Chương 48: 48: Cô Mang Giày Số Mấy

"Cướp! Cướp! Làm ơn bắt tên cướp giùm tôi!"
Tiếng hét của một người phụ nữ náo động cả quãng trường, từ phía xa, một người phụ nữ lớn tuổi đang đuổi theo một thanh niên, trên tay người thanh niên kia có một cái túi xách, đó là thành phẩm hắn ta vừa cướp được của người phụ nữ trung niên kia.

Tiếng hét cùng náo loạn khiến cho nhiều người ở quãng trường chú ý, trong đó có Lâm Ngọc Yên.

Mắt thấy tên kia đang tiến về phía mình, Lâm Ngọc Yên ngó nghiêng tìm kiếm thứ gì đó có thể ngăn cản được tên cướp, tầm mắt cô bỗng dừng lại chỗ cây chổi quét dọn để cạnh thùng rác.

Lâm Ngọc Yên vội vàng chạy đến cầm lấy và nèm ra đường khi tên cướp kia chạy đến.

Cán chổi khiến hắn té ngã, nhân cơ hội này, Lâm Ngọc Yên tiến lại muốn lấy lại cái giỏ cho người phụ nữ trung niên kia, nhưng tên cướp ấy còn có đồng bọn, ngay khi hắn vừa vấp té, tên đồng bọn liền từ đám đông chạy ra cầm lấy chiếc túi rồi bỏ chạy, tên cướp kia bây giờ đang bị một số người bắt lại.

Lâm Ngọc Yên bỏ đôi giày cao gót, cô cột váy lại rồi dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo tên còn lại.

Có mấy người cũng chạy cùng cô, lúc bình thường Lâm Ngọc Yên rất chú ý luyện tập thể thao nên cô có sức bền, đuổi theo tên đồng bọn kia một đoạn dài gần như sắp đuổi kịp hắn.
Tên cướp chạy rất lẹ, Lâm Ngọc Yên bám theo hắn cả quãng đường, trên đường có không ít người muốn giúp cô bắt hắn khi nghe tiếng truy hô của cô, nhưng thân thủ hắn linh hoạt, nhanh nhẹn, mỗi khi có người muốn bắt, hắn vội vàng tránh né.
Rầm!

Tiếng động lớn vang lên khi tên đồng bọn bị quật ngã trúng vào một bàn ăn ở vỉa hè, hắn lăn lộ đau đớn, Lôi Kiêu tiến đến gần lấy cái túi hắn đang ôm chặt, mới vừa rồi, khi hắn vừa bước ra từ một nhà hàng gần đó liền nghe tiếng hô bắt cướp, hắn liền dừng lại, nhìn tên thanh niên cắm đầu chạy về phía mình, không chần chừ một giây một phút, hắn đón lấy tên đang chạy kia, với thân thủ từng được huấn luyện trong quân đội, Lôi Kiêu tóm gọn tên cướp mà không cho hắn có cơ hội trốn thoát.

"Thành phố Hoa có pháp luật, đừng đùa giỡn trước mặt tôi với trò mèo của cậu."
Lôi Kiêu một chân đạp lên người tên trộm, đồng thời cũng lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát.

Khi hắn vừa cúp máy, Lâm Ngọc Yên bỗng xuất hiện trước mặt, lúc này bộ dạng của cô nhếch nhác, đầu tóc rối bù nhưng không hiểu sao Lôi Kiêu lại cảm thấy rất đáng yêu.
"Anh Lôi, cảm ơn anh đã bắt tên cướp."
Lâm Ngọc Yên vội vàng mở miệng khi nhìn thấy Lôi Kiêu đang khống chế tên cướp, cô đuổi theo hắn đến kiệt sức, may mà có Lôi Kiêu, bằng không sẽ để tên đó chạy thoát.

Dù cô có sức bề đến mấy cũng không bì được với mấy tên cướp phổi to này.
"Túi xách này của cô sao?"
Nghe Lâm Ngọc Yên nói, Lôi Kiêu mừng rỡ trong lòng, hắn chỉ tiện tay bắt cướp thế mà lại được làm anh hùng giúp đỡ mỹ nhân.
"Không phải." Lâm Ngọc Yên điều chỉnh lại nhịp thở, cô cố gắng để bản thân thích ứng với việc đã dừng lại rồi nói tiếp: "Túi xách này là của một bác gái bị cướp ở quãng trường, tên này là đồng bọn của kẻ đã cướp cái túi của bác gái đó.

Tôi đuổi theo hắn từ quãng trường đến đây."
Lâm Ngọc Yên giải thích đầu đuôi tường tận.
Lôi Kiêu hơi hụt hẫng khi người bị cướp không phải tiểu tiên nữ trong lòng của hắn, nhưng dù gì cũng đã làm được việc tốt và nghe lời cảm ơn của cô xem như hắn được an ủi phần nào.

"Tôi gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ sớm đến thôi."
Lôi Kiêu vừa nói vừa tháo cà vạt ra trói tay tên cướp lại, hắn còn cột dây giày của tên kia để hắn không có cơ hội trốn thoát.
Lúc này, nhóm người ở quãng trường và bác gái kia đã đến.

Họ cũng dẫn theo tên cướp đầu tiên.
"Túi xách của tôi, cô gái cảm ơn cô đã lấy lại giúp tôi."
Bác gái nắm lấy tay của Lâm Ngọc Yên cảm ơn rối rít, cái túi này có không ít tiền, tất cả đều là tiền để bà mang đến bệnh viện nộp viện phí cứu mạng chồng bà.
"Cháu không phải là người đã chặn lại tên đồng bọn." Lâm Ngọc Yên chỉ vào Lôi Kiêu cười nói: "Là anh ấy đã bắt cướp giúp bác."
"Vậy sao, chàng trai, tôi thành thật cảm ơn cậu."
Bác gái nhìn Lôi Kiêu thật lòng cảm ơn.
"Không có gì, bất kỳ ai trên đường thấy chuyện này cũng làm như tôi thôi." Lôi Kiêu lịch sự trả lời, hắn lại nhìn sang Lâm Ngọc Yên, cô đang đi chân trần, váy thì được cột lại, lần đầu hắn tận mắt thấy một người bất chấp bản thân là tiểu thư đài các lăn xả bắt cướp như vậy: "Ngọc Yên, giày của cô đâu?"
"Lúc nãy tôi bỏ lại quãng trường rồi, hôm nay tôi mang giày cao gót nên không thể chạy nhanh được."
Lâm Ngọc Yên nhìn chân mình rồi nhìn đến Lôi Kiêu mỉn cười đáp, cô tháo chỗ cột váy ra, vuốt vuốt vài cái cho đỡ nhăn nhúm.
"Chạy quãng đường xa với chân trần như vậy, cô vẫn ổn chứ?"
"Tôi vẫn ổn, không tin tôi đi vài bước cho anh xem."
Lâm Ngọc Yên tươi cười bước đi, nhưng chỉ được hai bước cô đã xem té ngã, khi nãy chạy trên đường không cảm thấy đau chân nhưng bây giờ lòng bàn chân của cô bắt đầu đau rát.

"Còn nói là không sao à?"
Lôi Kiêu cau mày khó chịu.

Lâm Ngọc Yên nhìn hắn cười hì hì, lúc này, cô không có gì để phản bác, thật sự lòng bàn chân của cô đã bị thương, nặng nhẹ thế nào cô còn chưa biết.
"Lôi Kiêu, anh làm gì vậy?"
Lâm Ngọc Yên hoảng hốt khi Lôi Kiêu đột ngột bế mình lên.
"Tôi đưa cô sang kia ngồi." Lôi Kiêu giải thích, hắn nhìn đến mấy người đang phụ giúp khống chế hai tên cướp mở miệng: "Xin lỗi, có ai có thể giúp tôi đi mua băng cá nhân và thuốc sát trùng không?"
"Để tôi đi, để tôi đi."
Bác gái bị cướp vội vã lên tiếng, bà không có gì để trả ơn hai người họ nên đây là chuyện duy nhất bà có thể làm.
Nói xong, bác gái kia vội vã đi vào tiệm thuốc gần đó.
Lôi Kiêu bế Lâm Ngọc Yên ngồi xuống thềm của ngôi nhà đã đóng cửa gần đó, hắn cẩn thận xem xét lòng bàn chân của Lâm Ngọc Yên.

Trên lòng bàn chân có rất nhiều vết xước, ắt hẳn do đá trên đường gây ra, tuy không chảy máu nhiều nhưng đủ làm Lâm Ngọc Yên đau nhói và khó khăn khi đi lại mấy ngày.
"Anh Lôi, tôi có thể tự làm."
Lâm Ngọc Yên giật mình khi Lôi Kiêu muốn tự mình bôi thuốc sát khuẩn lên lòng bàn chân của cô.

Hành động này nếu là bác sĩ với bệnh nhân sẽ không là vấn đề gì nhưng quan hệ của cô và Lôi Kiêu vốn không phải, bọn họ tính ra chỉ là bạn, để hắn giúp cô làm chuyện này hình như không hay lắm.
"Ngồi yên đi."
Lôi Kiêu lạnh giọng, hiếm có cơ hội được giúp đỡ nữ thần trong lòng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy.

Không lấy điểm với cô vụ bắt cướp được thì hắn phải dùng chiến thuật khác.

Bỏ qua thể diện thì mới có thể đưa giai nhân về nhà.
Bị Lôi Kiêu lạnh lùng mắng, Lâm Ngọc Yên hơi sợ hãi, cô đành ngồi yên để hắn xử lý vết thương trong lòng bàn chân, Lôi Kiêu làm rất nhẹ nhàng, mặc dù không làm cô không cảm thấy đau nhưng cũng không đến nỗi như cô tưởng tượng.
"Mang tạm giày của tôi đi." Lôi Kiêu cởi giày của mình ra mang vào chân Lâm Ngọc Yên: "Chờ một chút, tôi mua đôi giày khác cho cô, cô mang giày số mấy?"
"A, không cần đâu, tôi...!mang giày số ba mươi sáu..."
Lâm Ngọc Yên vốn định từ chối lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Kiêu cảnh cáo khiến cô không khỏi rùng mình đành sửa lại lời đang nói.
"Ừm, tôi biết rồi."
Lôi Kiêu đứng lên, hắn nhìn quanh nơi này có chỗ nào bán giày hay không.

Cửa hàng xung quanh nếu không phải quán ăn thì là quán bar, cà phê...!không có một cửa hàng thời trang nào cả.
"Chờ một chút, tôi gọi điện thoại nhờ người mua rồi mang đến."
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi cũng định gọi xe về nhà, nên chắc không cần mang giày đâu, vết thương cũng được xử lý rồi mà, tôi sẽ cố gắng cẩn thận khi ngồi taxi."
Lần này Lâm Ngọc Yên khéo léo từ chối, Lôi Kiêu có ý tốt thật nhưng làm phiền người khác vào ban đêm thế này không hay lắm.
"Ừ." Lôi Kiêu ngẫm nghĩ: "Vậy tôi đưa cô về."
"Không cần, tôi..."
Lời còn chưa nói xong, tiếng còi xe cảnh sát đã đến cắt ngang câu nói của Lâm Ngọc Yên, cảnh sát tuần tra xuống xe, nhìn thấy Lôi Kiêu, họ vội vàng chào hỏi.
"Xin chào phó thị trưởng!".

Chapter
1 Chương 1: 1: Đây Là Đơn Ly Hôn Của Tôi
2 Chương 2: 2: Con Đã Về Rồi
3 Chương 3: 3: Anh Trai Là Tốt Nhất
4 Chương 4: 4: Bạn Tốt
5 Chương 5: 5: Quán Cà Phê Cf
6 Chương 6: 6: Thì Ra Hắn Từng Có Vợ Đẹp Như Tiểu Tiên Nữ
7 Chương 7: 7: Vừa Có Anh Đẹp Trai Đến Mua Cà Phê
8 Chương 8: 8: Lâm Ngọc Yên Buồn Bực
9 Chương 9: 9: Biến Cố
10 Chương 10: 10: Đây Là Cách Duy Nhất Cứu Anh Con
11 Chương 11: 11: Tai Nạn
12 Chương 12: 12: Lôi Kiêu
13 Chương 13: 13: Phó Thần Gây Chuyện
14 Chương 14: 14: Tưởng Cầm Cầu Xin
15 Chương 15: 15: Cà Phê Của Lâm Ngọc Yên
16 Chương 16: 16: Tôi Muốn Em Ở Cạnh Tôi Đến Khi Tôi Hài Lòng
17 Chương 17: 17: Tôi Rất Dễ Ăn
18 Chương 18: 18: Tin Tức Xấu
19 Chương 19: 19: Em Phải Chịu Trách Nhiệm
20 Chương 20: 20: Có Thích Hay Không Do Tôi Quyết Định
21 Chương 21: 21: Lâm Khánh Xuyên Căm Ghét
22 Chương 22: 22: Tôi Bận Lắm Bận Đi Mua Bánh Ngọt
23 Chương 23: 23: Hắn Sẽ Ghi Nhớ Mọi Sở Thích Của Cô
24 Chương 24: 24: Lôi Vân
25 Chương 25: 25: Cô Có Biết Lâm Đình Vũ Vô Tội Không
26 Chương 26: 26: Tại Sao Lại Giấu Tôi
27 Chương 27: 27: Tôi Đã Cho Em Đi Chưa
28 Chương 28: 28: Rạn Nứt
29 Chương 29: 29: Ngọc Yên Em Nói Chuyện Với Tôi Đi
30 Chương 30: 30: Búp Bê Sứ
31 Chương 31: 31: Lôi Vân Ê Mặt
32 Chương 32: 32: Vì Em Tôi Không Ngại Làm Tên Điên
33 Chương 33: 33: Phó Thần Bị Thương
34 Chương 34: 34: Là Con Đã Hại Anh Ấy
35 Chương 35: 35: Nhóm Máu Ab Rh-
36 Chương 36: 36: Tôi Lại Nợ Em
37 Chương 37: 37: Chúng Ta Có Thể Làm Bạn
38 Chương 38: 38: Lôi Vân Là Chị Của Tôi
39 Chương 39: 39: Em Cảnh Cáo Chị Không Được Làm Hại Cô Ấy
40 Chương 40: 40: Trương Thế Bảo
41 Chương 41: 41: Trương Thế Bảo Hứng Thú
42 Chương 42: 42: Trương Thể Loan
43 Chương 43: 43: Đừng Nghĩ Tôi Cũng Giống Chị Tôi
44 Chương 44: 44: Phó Thần Thích Cậu Đó!
45 Chương 45: 45: Hắn Không Xứng Làm Bạn Với Em
46 Chương 46: 46: Trà Xanh
47 Chương 47: 47: Đúng Là Hồng Nhan Họa Thủy
48 Chương 48: 48: Cô Mang Giày Số Mấy
49 Chương 49: 49: Cô Có Giận Tôi Không
50 Chương 50: 50: Phó Thị Trưởng Tận Tâm Vì Dân Quá Nhỉ
51 Chương 51: 51: Anh Họ Anh Xem Tin Tức Chưa
52 Chương 52: 52: Đi Biển
53 Chương 53: 53: Phó Thần Có Phải Anh Thích Tôi Không
54 Chương 54: 54: Tôi Đến Vì Bạn Gái Không Phải Vì Trương Thể Loan
55 Chương 55: 55: Khởi Đầu Của Âm Mưu Trên Biển
56 Chương 56: 56: Gậy Ông Đập Lưng Ông
57 Chương 57: 57: Tôi Không Ngại Diễn Vai Phản Diện Với Cô Đâu
58 Chương 58: 58: Trương Thể Loan Diễn Xuất
59 Chương 59: 59: Lạc Hạ Tâm
60 Chương 60: 60: Vậy Các Người Đưa Cô Ấy Ra Boong Du Thuyền Để Làm Gì
61 Chương 61: 61: Tôi Biết Ai Là Tên Trộm
62 Chương 62: 62: Để Tôi Làm Một Chuyện Trước Đã
63 Chương 63: 63: Tôi Không Phải Thánh Mẫu Nên Sẽ Không Bỏ Qua Cho Người Muốn Giết Tôi Đâu
64 Chương 64: 64: Trước Kia Quang Minh Chính Đại Bây Giờ Thập Thò Lén Lút
65 Chương 65: 65: Hay Là Chúng Ta Tái Hôn Nhé
66 Chương 66: 66: Em Nói Tôi Biết Yêu Là Gì Được Không
67 Chương 67: 67: Anh Có Biết Tôi Cực Kỳ Ghét Anh Không
68 Chương 68: 68: Tôi Còn Phải Chăm Sóc Cho Yên Yên
69 Chương 69: 69: Trương Thể Loan Tính Toán
70 Chương 70: 70: Trương Thể Loan Sẽ Không Chịu Thiệt Xin Lỗi Như Vậy Đâu
71 Chương 71: 71: Tôi Có Thể Đến Bữa Tiệc Xin Lỗi Không
72 Chương 72: 72: Anh Đã Nhìn Rõ Bạn Gái Của Anh Chưa
73 Chương 73: 73: Phàm Phu Tục Tử Sao Sánh Được Với Hoa Tiên
74 Chương 74: 74: Cô Tốt Bụng Vậy Sao
75 Chương 75: 75: Trò Mèo
76 Chương 76: 76: Mắt Thần
77 Chương 77: 77: Vì Tôi Ganh Tị Với Cô
78 Chương 78: 78: Âm Mưu Của Trương Thể Loan Bắt Đầu
79 Chương 79: 79: Đừng Trách Tôi Không Nghĩ Đến Tình Chị Em
80 Chương 80: 80: Tôi Sẽ Chứng Minh Tôi Xứng Đáng Với Ngọc Yên
81 Chương 81: Chương 81
82 Chương 82: 82: Chị Đang Làm Cái Quái Gì Vậy
83 Chương 83: 83: Kiêu Chị Là Nạn Nhân Mà
84 Chương 84: 84: Trương Thể Loan Lại Bị Vả Mặt
85 Chương 85: 85: Kết Thúc Để Bắt Đầu
86 Chương 86: 86: Tôi Ghen Với Lôi Kiêu Và Anh Trai Của Em
87 Chương 87: 87: Món Mì Ngon Nhất
88 Chương 88: 88: Bí Mật Của Lâm Đình Vũ
89 Chương 89: 89: Sóng Gió
90 Chương 90: 90: Hoắc Viên Và Hoắc Kiêu
91 Chương 91: 91: Thì Ra Cảm Giác Bị Từ Chối Lại Đau Như Vậy
92 Chương 92: 92: Chạm Mặt
93 Chương 93-94
94 Chương 95: 95: Tâm Trạng Không Tốt Của Lâm Ngọc Yên
Chapter

Updated 94 Episodes

1
Chương 1: 1: Đây Là Đơn Ly Hôn Của Tôi
2
Chương 2: 2: Con Đã Về Rồi
3
Chương 3: 3: Anh Trai Là Tốt Nhất
4
Chương 4: 4: Bạn Tốt
5
Chương 5: 5: Quán Cà Phê Cf
6
Chương 6: 6: Thì Ra Hắn Từng Có Vợ Đẹp Như Tiểu Tiên Nữ
7
Chương 7: 7: Vừa Có Anh Đẹp Trai Đến Mua Cà Phê
8
Chương 8: 8: Lâm Ngọc Yên Buồn Bực
9
Chương 9: 9: Biến Cố
10
Chương 10: 10: Đây Là Cách Duy Nhất Cứu Anh Con
11
Chương 11: 11: Tai Nạn
12
Chương 12: 12: Lôi Kiêu
13
Chương 13: 13: Phó Thần Gây Chuyện
14
Chương 14: 14: Tưởng Cầm Cầu Xin
15
Chương 15: 15: Cà Phê Của Lâm Ngọc Yên
16
Chương 16: 16: Tôi Muốn Em Ở Cạnh Tôi Đến Khi Tôi Hài Lòng
17
Chương 17: 17: Tôi Rất Dễ Ăn
18
Chương 18: 18: Tin Tức Xấu
19
Chương 19: 19: Em Phải Chịu Trách Nhiệm
20
Chương 20: 20: Có Thích Hay Không Do Tôi Quyết Định
21
Chương 21: 21: Lâm Khánh Xuyên Căm Ghét
22
Chương 22: 22: Tôi Bận Lắm Bận Đi Mua Bánh Ngọt
23
Chương 23: 23: Hắn Sẽ Ghi Nhớ Mọi Sở Thích Của Cô
24
Chương 24: 24: Lôi Vân
25
Chương 25: 25: Cô Có Biết Lâm Đình Vũ Vô Tội Không
26
Chương 26: 26: Tại Sao Lại Giấu Tôi
27
Chương 27: 27: Tôi Đã Cho Em Đi Chưa
28
Chương 28: 28: Rạn Nứt
29
Chương 29: 29: Ngọc Yên Em Nói Chuyện Với Tôi Đi
30
Chương 30: 30: Búp Bê Sứ
31
Chương 31: 31: Lôi Vân Ê Mặt
32
Chương 32: 32: Vì Em Tôi Không Ngại Làm Tên Điên
33
Chương 33: 33: Phó Thần Bị Thương
34
Chương 34: 34: Là Con Đã Hại Anh Ấy
35
Chương 35: 35: Nhóm Máu Ab Rh-
36
Chương 36: 36: Tôi Lại Nợ Em
37
Chương 37: 37: Chúng Ta Có Thể Làm Bạn
38
Chương 38: 38: Lôi Vân Là Chị Của Tôi
39
Chương 39: 39: Em Cảnh Cáo Chị Không Được Làm Hại Cô Ấy
40
Chương 40: 40: Trương Thế Bảo
41
Chương 41: 41: Trương Thế Bảo Hứng Thú
42
Chương 42: 42: Trương Thể Loan
43
Chương 43: 43: Đừng Nghĩ Tôi Cũng Giống Chị Tôi
44
Chương 44: 44: Phó Thần Thích Cậu Đó!
45
Chương 45: 45: Hắn Không Xứng Làm Bạn Với Em
46
Chương 46: 46: Trà Xanh
47
Chương 47: 47: Đúng Là Hồng Nhan Họa Thủy
48
Chương 48: 48: Cô Mang Giày Số Mấy
49
Chương 49: 49: Cô Có Giận Tôi Không
50
Chương 50: 50: Phó Thị Trưởng Tận Tâm Vì Dân Quá Nhỉ
51
Chương 51: 51: Anh Họ Anh Xem Tin Tức Chưa
52
Chương 52: 52: Đi Biển
53
Chương 53: 53: Phó Thần Có Phải Anh Thích Tôi Không
54
Chương 54: 54: Tôi Đến Vì Bạn Gái Không Phải Vì Trương Thể Loan
55
Chương 55: 55: Khởi Đầu Của Âm Mưu Trên Biển
56
Chương 56: 56: Gậy Ông Đập Lưng Ông
57
Chương 57: 57: Tôi Không Ngại Diễn Vai Phản Diện Với Cô Đâu
58
Chương 58: 58: Trương Thể Loan Diễn Xuất
59
Chương 59: 59: Lạc Hạ Tâm
60
Chương 60: 60: Vậy Các Người Đưa Cô Ấy Ra Boong Du Thuyền Để Làm Gì
61
Chương 61: 61: Tôi Biết Ai Là Tên Trộm
62
Chương 62: 62: Để Tôi Làm Một Chuyện Trước Đã
63
Chương 63: 63: Tôi Không Phải Thánh Mẫu Nên Sẽ Không Bỏ Qua Cho Người Muốn Giết Tôi Đâu
64
Chương 64: 64: Trước Kia Quang Minh Chính Đại Bây Giờ Thập Thò Lén Lút
65
Chương 65: 65: Hay Là Chúng Ta Tái Hôn Nhé
66
Chương 66: 66: Em Nói Tôi Biết Yêu Là Gì Được Không
67
Chương 67: 67: Anh Có Biết Tôi Cực Kỳ Ghét Anh Không
68
Chương 68: 68: Tôi Còn Phải Chăm Sóc Cho Yên Yên
69
Chương 69: 69: Trương Thể Loan Tính Toán
70
Chương 70: 70: Trương Thể Loan Sẽ Không Chịu Thiệt Xin Lỗi Như Vậy Đâu
71
Chương 71: 71: Tôi Có Thể Đến Bữa Tiệc Xin Lỗi Không
72
Chương 72: 72: Anh Đã Nhìn Rõ Bạn Gái Của Anh Chưa
73
Chương 73: 73: Phàm Phu Tục Tử Sao Sánh Được Với Hoa Tiên
74
Chương 74: 74: Cô Tốt Bụng Vậy Sao
75
Chương 75: 75: Trò Mèo
76
Chương 76: 76: Mắt Thần
77
Chương 77: 77: Vì Tôi Ganh Tị Với Cô
78
Chương 78: 78: Âm Mưu Của Trương Thể Loan Bắt Đầu
79
Chương 79: 79: Đừng Trách Tôi Không Nghĩ Đến Tình Chị Em
80
Chương 80: 80: Tôi Sẽ Chứng Minh Tôi Xứng Đáng Với Ngọc Yên
81
Chương 81: Chương 81
82
Chương 82: 82: Chị Đang Làm Cái Quái Gì Vậy
83
Chương 83: 83: Kiêu Chị Là Nạn Nhân Mà
84
Chương 84: 84: Trương Thể Loan Lại Bị Vả Mặt
85
Chương 85: 85: Kết Thúc Để Bắt Đầu
86
Chương 86: 86: Tôi Ghen Với Lôi Kiêu Và Anh Trai Của Em
87
Chương 87: 87: Món Mì Ngon Nhất
88
Chương 88: 88: Bí Mật Của Lâm Đình Vũ
89
Chương 89: 89: Sóng Gió
90
Chương 90: 90: Hoắc Viên Và Hoắc Kiêu
91
Chương 91: 91: Thì Ra Cảm Giác Bị Từ Chối Lại Đau Như Vậy
92
Chương 92: 92: Chạm Mặt
93
Chương 93-94
94
Chương 95: 95: Tâm Trạng Không Tốt Của Lâm Ngọc Yên