Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi

Editor: Linh Ngọc

Tiểu Thỏ trở lại lầu sáu, vừa định nhấn chuông cửa, Giản chính Dương đã mở cửa vội vàng xông ra ngoài, nên đụng phải Tiểu Thỏ.

“A!”

“Bảo bối, em sao rồi, anh đụng em đau sao, chỗ này bị thương, anh nhìn một chút.” Giản Chính Dương nóng nảy kéo Tiểu Thỏ lại kiểm tra, thấy Tiểu Thỏ vô cùng đau đớn bưng chặt chiếc mũi của mình.

“Anh làm gì thế, vội vàng muốn đi đâu à?” Tiểu Thỏ rưng rưng nhìn Giản Chính Dương, mũi của cô, đau chết mất.

“Anh, anh thấy em đi lâu như thế vẫn chưa về, muốn đi tìm em thôi.” Giản Chính Dương có chút chột dạ nhìn Tiểu Thỏ.

“Em đã nói rồi, em sẽ trở lại mà.” Tiểu Thỏ bất đắc dĩ kéo Giản Chính Dương, “Đi thôi, chúng ta vào nhà.”

“Mũi đau lắm à, nếu không anh dẫn em đi bác sĩ.” Giản Chính Dương không biết mũi của Tiểu Thỏ có làm sao không, vô cùng đau lòng, kéo Tiểu Thỏ định đi ra ngoài.

“Không cần đâu, chỉ đau có một chút mà thôi, người nào bị đụng cũng đều có đau mà, không có chuyện gì đâu.” Tiểu Thỏ từ chối đề nghị đi bệnh viện, “Đi bệnh viện cũng không giúp được em, một chút nữa sẽ không sao.”

Tiến vào phòng bếp, nhìn thấy trên bàn ăn đã được dọn sạch sẽ: “A, chén đũa đâu rồi?”

Nhìn lại thì thấy nó trên bếp, thật sự nghe lời mà, Tiểu Thỏ bắt đầu cầm chén lên chuẩn bị rửa, Giản Chính Dương yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn cô.

Rửa chén xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, không còn chuyện gì để làm, Tiểu Thỏ kéo Giản Chính Dương vào phòng khách xem tivi, cô tựa vào lòng Giản Chính Dương, vô cùng thân mật.

Mà cùng lúc đó Giản Tình đi vào cửa hàng tiện lợi của Tiểu Thỏ làm việc, bởi vì ba nhân viên thu ngân hầu như từ chức cùng một ngày, Tần Ca đang có ý định chuyển nhượng siêu thị, Lạc Ca biết Tần Ca muốn chuyển nhượng, nên nói sẽ trở về thương lượng với vợ một chút, nếu cô ấy đồng ý thì chuyển nhượng tiệm này sang cho anh.

Tần Ca vừa nghe xong rất vui, nếu như Lạc Ca đồng ý thì sẽ chuyển nhượng cửa hàng, sẽ theo như giá vốn mà chuyển cho anh, dù sao Lạc Ca cũng làm việc ở đây lâu rồi, về khoản tiền vay, và một số hoạt động bình thường cũng biết khá rõ, chuyển nhượng cho người lạ không bằng cho Lạc Ca, kiếm chút ít cũng được, có thể sớm chuyển nhượng, anh mới có thể về với ông bà.

Vì thế để Lạc Ca về sớm thương lượng với vợ, ông một mình ở trong cửa hàng, lúc Giản Tình đi tới, Tần Ca đang định về nhà ngủ vì nghĩ chắc sẽ không ai tới mua đồ vào mười hai giờ đâu, lúc thấy Giản Tình, ông hơi kinh ngạc.

Kết quả thấy bà đến tủ đông lạnh lấy ra chai rượu tính tiền, Tần Ca vốn cho bà chỉ là mua rượu để về nhà uống, kết quả sau khi bà trả tiền xong lập tức hỏi ông có đồ khui chai không.

“Có, nhưng mà không biết để ở đâu rồi, bà để tôi tìm một chút.”

“Đàn ông các người không phải bình thường không cần đồ khui vẫn có thể khui ra sao, anh mau giúp tôi khui một chút đi.” Hôm nay tâm trạng Giản Tình không được tốt, rất muốn uống rượu ngay bây giờ, không kịp đợi Tần Ca tìm đồ khui gì đó, đã thúc giục Tần Ca nghĩ cách khác.

“... Cũng được.” Tần Ca do dự một chút, cầm lấy chai để vào miệng, cắn một cái, nắp chai đã mở ra, “Cầm lấy.”

Giản Tình sửng sốt một chút, giơ chân đá, “Ai cho anh dùng miệng?”

Tần Ca ngẩn ra, “Không được dùng miệng thì dùng cái gì?”

“Dùng tay, đàn ông các người không phải dùng tay đã mở được nắp chai rượu ra sao, còn không thì trực tiếp đặt bên cạnh bàn kia gõ một cái là có thể mở rồi, cái nào mà chẳng được, ai cho anh dùng miệng chứ?” Giọng nói Giản Tình đầy dữ tợn.

“Anh chính là muốn hôn môi gián tiếp với tôi à, thật là xấu tính, đổi cho tôi một cái chai khác, cái chai này tôi bỏ.”

Tần Ca trừng mắt, “Bà đang nói đùa à, bình thường tôi chính là như vậy mà mở nắp chai đó, ai kêu bà muốn tôi mở, tôi còn chưa nói cái chai này làm tôi đau nữa, còn có cái gì mà hôn môi gián tiếp, tôi xin bà, bà vẫn cho bà là thiếu nữ là ngây thơ hà, con trai cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, bà vẫn không biết xấu hổ, giả bộ tinh khiết cái gì?”

Giản Tình bị lời nói ác độc của Tần Ca chọc tức, đập bàn tay xuống, “Nói thế là sao chứ? Cái gì mà nói cái nắp này cứng, chai rượu này không phải là do anh mua sao, nói đến cứng không phải là anh bán đồ cứng sao, đâu có liên quan gì đến tôi, còn nữa, cái gì mà giả bộ tinh khiết, anh còn dám ầm ĩ sao, sao anh không nhìn lại tướng tá thô kệch của bản thân đi, nhìn thấy đã buồn nôn, anh nghĩ rằng tôi thích chơi đùa cùng anh à, anh đánh giá cao bản thân rồi đó.

“May mắn, bằng không tôi sẽ mơ thấy ác mộng.”

“Anh...” Giản Tình bị chọc tức tới nói không ra lời, thẳng thắn nói sang chuyện khác, “Tôi mặc kệ, cái chai này tôi không dùng nữa, đổi cho tôi chai khác, nếu không tôi sẽ không để anh yên đâu.”

“Chính bà nhờ tôi mà.” Tần Ca bĩu môi, “Trách không được người xưa thường nói đàn bà và tiểu nhân là khó dạy, quả thực như vậy, muốn đổi thì đổi, tự bà đi lấy, dù sao chỉ một chai thôi, tự tôi uống cũng được, tôi không có keo kiệt đến trình độ như thế, hừ.”

“Hừ!” Giản Tình cố tình hừ lớn hơn Tần Ca, đi nhanh đến tủ đông đá lấy thêm một chai khác, lần này bà không để cho Tần Ca giúp mình khui, bà học theo cách của người khác, để nắp chai cạnh cái bàn, dùng tay vỗ xuống vài cái, nhưng lại không mở ra được, trái lại làm cho tay rất đau.

Kỳ lạ, sao người khác làm thì lại có thể ra, còn tay mình đã sưng lên rồi mà vẫn không ra? Giản Tình tức giận, tại sao hôm nay mọi việc đều chống đối mình hết vậy?

Tần Ca im lặng nhìn bộ dáng tức giận của Giản Tình, “Quên đi, để tôi giúp bà mở, thật là, đừng làm cho bàn của tôi bị hư, trong khi đó chai rượu còn chưa mở.”

Vừa nói vừa dùng phương pháp của Giản Tình, lập tức mở ra được, Giản Tình đoạt lấy, đáp lại ông là một cái liếc mắt, vừa cầm lên lập tức uống.”

“Ít nhất cũng phải có một câu cảm ơn chứ.” Tần Ca trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng của Giản Tình.

“Giúp tôi mở một chai khác nữa.” Giản Tình đưa một bình khác qua.

“Xong rồi” Tần Ca lập tức mở chai kia ra, thấy bà cầm, không khỏi nói, “Cảm ơn đi chứ?”

“Không muốn cảm ơn.” Giản Tình miễn cưỡng đáp lại, đi tới bàn ở góc cửa hàng ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nhìn sang tiểu khu đối diện, như vậy cũng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng khách của con trai bà.

Không biết có bao nhiêu đêm, nó từng lặng lẽ đứng ở cửa sổ này nhìn sang đây nhỉ? Giản Tình có chút mất mác nghĩ.

Tần Ca vốn còn muốn gây sự với Giản Tình, nhưng vừa thấy vẻ mặt đau khổ của bà, lời muốn nói đã nuốt xuống hết, ông là một người đàn ông, cũng không muốn phải xát muối vào vết thương của người khác.

Nhưng mà, thành thật mà nói, ông cảm thấy tinh thần hôm nay của Giản Tình tệ hơn ngày kia gấp mười lần, mặc dù có chút chanh chua nhưng như thế thuận mắt hơn nhiều.

Ở quầy thu tiền đứng một hồi, không ai đến, Tần Ca cầm một chai rượu còn dư đến ngồi vào một cái ghế khác.

Giản Tình nhìn sang, Tần Ca trừng mắt, “Nhìn cái gì, đây là ghế trong cửa hàng của tôi, chẳng lẽ tôi không được ngồi à?”

“Tùy ý đi.” Giản Tình quay đầu lại.

Không có nhe nanh múa vuốt đánh trả như trong dự liệu, có chút thật không quen, qua sự việc ngày hôm kia, Tần Ca đã xem Giản Tình là người đàn bà chanh chua không phân biệt phải trái rồi.

“Tôi nói này, người phụ nữa xấu kia, bà đang thất tình à? Mà không giống, bà đã già thế rồi, chắc cũng không muốn nói về việc tình cảm, còn có chuyện gì không vui sao, bà mâu thuẫn với con trai à? Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bộ dáng này của bà người khác thấy, cũng chính là bà già thôi.

Ánh mắt Giản Tình ngày càng lạnh ngày càng muốn giết người, Tần Ca tự động ngậm miệng, làm bộ tôi không nói gì cả, tự mình uống rượu.

Thấy Tần Ca thức thời không nói lại, Giản Tình thu ánh mắt lại, tiếp tục yên lặng uống rượu.

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Quên mang tiền
3 Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4 Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5 Chương 5: Bộc lộ bản tính
6 Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7 Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8 Chương 8
9 Chương 9: Yên lặng đi theo
10 Chương 10: Tôi không muốn đi
11 Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12 Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13 Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14 Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15 Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16 Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17 Chương 17
18 Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19 Chương 19
20 Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21 Chương 21: Bà Giản bạo lực
22 Chương 22: Lại đánh nhau
23 Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24 Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25 Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26 Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27 Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28 Chương 28: Không được đi
29 Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30 Chương 30: Mua thuốc
31 Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32 Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33 Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34 Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35 Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36 Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37 Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38 Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39 Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40 Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41 Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42 Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43 Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44 Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45 Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46 Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47 Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48 Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49 Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50 Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51 Chương 51: Em muốn nằm viện
52 Chương 52: Giúp em cởi quần
53 Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54 Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55 Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56 Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57 Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58 Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59 Chương 59
60 Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61 Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62 Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63 Chương 63: Một mình về nhà
64 Chương 64: Một mình
65 Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66 Chương 66: Đừng để em thất vọng
67 Chương 67
68 Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69 Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70 Chương 70: Gặp ác mộng
71 Chương 71: Tức giận
72 Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73 Chương 73
74 Chương 74: Chán ghét
75 Chương 75: Quyền lực
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83-84
84 Chương 85
85 Chương 86
86 Chương 87
87 Chương 88
88 Chương 89
89 Chương 90
90 Chương 91
91 Chương 92
92 Chương 93
93 Chương 94
94 Chương 95
95 Chương 96
96 Chương 97
97 Chương 98
98 Chương 99
99 Chương 100
100 Chương 101
101 Chương 102
102 Chương 103
103 Chương 104
104 Chương 105
105 Chương 106
106 Chương 107
107 Chương 108
108 Chương 109
109 Chương 110
110 Chương 111
111 Chương 112
112 Chương 113
113 Chương 114
114 Chương 115
115 Chương 116
116 Chương 117
117 Chương 118
118 Chương 119
119 Chương 120
120 Chương 121
121 Chương 122
122 Chương 123
123 Chương 124
124 Chương 125
125 Chương 126
126 Chương 127
127 Chương 128
128 Chương 129
129 Chương 130
130 Chương 131
131 Chương 132
132 Chương 133
133 Chương 134
134 Chương 135
135 Chương 136
136 Chương 137
137 Chương 138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159-160
159 Chương 161
160 Chương 162
161 Chương 163
162 Chương 164
163 Chương 165
164 Chương 166
165 Chương 167
166 Chương 168
167 Chương 169
168 Chương 170
Chapter

Updated 168 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Quên mang tiền
3
Chương 3: Bạch Tiểu Thỏ phát điên
4
Chương 4: Giản Chính Dương vô lại
5
Chương 5: Bộc lộ bản tính
6
Chương 6: Bắt đầu theo đuổi
7
Chương 7: Tiểu Thỏ tức giận
8
Chương 8
9
Chương 9: Yên lặng đi theo
10
Chương 10: Tôi không muốn đi
11
Chương 11: Giản Chính Dương nổi sói tính
12
Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày
13
Chương 13: Giản Chính Dương làm cơm, Tiểu Thỏ phải tán thưởng
14
Chương 14: Đồng nghiệp ghen tị
15
Chương 15: Tiểu Thỏ đáng yêu
16
Chương 16: Không gian giới hạn sức hấp dẫn
17
Chương 17
18
Chương 18: Giản Chính Dương bảo vệ cho Thỏ Thỏ
19
Chương 19
20
Chương 20: Mùi dấm chua không ranh giới
21
Chương 21: Bà Giản bạo lực
22
Chương 22: Lại đánh nhau
23
Chương 23: Trừ phi anh chết, nếu không sẽ không buông tay
24
Chương 24: Con trai bà có bị bệnh không?
25
Chương 25: Tiểu Thỏ bị ăn
26
Chương 26: Nên hận anh, nhưng cô lại không hận nổi
27
Chương 27: Anh muốn giữ lại kỷ niệm
28
Chương 28: Không được đi
29
Chương 29: Giản Chính Dương bá đạo
30
Chương 30: Mua thuốc
31
Chương 31: Tiểu Tình ghen tỵ
32
Chương 32: Hứa hẹn: Anh không phụ em, em sẽ không phụ anh
33
Chương 33: Không thể tùy tiện kết hôn như vậy
34
Chương 34: Nếu như yêu anh, thì đừng làm việc
35
Chương 35: Giản Chính Dương: Cứu anh
36
Chương 36: Giản Chính Dương bị thương
37
Chương 37: Thiên sứ bảo vệ
38
Chương 38: Tiểu Thỏ khó chịu
39
Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
40
Chương 40: Đừng tỏ vẻ là em gái đáng thương, bà đã già rồi
41
Chương 41: Chỗ này là của em, không được cắn
42
Chương 42: Không cần mua nhẫn đính hôn
43
Chương 43: Anh là hoa nhài, em là phân trâu
44
Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy
45
Chương 45: Tôi không đồng ý cô làm cháu dâu bên ngoại của tôi
46
Chương 46: Chỉ cần hai người chúng ta thôi được không
47
Chương 47: Tôi tưởng cô mới là người sốt ruột kết hôn
48
Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
49
Chương 49: Bà xã đau lòng vì anh sao?
50
Chương 50: Ngày mai phải ly hôn
51
Chương 51: Em muốn nằm viện
52
Chương 52: Giúp em cởi quần
53
Chương 53: Tự bê đá đập chân mình
54
Chương 54: Bà xã, em quan tâm anh sao?
55
Chương 55: Xã hội hài hòa, tất cả đều phải hài hòa
56
Chương 56: Thù hận của bà ấy liên quan gì tới anh?
57
Chương 57: Tiểu Thỏ cũng có ưu điểm
58
Chương 58: Tâm tư của mẹ Giản
59
Chương 59
60
Chương 60: Nếu đã kết hôn, sao còn không gọi mẹ
61
Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
62
Chương 62: Trở về nhà thu dọn
63
Chương 63: Một mình về nhà
64
Chương 64: Một mình
65
Chương 65: Làm chuyện xấu cẩn thận báo ứng
66
Chương 66: Đừng để em thất vọng
67
Chương 67
68
Chương 68: Đi ra ngoài và thông báo
69
Chương 69: Âm mưu của bà ngoại Giản Chính Dương.
70
Chương 70: Gặp ác mộng
71
Chương 71: Tức giận
72
Chương 72: Tiểu Thỏ ghen
73
Chương 73
74
Chương 74: Chán ghét
75
Chương 75: Quyền lực
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83-84
84
Chương 85
85
Chương 86
86
Chương 87
87
Chương 88
88
Chương 89
89
Chương 90
90
Chương 91
91
Chương 92
92
Chương 93
93
Chương 94
94
Chương 95
95
Chương 96
96
Chương 97
97
Chương 98
98
Chương 99
99
Chương 100
100
Chương 101
101
Chương 102
102
Chương 103
103
Chương 104
104
Chương 105
105
Chương 106
106
Chương 107
107
Chương 108
108
Chương 109
109
Chương 110
110
Chương 111
111
Chương 112
112
Chương 113
113
Chương 114
114
Chương 115
115
Chương 116
116
Chương 117
117
Chương 118
118
Chương 119
119
Chương 120
120
Chương 121
121
Chương 122
122
Chương 123
123
Chương 124
124
Chương 125
125
Chương 126
126
Chương 127
127
Chương 128
128
Chương 129
129
Chương 130
130
Chương 131
131
Chương 132
132
Chương 133
133
Chương 134
134
Chương 135
135
Chương 136
136
Chương 137
137
Chương 138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159-160
159
Chương 161
160
Chương 162
161
Chương 163
162
Chương 164
163
Chương 165
164
Chương 166
165
Chương 167
166
Chương 168
167
Chương 169
168
Chương 170