Chương 48: Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?

Tám giờ tối, Ngụy Thiệu Viễn vẫn ở công ty.

Trí Trí ra khỏi thang máy liền gặp Bạch Tuấn Kỳ: "A! Giang tiểu thư! Cô đến rồi à?"

"Trợ lý Bạch!"

"Cô đến tìm Ngụy Tổng sao?"

"Ừ, anh ấy vẫn đang bận à?"

Bạch Tuấn Kỳ lắc đầu cười: "Ngụy Tổng đang ở phòng tập thể dục, cô đến rất đúng lúc, nhanh chóng đón anh ấy về đi, chúng tôi cũng có thể yên tâm tan làm."

Trí Trí đỏ mặt: "Nếu anh ấy còn ở đây mọi người không thể tan làm sao?"

"Thường thì không phải như vậy, nhưng hai ngày nay tâm trạng anh ấy không được tốt. Chúng tôi không an tâm để anh ấy một mình trong công ty!"

Trí Trí nhớ lại lúc mình ở nhà hàng Thượng Hải dáng vẻ hung hăng như thế nào, hẳn là việc này có liên quan đến tâm trạng không tốt của Ngụy Thiệu Viễn.

Cô thực sự ảnh hưởng đến anh lớn như vậy sao?

Trong cuộc gặp gỡ với Hướng Đông Lãnh, Bạch Tuấn Kỳ cũng tham gia, như vậy chứng tỏ anh cũng hiểu rõ quyết định của mình về vấn đề này. Thế là Trí Trí hỏi Tiểu Bạch: "Chuyện này... Trợ lý Bạch, tôi muốn hỏi, chuyện hợp tác với công ty Hướng Đông Lãnh có ẩn tình gì không? Hôm đó tôi quá bốc đồng nên không hiểu sự tình, chỉ biết mắng mỏ, anh đừng chê cười tôi.”

Cô gãi đầu, Bạch Tuấn Kỳ cười: "Đừng nói là cô, ban quản lý công ty khi họp cũng có nhiều ý kiến khác nhau về chuyện này, nhưng Ngụy tổng đã bác bỏ hết các ý kiến và quyết định hợp tác. Tôi tin anh ấy. Hẳn là anh ấy có lý do của riêng mình, Giang tiểu thư, cô cũng nghĩ vậy chứ?"

Cô gật đầu: "Nhưng tôi không nghĩ ra được là vì sao, anh có thể gợi ý cho tôi được không?”

"Không phải tôi không muốn nói, nhưng có một số bí mật kinh doanh liên quan đến việc này, ngoại trừ những người trong công ty, tôi không thể nói với bất kỳ ai khác. Tôi nghĩ Ngụy Tổng không nói với cô hẳn là còn điều phải cân nhắc. Anh ấy muốn có trách nhiệm với công ty, hơn nữa cũng không muốn liên lụy đến cô.”

Đúng vậy, đây chính là điều mà cô chưa nghĩ đến. Việc hợp tác với Hướng Đông Lãnh không chỉ vì ân oán cá nhân mà còn là hợp tác kinh doanh. Trong kinh doanh nội bộ công ty, Ngụy Thiệu Viễn không thể tùy tiện nói với cô, đây là đạo đức nghề nghiệp, càng là trách nhiệm của anh đối với công ty.

Cô thực sự không nên nghi ngờ, trách móc anh về chuyện này, bây giờ nghĩ đến ngày đó anh vừa dỗ dành cô vừa nhẫn nại chịu đựng tính tình cô… anh chắc cảm thấy khó chịu lắm?

Trí Trí đẩy cửa kính của phòng tập thể dục ở tầng dưới, Ngụy Thiệu Viễn đang chạy trên máy chạy bộ ở góc phòng. Giờ này trong công ty không còn nhiều người, phòng tập cũng không có ai, bóng lưng anh trông có chút cô đơn.

Cô mua hai chai nước, không lên tiếng, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha sau lưng anh.

Đàn ông khi đang tập luyện thực sự rất đẹp trai, tay chân phối hợp, cơ bắp đàn hồi như có nhịp điệu, mồ hôi hòa lẫn với hoocmon nam đầy cuốn hút.

Ngụy Thiệu Viễn nhận ra phía sau có người đang nhìn chằm chằm mình, vừa quay đầu lại liền thấy người đó đang ngồi trên ghế cười với mình.

“Sao lại đến giờ này?”, anh tắt máy, lau mồ hôi: “Em ăn tối chưa?”

"Ừm, em đã ăn rồi, anh ăn chưa?"

“Anh ăn salad rồi.”, anh nhìn cô: “Có chuyện gì không?”

"Có chuyện mới có thể đến tìm anh sao? Không phải nói lúc nào cũng hoan nghênh em tới đây sao?"

Anh chỉ cười.

Lúc bình thường khi cô nói câu này, anh đã đưa tay ra xoa đầu cô rồi, nhưng hôm nay thì không. Hẳn là đang giận cô, hai người trở nên có chút gượng gạo.

Cô đưa đồ uống trên tay cho anh, anh uống một ngụm, nước chảy qua cằm rơi xuống chiếc áo thể thao, để lại một vệt nước.

Trí Trí mím môi, đưa chai nước trong tay qua: "Em không mở được."

Anh nhận lấy, lau qua rồi giúp cô mở.

Trí Trí lại nói: "Chai này là của anh, không phải anh chỉ uống vị chanh thôi sao?"

"Không thành vấn đề, đều giống nhau cả. Em..."

Anh chưa kịp nói xong thì cô đã ngẩng đầu lên hôn rồi, vị nước chanh cùng hơi thở của cô dần hòa tan vào trong nhịp thở của anh.

Thật là, hô hấp như thế nào vậy? Hít vào thở ra, anh dường như không nhớ được quy trình này nữa rồi!

Anh đứng im, cho đến khi vị chua chua ngọt ngọt chảy vào cổ họng, anh mới phản ứng lại, giữ chặt gáy của cô, giành quyền chủ động, hôn sâu hơn.

Trí Trí choáng váng, níu chặt lấy áo thun của anh như nắm cọng cỏ cứu mạng.

Giữ màn đêm, bên ngoài là xe cộ tấp nập, muôn vàn ánh đèn lấp lánh, nhưng trước mắt chỉ có hai người đang hôn nhau. Bất cứ ai cũng có thể đi qua đây, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhìn thấy... cảm giác này thực sự rất thú vị.

Ngụy Thiệu Viễn có thể cảm nhận được tâm trạng lo lắng của cô, thoạt nhìn cô không nhiệt tình, không cởi mở như vậy, nhưng nếu cô đã chủ động trêu chọc anh, anh làm sao có thể chịu nổi?

Không thể không nói rằng, loại trải nghiệm này là khá mới mẻ.

Nụ hôn ngày càng sâu, anh không muốn dừng lại, Trí Trí chỉ có thể đẩy anh ra, thở hổn hển: "Không được nữa..."

“Em là người bắt đầu, giờ lại nói không được nữa?”, vẻ mặt cưng chiều cùng bất lực lại hiện lên, anh lưu luyến trên đôi môi cô một chút rồi đột nhiên anh đứng dậy bế cô lên.

Cô kêu một tiếng, nhưng cũng không dám kêu quá lớn, vì sợ sẽ kinh động đến người khác nên dùng tay che miệng mình lại.

Lúc này còn muốn nói “say no” thì đã quá muốn, Ngụy Thiệu Viễn ôm cô đi vào phòng tắm, đè cô vào tường, tiếp tục hôn, nụ hôn ấy mãnh liệt hơn cả vạn lần lúc trước.

Anh khóa cửa lại, bây giờ không cần sợ có người quấy rầy bọn họ nữa.

Anh mân mê môi cô, chiếc lưỡi nhỏ bé nghịch ngợm ban nãy đã bị anh đẩy lùi, giờ là anh ngang nhiên tung hoành trong lãnh địa của cô. Dần dần, anh không còn hài lòng với thế giới nhỏ này nữa, và bắt đầu tấn công cằm, tai, cổ của cô.

Trí Trí cũng không còn sức chống trả, chỉ có thể ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh, vừa thở vừa cẩn thận nói: "... em còn tưởng rằng anh giận em không muốn nói chuyện với em."

Môi Ngụy Thiệu Viễn áp lên làn da mềm ở cổ cô, nghe đến đó anh liền dừng lại, giọng nói khàn khàn vang lên: "Tại sao lại giận em?"

"Về chuyện của Hướng Đông Lãnh, em không nên nóng nảy như vậy, làm cho anh khó xử!". Đam Mỹ Sắc

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô: "Em cho rằng anh sẽ vì chuyện này mà tức giận sao?"

Không phải sao? Trí Trí chớp mắt nhìn anh.

Anh mỉm cười, cúi người hôn lên khóe mắt và sống mũi cô, cuối cùng dừng trên môi cô: "Sao có thể chứ, Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?"

Cô ôm chặt lấy anh, cọ mặt vào ngực anh: "Thật sự không phải à?"

"Không!"

"Vậy tại sao muộn vậy anh không về nhà?"

"Em vẫn luôn đợi anh à?"

“Ừ.”, vừa chờ đợi vừa đoán, cảm giác rất là khó chịu đó, cho nên cô mới đến đây tìm anh.

Ngụy Thiệu Viễn tâm trạng tốt, không muốn dùng lý do bận rộn đối phó với cô, mặc dù đó là sự thật. Anh cúi đầu hôn cô, đẩy vạt áo cô lên từng chút một, dùng sức nóng trên cơ thể tra tấn cô, có vẻ anh có ý muốn cô ngay lúc này.

Cô sửng sốt nắm tay anh: "Ở đây không được..."

"Tại sao không? Anh đã mơ ước từ lâu, chúng ta làm ở trong phòng tập thể dục này, trên tất cả các loại thiết bị, cùng em làm thế này thế kia... Biết tại sao anh không về không, anh muốn em đến tìm anh, rồi cùng nhau thực hiện mơ ước của anh.”

Trí Trí chặn miệng anh: “Nói hươu nói vượn.”

Anh liếm ngón tay cô: "Anh nói thật em lại không tin, đúng là phụ nữ và ác nhân khó nuôi."

Bị anh liếm ngón tay, trái tim cô ngứa ngáy, khẽ gọi: "Viễn..."

Anh không còn sức chịu đựng nữa, dùng sức nâng cô lên làm tiếp việc còn đang dang dở, lắng nghe cô gọi tên mình hết lần này đến lần khác.

Đèn ở bên ngoài khu tập thể dục đã được điều chỉnh đến mức tối nhất, người quản lý tầng này có lẽ nghĩ rằng khu vực này đã hết người rồi, nhưng không ngờ rằng vẫn có người đang núp trong góc hưởng lạc.

Ngụy Thiệu Viễn ôm cô ra ngoài, đặt cô lên tạ, trên bảng điều khiển của máy chạy bộ, hôn cô, trêu chọc cô, cuối cùng cùng nhau đưa đẩy trên băng ghế. Quần áo cởi bỏ từ lâu, thân hình hoàn mỹ như điêu khắc hiện ra trước mặt cô, toàn bộ tinh lực tích lũy đều giao cho cô, nghe xong âm thanh ngọt ngào tinh tế của cô, anh chỉ cảm thấy trên đời không còn tiếc gì nữa.

Hai người lại trở vào nhà tắm tắm rửa, anh ôm cô vào lòng, hôn sau lưng cô như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Anh giúp cô mặc quần áo, còn kiên nhẫn lấy khăn lau tóc cho cô: "Em cho rằng bây giờ anh còn tức giận không?"

Cô lắc đầu.

"Em hiểu lầm chuyện hợp tác với Hướng Đông Lãnh là chuyện bình thường. Ngay cả anh cũng không ngờ sẽ có ngày hợp tác với hắn ta nữa. Nhưng đừng lo, một khi anh đã đưa ra quyết định này, anh sẽ chuẩn bị thật tốt cho mọi tình huống. Nhất định anh sẽ không bị thiệt thòi, lại càng không để Hướng Vãn chịu thiệt.”

"Họ đã gặp nhau tại buổi triển lãm mùa thu rồi, hắn ta còn đánh chị Vãn. Tới giờ em vẫn còn hoảng sợ vì chuyện đó đây."

"Anh biết, Chung Doãn đã xuất hiện đúng lúc phải không? Đừng coi thường nó, nó cũng có thể bảo vệ được Hướng Vãn."

"Ngày đó anh cho cậu ấy đi à?"

“Cho dù anh không cho, nó cũng sẽ không ngồi yên một chỗ.”, Ngụy Thiệu Viễn cười: “Nó sẽ không để người thân cận nhất của nó bị bắt nạt.”

"Đồng ý."

"Xin lỗi, có một số chuyện anh quả thực không tiện nói cho em biết chi tiết, nhưng em chịu tin anh mới là điều quan trọng nhất."

Cô xoay người ôm lấy anh: "Anh không nghĩ rằng em không hiểu chuyện sao?"

Anh cười, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Anh chỉ sợ em quá hiểu chuyện thôi."

Anh thích Giang Trí Trí đáng yêu hay ghen tuông trước mặt anh, điều đó khiến anh cảm thấy mình và cô như đôi vợ chồng thật sự, thỉnh thoảng cãi vã, hờn dỗi sau đó lại ôm nhau làm hòa.

Chapter
1 Chương 1: Chúng Ta Tối Qua… Hình Như Kết Hôn Rồi
2 Chương 2: Giang tiểu thư kết hôn chưa?
3 Chương 3: Nguỵ Tổng biết tôi sẽ tới?
4 Chương 4: Cô cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà côn không tức giận sao?
5 Chương 5: Đối thủ không đội trời chung của cậu đã tới
6 Chương 6: Tôi đã uống rượu, dường như có chút say rồi
7 Chương 7: Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy
8 Chương 8: Anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp
9 Chương 9: Da thịt tiếp xúc, khoảnh khắc cơ thể chạm vào trong nháy mắt có chút hơi tê
10 Chương 10: Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn?
11 Chương 11: Anh ấy hơi xấu hổ khi mỉm cười, nhưng cô có thể thấy sự dịu dàng sâu trong trái tim anh
12 Chương 12: Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán
13 Chương 13: Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút
14 Chương 14: Một bước liền trực tiếp lăn trên giường là cái gì vậy, thật là quá không tự nhiên rồi
15 Chương 15: Cô đại khái vẫn là thích cậu bạn nhỏ ngốc nghếch nhẹ nhàng hơn
16 Chương 16: Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!
17 Chương 17: Nhanh như vậy… có mờ ám
18 Chương 18: Cô đang sợ cái gì chứ, tưởng rằng tôi muốn hôn cô à?
19 Chương 19: Ba trong một
20 Chương 20
21 Chương 21: Thật sự là Sean à, anh làm thế nào lớn như vậy rồi
22 Chương 22: Tôi đã có người mình thích rồi
23 Chương 23: Người đàn ông có lòng hiếu thảo lại gia tăng thêm một phần hảo cảm
24 Chương 24: Vậy cô cảm nhận một chút đi
25 Chương 25: Anh vươn đầu lưỡi ra liếm, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô
26 Chương 26: Không mặc là đẹp nhất
27 Chương 27: Em mới tắm à?
28 Chương 28: Em thích kiểu đàn ông như thế nào?
29 Chương 29: Cho anh ăn trước rồi nói sau
30 Chương 30: Sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây
31 Chương 31: Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
32 Chương 32: Thật tốt quá, người đàn ông tốt như vậy thuộc về cô rồi
33 Chương 33: Em nhất định chịu trách nhiệm với anh
34 Chương 34: Mau đi tắm đi, lên giường đợi em
35 Chương 35: Em thích trẻ con không?
36 Chương 36: Tôi thấy chú ấy thích show ân ái
37 Chương 37: Bọn họ căn bản chính là cùng một người
38 Chương 38: Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy
39 Chương 39: Bọn họ không phải là vẫn chưa ly hôn sao?
40 Chương 40: Mặc như vậy đẹp không?
41 Chương 41: Em vẫn luôn là bà xã của anh
42 Chương 42: Thật ra anh cũng đã ghen không ít phải không, anh có thừa nhận không?
43 Chương 43: Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?
44 Chương 44: Từ lúc nào em thành bà mai rồi?
45 Chương 45: Chỉ là đột nhiên nhớ anh rồi
46 Chương 46: Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu
47 Chương 47: Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi
48 Chương 48: Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?
49 Chương 49: Đừng giới thiệu cho cô ấy những tên biết tán tỉnh
50 Chương 50: Đại kết cục
51 Chương 51: Đại kết cục 2
52 Chương 52: Đại kết cục 3
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Chúng Ta Tối Qua… Hình Như Kết Hôn Rồi
2
Chương 2: Giang tiểu thư kết hôn chưa?
3
Chương 3: Nguỵ Tổng biết tôi sẽ tới?
4
Chương 4: Cô cùng người đàn ông khác hẹn hò, tiên sinh nhà côn không tức giận sao?
5
Chương 5: Đối thủ không đội trời chung của cậu đã tới
6
Chương 6: Tôi đã uống rượu, dường như có chút say rồi
7
Chương 7: Tiểu bàn tử, cậu không thể ngủ ở đây được, sẽ bị cảm đấy
8
Chương 8: Anh là một người đàn ông trưởng thành ngủ lại có chút không thích hợp
9
Chương 9: Da thịt tiếp xúc, khoảnh khắc cơ thể chạm vào trong nháy mắt có chút hơi tê
10
Chương 10: Ai nói đàn ông sắt thép không hiểu lãng mạn?
11
Chương 11: Anh ấy hơi xấu hổ khi mỉm cười, nhưng cô có thể thấy sự dịu dàng sâu trong trái tim anh
12
Chương 12: Tôi không có thói quen để phụ nữ thanh toán
13
Chương 13: Nửa đêm canh ba thảo luận kịch bản dễ hiểu hơn chút
14
Chương 14: Một bước liền trực tiếp lăn trên giường là cái gì vậy, thật là quá không tự nhiên rồi
15
Chương 15: Cô đại khái vẫn là thích cậu bạn nhỏ ngốc nghếch nhẹ nhàng hơn
16
Chương 16: Ghen thì ghen đi, cậy lớn vậy làm gì!
17
Chương 17: Nhanh như vậy… có mờ ám
18
Chương 18: Cô đang sợ cái gì chứ, tưởng rằng tôi muốn hôn cô à?
19
Chương 19: Ba trong một
20
Chương 20
21
Chương 21: Thật sự là Sean à, anh làm thế nào lớn như vậy rồi
22
Chương 22: Tôi đã có người mình thích rồi
23
Chương 23: Người đàn ông có lòng hiếu thảo lại gia tăng thêm một phần hảo cảm
24
Chương 24: Vậy cô cảm nhận một chút đi
25
Chương 25: Anh vươn đầu lưỡi ra liếm, mặn mặn lại có chút vị ngọt của cô
26
Chương 26: Không mặc là đẹp nhất
27
Chương 27: Em mới tắm à?
28
Chương 28: Em thích kiểu đàn ông như thế nào?
29
Chương 29: Cho anh ăn trước rồi nói sau
30
Chương 30: Sau này chúng ta kết hôn có thể ở đây
31
Chương 31: Cô hành động như một nữ sinh chỉ cần nhìn là thấy xấu hổ, Ngụy Thiệu Viễn, chắc hẳn sẽ thích chứ?
32
Chương 32: Thật tốt quá, người đàn ông tốt như vậy thuộc về cô rồi
33
Chương 33: Em nhất định chịu trách nhiệm với anh
34
Chương 34: Mau đi tắm đi, lên giường đợi em
35
Chương 35: Em thích trẻ con không?
36
Chương 36: Tôi thấy chú ấy thích show ân ái
37
Chương 37: Bọn họ căn bản chính là cùng một người
38
Chương 38: Vậy anh đành gắng gượng ở lại đây vậy
39
Chương 39: Bọn họ không phải là vẫn chưa ly hôn sao?
40
Chương 40: Mặc như vậy đẹp không?
41
Chương 41: Em vẫn luôn là bà xã của anh
42
Chương 42: Thật ra anh cũng đã ghen không ít phải không, anh có thừa nhận không?
43
Chương 43: Sao mình lại cảm thấy cậu là người biết rõ mọi chuyện vậy?
44
Chương 44: Từ lúc nào em thành bà mai rồi?
45
Chương 45: Chỉ là đột nhiên nhớ anh rồi
46
Chương 46: Có vị ngọt thoáng qua trong lời nói của cậu
47
Chương 47: Hình như trước đây cô đã trách nhầm anh rồi
48
Chương 48: Trí Trí nhà anh đáng yêu như vậy, tại sao lại phải giận em vì một tên cặn bã?
49
Chương 49: Đừng giới thiệu cho cô ấy những tên biết tán tỉnh
50
Chương 50: Đại kết cục
51
Chương 51: Đại kết cục 2
52
Chương 52: Đại kết cục 3