Chương 48: Ôm chầm

Dịch Trạch dùng 1 chiêu làm rung chuyển hang động khiến Tuyết Lang cùng nãi báo đồng thời quay đầu nhìn lại, một kẻ lộ ra sắc mặt nghiêm túc, một kẻ thì kinh hỉ không thể tin được.

Dịch Trạch lại thật sự tới đón hắn! Dịch Trạch đã dùng cách gì để đi vào lỗ đen? Dịch Trạch đã tính toán cách để rời khỏi lỗ đen chưa? Chẳng lẽ hắn không định rời đi nơi này sao? Lúc này trong đầu Thanh Dương loạn 1 hồ chỉ có hình bóng 1 cơ giáp đen tuyền vừa quen thuộc vừa có chút khác lúc trước ——phệ thiên cơ giáp của Dịch Trạch!

Nãi báo không hề nghĩ ngợi vội vàng chạy về phía cơ giáp, quên cả việc trên người mình còn đang bị đè nặng bởi thứ dục vọng nóng bỏng của Tuyết Lang.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạy đã bị Tuyết Lang ôm vào trong ngực, đồng thời Tuyết Lang còn dùng vẻ mặt căm thù mà nhìn cơ giáp phệ thiên.

1 loạt diễn biến kia trong mắt Dịch Trạch chính là tiểu nãi báo của hắn bị cường bách, vừa nhìn thấy hắn liền muốn chạy về phía hắn không ngờ lại bị tên biến thái kia bắt trở về.

Dịch Trạch không tìm hiểu thông tin qua hồng hồ tử, mà là sau khi hắn tiến vào lỗ đen thì dùng năng lực của cơ giáp phệ thiên trực tiếp đi tìm Thanh Dương. Trên hồn ngọc có năng lượng của Thanh Dương, cơ giáp phệ thiên mới này có thể ghi nhớ năng lượng, sau khi thoát khỏi lỗ trắng là đi thẳng tới đây.

Nãi báo rõ ràng không có cách nào thoát được khỏi tay người nọ, nên mới giãy dụa trong ngực người nọ dùng đôi mắt rơm rớm nhìn hắn. Tâm Dịch Trạch như vừa bị vất vào trong chảo dầu, vừa nôn nóng lại vừa đau lòng, trong hơn 1 tháng nãi báo của hắn ở tại thế giới này đã phải chịu bao nhiêu đau khổ?

Dịch Trạch rất muốn dùng năng lực nghịch thiên cơ giáp của mình đánh cho người kia tan thành tro bụi ngay lập tức, nhưng mà nãi báo còn ở trong tay người kia, lực lượng của phệ thiên quá lớn, sẽ gây tổn thương cho nãi báo.

Nên cuối cùng Dịch Trạch hạ cơ giáp, đá 1 người khác ra khỏi vị trí phó lái. Nếu không phải hắn gấp rút muốn tìm thấy nãi báo, hắn cũng sẽ không đem vị trí phó lái chuyên dụng của nãi báo cho kẻ khác ngồi.

Quang mang màu đen chợt lóe liền xuất hiện hai bóng dáng trước mặt Thanh Dương, trong đó một người thu hồi cơ giáp vững vàng rơi xuống đất; một kẻ thì lảo đảo bay ra, suýt nữa ngã chỏng vó, cũng may thân thủ hắn cực nhanh, chỉ một cái xoay người đã bảo trì được cân bằng.

Người nọ tóc có chút loạn, vẻ mặt biếng nhác, mặt mày rủ xuống nhìn như lười nhác lại mang theo vẻ gợi cảm bất khả tư nghị. Hắn cũng không tức giận khi bị Dịch Trạch đá xuống, mà chỉ nhanh nhẹn lấy ra 1 cái bút máy và bảng điện tử sang quý, tùy tay viết vài chữ rồi nói với Dịch Trạch: “Tính cả vụ về vạn độ lần trước thì bây giờ đã là 29 tỷ điểm tín dụng, ngươi khi nào thì trả tiền ta?”

Kỳ thật, lúc vừa tiến vào lỗ đen, Tư Diệu Tiền đã báo giá cho Dịch Trạch 1 lần, lúc đó hắn mới báo giá 10 triệu, giờ mới bị Dịch Trạch đá 1 cước đã lên giá thành 29 tỷ vậy chứng tỏ Tư Diệu Tiền định giá tính mệnh mình rất cao. Bất quá hiện tại Dịch Trạch căn bản không để ý đến hắn, càng không biết hắn đang nói cái gì, trong mắt Dịch Trạch bây giờ chỉ có cảnh nãi báo của hắn không ngừng giãy giụa trong ngực Tuyết Lang.

Tư Diệu Tiền thấy hắn không nói gì chỉ nhún vai, lui ra phía sau vài bước: “Ta không phải người thiên về chiến đấu.”

Thanh Dương thấy người đi ra cơ giáp là Dịch Trạch thì càng thêm kích động, sau lại xác định trong ngực Dịch Trạch không ôm động vật nào thì càng thêm an tâm ( Thanh Dương đã quên luôn Tư Diệu Tiền bên cạnh Dịch Trạch a, vẫn nghĩ Dịch Trạch là luyến thú nghiện …), nên hắn mới liều mạng chạy đến bên cạnh nhưng lại bị Tuyết Lang ngăn cản.

Tuyết Lang dùng tay áp chế nãi báo không ngừng giãy dụa, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực mình: “Trở về, nguy hiểm.”

Trong cảm nhận của Tuyết Lang nhân loại trước mắt nó có năng lực cực mạnh lại tràn đầy sát khí. Kỳ thật nếu nó chỉ có 1 thân 1 mình thì nó cũng dễ dàng chạy thoát khỏi nhân loại này, nhưng nếu vậy thì nó không thể mang theo lương thực dự trữ? Tuy rằng lương thực dự trữ đã dạy nó cách để nó không phải ăn người mà cách đó còn khiến nó thực thoải mãi..nhưng dù sao đây cũng là lương thực dụ trữ của nó!

Tuyết Lang là một khế ước thú chấp nhất lại chuyên chú, một khi nó đã nhận định điều gì thì dù chuyện gì xảy ra nó cũng không bao giờ thay đổi mà đây cũng là 1 trong các lí do để nó có thể tiến hóa thành thánh thú.

Thấy nãi báo bị người nọ “Ngược đãi”, Dịch Trạch không thể kiềm chế được, đánh 1 sóng tầng đến trước mắt Tuyết Lang, còn lòng bàn tay thì ngưng xuất 1 năng lượng kiếm trực tiếp chém về phía bả vai Tuyết Lang, vị trí này vừa không làm bị thương nãi báo lại khiến tên kia đau đớn phải buông nãi báo ra.

Ai biết Tuyết Lang nhanh chóng hạ thấp người, một tay ôm nãi báo, một tay khác xuất ra hàn quang ngăn chặn năng lượng kiếm của Dịch Trạch.

Dịch Trạch định thần lại thấy đó là 1 bộ móng tay sắc bén, có lẽ đây là vũ khí đặc biệt của người này, bởi móng tay của nhân loại tuyệt đối sẽ không phát ra loại ánh sáng lạnh lẽo thấu xương này, lại càng không thể nào trực tiếp ngăn cản năng lượng kiếm của hắn được.

Bất quá…

Khóe môi Dịch Trạch gợi lên, âm thầm thúc dục năng lượng kiếm, muốn hấp thu năng lượng của Tuyết Lang. Năng lượng kiếm vốn chỉ là do năng lượng của Dịch Trạch cô đọng lại nên nó có năng lực đặc biệt của Dịch Trạch.

Tuyết Lang cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình đang chảy về phía đối phương với tốc độ cực nhanh, cảm giác giống hệt lúc nó không cẩn thận bị cuốn vào hắc động tối đen lúc trước, nó vội phi thân thoát khỏi lực hút của kiếm, một bên bắt đầu vận dụng phương pháp hấp thu năng lượng mà Thanh Dương vừa mới dạy, không những thế còn lợi dụng đặc tính hấp thu của bản thân để hấp thu năng lượng Dịch Trạch. Một người một lang đồng thời vận lực, đều cảm thấy đối phương giống như đang trống rỗng không thể hấp thu được gì cả.

Lúc này Thanh Dương cũng hiểu đang có chuyện gì xảy ra, cũng cảm giác được hình như là có chuyện hiểu lầm gì đó ở đây. Nhưng mà Tư Diệu Tiền ở phía trước còn lạnh lùng nhìn hắn, hắn không thể bại lộ thân phận nên không thể biến thành người lúc này.

Hắn nghĩ nghĩ, cúi đầu, do dự trong chốc lát, mới nhẹ cắn tay Tuyết Lang một chút, muốn thoát khỏi kiềm chế của Tuyết Lang để chạy về phía Dịch Trạch đến lúc đó hắn còn phải nghĩ cách để ngăn Dịch Trạch giết chết Tuyết Lang đang 1 lòng hướng thiện này a.

Thanh Dương luyến tiếc thương tổn Tuyết Lang, đó là đồng loại duy nhất trên thế giới này mà hắn gặp được, cho dù hắn đã tự nói với mình hắn là người bao nhiêu lần thì cũng không thể phủ nhận kỳ thực hắn chính là 1 yêu tu. Cho dù có Dịch Trạch thì hắn vẫn cảm thấy cực kỳ cô đơn, đây không phải loại cô đơn xuất hiện khi bạn phải sống 1 mình mà là loại cảm giác cô độc khi bạn là ngoại tộc sống nơi đất khách quê người.

Mà lý do chính khiến hắn quyết định dạy Tuyết Lang phương pháp hấp thu năng lượng thiên nhiên vì hắn cảm thấy tịch mịch, hắn muốn có đồng loại.

Tay Tuyết Lang hơi hơi run lên, nó cúi đầu nhìn nãi báo, không hiểu sao nãi báo lại làm vậy.

Trên thực tế thực lực cả Dịch Trạch và Tuyết Lang đều đã đạt trên cấp 10, năng lượng giá trị lực lượng ngang nhau. Nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Dịch Trạch đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc ở tinh tế hải tặc còn Tuyết Lang thì sống cả ngàn năm trong quy luật cá lớn nuốt cá bé của cuộc sống, có thể nói kinh nghiệm chiến đấu của 2 người đều cực kỳ phong phú.

Nếu Dịch Trạch còn ở trong cơ giáp thì Tuyết Lang sẽ yếu thế hơn, nhưng Dịch Trạch lại mới đạt được cơ giáp phệ thiên chân chính nên thao tác không quen thuộc, Thanh Dương lại còn ở trên tay Tuyết Lang, hắn sợ ngộ thương đến tiểu nãi báo của hắn nên mới rời cơ giáp vật lộn như thế này.

Nhưng mà Thanh Dương cắn Tuyết Lang như vậy dù không làm Tuyết Lang đau đớn nhưng lại làm nó phân tâm nên mới bị Dịch Trạch nắm cơ hội thừa dịp nó bị thương mà liên tiếp tấn công.

Tuyết Lang rơi vào thế bị động, một tay ôm nãi báo, một tay bị thương, trước đó nó cùng hồng hồ tử đánh nhau cũng thụ thương một chút, hiện tại căn bản không phải đối thủ Dịch Trạch.

Nó cúi đầu nhìn nãi báo, ánh mắt u lục hiện lên 1 tia bi thương.

Thanh Dương còn chưa kịp áy náy đã cảm thấy thân mình bồng bềnh treo trên không trung, chỗ cổ còn bị cái gì đó cắn.

Tuyết Lang ở hình người chiến đấu không tiện lại bị nãi báo liên lụy nên biến trở về lang hình, thân hình mà nó chiến đấu quen thuộc nhất. Nó cũng không để ý đến tâm tư của người khác, không sợ bại lộ thân phận, trong cảm nhận của Tuyết Lang nó là khế ước thú, vĩnh viễn không phải nhân loại.

Chính là trong tình huống bất lợi như thế này, Tuyết Lang vẫn không buông bỏ nãi báo vừa cắn mình, ngậm hắn, đem đặt bên cạnh rang nanh sắc bén nhất, vừa không thương tổn đến nãi báo khi nó chiến đấu, còn có thể đúng lúc bảo hộ nãi báo.

Vật nó đã cướp về thì chính là của nó, đương nhiên chỉ có nó mới được quyền ăn vật nhỏ, vĩnh viễn không cho người khác cướp đi. (nó cho rằng Dịch Trạch đến đoạt ăn …)

Lần này ngược lại lại là Dịch Trạch rơi vào thế bất lợi, cho dù Tuyết Lang biến hình cũng không khiến Dịch Trạch khiếp sợ nhưng cái cổ yếu ớt của nãi báo lại đang bị Tuyết Lang cắn, hắn làm sao có thể hành động thiếu suy nghĩ.

Con lang chết tiệt này, đã nhìn thấy điểm yếu của hắn sao.

Nhìn ánh mắt nãi báo đen láy, bàn tay Dịch Trạch run lên nhè nhẹ, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được cảnh tượng lần thứ ba mất đi nãi báo.

Bên này tâm thần Dịch Trạch trở lên bất định giúp Tuyết Lang có cơ hội phản công, móng vuốt sói lóe lên điện quang ngân bạch, bay nhanh bay nhanh với vận tốc ánh sáng, tạo thành 1 bóng trắng hư ảnh. Hư ảnh thừa dịp Dịch Trạch do dự đánh thẳng hướng Dịch Trạch, mà lúc này Dịch Trạch cũng quyết định thà rằng lần này mình bị trọng thương cũng phải chém rớt đầu Tuyết Lang.

Trong nháy mắt khi 2 người chuẩn bị tiếp xúc thì một đạo ngân quang hiện lên, tiểu nãi báo trong miệng Tuyết Lang biến mất, Thanh Dương vội ôm chặt lấy Dịch Trạch, không cho hắn xuất kiếm, còn 2 chân trước Tuyết Lang đánh vào sau lưng Thanh Dương.

Đây là cách duy nhất Thanh Dương có thể nghĩ được để ngăn cản 2 người này

Đương nhiên Thanh Dương cũng không hề lỗ mãng như vậy, trong thời điểm hắn biến về hình người cũng nhanh chóng tụ tập toàn bộ chân nguyên về vùng lưng, đủ để ngăn cản thương tổn trí mạng từ Tuyết Lang. Mà trong thời khắc Tuyết Lang nhìn thấy Thanh Dương xuất hiện cũng kịp thời rút về một nửa năng lượng.

Mặc dù như thế, phía sau lưng Thanh Dương vẫn bị thương, móng vuốt sói xuyên qua quần áo hắn huyễn hóa ra hung hăng đâm lên da thịt máu tươi đầm đìa.

Tuy máu tươi đầm đìa nhưng không phải vết thương trí mạng, chỉ là vết thương ngoài da, dùng 1 máy trị liệu đơn giản là có thể giải quyết được.

Dịch Trạch lại đau lòng, hắn ôm lấy Thanh Dương, nhìn chăm chăm vào Thanh Dương, em ấy lại bị thương, hắn đã từng thề sau này dù tan xương nát thịt cũng không để em ấy tổn thương 1 sợi tóc.

Năng lượng xuất ra muốn trực tiếp làm thịt dã lang đã làm tổn thương Thanh Dương lại bị Thanh Dương ngăn cản, bất chấp vết thương đau xót phía sau quay đầu vội vàng giải thích: “Đừng tổn thương hắn, là hiểu lầm!”

Dịch Trạch biến sắc, đây là lần thứ hai Thanh Dương ngăn kiếm của hắn, vì cái gì?

1 tháng này đã xảy ra chuyện gì mà Thanh Dương của hắn lại đi che chở cho 1 một ngoại nhân? Không, ngoại lang.

Không đợi Dịch Trạch suy nghĩ về những tình tiết cẩu huyết thường xuất hiện trên phim truyền hình dài tập lúc 8h, Thanh Dương liền đỏ mặt, đôi môi mềm mềm nhẹ nhàng dán lên khuôn mặt Dịch Trạch sau đó ôm chặt thắt lưng hắn nói: “Dịch Trạch, ta rất nhớ ngươi!”

Tâm Dịch Trạch nhất thời bị đánh tơi bời, cái gì phẫn nộ, ghen tị, ngờ vực vô căn cứ, tất cả đều bị vứt đến lên chín tầng mây, trừ bỏ người tâm ái trong mắt ra, hắn không còn nhìn thấy gì nữa.

Chapter
1 Chương 1: Ta nuôi
2 Chương 2: Đói Khát
3 Chương 3: Mở Mắt
4 Chương 4: Hồi Gia
5 Chương 5: Tắm Rửa
6 Chương 6: Internet
7 Chương 7: Học Tập
8 Chương 8: Tìm Tòi Nghiên Cứu
9 Chương 9: Làm Nũng
10 Chương 10: Tình Cảm
11 Chương 11: Huynh Đệ
12 Chương 12: Phá Chướng
13 Chương 13: Hoa Sở
14 Chương 14: Năng Lượng
15 Chương 15: Tin Tưởng
16 Chương 16: Thất Lạc
17 Chương 17: Ngụy Biến
18 Chương 18: Hóa Yêu
19 Chương 19: Không Quen
20 Chương 20: Cơ Hội
21 Chương 21: Trơn Bóng
22 Chương 22: Chờ Mong
23 Chương 23: Chỗ Ngồi
24 Chương 24: Tự Mộng
25 Chương 25: Gió Nổi Lên
26 Chương 26: Ma Khí
27 Chương 27: Lỗ Tai
28 Chương 28: Tranh Phong
29 Chương 29: Hẹn Hò
30 Chương 30: Tuyên Khắc
31 Chương 31: Đơn Phương Yêu Mến
32 Chương 32: Phụ Tử
33 Chương 33: Thẳng Thắn
34 Chương 34: Cầm Tay
35 Chương 35: Hợp Tác
36 Chương 36: Đáp Lễ
37 Chương 37: Hoàn Toàn
38 Chương 38: Hòa Hảo
39 Chương 39: Nguy Cơ (Một)
40 Chương 40: Nguy Cơ (Nhị)
41 Chương 41: Nguy Cơ (Tam)
42 Chương 42: Nguy Cơ (Chung)
43 Chương 43: Đất Khách (Một)
44 Chương 44: Đất Khách (Nhị)
45 Chương 45: Tưởng Niệm
46 Chương 46: Thánh Thú
47 Chương 47: Tuyết Lang
48 Chương 48: Ôm chầm
49 Chương 49: Tươi Cười
50 Chương 50: Đoạt Lấy
51 Chương 51: Thân Mật
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
Chapter

Updated 98 Episodes

1
Chương 1: Ta nuôi
2
Chương 2: Đói Khát
3
Chương 3: Mở Mắt
4
Chương 4: Hồi Gia
5
Chương 5: Tắm Rửa
6
Chương 6: Internet
7
Chương 7: Học Tập
8
Chương 8: Tìm Tòi Nghiên Cứu
9
Chương 9: Làm Nũng
10
Chương 10: Tình Cảm
11
Chương 11: Huynh Đệ
12
Chương 12: Phá Chướng
13
Chương 13: Hoa Sở
14
Chương 14: Năng Lượng
15
Chương 15: Tin Tưởng
16
Chương 16: Thất Lạc
17
Chương 17: Ngụy Biến
18
Chương 18: Hóa Yêu
19
Chương 19: Không Quen
20
Chương 20: Cơ Hội
21
Chương 21: Trơn Bóng
22
Chương 22: Chờ Mong
23
Chương 23: Chỗ Ngồi
24
Chương 24: Tự Mộng
25
Chương 25: Gió Nổi Lên
26
Chương 26: Ma Khí
27
Chương 27: Lỗ Tai
28
Chương 28: Tranh Phong
29
Chương 29: Hẹn Hò
30
Chương 30: Tuyên Khắc
31
Chương 31: Đơn Phương Yêu Mến
32
Chương 32: Phụ Tử
33
Chương 33: Thẳng Thắn
34
Chương 34: Cầm Tay
35
Chương 35: Hợp Tác
36
Chương 36: Đáp Lễ
37
Chương 37: Hoàn Toàn
38
Chương 38: Hòa Hảo
39
Chương 39: Nguy Cơ (Một)
40
Chương 40: Nguy Cơ (Nhị)
41
Chương 41: Nguy Cơ (Tam)
42
Chương 42: Nguy Cơ (Chung)
43
Chương 43: Đất Khách (Một)
44
Chương 44: Đất Khách (Nhị)
45
Chương 45: Tưởng Niệm
46
Chương 46: Thánh Thú
47
Chương 47: Tuyết Lang
48
Chương 48: Ôm chầm
49
Chương 49: Tươi Cười
50
Chương 50: Đoạt Lấy
51
Chương 51: Thân Mật
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98