Chương 46: Tươi Đẹp

Bạch Phàm ngẩn người rồi ngước lên nhìn Công Nghi Tuấn, lập tức nhướng mi mỉm cười, “Không làm nữa? Nơi này của tôi cũng không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cậu đừng quên chúng ta đã ký hợp đồng lao động.”

Sắc mặt của Công Nghi Tuấn trở nên cứng đờ, lập tức sửa lời, “Lần này là do Công ty điều động nhân sự, tôi sẽ bị chuyển qua chỗ khác, sẽ có người khác nhanh chóng đến đây tiếp nhận vị trí của tôi.”

Bạch Phàm không nhanh không chậm mà thổi lá trà trong tách, “Điều đến chỗ nào? Tôi rất trọng tình trọng nghĩa, dùng quen người thì sẽ không muốn thay đổi, số điện thoại của tổng giám đốc công ty cậu là bao nhiêu, để tôi bảo tiểu Vương đi gọi, tôi tin là bọn họ sẽ không từ chối yêu cầu của thân chủ, cậu cứ yên tâm ở tại chỗ này đi.”

Công Nghi Tuấn trố mắt nhìn Bạch Phàm đang thản nhiên gõ ngón tay lên điện thoại, hắn trở nên nóng nảy, thốt ra một câu không hề có suy nghĩ, “Đừng gọi, là do tôi tự mình yêu cầu.”

Bạch Phàm dừng tay một chút, sau khi trầm mặc một lúc lâu thì mới đem tách trà đặt lên bàn, một âm thanh không lớn đột ngột vang lên lại làm cho Công Nghi Tuấn giật mình, trực giác bắt đầu cảm thấy bất an.

Thật lâu sau Công Nghi Tuấn mới nghe thấy giọng nam quen thuộc dễ nghe kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​11​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-46​/​” o “Powered by Text-Enhance​), “Tiểu Tuấn, tôi tự nhận không đối xử tệ với cậu, cậu đi vội vã như vậy là vì cảm thấy tôi bạc đãi cậu ở chỗ nào hay sao?”

Công Nghi Tuấn hé miệng, định cắt ngang lời nói buồn nôn của Bạch Phàm, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì hắn mới phát hiện chuyện làm cho hắn canh cánh trong lòng thật sự không tính là bạc đãi, nấu cơm là việc nội trợ, tuy rằng hơi quá mức một chút nhưng vệ sĩ trong công ty của bọn họ cũng không phải chưa từng giúp thân chủ làm những chuyện này, hơn nữa thù lao cao như vậy, đừng nói là làm nội trợ, cho dù là muốn lên giường thì chắc là một ít vệ sĩ cũng sẽ không từ chối.

Bạch Phàm thấy Công Nghi Tuấn á khẩu không thể trả lời được, bộ dáng nói không nên lời, ánh mắt của Bạch Phàm liền nhẹ nhõm một chút, thằng nhóc này coi như có một chút lương tâm, hắn lại bưng tách trà lên rồi uống một ngụm, “Cậu vẫn kiên trì muốn rời khỏi hay sao?” fynnz.wordpress.com

Nghe thấy vấn đề như thế, vẻ mặt của Công Nghi Tuấn lập tức trở nên kiên định, cho dù Bạch Phàm không bạc đãi hắn nhưng làm một cậu ấm so với làm một người hầu thì hắn vẫn biết cái nào nên lấy cái nào nên bỏ, hắn gật đầu, “Tôi vẫn kiên trì.”

Bạch Phàm lại nhìn hắn một lúc lâu, sau đó hơi thở dài, “Được rồi, cậu đã kiên trì, như vậy sau khi bàn giao công việc cho người khác thì cậu cứ rời đi.”

Công Nghi Tuấn đã trưng ra bộ mặt xem thường cái chết, hạ quyết tâm cho dù phải đền một số tiền lớn vì vi phạm hợp đồng thì vẫn phải bỏ của chạy lấy người, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Bạch Phàm lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Nhìn thấy ánh mắt không dám tin của Công Nghi Tuấn, Bạch Phàm như cười như không, “Sao, luyến tiếc không muốn đi à?”

Công Nghi Tuấn lập tức phủ nhận, “Không phải không phải.”

Bạch Phàm buông tách trà xuống rồi đứng dậy, sau đó lướt mắt nhìn Công Nghi Tuấn, “Chuyện này cứ quyết định như vậy, trước khi đi thì cậu quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc một lần, sau đó nhớ cho Tướng Quân ăn no dùm tôi.” Tướng Quân là con chó săn mà Bạch Phàm nuôi để giữ cửa ở trước sân.

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Bạch Phàm làm cho Công Nghi Tuấn vốn đang thả lỏng lại lập tức cứng đờ, hắn, hắn có nghe lầm hay không? Quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc một lần? Nguyên căn biệt thự này có bao nhiêu phòng? Hơn ba mươi phòng đó!!!!

Bạch Phàm nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Công Nghi Tuấn, hắn cảm thấy rất thoải mái mà tiến lên vỗ vai đối phương, “Dễ dàng thả cậu đi như vậy, cho nên trước khi đi cũng phải làm một chút chuyện cho tôi chứ.”

Công Nghi Tuấn lập tức nghiến răng nghiến lợi, uổng công hắn mới vừa rồi còn cảm thấy Bạch Phàm là người tốt, cái tên gian thương này, cái tên khốn nạn này, còn xảo quyệt hơn cả anh hai của hắn.

Ngày hôm sau, khi một vệ sĩ trầm ổn được phái đến để thay thế vị trí của Công Nghi Tuấn vừa gõ cửa thì suýt tý nữa đã nhận không ra Công Nghi Tuấn, người đang đeo tạp dề, trong tay cầm giẻ lau, đầu đầy mồ hôi, mặt mày ỉu xìu…. người này thật sự là ông chủ vừa trẻ tuổi vừa có bản lĩnh siêu việt của bọn họ đây sao?

Công Nghi Tuấn nhìn thấy người ngoài cửa, trong mắt lập tức hiện lên một loại ánh sáng có tên là nhìn thấy cứu tinh, làm cho tiểu Trần vốn trầm ổn cũng phải lui ra sau theo bản năng, trong lòng vô duyên vô cớ cảm thấy bất an.

Công Nghi Tuấn nhiệt tình kéo người vệ sĩ có tên là tiểu Trần vào trong phòng, trước tiên cởi ra tạp dề của mình rồi đeo vào cho đối phương, sau đó đem giẻ lau nhét vào tay của tiểu Trần, lại đem tiểu Trần còn đang ngơ ngác kéo vào phòng bếp di chuyển một vòng, sau khi bàn giao đủ loại công tác thì thúc giục tiểu Trần đến ra mắt thân chủ tương lai, sau khi Bạch Phàm gật đầu với hắn một cái thì hắn lập tức ba chân bốn cẳng vắt giò chạy về phòng của mình rồi kéo hành lý chạy mất tăm.

Vốn tự nhận có kinh nghiệm dày dặn, sau khi Tiểu Trần nhìn thấy hành vi của ông chủ thì hắn cũng trở nên khẩn trương, hắn như đang lâm vào nguy hiểm, lo lắng nhìn người đàn ông mặc áo trắng ở đằng kia, câu nệ kêu một tiếng, “Xin chào Bạch tổng.”

Bạch Phàm quan sát vệ sĩ mới đến của mình, to lớn vạm vỡ, tính tình trầm ổn, không tệ, thoạt nhìn có vẻ đáng tin cậy.

Bạch Phàm chỉ đơn giản hỏi người vệ sĩ này vài vấn đề, sau đó để cho đối phương tiến vào căn phòng mà trước kia Công Nghi Tuấn đã ở, thuận tiện quen thuộc với phòng ốc trong nhà, cộng thêm quen thuộc với con chó săn liên tục sủa không ngớt kể từ khi tiểu Trần vừa bước vào.

Giải quyết xong một đống công việc tạp nhạp, Bạch Phàm xoa xoa cái trán, thấy thời gian không còn sớm, hắn liền quay lại phòng của mình để tắm rửa rồi chuẩn bị lên giường, hắn cũng không cam lòng để cho một Công Nghi Tuấn dễ dàng chạy thoát như vậy, thật vất vả mới dùng quen một người, nói đổi liền đổi, đương nhiên không thoải mái, nhưng nếu thằng nhóc kia không muốn ở đây, cho dù có gượng ép ở lại thì cũng vô dụng, không bằng sớm bồi dưỡng một kẻ khác ngoan ngoãn biết thỏa mãn chủ vẫn hay hơn, hôm nay để cho Công Nghi Tuấn quét dọn sạch sẽ tất cả phòng ốc cũng xem như là đã báo thù.

Bạch Phàm nằm trên giường an tâm đi vào giấc ngủ, bên kia Công Nghi Tuấn vô cùng lo lắng chạy ra sân bay để đuổi cho kịp chuyến bay đêm nay, bay khỏi địa giới thành phố nơi này, bộ dáng vội vã giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo.

……

“Ân Duệ, vì sao hôm nay lại có canh tẩm bổ, ta không muốn uống.”

“Trời lạnh, uống canh ấm thân.”

Bạch Phàm sầm mặt nhìn nội dung trong thư, nhưng hắn đã có vết xe đổ, kiên quyết không cho mình uống quá nhiều canh làm cho thân thể phát hỏa, “Ân Duệ ngoan, ta không lạnh, thật sự đó.”

Ngày hôm sau Ân Duệ tỉnh lại, phát hiện chén canh trên bàn vẫn còn nguyên mà cũng đã lạnh ngắt, trong mắt của hắn hiện lên một chút cảm xúc tên là thất vọng, nhưng hắn biết rõ cách gì đã dùng qua thì rất khó áp dụng trở lại, tuy rằng lần đầu tiên quả thật là vô ý, mà nếu hắn vẫn cứ kiên trì thì không chừng sẽ bị Phàm nhận ra điều gì đó, vì vậy Ân Duệ chỉ có thể buông tha cho ý niệm này.

Ngón tay chậm rãi lướt qua mấy bộ bạch y mà hôm nay được đem đến, Ân Duệ cẩn thận cảm nhận xúc giác trên đầu ngón tay, từ từ chọn lựa, sau một lúc lâu, Ân Duệ cầm lấy một bộ bạch y trong đó, nhưng nhìn bạch y trong tay, Ân Duệ lại lung lay tinh thần, không biết có phải ban ngày nghĩ nhiều mà ban đêm nằm mộng hay không, kể từ ngày đó giấc mơ của hắn luôn lung tung, trong đó có một cảnh mà hắn nhớ rõ nhất, khi ấy hắn đẩy cửa vào thì nhìn thấy rèm che đã được buông xuống, bên trong thấp thoáng có một chút động tĩnh, dưới đất vứt lung tung bộ bạch y quen mắt, bộ bạch y kia là do hắn tự mình chọn lựa, nhịp tim của hắn càng lúc đập càng nhanh, giống như từng hồi trống vang lên thình thịch, theo bản năng mà nhấc chân nhẹ nhàng đến gần, vừa vén lên rèm che thì một cảnh xuân tươi đẹp đập ngay vào mắt….

Tình cảnh đó, cho dù hiện tại nhớ đến vẫn làm cho cổ họng của hắn trở nên căng thẳng

Chapter
1 Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2 Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3 Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4 Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5 Chương 5: Thẳng Thắng
6 Chương 6: Lại Độc Thân
7 Chương 7: Không Phải Của Ta
8 Chương 8: Nhập Chủ
9 Chương 9: Trốn Đi
10 Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11 Chương 11: Cược Thạch
12 Chương 12: Đánh Cược
13 Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14 Chương 14: Thay Đổi
15 Chương 15: Tích Cóp
16 Chương 16: Mười Năm
17 Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18 Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19 Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20 Chương 20: Gặp Lại La Suất
21 Chương 21: Bạn Học Cũ
22 Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23 Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24 Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25 Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26 Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27 Chương 27: Thay Đổi
28 Chương 28: Một Vò Rượu
29 Chương 29: Gặp Trộm
30 Chương 30: Tỉnh Lại
31 Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32 Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33 Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34 Chương 34: Hậu Quả
35 Chương 35: Binh Thư
36 Chương 36: Vệ Sĩ
37 Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38 Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39 Chương 39: Xuất Viện
40 Chương 40: Nơi Bế Quan
41 Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42 Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43 Chương 43: Ước Định
44 Chương 44: Mất Ngủ
45 Chương 45: Đã Tìm Thấy
46 Chương 46: Tươi Đẹp
47 Chương 47: Mộng
48 Chương 48: Con Giun
49 Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50 Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51 Chương 51: Gặp Thì Gặp
52 Chương 52: Cháy
53 Chương 53: Không Rõ
54 Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55 Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56 Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57 Chương 57: Lửa Giận
58 Chương 58: Giấu Diếm
59 Chương 59: Nhìn Thấy
60 Chương 60: Chân Tướng
61 Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62 Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63 Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64 Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65 Chương 65: Điều Khó Nói
66 Chương 66
67 Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68 Chương 68: Mù Lòa
69 Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70 Chương 70: Thang Mây
71 Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72 Chương 72: Kéo Về Đây
73 Chương 73: Kéo Co
74 Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75 Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76 Chương 76: Phục Vụ
77 Chương 77: Cẩu Nam Nam
78 Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79 Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80 Chương 80: Dạy Dỗ
81 Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82 Chương 82: Giấu Diếm
83 Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84 Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85 Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86 Chương 86: Ra Tay
87 Chương 87: Bản Tính
88 Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89 Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90 Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91 Chương 91: Kết Thúc
92 Chương 92: Phiên Ngoại
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Khởi Đầu Của Tất Cả
2
Chương 2: Giáo Chủ Phu Nhân
3
Chương 3: Một Thân Hai Hồn
4
Chương 4: Cây Bồ Công Anh
5
Chương 5: Thẳng Thắng
6
Chương 6: Lại Độc Thân
7
Chương 7: Không Phải Của Ta
8
Chương 8: Nhập Chủ
9
Chương 9: Trốn Đi
10
Chương 10: Tự Chế Nước Dược
11
Chương 11: Cược Thạch
12
Chương 12: Đánh Cược
13
Chương 13: Diễn Đàn Võ Cổ Điễn
14
Chương 14: Thay Đổi
15
Chương 15: Tích Cóp
16
Chương 16: Mười Năm
17
Chương 17: Cái Gọi Là Cao Nhân
18
Chương 18: Lòng Dạ Hẹp Hòi
19
Chương 19: Cái Gọi Là Thân Cận
20
Chương 20: Gặp Lại La Suất
21
Chương 21: Bạn Học Cũ
22
Chương 22: Không Thể Đắc Tội
23
Chương 23: Bức Chân Dung Không Có Mặt
24
Chương 24: Ta Muốn Ôm Ngươi Một Cái
25
Chương 25: Mười Năm Thư Từ
26
Chương 26: Tặng Cho Ta Có Được Hay Không
27
Chương 27: Thay Đổi
28
Chương 28: Một Vò Rượu
29
Chương 29: Gặp Trộm
30
Chương 30: Tỉnh Lại
31
Chương 31: Trở Lại Quỹ Đạo
32
Chương 32: Cái Gọi Là Áp Lực
33
Chương 33: Rượu Của Cao Nhân
34
Chương 34: Hậu Quả
35
Chương 35: Binh Thư
36
Chương 36: Vệ Sĩ
37
Chương 37: Không Nên An Tâm Nhất Chính Là Ta
38
Chương 38: Uyên Ương Chẩm
39
Chương 39: Xuất Viện
40
Chương 40: Nơi Bế Quan
41
Chương 41: Tiếng Vang Kỳ Quái
42
Chương 42: Bộ Dáng Của Phàm
43
Chương 43: Ước Định
44
Chương 44: Mất Ngủ
45
Chương 45: Đã Tìm Thấy
46
Chương 46: Tươi Đẹp
47
Chương 47: Mộng
48
Chương 48: Con Giun
49
Chương 49: Hỉ Nộ Vô Thường
50
Chương 50: Ra Tay Trượng Nghĩa
51
Chương 51: Gặp Thì Gặp
52
Chương 52: Cháy
53
Chương 53: Không Rõ
54
Chương 54: Hắn Là Ai Vậy
55
Chương 55: Kẻ Tù Tội Trong Mật Thất
56
Chương 56: Đến Cứu Phụ Thân
57
Chương 57: Lửa Giận
58
Chương 58: Giấu Diếm
59
Chương 59: Nhìn Thấy
60
Chương 60: Chân Tướng
61
Chương 61: Cuộn Tranh Trong Mật Thất
62
Chương 62: Dưới Đáy Vực Thẳm
63
Chương 63: Ban Ngày Ban Đêm
64
Chương 64: Thư Từ Bị Ngăn Cản
65
Chương 65: Điều Khó Nói
66
Chương 66
67
Chương 67: Tiếng Nước Chảy
68
Chương 68: Mù Lòa
69
Chương 69: Mục Đích Của Ngươi Là Gì
70
Chương 70: Thang Mây
71
Chương 71: Truy Tìm Dưới Vực
72
Chương 72: Kéo Về Đây
73
Chương 73: Kéo Co
74
Chương 74: Bệnh Viện Ác Đức
75
Chương 75: Vì Sao Anh Lại Ở Đây
76
Chương 76: Phục Vụ
77
Chương 77: Cẩu Nam Nam
78
Chương 78: Cái Gì Gọi Là Mặt Người Dạ Thú
79
Chương 79: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng
80
Chương 80: Dạy Dỗ
81
Chương 81: Bi Ai Của Ảnh Thất
82
Chương 82: Giấu Diếm
83
Chương 83: Nhất Kiến Chung Tình
84
Chương 84: Cùng Nhau Về Nhà Thăm Mẹ
85
Chương 85: Thuận Lợi Tiến Vào
86
Chương 86: Ra Tay
87
Chương 87: Bản Tính
88
Chương 88: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
89
Chương 89: Hắn Trẻ Tuổi Hơn Cậu
90
Chương 90: Đừng Hòng Rời Bỏ Ta
91
Chương 91: Kết Thúc
92
Chương 92: Phiên Ngoại