Chương 5: 5: Đẹp Trai Không

Giang Thần và Cố Hâm quen nhau trong khu phố, cùng lớn lên một chỗ, nhưng chắc chắn sẽ có những thứ phải phân chia lớn nhỏ, trong mắt bố mẹ, đứa nhỏ lớn hơn một tháng thì cũng là lớn hơn.
Thế nên từ nhỏ, bố mẹ họ đã thích để Giang Thần gọi Cố Hâm là anh, thế nhưng thời kỳ phản nghịch của Giang Thần đến tương đối sớm, cậu không muốn gọi Cố Hâm là anh.

Bởi vì trên cậu có một chị gái, chị gái luôn bị bố mẹ đánh, đôi khi chị gái cũng sẽ đến đánh cậu.

Cậu cảm thấy anh trai cũng sẽ đánh mình, thế nên sống chết không chịu gọi Cố Hâm là anh.

Sau này lớn lên, cậu bỗng hiểu được, khi mình muốn một thứ gì đó, chỉ cần gọi Cố Hâm là anh thì có thể được thỏa mãn, thế là cậu lại càng keo kiệt không muốn mở miệng, bởi vì tiếng "anh" này chỉ có tác dụng lớn trong một vài thời điểm nhất định.
Cố Hâm bị tiếng gọi "anh" này làm cho sững sờ, nhịp tim bỗng nhiên có chút khác thường.

Không biết có phải do cửa hàng Ma Lạt Năng này đông người nên nhiệt độ không khí tăng cao hay không, thế mà hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi.
Lý trí của hắn vẫn còn, trò chơi sẽ ảnh hưởng học tập, kỳ thi cấp ba của Giang Thần cũng là do hắn kèm cặp suốt một thời gian mới bù lại được.
Khó trách khi hắn rời đi, thành tích của Giang Thần bỗng nhiên tụt xuống, hóa ra nguyên nhân là thế này.

Giang Thần trước nay không biết hạn chế chơi đùa, tính tự chủ cũng quá kém.
Cố Hâm kiên trì nói: "Giảm một nửa."
Giang Thần không chịu, nói: "Không phải chứ, tôi đã gọi ông là anh rồi còn gì, từ khi nào ông trở nên khó nói chuyện như thế rồi."
Vệ Mông thì thào: "Tôi còn gọi ông là bố cơ, thế mà thẻ trò chơi còn không cho tôi mượn chơi một chút."
Cậu ta lại bị Giang Thần đạp cho một cái, Vệ Mông đau đến nhe răng trợn mắt.
Cố Hâm: "Ba tấm."
Giang Thần giơ hai tay cầm thìa và đũa lên đầu hàng: "Được rồi." Thẻ trò chơi chính là sinh mệnh của cậu.
Tưởng Nhất Bách hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt.

Cố Hâm trước kia chính là một chiếc máy chỉ biết học, cho tới nay cậu ta chưa từng được thấy vẻ mặt sinh động thú vị này của hắn bao giờ, thậm chí lúc chơi thể thao hắn cũng chẳng mấy khi tỏ thái độ, gần như không giống một cậu thiếu niên trẻ tuổi.

Thế nhưng từ khi lên cấp ba, trong vòng mấy ngày hôm nay, lần đầu Tưởng Nhất Bách thấy được một mặt khác của Cố Hâm.
Cậu ta cười nói: "Này, chút nữa chơi bóng không."
Vệ Mông gật đầu: "Được, Giang Thần, tham gia không?"
Cố Hâm nhìn Giang Thần ăn đến toát mồ hôi, đưa cho cậu tờ khăn giấy, nói: "Cùng chơi chứ?"

Số mệnh của Giang Thần còn đang nằm trong tay người ta: "Cũng được."
Tưởng Nhất Bách: "Vậy chúng ta gọi thêm hai người, ba đối ba."
Vệ Mông hơi ngạc nhiên: "Thần nhi, không phải ông không chơi bóng vào buổi trưa à?"
Giang Thần nhìn sắc trời bên ngoài, bất đắc dĩ: "Chỉ đánh mười phút thôi."
Cố Hâm biết mười phút chính là cực hạn vận động ngoài trời của Giang Thần.
Bốn người ăn cơm trưa xong, chậm rãi đi đến sân bóng, sân bóng trong nhà đều đã bị lớp trên chiếm hết rồi, họ chỉ có thể chơi bóng ở sân ngoài trời mà thôi.
Khoảng thời gian từ khi khai giảng này, Cố Hâm nhờ bóng rổ quen biết được không ít bạn học mới, thấy bọn họ đi tới, lập tức có người chào hỏi.
Mắt thấy Giang Thần sắp lùi về dưới bóng cây, Cố Hâm nhanh tay kéo cậu lại: "Mười phút."
Trong mắt Giang Thần tràn đầy kháng cự với ánh nắng gay gắt ngoài kia: "Nhưng nóng lắm".
Cố Hâm bình tĩnh nhìn cậu, Giang Thần cũng nhìn lại hắn ba giây, mắt Cố Hâm rất đẹp, trong mắt lấp lánh bóng hình của Giang Thần, trong lòng cậu bỗng nhiên cảm thấy bực bội, chắc là do nóng quá.
Giang Thần thay đổi trạng thái uể oải: "Tôi sẽ chơi mà."
Cố Hâm lúc này mới hài lòng.

Từ nhỏ Giang Thần đã không thích vận động, lúc tiểu học vì thể lực quá kém nên mỗi lần chạy bộ đều thở dồn dập.

Cố Hâm cảm thấy không ổn, thường xuyên kéo cậu chơi các môn thể thao khác nhau.

Có thứ mới mẻ thú vị, thế nào Giang Thần cũng bị hấp dẫn, mà chuyện này cũng đạt đến mục đích rèn luyện thân thể cho Giang Thần của Cố Hâm, dần dần, thể chất của Giang Thần cũng tiến bộ thêm.
Tưởng Nhất Bách ném một quả bóng rổ về phía họ, Cố Hâm buông bàn tay đang kéo Giang Thần ra, vươn tay bắt lấy quả bóng rổ, giục Giang Thần: "Đi thôi".
Giang Thần cùng hắn tiến vào sân bóng, hai bạn học lớp bên cũng tham gia cùng họ, một Alpha và một Beta.
Bên cạnh sân bóng có không ít bạn học mới ăn cơm trưa xong đi ngang qua, mà lúc này, hoa khôi lớp 9 không biết có ánh mắt sắc bén thế nào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Hâm.

Thế là cô cùng cô bạn thân Omega liền ngồi xuống hàng ghế dài dưới bóng cây bên cạnh đó nghỉ ngơi.
Tin đồn là thứ không bao giờ có hạn sử dụng.
Bạn học lớp tám và lớp chín lập tức xôn xao.
Kích động nhất vẫn phải nhắc đến nhóm chat "4O và 1B".
Dương Tú: Giang Thần dẫn Vệ Mông khiêu chiến với Cố Hâm và Tưởng Nhất Bách?
Lam Tĩnh Vũ hóng hớt không chê chuyện lớn: Hay chúng ta cũng đi xem xem sao? Dù sao vừa ăn no xong, coi như đi tiêu cơm.
Lâm Môi Môi: Đồng ý.
Trình Văn: Đi đi đi!

Lam Tĩnh Vũ: Mọi người đoán ai sẽ thắng?
Dương Tú: Đương nhiên là lớp trưởng thân yêu của tớ rồi! Cậu ấy chơi bóng siêu ngầu, cú ném ba điểm, úp rổ, Slam Dunk cũng không bằng! [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ] Đây là ảnh tớ chụp mấy hôm trước, đẹp trai lắm phải không.
Lâm Môi Môi: Chụp lén thế này hơi biến thái nha~~ Nhưng sao tớ lại thích thế này chứ?
Trình Văn: Tớ đột nhiên nhớ đến, sáng nay Giang Thần hỏi mượn bút Cố Hâm.

Xem ra hai người họ đã quen nhau từ lâu rồi, sao có thể khiêu khích Cố Hâm được chứ.

Sức hút của hoa khôi lớn thế sao?
Dương Tú: Hoa khôi có sức hút không thì tớ không biết, nhưng tớ biết Cố Hâm rất có sức hút đó, hoa khôi với bạn học đang ngồi ngay cạnh sân bóng nè.
Một đám người hóng hớt tụ tập lại với nhau, không định quay về ngủ trưa nữa.
Mà trên sân bóng lúc này, Giang Thần bắt đầu chạy.

Lúc dùng lòng bàn tay mu bàn tay chia đội, cậu được chia cùng đội với Vệ Mông và một Alpha khác.

Vừa vặn mỗi bên có một Beta, cuộc tranh tài trở nên khá công bằng.
Ba người bên Giang Thần phát bóng trước, cậu nhanh chóng chuyền bóng cho Vệ Mông, Vệ Mông có sức mạnh, là thành viên đội bóng rổ trường cấp hai, cậu ta cũng khá ăn ý với Giang Thần, nhưng sự ăn ý này nhanh chóng bị Cố Hâm phá vỡ.

Khi Vệ Mông cho rằng mình tìm được cơ hội ném rổ, Cố Hâm lại nhẹ nhàng nhảy lên đập bóng, tuy nhiên bóng lại rơi vào tay của Giang Thần ở phía sau.

Cố Hâm đứng trước mặt cậu, chuẩn bị cướp bóng.
Giang Thần thoải mái dẫn bóng, trái bóng như có dây buộc, mặc cho cậu khống chế.
Mà Cố Hâm dường như cũng không có ý định nhường cậu, cánh tay di chuyển, chuẩn bị đoạt bóng!
Giang Thần hơi thấp hơn hắn một chút, thân hình cũng gầy nhỏ hơn, hiện giờ nhìn qua như bị Cố Hâm bao trùm, cũng cảm nhận được hơi thở nóng bừng của Cố Hâm truyền đến.

Có thể là do hơi thở quá nóng quá nồng, cậu giơ cùi chỏ ngăn trước ngực Cố Hâm.
Cậu biết Cố Hâm lợi hại, nhưng Giang Thần cậu cũng không kém cạnh gì, bóng rổ của hai người do cùng một thầy dạy, cùng nhau tiến bộ dưới sự đả kích của chị gái cậu, kỹ thuật cũng từng bước mà tăng lên.
Giang Thần lắc lư trái phải, làm một động tác giả, vượt qua Cố Hâm!
Nhóm Dương Tú vốn chỉ định đến xem Cố Hâm bỗng nhiên bị Giang Thần hấp dẫn!

Dương Tú: "Không ngờ Giang Thần chơi bóng rổ tốt đến vậy, ngay cả Cố Hâm mà cũng có thể vượt qua, sao mà đột nhiên tớ thấy cậu ta ngầu thế nhỉ?"
Lâm Môi Môi cũng cùng trọng điểm với cậu ta: "Đúng thế, mà cậu không thấy dáng của Giang Thần cũng rất đẹp sao? Không phải loại xinh đẹp mềm yếu kia đâu, mà là vẻ đẹp hoang dã như sói ấy!"
Lam Tĩnh Vũ: "...!Suy nghĩ của hai người phong phú ghê."
Mà Dương Tú lúc này đã bắt đầu dùng điện thoại di động điên cuồng chụp ảnh cho Cố Hâm và Giang Thần, mỗi tấm ảnh chụp được đều vô cùng hài lòng, đặc biệt là lúc chụp được tấm ảnh có cả Giang Thần và Cố Hâm.
Bangggg, Giang Thần ném vào một trái, các thành viên đội của cậu đều vỗ tay.
Tưởng Nhất Bách nhỏ giọng hỏi Cố Hâm: "Ông nhường à? Dùng kỹ thuật của ông thì phải vượt qua được Giang Thần mới đúng."
Cố Hâm lắc đầu: "Tôi không nhường, Giang Thần cũng không cần tôi nhường, cậu ấy chơi bóng rổ tốt hơn tôi."
Giang Thần chỉ lười thôi, chứ cậu có sức quan sát rất mạnh mẽ, hai người họ lại quen biết nhiều năm, vốn đã quen thuộc lẫn nhau, Giang Thần hiểu từng cử động của hắn, cho nên có thể sớm đoán trước được vị trí của hắn.
Tưởng Nhất Bách không hiểu nguyên nhân sâu xa, Cố Hâm cũng không định giải thích thêm, trong lòng hắn có một suy nghĩ, hắn không hy vọng mọi người hiểu nhiều về Giang Thần.

Nó giống như bảo bối quý giá nhất hắn cất giữ sâu trong lòng mình, nếu lấy ra cho người lạ nhìn thấy, trong lòng hắn sẽ khó chịu.

Những suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu, Cố Hâm vốn không thích nói quá nhiều về mối quan hệ của mình và Giang Thần, chỉ cho rằng đây là chuyện riêng của hai người họ, không muốn cho người khác biết quá nhiều.
Thể dục thể thao khiến người ta sinh ra Dopamine, khiến họ trở nên vui sướng, Giang Thần tập trung tinh thần, nghiêm túc chơi một trận bóng cùng Cố Hâm, Cố Hâm cũng chơi rất vui vẻ.

(*) Dopamine: một loại hormone quan trọng của não bộ mâng đến các cảm giác hạnh phúc, động lực, trí nhớ, khả năng tập trung...
Cố Hâm dẫn bóng, Giang Thần chặn hắn, Cố Hâm tay dài chân dài, cao hơn cậu, cậu chặn đường không thành công.

Đương nhiên, Cố Hâm cũng không cướp được bóng của Giang Thần, những người khác cũng thế, ngay cả Vệ Mông cũng phát hiện ra, người bạn học thân thiết ba năm của mình vậy mà lại là một cao thủ bóng rổ giấu nghề, lần này cậu ta phối hợp với Giang Thần khá là thoải mái.
Banggg, lại thêm một quả bóng rơi vào rổ, Cố Hâm ghi bàn!
Bên cạnh sân bóng truyền đến tiếng hoan hô to hơn.
Quả bóng rơi xuống tay của Giang Thần, cậu không động đậy, ngoài miệng đếm đếm: "Năm, bốn, ba, hai, một, mười phút hết rồi, mọi người chơi đi, thời gian của tôi hết rồi, tôi đi nghỉ đây."
Hai bạn học kia ngẩn ngơ không hiểu, chỉ có Tưởng Nhất Bách và Vệ Mông mới hiểu có chuyện gì xảy ra.
Cố Hâm giải thích thay cậu: "Cậu ấy không đánh nữa, chúng ta tiếp tục."
Vệ Mông cảm thấy mình chơi với Giang Thần ba năm, nhưng từ hôm qua đến giờ bắt đầu như lạc vào sương mù, toàn bị Cố Hâm dắt mũi đi.

Không được, hôm nay tan học cậu ta nhất định phải thẩm vấn Giang Thần, rốt cuộc là có bao nhiêu chuyện cậu ta chưa biết đây.
Mà Giang Thần lúc này đã dùng tốc độ nhanh nhất chui vào dưới bóng cây.
Thế nhưng, ghế dài bên cạnh đều đã bị nhóm Omega vây xem chiếm đóng, cậu đành phải chọn một gốc cây có mặt cỏ ngồi xuống, chờ nhóm Cố Hâm đánh xong thì cùng nhau lên lớp.
Không khí mùa thu dần đậm, làn gió thu thoảng qua rất mát mẻ, Giang Thần dựa vào gốc cây, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, vừa vận động xong, cơn buồn ngủ càng đậm, âm thanh trên sân bóng và tạp âm xung quanh dường như biến thành âm nhạc thôi miên cậu.
Âm thanh xung quanh dần dần biến mất, Giang Thần che mu bàn tay lên mặt, chìm vào giấc ngủ.
Đúng vậy, cậu đã ngủ quên.
Cố Hâm vừa chơi bóng vừa nhìn về phía Giang Thần, nhóm bọn họ chơi thêm gần nửa tiếng nữa thì dừng, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi.
Cố Hâm kéo vạt áo đồng phục lên lau mồ hôi nhỏ xuống mắt, đi về phía Giang Thần, lộ ra đường cong cơ bụng rắn chắc.

Nhóm người bên cạnh oa một tiếng, Cố Hâm bỏ vạt áo xuống, liếc nhìn về phía đám đông, đang định đi tiếp về phía Giang Thần thì bị người khác chặn lại.
Âu Nhược Nghi là một nữ Omega xinh đẹp, thân hình thiếu nữ đã nảy nở, cho dù mặc đồng phục cũng lộ ra dáng người mỹ lệ.

Trên mặt thiếu nữ thẹn thùng, liếc mắt đưa tình, chỉ cần là Alpha thì đều sẽ động lòng.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, cầm trong tay một bình nước, hơi cúi đầu, gương mặt ửng hồng, không biết vì xấu hổ hay do thời tiết quá nóng.
Cô đem nước đưa tới trước mặt hắn, hai mắt không dám nhìn lên: "Cho cậu nè."
Cố Hâm còn chưa kịp đồng ý hay từ chối thì đám Alpha sau hắn đã ồn ào.
"Hâm ca, trâu bò!"
"Hâm ca, trâu bò!"
"Hâm ca, nhận đi!"
Trước mặt mọi người nếu hắn không nhận nước thì Âu Nhược Nghi sẽ mất hết mặt mũi.
Vẻ mặt của Cố Hâm không lộ ra biểu cảm gì, nhận nước: "Cám ơn, bao nhiêu tiền thế."
Âu Nhược Nghi lắc đầu: "Không cần đâu, tớ mời cậu."
Cố Hâm từ nhỏ đến lớn đã gặp nhiều chuyện tương tự, hắn sớm đã quen được người khác lấy lòng.
Hắn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, thản nhiên đáp lại: "Mở mã Wechat của cậu ra đi, tôi trả tiền cho cậu".
Âu Nhược Nghi tưởng Cố Hâm sẽ thêm Wechat của mình vào nên mở mã ra.
Đinh, ba tệ không hơn không kém được chuyển sang tài khoản của Âu Nhược Nghi, đám Alpha đau lòng ôm ngực, đây chính là nước mà nữ thần mua đó.
Cố Hâm quay đầu, đưa chai nước cầm trong tay cho người vừa lúc đứng cạnh hắn là Vệ Mông.
Vệ Mông: "..." Vậy mà người không tốn chút công sức nào như tôi lại có được chai nước của nữ thần.
Cố Hâm quay đầu mới phát hiện Giang Thần đã đi về hướng siêu thị nhỏ, nhanh chóng đuổi theo cậu.
Giang Thần đi đến cửa siêu thị, vừa quay đầu đã trông thấy Cố Hâm: "Không phải đó là bạn gái của ông sao?"
Cố Hâm liếc cậu, vượt qua cậu đến trước tủ lạnh.
Giang Thần dùng đầu vai đụng hắn một cái: "Sao không trả lời."
Cố Hâm cầm hai chai nước đi ra trả tiền: "Biết rõ rồi còn cố hỏi."
Giang Thần tâm tình rất tốt, muốn vuốt kiểu tóc đẹp trai của mình một cái, nhưng cậu quên mất mình mới cắt tóc không lâu, giơ tay lên chỉ còn chạm phải không khí, cuối cùng đành làm một động tác Respect.

_../
Cậu tiến đến trước mặt Cố Hâm, khóe môi luôn mím lại hơi cong lên: "Đẹp trai không?"
Cố Hâm dán chai nước vào má Giang Thần, Giang Thần giật lấy chai nước từ tay hắn, nắp bình đã được vặn ra, cậu ngẩng đầu uống luôn.
Hầu kết không lộ rõ lắm của Giang Thần nhấp nhô, lông tơ nhỏ xíu phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.

Cuống họng Cố Hâm hơi khô, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
Hắn nghĩ, Giang Thần đâu chỉ có đẹp trai..

Chapter
1 Chương 1: 1: Kế Hoạch Cải Trang Thành O Thất Bại
2 Chương 2: 2: Tình Địch
3 Chương 3: 3: Chứng Cứ Chất Chồng Như Núi
4 Chương 4: 4: Anh
5 Chương 5: 5: Đẹp Trai Không
6 Chương 6: 6: Ngồi Học Chung
7 Chương 7: 7: Ngăn Chặn Chuyện Yêu Sớm
8 Chương 8: 8: Cảm Thấy Hơi Khó Chịu
9 Chương 9: Chương 9
10 Chương 10: 10: Xin Lỗi Anh Thần
11 Chương 11: 11: Đừng Trách Cậu Ấy
12 Chương 12: 12: Bản Kiểm Điểm
13 Chương 13: 13: Tuyển Chọn Tiết Mục
14 Chương 14: 14: Bị Thương
15 Chương 15: 15: Thần Bảo Bảo
16 Chương 16: 16: Lần Đầu Hẹn Đánh Nhau
17 Chương 17: 17: Đỏ Bừng
18 Chương 18: 18: Không Kích Thích Không Hay
19 Chương 19: 19: Người Còn Yêu Kiều Hơn Hoa
20 Chương 20: 20: Biểu Diễn Chính Thức
21 Chương 21: 21: Gắp Thú
22 Chương 22: 22: Khám Bệnh
23 Chương 23: 23: Cửa Ải Mang Tên Giang Thần
24 Chương 24: 24: Đừng Nghịch Điện Thoại
25 Chương 25: 25: Quên Mang Thuốc
26 Chương 26: 26: Chiến Thắng Của Alpha
27 Chương 27: 27: Áo Khoác
28 Chương 28: 28: Cậu Ấy Rất Giỏi!
29 Chương 29: 29: Nhìn Cậu Ta Thể Hiện Kìa!
30 Chương 30: 30: A B Khác Biệt
31 Chương 31: 31: Bản Thảo Khen Ngợi
32 Chương 32: 32: Giới Tính Khác Biệt
33 Chương 33: 33: Ngồi Cáp Treo
34 Chương 35: 35: Chúng Ta Thắng Rồi!
35 Chương 36: Chương 36
36 Chương 37: 37: Tôi Mới Là Anh Chứ
37 Chương 38: 38: Anh Sinh Nhật Vui Vẻ!
38 Chương 39: 39: Lần Đầu Trèo Tường
39 Chương 40: 40: Đánh Nhau
40 Chương 41: 41: Ra Nước Ngoài
41 Chương 42: 42: Thần Thần Sinh Nhật Vui Vẻ
42 Chương 43: 43: Đàn Anh Theo Đuổi
43 Chương 44: 44: Học Sinh Chuyển Trường
44 Chương 45: 45: Vận Chuyển Cây Giống
45 Chương 46: 46: Chụp Lén
46 Chương 47: 47: Giận Dỗi
47 Chương 48: 48: Bạn Trai Giả
48 Chương 49: 49: Nam Alpha Và Nam Beta
49 Chương 50: 50: Động Chạm Tay Chân
50 Chương 51: 51: Nghỉ Hè Kết Thúc
51 Chương 52: 52: Kỳ Mẫn Cảm
52 Chương 53: 53: Trấn An
53 Chương 54: 54: Bắt Yêu Sớm
54 Chương 55: 55: Cp Được Nhà Trường Chứng Nhận
55 Chương 56: 56: Thư Tình Của Cố Hâm
56 Chương 57: 57: Chia Tay Rồi
57 Chương 58: 58: Cupcake
58 Chương 59: 59: Mẹ Giang Nghi Ngờ
59 Chương 60: 60: Ghen
60 Chương 61: 61: Lớp Mười Hai
61 Chương 62: 62: Tôi Không Phải Tôi Không Có
62 Chương 63: 63: Không Nói Đùa
63 Chương 64: 64: Tao Thoát Fa Rồi
64 Chương 65: 65: Hay Ghen Quá
65 Chương 66: 66: Sức Hấp Dẫn Của Hắn Còn Không Bằng Cậu Em Họ!
66 Chương 67: 67: Chờ Bạn Trai
67 Chương 68: 68: Tốt Nghiệp Và Đính Hôn
68 Chương 69: 69: Lên Đại Học
69 Chương 70: 70: Vị Hôn Thê
70 Chương 71: 71: Khắc Tên Người
71 Chương 72: 72: Ghen Tuông
72 Chương 73: 73: Trước An Gia Sau Lập Nghiệp
73 Chương 74: 74: Nước Ngoài
74 Chương 75: 75: Gặp Lại
75 Chương 76: 76: Anh Yêu Em
76 Chương 77: 77: Ăn Bám
77 Chương 78: 78: Tình Yêu Thần Tiên
Chapter

Updated 77 Episodes

1
Chương 1: 1: Kế Hoạch Cải Trang Thành O Thất Bại
2
Chương 2: 2: Tình Địch
3
Chương 3: 3: Chứng Cứ Chất Chồng Như Núi
4
Chương 4: 4: Anh
5
Chương 5: 5: Đẹp Trai Không
6
Chương 6: 6: Ngồi Học Chung
7
Chương 7: 7: Ngăn Chặn Chuyện Yêu Sớm
8
Chương 8: 8: Cảm Thấy Hơi Khó Chịu
9
Chương 9: Chương 9
10
Chương 10: 10: Xin Lỗi Anh Thần
11
Chương 11: 11: Đừng Trách Cậu Ấy
12
Chương 12: 12: Bản Kiểm Điểm
13
Chương 13: 13: Tuyển Chọn Tiết Mục
14
Chương 14: 14: Bị Thương
15
Chương 15: 15: Thần Bảo Bảo
16
Chương 16: 16: Lần Đầu Hẹn Đánh Nhau
17
Chương 17: 17: Đỏ Bừng
18
Chương 18: 18: Không Kích Thích Không Hay
19
Chương 19: 19: Người Còn Yêu Kiều Hơn Hoa
20
Chương 20: 20: Biểu Diễn Chính Thức
21
Chương 21: 21: Gắp Thú
22
Chương 22: 22: Khám Bệnh
23
Chương 23: 23: Cửa Ải Mang Tên Giang Thần
24
Chương 24: 24: Đừng Nghịch Điện Thoại
25
Chương 25: 25: Quên Mang Thuốc
26
Chương 26: 26: Chiến Thắng Của Alpha
27
Chương 27: 27: Áo Khoác
28
Chương 28: 28: Cậu Ấy Rất Giỏi!
29
Chương 29: 29: Nhìn Cậu Ta Thể Hiện Kìa!
30
Chương 30: 30: A B Khác Biệt
31
Chương 31: 31: Bản Thảo Khen Ngợi
32
Chương 32: 32: Giới Tính Khác Biệt
33
Chương 33: 33: Ngồi Cáp Treo
34
Chương 35: 35: Chúng Ta Thắng Rồi!
35
Chương 36: Chương 36
36
Chương 37: 37: Tôi Mới Là Anh Chứ
37
Chương 38: 38: Anh Sinh Nhật Vui Vẻ!
38
Chương 39: 39: Lần Đầu Trèo Tường
39
Chương 40: 40: Đánh Nhau
40
Chương 41: 41: Ra Nước Ngoài
41
Chương 42: 42: Thần Thần Sinh Nhật Vui Vẻ
42
Chương 43: 43: Đàn Anh Theo Đuổi
43
Chương 44: 44: Học Sinh Chuyển Trường
44
Chương 45: 45: Vận Chuyển Cây Giống
45
Chương 46: 46: Chụp Lén
46
Chương 47: 47: Giận Dỗi
47
Chương 48: 48: Bạn Trai Giả
48
Chương 49: 49: Nam Alpha Và Nam Beta
49
Chương 50: 50: Động Chạm Tay Chân
50
Chương 51: 51: Nghỉ Hè Kết Thúc
51
Chương 52: 52: Kỳ Mẫn Cảm
52
Chương 53: 53: Trấn An
53
Chương 54: 54: Bắt Yêu Sớm
54
Chương 55: 55: Cp Được Nhà Trường Chứng Nhận
55
Chương 56: 56: Thư Tình Của Cố Hâm
56
Chương 57: 57: Chia Tay Rồi
57
Chương 58: 58: Cupcake
58
Chương 59: 59: Mẹ Giang Nghi Ngờ
59
Chương 60: 60: Ghen
60
Chương 61: 61: Lớp Mười Hai
61
Chương 62: 62: Tôi Không Phải Tôi Không Có
62
Chương 63: 63: Không Nói Đùa
63
Chương 64: 64: Tao Thoát Fa Rồi
64
Chương 65: 65: Hay Ghen Quá
65
Chương 66: 66: Sức Hấp Dẫn Của Hắn Còn Không Bằng Cậu Em Họ!
66
Chương 67: 67: Chờ Bạn Trai
67
Chương 68: 68: Tốt Nghiệp Và Đính Hôn
68
Chương 69: 69: Lên Đại Học
69
Chương 70: 70: Vị Hôn Thê
70
Chương 71: 71: Khắc Tên Người
71
Chương 72: 72: Ghen Tuông
72
Chương 73: 73: Trước An Gia Sau Lập Nghiệp
73
Chương 74: 74: Nước Ngoài
74
Chương 75: 75: Gặp Lại
75
Chương 76: 76: Anh Yêu Em
76
Chương 77: 77: Ăn Bám
77
Chương 78: 78: Tình Yêu Thần Tiên