Chương 44: Uống thuốc

Uống thuốc

Tô thị đang có dự án đầu tư giải trí nên công việc cũng ngày càng bận hơn. Nhật Thiên chán nản lắc đầu, nếu không phải vì cuộc họp quan trọng này thì anh tuyệt đối sẽ không để Thanh Tâm phải ở nhà một mình.Anh cũng cẩn thận kiểm tra cửa giả trước khi về lại công ty. Nhất quyết không thể để cô trốn khi anh đi vắng được.

Rất trùng hợp dự án đầu tư này có thêm sự góp mặt của Băng Hi, cô ấy sẽ trở thành đại diện cho Tô thị. Kể từ lúc Thanh Tâm gặp tai nạn, Nhật Thiên cũng đã không còn gặp cô ấy nữa. Bây giờ đối với cô ấy chỉ còn là ân hận và có lỗi, anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.

Vừa nhìn thấy anh, Băng Hi rạng rỡ chạy đến ôm lấy tay Nhật Thiên. Mấy tháng qua cô tìm mọi cách để gặp mặt anh nhưng anh lại một mực trốn tránh cô. Hôm ấy ở bệnh viện nghe thấy đứa bé mất cô đã mừng rỡ bao nhiêu vậy mà mọi chuyện lại không như cô nghĩ. Nhật Thiên thực sự đã thay đổi rồi.

-Nhật Thiên, sao anh không nghe điện thoại của em. - Băng Hi nũng nịu ôm chặt lấy tay anh.

Nhật Thiên nhíu mày khó chịu gỡ tay cô ra, tạo khoảng cách giữa hai người: “ Băng Hi, mọi người đang nhìn kìa. Chuyện anh và em đã rõ ràng rồi, mong em hãy sớm quên anh đi, bây giờ người anh quan tâm chỉ có Thanh Tâm thôi.” Không biết từ lúc nào, Nhật Thiên ngại chạm mặt với cô, ngại nói chuyện với cô, ngại sự tiếp xúc quá thân mật của cô. Với Băng Hi, anh chỉ coi cô là cô em gái, không hơn. Việc đầu tư lần này bên làm phim lại chọn Băng Hi làm nhân vật chính nên việc đụng độ với cô cũng thường xuyên hơn, anh cũng không muốn cho Thanh Tâm biết sợ cô sẽ không vui.

-Hắt……………xìiiiiiiiiiiiii

Thanh Tâm mỉm cười, là ai đang nhớ đến cô vậy mà cô cũng chẳng quan tâm nữa. Chắc chắn là người thân của cô cùng bạn bè của cô rồi. Tại sao không có ai đi tìm cô vậy? Thanh Tâm chán nản đưa khoai tây bỏ vào miệng. Chỗ này cũng rất tốt để nghỉ ngơi. Ít nhất là về khoản ăn uống cô không sợ phải chết đói.

Ở đây cái gì cũng có duy chỉ có điện thoại và internet là không có. Thanh Tầm lại quay lại những tháng ngày tự kỉ trong nhà. Cô lăn từ nhà bếp ra ghế rồi lại lăn từ ghế vào nhà bếp. Thanh Tâm theo thường lệ bật bản tin showbiz ra xem. Có lẽ đã thành thói quen, từ khi biết người con gái Nhật Thiên thích làm trong showbiz cô bắt đầu xem những bản tin bát quái này rồi. Nhớ lại bản thân mình lúc ấy, thực ra cô không phải muốn soi mói gì cuộc sống riêng tư của Băng Hi cũng như mối quan hệ của anh và cô ta. Chỉ đơn giản là anh không hay về, cô không gặp được anh nên cô mới trông mong bản tin đó. Anh xuất hiện bên ai cũng được cô chỉ nhìn một mình anh là đủ. Khi ấy cô đã coi rằng anh là cả thế giới đối với mình nhưng mãi đến tận khi tiểu bảo mất đi rồi, cô mới nhận ra một điều. Anh là người đàn ông cô yêu nhất nhưng không phải là tất cả cuộc sống của cô. Vì vậy, cô không muốn níu kéo anh nữa, cũng không tiếp tục đau khổ vì một mối tình không có kết quả. Thanh Tâm đưa ra lời yêu cầu li hôn, cô vốn nghĩ anh đang chờ đợi cô nói ra điều này nhưng không ngờ anh lại nhất quyết giữ cô bên cạnh, nhất quyết không li hôn với cô lại còn bắt cóc cô đến nơi này.

Đôi mắt Thanh Tâm dừng lại ở hai chữ “ Băng Hi” trên ti vi. Băng Hi làm đại diện cho Tô thị khởi sắc cho Tô thị tiến quân vào giải trí. Cô tức giận nhìn vào người phụ nữ trên màn hình. Giọng nói của MC vẫn tiếp tục truyền đên. Với hình mẫu của bạn gái quốc dân, Tô thị muốn thông qua Băng Hi có thể có được sự quan tâm nhiều hơn từ dư luận cũng như từ phía người hâm mộ. “ Bạn gái quốc dân”, thôi cho cô xin, giờ cô mới biết bạn gái quốc dân thích làm người tình của người đã có vợ. Từ hôm bị Băng Hi hất cháo vào người, cô càng ngày càng ghét cay ghét đắng cô ta. Sao có thể dùng bộ mặt giả tạo như vậy để đi lừa hết người đàn ông này đến ngưới đàn ông khác. MC trên ti vi vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt như nói về một chuẩn mực của cái đẹp: “trước kia Băng Hi đã từng dính nghi án tình cảm với Tổng giám đốc của tập đoàn Tô thị. Nhưng khi thông tin này vừa được đưa ra, tất cả các fan đều có thêm lí do để chắc chắn hơn những dự đoán của mình. Có thể người đàn ông bí mật Băng Hi vừa nhắc đến trong buổi Fan Meeting tuần qua có lẽ chính là Tô tổng và dự án lần này của Tô thị cũng là một cách để Tô tổng rải hoa hồng trên đường cho người đẹp…”. Thanh Tâm nghe xong nghiến răng nghiến lợi bóp nát lon coca trong tay. Tô Nhật Thiên, anh lại đang đùa bỡn với tôi phải không? Anh bắt tôi ở đây hầu hạ anh ban đêm còn ban ngày lại đi tìm kiếm cô ta. Cái gì mà “rải hoa hồng”, thế cái hành động bây giờ của anh ta với cô là gì? Không được nhất quyết không thể sống thế này được. Nghĩ vậy, Thanh Tâm bước vào phòng bếp. Tô Nhật Thiên hôm nay anh mà về thì anh chết chắc rồi…

Nhật Thiên thấy hôm nay cô rất lạ. Cô không thể thay đổi tính khí nhanh vậy chứ. Rõ ràng hôm qua còn đấu đá anh để chạy trốn mà, sao hôm nay lại bày ra bộ dạng dâu hiền vợ đảm? Nhật Thiên cảnh giác nhìn cô, chắc chắn cô lại bày ra trò gì rồi.

-Ông xã, anh sao thế? Em thế này anh không thích sao?- Thanh Tâm lấy khăn lau mồ hôi giúp anh. Cô nở nụ cười trông vô cùng nguy hiểm.

Không phải chứ, anh rõ ràng thấy sát khí trong nụ cười đó. Anh ngượng nghịu quay ra nhìn cô cười trừ.

-Tại anh không quen thôi.

Thanh Tâm vui vẻ kéo anh vào phòng bếp, đẩy anh ngồi xuống ghế sau đó tự nhiên ngồi lên đùi anh. Nhật Thiên thấy vậy thì mừng rơn, anh thoải mái đặt tay mình lên eo cô ngắm nhìn bàn ăn kinh khủng trước mặt. Không sai, chính là rất kinh khủng. Thức ăn là sự kết hợp hài hòa của những gam màu tối, mùi cũng chỉ có duy nhất một mùi. Là mùi khét. Nhật Thiên không chỉ ấn tượng với màu sắc và mùi vị của món ăn, anh còn bị số lượng món ăn dọa cho hoảng sợ. Cả bàn ăn không còn một chỗ trống nào, có lẽ cô đã rất tốn công để chuẩn bị “bữa tiệc” này cho anh.

-Anh ăn đi ông xã, những món này là tình cảm của em dành cho anh đấy.

Thanh Tâm bắt đầu lấy đĩa thức ăn gần nhất chuẩn bị nhét cho anh.

-Anh ăn cùng cơm sẽ ngon hơn.

Nhật Thiên hoảng sợ nhìn vào bát cơm cô xới cho anh, không phải nói là “múc” cho anh mới đúng. Nhưng có lẽ là thứ duy nhất anh có thể ăn được.

-Ông xã….a…. Thế có phải ngoan không? Em thấy anh vất vả nên mới chuẩn bị đồ tẩm bổ cho anh đấy. Ăn tiếp nào.

Nhật Thiên cố gắng nuốt xuống những món cô đưa cho mình. Anh cố gắng hết sức nhưng lưỡi vẫn chạm vào thức ăn đó. Không mặn thì đắng. Anh chẳng phân biệt nổi đây là món gì nữa.

Thanh Tâm ân cần “chăm sóc” cho anh. Vừa lòng không, những món này cô nghĩ cả chiều mới ra công thức. Cô cũng nếm qua, quả thực mùi vị rất kinh khủng. Xem anh chịu được đến bao giờ.

Thanh Tâm bất ngờ nhìn Nhật Thiên ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, cả cơm cũng ăn hết sạch. Không phải chứ, chẳng lẽ vẫn có món ăn được, rõ ràng cô đã thử rồi mà.

Nhật Thiên cố kiềm chế cảm giác cồn cào trong bụng mình. Cô đã nấu, anh không thể không ăn hết. Những món cô làm trước giờ vẫn ngon mà tại sao hôm nay lại có mùi vị rùng rợn đến vậy. Rõ ràng anh lại chọc giận bà xã anh rồi nhưng nghĩ mãi mà anh cũng không biết là chuyện gì nữa.

Thanh Tâm đã thấm nhuần bản tính trơ trẽn của anh nên cô đã tắm và ăn trước khi anh về. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhật Thiên khi rửa bát, cô vui vẻ leo lên giường nằm. Hôm nay trừng phạt anh đến đây thôi.

Nhật Thiên tắm rửa thật nhanh rồi cũng leo lên giường nằm. Anh khó chịu chết mất, chỗ thức ăn đó vẫn đang cuộn xoáy trong dạ dày anh. Anh quay hết bên này sang bên kia vẫn không thấy đỡ. Cuối cùng một cơn chua xót xộc lên từ dạ dày, cảm giác tức ngực cũng kéo đến. Không ổn, anh sắp nôn rồi.

Thanh Tâm vốn cũng chưa ngủ được. Thấy anh cứ lăn hết bên nọ sang bên kia cô cũng lo lo. Thực ra chỗ thức ăn đó cô làm để dọa anh chút ai ngờ anh lại ăn hết. Không biết anh có bị sao không nữa? Lúc Thanh Tâm còn đang băn khoăn thì phía giường bên cạnh bỗng nhẹ bẫng. Nhật Thiên chạy vội vào nhà tắm. Thanh Tâm hốt hoảng đuổi theo anh…

Ọe…..

Nhật Thiên không biết đây là lần thứ mấy rồi. Chỗ thức ăn cô nấu đã khó đi vào, bây giờ cũng khó đi ra. Chắc cơ thể anh luôn lưu luyến đồ ăn của cô. Nhật Thiên lại tiếp tục vục mặt vào nhà vệ sinh, cần mẫn nôn chỗ thức ăn đó ra ngoài.

Thanh Tâm hoàng sợ vuốt lưng cho anh trong lòng tràn ngập áy náy. Không đâu lại bày ra cái trò này, mày định giết người hả Thanh Tâm?

-Anh đỡ hơn chưa? – Thanh Tâm lo lắng đưa cốc nước ấm cho anh súc miệng.- tôi có bắt anh ăn hết đâu. Dở thế mà anh còn cố ăn làm gì.

Nhật Thiên cả khuôn mặt tái mét, người ngồi bệt xuống nến đất. Anh bình thường ăn uống không đúng bữa, bốn tháng qua anh lại vì công việc mà không bữa nào ăn uống ra hồn, bác sĩ bảo bệnh dạ dày của anh lại tái phát. Anh lấy cốc nước trên tay cô súc miệng rồi đứng lên.

-Đồ bà xã anh nấu anh phải ăn rồi. – Nhật Thiên đưa tay xoa đầu cô. – Bị hành hạ một chút cũng được, không phải cuối cùng cô vẫn quan tâm đến anh đó sao?

Thanh Tâm cúi đầu nhìn chân mình. Đúng là tự bê đá đập chân mình, bây giờ anh ấy có bị làm sao cũng là do mày hết.

-Anh… có muốn ăn gì không? – Cô áy náy nhìn anh.

-Anh không muốn nôn nữa đâu. – Nhật Thiên thấy cô lo lắng cũng muốn trêu đùa cô một chút.- Chiều nay em cũng nấu ăn mệt rồi. Bây giờ anh cần có gối ôm để ngủ thôi. Anh mệt quá.

Thanh Tâm vẫn chưa hết lo lắng cho anh. Cô lẽo đẽo bước theo anh hỏi anh liên tục, cô còn nhảy dựng lên muốn đi gọi bác sĩ cho anh. Nhật Thiên lắc đầu quay lưng ôm cô vào lòng. Lưng cô chạm vào ngực anh, bàn chân cô đặt lên trên chân anh. Thanh Tâm lúng túng vì hành động thân mật của hai người. Nhật Thiên bước từng bước về phía giường ngủ, cơ thể hai người cũng theo bước chân anh trở lại giường.

-Tô phu nhân, giờ đi ngủ được chưa?

Nhật Thiên mỉm cười rồi ôm cô nằm xuống. Thanh Tâm vẫn chưa hết lo lắng trong lòng.

-Anh có chắc là anh ổn không? Hay cứ gọi bác sĩ đi.

Nhật Thiên tựa đầu vào hõm vai cô, nghe thấy vậy anh nhổm dậy tỏ vẻ đáng thương: “ Anh vẫn thấy hơi khó chịu hay là đi uống thuốc nhỉ.”. Vừa nghe thấy mệnh lệnh của Nhật Thiên, Thanh Tâm lập tức xuống giường nhưng bàn tay của cô bị bàn tay anh nắm chặt lại. Anh nhổm người dậy.

-Không phải thuốc đấy mà là thuốc này- nói rồi Nhật Thiên áp hai tay vào má cô, đưa mặt lại gần- Một, hai, ba,bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín,mười.

Nhật Thiên thỏa mãn mỉm cười, vỗ tay lên ngực như thể anh đã khỏe rồi lập tức kéo cô ôm vào lòng. Đến khi bị anh ôm chặt Thanh Tâm mới hoàn hồn, đồ háo sắc dám ngang nhiên ăn đậu hủ của cô sao. Thanh Tâm đưa tay đặt lên môi mình, đây có gọi là cưỡng hôn không nhỉ? Haizz lại một đêm khó ngủ rồi….

Chapter
1 Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
2 Chương 2: Làm thư ký cho anh
3 Chương 3: Người đàn ông yêu nghiệt
4 Chương 4: Công việc của một thư ký
5 Chương 5: Gặp lại
6 Chương 6: Gối ôm, hương hoa hồng và em
7 Chương 7: Tiệc chia tay (p1)
8 Chương 8: Tiệc chia tay (p 2)
9 Chương 9: Nụ hôn đầu
10 Chương 10: Giả làm bạn gái (p1)
11 Chương 11: Giả làm bạn gái (p2)
12 Chương 12: Đi ăn chuộc tội
13 Chương 13: Khăn len đỏ
14 Chương 14: Hàng Châu (p1)
15 Chương 15: Hàng Châu (p2)
16 Chương 16: Mộng xuân
17 Chương 17: Mộng thai
18 Chương 18: Anh ấy đã biết
19 Chương 19: Rối bời
20 Chương 20: Thôi việc
21 Chương 21: Gặp mặt
22 Chương 22: Lật mặt
23 Chương 23: Sống chung
24 Chương 24: Quá khứ
25 Chương 25: Rửa bát
26 Chương 26: Tô gia
27 Chương 27: Em nhớ anh
28 Chương 28: Đi tập yoga
29 Chương 29: Chạm mặt
30 Chương 30: Đêm giáng sinh
31 Chương 31: Suy nghĩ của Vũ Luân
32 Chương 32: Dạ tiệc
33 Chương 33: Chạm mặt
34 Chương 34: Dị ứng
35 Chương 35: Xin lỗi em
36 Chương 36: Bắt đầu lại
37 Chương 37: Hạnh phúc
38 Chương 38: Chỉ cần em hạnh phúc
39 Chương 39: Sinh nhật đẫm máu
40 Chương 40: Tiểu Bảo không còn
41 Chương 41: Bình phục
42 Chương 42: Bắt cóc
43 Chương 43: Bánh bao
44 Chương 44: Uống thuốc
45 Chương 45:   Bình yên bên em
46 Chương 46: Nằm nghiêng
47 Chương 47: Hiểu lầm
48 Chương 48: Anh sẽ cho em đi
49 Chương 49: Giải dược
50 Chương 50: Nhớ em
51 Chương 51: Đậu đậu
52 Chương 52: Hủy hợp tác
53 Chương 53: Đánh bạn
54 Chương 54: Kỉ niệm cũ
55 Chương 55: Đi chơi
56 Chương 56: Cho anh gần em thêm chút nữa
57 Chương 57: Ốm nặng
58 Chương 58: Lã hiên
59 Chương 59: Ớt chuông
60 Chương 60: Café đen
61 Chương 61: Anh từ bỏ rồi
62 Chương 62: Phát hiện
63 Chương 63: Khởi đầu ở Bắc Kinh
64 Chương 64: Ra mắt sản phẩm
65 Chương 65: Kem nẻ
66 Chương 66: Tân gia
67 Chương 67: Một đêm bên nhau
68 Chương 68: Bà nội của Nhật Thiên
69 Chương 69: Kí ức
70 Chương 70: Dấu hiệu
71 Chương 71: Chạm mặt
72 Chương 72: Tranh giành
73 Chương 74: Trở về
74 Chương 75: Ghen tuông
75 Chương 76: Về với mẹ
76 Chương 77: Rời xa
77 Chương 78: Tìm lại ký ức
78 Chương 79: Khởi đầu từ một kết thúc
79 Chương 80: Chân tướng
80 Chương 81: Lần cuối bên em
81 Chương 82: Bánh mì
82 Chương 83: Tôn kim nhã
83 Chương 84: Cùng bắt đầu lại
84 Chương 85: Thành đôi
85 Chương 86: Tránh xa người đàn ông của tôi ra
86 Chương 87: Anh sẽ yêu em mãi mãi
Chapter

Updated 86 Episodes

1
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
2
Chương 2: Làm thư ký cho anh
3
Chương 3: Người đàn ông yêu nghiệt
4
Chương 4: Công việc của một thư ký
5
Chương 5: Gặp lại
6
Chương 6: Gối ôm, hương hoa hồng và em
7
Chương 7: Tiệc chia tay (p1)
8
Chương 8: Tiệc chia tay (p 2)
9
Chương 9: Nụ hôn đầu
10
Chương 10: Giả làm bạn gái (p1)
11
Chương 11: Giả làm bạn gái (p2)
12
Chương 12: Đi ăn chuộc tội
13
Chương 13: Khăn len đỏ
14
Chương 14: Hàng Châu (p1)
15
Chương 15: Hàng Châu (p2)
16
Chương 16: Mộng xuân
17
Chương 17: Mộng thai
18
Chương 18: Anh ấy đã biết
19
Chương 19: Rối bời
20
Chương 20: Thôi việc
21
Chương 21: Gặp mặt
22
Chương 22: Lật mặt
23
Chương 23: Sống chung
24
Chương 24: Quá khứ
25
Chương 25: Rửa bát
26
Chương 26: Tô gia
27
Chương 27: Em nhớ anh
28
Chương 28: Đi tập yoga
29
Chương 29: Chạm mặt
30
Chương 30: Đêm giáng sinh
31
Chương 31: Suy nghĩ của Vũ Luân
32
Chương 32: Dạ tiệc
33
Chương 33: Chạm mặt
34
Chương 34: Dị ứng
35
Chương 35: Xin lỗi em
36
Chương 36: Bắt đầu lại
37
Chương 37: Hạnh phúc
38
Chương 38: Chỉ cần em hạnh phúc
39
Chương 39: Sinh nhật đẫm máu
40
Chương 40: Tiểu Bảo không còn
41
Chương 41: Bình phục
42
Chương 42: Bắt cóc
43
Chương 43: Bánh bao
44
Chương 44: Uống thuốc
45
Chương 45:   Bình yên bên em
46
Chương 46: Nằm nghiêng
47
Chương 47: Hiểu lầm
48
Chương 48: Anh sẽ cho em đi
49
Chương 49: Giải dược
50
Chương 50: Nhớ em
51
Chương 51: Đậu đậu
52
Chương 52: Hủy hợp tác
53
Chương 53: Đánh bạn
54
Chương 54: Kỉ niệm cũ
55
Chương 55: Đi chơi
56
Chương 56: Cho anh gần em thêm chút nữa
57
Chương 57: Ốm nặng
58
Chương 58: Lã hiên
59
Chương 59: Ớt chuông
60
Chương 60: Café đen
61
Chương 61: Anh từ bỏ rồi
62
Chương 62: Phát hiện
63
Chương 63: Khởi đầu ở Bắc Kinh
64
Chương 64: Ra mắt sản phẩm
65
Chương 65: Kem nẻ
66
Chương 66: Tân gia
67
Chương 67: Một đêm bên nhau
68
Chương 68: Bà nội của Nhật Thiên
69
Chương 69: Kí ức
70
Chương 70: Dấu hiệu
71
Chương 71: Chạm mặt
72
Chương 72: Tranh giành
73
Chương 74: Trở về
74
Chương 75: Ghen tuông
75
Chương 76: Về với mẹ
76
Chương 77: Rời xa
77
Chương 78: Tìm lại ký ức
78
Chương 79: Khởi đầu từ một kết thúc
79
Chương 80: Chân tướng
80
Chương 81: Lần cuối bên em
81
Chương 82: Bánh mì
82
Chương 83: Tôn kim nhã
83
Chương 84: Cùng bắt đầu lại
84
Chương 85: Thành đôi
85
Chương 86: Tránh xa người đàn ông của tôi ra
86
Chương 87: Anh sẽ yêu em mãi mãi