Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ

Dĩ nhiên Thất Diệp gần như dỏng lỗ tai lên nghe, Lan Y nhẹ giọng cười : “Ngày đó, Tư Chiến thượng thần đuổi tới Vô Hận Thiên, đã từng chỉ
trích thẳng mặt Ngọc Đế coi sinh mạng như cỏ rác, vì ngài nắm giữ binh
quyền đã lâu, bình thường ngài vốn có bộ dáng nghiêm túc, nên lúc trở
nên nghiêm khắc như thế, vô cùng dọa người, các thượng tiên năm ấy may
mắn sống sót trở về đều nói tình hình lúc đó giống như cha ruột dạy dỗ
con trai! Về sau, đợi sau khi ngài ấy chiến thằng Phong Ma, bản thân
cũng tổn hao nhiều linh lực, Tiên giới lấy danh nghĩa thiết đãi công
thần, mời ngài dự tiệc, sau đó âm mưu mai phục giết chết ngài ấy.”

Thất Diệp chậc một tiếng “Lại là một cái công cao chấn chủ (1).”

(1)“Công cao chấn chủ”: Điển tích của Hàn Tín giúp Hán Lưu Ban
bình định giang sơn, thống nhất Trung Nguyên, xây dựng nhà Hán. Sau này, triều đình kết tội ông đồng mưu với phản thần Trần Hy làm nội gián, nhưng thực ra đây chỉ là sự vu cáo. Hàn Tín không có tội mà đây là do
Lưu Bang, Lã Hậu bày đặt vu hãm Hàn Tín do tài năng, công lao của ông
quá lớn.)

Lan Y vẫn chưa nói hết “Lúc ấy, ngài ấy thương tích đầy mình, phản
kháng lại, mọi người ở bảo điện Lăng Tiêu đều bị đánh ngã. Vì thế, Tiên
giới bắt lấy thị thiếp của ngài ấy, lợi dụng điểm yếu này mà uy hiếp
ngài ấy. Về sau, Thiên giới đồng ý thả Tiểu Yêu kia ra.”

Nghe thế, Thất Diệp bắt đầu hỏi “Sau đó?”

Lan Y thở dài “Sau đó, ngài ấy nhảy xuống Tru Tiên đài. Tru Tiên đài
vốn là nơi tiêu diệt thần tiên, nhảy xuống lập tức biến thành tro bụi.
Nhưng những người ở Thiên Giới quá sợ ngài ấy, mang thị thiếp của ngài
ấy đi luân hồi, có một lần Nhị Lang thần lỡ miệng nói là hình như Tiên
giới còn phái người theo dõi cô gái kia, chắc là sợ Tư Chiến thượng thần trở về tìm cô ấy.”

“Cũng là một người có tình có nghĩa.” Thất Diệp cảm thán, trà đã
chín, cô mò mẫm đẩy ngã cốc, Lan Y chạy nhanh qua giúp cô, Tâm Ma lúc
này mới lên tiếng “Cô biết được việc này từ đâu?”

Lan Y không quá để ý tới anh ta, giọng nói không tốt, đáp một câu “Tình sử đẹp của các vị thần.”

Tâm Ma nhíu mày “Sách cấm của Thiên Giới nha!”

Lan Y tức giận đáp “Thì sao, ít nhất nó còn đáng tin hơn mấy chính sử kia!”

Về sau, có một thời gian dài Thất Diệp không gặp Thanh Dương T. Quan
hệ của cô và mấy giới kia có chút lạnh nhạt. Bích Lạc Hải này cũng hiếm
khi có khách, vì thế cô chuyên tâm luyện công, đun nước pha trà, bày cờ, cuộc sống tuy nhàm chán, nhưng cuối cùng cũng trôi qua.

Dân gian thường truyền đến tin tức của Thanh Dương Tử, thỉnh thoảng
là Diệt Tự Cảnh thu nạp yêu nghiệt, hoặc là có người ở đâu đó tìm anh ta đấu pháp. Thất Diệp rất khó hiểu là bản thân không hỏi thăm mấy tin
tức này, sao lại nghe được. Cho nên thời điểm Lan Y nói tới, cô không
cho cô ấy nói tiếp.

Nhưng có mấy tin tức tình cảm bất chính kia thì không thể không nói.

Tiểu phiên ngoại Tin tức tình cảm bất chính của Đạo Chủ

Đạo trưởng Thanh Dương Tử của chúng ta tuy bôn ba nhiều năm, bốn biển là nhà, nhưng quả thật là bề ngoài của anh ta không tồi chút nào, đúng
không? Tục ngữ nói “Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ (2)”. Lần này, đạo trưởng của chúng ta gần đây thật đúng là bị người khác nhớ thương.

(2): Câu thành ngữ này được giải nghĩa như sau. Nếu như là có kẻ
cắp, bạn có thể ngăn chặn lại được. Nhưng nếu như có kẻ suy nghĩ muốn
trộm gì trong nhà bạn, thì hắn sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để trộm vậy đó về. Như thế sẽ gây cho tinh thần bạn hoảng loạn, tạo nên áp lực tâm lý.

Nói tới chuyện này, thật là vô cùng dung tục, quả thật là quá cẩu
huyết. Nếu là một người hay da mặt mỏng thì sẽ không viết được cặn kẽ.
Khụ, đương nhiên, dù sao mọi người đều biết Quân Hoa tôi da mặt dày ba
thước, cho nên tôi quyết định vẫn nên viết chi tiết ra.

Trong nhân gian, các lão Hoàng đế đều không xen vào chuyện giang hồ,
đúng không? Mà trong chốn giang hồ này có một môn phái nổi tiếng, gọi là Ngọc Nữ môn. Thật ra các vị nghe tên này thì cũng biết Ngọc Nữ môn là
chỗ nào rồi. Danh tiếng của nó dễ dàng được nhiều người biết tới. Khụ,
nếu có một ngày mình thành lập môn phái ở cái chốn giang hồ thô kệch
này, mà từ trên xuống dưới trong môn phái của mình đều là mỹ nhân cao
cấp, mình không muốn nổi tiếng cũng là rất khó.

Tin tức tình cảm của đạo chủ chúng ta rơi vào chưởng môn của Ngọc Nữ môn, Nhu Nhiên.

Nói tới ngày đó, thật là trong phúc gặp họa, Đạo trưởng Thanh Dương
Tử của chúng ta đi đường đã lâu, nên nằm ở trên cây nghỉ chân trong chốc lát, nghe thấy tiếng nước chảy trong rừng. Thính lực của anh ta đương
nhiên không thể nghi ngờ, cộng thêm thói quen thích chõ mũi vào chuyện
người khác của vị bề trên này, vì thế lập tức leo xuống đi vào.

Sau đó xuất hiện một nhóm người, một màn cẩu huyết hiện ra!

Khụ, chưởng môn của Ngọc Nữ môn đang tắm. Dĩ nhiên cô ta có phái
thuộc hạ canh chừng gần đó, nhưng những tên nhỏ nhặt ấy sao phát giác
được thân thủ của Thanh Dương Tử? Vì vậy, đợi tới khi anh ta nhận ra phi lễ chớ nhìn, thì đã coi hết một nửa của chưởng môn nhà người ta.

Thật ra, coi hết cũng không sao, cùng lắm thì mình lén lút chuồn êm.
Nhưng đau khổ ở chỗ là sau khi nhìn thấy, đạo trưởng của chúng ta hoàn
toàn không hề chuẩn bị tâm lý, lập tức bước lùi một bước dài, đạp bao
nhiêu cành cây khô. Vì thế làm cho người ta phát hiện có kẻ dâm tặc …

Mấy cô gái mỹ miều canh giữ bên cạnh hoảng sợ, nơi này vậy mà lại có
một tên yêu đạo lần mò vào nhìn lén chưởng môn nhà mình tắm rửa!!!
Chuyện này còn gì để nói nữa! Vài người rút kiếm ra ngay tại chỗ, tiến
lên muốn giết người diệt khẩu.

Đạo chủ đại nhân đành ngậm bồ hòn làm ngọt, anh ta cũng không dám nói ra thân phận của mình, sợ lỡ truyền ra tin Đạo chủ Diệt Tự Cảnh nhìn
lén chưởng môn Ngọc Nữ môn tắm rửa trong rừng. = =

Tên tuổi một đời của anh ta, toàn bộ sẽ trở thành tên dâm tặc bậy bạ.

Dù sao cũng phải nói, đầu óc của đạo chủ Thanh Dương Tử vẫn rất linh
hoạt, vừa nghĩ đã biết phải nhanh chân chạy trốn. Sự thật chứng minh kế
sách này là vô cùng sáng suốt, bất kể là trong trường hợp nào, giảng
giải đạo lý với phụ nữ luôn là một chuyện rất phiền phức. Huống chi lại
nhiều phụ nữ như vậy. = =

Nhưng anh ta lại chạy sai hướng… Lúc ấy chỉ là không muốn ra tay đánh nhau với mấy cô hầu này, vì thế nhắm thằng vào bên kia sông nhỏ, khụ,
cũng là chạy tới hướng mà chưởng môn đang tắm rửa, vừa đúng lúc gặp vị
bề trên kia đang ba chân bốn cẳng đi tìm quần áo. = =

Như thế rất tốt, lúc nãy còn một nửa chưa nhìn thấy, bây giờ được
nhìn rồi. Mà còn được nhìn cận cảnh, đường nét mềm mại, làn da trắng
hồng cũng được khuếch đại hơn khi nãy mấy trăm lần.

Vì thế có vài tiếng quát liên tiếp “Yêu nghiệt, xem kiếm của ta đây!”

Người đẹp tức sùi bọt mép…. Yêu nghiệt ân hận vô cùng.

Chưởng môn Ngọc Nữ môn thấy anh ta chạy tới, vừa thẹn vừa tức, giữa
lúc hoảng sợ cũng bất chấp bộ dáng quần áo không chỉnh tề, giơ kiếm định chặn đường lui của anh ta! Đạo trưởng Thanh Dương Tử bị vây trước sau,
anh ta vốn không định ra tay, chỉ phòng thủ mà thôi. Nhưng Nhu Nhiên có
thể làm chưởng môn, dĩ nhiên thân thủ không kém, lập tức vây anh ta giữa Ngọc Nữ kiếm.

Đợi đến khi vây xong nhìn lại, phát hiện bản thân chỉ mặc áo, ngay cả đùi cũng không che, nghĩ tới chuyện vừa rồi tranh đấu để lộ cảnh xuân,
nổi giận giơ kiếm định lấy tính mạng yêu nghiệt.

Yêu nghiệt vừa thấy tình thế không ổn, đối phương quá đông, vì thế
lấy phất trần ra, phẩy nhẹ một cái, dễ dàng hóa giải chiêu kiếm liên
tiếp của Ngọc Nữ Chưởng môn như trở bàn tay. Nhu Nhiên sửng sốt, bắt đầu ra tay, nhất thời đao kiếm nổi lên bốn phía, cũng không thấy Thanh
Dương Tử có động tác gì, phất trần giống như có linh tính, nhanh như sao sa, rất nhanh đã phá được trung tâm trận. Anh ra tay trôi chảy như nước chảy mây bay, làm cho Ngọc nữ chưởng môn nhìn thấy sửng sốt, biết điều
một chút, lần này xem ra coi bộ trăm năm tu hành của mình cũng sẽ mất
hết rồi.

Đạo chủ Thanh Dương Tử vừa thấy, thôi rồi, đi cũng không xong. Vì thế nghiêng mặt, chỉnh lại gương mặt nghiêm túc, bộ mặt kiêu ngạo, nghiễm
nhiên liền có phong cách của đạo chủ Diệt Tự Cảnh “Bần đạo đường đột,
mong rằng Nhu Nhiên chưởng môn đi trước chỉnh trang, Thanh Dương Tử chấp nhận nghe theo xử lý của chưởng môn.”

Theo như hành vi của anh ta mà thấy, thật là một câu nói khách khí.
Không nghĩ tới người đối diện sau khi nghe được đạo hiệu của anh ta,
liền ngẩng ra, lại đưa mắt cẩn thận đánh gia anh ta một chặp, trên mặt
xuất hiện từng rặng mây đỏ… nhìn kẻ xem trộm vô cùng vừa lòng.

Chapter
1 Chương 1: Tiết tử
2 Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3 Chương 3: Quyến rũ
4 Chương 4: Dụ dỗ
5 Chương 5: Dạy dỗ
6 Chương 6: Dạy dỗ (2)
7 Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8 Chương 8: Đấu pháp
9 Chương 9: Mộc phi huyền
10 Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11 Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12 Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13 Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14 Chương 14: Yêu hận tình thù
15 Chương 15: Luyện yêu thành đan
16 Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17 Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18 Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19 Chương 19: Không nên hận, nên quên
20 Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21 Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22 Chương 22: Không muốn rửa mặt
23 Chương 23: Người chơi cờ dở
24 Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25 Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26 Chương 26: Yêu
27 Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28 Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29 Chương 29: Âm thầm giao dịch
30 Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31 Chương 31: Rất im lặng
32 Chương 32: Giảo khôi
33 Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34 Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35 Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36 Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37 Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38 Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39 Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40 Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41 Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42 Chương 42: Bbq tiền giới
43 Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44 Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45 Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46 Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47 Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48 Chương 48: Bán mình xin cơm
49 Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50 Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51 Chương 51: Mộng đẹp
52 Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53 Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54 Chương 54: Nước mắt của rắn
55 Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56 Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57 Chương 57: Thú yêu đương
58 Chương 58: Ước định
59 Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60 Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61 Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62 Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63 Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64 Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65 Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66 Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67 Chương 67: Mở đầu
68 Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69 Chương 69: Ma hậu
70 Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71 Chương 71: Vô hận thiên
72 Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73 Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74 Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75 Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76 Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77 Chương 77: Ý tưởng tồi
78 Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79 Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80 Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81 Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82 Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83 Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84 Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85 Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86 Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87 Chương 87: Cứ yêu đi
88 Chương 88: Chương kết
89 Chương 89: Ngoại truyện
90 Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!
Chapter

Updated 90 Episodes

1
Chương 1: Tiết tử
2
Chương 2: Tà đạo ôi tà đạo!
3
Chương 3: Quyến rũ
4
Chương 4: Dụ dỗ
5
Chương 5: Dạy dỗ
6
Chương 6: Dạy dỗ (2)
7
Chương 7: Ác mộng bắt đầu
8
Chương 8: Đấu pháp
9
Chương 9: Mộc phi huyền
10
Chương 10: Xiên cọc đem ra ngoài chôn ngay, chôn ngay, chôn ngay
11
Chương 11: Ta với cô ấy . . . . .
12
Chương 12: Ta là của người đàn ông đầu tiên của ngươi
13
Chương 13: Tông chủ bắt học thuộc lòng, tôi không thuộc
14
Chương 14: Yêu hận tình thù
15
Chương 15: Luyện yêu thành đan
16
Chương 16: Làm sao để giết nó? Là một vấn đề…
17
Chương 17: Yêu nghiệt trong đạo quán
18
Chương 18: Tôi không giết đại sư huynh
19
Chương 19: Không nên hận, nên quên
20
Chương 20: Thịnh yến kinh hồn
21
Chương 21: Tôi không muốn bị gọi là Tiểu Hắc
22
Chương 22: Không muốn rửa mặt
23
Chương 23: Người chơi cờ dở
24
Chương 24: Phiên ngoại nhỏ: Câu chuyện trắc trở của Hắc Phi
25
Chương 25: Nữ nhân của Yêu Vương
26
Chương 26: Yêu
27
Chương 27: Khuôn mặt của Yêu vương
28
Chương 28: Tên xấu dễ nuôi
29
Chương 29: Âm thầm giao dịch
30
Chương 30: Sự tích về Chu U vương
31
Chương 31: Rất im lặng
32
Chương 32: Giảo khôi
33
Chương 33: Cấm địa trong cung Yêu Vương
34
Chương 34: Ta là thích khách, ta là lạt khách
35
Chương 35: Đại trượng phu đã ra tay là không hối hận
36
Chương 36: Ta vốn không chê thế nhân, nhưng thế nhân lại không nhận ta
37
Chương 37: Nếu có mắt mà không tròng, vậy để mắt có lợi ích gì?
38
Chương 38: Thanh Dương Tử xin thuốc 1
39
Chương 39: Thanh Dương Tử xin thuốc 2
40
Chương 40: Thượng tiên Bích Lạc
41
Chương 41: Nhật xuyên cương phản
42
Chương 42: Bbq tiền giới
43
Chương 43: Ánh trăng thuần khiết nhất
44
Chương 44: Xà quân bị trêu ghẹo
45
Chương 45: Mộ lệ vô quyết
46
Chương 46: Đạo chủ “trong sáng”
47
Chương 47: Tin tình cảm bất chính của đạo chủ
48
Chương 48: Bán mình xin cơm
49
Chương 49: Số đào hoa hay kiếp đào hoa?
50
Chương 50: Không phải giận lây chúng ta, mà là giận lây cậu!
51
Chương 51: Mộng đẹp
52
Chương 52: Năm trăm năm đầu tiên
53
Chương 53: Các bạn hữu lại hiểu biết thêm về bần đạo một chút
54
Chương 54: Nước mắt của rắn
55
Chương 55: Thanh Dương Tử, cứu tôi đi
56
Chương 56: Chịu khổ đùa giỡn Tâm Ma
57
Chương 57: Thú yêu đương
58
Chương 58: Ước định
59
Chương 59: Nhân gian có nơi nào là đào nguyên
60
Chương 60: Thi thể nữ bị trộm
61
Chương 61: Giận dữ vì lam nhan (1)
62
Chương 62: Giận dữ vì lam nhan (2)
63
Chương 63: Giận dữ vì lam nhan (3)
64
Chương 64: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (1)
65
Chương 65: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm(2)
66
Chương 66: Phù hoa đều tan mất, giữa giấc mộng ngàn năm (3)
67
Chương 67: Mở đầu
68
Chương 68: Người thứ ba trong năm trăm năm (bắt trùng)
69
Chương 69: Ma hậu
70
Chương 70: Đám cưới của Ma Tôn
71
Chương 71: Vô hận thiên
72
Chương 72: Nữ đế của Ma tộc
73
Chương 73: Còn vương ý nghĩ cũ, thương lấy người trước mắt
74
Chương 74: Người yêu nửa tháng (thượng)
75
Chương 75: Người yêu nửa tháng (trung)
76
Chương 76: Người yêu nửa tháng (hạ)
77
Chương 77: Ý tưởng tồi
78
Chương 78: Kẻ thắng làm tiên, kẻ bại làm ma
79
Chương 79: Tương tư gang tấc, hồn mộng thiên nhai
80
Chương 80: Tiền truyện: ANH HÙNG CHẾT TRẺ 1
81
Chương 81: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 2
82
Chương 82: Anh hùng chết trẻ 3
83
Chương 83: Anh hùng chết trẻ 4
84
Chương 84: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 5
85
Chương 85: Tiền truyện: anh hùng chết trẻ 6
86
Chương 86: Cấm chó và Thanh Dương Tử bước vào
87
Chương 87: Cứ yêu đi
88
Chương 88: Chương kết
89
Chương 89: Ngoại truyện
90
Chương 90: Phiên ngoại 2: Cần hài hòa! Cần tình yêu!