Chương 40: Bình hoa

Trên bầu trời, một vầng hạo nguyệt treo cao, chiếu sáng xuống mặt đất. Phía bên dưới, là một mảnh đất hoang tàn, khô nứt đen kịt. Trên mặt đất, khắp nơi đều là xương cốt,mảnh vỡ pháp bảo, đao kiếm. Từng cơn gió ớn lạnh mang theo bụi mù gào thét xung quanh. Không hề có một cỏ cây sinh vật, chỉ có hoang tàn, chết chóc, bại lụi. Một trăm vạn dặm xung quanh U Ám rừng rậm giờ đây đều biến thành bình địa, không có sự sống, chỉ còn lại từng cơn gió ớn lạnh mang theo bụi mù bay khắp nơi kèm theo xương cốt, mảnh vỡ pháp bảo,đao kiếm trải dài trên mặt đất. Khi canh giờ thứ mười hai điểm vang, trên bầu trời vầng hạo nguyệt dần chuyển sang màu đỏ tươi như máu, một kẽ nứt âm u, lạnh lẽo mà mờ ảo từ giữa không trung hiện ra. Trên mặt đất, một khối ngọc bội bình thường màu xám trắng, đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lơ lửng giữa không trung rồi bay thẳng vào trong kẽ nứt rất nhanh liền biến mất, kẽ nứt cũng từ từ đóng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn lại vầng huyết nguyệt vẫn đang tỏa sáng một màu đỏ tươi như máu.

Lâm Vũ mở mắt, xung quanh hắn đều là tro tàn. Bầu trời thì như đang bị nung đỏ trong màn đêm đen tối.Cây cối xung quanh đều vặn vẹo đầy quái dị, mặt đất đen kịt khô nứt, mang theo từng đám lửa cháy. Một cỗ khí tức nóng rực phả vào mặt Lâm Vũ, nhưng bên trong lại mang theo một cỗ giá rét, ớn lạnh.Nhìn vào đôi bàn tay mờ ảo, bán trong suốt. Lâm Vũ bắt đầu xem xét bản thân mình.

Hắn đã mất đi cơ thể, đây chỉ là linh hồn của hắn. Nhưng điều kỳ lạ là linh hồn của hắn không hề giống Lâm Vũ của kiếp trước hay kiếp này. Với mái tóc bạc trắng, hai mắt chỉ có một màu đen kịt, sâu thẳm, thâm thúy như chứa đựng thế gian vạn vật. Bờ môi mỏng, khuôn mặt sắc nét. Không thể không nói gương mặt này không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng suất khí.

Từ sau trận chiến ở U Ám rừng rậm, cơ thể hắn và hắc cẩu đều tan biến thành tro bụi. Lâm Vũ tưởng mình chết chắc, nhưng không ngờ vào thời khắc cuối cùng linh hồn của hắn cùng hắc cẩu bị kéo vào bên trong khối ngọc bội Oa Lệ Lệ tặng hắn. Tuy vậy linh hồn của hắn cùng hắc cẩu đều tàn tạ, thủng trăm ngàn lỗ. Bên trong khối ngọc bội chỉ là một không gian trắng xóa, còn lại cái gì đều không có. Cũng may, mỗi ngày khối ngọc bội này sẽ tự động hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tẩm bổ cho linh hồn hắn cùng hắc cẩu. Sau đó không hiểu tại sao khi tỉnh lại, hắn đã được đưa đến nơi đây.

Nhìn xuống mặt đất, thấy hắc cẩu vẫn đang ngủ ngon lành, Lâm Vũ hai mắt đầy trìu mến,đá cho hắc cẩu một cái mắng “Đồ cẩu ngốc vô dụng, ngươi còn ngủ? Có biết đây là đâu không hả?.”

Hắc cẩu giật mình tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn há to miệng mắng Lâm Vũ “ Đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi làm cái gì vậy hả? Biết trước thế này, ta đã không ngu ngốc đi cứu ngươi rồi”

“ Ai cần ngươi cứu hả, đồ ngốc cẩu, còn không mau nhìn xem đây là nơi nào?”

Lúc này, hắc cẩu mới dùng đôi mắt còn ngái ngủ đánh giá xung quanh, sau đó liền giật mình, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt không dám tin quay sang nhìn Lâm Vũ, tràn đầy sợ hãi nói “ Đây...đây là...đây là đâu”

Lâm Vũ che tay lên trán, hắn có xung động muốn đánh hắc cẩu một trận. “ Ta mà biết còn đi hỏi ngươi sao. Đi, chúng ta đi tìm hiểu xung quanh”

“ A...cứu mạng...”

Trước mắt Lâm Vũ là một cô gái trẻ, chính xác hơn là linh hồn một cô gái trẻ với đôi mắt cùng mái tóc đều màu bạc trắng. Cơ thể mỏng manh, yếu đuối, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Mang lại cho người nhìn cảm giác, cô gái trước mắt là một chiếc bình hoa di động, mỏng manh, yếu đuối, vô dụng chỉ được cái ngoan ngoãn, nghe lời, nói gì nghe đấy.

Còn phía sau cô gái đó, là một con hồn lang gầy trơ xương, tốc độ vô cùng chậm chạp, dù nhìn ra sao cũng chỉ là nhược kê mà thôi.

Xem đến đây, Lâm Vũ liền một mặt chính khí lẫm liệt, đầy hào khí hét lớn “ Cô nương đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng”

Nói xong, Lâm Vũ không do dự lao tới,tấn công hồn lang. Thế là một cuộc ác chiến diễn ra, ngươi tới ta đi bất phân thắng bại. Trên mặt đất, khắp nơi đều là dấu vết của một trận kịch chiến. Mãi cho đến khi hồn lang sức cùng lực kiệt, Lâm Vũ mới ra tay bẻ gãy cổ nó. Hồn lang rất nhanh liền biến mất, để lại một đám lửa nhỏ màu xanh lam. Lâm Vũ đưa tay, đám lửa rất nhanh liền chui vào cơ thể hắn. Lâm Vũ có thể cảm nhận được linh hồn mình mạnh lên một ít.

Lúc này hắc cẩu mới đi tới, tràn đầy khinh bỉ cùng mỉa mai nói “ Ngươi có thể giết nó trong một đòn, còn làm ra vẻ như vậy làm gì”

Lâm Vũ không thèm nhìn hắc cẩu, một mặt chính khí nói “ ngươi thì hiểu cái gì, nếu đơn giản quá làm sao có thể gây được ấn tượng tốt, làm sao có thể moi được càng nhiều tin tức”

Lâm Vũ sửa sang lại quần áo, một bộ anh tuấn tiêu sái đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhẹ nhàng nói “ Cô nương, cô nương có bị thương ở đâu không? Tại hạ là Lâm Vũ không biết cô nương tên gọi là gì”

Quả nhiên, cô gái trước mắt nhìn thấy như vậy, hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng Lâm Vũ, hai tay nắm chặt ấp úng nói “ Công tử...ta...ta...”

Lâm Vũ tiếu dung càng đậm, hai tay vươn ra, trong lòng cười hắc hắc.

“Công chúa, người không sao chứ”

Trên đầu Lâm Vũ một kẽ nứt từ giữa không trung hiện ra, bên trong vang lên giọng nói tràn đầy uy lực khiến đầu Lâm Vũ choáng váng, “Rầm”

Từ kẽ nứt đi ra một vị lão giả, ăn mặc gọn gàng như một vị quản gia, hai mắt đầy tinh thần, cả người hiện lên một cỗ khí thế cao quý. Lão giả mỉn cười hiền lành nói “ xin công chúa thứ tội, là ta tới chậm trễ khiến công chúa lo lắng”

Cô gái trẻ trên mặt mang theo bối rối, không nói lên lời, tay chân luống cuống chỉ loạn xạ xuống mặt đất. Lão giả cúi đầu, dưới chân hắn là một vị công tử mái tóc bạc trắng đang nằm ùp mặt xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Sau nhiều ngày ở Hoàng Kinh. Long Ngạo Thiên đã biết được một tin tức chấn động, hóa ra Lâm Vũ đã chết. Tuy tình tiết có không đúng với cốt truyện, nhưng Long Ngạo Thiên không hề lo lắng, Lâm Vũ chỉ là một con tiểu quái có cũng được không có cũng chẳng sao. Bây giờ, mục tiêu của hắn còn lớn hơn nhiều. Mục tiêu của hắn nhắm tới, chính là Phàm Nhân Vực. Không sai, cơ duyên to lớn đang đợi hắn. Sau khi bị Lâm Vũ nhục nhã. Hắn bước lên trên con đường báo thù từng bườc bộc lộ tài năng của bản thân, khiến cho Lâm Vũ sợ hãi, ăn ngủ không yên tìm cách tiêu diệt hắn. Trong một lần, Lâm Vũ đã điều động ám sát đường, cử Ma Ảnh đi giết hắn. Sau trăm cay nghìn đắng, cuối cùng hắn rơi xuống Phàm Nhân Vực và được Oa Lệ Lệ cứu giúp. Nhìn bề ngoài Oa Lệ Lệ chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng thực chất Oa Lệ Lệ chính là người cai quản Đại Vận thế giới, cũng là người mạnh nhất thế giới này. Nhờ vào vầng hào quang nhân vật chính, lại thêm thể chất bá vương, ngộ tính vô song, thiên phú trác tuyệt, khí chất bất phàm, đẹp trai vô đối đã khiến cho Oa Lệ Lệ vừa gặp đã yêu hắn. Chủ động nói ra hết bí mật của Đại Vận thế giới, năn nỉ hắn lấy đi vô thượng cơ duyên cứu lấy thế giới đang lâm vào diệt vong. Dù không muốn, nhưng hắn đành phải thở dài lấy đi cơ duyên để cho Oa Lệ Lệ vui lòng. Vừa bước ra khỏi Hoàng Kinh không bao xa. Long Ngạo Thiên đã nhìn thấy Bá Vô Thiên đang chặn đường hắn. Nhìn thấy Bá Vô Thiên, Long Ngạo Thiên liền không kiên nhẫn nói

“ Ta cho ngươi ba giây để biến mất không đừng trách ta độc ác”

Bá Vô Thiên không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Long Ngạo Thiên không nói nhảm linh lực bộc phát, như có chân long bay quanh người. Lao đến, một quyền nhanh như chớp đánh vào mặt Bá Vô Thiên “ Bốp”

Long Ngạo Thiên một mặt sưng tím, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay trước lúc nắm đấm của hắn đến mặt Bá Vô Thiên, Bá Vô Thiên đã ra tay một quyền còn nhanh hơn cả hắn, đấm lên mặt hắn. Long Ngao Thiên lúc đầu tưởng mình sơ suất, nhưng về sau hắn mới biết được Bá Vô Thiên mạnh hơn hắn rất nhiều. Tuy cả hai đều là thông kinh cảnh, nhưng Bá Vô Thiên không chỉ công pháp võ kỹ nhiều vô số, mà kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú. Cứ tình hình này, hắn rất nhanh sẽ bị Bá Vô Thiên giết chết. “Bốp” một cú đấm trời giáng lại đánh vào mặt Long Ngạo Thiên, khiến đầu óc hắn choáng váng. Bá Vô Thiên không hề cho hắn nghỉ ngơi, vô số quyền cước đánh lên người hắn. Long Ngạo Thiên gục xuống mặt đất. Miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Bá Vô Thiên vẫn một gương mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên, cả cơ thể hắn được bao bọc trong nàn khói đen dầy đặc, đưa tay phải ra. Rất nhanh nàn khói hội tụ thành một thanh kiếm đen tuyền chém bay đầu Long Ngạo Thiên.

Chapter
1 Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2 Chương 2: Kế hoạch
3 Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4 Chương 4: Đáng sợ nhất
5 Chương 5: Vua một nước
6 Chương 6: Vua sát thủ
7 Chương 7: Tiếng sét ái tình
8 Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9 Chương 9: Biến Cố
10 Chương 10: Tình Sầu
11 Chương 11: Hồi ức và bi thương
12 Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13 Chương 13: Một đoạn lịch sử
14 Chương 14: Cạm bẫy
15 Chương 15: Rời Đi
16 Chương 16: Thế gian hiểm ác
17 Chương 17: Người cai quản
18 Chương 18: Hàn gia
19 Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20 Chương 20: Gió đông
21 Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22 Chương 22: Đẹp thứ hai
23 Chương 23: Diệt Hàn gia
24 Chương 24: Bí Cảnh
25 Chương 25: Không đơn giản
26 Chương 26: Tên xui xẻo
27 Chương 27: Che mờ mắt
28 Chương 28: Có duyên
29 Chương 29: Ảnh thần
30 Chương 30: Kế trong kế
31 Chương 31: Bẫy trong bẫy
32 Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33 Chương 33: Hắc thạch
34 Chương 34: Y Độc Ma
35 Chương 35: Tiểu quái
36 Chương 36: Hồn kinh
37 Chương 37: Không ăn được
38 Chương 38: Một giây
39 Chương 39: Bá Vô Thiên
40 Chương 40: Bình hoa
41 Chương 41: Ma đạo tổ sư
42 Chương 42: Giông tố nổi lên
43 Chương 43: Bước cuối cùng
44 Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45 Chương 45: Huynh yên tâm
46 Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47 Chương 47: Kế hoạch B
48 Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49 Chương 49: Kéo dài thời gian
50 Chương 50: Kẻ như ta
51 Chương 51: Một tia sét
52 Chương 52: Không xứng đáng
53 Chương 53: Yến tiệc
54 Chương 54: Bỏ cuộc
55 Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56 Chương 56: Vả mặt
57 Chương 57: Một điều ước
58 Chương 58: May mắn
59 Chương 59: Dân đen
60 Chương 60: Ta thật ngốc
61 Chương 61: Vô giá
62 Chương 62: Đừng mà
63 Chương 63: Không cao
64 Chương 64: Thần Ảnh
65 Chương 65: Hi vọng
66 Chương 66: Là ai
67 Chương 67: Đại hội tranh bá
68 Chương 68: Lịch sử
69 Chương 69: Cao thượng
70 Chương 70: Đánh ta đi
71 Chương 71: Sợ hãi
72 Chương 72: Thuốc
73 Chương 73: Mộng Mộng
74 Chương 74: Quy tắc
75 Chương 75: Không thể nhịn
76 Chương 76: Ta sợ
77 Chương 77: Có trách
78 Chương 78: Không bao giờ
79 Chương 79: Chinh phục
80 Chương 80: Thua
81 Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82 Chương 82: Buông tay
83 Chương 83: Thượng Kỷ
84 Chương 84: Kẻ trộm
85 Chương 85: Trư vương đại đế
86 Chương 86: Trang bức
87 Chương 87: Không thể tha thứ
88 Chương 88: Nghi ngờ
89 Chương 89: Giai Di
90 Chương 90: Bóng lưng
91 Chương 91: Cường giả chân chính
92 Chương 92: Ba người
93 Chương 93: Đến đi
94 Chương 94: Hối hận
95 Chương 95: Là ta
96 Chương 96: Truy nã
97 Chương 97: Sao có thể
98 Chương 98: Nuốt trôi
99 Chương 99: Buộc mình
100 Chương 100: Mở khóa
101 Chương 101: Sát nhân
102 Chương 102: Kỳ tích
103 Chương 103: Phần thưởng
104 Chương 104: Thiên Thiên
105 Chương 105: Một chút ngoại truyện
106 Chương 106: Quản gia
107 Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108 Chương 108: Trái ngược
109 Chương 109
110 Chương 110: Sâu kiến
111 Chương 111: Từ chối
112 Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113 Chương 113: Phản diện
114 Chương 114: Xứng đôi
115 Chương 115: Cùng ta
116 Chương 116: So tài
117 Chương 117: Rời đi
118 Chương 118: Thành hôn
119 Chương 119: Hiểu ra
120 Chương 120: Thực sự
121 Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122 Chương 122: Mười năm
123 Chương 123: Kẻ phía sau
124 Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125 Chương 125: Tin tưởng
126 Chương 126: Con nai
127 Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128 Chương 128: Sói và cáo
129 Chương 129: Túi mười hai gang
130 Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131 Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132 Chương 132: Đám người
133 Chương 133: Cạm bẫy
134 Chương 134: Hợp lí
135 Chương 135: Đợi đó
136 Chương 136: Quán ăn
137 Chương 137: Viên đá
138 Chương 138: Hắc Long Bang
139 Chương 139: Lão quái vật
140 Chương 140: Lão quái vật
141 Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142 Chương 142: Mưa
143 Chương 143: Ghen ghét
144 Chương 144: Hắc Long Tông
145 Chương 145: Đáng cho
146 Chương 146: Thật tốt
147 Chương 147: Vạn Sầu
148 Chương 148: Hắc hoá
149 Chương 149: Mộ huyệt
150 Chương 150: Con đường
151 Chương 151: Chuyến đi
152 Chương 152: Chữa thương đan
153 Chương 153: 97 người
154 Chương 154: 73 người
155 Chương 155: Thôn làng
156 Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157 Chương 157: Trốn tìm
158 Chương 158: Trả lời
159 Chương 159: Mộng cảnh
160 Chương 160: Ngục giam
161 Chương 161: Quyết đấu
162 Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163 Chương 163: Tính toán
164 Chương 164: Vì sao
165 Chương 165: Ngoại truyện
166 Chương 166: Lâm Vũ
167 Chương 167: Tin đồn
168 Chương 168: Lựa chọn
169 Chương 169: Thí nghiệm
170 Chương 170: Sắc lang
171 Chương 171: Ma nữ
172 Chương 172: Phản chiếu
173 Chương 173: Vô tình
174 Chương 174: Tội lỗi
175 Chương 175: Mộng Bức
176 Chương 176: Vì bản thân
177 Chương 177: Đi cùng
178 Chương 178: Bỏ chạy
179 Chương 179: Thiên hành lệnh
180 Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181 Chương 181: Không cười
182 Chương 182: Bàn rượu thịt
183 Chương 183: Một mình
184 Chương 184: Thế giới mới
185 Chương 185: Mỉn cười
186 Chương 186: Thảm hại
187 Chương 187: Tạm biệt
188 Chương 188: Điên cuồng
189 Chương 189: Tham lam
190 Chương 190: Đan dược
191 Chương 191: Đứng dậy
192 Chương 192: Vấn Thiên
193 Chương 193: Chân thật
194 Chương 194: Đại hiệp
195 Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196 Chương 196: Thê tử
197 Chương 197: Chén riệu
198 Chương 198: Linh thạch
199 Chương 199: Cứu người
200 Chương 200: Hạ Vân
201 Chương 201: Là ta
202 Chương 203: Ngoại Truyện
203 Chương 206: Kẻ ngốc
204 Chương 207: Anh minh
205 Chương 202: Huyết Giới
206 Chương 204: Nam sủng
207 Chương 210: Tự tin
208 Chương 209: Bắt đầu
209 Chương 208: Ván cờ
210 Chương 219: Tham vọng
211 Chương 223: Khoa học
212 Chương 224: Ngốc
213 Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214 Chương 211: Không xứng
215 Chương 217: Ám sát
216 Chương 218: Sụp đổ
217 Chương 232: Nói dối
218 Chương 238: Làng quê
219 Chương 222: Nước lọc
220 Chương 212: Huyết Quỷ
221 Chương 231: Lựa chọn
222 Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223 Chương 225: Thông Minh
224 Chương 237: Canh gà
225 Chương 234: Vì
226 Chương 229: Cách biệt
227 Chương 230: Nam Thần
228 Chương 215: Cuốn sách
229 Chương 235: Lẩu ếch
230 Chương 226: Luật lệ ngầm
231 Chương 205: Thôn nữ
232 Chương 228: Bí cảnh
233 Chương 214: Kế hoạch
234 Chương 216: Sụp đổ
235 Chương 240: Không biết
236 Chương 239: Săn bắt
237 Chương 213: Lạp Lan
238 Chương 227: Ba cái áo
239 Chương 233: Liều mạng
240 Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241 Chương 241: Hiện tại
242 Chương 242: Bài học
243 Chương 243: Hi vọng
244 Chương 244: Tuyệt vọng
245 Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246 Chương 246: Thỏa mãn
247 Chương 247: Kết thúc
248 Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249 Chương 249: Không cam tâm
250 Chương 250: Thấy
251 Chương 251: Tại sao
252 Chương 252: Trông chờ
253 Chương 253: Lâm Vũ
254 Chương 254: Hạ Vô Đạo
255 Chương 255: Thật thà
256 Chương 256: Ai bẫy Ai
257 Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258 Chương 258: Đau thương
259 Chương 259: Liên minh
260 Chương 260: Đề nghị
261 Chương 261: Tin Tức
262 Chương 262: Trong sáng
263 Chương 263: Thú triều
264 Chương 264: Buông tay
265 Chương 265: Tên ngốc
266 Chương 266: Mưa
Chapter

Updated 266 Episodes

1
Chương 1: Cẩu Hệ Thống
2
Chương 2: Kế hoạch
3
Chương 3: Hiện thực tàn khốc.
4
Chương 4: Đáng sợ nhất
5
Chương 5: Vua một nước
6
Chương 6: Vua sát thủ
7
Chương 7: Tiếng sét ái tình
8
Chương 8: Nguy cơ tiềm ẩn
9
Chương 9: Biến Cố
10
Chương 10: Tình Sầu
11
Chương 11: Hồi ức và bi thương
12
Chương 12: Đồng cam cộng khổ
13
Chương 13: Một đoạn lịch sử
14
Chương 14: Cạm bẫy
15
Chương 15: Rời Đi
16
Chương 16: Thế gian hiểm ác
17
Chương 17: Người cai quản
18
Chương 18: Hàn gia
19
Chương 19: Họa thủy đông dẫn
20
Chương 20: Gió đông
21
Chương 21: Tức nước thì vỡ bờ
22
Chương 22: Đẹp thứ hai
23
Chương 23: Diệt Hàn gia
24
Chương 24: Bí Cảnh
25
Chương 25: Không đơn giản
26
Chương 26: Tên xui xẻo
27
Chương 27: Che mờ mắt
28
Chương 28: Có duyên
29
Chương 29: Ảnh thần
30
Chương 30: Kế trong kế
31
Chương 31: Bẫy trong bẫy
32
Chương 32: Trẻ nhỏ thật dễ lừa
33
Chương 33: Hắc thạch
34
Chương 34: Y Độc Ma
35
Chương 35: Tiểu quái
36
Chương 36: Hồn kinh
37
Chương 37: Không ăn được
38
Chương 38: Một giây
39
Chương 39: Bá Vô Thiên
40
Chương 40: Bình hoa
41
Chương 41: Ma đạo tổ sư
42
Chương 42: Giông tố nổi lên
43
Chương 43: Bước cuối cùng
44
Chương 44: Nhất tiễn hạ song điêu
45
Chương 45: Huynh yên tâm
46
Chương 46: Dưa hấu ngon hơn
47
Chương 47: Kế hoạch B
48
Chương 48: Lưới trời tuy thưa mà khó lọt
49
Chương 49: Kéo dài thời gian
50
Chương 50: Kẻ như ta
51
Chương 51: Một tia sét
52
Chương 52: Không xứng đáng
53
Chương 53: Yến tiệc
54
Chương 54: Bỏ cuộc
55
Chương 55: Người chiến thắng cuối cùng
56
Chương 56: Vả mặt
57
Chương 57: Một điều ước
58
Chương 58: May mắn
59
Chương 59: Dân đen
60
Chương 60: Ta thật ngốc
61
Chương 61: Vô giá
62
Chương 62: Đừng mà
63
Chương 63: Không cao
64
Chương 64: Thần Ảnh
65
Chương 65: Hi vọng
66
Chương 66: Là ai
67
Chương 67: Đại hội tranh bá
68
Chương 68: Lịch sử
69
Chương 69: Cao thượng
70
Chương 70: Đánh ta đi
71
Chương 71: Sợ hãi
72
Chương 72: Thuốc
73
Chương 73: Mộng Mộng
74
Chương 74: Quy tắc
75
Chương 75: Không thể nhịn
76
Chương 76: Ta sợ
77
Chương 77: Có trách
78
Chương 78: Không bao giờ
79
Chương 79: Chinh phục
80
Chương 80: Thua
81
Chương 81: Người chiến thắng cuối cùng
82
Chương 82: Buông tay
83
Chương 83: Thượng Kỷ
84
Chương 84: Kẻ trộm
85
Chương 85: Trư vương đại đế
86
Chương 86: Trang bức
87
Chương 87: Không thể tha thứ
88
Chương 88: Nghi ngờ
89
Chương 89: Giai Di
90
Chương 90: Bóng lưng
91
Chương 91: Cường giả chân chính
92
Chương 92: Ba người
93
Chương 93: Đến đi
94
Chương 94: Hối hận
95
Chương 95: Là ta
96
Chương 96: Truy nã
97
Chương 97: Sao có thể
98
Chương 98: Nuốt trôi
99
Chương 99: Buộc mình
100
Chương 100: Mở khóa
101
Chương 101: Sát nhân
102
Chương 102: Kỳ tích
103
Chương 103: Phần thưởng
104
Chương 104: Thiên Thiên
105
Chương 105: Một chút ngoại truyện
106
Chương 106: Quản gia
107
Chương 107: Nguyệt Nguyệt
108
Chương 108: Trái ngược
109
Chương 109
110
Chương 110: Sâu kiến
111
Chương 111: Từ chối
112
Chương 112: Nụ cười thiên sứ
113
Chương 113: Phản diện
114
Chương 114: Xứng đôi
115
Chương 115: Cùng ta
116
Chương 116: So tài
117
Chương 117: Rời đi
118
Chương 118: Thành hôn
119
Chương 119: Hiểu ra
120
Chương 120: Thực sự
121
Chương 121: Hoàng kim thánh vương long
122
Chương 122: Mười năm
123
Chương 123: Kẻ phía sau
124
Chương 124: Thợ săn tiền thưởng
125
Chương 125: Tin tưởng
126
Chương 126: Con nai
127
Chương 127: Anh hùng cứu mỹ nhân
128
Chương 128: Sói và cáo
129
Chương 129: Túi mười hai gang
130
Chương 130: Đồng xuĐồng xu
131
Chương 131: Thiên Lang, Hồ Nguyệt
132
Chương 132: Đám người
133
Chương 133: Cạm bẫy
134
Chương 134: Hợp lí
135
Chương 135: Đợi đó
136
Chương 136: Quán ăn
137
Chương 137: Viên đá
138
Chương 138: Hắc Long Bang
139
Chương 139: Lão quái vật
140
Chương 140: Lão quái vật
141
Chương 141: Vạn Bảo Nhi
142
Chương 142: Mưa
143
Chương 143: Ghen ghét
144
Chương 144: Hắc Long Tông
145
Chương 145: Đáng cho
146
Chương 146: Thật tốt
147
Chương 147: Vạn Sầu
148
Chương 148: Hắc hoá
149
Chương 149: Mộ huyệt
150
Chương 150: Con đường
151
Chương 151: Chuyến đi
152
Chương 152: Chữa thương đan
153
Chương 153: 97 người
154
Chương 154: 73 người
155
Chương 155: Thôn làng
156
Chương 156: Vòng lặp vô hạn
157
Chương 157: Trốn tìm
158
Chương 158: Trả lời
159
Chương 159: Mộng cảnh
160
Chương 160: Ngục giam
161
Chương 161: Quyết đấu
162
Chương 162: Vạn Ác Ma Kinh
163
Chương 163: Tính toán
164
Chương 164: Vì sao
165
Chương 165: Ngoại truyện
166
Chương 166: Lâm Vũ
167
Chương 167: Tin đồn
168
Chương 168: Lựa chọn
169
Chương 169: Thí nghiệm
170
Chương 170: Sắc lang
171
Chương 171: Ma nữ
172
Chương 172: Phản chiếu
173
Chương 173: Vô tình
174
Chương 174: Tội lỗi
175
Chương 175: Mộng Bức
176
Chương 176: Vì bản thân
177
Chương 177: Đi cùng
178
Chương 178: Bỏ chạy
179
Chương 179: Thiên hành lệnh
180
Chương 180: Ngoại truyện số đặc biệt
181
Chương 181: Không cười
182
Chương 182: Bàn rượu thịt
183
Chương 183: Một mình
184
Chương 184: Thế giới mới
185
Chương 185: Mỉn cười
186
Chương 186: Thảm hại
187
Chương 187: Tạm biệt
188
Chương 188: Điên cuồng
189
Chương 189: Tham lam
190
Chương 190: Đan dược
191
Chương 191: Đứng dậy
192
Chương 192: Vấn Thiên
193
Chương 193: Chân thật
194
Chương 194: Đại hiệp
195
Chương 195: Ngoại truyện mùng 10/3 âm lịch
196
Chương 196: Thê tử
197
Chương 197: Chén riệu
198
Chương 198: Linh thạch
199
Chương 199: Cứu người
200
Chương 200: Hạ Vân
201
Chương 201: Là ta
202
Chương 203: Ngoại Truyện
203
Chương 206: Kẻ ngốc
204
Chương 207: Anh minh
205
Chương 202: Huyết Giới
206
Chương 204: Nam sủng
207
Chương 210: Tự tin
208
Chương 209: Bắt đầu
209
Chương 208: Ván cờ
210
Chương 219: Tham vọng
211
Chương 223: Khoa học
212
Chương 224: Ngốc
213
Chương 220: Hắc Lâm Vũ.
214
Chương 211: Không xứng
215
Chương 217: Ám sát
216
Chương 218: Sụp đổ
217
Chương 232: Nói dối
218
Chương 238: Làng quê
219
Chương 222: Nước lọc
220
Chương 212: Huyết Quỷ
221
Chương 231: Lựa chọn
222
Chương 236: Nhất Khuynh Thành
223
Chương 225: Thông Minh
224
Chương 237: Canh gà
225
Chương 234: Vì
226
Chương 229: Cách biệt
227
Chương 230: Nam Thần
228
Chương 215: Cuốn sách
229
Chương 235: Lẩu ếch
230
Chương 226: Luật lệ ngầm
231
Chương 205: Thôn nữ
232
Chương 228: Bí cảnh
233
Chương 214: Kế hoạch
234
Chương 216: Sụp đổ
235
Chương 240: Không biết
236
Chương 239: Săn bắt
237
Chương 213: Lạp Lan
238
Chương 227: Ba cái áo
239
Chương 233: Liều mạng
240
Chương 221: Huyết Ma Đỉnh
241
Chương 241: Hiện tại
242
Chương 242: Bài học
243
Chương 243: Hi vọng
244
Chương 244: Tuyệt vọng
245
Chương 245: Huyết Ma Ngạc
246
Chương 246: Thỏa mãn
247
Chương 247: Kết thúc
248
Chương 248: Kinh Dị (cực dark)
249
Chương 249: Không cam tâm
250
Chương 250: Thấy
251
Chương 251: Tại sao
252
Chương 252: Trông chờ
253
Chương 253: Lâm Vũ
254
Chương 254: Hạ Vô Đạo
255
Chương 255: Thật thà
256
Chương 256: Ai bẫy Ai
257
Chương 257: Ai trúng bẫy Ai
258
Chương 258: Đau thương
259
Chương 259: Liên minh
260
Chương 260: Đề nghị
261
Chương 261: Tin Tức
262
Chương 262: Trong sáng
263
Chương 263: Thú triều
264
Chương 264: Buông tay
265
Chương 265: Tên ngốc
266
Chương 266: Mưa