Chương 49: Tích lũy sức mạnh

Trường An, dưới vòm trời trời cao lộng gió, một con tuấn mã lao như tên bắn vào cửa thành rồi đột ngột ngã vật xuống, cát bụi mù mịt. Phó Lăng Nghi văng khỏi lưng ngựa, lăn lộn một vòng trên mặt đất, thái dương và khuỷu tay bị cọ xát tạo thành những vết thương ghê rợn. Đây đã là con ngựa thứ ba. Hai mắt đỏ quạch, Phó Lăng Nghi lồm cồm bò dậy rồi chạy bạt mạng đến phủ Mai Vĩnh, lấy danh nghĩa giao chiến báo khẩn cấp tám trăm dặm trở lại Trường An để có thể danh chính ngôn thuận đến gặp ông.

Mặt trời vừa ló rạng, Phó Lăng Nghi gần như sắp tắt thở, theo bản năng mở mắt mà chạy, vòng qua vài con phố, rốt cuộc cũng thấy được cổng lớn của Mai phủ. Ngay đối diện, một chiếc xe ngựa đang lắc lư lăn bánh về phía đó, chính là Mai Vĩnh. Người đánh xe hốt hoảng kêu lên, xe ngựa chợt ngừng lại, Mai Vĩnh giật mình mở mắt, vội vàng xốc màn xe. Một thanh niên trẻ tuổi phong trần mệt mỏi đang quỳ trên mặt đất, giơ cao phong thư trong tay, "Ti chức Phó Lăng Nghi, phụng mệnh truyền tin!"

Cùng lúc đó, trong lãnh cung, Ngụy Hành cầm một tấm ván gỗ sứt sẹo đào xới đất bên trong bồn hoa, trong đó có giun dế và cả ấu trùng ve non chưa thành hình. Vỏ cây cối gần đó đã bị cậu lột bỏ toàn bộ, hai bàn tay máu chảy đầm đìa, dính đầy bùn đất và vụn gỗ. Sắc mặt Ngụy Hành trắng bệch, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, xương cổ tay gồ lên như muốn đâm thủng da thịt, không khác nào một người sắp chết đang cố níu kéo hơi tàn.

Từ trứng giun cho đến vỏ cây, quần áo... Ngụy Hành đều đã ăn, bồn hoa bị xới tung lên. Cậu cảm thấy dường như sự sống duy nhất trong lãnh cung tĩnh mịch chỉ có mình và những cái cây bị lột vỏ kia, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cố chống chọi, cậu không muốn chết, bởi nếu chết thì chẳng còn gì nữa rồi. Điều Ngụy Hành không biết chính là ở bên ngoài những bức tường cung lạnh lẽo, vẫn có người đang nghĩ cách cứu mình ra.

Mai Vĩnh vội vàng mở lá thư. Nét chữ của Từ Ưng Bạch hơi ẩu, trước giờ chữ viết của hắn luôn ngay ngắn, vậy nên Mai Vĩnh vừa nhìn là biết lúc hắn viết lá thư này lòng đã nóng như lửa đốt. Thư viết rất ngắn gọn, Mai Vĩnh hiểu ngay ý định của Từ Ưng Bạch, rất đơn giản, đó là ra tay từ Hoàng Hậu Tiêu Ngộ Ninh.

Dù sở hữu hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng không biết có phải do Ngụy Chương quá say mê đan dược hay không mà từ khi đăng cơ tới nay không một vị phi tử nào mang thai, đứa bé trong bụng Tiêu Ngộ Ninh là con đầu, nhất định sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, trên có hoàng đế, Thái Hậu, dưới có thái giám thị nữ, ai nấy đều chú trọng không thôi.

Từ Ưng Bạch muốn Mai Vĩnh mua chuộc thái y của Hoàng Hậu, khi bắt mạch nói rằng thai nhi không ổn, có khả năng sinh non, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, sau đó để Lưu Thính Huyền báo cho Ngụy Chương và Tiêu Ngộ Ninh rằng trong cung có tai ương khiến cho thai nhi trong bụng sợ hãi, nhân cơ hội cứu Ngụy Hành ra. Ngụy Chương tin tưởng Lưu Thính Huyền và tên Nam Hải chân nhân xỏ lá kia, vả lại Lưu Thính Huyền còn từng tiên đoán Hoàng Hậu có thai, những sự việc tâm linh như vậy khó mà phân biệt thật giả, để phòng hậu họa, bọn họ nhất định sẽ thả Ngụy Hành.

Đọc xong, Mai Vĩnh lập tức quyết định phái người đi tìm Lưu Thính Huyền, vừa ra đến sảnh chính thì thấy Phó Lăng Nghi đã sửa soạn xong. Thanh niên mới nghỉ ngơi chưa đầy nửa khắc, hai mắt đỏ ngầu, cằm lún phún râu. Sau nhiều ngày rong ruổi trên lưng ngựa, đôi chân y đã tê dại, dáng đi khập khiễng đến kỳ lạ, nhìn vừa chật vật vừa yếu ớt, như thể sắp sửa ngã quỵ. Mai Vĩnh nhíu mày, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, lo lắng hỏi, "Ngươi không định nghỉ ngơi thêm một lát nữa sao?"

Phó Lăng Nghi lắc đầu, "Không, ta phải trở về."

Mai Vĩnh không tán đồng, "Ngươi đã cưỡi ngựa liên tục nhiều ngày rồi, cứ thế mà trở về thì không chịu nổi đâu."

Phó Lăng Nghi bẻ đốt ngón tay, xương cốt răng rắc vang lên, "Nhưng ta đã hứa với hắn rồi, không thể nuốt lời được." Rồi không đợi Mai Vĩnh tiếp tục khuyên can, y xách tay nải vội vã rời đi, trở về gặp người mình muốn gặp.

Mai Vĩnh thở dài nhìn theo, rồi cầm thư đến chỗ Lưu Thính Huyền.

Cùng lúc đó, trên sa mạc bao la, nước sông dâng trào cuốn theo sỏi đá dày đặc cuồn cuộn đổ về thành Túc Châu. Sóng lớn đánh lên tường thành, nhận được tin, Dương Thế Thanh bàng hoàng không thể tin vào mắt mình, lão biết Từ Ưng Bạch muốn làm gì, nhưng không ngờ tên này lại nghĩ ra được cách tấn công táo bạo như thế.

Tại dốc Mã Đầu, toàn quân lập tức xuất phát, hướng thẳng đến thành Túc Châu. Từ Ưng Bạch đứng giữa lòng quân, vận bạch y nổi bật dưới ánh mặt trời rực rỡ, binh lính chỉ cần quay đầu là có thể thấy tướng quân của mình rõ mồn một. Những ngày tiếp theo, binh mã của Từ Ưng Bạch và A Cổ Đạt Mộc liên tục giao đấu với quân thủ thành. Nước sông ồ ạt tràn vào, một góc thành trì đã bắt đầu sụp xuống.

Bên trong thành, Dương Thế Thanh đã sốt ruột như như kiến bò trên chảo nóng. Đã quá muộn để sửa lại tường thành, nước càng ngày càng dâng, sớm muộn gì mặt tường hướng đó cũng sẽ sập, đến lúc đó chẳng phải binh mã của Từ Ưng Bạch có thể vô tư tràn vào thành như đến chốn không người sao! Lão chỉ có thể phái thêm binh mã đến bảo vệ chỗ hổng kia, đồng thời đào kênh dẫn nước đi, kế hoạch cầm chân Từ Ưng Bạch cũng đã tan thành mây khói. Hiện giờ việc thủ thành đã trở nên vô cùng khó khăn, ngoài chủ động xuất kích thì chẳng còn cách nào khác. Sau khi cân nhắc cẩn thận, lão nhận thấy binh mã của Từ Ưng Bạch tại Gia Dục và An Tây dường như không nhiều, dựa vào binh lực hùng hậu của thành Túc Châu, việc phá vây tử chiến có lẽ sẽ khả thi.

Trong doanh trại, Từ Ưng Bạch bình tĩnh quan sát tình hình chiến trận trước mặt. Tường thành phía bắc đã có dấu hiệu sụp đổ, đến nước này thì con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là con cáo già Dương Thế Thanh. "A Cổ Đạt Mộc, khụ khụ..." Hắn che miệng ho khan một hồi lâu, khẽ chớp chớp mắt rồi giấu bàn tay vào tay áo, hỏi, "Ngươi cho rằng lão sẽ làm gì?"

A Cổ Đạt Mộc chăm chú nhìn bản đồ, không hề ngẩng đầu lên, "Tất nhiên là tấn công toàn lực để phá vòng vây, mở đường máu."

Từ Ưng Bạch bật cười, vị máu tanh ngọt trong cổ họng nhạt đi đôi chút, "Không kịp nữa rồi. Ta muốn cho con cáo già này chết không có chỗ chôn."

Chapter
1 Chương 1: Trọng sinh
2 Chương 2: Đại lao
3 Chương 3: Tử tù
4 Chương 4: Triều dã
5 Chương 5: Tích mệnh
6 Chương 6: Vương triều
7 Chương 7: Đạo Đức kinh
8 Chương 8: Cứu tế
9 Chương 9: Bệnh cũ
10 Chương 10: Cấp báo
11 Chương 11: Ám sát
12 Chương 12: Giả bệnh
13 Chương 13: Tửu lầu
14 Chương 14: Bươm bướm
15 Chương 15: Để tang
16 Chương 16: Quan tài
17 Chương 17: Quân cờ
18 Chương 18: Không biết
19 Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20 Chương 20: Nghe lời
21 Chương 21: Thật giả
22 Chương 22: Giằng co
23 Chương 23: Thay người
24 Chương 24: Thẳng thắn
25 Chương 25: Theo sau
26 Chương 26: Kim ốc
27 Chương 27: Giao thừa
28 Chương 28: Rung động
29 Chương 29: Sụp đổ
30 Chương 30: Khóa cửa
31 Chương 31: Nói dối
32 Chương 32: Ngang bướng
33 Chương 33: Trâm cài
34 Chương 34: Âm mưu
35 Chương 35: Rút lui
36 Chương 36: Mộng dài
37 Chương 37: Kiếp trước
38 Chương 38: Điên cuồng
39 Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40 Chương 40: Biện pháp
41 Chương 41: Bên hổ
42 Chương 42: Kiềm chế
43 Chương 43: Làm càn
44 Chương 44: Kiều Kiều
45 Chương 45: Khó nhịn
46 Chương 46: Bảo hổ lột da
47 Chương 47: Không thể
48 Chương 48: Chia ly
49 Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50 Chương 50: Túc Châu
51 Chương 51: Thân mật
52 Chương 52: Tin tưởng
53 Chương 53: Đồ giả
54 Chương 54: Khăng khít
55 Chương 55: Càn rỡ
56 Chương 56: Giống nhau
57 Chương 57: Đường hẹp
58 Chương 58: Thử
59 Chương 59: Không lạnh
60 Chương 60: Trù tính
61 Chương 61: Của ta
62 Chương 62: Tướng công
63 Chương 63: Về nhà
64 Chương 64: Khẩn cầu
65 Chương 65: Vết bầm
66 Chương 66: Đế vương
67 Chương 67: Kẹo mạch nha
68 Chương 68: Sét đánh ngang tai
69 Chương 69: Sống
70 1: Trọng Sinh
71 2: Đại Lao
72 3: Tử Tù
73 4: Triều Dã
74 5: Tích Mệnh
75 6: Vương Triều
76 7: Đạo Đức Kinh
77 8: Cứu Tế
78 9: Bệnh Cũ
79 10: Cấp Báo
80 11: Ám Sát
81 12: Giả Bệnh
82 13: Tửu Lầu
83 C14: Bươm bướm
84 C15: Để tang
85 C16: Quan tài
86 C17: Quân cờ
87 C18: Không biết
88 C19: Ngoại truyện 1 12
89 C20: Nghe lời
90 C21: Thật giả
91 C22: Giằng co
92 C23: Thay người
93 C24: Thẳng thắn
94 C25: Theo sau
95 C26: Kim ôc
96 C27: Giao thừa
97 C28: Rung động
98 C29: Sụp đổ
99 C30: Khóa cửa
100 C31: Nói dối
101 C32: Ngang bướng
102 C33: Trâm cài
103 C34: Âm mưu
104 C35: Rút lui
105 C36: Mộng dài
106 C37: Kiếp trước
107 C38: Điên cuồng
108 C39: Nhân gian hết quyển 1
109 C40: Biện pháp
110 C41: Bên hổ
111 C42: Kiềm chế
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Trọng sinh
2
Chương 2: Đại lao
3
Chương 3: Tử tù
4
Chương 4: Triều dã
5
Chương 5: Tích mệnh
6
Chương 6: Vương triều
7
Chương 7: Đạo Đức kinh
8
Chương 8: Cứu tế
9
Chương 9: Bệnh cũ
10
Chương 10: Cấp báo
11
Chương 11: Ám sát
12
Chương 12: Giả bệnh
13
Chương 13: Tửu lầu
14
Chương 14: Bươm bướm
15
Chương 15: Để tang
16
Chương 16: Quan tài
17
Chương 17: Quân cờ
18
Chương 18: Không biết
19
Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20
Chương 20: Nghe lời
21
Chương 21: Thật giả
22
Chương 22: Giằng co
23
Chương 23: Thay người
24
Chương 24: Thẳng thắn
25
Chương 25: Theo sau
26
Chương 26: Kim ốc
27
Chương 27: Giao thừa
28
Chương 28: Rung động
29
Chương 29: Sụp đổ
30
Chương 30: Khóa cửa
31
Chương 31: Nói dối
32
Chương 32: Ngang bướng
33
Chương 33: Trâm cài
34
Chương 34: Âm mưu
35
Chương 35: Rút lui
36
Chương 36: Mộng dài
37
Chương 37: Kiếp trước
38
Chương 38: Điên cuồng
39
Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40
Chương 40: Biện pháp
41
Chương 41: Bên hổ
42
Chương 42: Kiềm chế
43
Chương 43: Làm càn
44
Chương 44: Kiều Kiều
45
Chương 45: Khó nhịn
46
Chương 46: Bảo hổ lột da
47
Chương 47: Không thể
48
Chương 48: Chia ly
49
Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50
Chương 50: Túc Châu
51
Chương 51: Thân mật
52
Chương 52: Tin tưởng
53
Chương 53: Đồ giả
54
Chương 54: Khăng khít
55
Chương 55: Càn rỡ
56
Chương 56: Giống nhau
57
Chương 57: Đường hẹp
58
Chương 58: Thử
59
Chương 59: Không lạnh
60
Chương 60: Trù tính
61
Chương 61: Của ta
62
Chương 62: Tướng công
63
Chương 63: Về nhà
64
Chương 64: Khẩn cầu
65
Chương 65: Vết bầm
66
Chương 66: Đế vương
67
Chương 67: Kẹo mạch nha
68
Chương 68: Sét đánh ngang tai
69
Chương 69: Sống
70
1: Trọng Sinh
71
2: Đại Lao
72
3: Tử Tù
73
4: Triều Dã
74
5: Tích Mệnh
75
6: Vương Triều
76
7: Đạo Đức Kinh
77
8: Cứu Tế
78
9: Bệnh Cũ
79
10: Cấp Báo
80
11: Ám Sát
81
12: Giả Bệnh
82
13: Tửu Lầu
83
C14: Bươm bướm
84
C15: Để tang
85
C16: Quan tài
86
C17: Quân cờ
87
C18: Không biết
88
C19: Ngoại truyện 1 12
89
C20: Nghe lời
90
C21: Thật giả
91
C22: Giằng co
92
C23: Thay người
93
C24: Thẳng thắn
94
C25: Theo sau
95
C26: Kim ôc
96
C27: Giao thừa
97
C28: Rung động
98
C29: Sụp đổ
99
C30: Khóa cửa
100
C31: Nói dối
101
C32: Ngang bướng
102
C33: Trâm cài
103
C34: Âm mưu
104
C35: Rút lui
105
C36: Mộng dài
106
C37: Kiếp trước
107
C38: Điên cuồng
108
C39: Nhân gian hết quyển 1
109
C40: Biện pháp
110
C41: Bên hổ
111
C42: Kiềm chế