Chương 48: Chia ly

Từ Ưng Bạch nhíu chặt mày đọc hết bức thư. Lưu Thính Huyền viết rằng mình và những ám vệ tại Trường An đã làm đủ mọi cách mà vẫn không thể cứu Ngụy Hành ra khỏi lãnh cung. Lưu Thính Huyền làm theo ý hắn, lấy hiện tượng thiên văn ra thuyết phục Ngụy Chương để giữ lại tính mạng cho Ngụy Hành, nhưng cậu vẫn bị Thái Hậu giam lỏng ở lãnh cung "giáo dưỡng". Ban đầu Lưu Thính Huyền còn thấy có người đưa cơm đến lãnh cung nhưng rất nhanh đã thấy không ổn, bởi số lần đưa càng ngày càng ít.

Lưu Thính Huyền liên lạc với Mai Vĩnh, nhưng bây giờ là lúc cả Lưu Mãng và Thái Hậu đều đang theo dõi sát sao, Ngụy Hành lại bị nghi ngờ cấu kết với trọng thần, nếu hiện tại đứng ra dâng tấu, nói nhẹ thì là nhúng tay vào chuyện nhà đế vương, nói nặng thì là đồng bọn với hoàng tử, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Mai Vĩnh vừa lên làm thừa tướng không lâu, nền móng chưa vững chắc, thật sự không nên ra mặt.

Đám ám vệ đã vắt hết óc nghĩ cách trà trộn vào cung mang đồ ăn thức uống cho Ngụy Hành, nhưng đến nơi mới phát hiện khu lãnh cung nho nhỏ kia được canh gác nghiêm ngặt vô vùng, đến cả con chim sẻ cũng chui không lọt. Lưu Thính Huyền và bọn họ thực sự không còn cách nào khác, đành phải viết thư cầu cứu.

Từ Ưng Bạch cất lá thư vào tay áo, sa sầm mặt. Ngụy Hành không thể chết, không chỉ vì cậu là quân cờ quan trọng, là đế vương tương lai hắn nhận định, mà còn vì cậu là học trò, là người em trai nhỏ tuổi cùng huyết mạch. Nhưng làm thế nào để cứu cậu bây giờ? Huống hồ đã qua ngần ấy ngày, tính cả thời gian gửi thư, liệu Ngụy Hành có còn sống hay không? Nghĩ đến đây, sắc mặt Từ Ưng Bạch tức khắc tái nhợt, kế hoạch dù có hoàn hảo đến đâu cũng không thể tránh khỏi sai sót hi hữu.

Gió lạnh thổi qua, Từ Ưng Bạch che miệng ho khan dữ dội, như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Phó Lăng Nghi đỡ vai ôm hắn vào lòng, vẻ mặt cực kỳ nôn nóng, kề bên tai hắn khẽ gọi, "Từ Ưng Bạch..."

Từ Ưng Bạch giơ tay tỏ vẻ mình không sao, vừa ho vừa ép mình tỉnh táo suy nghĩ. Nếu muốn giữ mạng cho Ngụy Hành thì cần một lý do. Hiện tại Ngụy Chương quan tâm điều gì? Thái Hậu, Lưu Mãng, hay hậu cung muôn hồng nghìn tía... Hậu cung. Cặp mắt hổ phách lóe lên tia sáng lạnh lẽo, Từ Ưng Bạch giãy giụa thoát khỏi vòng tay Phó Lăng Nghi, loạng choạng rảo bước về lều, vừa đi được vài bước đã bị Phó Lăng Nghi bế thốc lên.

Chẳng mấy chốc Từ Ưng Bạch đã thấy nóc lều, hắn xuống khỏi vòng tay rồi tìm giấy Tuyên Thành viết vội một lá thư. Niêm phong xong xuôi, hắn đứng dậy định sai ám vệ đưa thư về, nhưng rồi chợt khựng lại. Ám vệ cưỡi ngựa từ đây đến Trường An mất đến mười mấy ngày, ngần ấy thời gian liệu có kịp cứu mạng Ngụy Hành hay không?

Hiển nhiên Phó Lăng Nghi cũng nghĩ đến đó, bèn cầm lấy lá thư trong tay Từ Ưng Bạch, "Để ta đi, ta nhanh hơn bọn hắn."

Từ Ưng Bạch ngẩng đầu nhìn y. Người này quả thật phi thường, có thể đi liên tục suốt mấy ngày không ngủ không nghỉ, còn làm chết vài con ngựa chỉ để đuổi kịp chuyến hành quân ngày ấy, tốc độ của những ám vệ kia rõ ràng không thể sánh bằng. Nhưng nếu cứ ròng rã như vậy đến ba bốn ngày trời thì không tránh khỏi kiệt sức ngã quỵ.

Dường như Phó Lăng Nghi có thể đọc được suy nghĩ của Từ Ưng Bạch, y nhìn thẳng vào mắt người kia, hứa hẹn, "Tin ta, ta sẽ không sao. Cho ta mười ba ngày. Mười ba ngày nữa, ta nhất định sẽ trở về."

Ngón tay Từ Ưng Bạch khẽ run lên. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, Phó Lăng Nghi dùng lực rút lấy lá thư trong tay hắn, thủ thỉ, "Trở lại rồi, ta hôn ngươi được không?" Dường như cảm thấy yêu cầu của mình hơi có phần quá mức, y vội vã sửa lời, "Ôm thôi cũng được."

Từ Ưng Bạch hít một hơi thật sâu, im lặng nhìn người đối diện, không một ai lên tiếng. Một lúc lâu sau hắn mới giang tay, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Lăng Nghi.

Phó Lăng Nghi ngây ngẩn cả người, trái tim bỗng chốc nóng bỏng như lửa đốt. Y hít sâu, hương hoa lan thoang thoảng trên người Từ Ưng Bạch lập tức bao trùm. Y nhìn thoáng qua nốt ruồi nhạt trên vành tai, nơi mình mới để lại dấu ấn ngày hôm qua, rồi lướt xuống vết yêu trên chiếc cổ nhợt nhạt. Sau mười mấy ngày liệu cánh hồng ấy có biến mất hay không? Lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng dữ dội, y khao khát được cắn lên đó một lần nữa, làm cho dấu tích ấy đậm hơn một chút, sâu hơn một chút, để đến khi mình quay lại nó vẫn chưa thể phai mờ.

Thế nhưng ở đây có quá nhiều người, có binh lính đi tuần, có ám vệ canh gác ở xó xỉnh nào đó, có một đám lính Ô Quyết xung quanh, còn cả A Cổ Đạt Mộc đang uống rượu sữa ngựa gần đó, không biết có nhìn về hướng này hay không. Phó Lăng Nghi không muốn để bất cứ ai thấy vẻ mặt khi được hôn của Từ Ưng Bạch. Chỉ có một mình mình được nhìn thôi, y ngang ngược thầm nhủ, thế nhưng lại không được hôn, khó chịu vô cùng. Y siết nắm tay rồi lại buông, rốt cuộc cũng kiềm chế được thân thể.

Từ Ưng Bạch áp tay lên lưng y, vuốt ve sống lưng run rẩy, "Nhất định phải bình an trở về, đã nghe rõ chưa?"

Phó Lăng Nghi lại run lên, khàn giọng đáp, "Nghe rồi." Dứt lời, y khuỵu gối nắm lấy tay Từ Ưng Bạch, bao bọc những ngón tay tái nhợt thanh mảnh trong lòng bàn tay. Tư thế ấy gần như phục tùng, nhưng đôi tay đan vào nhau lại mang theo một chút ngang ngược mà quyến luyến.

Từ Ưng Bạch cúi đầu nhìn Phó Lăng Nghi, đôi mi run nhè nhẹ, đây là cuộc chi ly dài nhất kể từ khi hai người gặp mặt, suốt hai đời. Phó Lăng Nghi hôn lên ngón tay người kia, răng nanh sắc bén day nhẹ lên hổ khẩu để lại dấu răng, rồi đột nhiên đứng dậy bước vào lều, còn hạ giọng dặn dò ám vệ canh gác bên ngoài, "Chăm sóc tốt cho chủ tử đấy."

Hai tên ám vệ gật mạnh đầu. Mà Từ Ưng Bạch vẫn đứng sững ra đó. Gió lớn thổi tung mái tóc đen dài, hắn nắm lấy bàn tay kia, vuốt ve dấu răng trên hổ khẩu, nhiệt độ nóng rực Phó Lăng Nghi để lại nơi đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến.

Nửa khắc sau, tiếng tuấn mã hí vang vọng khắp đại doanh. Phó Lăng Nghi nắm cương ngựa, xa xa nhìn về phía Từ Ưng Bạch. Đội tuần tra lướt qua giữa hai người, gió mạnh thổi tung áo choàng, và ánh mắt đôi tình nhân chạm nhau. Phó Lăng Nghi khẽ mỉm cười rồi mấp máy môi, Từ Ưng Bạch có thể mơ hồ đoán được người kia đang nói với mình, "Chờ ta."

Trái tim hắn khẽ run lên, vô thức gật đầu. Rồi Phó Lăng Nghi giơ roi, tuấn mã như mũi tên lao về phương xa. Mãi đến khi bóng dáng kia đi khuất, Từ Ưng Bạch mới thu hồi ánh mắt, ho khan vài tiếng rồi bước vào lều. Một trận chiến cam go vẫn đang chờ phía trước.

Binh lính Ô Quyết mà A Cổ Đạt Mộc mang đến và thân binh của Từ Ưng Bạch tiến hành đào kênh cả ngày lẫn đêm, Kỷ Minh dẫn quân đến thành Túc Châu giằng co kéo dài thời gian. Chiến báo liên tục được đưa đến, Từ Ưng Bạch xem xong thì chăm chú nhìn bản đồ phân tích tình hình, từng bước đấu trí với Dương Thế Thanh.

Lúc này Dương Thế Thanh đang không hiểu rốt cuộc Từ Ưng Bạch muốn làm gì, tuy hắn phái rất nhiều binh lính công thành, thoạt nhìn khí thế vô cùng, nhưng có thể cảm nhận được đây không phải mục đích thật sự. Theo lẽ thường, đúng ra kẻ này phải tốc chiến tốc thắng, lấy được quân công rồi nhân cơ hội này trở về Trường An chứ không phải thong thả tranh chấp với mình. Hầu như các trinh sát đều một đi không trở lại, rốt cuộc Từ Ưng Bạch đang chờ đợi điều gì?

Trong doanh trại, A Cổ Đạt Mộc tập trung xem bản đồ, còn Từ Ưng Bạch thì day hốc mắt, đầu đau như búa bổ. Phó Lăng Nghi đã đi được sáu ngày, hắn cũng bạt mạng lao lực trong sáu ngày ấy. Đám ám vệ canh giữ doanh trại trong lo sợ, muốn khuyên mà lại không dám khuyên.

Lúc thủ lĩnh còn ở đây, y sẽ giả vờ ngoan ngoãn đáng thương khuyên chủ tử nghỉ ngơi, đôi khi chủ tử sẽ nghe lời ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, nếu không nghe y sẽ cướp lấy bút lông phê tấu giúp, chủ tử chỉ cần nói chứ không cần động tay. Chủ tử uống thuốc, thủ lĩnh có mứt hoa quả; chủ tử nghỉ ngơi, thủ lĩnh sẽ lót da thú mềm mại; chủ tử đứng dậy, thủ lĩnh sẽ khoác áo lông, còn biết buộc đai áo; chủ tử chỉ cần ho một tiếng, dù có cách năm trượng thủ lĩnh cũng biết...

Bọn họ không có bản lĩnh và năng lực như thế, chủ tử vừa liếc mắt một cái đã vội im miệng né xa ba bước rồi, nhưng nghĩ đến lời dặn của thủ lĩnh trước lúc đi lại không khỏi muốn đến khuyên nhủ, nếu không thủ lĩnh về thì xong đời. Tiếc là có khuyên cũng vô dụng, chỉ tổ tốn công vô ích mà thôi.

Một tên ám vệ ngó trái ngó phải mãi rồi lấy hết dũng khí định đến thuyết phục chủ tử thì cửa lều đã bị xốc lên. Từ Ưng Bạch nghe tiếng nhìn sang, vẻ mặt vô cảm khiến người ta bất giác lạnh sống lưng. Hai ám vệ áo xanh bước vào rồi quỳ xuống, một người ôm quyền nói, "Chủ tử, hôm qua đại quân của Ninh Vương vừa rời khỏi Linh Châu, mang theo năm vạn binh mã, hiện giờ Linh Châu chỉ còn khoảng bảy ngàn quân, thế tử của Ninh Vương ở lại thủ thành."

Từ Ưng Bạch nghe vậy thì nhướn mày, quên cả cơn đau đầu. A Cổ Đạt Mộc như bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi đúng là tham lam, không sợ nuốt không nổi nghẹn chết hay sao?"

"Yên tâm, ta có nghẹn cũng không chết được." Từ Ưng Bạch nhếch môi cười, nhổ lá cờ nhỏ cắn bên bờ sông, quát, "Trinh sát đâu!"

Hắn ném lệnh bài cho người lính vừa đến, quả quyết nói, "Truyền lệnh cho Phùng An Sơn, mở cửa đập!"

Chapter
1 Chương 1: Trọng sinh
2 Chương 2: Đại lao
3 Chương 3: Tử tù
4 Chương 4: Triều dã
5 Chương 5: Tích mệnh
6 Chương 6: Vương triều
7 Chương 7: Đạo Đức kinh
8 Chương 8: Cứu tế
9 Chương 9: Bệnh cũ
10 Chương 10: Cấp báo
11 Chương 11: Ám sát
12 Chương 12: Giả bệnh
13 Chương 13: Tửu lầu
14 Chương 14: Bươm bướm
15 Chương 15: Để tang
16 Chương 16: Quan tài
17 Chương 17: Quân cờ
18 Chương 18: Không biết
19 Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20 Chương 20: Nghe lời
21 Chương 21: Thật giả
22 Chương 22: Giằng co
23 Chương 23: Thay người
24 Chương 24: Thẳng thắn
25 Chương 25: Theo sau
26 Chương 26: Kim ốc
27 Chương 27: Giao thừa
28 Chương 28: Rung động
29 Chương 29: Sụp đổ
30 Chương 30: Khóa cửa
31 Chương 31: Nói dối
32 Chương 32: Ngang bướng
33 Chương 33: Trâm cài
34 Chương 34: Âm mưu
35 Chương 35: Rút lui
36 Chương 36: Mộng dài
37 Chương 37: Kiếp trước
38 Chương 38: Điên cuồng
39 Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40 Chương 40: Biện pháp
41 Chương 41: Bên hổ
42 Chương 42: Kiềm chế
43 Chương 43: Làm càn
44 Chương 44: Kiều Kiều
45 Chương 45: Khó nhịn
46 Chương 46: Bảo hổ lột da
47 Chương 47: Không thể
48 Chương 48: Chia ly
49 Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50 Chương 50: Túc Châu
51 Chương 51: Thân mật
52 Chương 52: Tin tưởng
53 Chương 53: Đồ giả
54 Chương 54: Khăng khít
55 Chương 55: Càn rỡ
56 Chương 56: Giống nhau
57 Chương 57: Đường hẹp
58 Chương 58: Thử
59 Chương 59: Không lạnh
60 Chương 60: Trù tính
61 Chương 61: Của ta
62 Chương 62: Tướng công
63 Chương 63: Về nhà
64 Chương 64: Khẩn cầu
65 Chương 65: Vết bầm
66 Chương 66: Đế vương
67 Chương 67: Kẹo mạch nha
68 Chương 68: Sét đánh ngang tai
69 Chương 69: Sống
70 1: Trọng Sinh
71 2: Đại Lao
72 3: Tử Tù
73 4: Triều Dã
74 5: Tích Mệnh
75 6: Vương Triều
76 7: Đạo Đức Kinh
77 8: Cứu Tế
78 9: Bệnh Cũ
79 10: Cấp Báo
80 11: Ám Sát
81 12: Giả Bệnh
82 13: Tửu Lầu
83 C14: Bươm bướm
84 C15: Để tang
85 C16: Quan tài
86 C17: Quân cờ
87 C18: Không biết
88 C19: Ngoại truyện 1 12
89 C20: Nghe lời
90 C21: Thật giả
91 C22: Giằng co
92 C23: Thay người
93 C24: Thẳng thắn
94 C25: Theo sau
95 C26: Kim ôc
96 C27: Giao thừa
97 C28: Rung động
98 C29: Sụp đổ
99 C30: Khóa cửa
100 C31: Nói dối
101 C32: Ngang bướng
102 C33: Trâm cài
103 C34: Âm mưu
104 C35: Rút lui
105 C36: Mộng dài
106 C37: Kiếp trước
107 C38: Điên cuồng
108 C39: Nhân gian hết quyển 1
109 C40: Biện pháp
110 C41: Bên hổ
111 C42: Kiềm chế
Chapter

Updated 111 Episodes

1
Chương 1: Trọng sinh
2
Chương 2: Đại lao
3
Chương 3: Tử tù
4
Chương 4: Triều dã
5
Chương 5: Tích mệnh
6
Chương 6: Vương triều
7
Chương 7: Đạo Đức kinh
8
Chương 8: Cứu tế
9
Chương 9: Bệnh cũ
10
Chương 10: Cấp báo
11
Chương 11: Ám sát
12
Chương 12: Giả bệnh
13
Chương 13: Tửu lầu
14
Chương 14: Bươm bướm
15
Chương 15: Để tang
16
Chương 16: Quan tài
17
Chương 17: Quân cờ
18
Chương 18: Không biết
19
Chương 19: Ngoại truyện 1 (1/2)
20
Chương 20: Nghe lời
21
Chương 21: Thật giả
22
Chương 22: Giằng co
23
Chương 23: Thay người
24
Chương 24: Thẳng thắn
25
Chương 25: Theo sau
26
Chương 26: Kim ốc
27
Chương 27: Giao thừa
28
Chương 28: Rung động
29
Chương 29: Sụp đổ
30
Chương 30: Khóa cửa
31
Chương 31: Nói dối
32
Chương 32: Ngang bướng
33
Chương 33: Trâm cài
34
Chương 34: Âm mưu
35
Chương 35: Rút lui
36
Chương 36: Mộng dài
37
Chương 37: Kiếp trước
38
Chương 38: Điên cuồng
39
Chương 39: Nhân gian (Hết quyển 1)
40
Chương 40: Biện pháp
41
Chương 41: Bên hổ
42
Chương 42: Kiềm chế
43
Chương 43: Làm càn
44
Chương 44: Kiều Kiều
45
Chương 45: Khó nhịn
46
Chương 46: Bảo hổ lột da
47
Chương 47: Không thể
48
Chương 48: Chia ly
49
Chương 49: Tích lũy sức mạnh
50
Chương 50: Túc Châu
51
Chương 51: Thân mật
52
Chương 52: Tin tưởng
53
Chương 53: Đồ giả
54
Chương 54: Khăng khít
55
Chương 55: Càn rỡ
56
Chương 56: Giống nhau
57
Chương 57: Đường hẹp
58
Chương 58: Thử
59
Chương 59: Không lạnh
60
Chương 60: Trù tính
61
Chương 61: Của ta
62
Chương 62: Tướng công
63
Chương 63: Về nhà
64
Chương 64: Khẩn cầu
65
Chương 65: Vết bầm
66
Chương 66: Đế vương
67
Chương 67: Kẹo mạch nha
68
Chương 68: Sét đánh ngang tai
69
Chương 69: Sống
70
1: Trọng Sinh
71
2: Đại Lao
72
3: Tử Tù
73
4: Triều Dã
74
5: Tích Mệnh
75
6: Vương Triều
76
7: Đạo Đức Kinh
77
8: Cứu Tế
78
9: Bệnh Cũ
79
10: Cấp Báo
80
11: Ám Sát
81
12: Giả Bệnh
82
13: Tửu Lầu
83
C14: Bươm bướm
84
C15: Để tang
85
C16: Quan tài
86
C17: Quân cờ
87
C18: Không biết
88
C19: Ngoại truyện 1 12
89
C20: Nghe lời
90
C21: Thật giả
91
C22: Giằng co
92
C23: Thay người
93
C24: Thẳng thắn
94
C25: Theo sau
95
C26: Kim ôc
96
C27: Giao thừa
97
C28: Rung động
98
C29: Sụp đổ
99
C30: Khóa cửa
100
C31: Nói dối
101
C32: Ngang bướng
102
C33: Trâm cài
103
C34: Âm mưu
104
C35: Rút lui
105
C36: Mộng dài
106
C37: Kiếp trước
107
C38: Điên cuồng
108
C39: Nhân gian hết quyển 1
109
C40: Biện pháp
110
C41: Bên hổ
111
C42: Kiềm chế