Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ

Tuy Triệu Chấn hào phóng tặng tọa kỵ, nhưng y nhìn là biết rất ít khi đến Đại Hoang, cũng không biết nhiều về tọa kỵ.

Ở Đại Hoang, không ai trực tiếp cưỡi ngựa yêu cả, mà chúng thường chỉ được dùng để kéo xe bởi vì ngựa yêu thường sinh ra gió nên người bình thường căn bản không thể ngồi yên được. Lúc này lại có cuồng phong bão tuyết nên cưỡi trên lưng ngựa là tự chuốc khổ vào người. Gió tuyết đẩy tới lui, trái phải, nếu không cẩn thận thì sẽ có thể bị lật nhào.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Lệnh Hồ Trăn Trăn không hề bị ngã, cũng không cảm thấy lạnh.

Nàng cảm thấy cả người dường như bị dán chặt vào lưng ngựa yêu và có cơn gió thổi tứ phía nóng như thiêu đốt. Đôi mắt nàng khô khốc vì nóng, trong tai dường như có vô số cỏ dại mọc lên, cả người mơ màng, dần dần trở nên buồn ngủ rồi ngơ ngác va vào vai Tần Hi sau lưng.

Có hai ngón tay giữ lại sau gáy của nàng, vài luồng khí không thể nói rõ là nóng hay lạnh trực tiếp xuyên vào kinh mạch khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Lệnh Hồ Trăn Trăn chợt nghe thấy hắn bất đắc dĩ nói trên đầu mình: “Đừng ngủ, ta không biết đường.”

Hắn cũng biết như thế rất tàn nhẫn vì nàng đã một đêm không ngủ rồi, lại còn phát sốt cao, vốn dĩ phải được ngủ một giấc thật ngon. Hắn không thể làm gì khác hơn là an ủi: “Đến sư môn đại trạch sẽ được ngủ.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng xoa xoa mặt thật mạnh, đột nhiên hỏi: “Thông Hoa đâu?”

“Bị Xương Nguyên Yêu Quân bắt đi rồi.”

Nàng không khỏi kinh ngạc: “Vậy ngươi còn không mau đi cứu hắn?”

“Việc gì cũng phải làm từng việc một.” Tần Hi chợt cảm thấy cách nói chuyện rõ ràng mạch lạc của Ngu Vũ Linh không tệ: “Thứ nhất, ta không biết đường; thứ hai, cô đang vị sốt; thứ ba, Tùng Hoa không chết được.”

Kết quả là, tất cả sự chú ý của nàng bị ba chữ “không biết đường” cuốn đi. Nàng hít một hơi thật sâu: “Ngươi không phải có Thanh Quang Trận gì đó có thể trở về Nam Chi Hoang trong chốc lát sao? Là giả sao?”

Nghĩ nó là giả, vậy thì nó không phải là thật.

Tần Hi hất tóc ra sau, nàng chắc chắn sẽ tức giận, nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi. Chỉ là người Đại Hoang tức giận mà thôi, một đĩa đồ ăn, hắn sẽ chịu trách nhiệm hết.

Thế nhưng nàng không hề nổi giận, chỉ yên lặng một lúc, nói: “Thông Hoa và ngươi đều bị ta liên lụy nên ta phải nói cho các ngươi nguyên nhân. Mặc dù chính ta cũng không hiểu rõ lắm.”

Liên lụy cái gì, ý của câu “đường ai nấy đi” là vậy đúng không.

Hắn cũng cảm thấy hai tên Yêu Quân này cố chấp lạ thường, là vì nàng sao? Nhưng tại sao phải bắt Tùng Hoa? Nếu chỉ vì Lệnh Hồ, bọn họ hoàn toàn có thể lên kế hoạn từ từ đợi, cần gì phải khổ tâm đối phó với tu sĩ? Dựa vào sự sắp xếp ở Yến tiệc Viêm Thần, cò lẽ là muốn âm thầm bắt hắn và Tùng Hoa về Nam Chi Hoang mà không để lại dấu vết nào. Rất kỳ lạ, e là phía sau có ẩn tình không nhỏ chút nào.

Haiz, chuyến đi đến Đại Hoang lần này đúng là một mớ hỗn độn. Chuyện chính thì không có chút đầu mối nào, nhưng ngược lại thì rước lấy một đống phiền toái.

Tần Hi nói: “Cô nói nguyên nhân cho ta nghe thử.”

“Ngươi có biết người nào tên Lệnh Hồ Vũ không?”

Lệnh Hồ Vũ? Tên này dường như có chút quen thuộc, từng nghe qua ở nơi nào rồi? Hắn tập trung suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu: “Không có ấn tượng.”

“Ông ta là một tu sĩ Trug Thổ đã từng làm nhiều việc xấu. Lần trước ở Khuynh Tiên Thành nghe kể chuyện, chính là chuyện của ông ta. Ông ta bắt cóc phi tần yêu quý của Nam Hoang Đế, còn ta hình như là hậu nhân của hắn, cho nên hai tên Yêu Quân kia vẫn luôn muốn bắt ta dâng tặng cho Nam Hoang Đế để tranh công. Ta không biết sư phụ có bị dính líu đến chuyện này hay không nên phải về xem thử.”

Hả, việc này còn có thể tranh công sao? Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng Nam Hoang Đế đã vất vả quên đi chuyện này rồi. Vậy mà hai tên Yêu Quân này cứ phải nhắc lại, còn bắt người đem đến trước mặt để nhắc nhở ông ta vụ tai tiếng mất mặt này quả thật có tồn tại. Cứ thích chọc vào tâm bệnh năm xưa của ông ta, Nam Hoang Đế không nổi giận đã là rất nhân từ rồi.

Suy nghĩ của yêu quả thật không thể hiểu nổi.

Tần Hi suy nghĩ một chút: “Đại bá của cô chưa từng nói cho cô biết về chuyện thân thế sao? Nếu lo lắng cho Thần Công Quân, vậy thì cô cũng nên lo lắng cho an nguy của đại bá cô chứ?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn xoa xoa cái trán đau nhức của mình, lắc đầu: “Ta chưa từng hỏi qua và cũng không quan tâm. Đại bá đã rời khỏi Thâm Sơn gần một năm rồi, ta không biết ông ấy đang ở nơi nào, nhưng đại bá rất lợi hại, không thể nào bị bắt được.”

“Rất lợi hại? Chẳng lẽ là tu sĩ sao?”

“Ông ấy…” Lệnh Hồ Trăn Trăn vừa nói đến đây liền sững sờ tại chỗ.

Trong tiềm thức nàng cảm thấy đại bá mình vô cùng lợi hại, nhưng bây giờ nhớ lại, nàng không thể nhớ ra ông ấy lợi hại ở điểm nào. Rõ ràng chỉ là một lão đầu gầy yếu râu tóc hoa râm, lại còn thường xuyên ho khan.

Tại sao nàng lại có suy nghĩ “đại bá vô cùng lợi hại” này?

Tần Hi thấy nàng mặt đầy hoang mang, đóa rằng vị đại bá thần bí kia cũng chưa từng nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình.

Người Đại Hoang có chút ngốc, rất có thể sẽ không nghĩ quá nhiều về chuyện của đại bá mình. Thế nhưng, theo như hững gì hắn nghe kể thì vị đại bá này thật không đơn giản chút nào, dường như không hề có ý định để nàng tiếp xúc với phàm trần thế tục, hẳn là đã sớm biết thân phận nhạy cảm của nàng. Vậy thì ông ấy càng không thể là người bình thường được, bảy tám phần phải là một tu sĩ.

Hắn lại hỏi: “Tại sao Xương Nguyên và Vạn Thử lại chắc chắn cô là hậu nhân của Lệnh Hồ Vũ?”

“Nghe nói ta rất giống với Lệnh Hồ Vũ.”

Rất giống? Tần Hi nghiêng người nhìn nàng.

Lệnh Hồ Vũ có ác độc hay không tạm thời miễn bình luận, nhưng ông ta chắc chắn là một mỹ nam tử. Chẳng trách có thể thể dụ dỗ sủng phi của Nam Hoang Đế chạy trốn.

Gió thổi mạnh đến nỗi tóc nàng bị hất tung ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt tái nhợt. Cả nét mặt lẫn ánh mắt đều lộ rõ sự mệt mỏi sâu sắc và một vẻ lạnh lùng khác thường.

Tần Hi ngẩng đầu nhìn về phía xa, xuyên qua lớp tuyết dày đặc, phía xa dường như có một thành trì lớn.

“Có phải gần đến Định Vân Thành rồi không?” Hắn hỏi.

“Ừ.”

Tần Hi bỏ hai tay vào ống tay áo dài, bộ xiêm y xanh đen được làm từ chất liệu vô cùng quý trọng, nhưng lại vô cùng mềm mại và nhẹ nhàng. Tay áo bị gió tuyết cuốn đi, nhẹ nhàng vỗ liên tục vào đầu và mặt của Lệnh Hồ Trăn Trăn. Trước khi nàng bắt được tay áo đang bay loạn kia lại, hắn đã nói: “Trước đó ta đã nói nên giải quyết tất cả nợ nần trước khi đến Định Vân Thành, nên bây giờ giải quyết luôn đi.”

Bây giờ? Lệnh Hồ Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, vỗ mạnh vào đầu sắp nổ tung của nàng, bình tĩnh nói: “Được.”

Tần Hi khẽ nhướng mày: “Ta còn tưởng rằng cô muốn trả giá với ta.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi lắc đầu: “Ngươi cứ nói đi, dù sao đến một trăm tuổi ta cũng sẽ trả hết nợ.”

Một trăm tuổi? Tần Hi không khỏi buồn cười: “Ta đã nói rồi. Cô trả hết được, nói không chừng còn dư nữa là đằng khác.”

Hắn đưa tay vào tay áo lấy ra hai xâu tiền, không nhiều cũng không ít, vừa đủ sáu mươi văn. Chính là số tiền mà nàng muốn trên Vân Vũ Sơn.

“Cầm đi. Đây là tiền cứu mạng, tiền dẫn đường, tiền hỏi thăm, và tiền đưa nước của cô.”

Hắn ngồi xổm trước nàng, đặt hai xâu tiền vào tay nàng, rồi đếm rõ ràng từng đồng một. Tất cả đều là tiền nàng đã tính trên Vân Vũ Sơn.

“Món nợ đầu tiên mới tính là nợ, những cái sau này đều không tính. Ta thiếu cô sáu mươi văn, tất cả đã thanh toán xong, hai bên không ai nợ ai.”

Lệnh Hồ Trăn Trăn đột nhiên có cảm giác hoang mang tựa như đang lạc vào mộng cảnh vậy. Hai xâu tiền còn nóng hổi đặt vào lòng bàn tay nàng nặng trĩu, nàng vô thức bóp hai lần, sau đó nhướng mi nhìn chằm chằm vào hắn.

Bông tuyết xuyên qua khe hở trên tóc hắn, bị làn gió nóng hổi biến thành giọt nước lăn trên sống mũi của hắn.

Dường như lại nhớ ra điều gì, Tần Hi mò mẫm hồi lâu trong tay áo, lấy ra một đôi hoa tai cùng một chiếc vương miện bằng hoàng kim hoa lệ.

“Đã giữ giúp cô cả đường rồi, mau đem đi đi.”

Sau khi đặt những món trang sức lên đùi nàng, giữa ngón tay hắn đột nhiên xuất hiện một mảnh giấy trắng. Vậy mà lại là Tị Cấu Phù* nàng vẽ cho hắn lúc đầu.

*Tị Cấu Phù: nhắc lại cho những ai không nhớ, đây là bùa tránh bẩn đó.

Hắn lắc lắc lá bùa, cười nói: “Ta sẽ không trả cho cô thứ này đâu, vì nó vô cùng hữu dụng.”

Nàng dường như gặp phải một vấn đề nan giải gì vậy mà vô cùng khó xử nhìn chằm chằm vào hắn. Vẻ mệt mỏi và thờ ơ trong mắt nàng đã không còn nữa, nhưng đây lại là vẻ mặt khiến hắn không thể lý giải được. Muốn khiến cô nương Đại Hoang này mỉm cười cũng thật là khó quá rồi.

Tần Hi ngạc nhiên nói: “Sao thế?”

Lệnh Hồ Trăn Trăn nhớ lại dọc đường hắn rất thích đổi trắng thay đen, cứ động một chút là tăng giá, lại còn hay đe dọa đưa nàng về Nam Chi Hoang.” Nhưng hắn đã cứu nàng rất nhiều lần và thậm chí còn cho nàng ngàn lượng hoàng kim.

Nàng không biết có phải là do sốt hay không, nhưng đầu óc nàng rất hỗn loạn, giống ban đầu không thể thanh toán hết nợ nần với hắn vậy. Lúc này, nàng như thể không lý giải được hành vi của hắn, tựa như một khắc sau hắn sẽ lại viện ra một cớ không thể tưởng tượng nổi nào đó để bắt nàng trả nợ.

“Tại sao… mọi chuyện thật sự, thật sự đã ổn thỏa rồi?” Nàng bắt đầu lắp bắp hiếm thấy. “Vậy ngươi, ngươi lúc trước tại sao còn muốn đến Tây Chi Hoang…”

Về điều này thì…

Trước kia ở Nam Chi Hoang hắn dùng nợ cứu mạng để đe dọa nàng thật ra là vì định kiến của bản thân về nàng và Đại Hoang. Sau đó hiểu lầm đã được loại bỏ, vốn dĩ nên để nàng tự mình về Tây Chi Hoang, nhưng hắn lại chê Đại Hoang nhàm chán, chỉ có nàng là còn chút thú vị nên cứ thế mà đi theo nàng.

“May mắn mà chúng ta đã đồng hành suốt đường.” Tần Hi mỉm cười hiền hòa. “Nếu không cô đã sớm bị hai tên Yêu Quân kia bắt đi, e là lúc này cái mạng nhỏ cũng không giữ được.”

Thấy nàng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hắn liền bổ sung: “Lệnh Hồ cô nương, ta là tu sĩ của Thái Thượng Mạch đó.”

Hắn đứng lên, mái tóc dài bị gió tuyết thổi tán loạn, nói thêm: “Thái Thượng Diện rất đa nghi, lại không chịu thiệt. Thái Thượng Mạch thì khác, cứu cô mà còn phải cần tiền sao? Cô cho là ai cũng dùng tiền để giải quyết mọi việc giống như cô sao?”

Chờ hồi lâu vẫn không có phản ứng gì từ nàng, không lẽ đã cảm động đến rơi nước mắt rồi?

Tần Hi xoay đầu, nhìn vào với đôi mắt màu hổ phách quyến rũ của nàng.

Cô nương Đại Hoang không hề khóc, cũng chẳng cười, mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt trong veo nhưng lại không nhìn thấu. Hắn chưa từng bị người nào nhìn chăm chú bào thẳng thắn như thế nên vô thức tránh né trong giây lát, dường như không thể giữ được sự bình tĩnh và lãnh đạm như trước được nữa.

Cảm giác được nàng đột nhiên đứng dậy tiến lại gần, Tần Hi lại muốn né tránh, nhưng chỉ thấy nàng lấy Ngọc Thanh Hoàn từ trong tay áo ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Đồ của ngươi.”

Hắn thiếu chút nữa đã quên rồi.

Tần Hi nhận lấy Ngọc Thanh Hoàn, có chút vụng về buộc lên bím tóc. Gió tuyết qua lớn khiến hắn không thể giữ chặt được, Ngọc Thanh Hoàn rơi từ tóc xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bắt lấy chiếc nhẫn ngọc sáng bóng.

Nàng bỗng nhiên tiến đến gần, gần hơn nhiều so với lúc trước. Hai cánh tay nâng lên, nàng ngồi đối diện giúp hắn buộc Ngọc Thanh Hoàn vào bím tóc. Hàng mi rủ xuống, nàng tình cờ ngẩng đầu lên nhìn hắn không chớp mắt, chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của hắn trong đôi mắt màu hổ phách trong veo của nàng.

Có lẽ nên tránh, nhưng dường như không nên làm vậy.

Lần này Tần Hi không trốn tránh nữa mà nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn không thể hiểu ánh mắt của nàng, hắn chỉ biết là đó là ánh mắt đang nhìn người, đang nhìn hắn.

“Cho ta mượn dùng đoản đao thêm mấy ngày nữa.” Nàng bỗng nhiên lên tiếng, suy nghĩ một chút, rồi thêm vào một câu: “Không trả tiền.”

Hắn nói nhỏ: “Đây là muốn trốn nợ sao?”

“Không phải trốn nợ.” Nàng nghiêm túc giải thích cho hắn. “Ngươi nói đúng, tiền không thể giải quyết hết tất cả.”

Cách giải quyết đơn giản và thô bạo mà nàng sử dụng trước đây chắc chắn sẽ không có tác dụng, nhưng hắn cũng là người khi cho đi sẽ muốn nhận lại. Hơn nữa, đoản đao còn là vật cũ năm xưa hắn yêu thích, mà nàng lại mượn lâu như thế nên đương nhiên phải báo đáp hắn.

Ngọc Thanh Hoàn được buộc chắc chắn trên bím tóc của hắn, Lệnh Hồ lùi lại hai bước, hơi nghiên đầu quan sát, ánh mắt rất chuyên chú.

Tần Hi chạm vào chiếc nhẫn ngọc trên tóc, như ma xui quỷ khiến mà thấp giọng nói: “Cô sẽ đến…”

Hắn muốn hỏi nàng có đến Đại Hoang hay không, không biết tại sao, chỉ là muốn hỏi thôi. Ai ngờ, một hồi tiếng chuông trong trẻo đột nhiên vang lên, sau đó một chiếc chuông đồng cỡ nắm tay không biết từ đâu xuất hiện và bay vòng quanh hắn, liên tục phát ra từng âm thanh lanh lảnh.

Thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn nhảy lên như mèo, tò mò và cảnh giác nhìn chằm chằm vào chiếc chuông đồng, hắn giải thích: “Đâu là Triệu Hoán Lệnh của Thái Thượng Mạch. Sư tôn dường như đã đến Đại Hoang rồi.”

Nhưng mà, thân là Đại Mạch Chủ, sư tôn sao lại đột nhiên tới Đại Hoang? Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Hi nắm lấy chiếc chuông đồng đang lơ lửng định cất đi, nhưng nó lại đột nhiên phát ra ánh sáng chói lóa khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Đây là muốn trực tiếp triệu hắn đến sao?

Giống như một mặt trời nhỏ đột nhiên rơi xuống từ bầu trời, ánh sáng trước mắt nàng đột nhiên lóe lên. Lệnh Hồ Trăn Trăn đưa tay áo ngăn lại, sau một hồi lâu khi nhìn lại lần nữa thì Tần Hi đã biến mất.

Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, lẩm bẩm gọi: “Tần Nguyên Hi?”

Không có người trả lời nàng, chỉ có tiếng gió tuyết gào thét. Một khắc sau, nàng liền cảm giác được cái lạnh thấu xương, cóng đến run lẩy bẩy.

Hắn bỗng nhiên bị gọi đi, làn gió nóng rực cũng đi mất.

Lạnh quá.

Lệnh Hồ Trăn Trăn quấn chặt chiếc áo lông cừu trên người, sau đó cưỡi ngựa yêu bay xuống. Hắn biến mất cũng thật đúng lúc, Định Vân Thành đã gần ngay trước mắt.

Chapter
1 Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2 Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3 Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4 Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5 Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6 Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7 Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8 Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9 Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10 Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11 Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12 Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13 Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14 Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15 Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16 Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17 Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18 Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19 Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20 Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21 Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22 Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23 Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24 Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25 Chương 24: Xem Như Người Quen
26 Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27 Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28 Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29 Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30 Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31 Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32 Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33 Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34 Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35 Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36 Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37 Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38 Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39 Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40 Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41 Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42 Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43 Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44 Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45 Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46 Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47 Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48 Chương 47: Không Còn Liên Quan
49 Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50 Chương 49: Quay Về Quê Hương
51 Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52 Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53 Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54 Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55 Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56 Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57 Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58 Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59 Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60 Chương 59: Lòng Này Không Yên
61 Chương 60: Du Khách Mất Tích
62 Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63 Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64 Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65 Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66 Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67 Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68 Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69 Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70 Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71 Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72 Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73 Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74 Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75 Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76 Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77 Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78 Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79 Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80 Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81 Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82 Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83 Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84 Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85 Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86 Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87 Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88 Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89 Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90 Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91 Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92 Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93 Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94 Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95 Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96 Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97 Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98 Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99 Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100 Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101 Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102 Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103 Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104 Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105 Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106 Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107 Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108 Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109 Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110 Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111 Chương 110: Thân Này Thân Kia
112 Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113 Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114 Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115 Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116 Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117 Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118 Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119 Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120 Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121 Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122 Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123 Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124 Chương 123: Sóng To Biển Máu
125 Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126 Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127 Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128 Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129 Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130 Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131 Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132 Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133 Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134 Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135 Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136 Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137 Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138 Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139 Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140 Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141 Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142 Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143 Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144 Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145 Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146 Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147 Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148 Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149 Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150 Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151 Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152 Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153 Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154 Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155 Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156 Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157 Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158 Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159 Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160 Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161 Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162 Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163 Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 163 Episodes

1
Chương 1-1: Quyển 1: Đại Hoang Phong Vân - Tiết Tử*
2
Chương 1-2: Kỳ Diệp Trăn Trăn
3
Chương 2: Thái Thượng Nhất Mạch
4
Chương 3: Lừa Gạt Tống Tiền
5
Chương 4: Không Ai Nhường Ai
6
Chương 5: Ngươi Tranh Ta Đoạt
7
Chương 6: Vật Quý Đáp Lễ
8
Chương 7: Yêu Quân Tam Tử
9
Chương 8: Tiếp Cận Hai Hướng
10
Chương 9: Thay Đổi Bất Ngờ
11
Chương 10: Món Nợ Cứu Mạng
12
Chương 11: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Thượng)
13
Chương 12: Đèn Đuốc Sáng Tỏ (Hạ)
14
Chương 13: Vạn Thử Yêu Quân (Thượng)
15
Chương 14: Vạn Thử Yêu Quân (Hạ)
16
Chương 15: Lệnh Hồ Hậu Nhân
17
Chương 16: Tháo Gỡ Khúc Mắc
18
Chương 17: Đoản Đao Như Cũ (Thượng)
19
Chương 18: Đoản Đao Như Cũ (Hạ)
20
Chương 19: Yêu Quân Nhận Lỗi
21
Chương 20: Ăn Nói Tùy Tiện
22
Chương 21: Lo Trước Tính Sau
23
Chương 22: Truyền Kỳ Nam Hoang
24
Chương 23: Đại Dương Ánh Lửa
25
Chương 24: Xem Như Người Quen
26
Chương 25: Hắc Sa Trên Cầu
27
Chương 26: Động Tĩnh Quá Lớn
28
Chương 27: Thần Công Đệ Tử
29
Chương 28: Tu Sĩ Ngâm Rượu
30
Chương 29: Ngàn Lượng Hoàng Kim
31
Chương 30: Đột Nhiên Cản Đường
32
Chương 31: Yến Tiệc Viêm Thần (Thượng)
33
Chương 32: Yến Tiệc Viêm Thần (Trung)
34
Chương 33: Yến Tiệc Viêm Thần (Hạ)
35
Chương 34: Vô Danh Ám Sát
36
Chương 35: Lửa Giận Khó Tắt
37
Chương 36: Hai Chuyện Khác Nhau (Thượng)
38
Chương 37: Hai Chuyện Khác Nhau (Hạ)
39
Chương 38: Người Đến Sư Môn (Thượng)
40
Chương 39: Người Đến Sư Môn (Hạ)
41
Chương 40: Thanh Toán Nợ Cũ
42
Chương 41: Tâm Chi Sở Tại*
43
Chương 42: Nam Chi Hoang Đế
44
Chương 43: Tâm Chi Phi Nhận*
45
Chương 44: Cô Liên Thác Sinh* (Thượng)
46
Chương 45: Cô Liên Thác Sinh (Hạ)
47
Chương 46: Hoang Đế Quyết Sách
48
Chương 47: Không Còn Liên Quan
49
Chương 48: Sợi Tóc Bàn Thần
50
Chương 49: Quay Về Quê Hương
51
Chương 50: Quyển 2: Hoa Triêu Nguyệt Dạ - Chương 50: Vừa Mới Đến Nơi (Thượng)
52
Chương 51: Vừa Mới Đến Nơi (Hạ)
53
Chương 52: Cảnh Đẹp Khó Vào
54
Chương 53: Tiểu Hồ Trong Tuyết
55
Chương 54: Nắng Mai Nơi Này
56
Chương 55: Cắt Giấy Thông Thần
57
Chương 56: Một Khắc Ảm Đạm
58
Chương 57: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Thượng)
59
Chương 58: Tuyết Nguyệt Phong Hoa (Hạ)
60
Chương 59: Lòng Này Không Yên
61
Chương 60: Du Khách Mất Tích
62
Chương 61: Giả Y Tu Sĩ*
63
Chương 62: Năng Giả Đa Lao*
64
Chương 63: Tâm Tư Mộ Dã
65
Chương 64: Ánh Kiều Tiên Tử (Thượng)
66
Chương 65: Ánh Kiều Tiên Tử (Hạ)
67
Chương 66: Không Thể Yên Tâm
68
Chương 67: Đảo Ngược Số Phận
69
Chương 68: Hoạn Nạn Có Nhau
70
Chương 69: Đường Dài Gian Nan (Thượng)
71
Chương 70: Đường Dài Gian Nan (Hạ)
72
Chương 71: Điều Ta Mong Muốn
73
Chương 72: Đào Hoa Ngày Xưa (Thượng)
74
Chương 73: Đào Hoa Ngày Xưa (Hạ)
75
Chương 74: Phù Quang Trầm Luân (Thượng)
76
Chương 75: Phù Quang Trầm Luân (Hạ)
77
Chương 76: Cố Nhân Năm Xưa
78
Chương 77: Hồi Ức Lênh Đênh
79
Chương 78: Sư Tỷ Ngây Thơ
80
Chương 79: Giai Nhân Như Mộng
81
Chương 80: Tranh Đấu Bên Suối
82
Chương 81: Mộng Đẹp Ác Mộng (Thượng)
83
Chương 82: Mộng Đẹp Ác Mộng (Hạ)
84
Chương 83: Quá Khứ Ánh Kiều (Thượng)
85
Chương 84: Quá Khứ Ánh Kiều (Hạ)
86
Chương 85: Tư Nữ Bất Phu
87
Chương 86: Cứu Giúp A Kiều
88
Chương 87: Sóng Gió Tạm Ngưng
89
Chương 88: Không Hẹn Mà Gặp
90
Chương 89: Hoa Đẹp Trăng Sáng
91
Chương 90: Thay Nàng Đồng Ý
92
Chương 91: Chết Nhưng Sống Lại
93
Chương 92: Tiên Tử Tiên Thánh
94
Chương 93: Tính Kỹ Chuyện Xưa
95
Chương 94: Trong Huyết Nhật Giới
96
Chương 95: Chỉ Mành Treo Chuông
97
Chương 96: Một Tờ Giấy Nhắn
98
Chương 97: Đi Trên Băng Mỏng
99
Chương 98: Sa Vào Khó Tỉnh
100
Chương 99: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
101
Chương 100: Hạ Kiều Nhập U (Thượng)
102
Chương 101: Quyển 3: Tử Sinh Đắc Kiến - Chương 101: ?�êm Khuya Đi Vội
103
Chương 102: Nghiệt Duyên Thiện Duyên
104
Chương 103: Phía Cuối Cây Cầu
105
Chương 104: Ban Ngày Sinh Ma
106
Chương 105: Như Lần Đầu Gặp
107
Chương 106: Trên Cầu Tương Tư
108
Chương 107: Nếu Được Gặp Gỡ
109
Chương 108: Chạy Về Phía Đó
110
Chương 109: Phải Từng Quen Biết
111
Chương 110: Thân Này Thân Kia
112
Chương 111: Mất Nhưng Tìm Được
113
Chương 112: Vân H�? Không Vui (Thượng)
114
Chương 113: Vân H�? Không Vui (Hạ)
115
Chương 114: Dị Tượng Năm Xưa
116
Chương 115: Huynh Đệ Bất Hòa
117
Chương 116: Tư Nữ Ký Mộng (Thượng)
118
Chương 117: Tư Nữ Ký Mộng (Hạ)
119
Chương 118: Một Hóa Triệu Tỷ
120
Chương 119: Phong Tuyết Quy Nhân
121
Chương 120: Tiên Thánh Kỳ Nhân
122
Chương 121: Háo Hức Hy Vọng
123
Chương 122: Nhân Sinh Hối Tiếc
124
Chương 123: Sóng To Biển Máu
125
Chương 124: Hận Cũ Khó Phai
126
Chương 125: Trằn Trọc Không Yên (Thượng)
127
Chương 126: Trằn Trọc Không Yên (Hạ)
128
Chương 127: Ban Ngày Ly Hồn
129
Chương 128: Dịu Dàng Tàn Nhẫn
130
Chương 129: Ung Dung Tự Tại (Thượng)
131
Chương 130: Ung Dung Tự Tại (Hạ)
132
Chương 131: Nắng Đông Ấm Áp
133
Chương 132: Cúc Lăng Vu Thiên
134
Chương 133: Thâm Cốc Vi Lăng (Thượng)
135
Chương 134: Thâm Cốc Vi Lăng (Trung)
136
Chương 135: Thâm Cốc Vi Lăng (Hạ)
137
Chương 136: Tâm Hồn Tùy Quân
138
Chương 137: Cuối Cùng Cũng Gặp (Thượng)
139
Chương 138: Cuối Cùng Cũng Gặp (Hạ)
140
Chương 139: Phúc Họa Khó Lường
141
Chương 140: Tiên Sinh Tiên Thánh (Thượng)
142
Chương 141: Tiên Sinh Tiên Thánh (Hạ)
143
Chương 142: Kết Cục Tâm Ma
144
Chương 143: Đột Nhiên Xuất Hiện
145
Chương 144: Khó Bề Phân Biệt (Thượng)
146
Chương 145: Khó Bề Phân Biệt (Hạ)
147
Chương 146: Chân Thân Phải Hiện (Thượng)
148
Chương 147: Chân Thân Phải Hiện (Hạ)
149
Chương 148: Trong Thiên Trọng Cung (Thượng)
150
Chương 149: Trong Thiên Trọng Cung (Trung)
151
Chương 150: Trong Thiên Trọng Cung (Hạ)
152
Chương 151: Đột Nhiên Im Bặt
153
Chương 152: Bất Kiến Ly Nhân
154
Chương 153: Lưu Hương Bên Gối (Thượng)
155
Chương 154: Lưu Hương Bên Gối (Hạ)
156
Chương 155: Mạc Bất Tĩnh Hảo
157
Chương 156: Đời Này Cùng Nhau (Hoàn chính văn)
158
Chương 157: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Thượng)
159
Chương 158: Ngoại truyện 1: Từ Nay Về Sau (Hạ)
160
Chương 159: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Thượng)
161
Chương 160: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Trung)
162
Chương 161: Ngoại truyện 2: Hồ Trung Nhật Nguyệt (Hạ)
163
Chương 162: Ngoại truyện 3: Trọn Đời Bên Nhau (Hoàn toàn văn)