Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng

Đắng quá!

Đắng đến thắt tim xé ruột.

LÀm ơn có ai đó nói cho cô biết là rốt cuộc cô đang bị làm sao không?

Cài lại khuy áo, Lâm Vĩnh Túc nhìn Trịnh Liệt một cái, hắn cũng đang nhìn cô? Nhìn cái gì? NHìn xem cô thảm hại đến mức nào sao? Nhìn xem cô bị hắn lợi dụng như thế nào sao? Hay nhìn để cười vào mặt cô rằng cô là đứa ngu ngốc đến mức bị xoay vòng như một con hề?

Lâm Vĩnh Túc cười lạnh một cái, nước mắt lại tiếp tục rơi. Giọt nước mắt mặn chát nhưng ấm nóng lăn trên má, giọt nước mắt này là để dành cho người mẹ đang đau khổ kia của cô, là sự đau lòng cùng tội lỗi mà cô dồn nén cho nó rơi xuống.

Cô lướt mắt qua Trịnh Liệt, trên khuôn mặt lạnh tanh, dường như không có một chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng theo đó mà vô hồn cùng bi ai.

Trịnh Liệt nhìn được, trong giây lát cô lướt mắt qua hắn đó, sâu thẳm nơi đáy mắt cô có một thứ, có tên là HẬN.

Hận. Nói ra thì có thể chẳng có gì to tát đối với hắn, bởi từ khi biết cô chính là con gái của Lâm Trạch thì hắn đã chỉ đơn giản coi cô như là con tốt thí trải đường cho cái đích trả thù của mình rồi. Nhưng mà... dường như là có gì đó không đúng. Trong lòng hắn cảm thấy khó chịu. 

KHó chịu thật mà. Sao cô ta dám dùng ánh mắt với cái thái độ đó với hắn? là do mẹ cô ta, do bô cô ta sai trước, vì cái gì mà dám trách hắn chứ.

Trịnh Liệt cao ngạo nâng cằm, đưa mắt nhìn về phía cửa, nơi bóng lưng của Lâm Vĩnh Túc đang bước tới.

Cô bước từng bước đến trước mặt mẹ cô. Khiên Thục Linh vẫn đang trong cơn shock nên không thể làm gì khác ngoài ngồi đó, chỉ là ánh mắt đầy thương tâm của bà nhìn đứa con gái trước mắt có phần chua chát.

Tiểu Túc à, Tiểu Túc....

Là mẹ hại con, là người mẹ này đã hại cả đời con gái của con. 

Có điều trong mắt của Lâm Vĩnh Túc thì ánh mắt của mẹ mình lúc này lại không phải là sự thương tâm hay hối lỗi mà là sự trách móc, sự thất vọng.

Thất vọng về đứa con gái bất hiếu, chỉ biết hoan lạc khi bố mình vừa mất, mẹ mình lại đang bị bệnh như vậy. Thật đáng trách mà, đến cô còn tự cảm thấy thất vọng về bản thân mình.

Trịnh Liệt bước xuống giường, bàn tay chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch, sau đó đi về phía cửa. Đến cạnh Lâm Vĩnh Túc, dừng lại, hắn nhìn xuống người đàn bà đang ngồi trước cửa, bà ta cũng đang ngước mắt lên nhìn hắn. Đôi mắt bà ta đỏ hoe nhưng trong đó không thể thiếu sự căm hận cực đại. Bà ta như thể lên cơn điên, đứng dậy nắm lấy cổ áo hắn kéo thật mạnh: "Cậu...cái tên điên này. Sao cậu dám làm vậy với con gái tôi? Tại sao? TẠI SAO HẢ????"

Khiên Thục Linh hét lên bằng toàn bộ sức lực còn sót lại sau cú shock vừa rồi.

Chátttt....

Khuôn mặt của Trịnh Liệt nghiêng sang một bên. Hắn không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay đang dơ trên không trung sắp lần nữa, sau đó siết thật chặt như muốn bóp nát cổ tay bà ra vậy. Ánh mắt vằn lên tia máu, hắn tức giận hất tay bà ra. Sau đó đưa ta lên ôm lấy vai đang run nhè nhẹ của Lâm Vĩnh Túc, muốn kéo cô vào lại trong ngực mình, nhưng tay hắn còn chưa chạm tới bờ vai cô thì cô đã né người sang một bên để tránh hắn. Đôi tay hắn bơ vơ giữa không trung. Hắn siết chặt ngón tay lại, hạ tay xuống.

Ngay vừa lúc đó thì Khiên Thục Linh lập tức lao vào, ôm lấy Lâm Vĩnh Túc như thể báu vật sợ bị người khác cướp đi mất vậy.

Hành động này của Khiên Thục Linh chỉ đơn giản là bản năng muốn bảo vệ con của một người mẹ. Nhưng không hiểu sao trong mắt của Trịnh Liệt lại biến thành sự phản kháng khiến hắn vô cùng tức giận.

Trịnh Liệt mím môi, ưỡn ngực: "Người đâu. Sao lại để một kẻ điên vào bệnh viện thế này? Lôi ra ngoài. Muốn bị đuổi việc hết sao?"

Trịnh Liệt vừa nói xong, một tốp người ngay lập tức từ đâu chạy tới. Bọn họ có người mặc đồng phục bảo vệ của bệnh viện, có người thì đang khoác áo blu trắng, có người lại đang hướng về Trịnh Liệt mà rối rít xin lỗi: "Xin Lỗi. Xin lỗi Trịnh tổng. Chúng tôi làm việc thất trách. Mong ngài thứ lỗi."

Sau đó là ghìm chặt lấy Khiên Thục Linh muốn kéo ra ngoài. Khiên Thục Linh níu lấy tay của Lâm Vĩnh Túc, ý bảo cô hãy theo bà ra ngoài. Hai mắt bà hiện lên vẻ mong chờ đứa con gái của mình hãy làm theo.

Thế nhưng Lâm Vĩnh Túc chỉ đứng đó, nhìn bà. Khoé môi mỉm cười nhưng trên khuôn mặt lại không chút biểu cảm nào. Bàn tay còn lại của cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà như là để bà an tâm, là để xoa dịu nỗi đau mà bà đang phải gánh chịu.

"Mẹ, con yêu mẹ." Cô nói giọng rất nhỏ, nhỏ tới mức một cơn gió nhẹ bay qua cũng có thể cuốn luôn cả giọng của cô bay đi.

Nhưng mà Khiên Thục Linh hiểu được, bà biết cô đang nói gì. Và rồi bà cũng chả làm được gì khi bị kéo đi, dù bà đã vùng vẫy, đã chống cự. Bởi bà có cảm giác... bất an.

Lâm Vĩnh Túc vẫn nhìn theo bóng mẹ cô khuất sau góc khuất của bệnh viện, ra luôn khỏi cổng bệnh viện. Cô bước ra hành lang, vịn tay lên đó, đưa mắt nhìn xuống mẹ cô đang bị kéo đi.

Mẹ. Mẹ có trách con không?

Trịnh Liệt ngồi thảnh thơi trên ghế, dù mặc quần áo bệnh nhân nhưng khí chất vẫn vô cùng mê hoặc. Hắn ngồi đó đưa đôi mắt sắc lạnh như đại bàng nhìn Lâm Vĩnh Túc.

Cô gái. Tôi xin lỗi. Đưa em vào kế hoạch này thật là có lỗi nhưng tôi vẫn chưa thoả mãn. Bà ta vẫn chưa nhận được cái phải nhận.

Trịnh Liệt nhắm mắt lại. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh người mẹ của mình. Bà ấy mặc một chiếc áo duy nhất trên người vào thời tiết dưới năm độ, bà ấy phải nằm dưới gầm cầu để ngủ, phải lấy tấm chiếu rách trong thùng rác để trải nằm, phải làm việc trong những công trường xây dựng nặng nhọc, phải...

Bà ấy...bà ấy thậm chí còn không dám khóc trước mặt hắn. Bà chỉ luôn nhìn hắn rồi mỉm cười nói "mẹ yêu con" rồi ôm lấy hắn vào lòng. Nhưng hắn biết, bà đã khóc rất nhiều, khóc đến mức mỗi lần tỉnh dậy trong đêm thì hắn đều cảm giác như tim gan mình co rút lại vì tiếng nấc nhỏ nhẹ của bà.

Rồi cả những vết thương trên người bà vì làm việc nặng, những vết bầm tím mà bà chẳng bao giờ cho hắn biết.

Hắn không thể tha thứ cho Khiên Thục Linh, kẻ gián tiếp, nhưng lại chính là nguyên nhân khiến mẹ hắn phải khổ sở như vậy.

Trịnh Liệt mở mắt ra.

Cái gì???!!!

Hai mắt hắn lập tức mở lớn hết cỡ.

Cô... Lâm Vĩnh Túc đang muốn làm gì vậy.

"Lâm Vĩnh Túc, cô điên rồi sao. Xuống mau. Lan can ở hành lang bệnh viện nguy hiểm lắm. Xuống!"

Trịnh Liệt hét lên nhìn Lâm Vĩnh Túc đang đứng trên hàng lan can bệnh viện. Cô đang đứng đối diện với hắn, bộ quần áo màu trắng nhẹ nhàng bay theo làn gió, bay bay như tiên nữ phiêu du. Làn gió đem mùi hương trên cơ thể cô bay khắp nơi trong không khí, thoảng vào mũi của Trịnh Liệt. Hắn ngửi thấy mùi "tuyệt vọng" và cả "căm hận" nữa.

"Cô hận tôi cũng được. Xuống đây, cô muốn gì thì tôi cũng sẽ làm theo. Nhanh nào, ngoan..." giọng nói Trịnh Liệt như đang dỗ trẻ con, hắn không biết hiện tại bản thân mình đang như thế nào, đang không phải là một Trịnh Liệt cao cao tại thượng như thế nào. Hắn chỉ biết là tim mình như đang muốn ngừng đập. 

Lâm Vĩnh Túc cười, khoé môi màu anh đào xinh đẹp khẽ nhếch lên, cười thật dịu dàng, đôi môi mấp máy gì đó, và rồi cả người cô rơi xuống.

Trịnh Liệt chạy như bay tới, trong đầu hắn còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì chân hắn đã chạy tới lan can hành lang rồi. Nhưng tay hắn vẫn không kịp nắm lấy tay cô.

Bịch một tiếng. Thân thể cô rơi trên nền sân rộng lớn của bệnh viện.

Tim Trịnh Liệt ngưng đập một nhịp.

Trong mắt hắn đều là hình ảnh của người con gái đang nằm dưới kia.

Máu.

Tiếng la hét.

Hắn không biết gì hết. Hắn chỉ biết hắn không muốn cô chết, hắn chỉ biết là... đau quá. Không ổn chút nào. Lâm Vĩnh Túc, cô mà dám chết tôi sẽ... tôi sẽ...

"Có chuyện gì vậy ạ? Trịnh tổng ngài..."

Vị bác sĩ còn chưa nói xong đã bị Trịnh Liệt cắt ngang: "Nếu cô ấy chết, ông cũng đừng mong sống."

Gió...

Có mùi tanh nhàn nhạt trong không trung

Cô đã nói gì?

Trong tâm trí Trịnh Liệt hiện lên câu nói vừa rồi của Lâm Vĩnh Túc: "Tôi hận anh, hận anh bằng cả tính mạng của tôi."

Chapter
1 Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
2 Chương 2: Đêm thác loạn (1)
3 Chương 3: Đêm thác loạn (2)
4 Chương 4: Ngày cấm (1)
5 Chương 5: Ngày cấm (2)
6 Chương 6: Ngày cấm (3)
7 Chương 7: Ngày cấm (4)
8 Chương 8: Ngày cấm (5)
9 Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
10 Chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
11 Chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
12 Chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
13 Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
14 Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
15 Chương 15: Kích tình trong xe (1)
16 Chương 16: Kích tình trong xe (2)
17 Chương 17: Kích tình trong xe (3)
18 Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
19 Chương 19: Bức người
20 Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
21 Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
22 Chương 22: Đạt cao trào
23 Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
24 Chương 24: Gặp lại người quen
25 Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
26 Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
27 Chương 27: Tôi hận anh
28 Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
29 Chương 29: Tôi sẽ là của anh
30 Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
31 Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
32 Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
33 Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
34 Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
35 Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
36 Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh
37 Chương 37: Nhận ra
38 Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
39 Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
40 Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
41 Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
42 Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
43 Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
44 Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
45 Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
46 Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
47 Chương 47: Tổn thương
48 Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
49 Chương 49: Hắc y - Đệ nhất thần y
50 Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
51 Chương 51: Xong rồi
52 Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
53 Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
54 Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
55 Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
56 Chương 56: Triền miên dục ái (1)
57 Chương 57: Triền miên dục ái (2)
58 Chương 58: Lần đầu gặp trong quá khứ
59 Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
60 Chương 60: Không gặp lại
61 Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
62 Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
63 Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
64 Chương 64: Rơi vào miệng cọp
65 Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
66 Chương 66: Chạm mặt
67 Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
68 Chương 68: Cuồng dã (1)
69 Chương 69: Cuồng dã (2)
70 Chương 70: Cô yêu hắn
71 Chương 71: Biết tin có thai
72 Chương 72: Gặp tai nạn
73 Chương 73: Tin không thể biết
74 Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
75 Chương 75: Trở về
76 Chương 76: Đúng là anh
77 Chương 77: Cầu hôn
78 Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
79 Chương 79: Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
80 Chương 80: Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
81 Chương 81: Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
2
Chương 2: Đêm thác loạn (1)
3
Chương 3: Đêm thác loạn (2)
4
Chương 4: Ngày cấm (1)
5
Chương 5: Ngày cấm (2)
6
Chương 6: Ngày cấm (3)
7
Chương 7: Ngày cấm (4)
8
Chương 8: Ngày cấm (5)
9
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
10
Chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
11
Chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
12
Chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
13
Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
14
Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
15
Chương 15: Kích tình trong xe (1)
16
Chương 16: Kích tình trong xe (2)
17
Chương 17: Kích tình trong xe (3)
18
Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
19
Chương 19: Bức người
20
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
21
Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
22
Chương 22: Đạt cao trào
23
Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
24
Chương 24: Gặp lại người quen
25
Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
26
Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
27
Chương 27: Tôi hận anh
28
Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
29
Chương 29: Tôi sẽ là của anh
30
Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
31
Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
32
Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
33
Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
34
Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
35
Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
36
Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh
37
Chương 37: Nhận ra
38
Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
39
Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
40
Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
41
Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
42
Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
43
Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
44
Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
45
Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
46
Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
47
Chương 47: Tổn thương
48
Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
49
Chương 49: Hắc y - Đệ nhất thần y
50
Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
51
Chương 51: Xong rồi
52
Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
53
Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
54
Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
55
Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
56
Chương 56: Triền miên dục ái (1)
57
Chương 57: Triền miên dục ái (2)
58
Chương 58: Lần đầu gặp trong quá khứ
59
Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
60
Chương 60: Không gặp lại
61
Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
62
Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
63
Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
64
Chương 64: Rơi vào miệng cọp
65
Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
66
Chương 66: Chạm mặt
67
Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
68
Chương 68: Cuồng dã (1)
69
Chương 69: Cuồng dã (2)
70
Chương 70: Cô yêu hắn
71
Chương 71: Biết tin có thai
72
Chương 72: Gặp tai nạn
73
Chương 73: Tin không thể biết
74
Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
75
Chương 75: Trở về
76
Chương 76: Đúng là anh
77
Chương 77: Cầu hôn
78
Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
79
Chương 79: Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
80
Chương 80: Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
81
Chương 81: Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ