Chương 49: Anh đưa em về nhà

Chuyện Cố Dương chuyển nhà cũng không có nói cho Lâm Mục, cho nên khi Lâm Mục chuẩn bị đến thăm hắn cùng con nuôi thì nhào vào một khoảng không.

Nhìn cửa nhà đóng chặt, Lâm Mục bất đắc dĩ thở dài, đem thuốc bổ mình mua để dưới đất, lấy điện thoại di dộng ra gọi điện thoại cho Cố Dương.

“Dọn nhà?” Lâm Mục vô cùng không giải thích được, ” Đối diện chính là căn nhà có ba phòng ngủ rất lớn, cậu chuyển đến nơi nào?”

“Nga, cậu nói đối diện a, tất cả mọi người lo lắng phòng mới trùng tu sẽ có ảnh hưởng với trẻ em, cho nên hiện tại chúng tôi chuyển đến trung tâm thành phố rồi, ở chỗ này Lôi Nghị có một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, kỳ thực cũng mới chuyển đến không bao lâu, đã quên nói cùng cậu.” Cố Dương áy náy không gì sánh được.

“Nói cũng đúng, bé con quá nhỏ, các phương diện cơ năng đều rất yếu đuối, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất nha!” Lâm Mục dựa vào cửa, nhìn chằm chằm đống thuốc bổ trên đất, hỏi, “Nói cho tôi biết địa chỉ mới đi, tôi đi thăm cậu.” (Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nghĩa là không sợ một việc có 1 vạn % sẽ xảy ra, chỉ sợ những việc có 1 phần 1 vạn % sẽ xảy ra, vì những việc chắc chắn thì ta có thể sắp xếp được nhưng những việc tỷ lệ xuất hiện cho dù thấp cỡ nào nhưng vẫn có khả năng xuất hiện cũng có thể phá hỏng mọi chuyện nên phải chú ý hơn.)

“Được…”

Có được địa chỉ mới, Lâm Mục thu hồi điện thoại di động, mang theo một đống thuốc bổ liền xuống lầu.

Đi ô tô chạy đến địa chỉ mà Cố Dương nói cho cậu biết, Lâm Mục gặp Trình Minh ở trong thang máy.

Trong lúc nhất thời, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cuối cùng vẫn là thu hồi ánh mắt, đứng ở góc, không nói gì.

Trình Minh cũng có chút xấu hổ, theo bản năng nhấn tầng lầu, sau đó hỏi một câu: “Lầu mấy?”

Lâm Mục khinh miệt kéo kéo khóe miệng, không để ý tới anh ta.

Trình Minh lúc này cũng phục hồi lại tinh thần, có thể cùng mình xuất hiện ở nơi này, còn mang theo một đống thuốc bổ lớn còn có thể là vì sao? Khẳng định giống mình, đi đến nhà Lôi Nghị.

Bất quá mục đích chủ yếu của mình là kiểm tra sức khỏe cho tiểu bảo bối, còn Lâm Mục lại là đến thăm Cố Dương cùng tiểu bảo bối.

“Thật không nghĩ tới… Còn có thể gặp lại em.” Hơn nữa còn là ở dưới dạng tình huống không hề chuẩn bị này.

Trình Minh nhẹ nhàng mà nỉ non nói một câu, ánh mắt lơ lửng lướt về phía Lâm Mục.

Lâm Mục cuối cùng mở miệng, bất quá lại lộ ra vô hạn châm chọc: “Đúng vậy, đại thiếu gia đương nhiên không muốn còn có thể lại gặp tên vô danh tiểu tốt tôi đây.”

Lâm Mục may mắn không gì sánh được, ban đầu thời điểm Cố Dương còn mang thai đi kiểm tra sức khỏe cậu chưa cùng đi, mà là đem Cố Dương giao phó cho Lôi Nghị chăm sóc.

Cậu thật không ngờ, phụ trách kiểm tra sức khỏe cho Cố Dương lại là Trình Minh.

Bất quá, cho dù tránh thoát một lần, bọn họ vẫn là gặp mặt.

“Anh không phải có ý đó…” Trình Minh giải thích, “Năm đó…”

“Năm đó ngài thực sự là lựa chọn chính xác, chúc mừng anh, Trình đại bác sĩ.” Lâm Mục nhìn chằm chằm thang máy, cũng may vừa lúc đến tầng lầu, cậu dẫn đầu bước ra thang máy, lưu cho Trình Minh một bóng lưng kiêu ngạo.

Thấy Lâm Mục và Trình Minh cùng nhau đến, Cố Dương và Lôi Nghị hơi có chút kinh ngạc, nhưng mà không có cảm giác kỳ quái gì. Chính là mấy người nói chuyện một lúc, mơ hồ đã nhận thấy vài phần quỷ dị.

Nhất là sau khi Lâm Mục để quà xuống rồi rời đi, Trình Minh cũng vội vã rời khỏi, Cố Dương và Lôi Nghị hai mặt nhìn nhau, bọn họ quen biết?

“Lâm Mục, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Trình Minh mở miệng, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.

Lâm Mục đang nóng nảy mà chờ thang máy, trong lòng tức giận mắng thang máy sao còn chưa tới, chợt nghe được câu này thật đúng là sửng sốt một chút. Bất quá cậu đã không phải là cái đứa thiếu niên ngốc nghếch ban đầu rồi, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, thậm chí phác họa một nụ cười sáng lạn: “Được, không biết Trình đại bác sĩ chuẩn bị mời tôi ăn cái gì?”

“Em quyết định, em muốn ăn cái gì?” Trình Minh đem quyền chủ động cho Lâm Mục.

Lâm Mục nhún nhún vai: “Một chút thành ý cũng không có.”

Thang máy vừa vặn tới, Lâm Mục vào thang máy, mắt không thèm chớp .

Trình Minh đi vào theo, đề nghị: “Không bằng đi ăn lẩu? Anh nhớ rõ trước đây em rất thích ăn lẩu, a, đúng rồi, em bây giờ không phải là mở tiệm lẩu sao, liền đi đến tiệm lẩu của em được không?”

Lâm Mục khoanh tay cười nhạt: “Xem ra anh tốn không ít công nha! Bất quá thật đáng tiếc, lẩu là cùng người thân mật ăn với nhau, tôi có tính khiết phích, sợ rằng không thể như mong muốn của Trình đại bác sĩ…”

Trình Minh bị chận có chút nói không ra lời, điện thoại di động của Lâm Mục đột nhiên vang lên, cậu nhận, nói mấy câu, sau khi ra thang máy, đối Trình Minh cười cười: “Xin lỗi a, Trình đại bác sĩ, tạm thời có chút việc gấp phải xử lý, chính anh tự mình ăn đi.”

Trình Minh ở phía sau cậu, chăm chú nhìn cậu: “Em sẽ không phải là đang trốn tránh đi?”

“Ha ha, tôi trốn tránh? Lâm Mục tôi lúc nào trốn tránh qua? Ngược lại Trình đại bác sĩ, thế nhưng trốn tránh thật giỏi ni!” Lâm Mục cười nhạo một tiếng, ngay cả câu tạm biệt cũng lười nói, đi tới trước xe mình, mở cửa xe ngồi vào, dây an toàn cũng không kịp cài liền khởi động xe lái đi ra.

Trình Minh đứng tại chỗ nhìn cậu nhanh chóng chạy xa, khe khẽ thở dài.

Lâm Mục lái xe ra khỏi tiểu khu này tùy tiện quẹo vào một con đường, sau đó dừng ở ven đường, thở một hơi thật dài.

Tay còn nắm chặt vô lăng, nổi gân xanh.

Một lúc lâu sau, cậu tự giễu cười, cúi đầu thắt chặt dây an toàn.

Không nghĩ tới, vẫn là quan tâm như thế…

Vốn tưởng rằng… Có thể làm bộ như chuyện gì cũng không có….

Tới gần cửa ải cuối năm, chuyện Cố Dương lo lắng rốt cuộc đã tới.

Cha mẹ gọi điện thoại tới, hỏi hắn khi nào về nhà ăn tết, Cố Dương nhắm mắt nói một ngày, đã là trì trệ được không có khả năng lại trì trệ đến đêm ba mươi nữa.

Cha mẹ Cố tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn thông cảm, thanh niên ở bên ngoài dốc sức làm việc cũng như nhau đều là lúc này mới có thể trở về nhà.

Cũng may khoảng cách đến nhà bọn họ không tính là xa, lái xe nửa ngày là có thể đến, chính là nghĩ Cố Dương quá cực khổ rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Dương quay đầu nhìn về phía Lôi Nghị.

Lôi Nghị cũng đang nhìn hắn chằm chằm: “Điện thoại của ba mẹ?”

“Ừ, lễ mừng năm mới bất kể như thế nào em cũng phải về nhà một chuyến.” Cố Dương nghiêm túc nói.

“Được, nghe em, anh cùng em.” Lôi Nghị cũng rõ ràng, cho nên y không có cho Cố Dương thêm áp lực, Cố Dương nói cái gì chính là cái đó, bất quá y phải cùng đi.

“Em trở về một mình là được rồi, chuyện của hai chúng ta, chờ qua hết năm lại nói được không? Anh yên tâm, em nhất định tìm cơ hội nói với ba mẹ em, thế nhưng lễ mừng năm mới không phải là một thời cơ tốt.” Cố Dương quyết định, thời điểm lễ mừng năm mới, bé con lưu lại nơi này, Lôi Nghị còn có cha mẹ Lôi chăm sóc là được, hắn về nhà nhiều nhất cũng ở lại mười ngày đã có thể trở về.

“Anh đương nhiên không lo lắng cái này, việc này không vội, nhưng em lái xe về nhà quá mệt mỏi, vẫn là anh đưa em trở về đi.” Lôi Nghị cũng thập phần nghiêm túc thương lượng cùng Cố Dương, “Anh không về nhà với em, anh chỉ đưa em về nhà, sau đó anh lại trở về. Chờ đến lúc em trở về anh lại đến rước em.”

“Thế này thật phiền phức a, ngày đó xe trên đường cũng nhiều, anh tiễn em về đến nhà rồi trở về không phải trễ rồi?” Đêm giao thừa tốt nhất là cùng ở nhà bên người thân nha!

Chủ yếu hơn chính là, Lôi Nghị phải chạy xe một ngày đường, rất mệt mỏi a!

“Không có việc gì, thực sự không được nữa anh có thể ở khách sạn nhỏ chỗ nhà em tá túc một đêm, ngày hôm sau lại trở về. Em yên tâm, anh không phải cho em thêm áp lực, anh là lo lắng em. Em cũng nói, ngày đó nhiều xe nhiều người, thân thể em còn chưa có hồi phục như cũ ni, lái xe ngồi lâu như vậy, tinh thần tập trung cao độ, sẽ rất mệt.” Lôi Nghị đánh nhịp quyết định nói, “Cứ quyết định như vậy đi, anh vừa lúc còn chưa có đi qua nhà em ni, đi trước cho biết nhà, sau này cũng thuận tiện đưa em trở lại.”

“Thế nhưng…”

“Đừng nhưng nhị, em nếu như không đồng ý, anh đây cũng chỉ có thể lái xe theo sau xe em hộ tống em đi trở về. Như vậy phiền phức hơn, chính em chọn đi.” Thuộc tính bá đạo của người nào đó toàn bộ triển khai, Cố Dương chống đỡ không chịu nổi, buộc lòng phải gật đầu, biểu thị đồng ý.

“Ba mẹ có thể đồng ý không?” Cố Dương lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, bọn họ tuyệt đối đồng ý.” Lôi Nghị tự tin nói.

Mẹ vẫn khinh bỉ tốc độ y theo đuổi vợ, y lần này thế nào cũng có thể gia tăng chút tình cảm.

Tuy rằng không có khả năng gặp cha mẹ vợ nhanh như vậy, nhưng sớm nhận biết nhà cũng rất tốt a!

Chapter
1 Chương 1: Tông vào đuôi xe
2 Chương 2: Gặp lại
3 Chương 3: Ông đây là đàn ông thuần khiết!
4 Chương 4: Dù sao da mặt cũng dày
5 Chương 5: Tôi cũng không phải là nuôi không nổi
6 Chương 6: Vì con cái cũng phải có nhiều dự định
7 Chương 7: Lướt qua nhau
8 Chương 8: Cùng ở chung một khu?!
9 Chương 9: Cái gọi là bát quái
10 Chương 10: Cậu sợ tôi?
11 Chương 11: Đây là nguyên nhân sao?
12 Chương 12: Cùng tôi hẹn hò đi!
13 Chương 13: Tạm biệt, không hẹn gặp lại
14 Chương 14: Vừa mới mất công che!
15 Chương 15: Cậu thật đúng là xem tôi là kẻ ngu ngốc?
16 Chương 16: Anh ta chính là cha của bé con!
17 Chương 17: Anh ta ở ngay nhà đối diện
18 Chương 18: Rất cố gắng biểu hiện nha
19 Chương 19: Ở chung
20 Chương 20: Cám ơn em đem bé con lưu lại
21 Chương 21: Cái gọi là ý tại ngôn ngoại
22 Chương 22: Anh mời khách sao?
23 Chương 23: Tôi phụ trách đưa đón
24 Chương 24: Anh ta rất cẩn thận, cũng rất săn sóc
25 Chương 25: Vừa lòng mới có thể vui vẻ
26 Chương 26: Chúng ta đi ra ngoài du lịch?
27 Chương 27: Chúng ta bây giờ không phải là đang kết giao sao?
28 Chương 28: Thừa thắng xông lên
29 Chương 29: Tốc độ xâm lấn thật sự rất nhanh a!
30 Chương 30: Cuộc sống, thật tốt đẹp!
31 Chương 31: Muốn hôn em
32 Chương 32: Cho anh, thuốc an thần
33 Chương 33: Làm sao sinh?
34 Chương 34: Tôi muốn tắm, tôi muốn tắm
35 Chương 35: Phát sốt
36 Chương 36: Tiểu nghị, mở cửa
37 Chương 37: Đặc thù thế nào?
38 Chương 38: Nữ vương đại nhân khí phách uy vũ
39 Chương 39: Đây chính là gia giáo nhà họ lôi
40 Chương 40: Thực sự là nhặt được bảo bối
41 Chương 41: Chọn nhẫn rồi
42 Chương 42: Tôi yêu em
43 Chương 43: Lễ vật đính ước
44 Chương 44: Chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ
45 Chương 45: Lần kiểm tra thứ hai
46 Chương 46: Bánh bao chào đời
47 Chương 47: Bảo bối
48 Chương 48: Dọn nhà
49 Chương 49: Anh đưa em về nhà
50 Chương 50: Dạ chào dì, quấy rầy rồi!
51 Chương 51: Giao thừa ấm áp
52 Chương 52: Con kết hôn rồi
53 Chương 53: Nhẫn giống nhau
54 Chương 54: Là con sinh
55 Chương 55: Cùng nhau trở về
56 Chương 56: Tắm ở bên này đi
57 Chương 57: Bạn học cấp ba
58 Chương 58: Thân bất do kỷ
59 Chương 59: Xứng với em sao
60 Chương 60: Tình nguyện bồi thường
61 Chương 61: Cùng một vấn đề
62 Chương 62: Thần giao cách cảm
63 Chương 63: Bảo đảm
64 Chương 64: Rục rịch
65 Chương 65: Cứ bắt đầu lại như vậy đi!
66 Chương 66: Tiệc trăm ngày
67 Chương 67: Hai nhóc hề
68 Chương 68: Lời nói trẻ con, thú vui nhi đồng
69 Chương 69: Bảo bối thứ hai
70 Chương 70: Xác nhận mang thai
71 Chương 71: Anh hai?
72 Chương 72: Ba ba cũng là mẹ?
73 Chương 73: Chỉ mong cuộc đời này bình an vui vẻ
74 Chương 74: Phiên ngoại
Chapter

Updated 74 Episodes

1
Chương 1: Tông vào đuôi xe
2
Chương 2: Gặp lại
3
Chương 3: Ông đây là đàn ông thuần khiết!
4
Chương 4: Dù sao da mặt cũng dày
5
Chương 5: Tôi cũng không phải là nuôi không nổi
6
Chương 6: Vì con cái cũng phải có nhiều dự định
7
Chương 7: Lướt qua nhau
8
Chương 8: Cùng ở chung một khu?!
9
Chương 9: Cái gọi là bát quái
10
Chương 10: Cậu sợ tôi?
11
Chương 11: Đây là nguyên nhân sao?
12
Chương 12: Cùng tôi hẹn hò đi!
13
Chương 13: Tạm biệt, không hẹn gặp lại
14
Chương 14: Vừa mới mất công che!
15
Chương 15: Cậu thật đúng là xem tôi là kẻ ngu ngốc?
16
Chương 16: Anh ta chính là cha của bé con!
17
Chương 17: Anh ta ở ngay nhà đối diện
18
Chương 18: Rất cố gắng biểu hiện nha
19
Chương 19: Ở chung
20
Chương 20: Cám ơn em đem bé con lưu lại
21
Chương 21: Cái gọi là ý tại ngôn ngoại
22
Chương 22: Anh mời khách sao?
23
Chương 23: Tôi phụ trách đưa đón
24
Chương 24: Anh ta rất cẩn thận, cũng rất săn sóc
25
Chương 25: Vừa lòng mới có thể vui vẻ
26
Chương 26: Chúng ta đi ra ngoài du lịch?
27
Chương 27: Chúng ta bây giờ không phải là đang kết giao sao?
28
Chương 28: Thừa thắng xông lên
29
Chương 29: Tốc độ xâm lấn thật sự rất nhanh a!
30
Chương 30: Cuộc sống, thật tốt đẹp!
31
Chương 31: Muốn hôn em
32
Chương 32: Cho anh, thuốc an thần
33
Chương 33: Làm sao sinh?
34
Chương 34: Tôi muốn tắm, tôi muốn tắm
35
Chương 35: Phát sốt
36
Chương 36: Tiểu nghị, mở cửa
37
Chương 37: Đặc thù thế nào?
38
Chương 38: Nữ vương đại nhân khí phách uy vũ
39
Chương 39: Đây chính là gia giáo nhà họ lôi
40
Chương 40: Thực sự là nhặt được bảo bối
41
Chương 41: Chọn nhẫn rồi
42
Chương 42: Tôi yêu em
43
Chương 43: Lễ vật đính ước
44
Chương 44: Chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ
45
Chương 45: Lần kiểm tra thứ hai
46
Chương 46: Bánh bao chào đời
47
Chương 47: Bảo bối
48
Chương 48: Dọn nhà
49
Chương 49: Anh đưa em về nhà
50
Chương 50: Dạ chào dì, quấy rầy rồi!
51
Chương 51: Giao thừa ấm áp
52
Chương 52: Con kết hôn rồi
53
Chương 53: Nhẫn giống nhau
54
Chương 54: Là con sinh
55
Chương 55: Cùng nhau trở về
56
Chương 56: Tắm ở bên này đi
57
Chương 57: Bạn học cấp ba
58
Chương 58: Thân bất do kỷ
59
Chương 59: Xứng với em sao
60
Chương 60: Tình nguyện bồi thường
61
Chương 61: Cùng một vấn đề
62
Chương 62: Thần giao cách cảm
63
Chương 63: Bảo đảm
64
Chương 64: Rục rịch
65
Chương 65: Cứ bắt đầu lại như vậy đi!
66
Chương 66: Tiệc trăm ngày
67
Chương 67: Hai nhóc hề
68
Chương 68: Lời nói trẻ con, thú vui nhi đồng
69
Chương 69: Bảo bối thứ hai
70
Chương 70: Xác nhận mang thai
71
Chương 71: Anh hai?
72
Chương 72: Ba ba cũng là mẹ?
73
Chương 73: Chỉ mong cuộc đời này bình an vui vẻ
74
Chương 74: Phiên ngoại