Chương 45: Hắn nghiêm túc, ta lại thấy sợ

- Bão sắp tới…

Phượng hoàng lăng xăng dọn đồ đạc lại gọn gàng trong một góc, trong khi thần
số phận cũng bận bịu xem lại đống sách vở của mình. Cái nào mới thì mang theo, cái nào mấy thế kỷ thì loại bớt. Nhưng loại cũng không được, rủi
cần đối chiếu thì sao?

- Ôm hết cái mớ này theo à?

- Ừ!

- Không nổi đâu.

- Ta biết chứ.

- Thế ngài bỏ lại nhà đi. Nếu không may bị cháy rụi cũng không phải lỗi của mình, chúng ta đâu phải… ?

Đương nhiên là có mục tiêu tiếp theo. Còn dang dở câu nói, phượng hoàng reo lên:

- Hiểu rồi.

- Hiểu thì tốt.

- Vậy để vô thu dọn quần áo đã. Tuy thỉnh thoảng tôi mới hóa thành người
nhưng quần áo có thật vẫn tốt hơn là quần áo tạo ra từ pháp thuật. Không ham.

Nó chạy đi, cũng trong lúc Thiên đế quay về:

- Tiểu phụng sao vậy?

- À, phụ dọn đồ đấy mà.

- Dọn đồ? Dọn làm gì?

- Có nhiều thứ quan trọng, bất trắc không thể bỏ lại nên nhân lúc rảnh
rỗi, làm trước cho chắc. - Thần số phận nhíu đôi mày rậm, thản nhiên.
Câu trả lời mập mờ đó càng khiến thiên đế thắc mắc:

- Nhưng đang yên bình như vậy… Đâu có gì…

- Ngài không quan sát tên tiểu tử đó sao? Hắn đột nhiên nghiêm túc. Tôi sợ…

- Hắn? Huyết Ma à?

- Ừm. Hắn là một tên thích đùa, đột nhiên nghiêm túc, đó là một dấu hiệu
bất thường. Trước khi bão lớn đất trời thường yên tĩnh mà - Thần số phận thở dài - Ngài cũng nên…

Cũng trong lúc đó, một tiểu tiên hớt hải chạy vào. Chuyện có lẽ rất gấp, hắn vừa đi vừa thở:

- Bẩm thiên đế… Có… có người đến cửa thiên giới. Hắn rất hung dữ, nhất định phải gặp được người. Chúng tôi không cản nổi.

Nhún vai, thần số phận nhìn thiên đế với vẻ mặt “Ta nói đúng không?” Thiên
giới tuy an bình mãi cũng chán, nhưng quen sống trong hòa bình rồi, một
sự đảo lộn sẽ mang đến không ít bất tiện. Trước thái độ đó, thiên đế
điềm tĩnh:

- Để hắn vào. Ta sẽ đến gặp hắn.

Thỏa hiệp hay thương lượng? Có thể lại là một cuộc đấu nhau tàn khốc như
thiên đế đời trước đã làm. Hắn vốn cũng là một kẻ tưng tửng. Ngày chia
tay, khi trao cho hắn ly rượu cuối cùng, gã thiên đế đó đã đưa tay vả
nhẹ lên má thần số phận, giọng cười vẫn giòn tan, dù đã làm mắt ai đấy
cay cay:

- Ta vô trách nhiệm nhiều rồi, thử có một lần có trách nhiệm xem sao. Thôi nào, cười lên, để sau lần này còn tinh thần
mà mắng chửi người ta nữa chứ.

Mãi mãi không còn nữa. Hắn tan biến như không khí như chưa từng tồn tại. Thiên đế là thần tiên, là tối cao. Phải chăng khi mất đi sẽ hòa tan cùng trời đất, sẽ trở thành
bất tử với cuộc đời? Không biết. Huyết Ma bị phong ấn, và thiên đế, cũng chỉ còn lại một mảnh áo mỏng. Tiếng cười ấy, không còn bao giờ nghe
thấy nữa rồi:

- Chủ nhân?

Tiếng của phượng hoàng đánh thức thần số phận. Kể từ ngày đó, trách nhiệm của ta tăng
lên nhiều lắm. Thiên đế mới tuy khác ngươi, rất chăm chỉ làm việc. Ta
không phải nhiều khi mắng chửi, càu nhàu nữa, song cảm giác hạnh phúc,
vui vẻ cũng không còn cảm nhận được mấy khi… Ngươi biến mất, cũng như
cách ngươi đã tồn tại vậy. Vô trách nhiệm… vô trách nhiệm lắm biết
không?

- Không có gì. Hãy cố mà để ý. Khi nào có mùi gây hấn, dọn những thứ quan trọng chạy trước. Đừng lo cho ta.

Thiên đế đương nhiên đối với gương mặt tối sầm của Thiệu Khải Đăng không thể
không lo lắng. Huyết Ma - vốn là tâm tính bất thường mà:

- Ngươi trả ký ức lại cho Nương Tiên đi. Ta không thích, không thích nàng của bây giờ.

Nói thế nào nhỉ? Vẫn là đôi mắt trong veo đó, song lại không khiến hắn mê
đắm như lần đầu mới gặp. Nương Tiên vẫn ngây thơ thuần khiết, nhưng cảm
giác… Quan trọng là cảm giác, chẳng còn như phút đầu tiên. Nhìn vào nàng của hiện tại, những quan tâm lo lắng đó, bỗng là Thiệu Khải Đăng có cảm giác xấu hổ. Hắn gạt nàng, lợi dụng nàng. Tồi tệ… Lúc trước cũng là gạt gẫm, song có bao giờ thấy hổ thẹn thế này đâu.

- Đương
nhiên làm sao mà giống được. Nương Tiên ngày xưa là một tờ giấy trắng,
ngây ngô không biết gì. Nương Tiên của hiện tại là một con người với hỷ
nộ ái ố. Con bé đã thành người. Đó là chuyện đương nhiên. Ngươi không
thể buộc nó thơ dại mãi, còn nếu như không chấp nhận, ngươi có thể buông tay.

Buông tay? Thiệu Khải Đăng bất chợt sờ tay lên trán. Bàn tay nàng mát lạnh, đã sờ đúng chỗ này.

- Anh ơi… Anh không sao chứ? Anh ơi!

Nếu là Nương Tiên ngày ấy, ngây ngô không biết, có lẽ nàng chỉ tròn mắt
nhìn hắn. Chỉ nhìn hắn mà thôi. Bây giờ nàng quan tâm, lo sợ cho hắn, vô tư, không tính toán, thế mà cứ làm Thiệu sơn vương bứt rứt không an:

- Ngươi có thể lừa gạt con bé, có thể chiếm đoạt thân xác nó. Nhưng nếu
ngươi không giữ được tâm nó, nó cũng sẽ không bao giờ ở lại bên ngươi.
Ngày xưa Nương Tiên vô tư thuần khiết, bây giờ Úc Thạch Tiên vẫn trong
sáng, nhưng lại có suy nghĩ và cảm xúc. Đó mới là một cuộc chinh phục
công bằng.

Thiệu Khải Đăng đã hiểu. Giữ được tâm của con
người rất khó, không chỉ bằng thủ đoạn mà còn cả trái tim. Cái đó thì
hắn có. Hắn vốn cũng rất yêu Nương Tiên. Thủ đoạn hay không chả quan
trọng, mỗi người đều có một cách khác nhau. Quan trọng là sau khi đạt
được, phải luôn trân trọng nó:

- Cám ơn ngươi. Ta nhẹ người rồi. Ta biết phải làm thế nào rồi.

Đúng là quay như chong chóng mà. Thiên đế, phượng hoàng vừa mới ra cũng đều
chưng hửng. Đúng như thần số phận nói, gã này chẳng biết đường nào mà
lần. Tính tình của hắn, thất thường, mới buồn đó rồi lại hồn nhiên đó.

- Lâu lắm rồi ta quên - Thiệu Khải Đăng thả mình xuống thiên giới, trong
gió vẫn còn sót lại tiếng cười - Trước khi bị phong ấn, lão thiên đế
trước có nhờ ta nhắn lại: “Trách nhiệm vốn là mệt mỏi, nhưng có trách
nhiệm để mà sống, cũng là một hạnh phúc trong đời. Cảm ơn đại loại gì đó nữa tới Tiểu Tà Tà. Lâu quá rồi, ta không nhớ rõ”.

Câu
cuối cùng khiến hai kẻ kia ngẩn ngơ nhưng lại khiến thần số phận quay
mặt đi, giấu đôi mắt cay xè và con tim bỗng nhói lên đau buốt. Hạnh phúc của kẻ vô trách nhiệm lại là trách nhiệm. Chỉ chịu một lần là đủ. Nhiệm vụ của hắn với chức vụ thiên đế coi như hoàn tất. Nhưng còn kẻ hay càu
nhàu này, mãi mãi hắn chỉ là một kẻ vô trách nhiệm mà thôi. Thiệu Khải
Đăng đáp mình xuống một góc trường, kéo sụp mũ che đầu xuống, hắn cắm
cúi đi trong dòng sinh viên đổ về lớp học. Kiểu đi cứ dòm xuống đất,biểu hiện của những kẻ thiếu tự tin.

- Rầm…

Lại đụng một ai đó. Thiệu Khải Đăng chuẩn bị gương mặt vô tội ngước lên nhìn hắn. Đóng kịch mà. Phải đóng cho khéo chứ:

- Mày…

Oan gia ngõ hẹp. Là hắn ta… Thiệu Khải Đăng cười thầm trong bụng. Văn Thiện Tùng, khi giận dữ trông cũng rất dễ thương:

- Thầy Văn… Em xin lỗi… Em xin lỗi thầy…

Hắn cúi đầu lia lịa. Cử chỉ đó khiến bàn tay đang nắm áo của Thiện Tùng cũng lỏng đi. Ngạc nhiên mà:

- Gì vậy?

Thiện Tú cũng đến trường sáng nay. Cha làm món bánh gạo, bảo mang cho Thiện
Tùng một ít. Thiện Tâm là anh cả, đương nhiên là sẽ không đi.

- Chuyện gì vậy?

Phạm Vĩnh Kỳ cũng vừa tới. Đám đông sinh viên vây quanh một chỗ, nhìn là biết có chuyện rồi.

- A…

Vừa nhìn thấy nhau, cả hai đều giật mình sửng sốt. Hồ ly và rắn, không ngờ lại có thể gặp nhau tại nơi này.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc sống của trai 20
2 Chương 2: Công chúa như hoa
3 Chương 3: Nhăt được ngọc
4 Chương 4: Đá và Mèo
5 Chương 5: Dụ dỗ
6 Chương 6: Bại hoại
7 Chương 7: Thế lực của Đại Vương
8 Chương 8: Đằng sau những nụ cười
9 Chương 9: Lửa bén vào rơm…cháy!
10 Chương 10: Người đã làm gì tôi?
11 Chương 11: Chuyện “làm ăn” của cướp
12 Chương 12: Hồ yêu
13 Chương 13: Khẳng định chủ quyền
14 Chương 14: Tìm thầy cho vợ
15 Chương 15: Nữ giả nam trang
16 Chương 16: Mù mờ dạy dốt đặc
17 Chương 17: Tự trọng của hồ ly - 16+
18 Chương 18: Lòng người hay lòng hồ là độc ác hơn?
19 Chương 19: Không giống vậy, chỉ cảm thấy
20 Chương 20: Tiếc lần gặp gỡ đầu tiên
21 Chương 21: Không chịu thua
22 Chương 22: Kinh ngạc
23 Chương 23: Là của ta, sao lại phải để người sắp xếp?
24 Chương 24: Cha vợ gặp con rể - Cha!
25 Chương 25: Càng lúc càng không hiểu gì
26 Chương 26: Sinh vật nhỏ cần phải sống - Huyết hồn
27 Chương 27: Hạnh phúc của lãng quên
28 Chương 28: Đương nhiên là... đã không quên
29 Chương 29: Dễ thương
30 Chương 30: Sợ hãi
31 Chương 31: Khác biệt giữa yêu và tiên nữ
32 Chương 32: Trốn đi
33 Chương 33: Người có duyên nợ, vốn chẳng phải ngươi
34 Chương 34: Thương lượng
35 Chương 35: Một nửa linh hồn
36 Chương 36: Thời không 21 - Dọn nhà
37 Chương 37: Phương thức làm ăn
38 Chương 38: Làm ăn
39 Chương 39: Úc Thạch Tiên - Thạch Nương Tiên: Đã là một cuộc sống khác
40 Chương 40: Gặp gỡ lần thứ... n nhưng vẫn là cảm giác xa lạ
41 Chương 41: Những thân phận mới
42 Chương 42: Hai người - hai cách nhìn
43 Chương 43: Trong thế giới con người
44 Chương 44: Tình địch
45 Chương 45: Hắn nghiêm túc, ta lại thấy sợ
46 Chương 46: Rắn và hồ
47 Chương 47: Cáo già đuôi càng lúc càng dài
48 Chương 48: Anh hùng lại phải cứu anh hùng
49 Chương 49: Chuyện bất ngờ
50 Chương 50: Hợp tác
51 Chương 51: Trả thù của Thi Quỷ - Không cần biết làm gì!
52 Chương 52: Cuộc gặp gỡ giữa hai thứ đá
53 Chương 53: Màn kịch mới
54 Chương 54: Từng bước chinh phục
55 Chương 55: Thủ đoạn - Chuyện đương nhiên
56 Chương 56: Cuộc thương lượng hăm dọa
57 Chương 57: Từ bỏ những thơ ngây - Điều kiện
58 Chương 58: Cảm giác quen thuộc
59 Chương 59: Phiền phức
60 Chương 60: Bất chấp thủ đoạn, đó mới là đàn ông
61 Chương 61: Nước sông không phạm, nước giếng cũng đừng có xen vào
62 Chương 62: Dò sông dò biển khó dò
63 Chương 63: Không bằng kẻ cắp bà già gặp nhau
64 Chương 64: Tội nghiệp cho một tảng đá tiên (16+)
65 Chương 65: Giai đoạn mới của quan hệ
66 Chương 66: Chuột chạy trốn, còn mèo thì cứ mãi đuổi theo
67 Chương 67: Chưa yêu không có nghĩa là sẽ không yêu
68 Chương 68: Thi Quỷ đã lên tiếng
69 Chương 69: Lãng quên
70 Chương 70: 3 sinh vật cổ
71 Chương 71: Tim là đá - nhưng rong rêu đã phủ lên rồi
72 Chương 72: Tình thương - Đó là một quá trình
73 Chương 73: Hoàn cảnh của mỗi người
74 Chương 74: Ngưu không thể tầm mã, vì chúng chẳng giống nhau
75 Chương 75: Trở về bản chất
76 Chương 76: Chiến dịch bám chặt và dính chặt
77 Chương 77: Trong mắt chỉ có một người
78 Chương 78: Vốn không chung đường
79 Chương 79: Thay đổi
80 Chương 80: “Đại hội quần anh”
81 Chương 81: Lợi thế (16+)
82 Chương 82: Khi yêu
83 Chương 83: Cần có một kết thúc
84 Chương 84: Vô tình giống nhau?
85 Chương 85: Bóng dáng người cha
86 Chương 86: Điều kiện của Thi Quỷ
87 Chương 87: Trách nhiệm
88 Chương 88: Làm những gì mình muốn làm đi
89 Chương 89: Loại thuốc quên ký ức
90 Chương 90: Anh là ai?
91 Chương 91: Con rối
92 Chương 92: Mỗi người đều có việc của riêng mình
93 Chương 93: Cách phản kháng của Thạch Nương Tiên
94 Chương 94: Phương kế... cùn
95 Chương 95: Là đá, là người
96 Chương 96: Sự tình khó giải
97 Chương 97: Chuyện hai người
98 Chương 98: Đứa bé ngây thơ
99 Chương 99: Tình cảm của Sát Tinh
100 Chương 100: Tình cờ
101 Chương 101: Mục đích của Thi Quỷ
102 Chương 102: Cuộc truy tìm của Thiệu Khải Đăng
103 Chương 103: Chút ấm áp
104 Chương 104: Một trò vui?
105 Chương 105: Đá khóc
106 Chương 106: Con của chúng ta
107 Chương 107: Ấm và lạnh
108 Chương 108: Không hề đùa
109 Chương 109: Tàn nhẫn
110 Chương 110: Đánh thức
111 Chương 111: Cuộc chiến
112 Chương 112: Cuộc chiến (2)
113 Chương 113: Càng lúc càng không như ý
114 Chương 114: Mẹ và con
115 Chương 115: Quyết định của… nhiều người
116 Chương 116: Trốn tránh mãi, được không?
117 Chương 117: Dừng lại được chưa?
118 Chương 118: Một cái bẫy
119 Chương 119: Lưu luyến
120 Chương 120: Vỏ quýt dày... móng tay nhọn đủ chưa?
121 Chương 121: Chúng ta cần nhau
122 Chương 122: Chuyện đã xảy ra?
123 Chương 123: P1: Của riêng mình - Cô dâu
124 Chương 124: P2: Ích kỷ chăng?
125 Chương 125: P3: Kết cuộc
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Cuộc sống của trai 20
2
Chương 2: Công chúa như hoa
3
Chương 3: Nhăt được ngọc
4
Chương 4: Đá và Mèo
5
Chương 5: Dụ dỗ
6
Chương 6: Bại hoại
7
Chương 7: Thế lực của Đại Vương
8
Chương 8: Đằng sau những nụ cười
9
Chương 9: Lửa bén vào rơm…cháy!
10
Chương 10: Người đã làm gì tôi?
11
Chương 11: Chuyện “làm ăn” của cướp
12
Chương 12: Hồ yêu
13
Chương 13: Khẳng định chủ quyền
14
Chương 14: Tìm thầy cho vợ
15
Chương 15: Nữ giả nam trang
16
Chương 16: Mù mờ dạy dốt đặc
17
Chương 17: Tự trọng của hồ ly - 16+
18
Chương 18: Lòng người hay lòng hồ là độc ác hơn?
19
Chương 19: Không giống vậy, chỉ cảm thấy
20
Chương 20: Tiếc lần gặp gỡ đầu tiên
21
Chương 21: Không chịu thua
22
Chương 22: Kinh ngạc
23
Chương 23: Là của ta, sao lại phải để người sắp xếp?
24
Chương 24: Cha vợ gặp con rể - Cha!
25
Chương 25: Càng lúc càng không hiểu gì
26
Chương 26: Sinh vật nhỏ cần phải sống - Huyết hồn
27
Chương 27: Hạnh phúc của lãng quên
28
Chương 28: Đương nhiên là... đã không quên
29
Chương 29: Dễ thương
30
Chương 30: Sợ hãi
31
Chương 31: Khác biệt giữa yêu và tiên nữ
32
Chương 32: Trốn đi
33
Chương 33: Người có duyên nợ, vốn chẳng phải ngươi
34
Chương 34: Thương lượng
35
Chương 35: Một nửa linh hồn
36
Chương 36: Thời không 21 - Dọn nhà
37
Chương 37: Phương thức làm ăn
38
Chương 38: Làm ăn
39
Chương 39: Úc Thạch Tiên - Thạch Nương Tiên: Đã là một cuộc sống khác
40
Chương 40: Gặp gỡ lần thứ... n nhưng vẫn là cảm giác xa lạ
41
Chương 41: Những thân phận mới
42
Chương 42: Hai người - hai cách nhìn
43
Chương 43: Trong thế giới con người
44
Chương 44: Tình địch
45
Chương 45: Hắn nghiêm túc, ta lại thấy sợ
46
Chương 46: Rắn và hồ
47
Chương 47: Cáo già đuôi càng lúc càng dài
48
Chương 48: Anh hùng lại phải cứu anh hùng
49
Chương 49: Chuyện bất ngờ
50
Chương 50: Hợp tác
51
Chương 51: Trả thù của Thi Quỷ - Không cần biết làm gì!
52
Chương 52: Cuộc gặp gỡ giữa hai thứ đá
53
Chương 53: Màn kịch mới
54
Chương 54: Từng bước chinh phục
55
Chương 55: Thủ đoạn - Chuyện đương nhiên
56
Chương 56: Cuộc thương lượng hăm dọa
57
Chương 57: Từ bỏ những thơ ngây - Điều kiện
58
Chương 58: Cảm giác quen thuộc
59
Chương 59: Phiền phức
60
Chương 60: Bất chấp thủ đoạn, đó mới là đàn ông
61
Chương 61: Nước sông không phạm, nước giếng cũng đừng có xen vào
62
Chương 62: Dò sông dò biển khó dò
63
Chương 63: Không bằng kẻ cắp bà già gặp nhau
64
Chương 64: Tội nghiệp cho một tảng đá tiên (16+)
65
Chương 65: Giai đoạn mới của quan hệ
66
Chương 66: Chuột chạy trốn, còn mèo thì cứ mãi đuổi theo
67
Chương 67: Chưa yêu không có nghĩa là sẽ không yêu
68
Chương 68: Thi Quỷ đã lên tiếng
69
Chương 69: Lãng quên
70
Chương 70: 3 sinh vật cổ
71
Chương 71: Tim là đá - nhưng rong rêu đã phủ lên rồi
72
Chương 72: Tình thương - Đó là một quá trình
73
Chương 73: Hoàn cảnh của mỗi người
74
Chương 74: Ngưu không thể tầm mã, vì chúng chẳng giống nhau
75
Chương 75: Trở về bản chất
76
Chương 76: Chiến dịch bám chặt và dính chặt
77
Chương 77: Trong mắt chỉ có một người
78
Chương 78: Vốn không chung đường
79
Chương 79: Thay đổi
80
Chương 80: “Đại hội quần anh”
81
Chương 81: Lợi thế (16+)
82
Chương 82: Khi yêu
83
Chương 83: Cần có một kết thúc
84
Chương 84: Vô tình giống nhau?
85
Chương 85: Bóng dáng người cha
86
Chương 86: Điều kiện của Thi Quỷ
87
Chương 87: Trách nhiệm
88
Chương 88: Làm những gì mình muốn làm đi
89
Chương 89: Loại thuốc quên ký ức
90
Chương 90: Anh là ai?
91
Chương 91: Con rối
92
Chương 92: Mỗi người đều có việc của riêng mình
93
Chương 93: Cách phản kháng của Thạch Nương Tiên
94
Chương 94: Phương kế... cùn
95
Chương 95: Là đá, là người
96
Chương 96: Sự tình khó giải
97
Chương 97: Chuyện hai người
98
Chương 98: Đứa bé ngây thơ
99
Chương 99: Tình cảm của Sát Tinh
100
Chương 100: Tình cờ
101
Chương 101: Mục đích của Thi Quỷ
102
Chương 102: Cuộc truy tìm của Thiệu Khải Đăng
103
Chương 103: Chút ấm áp
104
Chương 104: Một trò vui?
105
Chương 105: Đá khóc
106
Chương 106: Con của chúng ta
107
Chương 107: Ấm và lạnh
108
Chương 108: Không hề đùa
109
Chương 109: Tàn nhẫn
110
Chương 110: Đánh thức
111
Chương 111: Cuộc chiến
112
Chương 112: Cuộc chiến (2)
113
Chương 113: Càng lúc càng không như ý
114
Chương 114: Mẹ và con
115
Chương 115: Quyết định của… nhiều người
116
Chương 116: Trốn tránh mãi, được không?
117
Chương 117: Dừng lại được chưa?
118
Chương 118: Một cái bẫy
119
Chương 119: Lưu luyến
120
Chương 120: Vỏ quýt dày... móng tay nhọn đủ chưa?
121
Chương 121: Chúng ta cần nhau
122
Chương 122: Chuyện đã xảy ra?
123
Chương 123: P1: Của riêng mình - Cô dâu
124
Chương 124: P2: Ích kỷ chăng?
125
Chương 125: P3: Kết cuộc