chương 35: Lại đến Vân Thiên phường
38
Chương 36: Gặp gỡ Đỗ Thanh Triệt
39
Chương 37: Hãm hại
40
Chương 38: Tương kế tựu kế (1)
41
Chương 38-2: Tương kế tựu kế (2)
42
Chương 38-3: Tương kế tựu kế (3)
43
Chương 39: Khuất nhục
44
Chương 40: Hàn vương
45
Chương 41: Án binh bất động
46
Chương 42: Kinh động giữa đêm
47
Chương 43: Thừa tướng phủ dậy sóng
48
Chương 44: Thanh Nhi
49
Chương 45: Tâm sinh nghi
50
Chương 46: Giao đấu cùng Lạc Hàm
51
Chương 47: Câu chuyện của Lạc Tuyết
52
Chương 48: Thân phận của Bạch Tử Linh
53
Chương 49: Đi chùa cầu phúc
54
Chương 50: Bạch Tử Linh tìm đến
55
Chương 51: Tâm tư của Đại phu nhân
56
Chương 52: Đại phu nhân nghi ngờ
57
Chương 53: Hôn ước
58
Chương 54: Trên đường đi
59
Chương 55: Hàn vương
60
Chương 56: Thương Hàn Phong
61
Chương 57: Sơ kiến
62
Chương 58: Không cần tái kiến
63
Chương 59: Bạch Tử Linh trở lại
64
Chương 60: Ra oai phủ đầu
65
Chương 61: Nửa đêm nghe lén
66
Chương 62: Ân oán năm xưa
67
Chương 63: Hung thủ năm xưa
68
Chương 64: Náo loạn ở thanh lâu
69
Chương 65: Thanh lâu tương ngộ
70
Chương 66: Đánh nhau trên giường
71
Chương 67: Bị bắt gặp
72
Chương 68: Song hồn nhất thể
73
Chương 69: Linh hồn đối thoại
74
Chương 70: Bạch phủ tụ hội (1)
75
Chương 71: 2: Bạch phủ tụ hội (2)
76
Chương 72: 3: Bạch phủ tụ hội (3)
77
Chương 73: 4: Bạch phủ tụ hội (4)
78
Chương 74: 5: Bạch phủ tụ hội (5)
79
Chương 75: 6: Bạch phủ tụ hội (6)
80
Chương 76: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (1)
81
Chương 77: 2: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (2)
82
Chương 78: 3: Kết cục của Lê Nguyệt Thiên Phương (3)
83
Chương 79: Nửa đêm viếng thăm
84
Chương 80: Hợp tác
85
Chương 81: Tin đồn
86
Chương 82: Thừa tướng phủ mất trộm
87
Chương 83: Đến Phong Nguyệt Lâu (1)
88
Chương 84: 2: Đến Phong Nguyệt Lâu (2)
89
Chương 85: 3: Đến Phong Nguyệt Lâu (3)
90
Chương 86: Vũ Nguyệt thần bí (1)
91
Chương 87: 2: Vũ Nguyệt thần bí (2)
92
Chương 88: 3: Vũ Nguyệt thần bí (3)
93
Chương 89: Chuyện ở Lê phủ
94
Chương 90: Không gian phong tỏa
95
Chương 91: Lạc Hàm rời đi
96
Chương 92: Lạc Dư đến
97
Chương 93: Hỏi chuyện Ngọc Anh
98
Chương 94: Tâm tư của Đỗ Thanh Triệt
99
Chương 95: Tử Thất (1)
100
Chương 96: 2: Tử Thất (2)
101
Chương 97: 3: Tử Thất (3)
102
Chương 98: Phiền phức phát sinh (1)
103
Chương 99: 2: Phiền phức phát sinh (2)
104
Chương 100: 3: Phiền phức phát sinh (3)
105
Chương 101: Lạc dư bị trách phạt (1)
106
Chương 102: Lạc dư bị trách phạt (2)
107
Chương 103: Lạc Dư Bị Trách Phạt (3)
108
Chương 104: Lạc Dư Bị Trách Phạt (4)
109
Chương 105: Lạc Dư Bị Trách Phạt (5)
110
Chương 106: Lạc Dư Bị Trách Phạt (6)
111
Chương 107: Manh Mối Từ Trâm Cài (1)
112
Chương 108: Manh Mối Từ Trâm Cài (2)
113
Chương 109: Manh Mối Từ Trâm Cài (3)
114
Chương 110: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (1)
115
Chương 111: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (2)
116
Chương 112: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (3)
117
Chương 113: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (4)
118
Chương 114: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (5)
119
Chương 115: Đêm Khuya Đột Nhập Tử Phủ (6)
120
Chương 116: Độc Sư Của Y Thánh Thành (1)
121
Chương 117: Độc Sư Của Y Thánh Thành (2)
122
Chương 118: Độc Sư Của Y Thánh Thành (3)
123
Chương 119: Đêm Không Ngủ (1)
124
Chương 120: Đêm Không Ngủ (2)
125
Chương 121: Đêm Không Ngủ (3)