Chương 41: Điềm mật giao lưu đó biết không

Editor: Dương Dương

Beta: zizi

=================

Tùng Dung sửng sốt một lúc lâu, mãi cho đến khi đôi môi của Kiều Úc rời đi mới tỉnh lại được, y liền bắt lấy cái tên đang tính trốn đi kia, ôm siết eo hắn thật chặt, tiếp đó lại thô lỗ nhưng không kém phần ôn nhu mà cắn nhẹ lên môi cậu, hô hấp càng nóng như lửa đốt.

Kiều Úc thản nhiên cười một tiếng, không có bất cứ ý muốn tránh né nào, cậu giống như ném lại tất cả hành trang, rướn lên, hai tay thuận tiện choàng qua ôm lấy cổ Tùng Dung tiếp nhận nụ hôn nồng cháy của y.

Đầu lưỡi Tùng Dung không đáp lại luôn mà ở giữa răng môi khéo léo chơi đùa, ái muội mà vẽ lên hình dáng cánh môi cậu, thân mật mà nhẹ nhàng dò xét, muốn tiến thêm một bước công thành đoạt đất, hơi thở Kiều Úc ngày càng trở nên gấp gáp, đầu óc trống rỗng, khẩn trương quá ngược lại đem miệng càng dán sát hơn.

Tùng Dung cười một tiếng, hư hỏng cắn nhẹ lên môi cậu, một trận đau nhói truyền đến, Kiều Úc khó chịu rên khẽ một tiếng, y nhân cơ hội luồn sâu vào quấn lấy lưỡi Kiều Úc, nhẹ nhàng mang theo mùi vị sắc tình liếm mút từng ngóc ngách trong miệng cậu.

“Ư…”

Kiều Úc bật ra một âm rên khẽ, giơ tay đặt trước ngực Tùng Dung không muốn cho y tiến thêm bước nữa, nhưng kết quả đổi lại là một nụ hôn nhiệt liệt hào phóng của Tùng Dung. Không khí bốn bề như loãng ra, mưa bụi lất phất ngoài cửa không thể xua tan bầu không khí khô nóng trong phòng.

Kiều Úc cảm thấy dường như không khí trong lồng ngực mình cũng sắp bị Tùng Dung hút hết, cậu nghiêng đầu né tránh công kích của Tùng Dung, nhưng sau đó lại bị đôi bàn tay hữu lực của y giữ lại, một lần nữa bị hút vào lốc xoáy cuồn cuộn.

Trái tim trước kia luôn luôn trống trải bỗng như được cái gì đó vừa ấm áp vừa ngọt ngào đong đầy, huyết dịch toàn thân đều sôi trào, trong trí não bừng lên một cỗ dũng khí trước giờ chưa từng có, cậu mặc kệ cái gì mà chân tướng cái gì mà tương lai, trong khoảng khắc này ở bên cậu chính là y, không còn người nào khác nữa.

Hạnh phúc, vĩnh viễn không dành cho loại người quá cẩn thận.

Không biết từ lúc nào, hai người đã lăn lộn tới phòng tắm, Tùng Dung ôm lấy Kiều Úc áp vào cửa, một giây cũng không ngừng mà hạ xuống trên mặt trên cổ hắn những nụ hôn rời rạc, hai tay nhẹ nhàng cẩn thận len lỏi vén áo cậu lên, trên tấm lưng trơn mượt ấy không ngừng vuốt ve, bàn tay đầy vết chai dấy lên từng đợt ấm nóng, khiến Kiều Úc đỏ bừng cả mặt.

“Anh buông ra… Tôi đứng không vững…”

Tùng Dung cười khẽ một tiếng, ở nơi mẫn cảm trên cổ cậu thở nhẹ, “Thế thì em phải ôm anh chặt hơn rồi đấy.”

Nói xong y dang rộng hai chân Kiều Úc ra, rất ưa là sắc tình mà dùng hạ thân chọc chọc vào bụng dưới của cậu, còn không quên né đi chỗ bị thương.

“Anh! Anh mau thả tôi xuống!” Thân thể Kiều Úc mất cân bằng, cậu bị vây giữa mặt thủy tinh lạnh lẽo và lồng ngực nóng như lửa không thể thoát ra.

Tư thế xấu hổ cùng với biểu tình đùa giỡn của Tùng Dung khiến Kiều Úc muốn đào lỗ chui vào cho rồi, hận không thể trực tiếp đâm đầu vào tường, giơ tay muốn cho Tùng Dung một bạt tai, nhưng lại bị né ra một cách vô cùng dễ dàng.

“Vừa nãy là ai đã chủ động hôn anh vậy, ăn đậu hũ xong rồi muốn chối bỏ trách nhiệm à?” Tùng Dung nâng cằm Kiều Úc, làm ra bộ mặt ức hiếp dân nữ nhà lành.

Kiều Úc không phục hừ lạnh một cái: “Một khối đậu hũ thối, cho tôi còn ngại nó dơ.” Nói xong cậu lại bắt đầu vùng vẫy.

Ánh mắt Tùng Dung âm lại, gầm nhẹ: “Đừng loạn động!”

Kiều Úc cảm giác được cái thứ gì đó chọc ngay bụng dưới lúc trước đang từ từ cương cứng lên, cứng rắn mà đâm vào da thịt, cậu lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, “… Anh thả tôi xuống, tôi muốn đi tắm, anh ra ngoài đi.”

“Đã là người một nhà rồi em còn ngại ngùng cái gì, chân em đang bị thương, tạm thời không thể chạm nước, để anh giúp em.” Tùng Dung nhướn mày, vầng trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, hai tay không thành thật mà trượt qua vòng eo len lỏi vào quần lót.

Tùng Dung muốn cái gì Kiều Úc còn không biết sao, nói là muốn giúp mình tắm, đến cuối cùng lỡ y nhân lúc mình bị thương làm cái gì gì đó thì sao?

“Cút, ai mướn anh chứ, tôi cảnh cáo anh, thả tôi xuống nếu không đừng trách tôi đánh anh!”

“Không sao, da tôi dày em cứ việc đánh.”Nói xong bế Kiều Úc vào trong bồn tắm, thuận tiện còn hôn lén một cái trên môi cậu, tấm tắc hai tiếng: “Thật thơm.”

“Tùng! Dung!” Kiều Úc chưa bao giờ phải chịu cảnh thế này, cậu liều mạng giãy giụa, kết quả là đụng phải chỗ bị thương, lập tức đau tới té ngược về.

Tùng Dung cười nhẹ, bàn tay to lớn tóm lấy hai tay Kiều Úc, tay kia thật ôn nhu đem cái chân bị thương của cậu di chuyển lên thành bồn tắm, sau đó mới mở vòi xả nước.

“Đừng nháo nữa, nếu không anh không đảm bảo với em là tí nữa sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Nói xong y cầm lấy tay Kiều Úc áp lên cái nơi đang cương cứng nóng rực của mình.

Kiều Úc sững lại, mặt đỏ đến nỗi muốn nhỏ ra nước, hai tay như bị phỏng mà rút vội về. Cái nơi đã thức tỉnh kia làm hắn nhớ về lần đầu tiên hoang đường khuất nhục của mình và Tùng Dung, trong lòng chợt sợ run cả người.

Không bao lâu nước nóng đã đầy bồn, hơi nước ngày càng bốc lên, biến tất cả trước mắt trở nên ngày càng mờ ảo.

Tùng Dung nhẫn nhịn dục vọng đang không ngừng sưng lên, từ từ vén mở cổ áo Kiều Úc, rõ ràng chỉ là kiểu dáng áo sơmi bình thường, y lại cảm thấy cái nút kia như vĩnh viễn không thể cởi ra vậy, cứ cởi ra một cái nút là lộ ra một mảng da thịt trắng ngần, lại cởi ra một chiếc nút khác có thể ẩn hiện thấy được hai điểm màu hồng kia…

Da thịt trơn bóng bị hơi nước hấp ra một tầng hồng nhạt, cả lông mi cụp xuống của Kiều Úc cũng đã đọng một tầng hơi nước, đang khẽ run run, Tùng Dung cảm thấy cổ họng ngày càng khô nóng, hai tay cùng đôi mắt như bị dán dính vào người Kiều Úc không tài nào gỡ ra được, nơi dưới kia cũng đã trướng đến phát đau, mà y chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Kiều Úc ngồi cứng ngắc trong bồn tắm, hai mắt dính chặt vào bức tường kế bên, căn bản không dám nhìn vào Tùng Dung, nhưng càng là như thế cậu lại càng nhịn không nổi liếc nhìn tí.

Đường nhìn quét qua hầu kết nhô lên và chiếc áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt vì ướt nước, còn có làn da khỏe mạnh lúc ẩn lúc hiện và……. Cái nơi trướng to đến nỗi có thể nhìn thấy rõ hình dạng kia…..

Mặt cậu đã đỏ đến hết thuốc chữa rồi, rõ ràng là kết cấu cơ thể y hệt mình, tại sao nhìn vào lại có cảm giác thật gợi cảm chứ, đã vậy mình còn có ý nghĩ muốn giơ tay sờ thử nữa… [ >////<]

Mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì a!

Cậu vội cúi thấp đầu, lại nhìn thấy một đôi tay xương khớp rõ ràng đang giơ ra cởi quần mình trong nước, liền rụt về sau một cái, tạc mao.

“Anh làm gì vậy!”

“Giúp em cởi đồ a, không lẽ em muốn mặc quần đi tắm.”

“… Anh… anh đừng đụng vào, tôi tự cởi được.” Kiều Úc muốn thoát khỏi khốn cảnh, run rẩy vươn tay cởi khuy chiếc quần jean ra rồi lại sững lại.

“Anh quay đi chỗ khác, cấm nhìn!”

Đôi đồng tử Tùng Dung đen như màn đêm, dao động như ẩn chứa một con dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra ngoài, y nhìn Kiều Úc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là cứng nhắc quay đi chỗ khác.

“Phù…” Kiều Úc thở ra một hơi, vội cởi ra một bên ống quần, nhưng cái chân còn lại lại đang bị quần jean ướt nước sít chặt lại, đến nỗi không tài nào cởi ra được. Kiều Úc khó khăn với ra bên ngoài, nhưng càng hoảng lại loạn, cuối cùng vừa nâng đầu gối lên lại động đến vết thương.

“A…” Cậu hít ngược một hơi, nhịn không được kêu ra tiếng, Tùng Dung liền quay người về, lại nhìn thấy cậu gần như khỏa thân nằm trong bồn tắm, cặp đùi trắng ngần mở rộng, một chân đang treo lủng lẳng chiếc quần jean, chân còn lại thì đang co lên, thông qua khe nhỏ có thể thấy được chiếc quần lót màu trắng gần như trong suốt của hắn.

“Ai cho anh quay đầu lại!”Kiều Úc gấp đến hét lớn.

Tùng Dung thì lại cảm thấy mình sắp điên rồi, huyết mạch toàn thân như đang đổ hết xuống phía dưới, từng tế bào đều đang run lên kịch liệt, cổ họng đau rát như chứa đầy cát.

Y không tài nào nhẫn nhịn được nữa, trầm mặc cởi đồ mình ra tiến vào trong bồn tắm.

“!” Kiều Úc đau đến không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể mở to mắt nhìn bờ ngực xích lõa tinh tráng của Tùng Dung chặn mình lại, trong giây phút đó cậu đột nhiên có cảm giác như bị dã thú truy bắt.

“Dạ Tinh.” Tùng Dung thở dài một hơi gọi tên cậu, sau đó lại ôn nhu mà ôm chầm cậu từ phía sau, “Đã hứa là giúp em tắm rồi, sao lại có thể để em tự động thủ được chứ?”

Y động tác ôn nhu mà cởi quần jean của Kiều Úc ra, giơ tay muốn cởi luôn cả quần lót.

Kiều Úc kinh sợ kêu lên, bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng của mình: “Không! Tùng Dung, anh ra ngoài! Đừng như vậy…”

Tùng Dung cười nhẹ, kiên quyết giam giữ Kiều Úc trong lồng ngực mình: “Ngoan, em sẽ thích mà.”

Nói tới đây y cầm chặt tay Kiều Úc, một tay luồn xuống cầm lấy tinh khí của Kiều Úc.

“Ha, thì ra em cũng có phản ứng.” Một tiếng cười trầm thấp vang ra từ cổ họng Tùng Dung, trong không gian phòng tắm hoàn toàn phong kín trở nên thật vang vọng.

Nơi yếu ớt nhất của nam nhân bị nắm lấy, Kiều Úc không chịu nổi run lên từng đợt, cái cơ thể này quá mẫn cảm, căn bản không thể kháng cự sự dụ hoặc từ Tùng Dung.

“Ngô… ân.. buông, buông tay…”

“Rõ là em thích mà, không phải sao?” Tùng Dung cúi đầu dụi lên cổ cậu, ôn nhu liếm mút miếng thịt non mềm kia, hai tay nâng lấy phần đỉnh được bọc trong quần lót, nhẹ nhàng khẩy khẩy cái lỗ nhỏ trên đó.

“Nga! … đừng chạm vào đó.. ư ân… ngô…” Kiều Úc ngay cả sức lực để dựng thẳng eo đều không có mà dựa và lòng Tùng Dung, dòng nhiệt lưu cồn cào từ bộ vị đang vươn lên kia truyền tới vùng vĩ chuy (xương cụt ấy), tràn đi toàn thân, cảm giác tê tái như bị giật điện vậy.

Chiếc quần lót màu trắng ướt sũng bị độn lên cao, có thể rõ ràng nhìn thấy màu sắc phấn hồng non nớt của nơi đó, Tùng Dung cười cầm lấy chỗ đó chà sát ngày càng nhanh, cái miệng còn thêm hư hỏng kích thích Kiều Úc.

“Em xem này, nó phấn phấn nộn nộn dễ thương biết bao, chắc bình thường bản thân em cũng không đụng đến nó nhỉ, ha.”

“Câm, câm miệng.. ân a… đừng… nhanh quá… không, không được… ư a…” Kiều Úc không biết bản thân đang nói gì nữa, tình dục như nước thủy triều làm cậu lạc hướng, cậu chỉ biết cắn chặt răng không để bản thân kêu ra tiếng, nhưng mà thân bất do kỉ.

Tùng Dung hôn lên môi cậu, cậy mở môi cậu ra, nhỏ giọng nói: “Đừng cắn, anh nhìn mà đau lòng.”

Kiều Úc thở hổn hển đẩy đầu y ra: “Buông…. Buông tay!”

“Nhưng mà hình như nó không muốn thế, xem ra hình như nó muốn anh nhanh hơn kìa.” Tùng Dung hơi dùng lực, tốc độ của đôi tay càng lúc càng nhanh hơn, nơi mạnh mẽ ấy đã vươn cao đến có thể dán vào bụng dưới của Kiều Úc.

Nhiệt lưu cuồn cuộn trực tiếp xông vào nơi đó, thần kinh toàn thân như đều run lên, chất dịch tiết ra vì hưng phấn ở phần đỉnh nhỏ xuống bồn tắm bị nước nóng nuốt chửng vô tung.

“…Ân a…!” Một luồng bạch quang chớp qua, Kiều Úc ôm chặt vai Tùng Dung, cong eo, bật lên một tiếng ngân thống khổ nhưng vô vàn mị ý.

Tùng Dung cười khẩy một tiếng, đột nhiên dùng ngón tay đè lại phần đỉnh, cái cảm giác bị người ta ném xuống từ đỉnh cao cũng giống như cảm giác rơi từ thiên đàng xuống địa ngục vậy.

“A! Tùng….buông tay… buông tay!” Kiều Úc gần như co quắt lại trong lòng ngực Tùng Dung mà run rẩy, nước mắt đong đầy nơi mí mắt không tài nào rơi xuống được.

Hô hấp của Tùng Dung cũng cứng lại, bộ vị chướng đau ở dưới kêu gọi phóng thích, y một tay không ngừng chà sát cái của mình, một tay còn lại vẫn chèn lại ‘lối thoát’ của Kiều Úc: “…Hô… kêu tên anh, ngoan, chỉ cần em kêu tên anh thì anh liền cho em phóng thích.”

Lời nói ôn nhu đem theo dụ hoặc ngọt ngào len lỏi vào lòng Kiều Úc, đầu óc cậu bây giờ loạn thành một đống căn bản không biết nên phản ứng như thế nào, ý niệm duy nhất chính là mau được giải phóng.

Móng tay cậu cắm sâu vào bả vai Tùng Dung, đau khổ rên rỉ: “Tùng Dung! Tùng Dung!”

“A–!” Tùng Dung đột nhiệt thả tay, một cổ nhiệt lưu trong phút chốc phun ra, đồng thời Tùng Dung cũng gầm nhẹ một tiếng cùng cậu đạt đến cao trào.

Bầu không khí xuân ý ngập tràn trong phòng tắm như dính vào hóa không ra, mà hai người đang chìm đắm ở đó lại không biết trong phòng ngủ có một chiếc điện thoại di động đang không ngừng rung lên trên bàn.

Đầu dây bên kia Tề Tích đang gấp đến nhảy lên nhảy xuống, “Lão đại mau nghe máy! Muốn chết người rồi!!”

Chapter
1 Chương 1: Khúc hạ màn của dao giải phẩu
2 Chương 2: Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực *
3 Chương 3: Lễ rửa tội sinh mạng sống
4 Chương 4: Còn sống sẽ không để bị tổn thương
5 Chương 5: Lần đầu sáu tinh anh tụ họp
6 Chương 6: Cuộc đấu khẩu trong đêm
7 Chương 7: Chơi xỏ cũng là bản lĩnh
8 Chương 8: X ấn ký. Khí quan. Nữ nhân
9 Chương 9: Vụ án giết người trong rừng cây
10 Chương 10: Lá gan bị đánh cắp
11 Chương 11: Tin đồn trong trường học
12 Chương 12: Manh mối mơ hồ
13 Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân
14 Chương 14: Thánh khiết. Huyết tế. Từ hồn
15 Chương 15: Vòng tay không cánh mà bay
16 Chương 16: Nghi đoan chi Tiêu gia đại trạch. (Đầu mối đầu tiên hướng về đại trạch Tiêu gia)
17 Chương 17: Một dao vô cùng sai lầm
18 Chương 18: Là cục diện bế tắc hay bước đột phá
19 Chương 19: Biểu hiện giả dối bên ngoài
20 Chương 20: Dường như chỉ là giấc mơ kinh hồn động phách
21 Chương 21: Một cơn sóng chưa yên ba cơn sóng lại tới
22 Chương 22: Hương lâm đạn vũ dạ phong cuồng. [Rừng súng mưa đạn vẫn phong cuồng.]
23 Chương 23: Gió đêm thổi không đi kích động
24 Chương 24: Sóng ngầm nổi dậy, thăm dò khéo
25 Chương 25: Lại thêm một vụ án giết người
26 Chương 26: Kiều Úc cuối cùng cũng thông suốt rồi
27 Chương 27: Hội thánh nữ điên cuồng
28 Chương 28: Manh mối gần trong gang tấc (canh một)
29 Chương 29: Cúng bái và ngũ hành mệnh cách (canh hai)
30 Chương 30: Đố hỏa phần thiêu liệt nhiên tình (ngọn lửa đố kị thiêu cháy tình nồng)
31 Chương 31: Tương tư đốt nỗi nhớ
32 Chương 32: Yêu và không yêu đều sai
33 Chương 33: Người chết tiếp theo là ai?
34 Chương 34: Sáng sớm tinh mơ tranh thủ từng giây
35 Chương 35: Bọ ngựa bắt ve
36 Chương 36: Phơi bày chân tướng hung thủ (1)
37 Chương 37: Phơi bày chân tướng hung thủ (2)
38 Chương 38: Sương mù tan
39 Chương 39: Hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa
40 Chương 40: Hạnh phúc gần trong gang tấc
41 Chương 41: Điềm mật giao lưu đó biết không
42 Chương 42: Vì y đạo mi xảo họa bì
43 Chương 43: Dạ thám bệnh viện tra nguyên nhân cái chết
44 Chương 44: Chân tướng và tình yêu say đắm
45 Chương 45: Người vợ giống như bị điên
46 Chương 46: Huỷ hoại tình yêu
47 Chương 47: Mặt dây chuyền và Chiếc hộp đen
48 Chương 48: Tiếng ca mê hoặc tinh thần
49 Chương 49: Tình yêu lo được lo mất
50 Chương 50: Manh mối trong quán bar Mê Hoặc*
51 Chương 51: Cạm bẫy quyến rũ đàn ông
52 Chương 52: Giáo đường đẫm máu của quỷ
53 Chương 53: Âm mưu ngấm ngầm nổi dậy
54 Chương 54: Phiên ngoại. Đều do Trung Thu gây họa
55 Chương 55: Thi thể lạnh lẽo của dạ tinh
56 Chương 56: Kéo nhau trở lại tổ chức
57 Chương 57: Cưỡng bức ngươi đi vào địa ngục
58 Chương 58: Đường cùng thỏa hiệp
59 Chương 59: Quay về tổ chức mãi mãi
60 Chương 60: Gặp lại trong đêm
61 Chương 61: Chính mình nói ra sự thật
62 Chương 62: Phát súng nham hiểm
63 Chương 63: Quan hệ đồng minh tạm thời
64 Chương 64: Ở bệnh viện ôm cây đợi thỏ
65 Chương 65: Thử nghiệm thuốc trường sinh bất lão
66 Chương 66: Lão Tinh da mặt mỏng
67 Chương 67: Đêm trước khi bước vào đại chiến
68 Chương 68: Manh mối trước đại chiến
69 Chương 69: Đại chiến vào đêm thất tịch
70 Chương 70: Đêm đại chiến trước khi xâm nhập
71 Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp
72 Chương 72: Mở màn đại chiến trong địa cung (Thượng) (2)
73 Chương 73-1: Mở màn đại chiến nơi địa cung(thượng)
74 Chương 73-2: Mở màn đại chiến nơi địa cung(hạ)
75 Chương 74-1: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm (Thượng)
76 Chương 74-2: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm(thượng) (2)
77 Chương 75: Trận chiến đẫm máu trong địa cung (Hạ)
78 Chương 76: 【Đại kết cục】 Tình yêu đẹp nhất
79 Chương 77: Phiên ngoại : Chấn phu cương(nhất)
80 Chương 78: Phiên ngoại : Chấn phu cương (Hạ)
81 Chương 79: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Thượng)
82 Chương 80: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Hạ)
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Khúc hạ màn của dao giải phẩu
2
Chương 2: Giảo thố tử hậu chúng cẩu thực *
3
Chương 3: Lễ rửa tội sinh mạng sống
4
Chương 4: Còn sống sẽ không để bị tổn thương
5
Chương 5: Lần đầu sáu tinh anh tụ họp
6
Chương 6: Cuộc đấu khẩu trong đêm
7
Chương 7: Chơi xỏ cũng là bản lĩnh
8
Chương 8: X ấn ký. Khí quan. Nữ nhân
9
Chương 9: Vụ án giết người trong rừng cây
10
Chương 10: Lá gan bị đánh cắp
11
Chương 11: Tin đồn trong trường học
12
Chương 12: Manh mối mơ hồ
13
Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân
14
Chương 14: Thánh khiết. Huyết tế. Từ hồn
15
Chương 15: Vòng tay không cánh mà bay
16
Chương 16: Nghi đoan chi Tiêu gia đại trạch. (Đầu mối đầu tiên hướng về đại trạch Tiêu gia)
17
Chương 17: Một dao vô cùng sai lầm
18
Chương 18: Là cục diện bế tắc hay bước đột phá
19
Chương 19: Biểu hiện giả dối bên ngoài
20
Chương 20: Dường như chỉ là giấc mơ kinh hồn động phách
21
Chương 21: Một cơn sóng chưa yên ba cơn sóng lại tới
22
Chương 22: Hương lâm đạn vũ dạ phong cuồng. [Rừng súng mưa đạn vẫn phong cuồng.]
23
Chương 23: Gió đêm thổi không đi kích động
24
Chương 24: Sóng ngầm nổi dậy, thăm dò khéo
25
Chương 25: Lại thêm một vụ án giết người
26
Chương 26: Kiều Úc cuối cùng cũng thông suốt rồi
27
Chương 27: Hội thánh nữ điên cuồng
28
Chương 28: Manh mối gần trong gang tấc (canh một)
29
Chương 29: Cúng bái và ngũ hành mệnh cách (canh hai)
30
Chương 30: Đố hỏa phần thiêu liệt nhiên tình (ngọn lửa đố kị thiêu cháy tình nồng)
31
Chương 31: Tương tư đốt nỗi nhớ
32
Chương 32: Yêu và không yêu đều sai
33
Chương 33: Người chết tiếp theo là ai?
34
Chương 34: Sáng sớm tinh mơ tranh thủ từng giây
35
Chương 35: Bọ ngựa bắt ve
36
Chương 36: Phơi bày chân tướng hung thủ (1)
37
Chương 37: Phơi bày chân tướng hung thủ (2)
38
Chương 38: Sương mù tan
39
Chương 39: Hy vọng có thể bắt đầu lại lần nữa
40
Chương 40: Hạnh phúc gần trong gang tấc
41
Chương 41: Điềm mật giao lưu đó biết không
42
Chương 42: Vì y đạo mi xảo họa bì
43
Chương 43: Dạ thám bệnh viện tra nguyên nhân cái chết
44
Chương 44: Chân tướng và tình yêu say đắm
45
Chương 45: Người vợ giống như bị điên
46
Chương 46: Huỷ hoại tình yêu
47
Chương 47: Mặt dây chuyền và Chiếc hộp đen
48
Chương 48: Tiếng ca mê hoặc tinh thần
49
Chương 49: Tình yêu lo được lo mất
50
Chương 50: Manh mối trong quán bar Mê Hoặc*
51
Chương 51: Cạm bẫy quyến rũ đàn ông
52
Chương 52: Giáo đường đẫm máu của quỷ
53
Chương 53: Âm mưu ngấm ngầm nổi dậy
54
Chương 54: Phiên ngoại. Đều do Trung Thu gây họa
55
Chương 55: Thi thể lạnh lẽo của dạ tinh
56
Chương 56: Kéo nhau trở lại tổ chức
57
Chương 57: Cưỡng bức ngươi đi vào địa ngục
58
Chương 58: Đường cùng thỏa hiệp
59
Chương 59: Quay về tổ chức mãi mãi
60
Chương 60: Gặp lại trong đêm
61
Chương 61: Chính mình nói ra sự thật
62
Chương 62: Phát súng nham hiểm
63
Chương 63: Quan hệ đồng minh tạm thời
64
Chương 64: Ở bệnh viện ôm cây đợi thỏ
65
Chương 65: Thử nghiệm thuốc trường sinh bất lão
66
Chương 66: Lão Tinh da mặt mỏng
67
Chương 67: Đêm trước khi bước vào đại chiến
68
Chương 68: Manh mối trước đại chiến
69
Chương 69: Đại chiến vào đêm thất tịch
70
Chương 70: Đêm đại chiến trước khi xâm nhập
71
Chương 71: Bước vào trận cuồng phong bão táp
72
Chương 72: Mở màn đại chiến trong địa cung (Thượng) (2)
73
Chương 73-1: Mở màn đại chiến nơi địa cung(thượng)
74
Chương 73-2: Mở màn đại chiến nơi địa cung(hạ)
75
Chương 74-1: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm (Thượng)
76
Chương 74-2: Trận chiến đẫm máu trong cung điện ngầm(thượng) (2)
77
Chương 75: Trận chiến đẫm máu trong địa cung (Hạ)
78
Chương 76: 【Đại kết cục】 Tình yêu đẹp nhất
79
Chương 77: Phiên ngoại : Chấn phu cương(nhất)
80
Chương 78: Phiên ngoại : Chấn phu cương (Hạ)
81
Chương 79: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Thượng)
82
Chương 80: Phiên ngoại : Nhớ lại thời còn trẻ (Hạ)