Chương 43: Kinh biến

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

đang lúc hoàng hôn, ánh nắng đã dần tắt, trong không gian đỏ thẫm của những ánh mây chiếu rọi, trên người Tần Uyển được bao bọc tầng tầng tầng vầng sáng, nàng đứng yên ở bên cạnh cây cổ thụ, dịu dàng cười nhẹ, cho dù đang mặc áo vải thô nhưng vẫn lộ ra vẻ quyến rũ mà người khác không thể so sánh được.

Tiêu Lan vặn chặt mày, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, ngực phập phồng.

Rất khó nói rõ giờ đây Tiêu Lan đang kinh ngạc hay mững rỡ, cũng có thể là hơi mông lung hoảng hốt.

Nhưng mà dù sao Tiêu Lan sớm đã không còn là đứa nhỏ mười một mười hai tuổi, mộttiếng "A Lan" kia cũng không cách nào đem hắn hoàn toàn kéo về thời gian đó nữa, mặc dù cảm xúc phập phồng, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong đầu nghĩ đến trước hết lại là sao nàng ta lại xuất hiện ở chỗ này? trên núi có tầng tầng cấm quân, nàng ta sao có thể một mình lại đây? Nếu đã không chết, vậy Hoàng thượng có biết nàng ta đã ở đây hay không?

Trong một thời gian ngắn ngủi mà bao nhiêu câu hỏi đã quanh quẩn trong đầu Tiêu Lan.

"Hầu gia?" từ xa Hàn Lâm đã đi ra nửa người từ sau cây cổ thụ đang tránh, thấy người lạ xuật hiện trên núi khiến hắn sinh cảnh giác, nhưng thấy là nữ tử, lời nói lại khá thân mật nên không dám đường đột tiến lên.

Tiêu Lan khẽ gật đầu, ý bảo tạm thời đừng động.

Tiêu Lan hơi há há miệng, cũng muốn hỏi Tần Uyển một câu nhưng nhất thời lại khôngthể phát ra âm thanh.

Gió chiều thổi qua làm thảm cỏ lay động, hai người đối mặt nhau cách vài chục bước chân, vẫn là Tần Uyển hỏi trước: "A Lan, có thể kiếm một chỗ nói chuyện hay không?"

Cơ hồ đồng thời, Diên Mi nắm chặt lấy tay Tiêu Lan, không nháy mắt nhìn hắn: "Lan ca ca, đừng đi."th_93

- - Nàng đã gặp qua Thần Phi một lần, giờ phút này cách khá xa, mặc dù không nhận ra là ai, lại càng không biết được nàng ta và Tiêu Lan có qua lại như thế nào nhưng bản năng của nàng cảm nhận được nguy hiểm, nàng không muốn Tiêu Lan mạo hiểm.

Tiêu Lan muốn đi.

Tiêu Lan không chậm chạp như Diên Mi, trải qua máu tanh trên chiến trường, trực giác của hắn càng thêm nhạy cảm, có chút chuyện Tiêu Lan muốn hỏi rõ, nói rõ ràng. Hơn nữa, Tần Uyển hận hắn, Diên Mi ở cùng một chỗ với hắn, chỉ sợ nàng sẽ gặp phiền toái.

"Nàng vào trong trướng chờ ta", Tiêu Lan nắm ngược lại tay Diên Mi, "một lát ta sẽ trở lại."

Giờ phút này Diên Mi lại cố chấp bất thường, nàng gắt gao nắm lấy một tay Tiêu Lan: "không"

Tiêu Lan tách từng ngón tay nàng ra, thấp giọng nói: "Nghe lời." nói xong, kêu Hàn Lâm lại đây, phân phó hắn: "Bảo vệ phu nhân trở về, vô luận như thế nào cũng khôngđược cách nửa bước." Hơi dừng một chút lại dặn dò: "Vạn nhất có chuyện gì thì đi về phía có nhiều cấm quân nhất, hoặc trực tiếp đi tìm người của ta."

Hàn Lâm đáp lại một tiếng, Diên Mi hẳn là tức giận, trong mắt tất cả đều là ý khôngvui.

Mẫn Hinh và Mẫn Hành tự nhiên cũng đi theo trở về, Mẫn Hinh nhìn Diên Mi đang cẩn thận đi từng bước, trong lòng tự nhủ trơ mắt nhìn phu quân của mình bị nữ nhân khác câu đi, đổi lại là ai cũng không thể nhẫn được!

Nếu là người bình thường thì sẽ hận thông thể biến thành người câm, giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy,nhưng Mẫn Hinh thì ngược lại, coi như nàng cũng hiểu được tính cách của Diên Mi, trong đầu thay nàng ôm lấy bất bình, lặng lẽ khuyên nhủ: "Phu nhân đừng giận, trên mặt phải giả bộ rộng lượng một chút, mặc kệ như thế nào phu nhân mới là chính thất, chỉ cần bắt được cái này, bên trong phủ cũng được, bên ngoài phủ cũng không sao, đều sẽ không làm ra được cái gì ghê gớm."

Diên Mi rõ ràng là không hề nghe lọt, vẫn như cũ quay đầu lại nhìn, đường núi cong,đã nhìn không thấy bóng dáng Tiêu Lan.

Bên kia.

Tần Uyển dọc theo sườn núi vừa rồi đi xuống dưới, nàng ta không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng xoay người nhìn Tiêu Lan một cái, lá khô giẫm dưới chân, phát ra tiếng xào xạc.

đi một hồi lâu, Tiêu Lan dừng bước chân lại trước, hắn mím môi, nói: "Biểu tỷ."

Tần Uyển cũng dừng lại, xoay người bình tĩnh nhìn hắn, Tiêu Lan yên lặng, trầm giọngnói: "Biểu tỷ còn sống."

Tần Uyển chợt nhíu mày, trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười tươi tắn, bỗng nhiên tiến lên vài bước, chỉ cách Tiêu Lan hai nắm tay, đưa ra một ngón tay xanh nhạt, đụng vào ngực Tiêu Lan, "Ta còn sống, trong lòng ngươi là vui, hay lo?"

Tiêu Lan lùi lại một bước, mắt quét qua rừng cây núi đá bị che kín sắc hồng, "Sao biểu tỷ lại ở chỗ này?"

Tần Uyển khẽ hất cằm lên: "Ngươi còn chưa có trả lời ta."

Tiêu Lan rũ mắt xuống, một lát nhìn thẳng trở về, thản nhiên nói: "Tất nhiên ta hy vọng biểu tỷ sống sót."

"Phải không?", Tần Uyển nhẹ nhàng dựa vào gốc cây phong bên cạnh, "Ta sống thìphải làm thế nào đây?" trong đôi mắt nàng ta tràn đầy hoang mang và đau đớn, "A Lan, ta chỉ hỏi một câu, mấy năm nay, ngươi có từng nghĩ là sẽ cứu ta không?"

Nhưng nói hết rồi, nàng ta lại không chờ Tiêu Lan trả lời, tự mình gật đầu nói: "Ngươi nhất định là có nghĩ tới, cái này ta tin."

Tiêu Lan khẽ thở dài, - - hắn dĩ nhiên là có nghĩ, vẫn liên tục, liên tục nhớ kỹ.

Nhưng mà, có ích lợi gì? Ít nhất cho đến giờ phút trước mắt này, hắn vẫn không thể đưa tay ra kéo nàng một lần.

"Biểu tỷ..." Tiêu Lan cũng không muốn nhiều lời chuyện này, nhưng Tần Uyển lại phất tay cắt đứt lời hắn, con mắt cong cong, nàng ta quay đầu, lại ngây thơ hỏi: "Nếu như ta được cứu, vậy sau này thì sao? A Lan, ngươi có nghĩ tới hay không, muốn đem ta làm sao bây giờ?"

Tiêu Lan ngẩn ra, hắn muốn Tần Uyển làm sao bây giờ?

Đúng vậy, hắn muốn đem nàng làm thế nào?

Tần Uyển tự nhiên trông thấy vẻ mặt tế nhị này của hắn, hiển nhiên, Tiêu Lan căn bản vốn không nghĩ tới một tầng này, nàng ta đứng thẳng người, nụ cười trên mặt cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, "Mẫu thân của ta năm đó là cố ý muốn ngươi và ta đính hôn, tầng ý tứ này tỷ tỷ ngươi, Tiêu anh nhìn ra, trong nội tâm dì lại càng sáng như tuyết, Tiêu Lan, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi khi đó có rõ ràng hay không!?"

Tiêu Lan mãnh liệt ngẩng mắt lên nhìn nàng ta, trong lòng lại trầm xuống.

Khi đó hắn mới mười hai, trong đám con em tôn thất, hơi lêu lổng một chút là đã biết chuyện, cho dù không biết, cũng có thể hơi nghe người khác thầm thì tình yêu nam nữ, chỉ có Tiêu Lan là không giống, bởi vì lúc đó trong lòng hắn liên tục có chuyện đè nặng, tính tình lại có chút quái gở, ở bên ngoài nghe người ta hi hi ha ha nói, cũng là vào tai trái ra tai phải.

nói đến Tần Uyển là bất đồng, bởi vì xung quanh Tiêu Lan, trừ tỷ tỷ Tiêu anh, nàng xem như là nữ tử duy nhất có thể cùng hắn nói hai câu thân cận, đương nhiên, cũng là bởi vì có một tầng bà con ở đây.

Còn như cố ý đính hôn, hắn thật sự không hiểu, cũng chưa nghĩ tới.

một là Hoắc thị chưa bao giờ đề cập với hắn, hai là trong viện của hắn một nha đầu gần tuổi cũng không có, vừa không có miệng lưỡi gây loạn, cũng chưa từng có người kích thích hắn phương diện tâm tư này.

Tần Uyển dần dần bật cười, âm thanh càng lúc càng lớn, Tiêu Lan thở dài, trầm giọngnói: "Là ta thiếu tỷ."

"Ha ha ha ha", Tần Uyển cười đến thân thể phát run, trong mắt lại có lệ, tiến tới gần hai bước ác độc nói: "Là ngươi thiếu ta! Vậy ngươi lấy cái gì trả cho ta?!"

Tiêu Lan đang muốn nói chuyện, lại có một người đột ngột xuất hiện, hướng về phía Tiêu Lan tức giận ồn ào: "Sao ta đi đâu cũng có thể nhìn thấy ngươi hả? Ngươi đi theo ta..."

hắn nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên trợn to hai mắt, "Thần Thần Thần Phi!"

Tần Uyển nghiêng người qua, đem một ít nước mắt chưa rớt ra lập tức nuốt trở vào, khôi phục lại bộ dáng tươi cười như thường, nàng ta hoàn toàn không có vẻ mặt ngoài ý muốn khi nhìn thấy Tiêu Chân, thậm chí còn dịu dàng thi lễ, "Ninh Vương điện hạ kim an."

Tiêu Chân đã giống như gặp phải quỷ, lúc Ngậm Chương Cung gặp chuyện không maythì hắn không ở trong kinh, vẫn là sau khi trở lại nghe người ta nói, mặc dù đã từng nghe người ta ngầm nói Thần Phi kỳ thật không có chết, nhưng đột nhiên gặp nhau vẫn làm cho hắn sợ hãi kêu lên.

Ánh mắt của hắn quét tới quét lui lên hai người, chỉ vào Tiêu Lan: "Ngươi ngươi, các ngươi!"

Đúng lúc này, Tiêu Lan đột nhiên thấp người một cái, đá mạnh một cước vào gối hắnlàm Tiêu Chân phải khụyu xuống.

"Ta..." nửa câu của Tiêu Chân còn chưa dứt, một mũi tên bén nhọn bay qua như cọ xát vào đỉnh đầu hắn, "Phập" một tiếng ghim vào thân cây phía sau.

Tiêu Chân trợn mắt, lời nói còn dư lại nghẹn ở cổ họng, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiêu Lan.

Cùng lúc đó, Tần Uyển đi lùi về phía sau, chỗ trên cao chợt xuất hiện một tiếng sấm nổ phá vỡ yên tĩnh, bốn phía giống như là được mệnh lệnh, lá cây rụng lả tả rung động khắp núi, trong nháy mắt hiện ra vài chục tráng hán mặc áo ngắn vải thô, tay cầm binh đao, Tiêu Chân còn chưa phản ứng lại, một tay Tiêu Lan đã kéo hắn, "đi!"

Lúc này Tiêu Chân đã thấy rõ sau lưng có truy binh, đều là dáng người khỏe mạnh, mũi cao mắt sâu, góc cạnh rõ ràng, hắn thở dốc một hơi, bật thốt lên: "Người Hung nô! Các ngươi là người Hung nô!"

Binh đao cùng với mũi tên đã vọt tới bên cạnh, Tiêu Lan trở tay chém lại một đao, quát lên: "Kiếm bên hông ngươi để đeo chơi sao? Rút kiếm!"

Tiêu Chân hô một tiếng, giờ phút này mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, rút kiếm ra, đột nhiên trong biến cố bị kích thích máu nóng, vung kiếm liền đâm tới.

Tiêu Lan nhìn chằm chằm hướng Tần Uyển, - - mai phục là người Hung nô, nàng tahiện ở chỗ Hung Nô!

không có thời gian suy nghĩ người Hung nô ẩn vào Hán Trung như thế nào, hắn đanglo lắng là phục binh Hung Nô cũng không phải chỉ có nhiêu đây, nếu chỉ nhắm vào hắnthì không sợ, sợ là... xông đến là chỗ của Hoàng thượng.

- - Tất nhiên là có tinh binh ở đó, trên núi nhất định sẽ có một hồi huyết chiến.

Tiêu Lan vội vàng muốn liếc mắt nhìn dưới chỗ doanh trướng trước.

Nhưng mà, mơ hồ đã có tiếng kêu truyền đến.

Đáy mắt Tiêu Lan lạnh lẽo, kéo cổ một binh lính Hung Nô tới, mượn đao quét ngang, phụt một cái, máu tươi bắn lên mặt Tiêu Chân, trên cánh tay Tiêu Chân đã bị thươngmột nhát, cùng Tiêu Lan đứng tựa lưng, cũng không nói một tiếng, sợ mình ngay tại thời điềm mấu chốt bị nhụt chí.

Phía dưới có một người giương cung muốn bắn, Tần Uyển dùng tiếng Hung Nô lạnh lùng nói, "Bắt sống."

Chapter
1 Chương 1: Vinh sủng
2 Chương 2: Phúc họa
3 Chương 3: Si ngốc
4 Chương 4: Quả đào
5 Chương 5: Lo lắng
6 Chương 6: Thành hôn
7 Chương 7: Diễn phụ
8 Chương 8: Đêm khuya
9 Chương 9: Mẫu tử
10 Chương 10: Như nguyện
11 Chương 11: Gặp nguy
12 Chương 12: Đánh một trận
13 Chương 13: Sớm chiều
14 Chương 14: Qua ranh giới
15 Chương 15: Cắt tay
16 Chương 16: Thăm dò
17 Chương 17: Bị bệnh
18 Chương 18: Vô cùng may mắn
19 Chương 19: Hòa hảo
20 Chương 20: Ý niệm trong đầu
21 Chương 21: Quy phục
22 Chương 22: Thiên chất
23 Chương 23: Nhiệt huyết
24 Chương 24: Thường ngày
25 Chương 25: Tin tức
26 Chương 26: Dung túng
27 Chương 27: Thăm người thân
28 Chương 28: Không ngờ
29 Chương 29: Gia súc
30 Chương 30: Hâm nóng
31 Chương 31: Giống nhau
32 Chương 32: Ngẫm lại
33 Chương 33: Trở về
34 Chương 34: Lấy không
35 Chương 35: Ngày xuân
36 Chương 36: Mộng
37 Chương 37: Hồi kinh
38 Chương 38: Tiêu Chân
39 Chương 39: Học theo
40 Chương 40: Đi trước
41 Chương 41: Thân cận
42 Chương 42: Gặp mặt
43 Chương 43: Kinh biến
44 Chương 44: Tù binh
45 Chương 45: Trước đây
46 Chương 46: Lớn lên
47 Chương 47: Mẫn Hành
48 Chương 48: Điều kiện
49 Chương 49: Được cứu
50 Chương 50: Rắp tâm
51 Chương 51: Bất đồng
52 Chương 52: Đáp án
53 Chương 53: Thẳng thắn
54 Chương 54: Đáng đời
55 Chương 55: Tính tình
56 Chương 56: Mê chướng
57 Chương 57: Sinh nghi
58 Chương 58: Ha ha
59 Chương 59: Cơn giận còn sót lại
60 Chương 60: Tầm thường
61 Chương 61: Mạo hiểm
62 Chương 62: Tư vị
63 Chương 63: Hoa nở
64 Chương 64: Hồng phấn
65 Chương 65: Lợi hại
66 Chương 66: Quanh co
67 Chương 67: Lòng riêng
68 Chương 68: Ăn
69 Chương 69: Thuyết phục
70 Chương 70: Vẽ tranh
71 Chương 71: Thế khởi
72 Chương 72: Hòa hảo ngoài mặt
73 Chương 73: Mượn lực
74 Chương 74: Trừng phạt
75 Chương 75: Gặp mặt
76 Chương 76: Một mình
77 Chương 77: Tiêu Ngọc
78 Chương 78: Bụi bặm
79 Chương 79: Kết thúc
80 Chương 80: Dính lấy
81 Chương 81: Dao găm
82 Chương 82: Xứng đôi
83 Chương 83: Châm ngòi
84 Chương 84: Đại sự
85 Chương 85: Tay trái
86 Chương 86: Trồng đào
87 Chương 87
88 Chương 88: Lo mất
89 Chương 89: Tức giận
90 Chương 90: Chờ
91 Chương 91: Để tay lên ngực
92 Chương 91-2: Để tay lên ngực (2)
93 Chương 92: Bệnh tình
94 Chương 93-1: Nhị ca
95 Chương 93-2: Nhị ca 2
96 Chương 94: Vòng tròn
97 Chương 95: Gặp nhau
98 Chương 96: Tính sổ
99 Chương 96-2: Tính sổ 2
100 Chương 97: Thông suốt
101 Chương 98: Lầm thích
102 Chương 99: Bộc bạch
103 Chương 100: Quyết liệt
104 Chương 101: Bảo bối
105 Chương 102: Hậu chiêu
106 Chương 103: Thân thế
107 Chương 103-2: Thân thế 2
108 Chương 104: Chuyển mây
109 Chương 105: Sinh phụ
110 Chương 106
111 Chương 107: Thanh toán
112 Chương 108: Uy áp
113 Chương 109: Cúi đầu
114 Chương 110: Tình cũ
115 Chương 111-1: Sụp đổ 1
116 Chương 111-2: Sụp đổ 2
117 Chương 112: Hẫng
118 Chương 113: Thường ngày
119 Chương 114: Tín nhiệm
120 Chương 115: Nảy mầm
121 Chương 116: Chọn lọc
122 Chương 117: Lãi
123 Chương 118: Sinh nghi
124 Chương 119: Cõi lòng
125 Chương 119-2: Cõi lòng 2
126 Chương 120: Cô phụ
127 Chương 121: Gia cừu
128 Chương 122: Xử lý
129 Chương 123: Nhân quả 1
130 Chương 123-2: Nhân quả 2
131 Chương 124: Chia lìa
132 Chương 125: Mang thai
133 Chương 126: Thiền quyên
134 Chương 127: Sát phạt
135 Chương 128: Hồi kinh
136 Chương 129: Kết cục (1)
137 Chương 130: Kết cục (2)
138 Chương 131: Kết cục (3)
139 Chương 132: Phiên ngoại 1: Bánh bao (1)
140 Chương 133: Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)
141 Chương 134: Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)
142 Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)
143 Chương 136: Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh
Chapter

Updated 143 Episodes

1
Chương 1: Vinh sủng
2
Chương 2: Phúc họa
3
Chương 3: Si ngốc
4
Chương 4: Quả đào
5
Chương 5: Lo lắng
6
Chương 6: Thành hôn
7
Chương 7: Diễn phụ
8
Chương 8: Đêm khuya
9
Chương 9: Mẫu tử
10
Chương 10: Như nguyện
11
Chương 11: Gặp nguy
12
Chương 12: Đánh một trận
13
Chương 13: Sớm chiều
14
Chương 14: Qua ranh giới
15
Chương 15: Cắt tay
16
Chương 16: Thăm dò
17
Chương 17: Bị bệnh
18
Chương 18: Vô cùng may mắn
19
Chương 19: Hòa hảo
20
Chương 20: Ý niệm trong đầu
21
Chương 21: Quy phục
22
Chương 22: Thiên chất
23
Chương 23: Nhiệt huyết
24
Chương 24: Thường ngày
25
Chương 25: Tin tức
26
Chương 26: Dung túng
27
Chương 27: Thăm người thân
28
Chương 28: Không ngờ
29
Chương 29: Gia súc
30
Chương 30: Hâm nóng
31
Chương 31: Giống nhau
32
Chương 32: Ngẫm lại
33
Chương 33: Trở về
34
Chương 34: Lấy không
35
Chương 35: Ngày xuân
36
Chương 36: Mộng
37
Chương 37: Hồi kinh
38
Chương 38: Tiêu Chân
39
Chương 39: Học theo
40
Chương 40: Đi trước
41
Chương 41: Thân cận
42
Chương 42: Gặp mặt
43
Chương 43: Kinh biến
44
Chương 44: Tù binh
45
Chương 45: Trước đây
46
Chương 46: Lớn lên
47
Chương 47: Mẫn Hành
48
Chương 48: Điều kiện
49
Chương 49: Được cứu
50
Chương 50: Rắp tâm
51
Chương 51: Bất đồng
52
Chương 52: Đáp án
53
Chương 53: Thẳng thắn
54
Chương 54: Đáng đời
55
Chương 55: Tính tình
56
Chương 56: Mê chướng
57
Chương 57: Sinh nghi
58
Chương 58: Ha ha
59
Chương 59: Cơn giận còn sót lại
60
Chương 60: Tầm thường
61
Chương 61: Mạo hiểm
62
Chương 62: Tư vị
63
Chương 63: Hoa nở
64
Chương 64: Hồng phấn
65
Chương 65: Lợi hại
66
Chương 66: Quanh co
67
Chương 67: Lòng riêng
68
Chương 68: Ăn
69
Chương 69: Thuyết phục
70
Chương 70: Vẽ tranh
71
Chương 71: Thế khởi
72
Chương 72: Hòa hảo ngoài mặt
73
Chương 73: Mượn lực
74
Chương 74: Trừng phạt
75
Chương 75: Gặp mặt
76
Chương 76: Một mình
77
Chương 77: Tiêu Ngọc
78
Chương 78: Bụi bặm
79
Chương 79: Kết thúc
80
Chương 80: Dính lấy
81
Chương 81: Dao găm
82
Chương 82: Xứng đôi
83
Chương 83: Châm ngòi
84
Chương 84: Đại sự
85
Chương 85: Tay trái
86
Chương 86: Trồng đào
87
Chương 87
88
Chương 88: Lo mất
89
Chương 89: Tức giận
90
Chương 90: Chờ
91
Chương 91: Để tay lên ngực
92
Chương 91-2: Để tay lên ngực (2)
93
Chương 92: Bệnh tình
94
Chương 93-1: Nhị ca
95
Chương 93-2: Nhị ca 2
96
Chương 94: Vòng tròn
97
Chương 95: Gặp nhau
98
Chương 96: Tính sổ
99
Chương 96-2: Tính sổ 2
100
Chương 97: Thông suốt
101
Chương 98: Lầm thích
102
Chương 99: Bộc bạch
103
Chương 100: Quyết liệt
104
Chương 101: Bảo bối
105
Chương 102: Hậu chiêu
106
Chương 103: Thân thế
107
Chương 103-2: Thân thế 2
108
Chương 104: Chuyển mây
109
Chương 105: Sinh phụ
110
Chương 106
111
Chương 107: Thanh toán
112
Chương 108: Uy áp
113
Chương 109: Cúi đầu
114
Chương 110: Tình cũ
115
Chương 111-1: Sụp đổ 1
116
Chương 111-2: Sụp đổ 2
117
Chương 112: Hẫng
118
Chương 113: Thường ngày
119
Chương 114: Tín nhiệm
120
Chương 115: Nảy mầm
121
Chương 116: Chọn lọc
122
Chương 117: Lãi
123
Chương 118: Sinh nghi
124
Chương 119: Cõi lòng
125
Chương 119-2: Cõi lòng 2
126
Chương 120: Cô phụ
127
Chương 121: Gia cừu
128
Chương 122: Xử lý
129
Chương 123: Nhân quả 1
130
Chương 123-2: Nhân quả 2
131
Chương 124: Chia lìa
132
Chương 125: Mang thai
133
Chương 126: Thiền quyên
134
Chương 127: Sát phạt
135
Chương 128: Hồi kinh
136
Chương 129: Kết cục (1)
137
Chương 130: Kết cục (2)
138
Chương 131: Kết cục (3)
139
Chương 132: Phiên ngoại 1: Bánh bao (1)
140
Chương 133: Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)
141
Chương 134: Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)
142
Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)
143
Chương 136: Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh