Chương 48: Tôi cũng có thể giết chết bà

"Con sẽ sống thật hạnh phúc, mẹ yên tâm nhé"

Hinh Nhi nắm tay bà ấy, bàn tay bà ấy lạnh lẽo, như có một dòng điện chạy qua người cô. Hinh Nhi vẫn cười tươi, cô muốn để cho mẹ thấy con gái bà ấy luôn vui vẻ hạnh phúc, đây là điều mà cô có thể làm trong lúc này.

"Thời gian của mẹ sắp hết rồi, mẹ phải đi. Hãy nhớ lời của mẹ, con phải cẩn thận với con gái nuôi của Giang Thụy Sinh"

Lời nói của Hạ Tuyết Nguyệt vừa dứt cũng là lúc bà ấy biến mất trong ánh sáng, lại trở về với không gian tĩnh lặng ban đầu.

"MẸ!!!"

Cô cất tiếng kêu thất thanh, ngồi bật dậy, trở lại với thực tại. Mồ hôi trên trán chảy xuống gương mặt trắng trẻo, hai mắt trợn tròn, hơi thở gấp gáp. Nhìn xung quanh, Hinh Nhi nhận ra bản thân đang ở trong phòng bệnh của bênh viện. Cơn đau từ vết thương truyền đến khiến cô nhăn mặt khó chịu.

"Hinh Nhi, em sao vậy? Chí Dương..."

Mặc Hàn lo lắng, gọi Chí Dương kêu bác sĩ nhưng lại bị cô ngăn lại. Hắn ngạc nhiên nhìn Hinh Nhi.

"Em không sao!"

Ổn định lại tinh thần, hắn lấy khăn ướt lau đi mồ hôi chảy trên trán, động tác vô cùng thuần phục và dịu dàng.

"Lúc nãy em mơ thấy gì mà lại hoảng như thế ?"

Vũ Mặc Hàn tò mò hỏi. Cô hôn mẹ sâu, lúc nãy đột nhiên lại co người, cơ thể cũng run lên bần bật, trán lại đổ nhiều mồ hôi, hắn lo đến tim muốn nhảy vọt ra ngoài.

"Em mơ thấy mẹ!"

Không gian như trầm xuống, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng giọt nước biển truyền vào tay.

"Mẹ em nói gì thế ?"

"Bà ấy chỉ nói muốn thấy em hạnh phúc"

Ngưng một lát, cô lại nói tiếp.

"Mặc Hàn, anh đã bắt được họ chưa ?"

"Bắt được rồi, đang nhốt trong nhà lao"

Hinh Nhi lưỡng lự, không biết có nên xin hắn tới đó không. Ở đó cô chưa từng đến nhưng cũng đoán được phần nào ở đó sẽ có máu, thứ làm cho cô kinh sợ.

Ánh mắt của Vũ Mặc Hàn dừng lại ở sắc thái trên gương mặt cua cô, hắn khẽ cười, chỉnh lại mền cho cô.

"Đợi khi em khỏe, anh sẽ đưa em đến đó"

[.............]

Vài ngày sau, Vũ Mặc Hàn gác lại công việc sang mộ bên, toàn thời gian của hắn dành chăm sóc cho Hinh Nhi. Cũng vì thế nên sức khỏe cô có chút tiến triển mới, các vết thương cũng lành lại, nhưng để lại sẹo. Mặc Hàn đã cất công dặn người đi mua thuốc trị sẹo, sau đó tự hắn bôi cho Hinh Nhi. Những ngày tháng trôi qua rất bình thường, không có gì đặc biệt. Đến cuối cùng khi cô khỏe lại, Vũ Mặc Hàn giữ đúng lời hứa, trước khi đi, cô đã dặn dò Chí Dương làm một số việc nhưng không để hắn nghe thấy cũng như biết được.

Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một căn biệt thự sâu trong khu rừng, ở đây hoang sơ vắng vẻ, chẳng trách hắn lựa nơi này để làm nhà giam.

Tô Hinh Nhi nhẹ nhàng bước xuống xe, hôm nay cô ăn mặc tươm tất, tóc cột cao, quần kaki áo thun, toàn bộ đều một màu đen, không một chút họa tiết nào trên áo. Sở dĩ cô chọn một bộ đồ màu u ám như thế để tránh nhìn thấy vệt máu dính trên người. Cũng vì cách ăn mặc giản dị của cô mà người nào đó từ lúc đi tới lúc đến nơi mặt vẫn đỏ bừng không nói câu nào. Vũ Mặc Hàn dẫn cô đi vào trong, càng đi sâu vào bên trong cô lại càng nghe thấy tiếng la hét rõ mồn một.

Vũ Mặc Hàn nắm chặt tay cô, để cô đi sau lưng hắn, biết hắn lo cho mình nên cô cũng không nói gì. Đi mãi đến đứng trước một căn phòng, Hinh Nhi đã nhìn thấy 3 gương mặt quen thuộc.

Là kẻ thù !

Đợi khoảnh khắc này đã lâu, cuối cùng cô cũng chờ tới ngày này. Cái ngày mà nỗi khổ của mẹ và sự độc ác của mẹ con nhà bà ta sẽ chấm dứt.

"Ư ư..."

Liễu Ý Hoa căm ghét nhìn cô, gầm gừ. Miệng bà ta bị nhét miếng vải nên chỉ có thể bát ra âm thanh ư a. Hinh Nhi cũng biết chắc rằng bà ta đang nguyền rủa cô, dù có như thế nào cô cũng không để những ngôn từ ấy lọt vào tai.

Tô Hinh Nhi bước đến trước mặt bà ta, vừa tháo miếng vải trong miệng Liễu Ý Hoa ra liền bị bà ta chửi mắng thậm tệ.

"Con khốn, mày có ngon thả tao ra, nếu không tao có chết cũng phải ám mày"

"Thả bà ra liệu bà có chạy được với người đó không?"

Hinh Nhi cười nửa miệng, nói nhỏ với bà ta, tay chỉ về phía người đàn ông có quyền lực nhất đang ngồi châm điếu thuốc trên ghế, ánh mắt chết chóc hướng về phía bà ta. Liễu Ý Hoa dường như không sợ, bà ta vẫn tiếp tục nguyền rủa cô.

"Đúng là mẹ nào con nấy! Đều lên giường cùng nam nhân. Tao nói cho mày biết, sẽ có một ngày mày bị Vũ Mặc Hàn bỏ không thương tiếc, mày tưởng hắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc mày cả đời sao? Mày tưởng mày là nhân vật chính của tiểu thuyết sao? Mày mơ à?"

CHÁT!

Tô Hinh Nhi không thương tiếc tát bà ta một cái, đôi mắt trong veo bỗng nhiên chứa đầy oán niệm.

"Để tôi nói cho bà biết, dù không có Vũ Mặc Hàn, tôi cũng có thể bắt bà, giết chết bà. Nhưng giết người phải đi tù, nên mượn tay anh ấy để giết chết bà. Bà nói xem, thủ đoạn này có giống bà không?"

Hinh Nhi khiêu khích nhìn con người đang giận tím mặt dưới đất.

"Mày..."

Liễu Ý Hoa tức đến không nói nên lời.

Hinh Nhi bước đến bên Mặc Hàn, thản nhiên lấy súng từ trong người hắn rồi đi lại phía Liễu Ý Hoa, chỉa mũi súng vào người bà ta.

Chapter
1 Chương 1: Cô vợ ngốc nghếch
2 Chương 2: Đàn ông thừa thãi
3 Chương 3: Ở lại với em
4 Chương 4: Nhớ tôi ? Giả tạo!
5 Chương 5: Xin em đừng nói với anh ấy
6 Chương 6: Em muốn ăn kem!
7 Chương 7: Cô bị ngu hay sao không biết đây là rượu?
8 Chương 8: Trả cô ấy cho tôi!
9 Chương 9: Xin anh giúp em!
10 Chương 10: Mất rồi mới thấy nhớ
11 Chương 11: Họp báo
12 Chương 12: Công ty này là của tôi
13 Chương 13: Dự án khu resorts
14 Chương 14: Tốt nhất đừng giở trò
15 Chương 15: Em muốn anh
16 Chương 16: Gọi tên tôi
17 Chương 17: Đây là nhà em
18 Chương 18: Ta cầu xin con
19 Chương 19: Ăn mì
20 Chương 20: Tiền cô xài là của tôi
21 Chương 21: Đừng quên chúng ta là vợ chồng
22 Chương 22: Tủi thân
23 Chương 23: Đồng ý chuyển nhà
24 Chương 24: Hợp đồng sống chung
25 Chương 25: Phu nhân đi cùng ông ta rồi
26 Chương 26: Bắt gian hụt
27 Chương 27: Ta có chuyện muốn nói với con
28 Chương 28: Con nhớ mẹ
29 Chương 29: Giày của tôi đâu
30 Chương 30: Về thăm mẹ
31 Chương 31: Để tôi nhẹ tay chút nữa!
32 Chương 32: Chồng em không đẹp trai à ?
33 Chương 33: Hắn bị yếu sinh lý?
34 Chương 34: Có chuyện gì lên phòng nói
35 Chương 35: Bi kịch bắt đầu
36 Chương 36: Không cố ý nghe lén
37 Chương 37: Vì em là vợ tôi
38 Chương 38: Bà trốn cũng kĩ thật
39 Chương 39: Kế hoạch
40 Chương 40: Vì bà ta và ông ta đáng chết
41 Chương 41: Xem như ông còn biết suy nghĩ
42 Chương 42: Đừng cứu tôi
43 Chương 43: Từ từ chơi đùa với cô ta
44 Chương 44: Không thể đi
45 Chương 45: Cậu ra ngoài đi
46 Chương 46: Cô ấy sao rồi ?
47 Chương 47: Giấc mơ
48 Chương 48: Tôi cũng có thể giết chết bà
49 Chương 49: Nợ máu trả bằng máu
50 Chương 50: Vậy em muốn bao nhiêu hiệp
51 Chương 51: Giữa chúng ta chấm dứt rồi sao
52 Chương 52: Lần đó không tính
53 Chương 53: Hai người quen nhau sao
54 Chương 54: Hội ngộ
55 Chương 55: Chạy đi đâu?
56 Chương 56: Lời nói từ trái tim
57 Chương 57: Mua đồ cho em
58 Chương 58: Làm phiền anh rồi
59 Chương 59: Đi siêu thị
60 Chương 60: Quá khứ của quản gia
61 Chương 61: Không khỏe
62 Chương 62: Tin vui
63 Chương 63: Hạnh Phúc Chưa Tới Rắc Rối Đã Đến
64 Chương 64: Che Giấu
65 Chương 65: Nhờ Giúp Đỡ
66 Chương 66: Bản Lĩnh Của Một Chủ Tịch
67 Chương 67: Bữa Tiệc Ngoài Trời
68 Chương 68: Sinh Con Cho Anh
69 Chương 69: Nghe anh giải thích
70 Chương 70: Người thân cũng rời xa
71 Chương 71: Đau khổ
72 Chương 72: Xung đột chị em
73 Chương 73
74 Chương 74: Tìm chồng
75 Chương 75: Yêu tới ngu muội
76 Chương 76: Có xứng với em không
77 Chương 77: Chị hận nhất là em
78 Chương 78: Ngoại truyện
79 Chương 79: Ngoại Truyện - End
Chapter

Updated 79 Episodes

1
Chương 1: Cô vợ ngốc nghếch
2
Chương 2: Đàn ông thừa thãi
3
Chương 3: Ở lại với em
4
Chương 4: Nhớ tôi ? Giả tạo!
5
Chương 5: Xin em đừng nói với anh ấy
6
Chương 6: Em muốn ăn kem!
7
Chương 7: Cô bị ngu hay sao không biết đây là rượu?
8
Chương 8: Trả cô ấy cho tôi!
9
Chương 9: Xin anh giúp em!
10
Chương 10: Mất rồi mới thấy nhớ
11
Chương 11: Họp báo
12
Chương 12: Công ty này là của tôi
13
Chương 13: Dự án khu resorts
14
Chương 14: Tốt nhất đừng giở trò
15
Chương 15: Em muốn anh
16
Chương 16: Gọi tên tôi
17
Chương 17: Đây là nhà em
18
Chương 18: Ta cầu xin con
19
Chương 19: Ăn mì
20
Chương 20: Tiền cô xài là của tôi
21
Chương 21: Đừng quên chúng ta là vợ chồng
22
Chương 22: Tủi thân
23
Chương 23: Đồng ý chuyển nhà
24
Chương 24: Hợp đồng sống chung
25
Chương 25: Phu nhân đi cùng ông ta rồi
26
Chương 26: Bắt gian hụt
27
Chương 27: Ta có chuyện muốn nói với con
28
Chương 28: Con nhớ mẹ
29
Chương 29: Giày của tôi đâu
30
Chương 30: Về thăm mẹ
31
Chương 31: Để tôi nhẹ tay chút nữa!
32
Chương 32: Chồng em không đẹp trai à ?
33
Chương 33: Hắn bị yếu sinh lý?
34
Chương 34: Có chuyện gì lên phòng nói
35
Chương 35: Bi kịch bắt đầu
36
Chương 36: Không cố ý nghe lén
37
Chương 37: Vì em là vợ tôi
38
Chương 38: Bà trốn cũng kĩ thật
39
Chương 39: Kế hoạch
40
Chương 40: Vì bà ta và ông ta đáng chết
41
Chương 41: Xem như ông còn biết suy nghĩ
42
Chương 42: Đừng cứu tôi
43
Chương 43: Từ từ chơi đùa với cô ta
44
Chương 44: Không thể đi
45
Chương 45: Cậu ra ngoài đi
46
Chương 46: Cô ấy sao rồi ?
47
Chương 47: Giấc mơ
48
Chương 48: Tôi cũng có thể giết chết bà
49
Chương 49: Nợ máu trả bằng máu
50
Chương 50: Vậy em muốn bao nhiêu hiệp
51
Chương 51: Giữa chúng ta chấm dứt rồi sao
52
Chương 52: Lần đó không tính
53
Chương 53: Hai người quen nhau sao
54
Chương 54: Hội ngộ
55
Chương 55: Chạy đi đâu?
56
Chương 56: Lời nói từ trái tim
57
Chương 57: Mua đồ cho em
58
Chương 58: Làm phiền anh rồi
59
Chương 59: Đi siêu thị
60
Chương 60: Quá khứ của quản gia
61
Chương 61: Không khỏe
62
Chương 62: Tin vui
63
Chương 63: Hạnh Phúc Chưa Tới Rắc Rối Đã Đến
64
Chương 64: Che Giấu
65
Chương 65: Nhờ Giúp Đỡ
66
Chương 66: Bản Lĩnh Của Một Chủ Tịch
67
Chương 67: Bữa Tiệc Ngoài Trời
68
Chương 68: Sinh Con Cho Anh
69
Chương 69: Nghe anh giải thích
70
Chương 70: Người thân cũng rời xa
71
Chương 71: Đau khổ
72
Chương 72: Xung đột chị em
73
Chương 73
74
Chương 74: Tìm chồng
75
Chương 75: Yêu tới ngu muội
76
Chương 76: Có xứng với em không
77
Chương 77: Chị hận nhất là em
78
Chương 78: Ngoại truyện
79
Chương 79: Ngoại Truyện - End