Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần

Có thể đừng khóc nữa được không?


Tần Hi quay đầu nhìn nàng, mỉm cười như thường lệ, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Đúng là có chút không vui, còn chưa thăm thú hết Đại Hoang đã phải về rồi.”

Nói thật? Trong lòng hắn dường như không phải đang cười.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đi đến bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm nhìn hồ nước đóng băng. Qua một lúc lâu, chợt nghe hắn thấp giọng hỏi: “Nếu như lần này cô thật sự bị đưa đến Thái Thượng Mạch, vậy có tính đây là lần đầu tiên cô đến Trung Thổ không?”

“Tính.”

Hắn nheo mắt: “Thật sao?”

Không lẽ là giả. Nàng gật đầu.

Hắn bỗng nhiên cúi đầu lại gần, gần hơn bao giờ hết, dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú, khiến Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút rùng mình.

“Cô nhìn ta này.” Thanh âm của Tần Hi rất thấp. “Là lần đầu cô đến Trung Thổ?”

“Ừ.” Lệnh Hồ Trăn Trăn vô cùng bình tĩnh, lại có chút khó chịu. “Nếu ngươi hỏi thêm lần nữa, ta sẽ thu phí hỏi thăm đấy.”

Phí hỏi thăm?

Mặc dù chỉ cách một ngày, Tần Hi lại có cảm giác như đã lâu không gặp. Hắn nhìn nàng thật chăm chú: “Ta hỏi một câu cuối cùng. Long Quần Phi Đao… là đại bá của cô dạy sao? Ông ấy cũng biết dùng sao?”

Hắn cảm thấy mình giống như mình đang mắc kẹt trong trên một sợi chỉ, cứ ôm lấy chút hy vọng cuối cùng không chịu buông ra.

Thế nhưng, câu trả lời của nàng đã cắt đứt sợi chỉ: “Đại bá không biết. Ông ấy từng nói chỉ có mình ta biết dùng phi đao, những người khác cho dù có học cũng không biết.”

Thật sao? Chỉ có nàng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tần Hi hít một hơi, xoay người thong thả bước đi: “Vừa vặn rảnh rỗi, ta sẽ kể cho cô nghe một điển cố về thần linh ở Trung Thổ, có muốn nghe không?”

Ừm, được thôi.

Lệnh Hồ Trăn Trăn đi theo hắn, liền nghe hắn nói: “Trong truyền thuyết Thượng Cổ có một vị Bàn Thần, sau đó ông ấy chết rồi.”

Nếu như đây gọi là kể điển tích, vậy nàng cảm thấy mình có thể kể cho hắn nghe từ sáng đến tối, giới thiệu một lượt về Đại Hoang, hoàn toàn không cần tiền.

“Sau khi ông chết, toàn bộ thân thể đã hóa thành linh khí của núi, sông, hồ, biển, trời, và đất, chỉ để lại một sợi tóc. Nếu có duyên biết được phương pháp truyền thừa, thì có thể dùng nó để thay đổi quy luật nhân quả.”

Thấy nàng nghe nhưng không hiểu, Tần Hi tốt bụng giải thích: “Ví dụ ta không thích lá rụng vương vãi trên mặt đất, nên muốn ngăn chúng rơi vào mùa thu. Vậy thì từ ngày mai trở đi, cây cối trên thế gian này không bao giờ rụng lá nữa, và bất kỳ người nào cũng sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn bối rối, thật sự có vật này trên đời sao? Nếu vậy thì toàn bộ thế gian này chỉ là một cục bùn nhão có thể tùy ý nhào nặn à?

“Nhưng đó là chuyện chỉ thần linh mới có thể làm được.” Nhìn ra nàng đang suy nghĩ gì, Tần Hi vừa nghịch một lọn tóc vừa nói. “Nếu ta là một tu sĩ có tu vi như thế —— có thể biến cô từ tiểu sư muội thành kẻ thù, đã là cực hạn rồi.”

Dứt lời, hắn khẽ cười.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy thú vi: “Thật sự có sợi tóc này sao?”

Tần Hi nói: “Trung Thổ có vô số thần vật, một sợi Bàn Thần Ti cũng chẳng là gì. Người có duyên có thể cầm giữ thần vật trong tiên môn không phải là hiếm.”

“Người có duyên?”

“Người vô duyên với thần vật, hoặc là không thấy, hoặc là thấy nhưng không thể chạm vào. Chỉ có một số ít người có duyên mới có thể cầm nắm. Duyên phận như thế nào, chỉ có thể tự tìm hiểu mà thôi, và chúng hầu hết đều khắc nghiệt và khó tin. Nhưng cho dù có duyên phận, chỉ cầm giữ thần vật mà không có phương pháp truyền thừa thì cũng chỉ mang đến tai họa mà thôi.”

Nàng nghe rất tập trung: “Tai họa gì?”

Tần Hi khẽ mỉm cười: “Giống như Bàn Thần Ti, hơn trăm năm trước mới được phát hiện, dẫn đến không có người nào biết phương pháp truyền thừa. Một người tu sĩ vô tình cầm nó lên, lại gây ra lở đất và núi nứt ở Đại Hoang, khiến Đại Hoang và Trung Thổ bùng nổ trận chiến trăm năm trước kia.”

Hóa ra trận đại chiến trăm năm trước còn có nguyên nhân như thế.

“Sau đại chiến, những người đứng đầu tiên môn lợi hại nhất đã dành hàng thập kỷ để cố gắng tìm ra một phương pháp để truyền thừa, nhưng không biết vì lý do gì mà bọn họ không công khai. Điều này cũng gây ra nhiều cuộc đấu tranh đẫm máu ở TrungThổ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghe vô cùng nhập tâm: “Vậy sau này có người lấy được nó không?”

Tần Hi lạnh nhạt nói: “Bàn Thần Ti lưu lạc bất định, mấy năm nay mới có tin đồn nó xuất hiện ở khu vực Đông Hải, vô tình bị người có duyên nhưng không chuẩn bị kỹ càng nắm giữ, gây ra một trận sóng thần cực lớn.”

Hắn dường như đã đi mệt rồi nên xoay người bước vào một lương đình* tĩnh lặng bên hồ nước, sau đó gọi gió đến thổi bay bụi bặm, tựa vào lan can mà nói: “Những lúc như thế này, cần những tu sĩ có duyên đã học được phương pháp truyền thừa đi tranh đoạt.”

*lương đình: chòi nghỉ mát, đình nghỉ mát

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn chằm chằm hắn, tò mò hỏi: “Ngươi biết nhiều như vậy, có phải là người có duyên hay không? Ngươi đã từng đi tranh rồi à?”

Tần Hi nghiêng đầu nhìn lại nàng: “Cô thật sự tin lời của ta sao? Lỡ như ta toàn nói nhảm thì sao?”

A? Nói nhảm? Nàng nhìn hắn một lúc: “Nghe không có vẻ gì là nói nhảm cả.”

Rõ ràng nàng ban đầu không thể phân biệt đâu là nói thật đâu là nói dối. Hẳn là nàng tiếp xúc với bên ngoài nhiều rồi nên càng ngày càng thông minh, ngay cả việc phán đoán cũng càng ngày càng bén nhạy.

Thật ra thì câu hỏi này của nàng rất hay. Hắn có phải là người có duyên hay không? Đã từng tranh đoạt hay chưa?

Đương nhiên là rồi. Hắn đã lấy được Bàn Thần Ti từ Đông Hải và gặp phải vụ ám sát kỳ lạ đó khi quay trở lại Trung Thổ. Mà người đã dùng phi đao đâm vào ngực hắn, cướp đi Bàn Thần Ti lại đang đứng bên cạnh dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như nghe một câu chuyện nào đó.

Tần Hi không khỏi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua khi chạy đến Trọng Âm Sơn, điều đầu tiên nhìn thấy là Long Quần Phi Đao đã khiến hắn khiếp sợ thế nào.

Phi đao ba tấc chỉ dài bằng một nửa phi đao thông thường, nhẵn bóng và trong suốt. Bởi vì nó gắn liền với ý niệm của người thi thuật nên nhanh đến mức đáng sợ.

Giống như đêm khuya trăng như lưỡi câu cách đây hơn nửa năm, vẫn là tiếng rít kỳ lạ đó, vẫn là lưỡi phi đao đó.

Hắn thậm chí không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc đó. Bừng tỉnh? Ngạc nhiên? Sợ hãi? Oán hận?

Đường đường là tu sĩ của Thái Thượng Nhất Mạch, lại bị một người Đại Hoang lừa gạt suốt cả một đường. Nàng rốt cuộc làm sao lại làm được thế? Không có dấu vết của việc tu hành và ánh mắt vô cùng thẳng thắn, hắn thật sự không thể tin thế gian này lại có người có thể ngụy trang đến mức này.

Tần Hi xoa xoa trán. Bây giờ, hắn đã có thể tỉnh táo hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện.

Lệnh Hồ Vũ năm đó ở Trung Thổ đã nhốt vô số nam nữ rồi buộc bọn họ phải mang thai và sinh con, điều đó tưởng chừng như khó tin, nhưng giờ hắn đã hiểu rồi. Ông ta là định chế tạo một người có duyên có thể nắm giữ Bàn Thần Ti. Cuối cùng, e rằng ông ta không phải chạy trốn đến Đại Hoang mà mục đích là đã chọn trúng sủng phi của Nam Hoang Đế làm mẫu thể. Cô Liên Thác Sinh, ông ta là muốn biến mình thành người có duyên, quả thật quá lợi hại.

Những dấu lông vũ trên tường nhà đá ở Trường Cự Cốc và Vân Vũ Sơn lúc đó trông có vẻ quen mắt, nhưng hiện giờ hắn đã hiểu đó là ấn ký của Lệnh Hồ Vũ.

Năm đó Lệnh Hồ Vũ bắt đi sủng phi của Nam Hoang Đế, từ Nam Chi Hoang đã chạy tới Tây Chi Hoang, chạy ròng rã ba năm, và nhá đá đương nhiên là được xây trên đường trốn chạy. Nghe nói bọn họ cuối cùng bị Nam Hoang Đế bắt được ở Định Vân Thanh, và cả hai đều chết ở vùng núi hoang bên ngoài thành.

Hai Hoang Nam Tây, thâm cốc vi lăng. Đến Định Vân, tư nữ vô hậu —— lời tiên tri không phải đang ẩn dụ điều gì mà chỉ đơn giản kể lại thân thế của Lệnh Hồ Trăn Trăn, đều là những chuyện phụ mẫu của nàng đã từng trải qua.

Lời tiên tri đã nói cho hắn biết, thần vật đang ở trên người nàng.

Tuy vẫn không hiểu được vế “tư nữ vô hậu”, nhưng đã không còn quan trọng, không còn quan trọng nữa.

Hiện giờ Bàn Thần Ti đang bị Lệnh Hồ Trăn Trăn nắm giữ, chẳng trách không phát hiện được dấu vết tu hành của nàng, chẳng trách Huyễn Hương Tồi Hồn Trận có đầy đủ ba pháp nhưng vẫn không có tác dụng nào với nàng. Mà lần đó ở Dao Sơn, nàng cũng không phải lên cơn sốt, mà chắc chắn vì tâm trạng kích động nên đã gợi dậy năng lực của Bàn Thần Ti, khiến nàng nhớ lại cách để kích hoạt phi đao.

Nàng rõ ràng không biết cách điều khiển Bàn Thần Ti, nhưng lại không hề gây ra bất kỳ tai họa nào. Thay vào đó, nàng dường như đã mất đi một phần trí nhớ, toàn bộ dao động linh khí đều bị Bàn Thần Ti áp chế nên mới trở thành một người bình thường.

Bàn Thần Ti có thể đáp ứng được mong muốn tột cùng và đơn giản nhất của lòng người, nhưng nàng lại mong muốn làm người bình thường?

Không, bỏ đi, hắn không muốn nghĩ thêm về điều này. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cho dù nàng bị uy hiếp, hay vô tình cướp đoạt, thì điều đáng kinh ngạc là thế lực sau lưng nàng lại biết hắn đoạt được Bàn Thần Ti từ Đông Hải và có thể sắp xếp con gái của Lệnh Hồ Vũ là nàng đến để ám sát. Thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Dù thế nào đi nữa thì Bàn Thần Ti không thể đưa nàng được, hắn phải lấy lại ngay bây giờ.

Một chiếc lá khô chứa đầy nước mưa rơi trên tóc Lệnh Hồ Trăn Trăn, Tần Hi dùng đầu ngón tay lên, nhưng không hề rút tay ra.

Khi đầu ngón tay chạm vào mái tóc lạnh ngắt của nàng, hắn chợt nhớ ra ngày hôm qua nàng nàng đã nôn ra rất nhiều máu.

Là bởi vì hắn. Khi nhìn thấy phi đao, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn lấy lại Bàn Thần Ti.

Tuy nhiên, chỉ cần chân khí chạm nhẹ vào một chút, nàng đã phun ra máu và ngất đi. Hắn hiểu được nỗi đau khủng khiếp mà nàng phải chịu đựng vào lúc đó, vì hắn cũng đã từng trải qua, thậm chí còn nhiều hơn cả nàng.

Trước khi đến Đại Hoang, Tần Hi đã tưởng tượng vô số lần. Khi tìm được người cướp đi Bàn Thần Ti, hắn nhất định phải trả lại nỗi đau này chậm hơn vô số lần, khiến người kia có thể trải nghiệm nó một cách cẩn thận.

Thế nhưng khi nhìn thấy nàng phun ra máu, hắn lại giật mình. Hắn lại nhớ đến dáng vẻ nàng nằm trong Địa cung của Vạn Thử Yêu Quân, còn nhớ đến khuôn mặt tái nhợt không thể che đi bởi phấn hồng sau khi nàng dùng máu vẽ phù.

Hắn theo bản năng nhảy xuống bế nàng lên, như thể việc ôm lấy nàng để chữa thương lúc đó là điều hiển nhiên.

Thật hoang đường.

Như muốn chống lại chính mình, lòng bàn tay Tần Hi nặng nề đặt trên đầu của Lệnh Hồ Trăn Trăn.

Tiếp theo sẽ rất đau, nàng sẽ lại nôn ra rất nhiều máu, thế nên, hắn sẽ không nhìn nàng nữa. Nếu nàng khôi phục trí nhớ, thì hãy quay lại nơi mình thuộc về, làm tà đạo tu sĩ cũng được, mai danh ẩn tính quay về Thâm Sơn cũng được, hắn không muốn gặp lại nàng nữa.

Lệnh Hồ Trăn Trăn nghiêng đầu, dường như đang mong đợi hắn tiếp tục vuốt xuống.

Giọng của nàng rất thấp: “Nghe nói ngươi đã giúp Nhị sư tỷ nối lại ngón cái.”

Hắn không khỏi hơi giật mình. Nàng thật sự coi chuyện Bàn Thần Ti như một câu chuyện rồi, nói đổi đề tài liền đổi đề tài. Giúp Nhị sư tỷ nàng chữa thương thì sao? Tiếp theo hắn nên đưa tiền cho nàng hay đào thêm trái cây đây?

Nàng hơi nghiêng mặt, không biết do trời mưa hay do không khí ẩm ướt mà đôi mắt nàng trông rất u ám, khóe môi tuy đang cười nhưng thật ra rất buồn bã.

“Mặc dù tỷ ấy đã không còn là Nhị sư tỷ của ta nữa, nhưng cảm ơn ngươi.”

Tần Hi vỗ vỗ trán nàng, nhưng nàng không hề sốt. Vậy mà lại biết nói “Cảm ơn”! Học từ ai thế?

Lòng bàn tay rất ấm, có hương thơm ngọt ngào như hoa và cây khô.

Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng đè tay của hắn lại. Tạm thời đừng rời đi, ở lại thêm một lát.

“Tần Nguyên Hi.” Nàng chậm rãi gọi tên hắn. “Sư phụ không cần ta nữa, ta không còn là đệ tử Thần Công Quân, không thể làm thợ thủ công được nữa.”

Vậy thì sao? Có liên quan gì đến hắn à? Nàng đang muốn kể khổ với hắn? Hắn không muốn nghe.

“Ta có đúng là sắp phải làm tu sĩ rồi không? Rời khỏi Đại Hoang, đến Trung Thổ?”

Không hề. Mặc dù không biết sau khi nàng khôi phục trí nhớ sau sẽ đến nơi nào, nhưng nếu nàng không ngốc sẽ phải biết rằng nếu đến Thái Thượng Mạch, nàng sẽ trở thành sự tồn tại gượng gạo như thế nào.

“Ta vốn rất muốn đến Trung Thổ.” Thanh âm của nàng rất nhỏ. “Ta chẳng qua…Ta…”

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên nhớ đến lần trước Nhị sư tỷ uống say quá, có nói tỷ ấy vốn có thể đã xuất sư* từ lâu, nhưng lại không muốn rời đi.

*xuất sư: theo thầy học nghề, mãn kì học xong gọi là xuất sư

“Tính tình sư phụ kỳ quái, một khi ta rời đi, bà ấy sẽ không cho ta vào sư môn đại trạch nữa.” Vu Yến Quân lúc đó nói rất nghiêm túc. “Ta ở bên ngoài một mình, cảm giác rất trống trải, giống như không có nơi nào để đi. Ta thà tiếp tục làm đệ tử của sư phụ, đợi đến khi ta trưởng thành hơn, lòng dạ trở nên sắt đá rồi sẽ cân nhắc đến chuyện rời đi sau.”

Lòng dạ sắt đá là cái gì thế? Khi đó nàng không hiểu lắm.

Nhưng bây giờ nàng đột nhiên hiểu rồi.

Hóa ra lòng dạ nàng chưa hề sắt đá chút nào.

“Thái Thượng Mạch vui không?” Lệnh Hồ Trăn Trăn hỏi, lần đầu tiên nói đúng tên môn phái.

Tần Hi lẳng lẽ nhìn nàng một lúc, bàn tay đang che trán nàng chậm rãi mở ngón cái ra, khẽ vuốt khóe mắt nàng —— một giọt lệ rất nhỏ, chưa kịp rơi xuống.

“… Tại sao?”

Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được, vội vàng xoa xoa chỗ ẩm ướt trên đầu ngón tay, như thể mình đã làm sai điều gì và cảm thấy áy náy vô cớ.

Nàng bối rối: “Cái gì?”

Hắn đặt ngón cái dưới hàng mi nàng, lần này là những hạt lệ lớn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn dùng sức chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không biết, có thể là quá lạnh chăng?”

Làn gió nóng hổi lại nổi lên khiến nàng nóng đến chảy mồ hôi, nhưng đây không phải điều nàng muốn.

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi buông bàn tay của hắn ra, nhưng hơi ấm mà nàng thích không hề rời đi mà chỉ nhẹ nhàng từ trên trán trượt xuống, phủ trên gò má nàng.

“Chỉ như vậy thôi, khoan hẵng đi, thêm một lúc nữa.”

Nàng nhắm mắt, áp chặt má vào tay hắn. Hoa điền trên trán hắc hẳn vừa rồi bị ấn vào nên đã nhòe đi, nhưng trông đẹp hơn so với khi nó còn nguyên vẹn.

Tần Hi do dự giúp nàng lau đi giọt lệ cuối cùng, gần như bất lực mà cau mày.

Hắn không ngừng hồi tưởng về đêm bị ám sát đó, phi đao rít lên không thương tiếc xuyên qua ngực, máu chảy xuống, nỗi đau khi thần vật đột rời khỏi cơ thể hắn, và sát ý khó quên mà hắn đã tích lũy trong nửa năm qua.

Đều là nàng làm.

Thế nhưng, từ đầu đến chân đều không hề nghe lời hắn. Hắn từ không thể nhìn thấy nàng chảy máu, đến không thể thấy nàng rơi lệ, có lẽ hắn đã điên rồi.

Một lúc lâu sau, Tần Hi mới lên tiếng, tựa như đang than thở: “Thái Thượng Mạch tổng cộng có chín Mạch, cũng có rất nhiều thứ thú vị, cô nhất định sẽ thích.”

Vì vậy, có thể đừng khóc nữa được không?

Chapter
1 Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2 Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3 Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4 Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5 Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6 Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7 Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8 Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9 Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10 Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11 Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12 Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13 Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14 Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15 Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16 Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17 Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18 Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19 Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20 Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21 Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22 Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23 Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24 Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25 Chương 24: Xem Như Người Quen
26 Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27 Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28 Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29 Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30 Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31 Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32 Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33 Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34 Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35 Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36 Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37 Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38 Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39 Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40 Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41 Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42 Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43 Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44 Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45 Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46 Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47 Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48 Chương 47: Không Còn Liên Quan
49 Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50 Chương 49: Quay Về Quê Hương
51 Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52 Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53 Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54 Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55 Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56 Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57 Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58 Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59 Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60 Chương 59: Lòng Này Không Yên
61 Chương 60: Du Khách Mất Tích
62 Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63 Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64 Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65 Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66 Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67 Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68 Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69 Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70 Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71 Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72 Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73 Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74 Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75 Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76 Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77 Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78 Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79 Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80 Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81 Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82 Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83 Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84 Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85 Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86 Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87 Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88 Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89 Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90 Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91 Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92 Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93 Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94 Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95 Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96 Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97 Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98 Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99 Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100 Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101 Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102 Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103 Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104 Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105 Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106 Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107 Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108 Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109 Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110 Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111 Chương 110: Thân Này Thân Kia
112 Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113 Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114 Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115 Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116 Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117 Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118 Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119 Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120 Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121 Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122 Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123 Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124 Chương 123: Sóng To Biển Máu
125 Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126 Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127 Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128 Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129 Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130 Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131 Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132 Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133 Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134 Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135 Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136 Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137 Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138 Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139 Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140 Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141 Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142 Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143 Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144 Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145 Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146 Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147 Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148 Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149 Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150 Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151 Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152 Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153 Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154 Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155 Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156 Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157 Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158 Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159 Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160 Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161 Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162 Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163 Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2
Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3
Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4
Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5
Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6
Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7
Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8
Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10
Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11
Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12
Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13
Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14
Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15
Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16
Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17
Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18
Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19
Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20
Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21
Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22
Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23
Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24
Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25
Chương 24: Xem Như Người Quen
26
Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27
Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28
Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29
Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30
Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31
Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32
Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33
Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34
Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35
Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36
Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37
Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38
Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39
Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40
Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41
Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42
Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43
Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44
Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45
Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46
Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47
Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48
Chương 47: Không Còn Liên Quan
49
Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50
Chương 49: Quay Về Quê Hương
51
Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52
Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53
Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54
Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55
Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56
Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57
Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58
Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59
Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60
Chương 59: Lòng Này Không Yên
61
Chương 60: Du Khách Mất Tích
62
Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63
Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64
Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65
Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66
Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67
Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68
Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69
Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70
Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71
Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72
Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73
Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74
Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75
Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76
Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77
Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78
Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79
Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80
Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81
Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82
Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83
Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84
Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85
Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86
Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87
Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88
Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89
Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90
Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91
Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92
Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93
Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94
Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95
Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96
Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97
Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98
Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99
Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100
Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101
Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102
Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103
Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104
Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105
Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106
Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107
Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108
Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109
Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110
Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111
Chương 110: Thân Này Thân Kia
112
Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113
Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114
Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115
Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116
Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118
Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119
Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120
Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121
Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122
Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123
Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124
Chương 123: Sóng To Biển Máu
125
Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126
Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127
Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128
Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129
Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130
Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131
Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133
Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134
Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135
Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137
Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138
Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139
Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140
Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141
Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142
Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143
Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144
Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145
Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146
Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147
Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148
Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149
Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150
Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151
Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152
Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153
Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154
Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155
Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156
Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157
Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158
Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159
Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160
Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161
Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162
Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163
Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)