Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……

Sau đó, cứ thế bình tĩnh trôi qua một tháng.

Nhưng trong một tháng này đã xảy ra không ít chuyện. Lâu Ánh Thần trong lúc vô ý cứu một tiểu quỷ bị xảy chân rơi vào trong động đá, sau đó thôn dân phản ứng kịch liệt, càng thêm xem y trở thành thần linh ban phúc. Chuyện này đợi đến sau khi Lâu Ánh Thần chân thiết hiểu rõ thì chỉ biết dở khóc dở cười, còn bị Á hạc Vương chế nhạo cho một trận. Tiếp đó chính là Á hạc dọn đi, ý tứ của nó là muốn chuyển tới nơi khác ở, nó tự mình phun ra nguyên nhân là “thức ăn” nơi đây không thể động tới, cho nên di chuyển trận địa sang nơi khác Lâu Ánh Thần không cảm thấy bản thân là chúa cứu thế, y cũng không tất yếu phải quấn lấy công thức của đối phương, dù sao bản thân không nhìn thấy thì cứ coi như không có xảy ra, hai dã thú dễ tụ dễ tan, trước khi rời đi Á hạc còn đặc biệt hô hào cho dù muốn nhanh chóng trở về, cũng đừng mạo hiểm đi theo hướng mặt trời lặn. Hậu quả như thế, nói không chừng là hồn phi phách tán. Đối với thái độ vẫn luôn bảo trì chính mình của Lâu Ánh Thần, không thừa nhận cũng không cự tuyệt, dù sao đôi bên hiểu rõ những chuyện này là chỉ có bản thân mới có tư cách quyết định. Mà từ sau đó Lâu Ánh Thần cũng có thêm một thói quen không tính là tốt cũng không coi là xấu: đem một chút con mồi bắt được vứt vào trong thôn, ai bảo người ta cứ cách nửa tháng mười ngày lại đặt tế phẩm tại đường vào núi cho y.

Điều duy nhất đáng tiếc chính là Lâu Ánh Thần chỉ ăn một lần, vì y lo lắng ăn quen rồi sẽ ảnh hưởng tới huyết tính của mình. Ngoài ra cái đám vẫn không thể phân rõ ràng rốt cuộc là chó hoang hay là động vật gì bị y dọa mất mật kia thật ra cũng rất đáng thương.

Mà ngày thứ ba mươi bảy sau khi Á hạc rời đi, trong thôn lại bị náo loạn sự tĩnh lặng.

Khi Lão Tam Nhi vội chạy ra khỏi núi trở về, có mang theo một người, hơn nữa, là một người toàn thân đầy máu, quần áo xem ra không giống như những gia hỏa nhà bình thường. “Đây nên làm sao? Người này giống như….. bị thương rất nặng a”

“Tam Nhi, ngươi ở đâu nhặt được vậy?”

“Ở….. ở con đường chúng ta xuống núi chính là trong mảnh rừng trúc kia.”

“Cũng không thể bỏ mặc như vậy, trước cứ mời thầy thuốc đến xem thử đi……” Mọi người nghị luận về người thanh niên đã được bố trí trên giường đất, không lâu sau, ai nấy đều tản đi lo việc của mình.

===================

Phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt, là mò tới chỗ thắt lưng, bội kiếm không còn, khiến Địch Việt Lăng âm thầm nói không tốt, nhưng khi nhìn kỹ hoàn cảnh xung qunh, lại khiến thần kinh đang căng thẳng của hắn tạm thời thả lỏng.

Một căn nhà nông gia rất bình thường, không phải là hình thất (phòng thụ hình).

Hư tạm thời an toàn.

Đặt đầu vừa rồi đã nhấc lên trở lại cái gối được nhồi bằng vỏ trấu, trong tai tràn đầy thanh âm xạt xạt, sau đó, đau đớn quanh người mới tập trung lại.

Hỗn đàn đó, đã biết là không có an bài chuyện tốt nào cho mình mà

Trở về nhất định phải đòi thù lao tương ứng! Nghĩ như vậy, nhưng cũng phải còn mạng để về a…… hắn biết rất rõ bản thân an ổn không được mấy ngày, một số người rất ghi thù a, hơn nữa

Còn có một đám người kỳ dị tự xưng là chính phái nhân sĩ…… ai…. buồn bực a

Sắc trời tựa hồ còn rất tối, nghe được bên ngoài cửa sổ ẩn ẩn có tiếng lá cây xào xạt, Địch Việt Lăng thả lỏng thân thể chậm rãi đem ý thức chìm vào hắc ám.

Khó có thể nghỉ ngơi được một chút thế này, thì không nên lãng phí thời gian.

Khi lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng nắng.

Địch Việt Lang cẩn trọng chuyển động đầu óc, phát hiện trong căn nhà không có người nào khác, lúc này mới nhấc tay lên chuyển động một chút, cảm giác không phải rất nặng nề, sau đó giãy dụa đứng lên, vết thương trên thân thể truyền tới từng trận đau đớn bén nhọn.

Hắn ngửi thấy trên người đầy vị thảo dược, hung hăng phun một tiếng “Thảo dược bậy bạ cũng dám dùng, không chết trong tay của đám sát thủ, cũng chết trong tay của tên thầy thuốc lang băm này xì” Xúc động chạm tới vết đao trên chân, hắn liền phải hút một ngụm lãnh khí.

Vừa muốn báo oán, lỗ tai chợt nghe tiếng bước chân sau màn che.

Màn được vén lên, một gương mặt hàm hậu thò vào.

“A, ngươi…… ngươi tỉnh rồi……”

Lão Tam Nhi lắp bắp một chút, người thanh niên này trưởng thành thật sự là….. tuấn tú bất phàm, vừa nhìn đã biết là người có thân phận rồi, cho dù bận y phục rất bình thường, cũng không có cách nào che giấu được khí thế của hắn, đây khiến không Lão Tam Nhi chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn thì có chút ấp úng kéo kéo góc áo, “Cái đó….. ta đi nấu thuốc…. cho ngươi……”

Từ lúc Lão Tam Nhi đi vào Địch Việt Lăng đã đánh giá đối phương, nhãn lực sau bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ luyện được khiến hắn ngay lúc đầu tiên đã xóa bỏ cảnh giác, không quan hệ, xác thực là một người bình thường, “Vị đại ca này”

Hắn mở miệng, đổi lên một gương mặt tươi cười dễ tiếp cận, hơn nữa còn giả vờ bày ra khẩu khí suy yếu, “Xin hỏi, ở đây là đâu?”

“A? A….. cái đó…… đây là Liễu Thôn Nhi, cái kia…… ta là ở….. ở khu rừng trong núi tìm được ngươi…..”

Rừng? Địch Việt Lăng nhướng chân mày lên, lòng nói, có cần phải đến nơi đó xem thử cây kiếm của mình có phải bị rơi ở đó rồi không, dù sao đã theo mình nhiều năm như thế, thứ dùng thuận tay cũng thật không nỡ vứt bỏ

Động tác nhỏ nhặt này của hắn không bị phát hiện, Lão Tam Nhi cũng không dám nói nhiều, lắp ba lắp bắp nói được mấy câu, sau đó vội vàng đi ra gian ngoài.

Ai da da thật là một người đơn thuần.

Đổi lại nụ cười gian tà, Địch Việt Lăng nhướng vai, vừa muốn duỗi lưng ra, nhưng để tâm đến vết thương còn chưa khép miệng, nửa đường lại bỏ tay xuống. Bỏ đi, lần này nhận mệnh vậy nhưng cũng không thể mong đợi vào người ở đây, nếu thật phải uống những thảo dược này, hắn còn không phải mất hết nửa năm mới có thể khỏi được sao? Liếc mắt nhìn sang mớ y phục của mình đã bị rách nát thê thảm nhưng hiện tại đã được chắp vá lại, hắn đi qua, từ một cạnh của chiếc giày lấy ra một cái bình nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay, lật ngược lại trút ra, một viên đan dược màu đỏ lăn ra, liền ngẩng cổ nuốt vào.

“Ai, nếu như ngươi còn không đến cứu ta, ta thật sự sẽ phải ở lại nơi này đến chết a”

Không biết là nói cho ai nghe, hắn ưu tư than một tiếng, chỉ đáng tiếc trong khóe mắt lại là đùa cợt.

Trong thôn phong tục chất phác, đều biết trong nhà Lão Tam Nhi cứu một người từ ngoài đến, thỉnh thoảng sẽ có người đem một chút đồ ăn nhà mình mang sang, đương nhiên, cũng không loại trừ người đến là muốn nhìn xem người từ bên ngoài là cái dạng gì.

Nháy mắt đã sáu bảy ngày, Địch Việt Lăng cảm thấy thân thể hồi phục cũng khá rồi. Thật ra vết thương lúc đó của hắn hết phân nửa là vết thương ngoài da, không hề có vết thương chí mạng, phiền phức một chút chính là sau lưng bị rạch một đao. Chẳng qua hiện tại cũng đã bắt đầu khép miệng. Tại khu vườn trống sau nhà luyện mấy chiêu quyền pháp, hắn nhẹ phiêu phiêu nhảy lên cây, nhìn ra xa, địa hình bốn phía trong núi cũng coi như là phong kín, chỉ là hắn không biết đường vào núi mà người chất phác kia nói là ở đâu.

Dù sao cũng không có gì làm, dứt khoát tự mình đi hai ba vòng vậy

Nghĩ như vậy, Địch Việt Lăng nhảy xuống đất, men theo đường nhỏ bắt đầu đi về phía xa.

Có mùi huyết tanh……

Bước chân chậm lại, Lâu Ánh Thần đứng sau một bụi rậm quan sát, đó là hai con dã thú thể hình lớn đang cắn xé nhau, ách…… là con hổ?

Y càng lúc càng hoài nghi ở đây rốt cuộc là thời không nào, tại sao lại có nhiều động vật kỳ quái và không kỳ quái tới vậy. Nếu đơn độc lấy ra một chủng loại, y còn có thể lý giải, nhưng hai loại trộn lẫn, khiến y bắt đầu buồn bực.

Bỏ đi…… dù sao cũng không có quan hệ tới y

Liếm đi tơ máu bên khóe miệng, Lâu Ánh Thần mấy bước nhảy ra khỏi phạm vi này. Tiếp theo đó, vẫn còn có chuyện của mình

Nhàn nhã tản bộ trở về tổ của mình, lại nghe được tiếng nước tí tách từ nơi thấp, bình thường ở đây không có người tới, Lâu Ánh Thần hơi có một chút nghi hoặc, y ẩn nấp thân thể tránh đi, từ chỗ âm u thăm dò, chỉ thấy trong con sông trong vắt cạnh đó, một nam tử quang lõa đang hưng phấn cao độ chơi nước.

Người này……

Bất giác híp mắt lại, Lâu Ánh Thần tin tưởng vào trực giác của mình, từ bóng lưng không lấy làm tráng kiện gì của người này y thấy được khí tức huyết tanh không thể xem thường, là người từ bên ngoài tới….. hơn nữa, là một người rất phiền phức

Đột nhiên thấy một mạt huyết sắc trên bầu trời, Lâu Ánh Thần bất chợt khẩn trương trong lòng: Luôn cảm thấy bình lặng sắp bị phá vỡ rồi…….

Chapter
1 Chương 1: Lang biến
2 Chương 2: Hiện trạng
3 Chương 3: Đồng loại
4 Chương 4: Lang vương
5 Chương 5: Trò chơi của kẻ mạnh
6 Chương 6: Cùng tồn tại
7 Chương 7: ………..
8 Chương 8: Tự do? và____
9 Chương 9: Gặp nguy
10 Chương 10: ……..
11 Chương 11: ……
12 Chương 12: Sửa đổi
13 Chương 13: Sắp đến
14 Chương 14: ……..
15 Chương 15: Biến (thay đổi)
16 Chương 16: Sinh
17 Chương 17: Sống
18 Chương 18: Phá kén chui ra, sau đó rời đi
19 Chương 19: Nguyên nhân cấu tạo đại não
20 Chương 20: Tham chiến
21 Chương 21: ~~~~~
22 Chương 22: Tiểu đông tây ~
23 Chương 23: Trận chiến không hồi hộp
24 Chương 24: Sắc đêm……..
25 Chương 25: Hai chuyện~
26 Chương 26: Dây dẫn ám tàng
27 Chương 27: Đại chiến đến gần
28 Chương 28: Trí đoạt (dùng trí để dành thứ mình muốn)
29 Chương 29: Lại gặp lang vương
30 Chương 30: Quan hệ
31 Chương 31
32 Chương 32: Lại một lời mời
33 Chương 33: Cái gọi là đặc huấn, cái gọi là nắm bắt
34 Chương 34: Bất đồng
35 Chương 35: Chiều cao rất quan trọng
36 Chương 36: Dung túng
37 Chương 37: Biến cố bắt đầu
38 Chương 38: Cuộc chiến hắc bạch
39 Chương 39: Lũ quét
40 Chương 40
41 Chương 41: Gặp nạn
42 Chương 42
43 Chương 43: Chính diện
44 Chương 44: Nghi hoặc
45 Chương 45: Dã thú
46 Chương 46: Thân phận của á hạc
47 Chương 47: Lang? thần?
48 Chương 48: Tiếp tục nghi hoặc
49 Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……
50 Chương 50: Thôn biến
51 Chương 51: Hãn hình cung, hiện thân
52 Chương 52: Sủng vật
53 Chương 53: Thay đổi
54 Chương 54: ……..
55 Chương 55: Quan sát
56 Chương 56: = = không có liên quan đến chính văn
57 Chương 57: Hương vị tệ lậu
58 Chương 58: Trước trận thú chiến
59 Chương 59: Dự tính (thượng)
60 Chương 60: Dự tính (hạ)
61 Chương 61: Chạy trốn
62 Chương 62: Chữa thương
63 Chương 63: Trước khi xuất sứ
64 Chương 64: Túy phong loan
65 Chương 65: Tin tức
66 Chương 66: Nam vương
67 Chương 67: Nụ hôn của lang
68 Chương 68: Lo lắng ngầm
69 Chương 69: Mưu kế
70 Chương 70: Kịch biến
71 Chương 71: Mỏ quặng
72 Chương 72: Khiêu khích
73 Chương 73: Mất khống chế
74 Chương 74: Địa vị nằm ngoài dự liệu
75 Chương 75: Liên thủ
76 Chương 76: Hành động “vượt ngục” (1)
77 Chương 77: Hành động “vượt ngục” (2)
78 Chương 78: Hành động “vượt ngục” (3)
79 Chương 79: Chọn lựa cuối cùng
80 Chương 80
81 Chương 81: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (thượng)
82 Chương 82: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (hạ)
83 Chương 83: Chiến đấu với gấu (thượng)
84 Chương 84: Chiến đấu với gấu (hạ)
85 Chương 85: Bảo mẫu_____ đây là nhi tử của ta
86 Chương 86: Nhi tử…… hiếu học
87 Chương 87: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (thượng)
88 Chương 88: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (hạ)
89 Chương 89
90 Chương 90: – -!
91 Chương 91: Tiền nhân hậu quả
92 Chương 92: Tìm kiếm
93 Chương 93: Tương kiến * khởi điểm của truy nhật
94 Chương 94: Hỗn loạn * các lộ nguy cơ
95 Chương 95: Loạn chiến * ý đồ
96 Chương 96: Nguy cơ = =|||
97 Chương 97: Xà vương
98 Chương 98
99 Chương 99: Chân thật * hỗn loạn
100 Chương 100: Ai là mẹ?
101 Chương 101: Suy đoán của lang vương
102 Chương 102: Mâu thuẫn
103 Chương 103
104 Chương 104: Trong động ổ mạo hiểm
105 Chương 105: Phương pháp giải quyết vấn đề thức ăn
106 Chương 106: Khác biệt của mẹ và ba
107 Chương 107: Hóa giải nguy cơ và nghi hoặc mới
108 Chương 108: Lời hứa của thanh lang
109 Chương 109: Xuất cốc
110 Chương 110: Phiền toái không dứt
111 Chương 111: Cơ biến
112 Chương 112: Ước định không công bằng
113 Chương 113
114 Chương 114: Tử huyết
115 Chương 115: Lang vẫn nghi ngờ là phụ tử niên hạ??
116 Chương 116: Huynh đệ
117 Chương 117: Đôi tình lữ gượng gạo
118 Chương 118: Hội họp
119 Chương 119: Chuyển biến xuất hiện
120 Chương 120: Trong mưa, đói khát
121 Chương 121: Câu đố, vẫn mãi là câu đố
122 Chương 122: Quái dị
123 Chương 123: Đại chiến giữa biến chủng et và tôm
124 Chương 124: Hữu kinh vô hiểm
125 Chương 125: Điều kiện trao đổi
126 Chương 126: Kết cục____ thật ra, câu chuyện còn tiếp tục
127 Chương 127: Nhật ký tâm tình của gấu con
128 Chương 128: Hậu tục – thanh lang x xích nha (01)
129 Chương 129: Thanh lang x xích nha (02)
130 Chương 130: Hậu ký – ly khai (chiến, thần) _ thay đổi vương
Chapter

Updated 130 Episodes

1
Chương 1: Lang biến
2
Chương 2: Hiện trạng
3
Chương 3: Đồng loại
4
Chương 4: Lang vương
5
Chương 5: Trò chơi của kẻ mạnh
6
Chương 6: Cùng tồn tại
7
Chương 7: ………..
8
Chương 8: Tự do? và____
9
Chương 9: Gặp nguy
10
Chương 10: ……..
11
Chương 11: ……
12
Chương 12: Sửa đổi
13
Chương 13: Sắp đến
14
Chương 14: ……..
15
Chương 15: Biến (thay đổi)
16
Chương 16: Sinh
17
Chương 17: Sống
18
Chương 18: Phá kén chui ra, sau đó rời đi
19
Chương 19: Nguyên nhân cấu tạo đại não
20
Chương 20: Tham chiến
21
Chương 21: ~~~~~
22
Chương 22: Tiểu đông tây ~
23
Chương 23: Trận chiến không hồi hộp
24
Chương 24: Sắc đêm……..
25
Chương 25: Hai chuyện~
26
Chương 26: Dây dẫn ám tàng
27
Chương 27: Đại chiến đến gần
28
Chương 28: Trí đoạt (dùng trí để dành thứ mình muốn)
29
Chương 29: Lại gặp lang vương
30
Chương 30: Quan hệ
31
Chương 31
32
Chương 32: Lại một lời mời
33
Chương 33: Cái gọi là đặc huấn, cái gọi là nắm bắt
34
Chương 34: Bất đồng
35
Chương 35: Chiều cao rất quan trọng
36
Chương 36: Dung túng
37
Chương 37: Biến cố bắt đầu
38
Chương 38: Cuộc chiến hắc bạch
39
Chương 39: Lũ quét
40
Chương 40
41
Chương 41: Gặp nạn
42
Chương 42
43
Chương 43: Chính diện
44
Chương 44: Nghi hoặc
45
Chương 45: Dã thú
46
Chương 46: Thân phận của á hạc
47
Chương 47: Lang? thần?
48
Chương 48: Tiếp tục nghi hoặc
49
Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……
50
Chương 50: Thôn biến
51
Chương 51: Hãn hình cung, hiện thân
52
Chương 52: Sủng vật
53
Chương 53: Thay đổi
54
Chương 54: ……..
55
Chương 55: Quan sát
56
Chương 56: = = không có liên quan đến chính văn
57
Chương 57: Hương vị tệ lậu
58
Chương 58: Trước trận thú chiến
59
Chương 59: Dự tính (thượng)
60
Chương 60: Dự tính (hạ)
61
Chương 61: Chạy trốn
62
Chương 62: Chữa thương
63
Chương 63: Trước khi xuất sứ
64
Chương 64: Túy phong loan
65
Chương 65: Tin tức
66
Chương 66: Nam vương
67
Chương 67: Nụ hôn của lang
68
Chương 68: Lo lắng ngầm
69
Chương 69: Mưu kế
70
Chương 70: Kịch biến
71
Chương 71: Mỏ quặng
72
Chương 72: Khiêu khích
73
Chương 73: Mất khống chế
74
Chương 74: Địa vị nằm ngoài dự liệu
75
Chương 75: Liên thủ
76
Chương 76: Hành động “vượt ngục” (1)
77
Chương 77: Hành động “vượt ngục” (2)
78
Chương 78: Hành động “vượt ngục” (3)
79
Chương 79: Chọn lựa cuối cùng
80
Chương 80
81
Chương 81: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (thượng)
82
Chương 82: Nguy cơ tiềm phục tứ phía (hạ)
83
Chương 83: Chiến đấu với gấu (thượng)
84
Chương 84: Chiến đấu với gấu (hạ)
85
Chương 85: Bảo mẫu_____ đây là nhi tử của ta
86
Chương 86: Nhi tử…… hiếu học
87
Chương 87: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (thượng)
88
Chương 88: Nhi tử____ đó là cha của ngươi (hạ)
89
Chương 89
90
Chương 90: – -!
91
Chương 91: Tiền nhân hậu quả
92
Chương 92: Tìm kiếm
93
Chương 93: Tương kiến * khởi điểm của truy nhật
94
Chương 94: Hỗn loạn * các lộ nguy cơ
95
Chương 95: Loạn chiến * ý đồ
96
Chương 96: Nguy cơ = =|||
97
Chương 97: Xà vương
98
Chương 98
99
Chương 99: Chân thật * hỗn loạn
100
Chương 100: Ai là mẹ?
101
Chương 101: Suy đoán của lang vương
102
Chương 102: Mâu thuẫn
103
Chương 103
104
Chương 104: Trong động ổ mạo hiểm
105
Chương 105: Phương pháp giải quyết vấn đề thức ăn
106
Chương 106: Khác biệt của mẹ và ba
107
Chương 107: Hóa giải nguy cơ và nghi hoặc mới
108
Chương 108: Lời hứa của thanh lang
109
Chương 109: Xuất cốc
110
Chương 110: Phiền toái không dứt
111
Chương 111: Cơ biến
112
Chương 112: Ước định không công bằng
113
Chương 113
114
Chương 114: Tử huyết
115
Chương 115: Lang vẫn nghi ngờ là phụ tử niên hạ??
116
Chương 116: Huynh đệ
117
Chương 117: Đôi tình lữ gượng gạo
118
Chương 118: Hội họp
119
Chương 119: Chuyển biến xuất hiện
120
Chương 120: Trong mưa, đói khát
121
Chương 121: Câu đố, vẫn mãi là câu đố
122
Chương 122: Quái dị
123
Chương 123: Đại chiến giữa biến chủng et và tôm
124
Chương 124: Hữu kinh vô hiểm
125
Chương 125: Điều kiện trao đổi
126
Chương 126: Kết cục____ thật ra, câu chuyện còn tiếp tục
127
Chương 127: Nhật ký tâm tình của gấu con
128
Chương 128: Hậu tục – thanh lang x xích nha (01)
129
Chương 129: Thanh lang x xích nha (02)
130
Chương 130: Hậu ký – ly khai (chiến, thần) _ thay đổi vương