Chương 49: Khán đài

Tô Mẫn không phải chưa từng xem qua thứ như thế này, chỉ là lúc này khuôn mặt dày đặc che kín toàn bộ thân cây, nhìn qua làm người ta chấn động.

   Thoạt nhìn, ngay cả một khe hở cũng không có.

   Toàn bộ thân cây bị mặt người che kín, mặt người thì bị vỏ cây phủ lên, quay mắt nhìn về phía bọn họ bên này.

   Tô Mẫn có thể nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau, thậm chí biểu tình của bọn họ đều có thể nhìn thấy một ít, có kinh hoàng, có sợ hãi, có mờ mịt, có thể nói tập hợp đủ mọi cảm xúc.

   Những người trêи xe bị sốc đến nói không ra lời.

   Lý Trì Ngư phản ứng đầu tiên: "Đây có phải là cây ăn thịt người không?"

   Mấy loại cây bình thường không thể sinh trưởng thành cái dạng này được, giống như thân những người kia bị nhét vào trong thân cây, còn mặt thì in trêи vỏ cây vậy.

   Tô Mẫn cau mày nói: "Có thể bên trong có thi thể."

   Có lẽ là cây ăn thịt người, cũng có thể bởi vì thi thể bị nhét vào bên trong, cuối cùng hợp thành một thể.

   Bất kể là khả năng nào, đối với bọn họ đều không phải tin tức tốt.

   Tưởng Đào Chi lấy điện thoại di động chụp một bức, "Ảnh lần này không có gì thay đổi, cây này là kinh khủng thật sự."

   Lần trước nàng chụp ra được thảm trải sàn biến đổi, nên mới nghĩ mình có thể chụp được mấy đồ vật mà mắt thường không thấy được.

   Thế nhưng cái cây này lại không khác.

   Tô Mẫn nhìn chằm chằm cái cây kia, nói: "Chúng ta xem cảm thấy khủng bố, nhưng nó cũng không phải khủng bố nhất."

   Trong khách sạn xảy ra nhiều chuyện như vậy, biểu diễn là phần quan trọng nhất của phim kinh dị lần này, một thân cây bộ dáng kinh khủng ngược lại là chuyện rất bình thường.

   Lý Trì Ngư nhìn những khuôn mặt đó, cảm khái nói: "Đến cùng có bao nhiêu người chết, cũng không biết đây có phải là những người đi cùng chúng ta lần này không."

   Trong khách sạn nhiều người mất tích như vậy, rất có thể đều bị nhét ở nơi này.

   Thế nhưng anh ta hoàn toàn không biết mặt mũi những người kia ra sao, cho nên hiện tại cũng một mặt mờ mịt, không xác định được đó có phải chân tướng hay không.

   Tô Mẫn không đáp lời.

   Mãi cho đến khi cái cây kia gần trước mặt mọi người, bên trong xe buýt mới một lần nữa vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn, không ngoại lệ đều mang theo sợ hãi.

   "Nhìn cái cây kia đi, không phải tôi hoa mắt chứ?"

   "Làm sao có thể có cái cây như vậy, tất cả đều là mặt người... Rốt cuộc sắp tới chúng ta bị đưa đi nơi nào?"

   "Tôi không muốn bị đem làm cái lọ chứa đâu, cũng không muốn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này, vì sao tôi trả tiền nhưng lại bị đối đãi như vậy?"

   "Chúng ta có thể trốn khỏi đây không? Giết tài xế đi."

   "..."

   Theo tiếng thảo luận càng ngày càng hỗn tạp, đủ loại phương pháp chạy trốn được đưa ra, số phiếu nhiều nhất chính là giết tài xế, khống chế xe buýt.

   Những lời của bọn họ rơi vài trong tai Tô Mẫn, cậu có chút không biết nói thế nào.

   Giết người phải âm thầm, sao có thể lớn tiếng như vậy, tài xế vẫn đang an vị tại chỗ ngồi, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng nói của bọn họ.

   Nhưng mà nỗi sợ của cậu đã đến cảnh giới nhất định.

   Một người thanh niên tuổi còn trẻ giơ tay đụng Tô Mẫn một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu muốn gia nhập với chúng tôi không?"

     Tô Mẫn quan sát vẻ mặt của hắn, đa số người trẻ tuổi ở đây đều mang vẻ mặt sợ hãi, thế nhưng sâu xa trong đôi mắt lại ẩn hàm một chút hưng phấn khó giải thích.

   Mọi người đều biết, hoàn cảnh ngột ngạt làm tâm trí con người biến hóa, nhất định trong số những người này không chỉ có mình hắn như vậy.

   Gia nhập với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì, nếu như có thể kết thúc dễ dàng như vậy, vậy đây cũng không phải là phim kinh dị, dù sao đi nữa nội dung bộ phim không thể phát triển như vậy.

   Lý Trì Ngư cùng Tưởng Đào Chi đều nhìn về Tô Mẫn.

   Tô Mẫn lắc đầu nói: "Không được."

   Cậu đến bộ phim kinh dị này chính là muốn đi đến đích cuối cùng, biểu diễn còn chưa xem, chuyện bọn họ có thể thành công rời khỏi là không có khả năng.

   Sắc mặt thanh niên trẻ tuổi rất khó nhìn, nói: "Không hành động cùng chúng tôi, vậy các người cứ ở đây chờ chết đi."

   Lý Trì Ngư tức giận, nói: "Cậu kia cậu nói chuyện kiểu gì vậy, tôi thấy cậu đang tự tìm đường chết đấy."

   Nhạc Lăng lạnh lùng nói: "Cút."

   Thanh niên trẻ tuổi đối với bọn họ xem thường, quay đầu lại cùng những người khác thảo luận.

   Tô Mẫn ngăn cản Lý Trì Ngư, nói: "Đừng để ý tới bọn hắn."

   Vừa nãy hiếm thấy mắng người Nhạc Lăng cũng nói: "Bọn họ sẽ gieo gió gặt bão."

   Tô Mẫn lại một lần nữa cảm giác được Nhạc Lăng biết nơi này, thế nhưng xung quanh có vô số người, nếu bây giờ cậu hỏi chính là đem mấy người bọn họ đưa vào tình cảnh nguy hiểm.

   Khoảng chừng qua mấy phút, đám người kia rốt cục muốn hành động.

   Trêи người bọn họ có công cụ, là lúc rời khỏi khách sạn mang theo, và thẻ của lễ tân đưa chưa có thu lại.

   Mấy người đàn ông cường tráng cùng đi đến chỗ điều khiển.

   Bên trong xe buýt không khỏi yên tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hít thở trầm thấp hỗn loạn, gấp gáp mà kϊƈɦ thích.

   Liền ngay lúc này, một ô cửa sổ nhỏ trêи nóc xe đột nhiên mở ra.

   Toàn bộ hành khách trêи xe đều bị sợ hết hồn, thời điểm chớp mắt một cái, người đàn ông vừa nãy hành động đã bị một nhánh cây lôi ra ngoài.

   "Thứ đồ gì... Cứu ta cứu ta..."

   Tiếng kêu cứu càng ngày càng yếu, cuối cùng biến mất ở trong bóng tối.

   Tiếng gió gầm rú từ cửa sổ nhỏ truyền vào bên trong, đè lên tiếng hít thở của mọi người, cũng đè lên vài tiếng thét chói tai yếu ớt.

   Lý Trì Ngư nhìn trợn mắt hốc mồm: "Hắn bị đưa đi đâu vậy?"

   Tô Mẫn suy đoán nói: "Có khả năng bị cái cây kia ăn."

   Vừa nãy kéo người đàn ông kia là một cành cây, dọc theo đường đi cũng chỉ nhìn thấy duy nhất một cái cây đầy mặt người đó.

   Trong xe quỷ dị yên tĩnh lại, không ai dám nói chuyện.

   Tài xế từ đầu tới đuôi đều không có động thủ, thế nhưng độ kinh khủng đã đạt đến đỉnh điểm, làm cho chân mấy người đàn ông đứng sau đều mềm nhũn, co quắp trêи mặt đất không dám động.

   Gió lạnh vẫn luôn thổi vào.

   Một đường thẳng đến không biết bao lâu, xe buýt ngừng lại.

   Hành khách trêи xe đều không tự chủ được sợ hãi, nhìn về phía thế giới bên ngoài cửa sổ.

     Tô Mẫn cũng như thế.

   Chỉ là cảnh sắc bên ngoài nằm ngoài dự liệu của cậu, cũng không phải bãi tha ma hay gì, mà là một gian nhà rất lớn.

   Cậu không nói ra được nó được xây dựng bằng cách nào, thế nhưng mặt ngoài liên tục lóe lên vài đóm sáng màu xanh lục cùng màu đỏ sậm.

   Bên trong xe buýt rốt cục vang lên tiếng nói chuyện: "Chúng ta phải đi vào nơi này sao?"

   "Đây rốt cuộc là nơi nào, thoạt nhìn thật là đáng sợ, thế nhưng buổi tối lại phải đến nơi này."

   "Có khi nào bên trong là phòng thí nghiệm gì đó không, chúng ta bị xem là vật thí nghiệm sao?"

   "Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, tôi không muốn xuống xe."

   "Mãi cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy người phụ trách, nơi này nhất định là không ổn, nhất định sẽ giết chúng ta."

   "..."

   Tô Mẫn cùng Lý Trì Ngư bọn họ đối mặt, cái gì cũng chưa nói.

   Cửa xe buýt  đột nhiên bị mở ra, mọi người thấy được một mảnh đen nhánh bên ngoài, không người nào dám làm người đầu tiên xuống xe.

   Tô Mẫn nói: "Chúng ta đi xuống đi."

   Không đi xuống là không thể, xuống trước xuống sau cũng là xuống, đơn giản chỉ là chết nhanh hay chết chậm thôi.

   Cậu dẫn đầu đi xuống trước, sau đó là Lý Trì Ngư bọn họ.

   Nhìn mấy người bọn họ tất cả đều đi xuống, người trêи xe hai mặt nhìn nhau, lại nghĩ tới người đàn ông bị bắt trêи xe lúc nãy, cũng chậm rãi xuống xe.

   Sau khi người cuối cùng xuống xe, xe buýt tùy cơ khởi động lái đi, một đám người đứng ở trước gian nhà không biết nên làm thế nào.

   Toàn bộ gian nhà như một cái bát úp trêи mặt đất, lộ ra một phần bóng râm.

   Lý Trì Ngư lúng túng nói: "Cái đèn này hình như có hơi ám muội."

   Tưởng Đào Chi lập tức bị hấp dẫn chú ý, hỏi: "Anh đã từng đến khu đèn đỏ?"

   Lý Trì Ngư mẫn cảm nhận được tầm mắt Nhạc Lăng, vội vã phủ nhận: "Không có, anh làm sao sẽ đi đến nơi đó, anh xem trêи tivi."

   Hai người bắt đầu nói tới chuyện cái đèn này.

  Những người phía sau bấy giờ đang cười trêи sự đau khổ của người khác, lúc này đã là thời điểm nào, mà còn léo nha léo nhéo nói chuyện như vậy, tuyệt đối chết sớm.

   Tô Mẫn biết bên trong nhất định là sân biểu diễn, nội dung trêи vé biểu diễn đã đến lúc được vạch trần.

   Từ ngày đầu cậu đã hiếu kỳ buổi biểu diễn này rốt cuộc có cái gì, cũng chính là trọng điểm của bộ phim này là gì.

   Rất nhanh, cửa bị mở ra, một người đàn ông đi ra.

   Trêи mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ, che ở nửa đầu, lộ ra  nửa đoạn mặt dưới trắng bệch cùng đôi môi đỏ như máu.

   Rất giống người chết vừa được trang điểm sau khi nhập liệm.

   Hắn cầm trêи tay một cái mâm, mặt trêи có một ít con số, mặt không thay đổi phát mỗi người một cái.

   Tô Mẫn lấy được số 1.

   Cậu đoán dãy này có thể là số thứ tự, bởi vì Lý Trì Ngư cùng Tưởng Đào Chi là những số liên tiếp sau cậu.

     Một người trong đội ngũ nhỏ giọng nói: "Tôi có thể không cầm không?"

   Không có người trả lời hắn, thế nhưng trêи tay hắn vẫn bị nhét một con số.

   Sau đó nhân viên công tác đeo mặt nạ cầm mâm trống đi vào trong phòng, quay đầu lại nhìn bọn họ, liếc mắt một cái, ra hiệu theo sau.

   Tô Mẫn nói: "Cùng hắn đi vào."

   Lý Trì Ngư thầm nói: "Con số này không phải trình tự tử vong chứ, cứ như  "Cái chết đang đến"* vậy."

   Vừa bắt đầu đồ vật mà bọn họ không để ý chính là thứ trở thành thẻ tử vọng của bọn họ, Tử thần sẽ dựa theo trình tự lấy đi mạng mỗi người.

   Tô Mẫn kinh ngạc: "Anh còn xem qua phim này?"

   Lý Trì Ngư kiêu ngạo nói: "Thứ anh cậu từng xem nhiều lắm."

   Tô Mẫn nói: "Bội phục."

   Vừa tiến vào trong phòng, trước mắt tất cả mọi người lập tức bị bóng tối bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy, tiếng ồn ào liền vang lên.

   Có người tưởng thừa dịp này chạy trốn, thế nhưng mới bước ra một bước, liền bị đẩy vào trong bóng tối, ngay cả âm thanh cũng không phát ra.

   Trong bóng tối người biến mất càng ngày càng nhiều.

   Không biết đi bao lâu, phía trước đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, Tô Mẫn thích ứng với ánh sáng, thấy được hình dáng ghế dựa phía trước.

   Phía xa là một sân khấu rất lớn, toàn bộ nơi này giống như một cái rạp hát, chỗ ngồi gộp lại nhiều nhất cũng khoảng một trăm tám mươi cái.

   Nhân viên công tác chỉ chỉ con số dán sau chỗ ngồi, nó giống hệt mã số của bọn họ.

   Tô Mẫn tìm được chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

   Từ đầu tới đuôi nhân viên công tác đều không phát ra âm thanh, thế nhưng đưa ra chỉ thị lại rất rõ ràng.

   Không ít người quay đầu đều phát hiện đồng bạn của mình đã vô thanh vô tức biến mất, sau khi kinh hãi ngay cả hỏi cũng không dám hỏi.

   Sau khi tất cả đều ngồi xuống, nhân viên công tác mới rời khỏi.

   Lý Trì Ngư không nhịn được hỏi: "Bọn họ muốn làm gì?"

   Tô Mẫn nói: "Mời chúng ta xem biểu diễn."

   Lý Trì Ngư đương nhiên biết điều này, nhưng anh ta sợ chính là mình bị biến thành đồ gì đó để biểu diễn, dù sao trong khách sạn cũng có rất nhiều người chết.

   Tưởng Đào Chi nói: "Tuy rằng trong khách sạn có vấn đề, nhưng chúng ta đã may mắn sống sót, có phải đã an toàn không ?"

   Tô Mẫn liếc nhìn nàng một cái, "Nếu quả thật như vậy thì tốt rồi."

   Hiển nhiên không thể, nam nữ chủ đều ở nơi này, nội dung quan trọng nhất làm sao có khả năng sẽ bình yên vô sự vượt qua.

   Trong lúc nhất thời chỗ ngồi đều là tiếng xì xào bàn tán.

   Cũng không lâu lắm, tấm màn đỏ thẩm trêи sân khấu đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng đen và mũ đen bước ra từ bên trong.

   Trêи mặt hắn trang điểm kiểu chú hề, bất kể là màu sắc hay là cách trang điểm, đều khoa trương hơn so với mọi nhân vật trong phim Tô Mẫn từng xem.

   Sau đó một bể nước được kéo ra.

   Tô Mẫn không biết nó có tác dụng gì, thế nhưng Lý Trì Ngư bên cạnh đã đưa ra câu trả lời một cách ngạc nhiên: "Hắn muốn làm ảo thuật à?"

" Cái chết đang đến " ( tiếng Anh: Final Destination , bản dịch Hồng Kông " Cái chết đang đến ", bản dịch Đài Loan " Desperate Terminal ") là một phim được phát hành năm 2000, do đạo diễn Trung Quốc đạo diễn.

Chapter
1 Chương 1: Xem phim
2 Chương 2: Người chết
3 Chương 3: Thang máy
4 Chương 4: Chiêu quỷ
5 Chương 5: Đêm khuya
6 Chương 6: Bước chân
7 Chương 7: Thi Thể
8 Chương 8: Hồ sơ
9 Chương 9: Bóng tối
10 Chương 10: Dụ dỗ
11 Chương 11: Tiếng hát
12 Chương 12: Sinh nhật
13 Chương 13: Biến mất
14 Chương 14: Cãi vã
15 Chương 15: Kết cục
16 Chương 16: Tin nhắn
17 Chương 17: Thảo luận
18 Chương 18: Lời mời
19 Chương 19: Đảo nhỏ
20 Chương 20: Buồng tắm
21 Chương 21: Nửa đêm
22 Chương 22: Hải sản tươi
23 Chương 23: Cạnh biển
24 Chương 24: Chết chìm
25 Chương 25: Thần bí
26 Chương 26: Tắm rửa
27 Chương 27: Chú Hà
28 Chương 28: Lột da
29 Chương 29: Giếng nước
30 Chương 30: Lời nói dối
31 Chương 31: Hôn ngươi
32 Chương 32: Trong tường
33 Chương 33: Thời cơ
34 Chương 34: Từ đường
35 Chương 35: Bí mật
36 Chương 36: Thảo luận
37 Chương 37: Bình luận
38 Chương 38: Về nhà
39 Chương 39: Lời mời
40 Chương 40: Xuất phát
41 Chương 41: Thảm trải sàn
42 Chương 42: Nhìn kỹ
43 Chương 43: Bữa sáng
44 Chương 44: Phòng ăn
45 Chương 45: Lọ hoa
46 Chương 46: Nhớ ngươi
47 Chương 47: Phun bọt
48 Chương 48: Gây sự
49 Chương 49: Khán đài
50 Chương 50: Mũ
51 Chương 51: Phi Tiêu
52 Chương 52: Tuyển chọn
53 Chương 53: Hành lang
54 Chương 54: Tại chỗ
55 Chương 55: Rời đi
56 Chương 56: Hậu trường
57 Chương 57: Điện ảnh
58 Chương 58: Bút ký
59 Chương 59: Tên gốc
60 Chương 60: Trở lại
61 Chương 61: Ký ức
62 Chương 62: Viện trưởng
63 Chương 63: Tình nhân
64 Chương 64: Thẩm Túc
65 Chương 65: Nhà bếp
66 Chương 66: Váy
67 Chương 67: Có chuyện
68 Chương 68: Gõ cửa
69 Chương 69: Thân thể
70 Chương 70: Bức ảnh
71 Chương 71: Hong gió
72 Chương 72: Muốn ăn đòn
73 Chương 73: Con số
74 Chương 74: Cháy đen
75 Chương 75: Búp bê
76 Chương 76: Ôm ấp
77 Chương 77: Lựa chọn
78 Chương 78: Tư duy
79 Chương 79: Bà nội
80 Chương 80: Hỏi ngược lại
81 Chương 81: Gợi cảm
82 Chương 82: Ngục giam
83 Chương 83: Quan hệ hữu nghị
84 Chương 84: Tên
85 Chương 85: Nhổ cỏ
86 Chương 86: Mất tích
87 Chương 87: Ăn dấm
88 Chương 88: Bóng trắng
89 Chương 89: Màu đỏ
90 Chương 90: Tin tức
91 Chương 91: Hôn trộm
92 Chương 92: Giật cỏ
93 Chương 93: Tắm vòi sen
94 Chương 94: Cam
95 Chương 95: Sương mù
96 Chương 96: Báo cáo
97 Chương 97: Yêu cầu
98 Chương 98: Đêm khuya
99 Chương 99: Giường trên
100 Chương 100: Cảm ơn
101 Chương 101: Cha mẹ
102 Chương 102: Mang đi
103 Chương 103: Thân mật
Chapter

Updated 103 Episodes

1
Chương 1: Xem phim
2
Chương 2: Người chết
3
Chương 3: Thang máy
4
Chương 4: Chiêu quỷ
5
Chương 5: Đêm khuya
6
Chương 6: Bước chân
7
Chương 7: Thi Thể
8
Chương 8: Hồ sơ
9
Chương 9: Bóng tối
10
Chương 10: Dụ dỗ
11
Chương 11: Tiếng hát
12
Chương 12: Sinh nhật
13
Chương 13: Biến mất
14
Chương 14: Cãi vã
15
Chương 15: Kết cục
16
Chương 16: Tin nhắn
17
Chương 17: Thảo luận
18
Chương 18: Lời mời
19
Chương 19: Đảo nhỏ
20
Chương 20: Buồng tắm
21
Chương 21: Nửa đêm
22
Chương 22: Hải sản tươi
23
Chương 23: Cạnh biển
24
Chương 24: Chết chìm
25
Chương 25: Thần bí
26
Chương 26: Tắm rửa
27
Chương 27: Chú Hà
28
Chương 28: Lột da
29
Chương 29: Giếng nước
30
Chương 30: Lời nói dối
31
Chương 31: Hôn ngươi
32
Chương 32: Trong tường
33
Chương 33: Thời cơ
34
Chương 34: Từ đường
35
Chương 35: Bí mật
36
Chương 36: Thảo luận
37
Chương 37: Bình luận
38
Chương 38: Về nhà
39
Chương 39: Lời mời
40
Chương 40: Xuất phát
41
Chương 41: Thảm trải sàn
42
Chương 42: Nhìn kỹ
43
Chương 43: Bữa sáng
44
Chương 44: Phòng ăn
45
Chương 45: Lọ hoa
46
Chương 46: Nhớ ngươi
47
Chương 47: Phun bọt
48
Chương 48: Gây sự
49
Chương 49: Khán đài
50
Chương 50: Mũ
51
Chương 51: Phi Tiêu
52
Chương 52: Tuyển chọn
53
Chương 53: Hành lang
54
Chương 54: Tại chỗ
55
Chương 55: Rời đi
56
Chương 56: Hậu trường
57
Chương 57: Điện ảnh
58
Chương 58: Bút ký
59
Chương 59: Tên gốc
60
Chương 60: Trở lại
61
Chương 61: Ký ức
62
Chương 62: Viện trưởng
63
Chương 63: Tình nhân
64
Chương 64: Thẩm Túc
65
Chương 65: Nhà bếp
66
Chương 66: Váy
67
Chương 67: Có chuyện
68
Chương 68: Gõ cửa
69
Chương 69: Thân thể
70
Chương 70: Bức ảnh
71
Chương 71: Hong gió
72
Chương 72: Muốn ăn đòn
73
Chương 73: Con số
74
Chương 74: Cháy đen
75
Chương 75: Búp bê
76
Chương 76: Ôm ấp
77
Chương 77: Lựa chọn
78
Chương 78: Tư duy
79
Chương 79: Bà nội
80
Chương 80: Hỏi ngược lại
81
Chương 81: Gợi cảm
82
Chương 82: Ngục giam
83
Chương 83: Quan hệ hữu nghị
84
Chương 84: Tên
85
Chương 85: Nhổ cỏ
86
Chương 86: Mất tích
87
Chương 87: Ăn dấm
88
Chương 88: Bóng trắng
89
Chương 89: Màu đỏ
90
Chương 90: Tin tức
91
Chương 91: Hôn trộm
92
Chương 92: Giật cỏ
93
Chương 93: Tắm vòi sen
94
Chương 94: Cam
95
Chương 95: Sương mù
96
Chương 96: Báo cáo
97
Chương 97: Yêu cầu
98
Chương 98: Đêm khuya
99
Chương 99: Giường trên
100
Chương 100: Cảm ơn
101
Chương 101: Cha mẹ
102
Chương 102: Mang đi
103
Chương 103: Thân mật