Chương 44-45

Chương 44:

Dùng xong ngọ thiện, Thái Bình bái biệt tứ ca, liền mang theo Uyển Nhi cùng lên xe ngựa, hướng về phía chợ phía Tây.

Ngoại trừ bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ do Võ Hậu phái tới, Lý Đán lo lắng chợ phía Tây người đông phức tạp, liền phái thêm hai gã phủ vệ đi theo.

Cho nên tất cả cùng nhau, trái phải xe ngựa tổng cộng có tám người.
Vốn dĩ trên người mặc bào sam màu bạc đã là cực kỳ phú quý, có những tùy tùng này đi theo, Thái Bình cười khổ, chỉ sợ đêm nay đi nơi nào cũng đều là người phô trương nhất.
Chợ phía Tây Trường An là nơi có nhiều thương nhân người Hồ nhất, so với chợ phía Đông mà nói, nơi này thương phẩm đa dạng hơn nhiều, giá cả cũng tương đối phải chăng.

Cho nên bá tánh thành Trường An thích nhất đến đây mua bán, ngoài việc có thể mua được một ít hàng hóa Tây Vực mới lạ, còn có thể ở chỗ này nhìn thấy nhiều nhất, chính là Hồ cơ vũ mị nhất.
Uyển Nhi tuy nói đã thay váy áo của nhụ nhân, nhưng trên đầu vẫn mang mũ mạng như cũ, sau khi xuống xe, một đường được Thái Bình dắt đi, không nỡ buông ra dù chỉ một lát.
Thái Bình một thân như vậy, thật sự loá mắt.
Đừng nói là người khác, liền tính cả Uyển Nhi, cũng không nhịn được âm thầm cách mạng che mà nhìn Thái Bình.
Thái Bình đã sớm phát hiện Uyển Nhi chú ý đến mình, nàng cũng vui vẻ để Uyển Nhi nhìn như vậy, Uyển Nhi nhìn đến cao hứng, nàng cũng cao hứng.

Thấy phía trước có sạp hàng của thương nhân người Hồ, Thái Bình phát hiện đồ vật gì hiếm lạ, liền nắm tay Uyển Nhi chạy qua đó, cầm lấy một chiếc vòng tay bảo thạch khảm hồng ngọc, ướm lên cổ tay Uyển Nhi một chút, cười hỏi: "Uyển Nhi thích không?"
Uyển Nhi chỉ mới nhìn một cái, còn chưa kịp trả lời, Thái Bình đã mở miệng, "Đưa tiền."
Xuân Hạ lấy ra túi tiền, "Chiếc vòng tay này bao nhiêu tiền?"
"Mười lượng bạc." Tiểu thương người Hồ dùng tiếng Hán không quá trôi chảy đáp.
Xuân Hạ mở to hai mắt, "Mười lượng?!" Trước không nói đến chiếc vòng tay này có đáng giá chừng đó tiền hay không, nơi này ngư long hỗn tạp, cũng không biết đồ trên sạp hàng này là thật hay giả?
"Đưa tiền là được." Thái Bình thúc giục một tiếng, chuyển hướng qua Uyển Nhi, ngữ khí liền ôn nhu một nửa, "Uyển Nhi, chúng ta đến tửu lầu ngồi đi, buổi tối liền ở tại chỗ đó xem pháo hoa rồi về phủ của tứ ca."

Uyển Nhi sợ Thái Bình tiêu tiền lung tung, rút tay lại, vội vàng đem vòng tay tháo ra, nghiêm túc nói: "Có thể tặng ta cái khác, cái này thật sự quá quý giá."
"Mang đi." Thái Bình đem vòng tay một lần nữa đeo vào cổ tay Uyển Nhi, "Vòng tay có quý giá, cũng không quý bằng tâm ý của ta, không phải sao?"
Uyển Nhi còn muốn khuyên nhủ, nhưng Thái Bình đã quyết tâm đưa cho nàng, nàng nghiêm túc nói: "Đêm nay cũng chỉ cần một phần lễ vật này thôi, sau đó lại đưa, ta một mực không cần."
"Được, đều nghe nàng." Thái Bình ôn thanh đáp ứng, Xuân Hạ trề môi thanh toán.
Sau đó Thái Bình nắm tay Uyển Nhi đến tầng ba tửu lầu, hoàng hôn vừa đến, dưới hiên liền có vài nhà đã treo lên đèn lồng.

Thanh âm của đám người bán rong thét to vang lên hết đợt này đến đợt khác, cho dù các nàng đã chọn một góc yên tĩnh nhất, cũng cảm thấy thật ầm ĩ.
Hai gã phủ vệ đem xe ngựa dừng ở chỗ hẻo lánh, liền canh giữ ở dưới tửu lầu.

Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ biết điều mà chờ ở cửa lầu ba, bên trong gian phòng sau tấm rèm cũng chỉ có Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ hầu hạ hai vị chủ tử.
Nhìn trận thế này, ai cũng biết vị tiểu công tử hôm nay tới lầu ba uống rượu tuyệt đối không phải người bình thường.

Ý thức được điểm này, khách nhân vốn dĩ ở lầu ba đều chuyển xuống lầu hai.
Thái Bình cũng vui vẻ khi được thanh tĩnh, lập tức mệnh Xuân Hạ đi thanh toán cho lão bản gấp ba bạc, nàng chỉ cần thanh tĩnh, lầu ba đêm nay nàng bao trọn, muốn lão bản đem hết món ăn sở trường cùng rượu ngon nhất của tửu lần đều đưa lên.
"Điện hạ, chúng ta như vậy không khỏi có chút phô trương." Uyển Nhi ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Thái Bình ghé vào thanh chắn, nhìn về dư quang hoàng hôn trên mái hiên nơi xa, như suy tư gì, cũng không trả lời.
Uyển Nhi không biết nàng đang nhìn cái gì, liền nhìn theo tầm mắt của nàng —— Đấu củng ở chợ phía Tây đan xen vào nhau, tầng tầng mái hiên cao thấp, tầng tầng núi non trùng điệp, chỉ phức tạp hơn những phố thị khác một chút, cũng không có gì mới lạ.
"Điện hạ đang nhìn cái gì?"
"Chờ mặt trời xuống núi."
Thái Bình nhàn nhạt đáp, quay đầu lại liền nhìn thấy tám Hồ cơ đang bưng thức ăn nối đuôi nhau đi lên, cố ý lẩm bẩm: "Không nghĩ tới Hồ cơ nơi này, còn đẹp hơn so với người hôm qua."

Uyển Nhi nghe được cảm thấy chói tai, nhướng mày liếc mắt nhìn Thái Bình một cái, "Phải không?"
Thái Bình cười khẽ, hỏi Hồng Nhụy, "Hồng Nhụy, ngươi nói có phải hay không?"
Hồng Nhụy giật mình, theo bản năng mà nhìn về phía Uyển Nhi, thấy sắc mặt Uyển Nhi không tốt, nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào, "A?" Nàng lén lút liếc mắt đánh giá tám Hồ cơ đang chia thức ăn, dáng người nổi bật, mặt mày sắc sảo, chỉ là so với người Trung Nguyên mà nói, màu da các nàng có hơi đậm hơn.
Đẹp, khẳng định là đẹp......
Xuân Hạ âm thầm kéo kéo ống tay áo của nàng, thấp giọng nhắc nhở: "Trả lời như thế nào? Như vậy là đại bất kính."
"Bẩm......! Bẩm......" Hồng Nhụy nhanh chóng cung kính quỳ xuống, vừa muốn gọi hai chữ "điện hạ", lại chỉ phải nhịn lại, làm trò trước mặt tám Hồ cơ mà gọi hai chữ "điện hạ", chẳng may đem tới tai họa gì cho điện hạ, nàng cũng đảm đương không nổi.
Thái Bình nhịn cười, "Nhìn xem, Hồng Nhụy ở cùng nàng lâu như vậy, càng ngày càng giống nàng."
Uyển Nhi trầm giọng hỏi: "Giống chỗ nào?"
"Không dám nói ra lời trong lòng." Thái Bình một câu đánh trúng yếu điểm, mỉm cười mà nhìn về phía Hồ cơ dẫn đầu, "Cô nương có thể khiêu vũ không?"
"Có thể." Hồ cơ cười nhạt rũ mi.
"Vậy thì......!A......" Thái Bình còn chưa nói xong, liền cau mày lại, gượng cười nghiêng mặt nhìn về Uyển Nhi, "Ngày khác......!A......" Thái Bình vội vàng đè lại bàn tay Uyển Nhi ở dưới kỷ án đang nhéo vào đùi nàng, "Lui ra đi."
Hồ cơ nhìn thấy tiểu công tử này nghẹn đỏ mặt, lại thấy vị phu nhân bên cạnh sắc mặt xanh mét, tay hai người đều giấu ở dưới kỷ án, động tĩnh không thôi, nàng liền hiểu được hai người này là như thế nào.
"Vâng." Hồ cơ vốn nên lĩnh mệnh lập tức lui ra, nàng nhịn không được lại nghiêng bình rót một ly rượu nho, đẩy đến chỗ Uyển Nhi, "Phu nhân nếm thử rượu này trước, đây là loại được thương nhân lui tới yêu thích nhất, cũng là rượu nho thượng hạng do chính tửu lầu ủ."
Thái Bình lại cười: "Cô nương vì sao không rót một ly......!A......!cho bản công tử?"
Hồ cơ khẽ cười, "Công tử chưa uống rượu, đã hồ ngôn loạn ngữ như thế, nếu còn uống, thì sẽ là thế nào?"
Thái Bình giật mình.
Uyển Nhi giãn mi cười nói: "Lang quân nếu uống nhiều quá, xác thật phiền toái." Không nghĩ tới Hồ cơ này lại là người thông minh, nhẹ nhàng bâng quơ một câu, liền làm cảm giác chua xót trong tim Uyển Nhi vơi đi không ít.
Bên tai Thái Bình nóng lên, chỉ cảm thấy hai chữ "lang quân" trong câu nói vừa rồi của Uyển Nhi, đâm vào tim thật ngọt ngào.
Hồ cơ nhất bái, ý vị sâu xa mà cười với Thái Bình, liền mang theo đám tỷ muội rời khỏi lầu ba.

"A......" Thái Bình vốn tưởng rằng Uyển Nhi đã hả giận, không nghĩ tới cuối cùng còn vặn nàng một cái, nàng không khỏi dỗi: "Uyển Nhi thật sự muốn vặn chết lang quân nhà mình sao?"
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình còn dám nói bậy, bối rối mà nhìn lướt qua Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy nhịn cười không lên tiếng bên cạnh, "Mới vừa rồi gọi lang quân, chẳng qua là để giải vây! Điện hạ còn hồ nháo như vậy......!Ta liền......"
"Sao?" Thái Bình ngẩng đầu, ngắt lời Uyển Nhi, không đợi Uyển Nhi phản ứng, liền duỗi tay đến chọc ngứa nàng, "Còn dám uy hiếp bổn cung! Phải phạt!"
Uyển Nhi bị Thái Bình làm trò trước mặt hai vị cung tì mà gục xuống dưới thân nàng ấy, nàng vừa thẹn vừa hoảng, vội vàng chống lên ngực Thái Bình, "Đừng......!Đừng nháo! Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy còn đang nhìn!"
"Quay lưng lại!" Thái Bình lạnh giọng hạ lệnh.
Hồng Nhụy cùng Xuân Hạ sớm đã nhìn quen hai chủ tử vui đùa náo loạn như vậy, lập tức xoay người sang chỗ khác, che miệng nở nụ cười.
"Dám cả gan véo bổn cung, ai cho nàng lá gan đó!"
"Thiếp chỉ sợ Hồ cơ khiêu vũ đến gần, chẳng may thích khách trà trộn......"
"Nói như vậy, bổn cung còn phải cảm tạ tài tử suy xét chu đáo?"
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Tròng mắt Thái Bình linh động đảo quanh, "Cũng phải."
Uyển Nhi thầm cảm thấy không ổn, Thái Bình đỡ nàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn nàng, "Bổn cung không được xem Hồ cơ khiêu vũ, vậy thì xem tài tử khiêu vũ đi, chu toàn chứ?"
Gương mặt Uyển Nhi như thiêu, "Nàng......"
"Cái này cũng không được? Chẳng lẽ tài tử mới là thích khách kia......" Thái Bình nói, nháy mắt trái với nàng.

Uyển Nhi xác thật đúng là thích khách kia, đã sớm đem cả người nàng đều đâm vào tim Thái Bình.
Uyển Nhi quay mặt qua chỗ khác, "Thiếp sẽ không khiêu vũ."
"Ai." Thái Bình cố ý thở dài một tiếng thất vọng, cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, một tay kia lại nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mới vừa rồi bị Uyển Nhi véo.
Uyển Nhi tự nghĩ ra tay có chút nặng, ngón tay lặng yên len vào dưới tay Thái Bình, thay thế tay Thái Bình, ôn nhu mà xoa nhẹ cho nàng, nhỏ giọng hỏi: "Còn đau phải không?"
"Nàng thì sao?" Lời nói của Thái Bình rõ ràng có ẩn ý.
Hỏi xong ba chữ này, Uyển Nhi tức khắc nhận ra Thái Bình muốn ám chỉ cái gì, cuộn lên ngón tay, lại muốn véo nàng ấy một phen.

Lần này Thái Bình đã phòng bị, thuận thế nắm chặt tay Uyển Nhi, nói tiếp: "Cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình này là không tốt."
Uyển Nhi nhíu mày, vừa muốn nói cái gì, liền nhìn thấy Thái Bình dùng khẩu ngữ mà nói với nàng, "Nhưng ta lại thích." Nói, ngón út gãi gãi vào lòng bàn tay Uyển Nhi.

Gặp gỡ oan gia như Thái Bình, nàng sao có thể thoát được khỏi lòng bàn tay nàng ấy?
Uyển Nhi buồn cười, trên mặt tràn ra ý cười.
Một đời này, không cần ở trước mặt Thái Bình che giấu nàng động tâm, không cần trốn tránh Thái Bình đối tốt với nàng, cho dù chỉ là nắm tay như vậy, đắm mình dưới ánh hoàng hôn, Uyển Nhi cũng cảm thấy lòng tràn đầy an lành.
Một khắc quên mất ngày sau ly biệt, một khắc quên mất thân phận các nàng, hưởng thụ yên bình ngay lúc này, bồi Thái Bình vui vẻ qua hết ngày Tết Thượng Nguyên.
Uyển Nhi quyết định xong, tự tay rót một ly rượu cho Thái Bình, "Điện hạ, mời."
"Mời." Thái Bình nâng ly, cùng Uyển Nhi uống rượu nho, chợt cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
Một đêm này, chỉ cầu cùng say, chỉ cầu cùng tận hưởng ngày Tết Thượng Nguyên náo nhiệt.
Lúc pháo hoa lại lần nữa nở rộ trên nền trời, Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đỡ hai vị chủ tử say chuếnh choáng lên xe ngựa, một đường hộ tống về tới phủ đệ của Lý Đán.
Thế gian chớp mắt, quang cảnh vui vẻ đã qua, pháo hoa tàn, tết Thượng Nguyên cũng hết.

Giống như ngày nắng đầu tiên của tháng Giêng này, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi một ngày, bầu trời lại bị mây đen bao phủ, bông tuyết lại rào rạt bay xuống.
Chạng vạng ngày mười sáu tháng Giêng, Thái Bình cùng Uyển Nhi cuối cùng cũng bước lên xe ngựa hồi cung, chậm rãi bước vào Đại Minh Cung.
Uyển Nhi nắm chặt tay Thái Bình, một đoạn đường về cuối cùng này, nàng hẳn phải chính miệng nói từ biệt với Thái Bình.

Chỉ là những lời đó nghẹn trong cổ họng, Uyển Nhi mỗi khi muốn mở miệng, lại thấy sắc mặt Thái Bình ngưng trọng, chỉ có thể nhịn xuống.
"Điện hạ......"
"Ngày ấy......!Ta đã thấy Bùi thị, ta biết ý tứ của a nương."
_____
Chú giải
Tây thị: chợ phía Tây
Đấu củng: một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất [wiki]
Hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy nói bạ.

Chương 45:

Thái Bình biết nàng muốn nói gì, cho dù không nỡ, đó cũng là con đường Uyển Nhi phải đi. Hôm nay tách ra, mới có ngày sau bên nhau không rời.

Hốc mắt Uyển Nhi hơi nóng, không nghĩ tới Thái Bình đã sớm biết nàng sẽ phải rời đi.

Nắm thật chặt tay Thái Bình, Uyển Nhi cúi đầu xuống, muốn nói gì đó, lại sợ vừa mở miệng thanh âm liền nghẹn ngào, làm cho Thái Bình càng thêm khổ sở.

"Chỉ cần nàng muốn, chúng ta rồi sẽ có một ngày, giống như ba hôm nay vậy." Thái Bình ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, cười ôn nhu như trước, "Trong cung nhân tâm quỷ quyệt, có mấy lời không thể không nói, có một số việc không thể không làm, ta chỉ cầu nàng tin ta."

Nàng dùng chính là "cầu", mà không phải "muốn", đủ thấy Thái Bình kỳ thật đang lo âu.

Uyển Nhi khàn giọng đáp: "Điện hạ cũng sẽ tin ta sao?"

Thái Bình kiên định gật đầu, "Sẽ."

Uyển Nhi ôm lấy hai má Thái Bình, từng câu từng chữ mà đáp: "Ta cũng sẽ." Cho dù đã cực lực nhịn xuống, nước mắt vẫn dâng lên.

Thái Bình cười khẽ, dang tay đem Uyển Nhi ôm thật chặt, lẳng lặng mà hấp thu thanh hương nhàn nhạt trên người nàng.

Không hưởng qua ôn nhu, liền sẽ không luyến tiếc.

Không nếm qua lưu luyến ôn tồn, liền sẽ không nhớ nhung.

Đã hưởng qua, cũng đã nếm được, cho nên lúc tách ra như song đao đâm tới, làm cho Thái Bình khổ sở, Uyển Nhi chua xót.

Đời trước Thái Bình đã khóc quá nhiều, nàng không nghĩ ở trước mặt Uyển Nhi lại khóc giống như hài tử, cho nên nàng nhịn xuống nước mắt, hơi hơi tách ra, cúi đầu nhìn xuống vòng tay trên cổ tay Uyển Nhi, "Vòng tay này ở ngoài cung thì quý giá, ở trong cung cũng chỉ là vật tầm thường. Ta ở trong cung đã từng thấy cung nhân đeo, cho nên dùng nó làm tín vật, cho dù có người sinh nghi, cũng không đến mức suy xét quá nhiều." Thái Bình giương mắt, đáy mắt thâm tình trước sau như một làm người khác say mê, "Sau này nếu có chuyện khó xử, nàng để Hồng Nhụy mang vòng tay này đến gặp ta, ta chắc chắn sẽ âm thầm giúp nàng."

Uyển Nhi nghe ra Thái Bình bóng gió, nghẹn hỏi: "Mấy năm?"

"Bốn năm." Thái Bình tính tính thời gian còn lại, nàng cần thiết cùng Uyển Nhi bảo trì khoảng cách.

Uyển Nhi biết Thái Bình tính tới ngày nào, bốn năm sau bệ hạ băng hà, là một năm mấu chốt nhất trong đại nghiệp của Võ Hậu. Bốn năm này, Thái Tử mưu phản, Thái Bình xuất giá, Đông Cung tân lập, Lý Hiển cùng Vi thị đại hôn, mỗi một chuyện đều là đại sự của Đại Đường. Mà bốn năm này cũng là thời gian Uyển Nhi ẩn nấp bên người Võ Hậu, như hồ điệp đang dệt kén, chờ đợi một ngày phá kén sáng lạn.

Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, bên ngoài xe ngựa vang lên thanh âm của Xuân Hạ, "Điện hạ, đến Đan Phượng Môn rồi."

"Đã biết." Thái Bình lên tiếng, ôm lấy gáy Uyển Nhi, hung hăng mà hôn nàng một cái.

Uyển Nhi còn không kịp đáp lại, Thái Bình đã buông nàng ra, lập tức xuống xe ngựa.

Bên ngoài hoàng hôn đã buông, tuyết bay rào rạt.

Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy bung dù, chắn tuyết cho hai vị chủ tử.

"Cầm đèn." Thái Bình nhàn nhạt mở miệng, giương mắt nhìn về phía cửa cung, liền nhìn thấy Bùi thị cầm đèn lồng chờ ở đó đã lâu.

Bùi thị cung kính nhất bái với Thái Bình, giương giọng: "Thiên Hậu có lệnh, triệu Thượng Quan tài tử đến hầu hạ."

"Lần này đi nhớ phải thu liễm cái tính tình bướng bỉnh đó lại." Thái Bình ra vẻ giáo huấn, vừa dứt lời, Xuân Hạ đã cầm đèn đến gần. Thái Bình tiếp nhận cây đèn từ trong tay Xuân Hạ, lời nói lại là nói cho Uyển Nhi nghe, "Đi đi, bổn cung muốn đứng ở chỗ này một lát."

Uyển Nhi cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng." Mặc dù luyến tiếc, nàng cũng cần phải đi theo Bùi thị.

Xuân Hạ sợ Hồng Nhụy quên, vội đem cành liễu đưa cho Hồng Nhụy, "Cành liễu!"

Hồng Nhụy tiếp nhận cành liễu, bung dù che tuyết, đi theo Uyển Nhi đến chỗ Bùi thị, lập tức xuyên qua Đan Phượng Môn, đi thật sâu vào Đại Minh Cung.

Tuyết rơi gió thổi, tường cung cao ngất, các nàng cuối cùng cũng về lại lồng giam.

Bùi thị cầm đèn dẫn đường, Uyển Nhi chậm rãi đi theo, lặng yên quay đầu, chỉ thấy Thái Bình vẫn cầm đèn đứng ở ngoài Đan Phượng Môn như cũ —— Phía sau nàng ấy là đèn đuốc thành Trường An mới thắp lên, là nền trời âm trầm phong tuyết tán loạn, nàng ấy mặc một thân viên khâm bào đỏ thẫm, cầm đèn đứng ở nơi đó, nhìn theo nàng càng lúc càng xa.

Thái Bình sẽ chờ nàng, cũng hy vọng Uyển Nhi sẽ chờ nàng ấy.

Đừng lại giống như đời trước, Uyển Nhi không chờ nàng ấy, chỉ chừa cho nàng ấy một kết cục âm dương cách biệt.

Điện hạ ngốc......

Ánh đèn trong tầm mắt Uyển đã mơ hồ, nàng kéo lại áo choàng trên người, không dám nhìn tiếp Thái Bình cầm đèn đứng giữa phong tuyết, nàng rưng rưng nhìn về cung giai phía trước.

Đó là cung giai đi lên Hàm Nguyên Điện, không lâu sau này, Võ Hậu sẽ từ nơi này bước lên Hàm Nguyên Điện, ngồi lên long ỷ quân lâm thiên hạ, càng lâu sau đó, Thái Bình cũng nên từ nơi này đi lên Hàm Nguyên Điện, trở thành hồng nhan Thiên Tử giống như Võ Hoàng.

"Ta sẽ chờ nàng."

Trong tim Uyển Nhi âm thầm niệm những lời này, khóe miệng hơi hơi giương lên, nước mắt lặng yên dọc theo gương mặt chảy xuống.

Lần này, không gặp không về, ai cũng không được phép đi trước.

Thân ảnh Uyển Nhi cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt, bị phong tuyết hoàn toàn che lấp.

Xuân Hạ biết tâm tình công chúa nhất định sẽ không tốt, ôn thanh khuyên nhủ: "Điện hạ, nếu không vào cung, cửa cung sẽ khóa."

"Đêm nay về nơi nào?" Hai tròng mắt Thái Bình đỏ bừng, vừa mở miệng, Xuân Hạ mới biết điện hạ khóc.

"Tự nhiên là......" Xuân Hạ nhất thời không biết nên đáp "Hàm Quang Điện" hay là "Thanh Huy Các".

Thái Bình cười khẽ, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, "Bổn cung muốn đi dạo trong cung một chút, Xuân Hạ, ngươi bồi bổn cung."

"Vâng." Xuân Hạ cúi đầu lĩnh mệnh, bung dù bồi công chúa đi vào Đan Phượng Môn.

Sau khi công chúa đi vào cửa cung, phu xe đánh xe ngựa quay đầu lại, trở về phủ đệ của Lý Đán. Bốn gã Vũ Lâm tướng sĩ đi cùng cũng vào cung, chuẩn bị về bên Võ Hậu phục mệnh.

Đi qua Đan Phượng Môn, ánh đèn của Thái Bình dừng lại trên dấu chân của Uyển Nhi, nàng dọc theo dấu chân Uyển Nhi đi một đoạn, cuối cùng đến ngã rẽ.

Uyển Nhi đến Tử Thần Điện của a nương, Thái Bình cho dù về Hàm Quang Điện, hay là về Thanh Huy Các, đều phải đi về hướng Tây, nhất định phải cùng dấu chân Uyển Nhi đường ai nấy đi.

Xuân Hạ nhìn công chúa chậm rãi ngồi xổm xuống bên dấu chân, nàng nhìn đến đau lòng, khuyên nhủ: "Tài tử có lẽ sáng mai sẽ trở lại." Nói, nàng nhìn thoáng qua trận tuyết bên ngoài, "Tuyết càng lúc càng lớn, vào đêm trời giá rét, điện hạ nếu không trở về điện, sẽ cảm lạnh mất."

Thái Bình ôm đầu gối ngồi xổm trước dấu chân Uyển Nhi, nhìn bông tuyết từng mảnh từng mảnh che lấp dấu vết, giọng khàn khàn: "Đêm nay không có pháo hoa......"

Xuân Hạ cầm dù cùng ngồi xổm xuống, ôn thanh nói: "Trung Thu trong cung cũng sẽ phóng pháo hoa."

"À......" Thái Bình biết cũng không giống, không có Uyển Nhi bên cạnh, trên trời pháo hoa có nhiều, cũng đã không giống.

Xuân Hạ lại khuyên nhủ: "Điện hạ nếu luyến tiếc tài tử......"

"Về cung thôi." Thái Bình hít hít cái mũi, lau đi nước mắt trên mặt, từ từ đứng lên. Nàng cần phải quen những ngày tháng như vậy, đời trước không phải cũng đã chịu đựng được sao?

Xuân Hạ ngạc nhiên, "Người muốn về cung nào?"

"Hàm Quang Điện." Thái Bình giọng mũi dày đặc, cầm đèn đi về phía Tây, hướng đến Hàm Quang Điện.

Đoạn đường này, nàng không còn nói một chữ.

Xuân Hạ vẫn là lần đầu nhìn thấy điện hạ khổ sở như vậy, nàng nhớ rõ Bùi thị nói chính là hầu hạ, cũng không có nói triệu về bên người Võ Hậu. Nhưng nhìn biểu hiện của điện hạ, chẳng lẽ tài tử thật sự sẽ không trở lại? Vậy nàng chẳng phải còn rất lâu mới có thể gặp được Hồng Nhụy sao? Lúc Xuân Hạ ý thức được điểm này, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía phương hướng các nàng rời đi, chỉ cảm thấy chua xót không rõ.

Đây là một đêm mà Hàm Quang Điện quạnh quẽ nhất, công chúa trầm mặc ít lời, Xuân Hạ cũng buồn bực không vui. Cho dù là Thái Bình, hay là Xuân Hạ, đều đã quen có Uyển Nhi, Hồng Nhụy ở chung.

Thái Bình cuộn lên thân mình trong chăn, ôm chặt bình giữ ấm trong lòng ngực, thiếu Uyển Nhi ở bên, nàng vẫn luôn cảm thấy trái tim có một góc hẻo lánh, làm sao cũng không ấm nổi.

"Uyển Nhi......" Tưởng niệm như một thanh đao, liên tục cắt vào trái tim nàng, không ngừng không nghỉ.

Lại nói Bùi thị dẫn Uyển Nhi đi tới bên ngoài Tử Thần Điện, Võ Hậu vẫn trước sau như một còn đang phê duyệt tấu chương.

Bùi thị thả nhẹ bước chân, mang theo Uyển Nhi đến trước kỷ án của Võ Hậu.

"Bẩm Thiên Hậu, tài tử đã tới."

Võ Hậu không giương mắt nhìn các nàng, nghiêm túc mà dùng bút son phê duyệt, nhàn nhạt hỏi: "Thái Bình không có làm ầm ĩ?"

"Bẩm Thiên Hậu, không có." Bùi thị đúng sự thật đáp, nguyên bản nàng đã chuẩn bị một đống lời khuyên cho công chúa, chỉ sợ Thái Bình nổi lên tính tình, không cho nàng mang Uyển Nhi đi. Nào biết Thái Bình không nhào không nháo, ngược lại còn dặn dò Uyển Nhi phải chú ý tính tình, khi đó Bùi thị còn có vài phần không biết làm sao.

Lần này Võ Hậu thật ra có vài phần kinh ngạc, viết xong một chữ cuối cùng, gác bút son xuống, nhìn về phía Uyển Nhi —— Trên áo choàng Uyển Nhi còn dính chút bông tuyết, nàng cúi đầu đứng ở nơi đó, cả người đều lộ ra một cổ hàn ý.

"Bùi thị, mang đến cho tài tử một bình giữ ấm." Võ Hậu trước hạ ân sủng, cho Bùi thị lui xuống.

Uyển Nhi cung kính quỳ xuống đất lễ bái, "Thiếp, khấu tạ Thiên Hậu."

Võ Hậu đứng dậy, đi đến trước mặt Uyển Nhi, cũng không vội để nàng đứng lên, "Muốn nhận ân thưởng của bổn cung cũng không dễ dàng, ngươi có thể thuyết phục Thái Bình không nhào không nháo để ngươi trở về, bản lĩnh xác thật không nhỏ."

Uyển Nhi lúc này mới ý thức được, Thái Bình lẳng lặng như vậy mà để nàng đi, kỳ thật là muốn Võ Hậu nhớ thêm một công cho nàng. Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không làm, Thái Bình lại giúp nàng nghĩ tới điểm này, tặng cho nàng một phần ấm áp, đủ để sưởi ấm trái tim nàng, thật lâu không tiêu tan.

"Thiếp không dám kể công." Uyển Nhi lại lần nữa dập đầu, hốc mắt đã đỏ bừng.

Cho dù nàng đã cực lực kiềm chế bi thương, trong thanh âm vẫn còn run rẩy để cho Võ Hậu nghe được, Võ Hậu hơi hơi cúi người, nắm lấy cằm nàng, nâng mặt Uyển Nhi lên, đối diện với đôi mắt đỏ bừng của nàng.

Võ Hậu lẳng lặng nhìn nàng, cũng không vội vã hỏi nàng cái gì.

"Thiếp ở trước mặt Thiên Hậu thất lễ, còn thỉnh Thiên Hậu giáng tội." Uyển Nhi rũ mắt, trước gánh lấy tội này.

Võ Hậu cười lạnh, "Coi như vẫn còn địa phương ấm áp." Nói, nàng buông lỏng tay ra, liếc mắt nhìn Uyển Nhi, Thái Bình lấy thành ý thuần nàng ta nhiều ngày, nếu cả một tia không nỡ cũng không có, vậy coi như Thái Bình đã thất bại.

"Công chúa dùng chân thành đối đãi, thiếp xác thật không nỡ rời xa điện hạ." Uyển Nhi biết không lừa được Võ Hậu, đơn giản nói ra lời nói trong lòng, coi như tính tình thẳng thắn.

Võ Hậu chắp tay đứng, "Nàng phải trưởng thành, ngươi cũng phải trưởng thành." Nói xong, Võ Hậu đi đến trước cửa điện vài bước, hơi lạnh ùa qua khung cửa, nàng nhìn bông tuyết bay bay ngoài điện, nhàn nhạt nói: "Ở trong cung, người không có bản lĩnh, không sống được lâu."

Uyển Nhi thẳng lưng, "Thiếp sẽ không làm Thiên Hậu thất vọng."

"Trận tuyết này không biết khi nào mới có thể dừng lại?" Võ Hậu quay đầu nhìn nàng, lời nói có ẩn ý.

"Thêm ít lửa, có lẽ sẽ nhanh hơn." Uyển Nhi bằng phẳng mà đón nhận ánh mắt của Võ Hậu, đã tính trước, "Thiếp, nguyện vào Vô Gian địa ngục, trợ Thiên Hậu đạt được ước nguyện."

Chapter
1 Chương 1: Rượu Độc
2 Chương 2: Ánh Trăng
3 Chương 3: Hoa Lê
4 Chương 4: Cánh Diều
5 Chương 5: Đề Hồ
6 Chương 6: Tàng Chuyết
7 Chương 7: Lựa Chọn
8 Chương 8: Thư Đồng
9 Chương 9: Nghe Giảng
10 Chương 10: Tin Đồn
11 Chương 11: Du Hồ
12 Chương 12: Trụy Thủy
13 Chương 13: Noãn Y
14 Chương 14: Manh Mối
15 Chương 15: Biến Số
16 Chương 16: Chiết Liễu
17 Chương 17: Hoàn Thư
18 Chương 18: Trở Về
19 Chương 19: Kiêu Căng
20 Chương 20: Dư Âm
21 Chương 21: Ngũ Tự
22 Chương 22: Thăm Dò
23 Chương 23: Tiết Tấu
24 Chương 24: Đạo Thuật
25 Chương 25: Giương Cánh
26 Chương 26: Mã Cầu
27 Chương 27: Lưỡi Đao
28 Chương 28: Kiến Hồng
29 Chương 29: 29: Trường An
30 Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31 Chương 31: 31: Cửu Biệt
32 Chương 32: 32: Mộ Minh
33 Chương 33: 33: Viết Chữ
34 Chương 34: 34: Tương Thủ
35 Chương 35: 35: Long Ân
36 Chương 36: 36: Khiển Trách
37 Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38 Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39 Chương 39: 39: Tư Náo
40 Chương 40: 40: Xuất Cung
41 Chương 41: 41: Pháo Hoa
42 Chương 42: 42: Đừng Sợ
43 Chương 43: 43: Điểm Trang
44 Chương 44-45
45 Chương 46: 46: Diện Thánh
46 Chương 47: 47: Xoa Má
47 Chương 48: 48: Ám Độ
48 Chương 49: 49: Thị Tẩm
49 Chương 50: 50: Sấm Cung
50 Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51 Chương 52: 52: Lưu Cung
52 Chương 53: 53: Nữ Quan
53 Chương 54: 54: Đêm Lành
54 Chương 55: 55: Làm Thơ
55 Chương 56: 56: Hương Thu
56 Chương 57: 57: Giải Vây
57 Chương 58: 58: Giáo Huấn
58 Chương 59: 59: Dấu Hôn
59 Chương 60: 60: Cung Dạ
60 Chương 61: 61: Cam Tâm
61 Chương 62: 62: Máu Tanh
62 Chương 63: 63: May Mắn
63 Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64 Chương 65: 65: Rời Lao
65 Chương 66: 66: Dạ Thám
66 Chương 67: 67: Thái Tử
67 Chương 68: 68: Vi Thị
68 Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69 Chương 70: 70: Tra Hỏi
70 Chương 71: 71: Suy Đoán
71 Chương 72: 72: Không Cho
72 Chương 73: 73: Lễ Vật
73 Chương 74: 74: Tuyết Đông
74 Chương 75: 75: Bắt Đầu
75 Chương 76: 76: Bỏ Được
76 Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77 Chương 78: 78: Đuổi Đi
78 Chương 79: 79: Tương Kiến
79 Chương 80: 80: Chá Chi
80 Chương 81: 81: Thủy Đăng
81 Chương 82: 82: Diễn Trò
82 Chương 83: 83: Chính Sự
83 Chương 84: 84: Danh Sách
84 Chương 85: 85: Đêm Xuân
85 Chương 86: 86: Cảnh Báo
86 Chương 87: 87: Hậu Phách
87 Chương 88: 88: Góp Lời
88 Chương 89: 89: Thận Trọng
89 Chương 90: 90: Hai Nơi
90 Chương 91: 91: Mai Đỏ
91 Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92 Chương 93: 93: Đi Theo
93 Chương 94: 94: Đường Về
94 Chương 95: 95: Hợp Mưu
95 Chương 96: 96: Mặt Nạ
96 Chương 97: 97: Vào Đông
97 Chương 98: 98: Quà Mừng
98 Chương 99: 99: Chiếu Thư
99 Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100 Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101 Chương 102: 102: Tương Tư
102 Chương 103: 103: Xá Địch
103 Chương 104: 104: Biển Giấm
104 Chương 105: 105: Phạm Thượng
105 Chương 106: 106: Vết Tích
106 Chương 107: 107: Nắng Sớm
107 Chương 108: 108: Đạo Yến
108 Chương 109: 109: Lâm Biệt
109 Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110 Chương 111: 111: Nổi Gió
111 Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112 Chương 113: 113: Không Về
113 Chương 114: 114: Dã Tâm
114 Chương 115: 115: Lửa Lớn
115 Chương 116: 116: Tâm Dược
116 Chương 117: 117: Vảy Ngược
117 Chương 118: 118: Sơ Tâm
118 Chương 119: 119: Hôn Sự
119 Chương 120: 120: Dạ Thoại
120 Chương 121: 121: Về Triều
121 Chương 122: 122: Tàng Kinh
122 Chương 123: 123: Ôm Nhau
123 Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124 Chương 125: 125: Minh Đường
125 Chương 126: 126: Sâu Kiến
126 Chương 127: 127: Phò Mã
127 Chương 128: 128: Hoa Chúc
128 Chương 129: 129: Hoà Ly
129 Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130 Chương 131: 131: Thanh Trì
131 Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132 Chương 133: 133: Hàn Chứng
133 Chương 134: 134: Kẽ Hở
134 Chương 135: 135: Thiên Hạ
135 Chương 136: 136: Gia Viên
136 Chương 137: 137: Thói Quen
137 Chương 138: 138: Võ Thị
138 Chương 139: 139: Phi Ngựa
139 Chương 140: 140: Tư Hình
140 Chương 141: 141: Đêm Trước
141 Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142 Chương 143: 143: Lễ Mừng
143 Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144 Chương 145: 145: Nuốt Lời
145 Chương 146: 146: Cá Chạch
146 Chương 147: 147: Sát Tâm
147 Chương 148: 148: Khó Độ
148 Chương 149: 149: Danh Tướng
149 Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150 Chương 151: 151: Đánh Giá
151 Chương 152: 152: Đế Tâm
152 Chương 153: 153: Sơ Thắng
153 Chương 154: 154: Triều Bái
154 Chương 155: 155: Quốc Yến
155 Chương 156: 156: Thái Bình
156 Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157 Chương 158: 158: Đại Thế
158 Chương 159: 159: Nói Thật
159 Chương 160: 160: Ngư Ông
160 Chương 161: 161: Nguy Cơ
161 Chương 162: 162: Di Hoa
162 Chương 163: 163: Khả Nghi
163 Chương 164: 164: Ngự Rượu
164 Chương 165: 165: Tứ Ca
165 Chương 166: 166: Mật Thẩm
166 Chương 167: Lựa chọn
167 Chương 168: Ngủ đông
168 Chương 169: Noãn ngọc
169 Chương 170: Thanh toán
170 Chương 171: Vây Ngụy
171 Chương 172: Cầu mây
172 Chương 173: Hoàng trang
173 Chương 174: Nhớ nhung
174 Chương 175: Đầy tháng
175 Chương 176: Đậu đỏ
176 Chương 177: Phá trận
177 Chương 178: Không cam
178 Chương 179: Tư thục
179 Chương 180: Tinh diễm
180 Chương 181: 181: Chiêm Sự
181 Chương 182: 182: Chính Sự
182 Chương 183: 183: Vấn Chính
183 Chương 184: 184: Phu Tử
184 Chương 185: 185: Tạm Biệt
185 Chương 186: 186: Có Nàng
186 Chương 187: 187: Thu Lưới
187 Chương 188: 188: Thắng Trận
188 Chương 189: 189: Bình Yên
189 Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190 Chương 191: 191: Mời Cầu
191 Chương 192: 192: Chơi Cầu
192 Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193 Chương 195: 195: Ám Tiễn
194 Chương 196: 196: Đồ Đao
195 Chương 197: 197: Giăng Lưới
196 Chương 198: 198: Phản Sát
197 Chương 199: 199: Đền Tội
198 Chương 200: 200: Thu Quan
199 Chương 201: 201: Danh Tự
200 Chương 202: 202: Sách Phong
201 Chương 203: 203: Thành Toàn
202 Chương 204: 204: Quân Lâm
203 Chương 205: 205: Tranh Chấp
204 Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205 Chương 207: 207: Hôn Quân
206 Chương 208: 208: Nuông Chiều
207 Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208 Chương 210: 210: Đông Tầm
209 Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210 Chương 212: 212: Vô Biên
211 Chương 213: 213: Di Chiếu
212 Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213 Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214 Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết
Chapter

Updated 214 Episodes

1
Chương 1: Rượu Độc
2
Chương 2: Ánh Trăng
3
Chương 3: Hoa Lê
4
Chương 4: Cánh Diều
5
Chương 5: Đề Hồ
6
Chương 6: Tàng Chuyết
7
Chương 7: Lựa Chọn
8
Chương 8: Thư Đồng
9
Chương 9: Nghe Giảng
10
Chương 10: Tin Đồn
11
Chương 11: Du Hồ
12
Chương 12: Trụy Thủy
13
Chương 13: Noãn Y
14
Chương 14: Manh Mối
15
Chương 15: Biến Số
16
Chương 16: Chiết Liễu
17
Chương 17: Hoàn Thư
18
Chương 18: Trở Về
19
Chương 19: Kiêu Căng
20
Chương 20: Dư Âm
21
Chương 21: Ngũ Tự
22
Chương 22: Thăm Dò
23
Chương 23: Tiết Tấu
24
Chương 24: Đạo Thuật
25
Chương 25: Giương Cánh
26
Chương 26: Mã Cầu
27
Chương 27: Lưỡi Đao
28
Chương 28: Kiến Hồng
29
Chương 29: 29: Trường An
30
Chương 30: 30: Sóng Ngầm
31
Chương 31: 31: Cửu Biệt
32
Chương 32: 32: Mộ Minh
33
Chương 33: 33: Viết Chữ
34
Chương 34: 34: Tương Thủ
35
Chương 35: 35: Long Ân
36
Chương 36: 36: Khiển Trách
37
Chương 37: 37: Thỉnh Cầu
38
Chương 38: 38: Lạc Tuyết
39
Chương 39: 39: Tư Náo
40
Chương 40: 40: Xuất Cung
41
Chương 41: 41: Pháo Hoa
42
Chương 42: 42: Đừng Sợ
43
Chương 43: 43: Điểm Trang
44
Chương 44-45
45
Chương 46: 46: Diện Thánh
46
Chương 47: 47: Xoa Má
47
Chương 48: 48: Ám Độ
48
Chương 49: 49: Thị Tẩm
49
Chương 50: 50: Sấm Cung
50
Chương 51: 51: Tâm Nguyện
51
Chương 52: 52: Lưu Cung
52
Chương 53: 53: Nữ Quan
53
Chương 54: 54: Đêm Lành
54
Chương 55: 55: Làm Thơ
55
Chương 56: 56: Hương Thu
56
Chương 57: 57: Giải Vây
57
Chương 58: 58: Giáo Huấn
58
Chương 59: 59: Dấu Hôn
59
Chương 60: 60: Cung Dạ
60
Chương 61: 61: Cam Tâm
61
Chương 62: 62: Máu Tanh
62
Chương 63: 63: May Mắn
63
Chương 64: 64: Lĩnh Mệnh
64
Chương 65: 65: Rời Lao
65
Chương 66: 66: Dạ Thám
66
Chương 67: 67: Thái Tử
67
Chương 68: 68: Vi Thị
68
Chương 69: 69: Ngắn Ngủi
69
Chương 70: 70: Tra Hỏi
70
Chương 71: 71: Suy Đoán
71
Chương 72: 72: Không Cho
72
Chương 73: 73: Lễ Vật
73
Chương 74: 74: Tuyết Đông
74
Chương 75: 75: Bắt Đầu
75
Chương 76: 76: Bỏ Được
76
Chương 77: 77: Lĩnh Mệnh
77
Chương 78: 78: Đuổi Đi
78
Chương 79: 79: Tương Kiến
79
Chương 80: 80: Chá Chi
80
Chương 81: 81: Thủy Đăng
81
Chương 82: 82: Diễn Trò
82
Chương 83: 83: Chính Sự
83
Chương 84: 84: Danh Sách
84
Chương 85: 85: Đêm Xuân
85
Chương 86: 86: Cảnh Báo
86
Chương 87: 87: Hậu Phách
87
Chương 88: 88: Góp Lời
88
Chương 89: 89: Thận Trọng
89
Chương 90: 90: Hai Nơi
90
Chương 91: 91: Mai Đỏ
91
Chương 92: 92: Cữu Ngũ
92
Chương 93: 93: Đi Theo
93
Chương 94: 94: Đường Về
94
Chương 95: 95: Hợp Mưu
95
Chương 96: 96: Mặt Nạ
96
Chương 97: 97: Vào Đông
97
Chương 98: 98: Quà Mừng
98
Chương 99: 99: Chiếu Thư
99
Chương 100: 100: Thỉnh Chỉ
100
Chương 101: 101: Thỉnh Tội
101
Chương 102: 102: Tương Tư
102
Chương 103: 103: Xá Địch
103
Chương 104: 104: Biển Giấm
104
Chương 105: 105: Phạm Thượng
105
Chương 106: 106: Vết Tích
106
Chương 107: 107: Nắng Sớm
107
Chương 108: 108: Đạo Yến
108
Chương 109: 109: Lâm Biệt
109
Chương 110: 110: Đưa Tiễn
110
Chương 111: 111: Nổi Gió
111
Chương 112: 112: Quan Nhỏ
112
Chương 113: 113: Không Về
113
Chương 114: 114: Dã Tâm
114
Chương 115: 115: Lửa Lớn
115
Chương 116: 116: Tâm Dược
116
Chương 117: 117: Vảy Ngược
117
Chương 118: 118: Sơ Tâm
118
Chương 119: 119: Hôn Sự
119
Chương 120: 120: Dạ Thoại
120
Chương 121: 121: Về Triều
121
Chương 122: 122: Tàng Kinh
122
Chương 123: 123: Ôm Nhau
123
Chương 124: 124: Đứa Nhỏ
124
Chương 125: 125: Minh Đường
125
Chương 126: 126: Sâu Kiến
126
Chương 127: 127: Phò Mã
127
Chương 128: 128: Hoa Chúc
128
Chương 129: 129: Hoà Ly
129
Chương 130: 130: Đưa Thuốc
130
Chương 131: 131: Thanh Trì
131
Chương 132: 132: Giấy Đỏ
132
Chương 133: 133: Hàn Chứng
133
Chương 134: 134: Kẽ Hở
134
Chương 135: 135: Thiên Hạ
135
Chương 136: 136: Gia Viên
136
Chương 137: 137: Thói Quen
137
Chương 138: 138: Võ Thị
138
Chương 139: 139: Phi Ngựa
139
Chương 140: 140: Tư Hình
140
Chương 141: 141: Đêm Trước
141
Chương 142: 142: Nữ Hoàng
142
Chương 143: 143: Lễ Mừng
143
Chương 144: 144: Quan Nhỏ
144
Chương 145: 145: Nuốt Lời
145
Chương 146: 146: Cá Chạch
146
Chương 147: 147: Sát Tâm
147
Chương 148: 148: Khó Độ
148
Chương 149: 149: Danh Tướng
149
Chương 150: 150: Sáng Tỏ
150
Chương 151: 151: Đánh Giá
151
Chương 152: 152: Đế Tâm
152
Chương 153: 153: Sơ Thắng
153
Chương 154: 154: Triều Bái
154
Chương 155: 155: Quốc Yến
155
Chương 156: 156: Thái Bình
156
Chương 157: 157: Phụng Dưỡng
157
Chương 158: 158: Đại Thế
158
Chương 159: 159: Nói Thật
159
Chương 160: 160: Ngư Ông
160
Chương 161: 161: Nguy Cơ
161
Chương 162: 162: Di Hoa
162
Chương 163: 163: Khả Nghi
163
Chương 164: 164: Ngự Rượu
164
Chương 165: 165: Tứ Ca
165
Chương 166: 166: Mật Thẩm
166
Chương 167: Lựa chọn
167
Chương 168: Ngủ đông
168
Chương 169: Noãn ngọc
169
Chương 170: Thanh toán
170
Chương 171: Vây Ngụy
171
Chương 172: Cầu mây
172
Chương 173: Hoàng trang
173
Chương 174: Nhớ nhung
174
Chương 175: Đầy tháng
175
Chương 176: Đậu đỏ
176
Chương 177: Phá trận
177
Chương 178: Không cam
178
Chương 179: Tư thục
179
Chương 180: Tinh diễm
180
Chương 181: 181: Chiêm Sự
181
Chương 182: 182: Chính Sự
182
Chương 183: 183: Vấn Chính
183
Chương 184: 184: Phu Tử
184
Chương 185: 185: Tạm Biệt
185
Chương 186: 186: Có Nàng
186
Chương 187: 187: Thu Lưới
187
Chương 188: 188: Thắng Trận
188
Chương 189: 189: Bình Yên
189
Chương 190: 190: Trảm Nịnh
190
Chương 191: 191: Mời Cầu
191
Chương 192: 192: Chơi Cầu
192
Chương 193-194: 193: Tâm thù - 194: Trải Đường
193
Chương 195: 195: Ám Tiễn
194
Chương 196: 196: Đồ Đao
195
Chương 197: 197: Giăng Lưới
196
Chương 198: 198: Phản Sát
197
Chương 199: 199: Đền Tội
198
Chương 200: 200: Thu Quan
199
Chương 201: 201: Danh Tự
200
Chương 202: 202: Sách Phong
201
Chương 203: 203: Thành Toàn
202
Chương 204: 204: Quân Lâm
203
Chương 205: 205: Tranh Chấp
204
Chương 206: 206: Chiêu Nghi
205
Chương 207: 207: Hôn Quân
206
Chương 208: 208: Nuông Chiều
207
Chương 209: 209: Hợp Cẩn
208
Chương 210: 210: Đông Tầm
209
Chương 211: 211: Đỏ Tươi
210
Chương 212: 212: Vô Biên
211
Chương 213: 213: Di Chiếu
212
Chương 214: 214: Thượng Nguyên
213
Chương 215: 215: Ngoại Truyện 1 Mạch Thượng Hoa
214
Chương 216: 216: Ngoại Truyện 2 Niệm Thanh Mai Hết