Chương 41: Những thân phận mới

Phạm Vĩnh Kỳ nói thế
không phải là không có lý do. So với Khiết Nhi đã biết chữ, Thiệu Khải
Đăng không biết gì nên quá trình học vất vả hơn. Ngày xưa thì cho là
việc học không cần thiết (Huyết Ma thì học chữ làm gì), bây giờ không
học cũng không được. Có mục tiêu, hắn cố gắng hơn một chút. Cuối cùng
nói chung là kết quả không đến nỗi tệ, trình độ như một học sinh tiểu
học (đúng hơn là học sinh lớp 1), hắn vào trường làm sinh viên. Phạm
Vĩnh Kỳ thở dài - nếu có một cuộc kiểm tra trình độ sinh viên, đại học
này mất mặt vì Thiệu sinh viên là cái chắc. Phạm Vĩnh Kỳ một bước thành
thơ, ba bước thành bài luận, ngoại hình sáng láng, việc tìm cho mình một thân phận cao quý, trở thành thầy dạy học không khó khăn một chút nào.
Môn hắn phụ trách là bộ môn tâm lý. Từ phòng hiệu trưởng bước ra, Khiết
nhi bất giác nắm lấy tay Thạch Tiên, nhỏ giọng:

- Phu… À không… Bạn học Thạch, bạn có thể giúp tôi một việc không?

Sau khi nghe xong lý do, Thạch Tiên vỗ vai Khiết nhi, giọng thông cảm:

- Mình hiểu rồi. Bạn yên tâm, không nói, không nói!

Đúng là thầy giáo Phạm rất đẹp trai. Cô đã thấy lũ bạn của mình ngây ngốc cỡ nào. Là vợ thầy, bọn chúng mà biết được, có lẽ Khiết nhi sẽ không có
một ngày yên ổn:

- Cám ơn bạn học, cám ơn.

Đâu có gì gọi là kiêu căng. Khiết nhi cười, để lộ má lún đồng tiền, đáng yêu chết được:

- Tôi tên Úc Thạch Tiên. Mọi người đều gọi là Tiểu tiên nữ. Còn bạn? Bạn tên gì?

- Tôi là Khiết Nhi. Gọi là Tiểu Khiết cũng được.

Cũng trong lúc đó, Thiệu Khải Đăng và Phạm Vĩnh Kỳ cứ im lặng bước về nhà.
Vào trong, Thiệu Khải Đăng ngồi lên chiếc tràng kỷ êm ơi là êm, Phạm
Vĩnh Kỳ nhàn nhã bước vào:

- Ngài định tiếp cận phu nhân theo kiểu “giả vờ yếu đuối” à?

- Mang nàng về lên giường thì dễ quá rồi. Nhưng cũng không phải là cách hay, Nương Tiên sẽ chẳng chịu ở mãi với ta.

- Tôi nghe nói, phu nhân đã có bạn trai rồi.

- Cũng không sao. Ta sẽ có chút ngăn chặn với tên bạn trai đó. Nàng chạy
cứ chạy, nhưng khi đã đã quyết tâm bắt lại, nàng mãi mãi không thoát
đâu. Lần này ta quyết định, bắt nàng và tóm cả tâm. Thế mới lâu dài
được.

Phạm Vĩnh Kỳ phì cười. Lần này quyết tâm lớn dữ
rồi. Được thôi, để sơn vương đeo theo phu nhân, hạn chế sức phá hoại
cũng là điều tốt:

- Này, chuyện Đắc bang và cái bang gì đó sao rồi?

- Đã làm một số trò. Hiện nay công việc cả hai đều bị ảnh hưởng nhiều,
nhưng chủ yếu là do chúng tự gây rắc rối cho nhau. Dự định sẽ tạo tiếp
ra một cái cớ và đổ thêm một chút dầu. Chúng tổn thất, chúng ta sẽ lợi
dụng lúc đó mà thu lợi.

- Ừ, theo ta, đệ vừa đấm vừa xoa
tên quan chức nào lớn nhất mà chúng ta đang khống chế đó. Tung tin một
trong hai phía giữ một số hình ảnh trụy lạc của hắn. Quan chức thế giới
này khổ nhỉ, ăn vụng cũng sợ bị người ta bắt. Chẳng bù cho đám quan lại ở thời đại chúng ta. Ăn công khai, đêm nào không danh kỹ cũng mỹ nhân hầu hạ. Thế mà vẫn an lành đó thôi.

- Bọn ở thời đại này là
thế. Xưa không có điều kiện ăn chơi thì nén lại, giờ vừa được chơi, lại
vừa được lợi, thác loạn chút có là gì. Nhờ những người như bọn chúng,
đám mưu kế của chúng ta mới có cơ hội mà thành công chứ.

Thiệu Khải Đăng không nói gì, lẳng lặng uống trà. Chợt hắn hỏi:

- Đệ sắp xếp một chút được không?

- Chuyện gì?

- Ngày mai, đệ sắp xếp cho ta và tên Đổng đại ca gì đó gặp mặt. Sau đó là tên bạn trai của nương tử cũng đến. Ta có một màn diễn, muốn cho nương
tử của ta xem.

Phạm Vĩnh Kỳ nhún vai, lùi xuống dưới sắp
xếp. Tha lỗi cho tôi phu nhân nhé, nhưng phải có trò vui với người, sơn
vương mới không có thời gian phá phách chuyện khác thôi. Hy sinh một
mình nàng để tạo phước và yên ổn cho ngàn người khác, cũng là một điều
phúc phải làm.

Buổi sáng, Thiệu Khải Đăng quần áo chỉnh
tề, đang đứng trước gương. Mái tóc ngắn này, lúc đầu thì nhìn không
quen, bây giờ nhìn hoài cũng thấy nó đẹp.

- Sao rồi?

- Cũng có một chút sắp xếp rồi ạ. - Phạm Vĩnh Kỳ nhẹ giọng - Theo ý người…

- Ừm.

Hắn chợt quay lại:

- Cho ta cái tít tít mà đệ hay xài đi!

Điện thoại di động - Phạm Vĩnh Kỳ thở dài. Đã là cái thứ 8 rồi:

- Người dùng điện thoại 8 ngày là 8 cái. Thực ra người đã làm gì với nó?

- Cái đó chơi rất vui. Ta thích nó, nhưng nó sử dụng chán quá, làm hoài không hoạt động nên ta quăng cái đó xuống ao cả rồi.

Sử dụng của người là làm thế nào? Phạm Vĩnh Kỳ lại thở dài, có lẽ lại quá tay bẻ làm đồ chơi. Thật hết nói:

- Người nên giữ thì sau này mới có thể liên lạc với người khác. - Trao
cho hắn chiếc điện thoại mới, Phạm Vĩnh Kỳ cẩn thận dặn dò - Không nên
bẻ mạnh tay. Khi nào thấy có cái gì lạ thì mang về cho tôi xem. Hiểu
chứ?

- Hiểu rồi…

Hắn thản nhiên đáp lời. Hai người cùng bước khỏi nhà. Vừa ra tới cổng, đã có câu hỏi:

- Ta thấy người ta đi trên một thứ rất tiện dụng. Chúng ta mua một cái đi…

- Đó là xe hơi. - Phạm Vĩnh Kỳ lại phải giải thích - Đi bộ vừa rèn luyện
sức khỏe vừa tiết kiệm. Số vàng chúng ta mang tới đây không nhiều lắm,
mua nhà cửa, lo thân phận cho tất cả cũng tốn khá nhiều. Chuyện của Đắc
Bang, rồi ăn uống, quần áo mỗi ngày nữa. Trong nhà chỉ có mình tôi đi
làm, không...

- Đệ làm ta có cảm giác mình vô dụng thật. - Đến lượt Thiệu Khải Đăng thở dài. Tay hắn đặt lên vai Phạm Vĩnh Kỳ, như một sự chia sẻ - Đệ yên tâm. Sau khi có kết quả bước đầu, đầu óc ta yên ổn hơn sẽ phụ đệ kiếm tiền.

Phạm Vĩnh Kỳ cười nhẹ, không đáp. Như thế này cũng tạm, tới khi ngài có trách nhiệm hơn, lúc ấy có
lẽ chúng ta sẽ phải tạm biệt những ngày tháng yên tĩnh do những tính
toán không biết được của ngài rồi. Cả hai dừng lại trước cổng trường.
Thiệu Khải Đăng khẽ nhếch môi:

- Tới đây đươc rồi. Cứ như sắp xếp mà làm nhé!

Bộ dạng tự tin biến mất. Thiệu Khải Đăng lách qua mọi người với dáng vẻ
vội vã, mắt cắm dưới đất. Hôm qua luyện phim, thấy dáng điệu mấy kẻ khờ
khạo đều là như thế. Phim truyền hình thật là có ích.

- Rầm!

Đúng như dự đoán. Gã hồ ly có một loại mê hương có thể dẫn dụ người muốn gặp đến nơi chỉ định. Gã Đổng đại ca kia, dĩ nhiên là phải đụng ở nơi cần
phải đụng rồi.

- Mày… .

Đổng đại ca nhận
ra thủ phạm. Gương mặt Thiệu Khải Đăng nhắc hắn nhớ đến chuyện hôm
trước. Cơn tức giận lại sôi lên. Nhưng… Phạm sư gia cũng có chút mặt mũi ở nơi này. Hắn không thể đánh mình ở nơi này… chui vào một góc. Quả
nhiên!

- Đem nó đi!

Thiệu Khải Đăng bị một tên trong đám của Đổng đại ca tóm đi theo hắn. Mê hương lan tỏa trong
không khí sẽ khiến hắn tìm đến nơi mà hắn… sẽ phải đến. Cũng là vừa lúc
Khiết Nhi trông thấy cảnh vừa rồi. Nàng ngây thơ, lại sợ đổ máu. Sơn
vương mà nổi giận thì sẽ có chết người. Chỉ có… có phu nhân là ngăn chặn được. Nàng vội vã chạy đi tìm. Thiệu Khải Đăng chỉ cần có thế, cờ đã
đến tay, phất thế nào cho khéo mà thôi.

Chapter
1 Chương 1: Cuộc sống của trai 20
2 Chương 2: Công chúa như hoa
3 Chương 3: Nhăt được ngọc
4 Chương 4: Đá và Mèo
5 Chương 5: Dụ dỗ
6 Chương 6: Bại hoại
7 Chương 7: Thế lực của Đại Vương
8 Chương 8: Đằng sau những nụ cười
9 Chương 9: Lửa bén vào rơm…cháy!
10 Chương 10: Người đã làm gì tôi?
11 Chương 11: Chuyện “làm ăn” của cướp
12 Chương 12: Hồ yêu
13 Chương 13: Khẳng định chủ quyền
14 Chương 14: Tìm thầy cho vợ
15 Chương 15: Nữ giả nam trang
16 Chương 16: Mù mờ dạy dốt đặc
17 Chương 17: Tự trọng của hồ ly - 16+
18 Chương 18: Lòng người hay lòng hồ là độc ác hơn?
19 Chương 19: Không giống vậy, chỉ cảm thấy
20 Chương 20: Tiếc lần gặp gỡ đầu tiên
21 Chương 21: Không chịu thua
22 Chương 22: Kinh ngạc
23 Chương 23: Là của ta, sao lại phải để người sắp xếp?
24 Chương 24: Cha vợ gặp con rể - Cha!
25 Chương 25: Càng lúc càng không hiểu gì
26 Chương 26: Sinh vật nhỏ cần phải sống - Huyết hồn
27 Chương 27: Hạnh phúc của lãng quên
28 Chương 28: Đương nhiên là... đã không quên
29 Chương 29: Dễ thương
30 Chương 30: Sợ hãi
31 Chương 31: Khác biệt giữa yêu và tiên nữ
32 Chương 32: Trốn đi
33 Chương 33: Người có duyên nợ, vốn chẳng phải ngươi
34 Chương 34: Thương lượng
35 Chương 35: Một nửa linh hồn
36 Chương 36: Thời không 21 - Dọn nhà
37 Chương 37: Phương thức làm ăn
38 Chương 38: Làm ăn
39 Chương 39: Úc Thạch Tiên - Thạch Nương Tiên: Đã là một cuộc sống khác
40 Chương 40: Gặp gỡ lần thứ... n nhưng vẫn là cảm giác xa lạ
41 Chương 41: Những thân phận mới
42 Chương 42: Hai người - hai cách nhìn
43 Chương 43: Trong thế giới con người
44 Chương 44: Tình địch
45 Chương 45: Hắn nghiêm túc, ta lại thấy sợ
46 Chương 46: Rắn và hồ
47 Chương 47: Cáo già đuôi càng lúc càng dài
48 Chương 48: Anh hùng lại phải cứu anh hùng
49 Chương 49: Chuyện bất ngờ
50 Chương 50: Hợp tác
51 Chương 51: Trả thù của Thi Quỷ - Không cần biết làm gì!
52 Chương 52: Cuộc gặp gỡ giữa hai thứ đá
53 Chương 53: Màn kịch mới
54 Chương 54: Từng bước chinh phục
55 Chương 55: Thủ đoạn - Chuyện đương nhiên
56 Chương 56: Cuộc thương lượng hăm dọa
57 Chương 57: Từ bỏ những thơ ngây - Điều kiện
58 Chương 58: Cảm giác quen thuộc
59 Chương 59: Phiền phức
60 Chương 60: Bất chấp thủ đoạn, đó mới là đàn ông
61 Chương 61: Nước sông không phạm, nước giếng cũng đừng có xen vào
62 Chương 62: Dò sông dò biển khó dò
63 Chương 63: Không bằng kẻ cắp bà già gặp nhau
64 Chương 64: Tội nghiệp cho một tảng đá tiên (16+)
65 Chương 65: Giai đoạn mới của quan hệ
66 Chương 66: Chuột chạy trốn, còn mèo thì cứ mãi đuổi theo
67 Chương 67: Chưa yêu không có nghĩa là sẽ không yêu
68 Chương 68: Thi Quỷ đã lên tiếng
69 Chương 69: Lãng quên
70 Chương 70: 3 sinh vật cổ
71 Chương 71: Tim là đá - nhưng rong rêu đã phủ lên rồi
72 Chương 72: Tình thương - Đó là một quá trình
73 Chương 73: Hoàn cảnh của mỗi người
74 Chương 74: Ngưu không thể tầm mã, vì chúng chẳng giống nhau
75 Chương 75: Trở về bản chất
76 Chương 76: Chiến dịch bám chặt và dính chặt
77 Chương 77: Trong mắt chỉ có một người
78 Chương 78: Vốn không chung đường
79 Chương 79: Thay đổi
80 Chương 80: “Đại hội quần anh”
81 Chương 81: Lợi thế (16+)
82 Chương 82: Khi yêu
83 Chương 83: Cần có một kết thúc
84 Chương 84: Vô tình giống nhau?
85 Chương 85: Bóng dáng người cha
86 Chương 86: Điều kiện của Thi Quỷ
87 Chương 87: Trách nhiệm
88 Chương 88: Làm những gì mình muốn làm đi
89 Chương 89: Loại thuốc quên ký ức
90 Chương 90: Anh là ai?
91 Chương 91: Con rối
92 Chương 92: Mỗi người đều có việc của riêng mình
93 Chương 93: Cách phản kháng của Thạch Nương Tiên
94 Chương 94: Phương kế... cùn
95 Chương 95: Là đá, là người
96 Chương 96: Sự tình khó giải
97 Chương 97: Chuyện hai người
98 Chương 98: Đứa bé ngây thơ
99 Chương 99: Tình cảm của Sát Tinh
100 Chương 100: Tình cờ
101 Chương 101: Mục đích của Thi Quỷ
102 Chương 102: Cuộc truy tìm của Thiệu Khải Đăng
103 Chương 103: Chút ấm áp
104 Chương 104: Một trò vui?
105 Chương 105: Đá khóc
106 Chương 106: Con của chúng ta
107 Chương 107: Ấm và lạnh
108 Chương 108: Không hề đùa
109 Chương 109: Tàn nhẫn
110 Chương 110: Đánh thức
111 Chương 111: Cuộc chiến
112 Chương 112: Cuộc chiến (2)
113 Chương 113: Càng lúc càng không như ý
114 Chương 114: Mẹ và con
115 Chương 115: Quyết định của… nhiều người
116 Chương 116: Trốn tránh mãi, được không?
117 Chương 117: Dừng lại được chưa?
118 Chương 118: Một cái bẫy
119 Chương 119: Lưu luyến
120 Chương 120: Vỏ quýt dày... móng tay nhọn đủ chưa?
121 Chương 121: Chúng ta cần nhau
122 Chương 122: Chuyện đã xảy ra?
123 Chương 123: P1: Của riêng mình - Cô dâu
124 Chương 124: P2: Ích kỷ chăng?
125 Chương 125: P3: Kết cuộc
Chapter

Updated 125 Episodes

1
Chương 1: Cuộc sống của trai 20
2
Chương 2: Công chúa như hoa
3
Chương 3: Nhăt được ngọc
4
Chương 4: Đá và Mèo
5
Chương 5: Dụ dỗ
6
Chương 6: Bại hoại
7
Chương 7: Thế lực của Đại Vương
8
Chương 8: Đằng sau những nụ cười
9
Chương 9: Lửa bén vào rơm…cháy!
10
Chương 10: Người đã làm gì tôi?
11
Chương 11: Chuyện “làm ăn” của cướp
12
Chương 12: Hồ yêu
13
Chương 13: Khẳng định chủ quyền
14
Chương 14: Tìm thầy cho vợ
15
Chương 15: Nữ giả nam trang
16
Chương 16: Mù mờ dạy dốt đặc
17
Chương 17: Tự trọng của hồ ly - 16+
18
Chương 18: Lòng người hay lòng hồ là độc ác hơn?
19
Chương 19: Không giống vậy, chỉ cảm thấy
20
Chương 20: Tiếc lần gặp gỡ đầu tiên
21
Chương 21: Không chịu thua
22
Chương 22: Kinh ngạc
23
Chương 23: Là của ta, sao lại phải để người sắp xếp?
24
Chương 24: Cha vợ gặp con rể - Cha!
25
Chương 25: Càng lúc càng không hiểu gì
26
Chương 26: Sinh vật nhỏ cần phải sống - Huyết hồn
27
Chương 27: Hạnh phúc của lãng quên
28
Chương 28: Đương nhiên là... đã không quên
29
Chương 29: Dễ thương
30
Chương 30: Sợ hãi
31
Chương 31: Khác biệt giữa yêu và tiên nữ
32
Chương 32: Trốn đi
33
Chương 33: Người có duyên nợ, vốn chẳng phải ngươi
34
Chương 34: Thương lượng
35
Chương 35: Một nửa linh hồn
36
Chương 36: Thời không 21 - Dọn nhà
37
Chương 37: Phương thức làm ăn
38
Chương 38: Làm ăn
39
Chương 39: Úc Thạch Tiên - Thạch Nương Tiên: Đã là một cuộc sống khác
40
Chương 40: Gặp gỡ lần thứ... n nhưng vẫn là cảm giác xa lạ
41
Chương 41: Những thân phận mới
42
Chương 42: Hai người - hai cách nhìn
43
Chương 43: Trong thế giới con người
44
Chương 44: Tình địch
45
Chương 45: Hắn nghiêm túc, ta lại thấy sợ
46
Chương 46: Rắn và hồ
47
Chương 47: Cáo già đuôi càng lúc càng dài
48
Chương 48: Anh hùng lại phải cứu anh hùng
49
Chương 49: Chuyện bất ngờ
50
Chương 50: Hợp tác
51
Chương 51: Trả thù của Thi Quỷ - Không cần biết làm gì!
52
Chương 52: Cuộc gặp gỡ giữa hai thứ đá
53
Chương 53: Màn kịch mới
54
Chương 54: Từng bước chinh phục
55
Chương 55: Thủ đoạn - Chuyện đương nhiên
56
Chương 56: Cuộc thương lượng hăm dọa
57
Chương 57: Từ bỏ những thơ ngây - Điều kiện
58
Chương 58: Cảm giác quen thuộc
59
Chương 59: Phiền phức
60
Chương 60: Bất chấp thủ đoạn, đó mới là đàn ông
61
Chương 61: Nước sông không phạm, nước giếng cũng đừng có xen vào
62
Chương 62: Dò sông dò biển khó dò
63
Chương 63: Không bằng kẻ cắp bà già gặp nhau
64
Chương 64: Tội nghiệp cho một tảng đá tiên (16+)
65
Chương 65: Giai đoạn mới của quan hệ
66
Chương 66: Chuột chạy trốn, còn mèo thì cứ mãi đuổi theo
67
Chương 67: Chưa yêu không có nghĩa là sẽ không yêu
68
Chương 68: Thi Quỷ đã lên tiếng
69
Chương 69: Lãng quên
70
Chương 70: 3 sinh vật cổ
71
Chương 71: Tim là đá - nhưng rong rêu đã phủ lên rồi
72
Chương 72: Tình thương - Đó là một quá trình
73
Chương 73: Hoàn cảnh của mỗi người
74
Chương 74: Ngưu không thể tầm mã, vì chúng chẳng giống nhau
75
Chương 75: Trở về bản chất
76
Chương 76: Chiến dịch bám chặt và dính chặt
77
Chương 77: Trong mắt chỉ có một người
78
Chương 78: Vốn không chung đường
79
Chương 79: Thay đổi
80
Chương 80: “Đại hội quần anh”
81
Chương 81: Lợi thế (16+)
82
Chương 82: Khi yêu
83
Chương 83: Cần có một kết thúc
84
Chương 84: Vô tình giống nhau?
85
Chương 85: Bóng dáng người cha
86
Chương 86: Điều kiện của Thi Quỷ
87
Chương 87: Trách nhiệm
88
Chương 88: Làm những gì mình muốn làm đi
89
Chương 89: Loại thuốc quên ký ức
90
Chương 90: Anh là ai?
91
Chương 91: Con rối
92
Chương 92: Mỗi người đều có việc của riêng mình
93
Chương 93: Cách phản kháng của Thạch Nương Tiên
94
Chương 94: Phương kế... cùn
95
Chương 95: Là đá, là người
96
Chương 96: Sự tình khó giải
97
Chương 97: Chuyện hai người
98
Chương 98: Đứa bé ngây thơ
99
Chương 99: Tình cảm của Sát Tinh
100
Chương 100: Tình cờ
101
Chương 101: Mục đích của Thi Quỷ
102
Chương 102: Cuộc truy tìm của Thiệu Khải Đăng
103
Chương 103: Chút ấm áp
104
Chương 104: Một trò vui?
105
Chương 105: Đá khóc
106
Chương 106: Con của chúng ta
107
Chương 107: Ấm và lạnh
108
Chương 108: Không hề đùa
109
Chương 109: Tàn nhẫn
110
Chương 110: Đánh thức
111
Chương 111: Cuộc chiến
112
Chương 112: Cuộc chiến (2)
113
Chương 113: Càng lúc càng không như ý
114
Chương 114: Mẹ và con
115
Chương 115: Quyết định của… nhiều người
116
Chương 116: Trốn tránh mãi, được không?
117
Chương 117: Dừng lại được chưa?
118
Chương 118: Một cái bẫy
119
Chương 119: Lưu luyến
120
Chương 120: Vỏ quýt dày... móng tay nhọn đủ chưa?
121
Chương 121: Chúng ta cần nhau
122
Chương 122: Chuyện đã xảy ra?
123
Chương 123: P1: Của riêng mình - Cô dâu
124
Chương 124: P2: Ích kỷ chăng?
125
Chương 125: P3: Kết cuộc