Chương 49: Toang rồi!

Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm.(*)

(*)Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um. Ví dụ như làm một việc gì đó tốn rất nhiều sức lực nhưng kết quả lại không như ý muốn, ngược lại bản thân lại có được kết quả tốt đẹp cho những việc không có nhiều mong đợi. Theo cách nói của Đạo giáo, nó có nghĩa là cứ để cho dòng chảy tự nhiên, đừng ép buộc nó. Nhìn từ bên ngoài cũng có thể thấy cây liễu có sức sống mãnh liệt.

Kỷ Oánh Oánh cãi nhau với Ân Trường Hoan xong liền đến hoa viên hít thở không khí, không ngờ lại gặp được Diệp Hoàn.

Mặc dù bên cạnh còn có Cố Nguyên, nhưng Kỷ Oánh Oánh lại không thèm để ý, chỉ cần không phải Ân Trường Hoan là được, nghĩ xong nàng liền nhìn quanh bốn phía, bộ dáng này so với kẻ trộm không khác là mấy.

Cố Nguyên có ấn tượng khá sâu về Kỷ Oánh Oánh, thấy nàng có hành vi kì quái như vậy liền hỏi "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"

Không thấy Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh mới yên lòng "Nhìn xem Ân Trường Hoan có ở đây không."

Cố Nguyên càng nghe càng thấy khó hiểu "Tại sao lại muốn xem Đức Dương quận chúa có ở đây không?"

Kỷ Oánh Oánh lườm Cố Nguyên, ngữ khí lạnh nhạt "Sao ta phải nói cho ngươi biết?"

Cố Nguyên:...

Sao ai cũng nói tiểu thư kinh thành đều rất ôn nhu, hào phóng vậy? Nhu Lạc quận chúa này không chỉ kì quái mà tính tình cũng không tốt nữa.

"Diệp đại nhân." Kỷ Oánh Oánh lướt qua Cố Nguyên chạy đến trước mặt Diệp Hoàn, ánh mắt nhu tình như nước nhìn Diệp Hoàn.

Cố Nguyên liền hiểu rõ, đối phương là tương tư biểu ca, biểu ca có dáng dấp đẹp, được các cô nương thích cũng là chuyện thường.

Cố Nguyên suy nghĩ miên man, Diệp Hoàn nghiêng đầu nói với hắn "Phiền biểu đệ đi vào trong đình chờ ta."

Cách ba người một đoạn có một cái đình, đứng ở đó sẽ không nghe thấy Diệp Hoàn và Kỷ Oánh Oánh nói gì, mà đứng ở đấy cũng sẽ không đến mức bị đàm tiếu là Diệp Hoàn và Kỷ Oánh Oánh cô nam quả nữ ở chung.

Cố Nguyên không thích nghe trộm nên rất thản nhiên vào đình.

"Quận chúa. " Diệp Hoàn nghiêm túc nhìn Kỷ Oánh Oánh "Tại hạ đã có người trong lòng, mong rằng quận chúa sẽ sớm ngày tìm được phu quân tốt."

Lúc Diệp Hoàn bảo Cố Nguyên né đi thì tim Kỷ Oánh Oánh như treo lên, bây giờ thì quả nhiên mà.

Kỷ Oánh Oánh còn nghĩ rằng nàng sẽ khóc lóc thảm thiết nhưng không ngờ lúc này nàng lại rất bình tĩnh, ngoại trừ nước mắt vẫn luôn chảy xuống "Ta có thể biết đó là ai không?"

Diệp Hoàn: "Thật có lỗi, không thể."

"Ngươi không nói thì ta cũng biết. " Kỷ Oánh Oánh cười cười, trong lòng đắng chát "Là Ân Trường Hoan phải không?"

Diệp Hoàn lo lắng Kỷ Oánh Oánh sẽ giận chó đánh mèo Ân Trường Hoan, nhưng lại không thể giấu diếm được nữa "Đây là tình cảm mà ta đơn phương, không liên quan đến Đức Dương quận chúa, nếu quận chúa tức giận thì cứ đến tìm ta là được."

Diệp Hoàn còn nghĩ Kỷ Oánh Oánh sẽ mắng Ân Trường Hoan mấy câu nhưng không ngờ nàng ấy lại nói "Cũng phải, ta thấy Ân Trường Hoan chỉ thích mặt của huynh thôi."

Diệp Hoàn:...

"Quận chúa nói đúng." Đây là sự thật, hắn ngay cả phản bác cũng không có.

Kỷ Oánh Oánh nhìn sắc mặt trì trệ của Diệp Hoàn, không nhịn được cười khẽ, nàng lui về sau một bước, cười tươi mà nước mắt vẫn chảy "Huynh thích Ân Trường Hoan là chuyện của huynh, ta thích huynh cũng là chuyện của ta, Ân Trường Hoan không quản được huynh, mà huynh cũng không quản được ta."

Diệp Hoàn nhíu mày.

Trong đình Cố Nguyên vô tình nhìn ra chỗ bọn họ, nhìn thấy Kỷ Oánh Oánh vừa rồi còn có ngữ khí dữ dằn này lại khóc đến lê hoa đái vũ, giống như một đóa mẫu đơn tuyệt đẹp gần bùn mà chẳng bị sự hôi tanh của bùn đất làm cho dơ bẩn.

Cố Nguyên nhíu mày lại, Nhu Lạc quận chúa thật sự quá kỳ lạ, sao nàng ta chuyển mặt nhanh như vậy, hết lần này tới lần khác vẫn không cảm thấy là nàng ấy đang giả vờ, chỉ cảm thấy cô nương này thật đáng thương, quả là một cô nương thần kỳ.

Kỷ Oánh Oánh cười nói "Diệp đại nhân không cần áp lực, đây là do ta lựa chọn, không liên quan gì đến huynh."

Nàng nhìn Diệp Hoàn rồi cười cười, quay người rời đi, bước đi rất kiên định.

"Biểu ca, huynh ức hiếp nàng ấy?" Cố Nguyên đi tới nhìn thấy bóng lưng Ân Trường Hoan, liền hỏi Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn lạnh lừng lườm Cố Nguyên.

"Ngươi sao vậy?" Ân Trường Hoan đi đến cạnh Kỷ Oánh Oánh, nhẹ nhàng đá đá cái ghế Kỷ Oánh Oánh đang ngồi.

Kỷ Oánh Oánh ngẩng đầu, mặc dù không còn khóc nhưng hốc mắt vẫn đỏ, vừa nhìn liền biết đã khóc "Ngươi quản ta?"

Ân Trường Hoan xùy một tiếng "Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi."

Ngoài miệng nói như vậy nhưng nàng lại ngồi xuống "Không phải chỉ là bị Diệp đại nhân cự tuyệt thôi sao, nam nhân trong thiên hạ này nhiều như vậy, bỏ Diệp đại nhân đi thì biết đâu lại tìm được một người tốt hơn, có khi đây lại là một chuyện tốt."

Kỷ Oánh Oánh không để ý tới thương tâm, chất vấn Ân Trường Hoan "Ngươi nghe lén bọn ta nói chuyện?"

"Cái này còn cần đến nghe lén sao." Ân Trường Hoan bĩu môi "Có thể làm ngươi khóc như vậy thì ngoại trừ hắn ra còn ai nữa, ngươi không làm người khác khóc là tốt lắm rồi."

Kỷ Oánh Oánh trừng Ân Trường Hoan, đứng thẳng lên, ngơ ngác nói "Đúng là nam nhân thiên hạ còn rất nhiều nhưng ta lại chỉ thích mình hắn thôi."

"Hắn có gì tốt chứ, không phải chỉ là một khuôn mặt hơi dễ nhìn, một cái đầu hơi thông minh cùng một thân hình hơi đẹp thôi sao."

Kỷ Oánh Oánh bị chọc giận đến suýt thổ huyết "Ngươi rốt cuộc là tới an ủi ta hay chọc giận ta vậy hả?"

Ân Trường Hoan mím môi cười một tiếng, trung thực nói "Ta là ăn ngay nói thật mà."

Kỷ Oánh Oánh càng tức hơn nhưng nỗi thương tâm bị Diệp Hoàn cự tuyệt đã vơi bớt dần.

Buổi chiều, mọi người cáo từ rời khỏi Vương gia.

Trước cửa lớn nhà Vương gia, lúc Ân Trường Hoan chuẩn bị lên xe ngựa, quay đầu nói với Diệp Hoàn "Ngày mai mong được Diệp đại nhân giúp đỡ."

Diệp Hoàn không hỏi là chuyện gì, hắn trịnh trọng nói "Chuyện của quận chúa, tại hạ nhất định cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."

Ân Trường Hoan cười khẽ "Thế thì không cần."

Diệp đại nhân tuấn tú như vậy, sao nàng lại nỡ để hắn cúc cung tận tụy đến chết thì mới dừng chứ.

Trong xe ngựa của quận vương phủ Nam Dương, Cố Như Vận bỗng nhiên lên tiếng "Biểu ca Diệp Hoàn có phải thích thầm Đức Dương quận chúa không vậy?"

"Nhìn qua thì có vẻ là thế. " Cố Như Nguyệt nói "Đột nhiên muội hỏi cái này làm gì?"

Cố Như Vận thản nhiên nói "Chỉ là thấy biểu ca Diệp Hoàn đối với Đức Dương quận chúa rất tốt, cực kỳ tốt mới đúng."

Cố Như Nguyệt đảo tròng mắt, tỷ tỷ này của nàng xưa nay vốn lãnh đạm, rất ít quan tâm đến chuyện khác, càng không thích nghe chuyện ngoại nam vậy mà lại hỏi "Có phải muội thích biểu ca Diệp Hoàn không?"

Không đợi Cố Như Vận đáp lại, Cố Như Nguyệt lập tức nói "Hình như ta nghe nương nói đại cữu mẫu muốn gả biểu tỷ Diệp Hành cho biểu ca Diệp Hoàn."

"Bọn họ đều là họ Diệp mà."

"Vậy thì sao. " Cố Như Nguyệt nói "Biểu ca Diệp Hoàn đâu phải nhi tử ruột của dì, chỉ là mang họ Diệp thôi."

Cố Như Vận rủ mắt xuống, không nói thêm gì nữa.

Biết được có người đang điều tra chuyện mười sáu năm trước nên mấy ngày nay Trình thị quả thực rất lo lắng, lại thêm việc phải bận rộn lo cho hôn sự của Ân Kỳ làm cả thể xác lẫn tinh thần bà ta đều suy kiệt. May mà Ân Kỳ cuối cùng cũng xuất giá xong, bà ta rốt cục đã có thể ngủ một giấc, đang ngủ ngon thì bị Tiền ma ma chạy vào đánh thức.

Mặt Tiền ma ma cực kỳ hoảng sợ "Phu nhân, không xong rồi, nha sai của Đại Lý tự tới, nói là tam phu nhân sáng sớm hôm nay đi Đại Lý tự cáo trạng người tráo đổi thân nữ của bà ta, bây giờ đang muốn dẫn người đi Đại Lý tự thẩm tra."

Như bị giội cho một chậu nước đá trong ngày mùa đông, Trình thị lập tức thanh tỉnh "Làm sao có thể?"

Trước đó không lâu bà ta còn đi thăm dò Đồng thị nhưng Đồng thị không hề có biểu hiện dị thường gì mà.

"Phu nhân, hiện tại không phải lúc nghĩ có thể hay không." Tiền ma ma gấp gáp "Người vẫn là nhanh sửa soạn lại đi."

Nếu không nhanh lên, sợ sẽ phải mang bộ dạng nhếch nhác này đến mất.

Rửa mặt quá loa, Trình thị lập tức chạy đến chính đường, Ân lão phu nhân, Ân Bác Văn cùng tam lão gia- Ân Bác Võ đều ở đây, chỉ ngoại trừ Đồng thị và nhi tử Ân Thành của bà.

Trông thấy Trình thị tiến đến, Ân Bác Võ nghiêm nghị quát "Nhị tẩu, Bạch Tuyết rốt cuộc là hài tử của ai?"

Ân Bạch Tuyết đứng bên cạnh tái nhợt người đi, như bị thất hồn lạc phách, thân thể lung lay sắp đổ.

Trình thị bị chất vấn theo bản năng nhìn về phía Ân Bác Văn, mà Ân Bác Văn ngày cả một ánh mắt cũng không cho bà ta.

Trình thị như bị oan uổng ủy khuất "Tam đệ, tam đệ muội hồ đồ mà ngay cả ngươi cũng hồ đồ rồi sao, Bạch Tuyết là hài tử mà ngươi nhìn lớn lên, con bé là hài tử của ai mà ngươi cũng không biết sao?"

Ân Bác Võ có chút chần chừ!

Ân Ly xùy một tiếng "Tam thẩm nói mẫu thân ngài đây đã lén lút đổi nữ nhi của tam thẩm khi bà ấy vừa sinh xong, tam thúc cho dù là có nhìn Ân Bạch Tuyết lớn lên thì việc Ân Bạch Tuyết có phải thân nữ của tam thẩm hay không thì chưa rõ đâu."

Trình thị còn muốn cãi lý nhưng sai nha của Đại Lý tự lại không cho bà ta cơ hội, bọn họ đã sớm nhận được lệnh, vụ án này nhất định phải theo lẽ công bằng mà làm.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không có khả năng chỉ mình Trình thị đi nhưng toàn bộ người Ân gia lại chưa chọn được ai, có người thì lo lắng chuyện xưa bại lộ, đó là Ân lão phu nhân, có người thì muốn xem náo nhiệt, đó là Ân Ly.

Hắn vừa nhìn thấy Ân Trường Hoan thì lập tức vui vẻ chạy đến cạnh Ân Trường Hoan "Tỷ tỷ, sao tỷ đến nhanh vậy?"

Ân Trường Hoan nói "Ta đến cùng tam thẩm."

"Đến cùng?" Ân Ly mắt nhìn Đồng thị đang đứng thẳng tắp kia "Vậy có phải tỷ tỷ đã biết chuyện Ân Bạch Tuyết không phải là nữ nhi tam thẩm không?"

Ân Trường Hoan nhìn Ân Bạch Tuyết đang đứng cạnh Trình thị "Không phải, nhưng nàng ấy cũng là người Ân gia."

Não Ân Ly vẫn chưa kịp phản ứng, không phải thân nữ của tam thẩm nhưng vẫn là người Ân gia sao.

Sự việc liên quan đến hầu phủ nên vụ án này Trịnh Xuyên tự mình thẩm tra, hắn hỏi Đồng thị có chứng cứ hay không.

Đồng thị không hoảng không loạn nói ra việc Trình thị luôn sủng ái Ân Bạch Tuyết quá mức và lúc bà mang thai cũng gặp những chuyện rất kì lạ.

Trình thị ủy khuất nói "Tam đệ muội, ta yêu thương Bạch Tuyết đó là bởi vì Bạch Tuyết là tiểu thư của Ân gia, mà ngươi mang thai Bạch Tuyết thì Gia Di trưởng công chúa vẫn còn sống, ta sao có thể làm ra chuyện hại người như ngươi nói chứ."

"Đúng rồi nha." Đồng thị cười lạnh "Lúc đó Gia Di trưởng công chúa còn sống mà, sao ngươi lại có thể mưu hại ta chứ, đó là bởi vì ngươi có kẻ giúp đỡ."

Bà nhìn về phía Ân Bác Văn và Ân lão phu nhân, lạnh lùng đến cực điểm "Ta không nói sai, Ân Bạch Tuyết thật sự chính là hài tử do hầu gia và Trình thị sinh ra lúc Gia Di trưởng công chúa còn sống."

Dù đã sớm được nghe Ân Trường Hoan kể qua nhưng khi nghe lại, Trịnh Xuyên vẫn không nén được tức giận, chất vấn "Ân hầu gia, lời của Ân tam phu nhân nói có đúng không?"

Ân Bác Văn cả giận nói "Dĩ nhiên không phải thật."

"Hầu gia vẫn là nên nghĩ thông suốt rồi nói."

"Trịnh đại nhân có ý gì?"

Trịnh Xuyên lạnh giọng "Người đâu, cho bà đỡ Đàm vào."

Trình thị không còn nhớ tên bà đỡ đẻ năm đó nhưng Tiền ma ma lại nhớ rất kỹ, bà ta vừa nghe xong thì chân lập tức mềm nhũn ra, quỳ thụp xuống đất.

Trình thị cũng bắt đầu hoảng loạn, bà ta còn chưa kịp nói gì thì đã thấy một bà lão mặt đầy nếp nhăn bước vào.

Mặc dù mười sáu năm đã trôi qua, bà đỡ Đàm đã già hơn rất nhiều, nhưng Trình thị vẫn nhận ra bà ấy chính là người đã đỡ đẻ cho bà ta năm xưa.

Bà ta trợn to mắt như lồi cả ra nhìn Tiền ma ma, không phải nói đã diệt khẩu rồi sao?

Tiền ma ma không nhìn Trình thị, trong nội tâm bà ta lúc này chỉ còn hai chữ ―― toang rồi!

Chapter
1 Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2 Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3 Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4 Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5 Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6 Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7 Chương 7: Nằm mơ
8 Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9 Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10 Chương 10: Không, huynh cần
11 Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12 Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13 Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14 Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15 Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16 Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17 Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18 Chương 18: Không, không có khả năng!
19 Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20 Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21 Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22 Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23 Chương 23: Bị phát hiện
24 Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25 Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26 Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27 Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28 Chương 28: Cái gương vỡ
29 Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30 Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31 Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32 Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33 Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34 Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35 Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36 Chương 36: Ngươi đoán xem
37 Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38 Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39 Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40 Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41 Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42 Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43 Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44 Chương 44: May mà ta thông minh
45 Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46 Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47 Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48 Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49 Chương 49: Toang rồi!
50 Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51 Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52 Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53 Chương 53: Đám người ngu muội
54 Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55 Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56 Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57 Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58 Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59 Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60 Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61 Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62 Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63 Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64 Chương 64
65 Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66 Chương 66
67 Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68 Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69 Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70 Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71 Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72 Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73 Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74 Chương 74: Hoàn Hoàn
75 Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76 Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77 Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78 Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79 Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80 Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81 Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82 Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83 Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84 Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85 Chương 88: Mưu Hại
86 Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87 Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88 Chương 92: Kết Quả
89 Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90 Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91 Chương 95: Đã Là Của Ta
92 Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93 Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94 Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95 Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96 Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97 Chương 101: Vị Này Là
98 Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99 Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100 Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101 Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102 Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103 Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104 Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105 Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106 Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107 Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108 Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109 Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110 Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111 Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112 Chương 116: Hu hu
113 Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114 Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115 Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116 Chương 120: Tám lạng nửa cân
117 Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118 Chương 122: Ban thưởng
119 Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120 Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121 Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122 Chương 126: Thẳng thắn
123 Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124 Chương 128
125 Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126 Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127 Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128 Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129 Chương 133: Có tin mừng
130 Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131 Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132 Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133 Chương 137: Thi hội
134 Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135 Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136 Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137 Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138 Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139 Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140 Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141 Chương 145: Mắt bị mù
142 Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143 Chương 147: Kết cục (thượng)
144 Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145 Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146 Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147 Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148 Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149 Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150 Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151 Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152 Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn
Chapter

Updated 152 Episodes

1
Chương 1: (Trùng sinh) Nàng thật sự mù quáng
2
Chương 2: Mỹ nam ở chỗ nàng là có đặc quyền
3
Chương 3: Ta cảm thấy vui mừng thay cha và nương của ngươi
4
Chương 4: Chung quy là bọn ta có lỗi với muội ấy
5
Chương 5: Diệp công tử, chúng ta lại gặp mặt
6
Chương 6: Diệp công tử thật thú vị
7
Chương 7: Nằm mơ
8
Chương 8: Nàng không hiểu ý của Diệp Hoàn
9
Chương 9: Ta không nói chuyện cùng người cha bất công
10
Chương 10: Không, huynh cần
11
Chương 11: Diệp đại nhân, huynh thật tốt, nhưng ta không thể chiếm tiện nghi...
12
Chương 12: Nhất định sẽ cho cháu một tương lai hạnh phúc
13
Chương 13: Người xuất sắc nhất chính là Diệp Hoàn
14
Chương 14: Quận chúa say rồi sao?
15
Chương 15: Bằng dung mạo anh tuấn của công tử
16
Chương 16: Chắc chắn hoàng đế sẽ càng thêm tức giận
17
Chương 17: Diệp đại nhân này thật thú vị
18
Chương 18: Không, không có khả năng!
19
Chương 19: Cảm thấy tim đập có chút nhanh
20
Chương 20: Không bằng một nửa Diệp đại nhân
21
Chương 21: Ừm, như vậy trông khá giống
22
Chương 22: Cá ướp muối Diệp đại nhân tặng rất ngon
23
Chương 23: Bị phát hiện
24
Chương 24: Ta bình thường là một người hay thương tâm một mình
25
Chương 25: Một cô nương tốt khó tìm trên trời dưới đất
26
Chương 26: Mắt Phó Dịch bị mù sao
27
Chương 27: Nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước
28
Chương 28: Cái gương vỡ
29
Chương 29: Là do nàng ta nợ Ân gia
30
Chương 30: Nàng luôn có chút anh hùng khí đoản
31
Chương 31: Dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn
32
Chương 32: Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây
33
Chương 33: Con mắt của nàng đã bị dung mạo Diệp Hoàn nuôi đến xảo quyệt
34
Chương 34: Sao công tử lại là người như vậy được chứ!
35
Chương 35: Cái này không thể trách nàng, thật đấy
36
Chương 36: Ngươi đoán xem
37
Chương 37: Đúng là cháu nên khiêm tốn một chút
38
Chương 38: So với Đức Dương quận chúa quả thực là cách biệt một trời
39
Chương 39: Chẳng lẽ hắn không thể làm chuyện phòng the?
40
Chương 40: Sao nàng lại mất tự nhiên?
41
Chương 41: Không ngờ công tử lại giảo hoạt như vậy
42
Chương 42: Nhi lang đẹp nhất thế gian
43
Chương 43: Nàng không muốn lại tự mình đa tình nữa đâu
44
Chương 44: May mà ta thông minh
45
Chương 45: Người lại suy nghĩ nhiều rồi
46
Chương 46: Vậy muội có ý nghĩ muốn hôn hắn không?
47
Chương 47: Chẳng lẽ quận chúa có sở thích khác người
48
Chương 48: Kỷ Oánh Oánh, đầu óc ngươi bị hồ Đồ sao?
49
Chương 49: Toang rồi!
50
Chương 50: Ngươi không phải nữ nhi của ta
51
Chương 51: Vuốt mông ngựa cũng thật thành thạo, điêu luyện
52
Chương 52: Ta là nói thật thì có gì phải ngượng ngùng
53
Chương 53: Đám người ngu muội
54
Chương 54: Người kia là Gia Hòa trưởng công chúa
55
Chương 55: Ân lão phu nhân trúng gió rồi
56
Chương 56: Hoan nghênh lần sau trở lại nha
57
Chương 57: Lại có người chủ động đi gây chuyện với nàng
58
Chương 58: Dù sao quận chúa thích nhất là người đẹp
59
Chương 59: Có thể giúp được quận chúa, trong lòng Diệp Hoàn thấy rất vui
60
Chương 60: Muốn trách thì trách nàng quá tốt
61
Chương 61: Xem Ra Quận Chúa Rất Vượng Phu
62
Chương 62: Quá Dính Người Như Vậy Không Tốt
63
Chương 63: Mãi Mãi Nghe Theo
64
Chương 64
65
Chương 65: Nếu Huynh Dám Nạp Thiếp Ta Liền Nuôi Trai Lơ
66
Chương 66
67
Chương 67: Có Lại Tư Lợi Bội Ước Nữa Không
68
Chương 68: Ta Đã Có Ý Trung Nhân
69
Chương 69: Hôm Nay Ân Trường Hoan Rất Vừa Mắt
70
Chương 70: Con Vẫn Thích Diệp Hoàn Đúng Không
71
Chương 71: Nàng Một Cái Ân Trường Hoan Một Cái
72
Chương 72: Không Cãi Nhau Hai Câu Thì Sẽ Cảm Thấy Không Thoải Mái
73
Chương 73: Quận Chúa Làm Bằng Sắt Vị Hôn Phu Vương Gia Như Nước Chảy
74
Chương 74: Hoàn Hoàn
75
Chương 75: Muốn Làm Gì Thì Làm
76
Chương 76: Không Có Ý Nghĩ Cái Quỷ Ấy
77
Chương 77: Đây Là Thiên Phú
78
Chương 79: Hay Là Nói Trong Lòng Trưởng Công Chúa Có Quỷ
79
Chương 80: Sẽ Không Tìm Nam Nhân Nam Dương Làm Quận Mã
80
Chương 82: Có Lẽ Đã Đến Lúc Lập Thái Tử
81
Chương 83: Mẫu Thân Cám Ơn Người
82
Chương 84: Ân Bác Văn Lĩnh Cơm Hộp Rồi
83
Chương 86: Thọ Yến Trịnh Thái Hậu
84
Chương 89: Nào Có Mẫu Thân Đi Tính Kế Nữ Nhi Của Mình
85
Chương 88: Mưu Hại
86
Chương 87: Gia Hòa Cứu Trường Hoan Sao Có Thể
87
Chương 91: Ta Chỉ Là Đang Nói Sự Thật
88
Chương 92: Kết Quả
89
Chương 93: Phải Biết Co Biết Dãn Mới Được
90
Chương 94: Quận Chúa Đúng Là Quận Chúa Không Tầm Thường
91
Chương 95: Đã Là Của Ta
92
Chương 96: Đa Tạ Mong Ước Của Trần Tiểu Thư
93
Chương 97: Ta Ấy Mà Chính Là Quá Lương Thiện
94
Chương 98: Chớp Mắt Cái Đã Đến Năm Thứ Hai
95
Chương 99: Đây Là Có Chuyện Gì Vậy
96
Chương 100: Nàng Nguyện Ý Nhượng Bộ
97
Chương 101: Vị Này Là
98
Chương 102: Quận Chúa Đại Hỉ
99
Chương 103: Tân Lang Của Nàng
100
Chương 104: Bái Đường Thành Thân
101
Chương 105: Tối Hôm Qua Vất Vả Thái Tử Điện Hạ Rồi
102
Chương 106: Trường Hoan Chúng Ta Sinh Con Đi
103
Chương 107: Mắng Nàng Ít Đi Vài Câu
104
Chương 108: Ân Trường Hoan Này Cũng Không Phải Quá Thông Minh
105
Chương 109: Động Phòng Cái Quỷ Ấy
106
Chương 110: Nàng Trước Kia Đúng Là Mắt Mù Mới Đi Thích Thái Tử
107
Chương 111: Thư Viện Đức Dương
108
Chương 112: Chàng Muốn Nhưng Mà Ta Thực Sự Không Nỡ
109
Chương 113: Bọn họ không làm được không có nghĩa là ta không làm được
110
Chương 114: Nàng cố gắng nghiêm túc như vậy, nhất định có thể thành công
111
Chương 115: Lâu Đức Dương của thư viện Đức Dương
112
Chương 116: Hu hu
113
Chương 117: Giống hệt lúc hắn mới gặp nàng
114
Chương 118: Đại bộ phận là Ân Bạch Tuyết, cẩn thận mua sắm
115
Chương 119: Chỉ là muốn dạy dỗ người
116
Chương 120: Tám lạng nửa cân
117
Chương 121: Nếu như hắn nói hắn bị mộng du thì liệu Trường Hoan có tin không?
118
Chương 122: Ban thưởng
119
Chương 123: Thái tử phi vụиɠ ŧяộʍ nuôi trai lơ có dung mạo tuấn tú
120
Chương 124: Ta đã có được người tốt nhất rồi
121
Chương 125: Là ta cũng sẽ không chọn Sở Bạch
122
Chương 126: Thẳng thắn
123
Chương 127: Ai có thể chứng minh, ai nhìn thấy?
124
Chương 128
125
Chương 129: Mỹ nhân có độc, rời xa vẫn hơn
126
Chương 130: Nàng mãi mãi là của ta
127
Chương 131: Nàng không phải rất thích hồng nhan này sao?
128
Chương 132: Nhớ thương phu quân của Trường Hoan, thật vô liêm sỉ
129
Chương 133: Có tin mừng
130
Chương 134: Con mắt ta rất tốt
131
Chương 135: Nhiều con cháu cũng không phải chuyện tốt
132
Chương 136: Giữa phu thê quan trọng là phải tình đầu ý hợp
133
Chương 137: Thi hội
134
Chương 138: Con là hài tử nhà người mà
135
Chương 139: Xem ra cần phải nàng ra tay
136
Chương 140: Hắn bị thương, không thể ăn cay
137
Chương 141: Không phù hợp với thân phận và khí chất
138
Chương 142: Diệp Mặc rất đáng yêu
139
Chương 143: Nàng có ta thích là đủ rồi
140
Chương 144: Phụ hoàng, thái tử chọc giận người sao?
141
Chương 145: Mắt bị mù
142
Chương 146: Nhân vật chính của cuộc đời ta
143
Chương 147: Kết cục (thượng)
144
Chương 148: Kết cục (hạ): Mỹ nhân thì không thể có quầng thâm mắt
145
Chương 149: Phiên ngoại (một): Phó Thần chọn đ�? ?�oán tương lai
146
Chương 150: Phiên ngoại (hai): Phó Du
147
Chương 151: Phiên ngoại (ba): Ca ca không phải kẻ xấu
148
Chương 152: Phiên ngoại (bốn): ?�n Bạch Tuyết
149
Chương 153: Phiên ngoại (năm): Phó Dịch
150
Chương 154: Phiên ngoại (sáu): Nữ tử tham gia khoa cử
151
Chương 155: Phiên ngoại (bảy): Lâm sư muội sao có thể làm chuyện như vậy
152
Chương 156: Phiên ngoại (tám): Toàn văn hoàn