Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin

Edit: Han.

Đường đến Hán Giang thành cũng không hề dễ đi, mấy ngày liền mưa to không ngừng, đường qua núi bị đá lớn lăn xuống chặn ngang, những người đồng hành cũng nhiều, đợi khi mọi người hợp lực dời đá ngăn, còn chưa đi qua được bao xa lại nghe tin cầu qua sông phía trước bị sập.

"Phu nhân ở trên xe nghỉ ngơi một lát đi, Hành sẽ dẫn người đi trước xem thử." Mặc Hành một thân áo tơi đứng ở bên xe ngựa, nhìn Nhiễm Diên xốc lên màn xe liền cúi đầu.

"Làm phiền ngươi, nơi này đã có Nữ Âm chăm sóc ta, ngươi cứ yên tâm đi đi."

Nếu luận về võ nghệ, Nữ Âm thậm chí còn vượt qua Mặc Hành, cũng làm khó lúc trước Quý Thịnh sẽ an bài người như vậy đến bên nàng.

Mặc Hành vừa đi, Nhiễm Diên liền đánh giá khắp nơi, người Tề quốc ra khỏi thành cùng với đoàn xe Nhiễm Diên lúc này cũng bị vây ở đây, tốp năm tốp ba tụm lại tránh mưa, đồng dạng biểu tình nhìn trời ưu sầu thở dài, khi nàng đang định buông màn xe xuống, phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa.

Không bao lâu sau, một đội ngũ hơn mười người xuất hiện ở phía trước, thân khoác áo tơi, đội mũ che rộng vành nên không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể nhìn ra ngựa của nhóm người này đều là tuấn mã, Nhiễm Diên nhìn nhìn nam nhân cưỡi bạch mã đi đằng trước, người nọ tựa hồ có cảm ứng, bỗng nhiên nhìn về phía nàng, cách nhau không xa, chạm đến đôi mắt của người nọ, trong lòng nàng bỗng nhảy dựng lên liền buông màn xe xuống.

Người này đôi mắt thật là đẹp.

"Phu nhân sao vậy?" Nữ Âm tất nhiên là thấy người kia, khó hiểu dò hỏi Nhiễm Diên: "Phu nhân nhận thức hắn?"

Nhiễm Diên bừng tỉnh lắc đầu: "Không quen biết, phỏng chừng là một đại nhân vật."

Nếu nàng không nhìn lầm, mới vừa rồi bên hông người nọ hẳn là ngọc bội long li, ở thời kỳ này mà có thể đeo ngọc bội như vậy, không phải là người trong công thất thì cũng là quý tộc.

Sau đó không lâu, Nhiễm Diên mới biết được thân phận của người này, bởi vì y, mà cơ nghiệp trăm năm của Tề quốc diệt vong.

Khi đến Hán Giang thành, Nhiễm Diên mới hiểu được quốc gia này nghèo đến mức nào, vốn tưởng rằng chỉ biên thành mới hoang vu, nào ngờ ngay cả trọng thành (thành lớn, quan trọng) cũng là như thế, đừng nói đến Yến quốc, sợ là so với Triệu quốc cũng kém xa.

Khoảng mười ngày sau khi vào thành, vết thương do mũi tên trên cánh tay Nhiễm Diên cũng khỏi hẳn, thời điểm này đang là tết hoa đăng mỗi năm một lần của Hán Giang thành, nghe nói ngay cả người của mấy thành trì lân cận cũng đều tới, là lễ hội lớn khó có được, rời khỏi Yến Cung gần một tháng, Nhiễm Diên đã yên tâm hơn không ít, cũng không vội vã đi đến Lâm Tri, liền rời ngày khởi hành chậm lại.

"Nếu náo nhiệt như vậy thì chúng ta cũng lưu lại chơi một chút."

Chạng vạng, Nhiễm Diên mang theo Nữ Âm ra khỏi khách điếm, hai người cầm theo hoa đăng lẫn ở trong đám đông thưởng thức đủ kiểu đồ vật mới lạ, Nhiễm Diên vốn tưởng thời đại này đồ vật không theo kịp hiện đại, nào ngờ đều không phải như thế, thật ra có rất nhiều đồ đến cả hiện đại cũng chưa từng nghe thấy.

"Thiên a, đây là phượng điểu?!"

Nhiễm Diên kinh ngạc chỉ vào một con chim đang nhẹ nhàng bay lượn ở giữa đám người, lông vũ màu sắc rực rỡ lung linh, cùng với phượng hoàng trong thần thoại không có mấy phần khác biệt, đẹp đẽ đến kinh hồng, ngày xưa chỉ nghe trong dân gian nói qua có phượng điểu, nhưng giống loài trân quý này đâu phải nơi nào cũng tồn tại, thế cho nên Yến quốc không có.

"Phu nhân phu nhân! Nó bay lên ~"

Sau khi gặp được phượng điểu, Nhiễm Diên đối với những thứ thần kỳ cũng ít ngạc nhiên hơn, tỷ như cá voi trắng, chim chóc biết ca hát, mấy loại này Yến cung đều có, khi đi ngang qua một con phố, hoa đăng vây quanh, tiếng người ồn ào náo nhiệt.

"Phu nhân, nơi này thật náo nhiệt nha, chúng ta vào xem thử."

Nhiễm Diên dùng khăn thêu trong tay che khuất nửa bên mặt, túm chặt lấy Nữ Âm, nha đầu này ngày thường thoạt nhìn an tĩnh, kỳ thật náo động lên lại giống hệt như thỏ điên.

"Khụ khụ, nơi này thì thôi, chúng ta mau đi chỗ khác."

Nữ Âm khó hiểu, Nhiễm Diên bất đắc dĩ cười khẽ, dùng cây quạt vỗ vỗ đầu nàng, dưới khăn che mặt nồng đậm ý cười, có chút chế nhạo nói: "Đây là thanh lâu, chúng ta đi vào làm gì, nhanh đi sang nơi khác đi."

"A?!" Nhìn đám nam nhân qua lại bên cạnh, Nữ Âm nháy mắt đỏ mặt, vội theo Nhiễm Diên rời khỏi chỗ nhộn nhịp này.

Thanh lâu ở Tề quốc rất thịnh hành, có điều hơn mười quốc gia, ngõ hẻm hoa liễu (giống phố đèn đỏ) nơi nào chả có, nam nhân toàn thiên hạ chung quy vẫn không trốn được thói trăng hoa.

Rời khỏi đám đông náo nhiệt, Nhiễm Diên cũng không còn hứng thú, dẫn Nữ Âm chuẩn bị quay về khách điếm, lại ngoài ý muốn bị mấy tên lưu manh du côn ngăn cản, nhìn bảy tám nam nhân quần áo xộc xệch không chỉnh tề, Nhiễm Diên còn có chút trố mắt.

Đây là...rốt cuộc gặp được chặn đường trong truyền thuyết?

"Đại ca, chính là nữ nhân này, ngày ấy bọn họ vào thành ta liền nhìn chằm chằm, tuyệt đối có của."

Tên được gọi là đại ca vỗ vỗ đầu vai người nọ, cười dữ tợn nói: "Hảo tiểu tử, làm không tồi, hôm nay bắt lấy hai nữ nhân này, đổi lấy tiền liền chia cho ngươi, đủ để ngươi uống rượu ăn thịt thống khoái."

Mắt thấy Nữ Âm buông xuống đồ vật trong tay, chuẩn bị rút đao ra khỏi tay áo, Nhiễm Diên dùng khăn lụa thêu hoa che khuất mắt, không phải sợ đám ô hợp này, mà là sợ thấy máu.

"Nữ Âm, giáo huấn chúng một chút là được rồi."

Cường long không áp bọn rắn độc, những tên này đã sớm nhìn chằm chằm bọn họ, xem ra Hán Giang thành không thể lưu lại được nữa.

Nhìn mấy người kia hung ác tới gần, còn không đợi Nữ Âm ra tay, liền có kẻ kêu thảm một tiếng, tiếp theo lại vang lên liên tiếp vài thanh âm dồn dập hô to, máu tươi bắn vào không trung rơi xuống bụi đất dưới chân, thổi lên mùi tanh nồng khiến Nhiễm Diên có chút buồn nôn.

Cách phiến lụa mỏng, nàng mơ hồ thấy được một thân ảnh cao lớn đi về phía bên này.

"Các hạ là người phương nào?"

Nữ Âm theo bản năng che chắn phía trước Nhiễm Diên, nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong nhất thời không phân biệt được là địch hay bạn. Người nọ đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo, nhưng đôi môi y khẽ nhếch, tâm tình tựa hồ thực hảo, khi rút trường kiếm ra khỏi mấy thi thể, y có chút chán ghét móc khăn tay ra chà lau vết máu vương trên mặt.

"Đa tạ các hạ cứu giúp, không biết có tiện lưu lại danh hào."

Thanh âm Nhiễm Diên chưa dứt, bàn tay lau kiếm của người nọ chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Diên che sa mặt, đôi mắt dưới mặt nạ mị lên, sau đó y ném khăn thấm máu trong tay, cởi bỏ mặt nạ.

"Tại hạ là Tề quốc Chung thị Tin."

Nhìn mặt hắn, Nhiễm Diên thật lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.....

Chapter
1 Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2 Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3 Chương 3: Trở thành tù binh
4 Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5 Chương 5: Độc dược
6 Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7 Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8 Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9 Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10 Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11 Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12 Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13 Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14 Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15 Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16 Chương 16: Cắm đến tận cùng
17 Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18 Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19 Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20 Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21 Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22 Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23 Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24 Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25 Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26 Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27 Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28 Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29 Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30 Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31 Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32 Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33 Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34 Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35 Chương 35: Đại Vương ghen
36 Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37 Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38 Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39 Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40 Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41 Chương 41: Chim gãy cánh
42 Chương 42: Thành công thoát đi
43 Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44 Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45 Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46 Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47 Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48 Chương 48: Vị hôn thê
49 Chương 49: Lại hồi Yến cung
50 Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51 Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52 Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53 Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54 Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55 Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56 Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57 Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58 Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59 Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60 Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61 Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62 Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63 Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64 Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65 Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66 Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67 Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68 Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69 Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70 Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71 Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72 Chương 72: Ám sát
73 Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74 Chương 74: Nếu ta chết
75 Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76 Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77 Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78 Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79 Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80 Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81 Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82 Chương 82: Ăn ngon không?
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Trinh Hoa phu nhân
2
Chương 2: Công tử Quý Thịnh
3
Chương 3: Trở thành tù binh
4
Chương 4: Lễ vật của Công tử Thịnh
5
Chương 5: Độc dược
6
Chương 6: Chiếm hữu nàng! Lộng khóc nàng!
7
Chương 7: Cưỡng bách sủng hạnh
8
Chương 8: Ngực nhũ A Diên
9
Chương 9: Huyệt nhi róc rách mật dịch
10
Chương 10: Côn thịt lớn thao lộng ở huyệt nhi
11
Chương 11: Cầu ta rút ra, đợi chút lại cắm nàng
12
Chương 12: Ngươi, ngươi biến thái!
13
Chương 13: Hàng đêm sênh ca u nam linh
14
Chương 14: Ngay cả Bổn vương cũng không muốn?
15
Chương 15: Đem chân nhỏ mở ra
16
Chương 16: Cắm đến tận cùng
17
Chương 17: A Diên, trên mặt đất tất cả đều là dâm thủy của nàng
18
Chương 18: Nàng là của ta, cả đời này!
19
Chương 19: Hắn cố chấp bá đạo
20
Chương 20: Có người quân tử, chẳng thể nào quên
21
Chương 21: Ban ngày tuyên dâm
22
Chương 22: Thật trướng, vào chậm một chút ~
23
Chương 23: Cự bổng nguyên cây cắm vào
24
Chương 24: Còn có thể chảy ra bao nhiêu nước ~
25
Chương 25: Không thể rời khỏi nơi này
26
Chương 26: Bên trong A Diên (H)
27
Chương 27: Đại Vương nói muốn lập hậu!
28
Chương 28: Ngươi muốn làm gì?
29
Chương 29: Hoan ái nơi vườn anh đào (H)
30
Chương 30: Bị hút thực thoải mái đi?
31
Chương 31: Bị cắm đến nước hoa loạn bắn
32
Chương 32: Tử cung tràn đầy tinh dịch cùng mật nước
33
Chương 33: Ngoan, hôm nay buông tha nàng
34
Chương 34: Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?
35
Chương 35: Đại Vương ghen
36
Chương 36: Dùng cái miệng nhỏ phía dưới đem nó ăn vào đi
37
Chương 37: Đem nơi này của A Diên trướng đầy
38
Chương 38: Cắm nàng! Thao nàng! (đạo cụ)
39
Chương 39: Cự long lấp đầy hoa lộ
40
Chương 40: Hài nhi xinh đẹp giống như A Diên
41
Chương 41: Chim gãy cánh
42
Chương 42: Thành công thoát đi
43
Chương 43: Liền để nàng làm vương hậu Yến quốc đi
44
Chương 44: (Phiên ngoại thịt) A Diên quả nhiên bị Bổn vương cắm tiểu
45
Chương 45: Tề Quốc Chung thị Tin
46
Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương
47
Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc
48
Chương 48: Vị hôn thê
49
Chương 49: Lại hồi Yến cung
50
Chương 50: A Diên không nhớ Bổn Vương sao?
51
Chương 51: Hắn biến thái vặn vẹo
52
Chương 52: Làm nàng, cắm nàng
53
Chương 53: Khoá vàng cầm tù
54
Chương 54: Thao mở, tiểu dâm phụ
55
Chương 55: Tinh dịch bắn vào bụng nhỏ của A Diên
56
Chương 56: Bạch ngọc anh đào
57
Chương 57: Anh đào nhét đầy nhục huyệt
58
Chương 58: Cưỡng chế mất khống chế
59
Chương 59: Cuộc đời này Bổn Vương chỉ cưới một người là nàng
60
Chương 60: Rốt cuộc là ai hư?
61
Chương 61: Bổn Vương còn chưa cắm vào đâu
62
Chương 62: Bị nó cắm vừa khóc lại kêu
63
Chương 63: Bọc côn thịt lớn của phu quân cho tốt
64
Chương 64: A Diên đến từ nơi nào?
65
Chương 65: Bổn Vương muốn lột da hắn
66
Chương 66: Bổn Vương chỉ thuộc về một mình A Diên
67
Chương 67: A Diên kêu thật dễ nghe
68
Chương 68: Lỗ nhỏ tao lãng bị cắm mở
69
Chương 69: Công cụ làm A Diên sung sướng (đạo cụ trói buộc)
70
Chương 70: Dâm nhạc chi vật (đạo cụ trói buộc)
71
Chương 71: Tiếp tục đút tiểu dâm nhi ăn nó (đạo cụ)
72
Chương 72: Ám sát
73
Chương 73: Thiên mệnh thuộc về Vương
74
Chương 74: Nếu ta chết
75
Chương 75: Cả đời chỉ chấp nhận một người nam nhân
76
Chương 76: A Diên cứ coi như Bổn Vương phát ngốc đi
77
Chương 77: Vậy liền dùng cái miệng nhỏ phía trên đi
78
Chương 78: Lại ngậm sâu thêm chút nữa
79
Chương 79: Nhục dục phóng đãng
80
Chương 80: Làm nàng lãng kêu, làm nàng sướng đến phát khóc
81
Chương 81: Tinh dịch nóng bỏng phun vào
82
Chương 82: Ăn ngon không?