Chương 40: Bị thương và Tìm kiếm

Yến Tư Thành lần theo dấu vết bụi cây bị nghiền, tìm đến một hòn đá lớn.

Anh cầm đèn pin chiếu xung quanh, phát hiện vốn chỉ có một lối đi lớn nhưng lại được phân thành hai ngả, chắc hai người họ va phải hòn đá này ở đây nên té xuống theo hai hướng.

Lý Viện Viện ở hướng nào?

Yến Tư Thành nhìn trái nhìn phải.

Nếu là Lý Viện Viện trước đây có lẽ anh còn phân biệt được, vì Lý Viện Viện ốm yếu, dấu vết đè lên cây cỏ sẽ không nhiều bằng con trai như Trương Nam. Nhưng hiện giờ lại không thể xác định, tuy Lý Viện Viện đã ốm hơn lúc mới tới thế giới này một chút, nhưng cơ thể vẫn còn hơi nặng, trọng lượng không kém Trương Nam là bao, nếu muốn dựa vào dấu vết cây cỏ gãy tìm ra ai nặng ai nhẹ thì đúng là chuyện quá khó.

Suy xét trước sau, Yến Tư Thành không chần chừ ở đây quá lâu, anh chọn một hướng tìm xuống.

Anh nghĩ cho dù không tìm được Lý Viện Viện, tìm được Trương Nam trước cũng tốt, lúc đó anh sẽ biết Lý Viện Viện rơi xuống hướng nào.

Nhưng lúc này Lý Viện Viện vẫn còn bị treo trên cây.

Cô nghỉ một lúc lâu rồi bắt đầu tìm cách dịch xuống dưới trước ánh mắt theo dõi của Trương Nam, nhưng vào mùa đông, tuy cây cối trên núi N đa số đều xanh tươi quanh năm, cây cỏ trong rừng cũng còn xanh mướt, nhưng cái cây treo Lý Viện Viện lại có hiện tượng chết khô, cành cây rất giòn, chỉ cần cô cử động là có thể nghe thấy tiếng cây gãy răng rắc.

Lá khô và cành con rơi xuống đập lên mặt Trương Nam. Trương Nam lo lắng nhìn lên trên: “Cẩn thận… Bên kia là chổ trống, đừng đạp lên…” Cậu ta vừa dứt lời, Lý Viện Viện vẫn luôn dùng một tay bám lấy cành cây trèo xuống bỗng trượt chân, sức tay dù sao cũng không đủ chống đỡ trọng lượng của cô, chỉ nghe Lý Viện Viện hít một hơi, cô va mạnh vào chạc cây rồi rơi xuống mặt đất đầy lá khô.

Trương Nam lập tức chạy tới: “Lý Viện Viện? Lý Viện Viện?”

“Ừ… Ở đây…” Cô trở mình ra khỏi đống lá khô, mặt mũi nhếch nhác, nhưng cũng may không bị thương nhiều. Ánh trăng chiếu lên mặt cô, không sáng lắm nhưng đủ để Trương Nam nhìn thấy biểu hiện của cô, cô đang cười, tuy đôi mày khẽ nhíu vì đau đớn nhưng cô vẫn nhoẻn miệng cười, “Thật cảm ơn thân hình đầy đặn này của tôi…”

Cô nói, vẻ mặt như rất lấy làm an ủi…

Bởi vậy cho dù cô đang trong tình trạng thảm hại, nhưng tâm trạng Trương Nam cũng bất giác nhẹ nhõm hơn: “Có bị thương ở đâu không?” Cậu ta khom người xuống dìu Lý Viện Viện lên.

“Chỉ trật khớp vai trái thôi, không bị gì khác nữa.”

Lý Viện Viện cảm thấy rất may mắn vì hiện giờ mình khỏe mạnh, không bệnh không đau, nếu đổi lại là cơ thể ốm yếu bệnh tật trước kia, vừa lăn vừa ngã kiểu này, cho dù không chết cũng khiến cô ngã bệnh.

Cô kéo tay Trương Nam để cậu ta dìu mình đứng dậy, sau đó quay đầu quan sát xung quanh: “Chúng ta rơi xuống đâu vậy?”

Trương Nam lắc đầu: “Tôi cũng không biết. khắp nơi đều là cây, lúc té xuống lẽ ra còn có cảm giác phương hướng, nhưng đi lâu quá nên tôi cũng không rõ đây là đâu nữa.”

Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi quan sát địa hình xung quanh: “Ở đây chắc là phía Đông chỗ chúng ta cắm trại.”

Trương Nam sửng sốt hỏi lại: “Cô phân biệt được phương hướng sao?”

Lý Viện Viện cười nhẹ: “Tính theo tháng rồi nhìn mặt trăng là có thể đoán được phương hướng đại khái, nếu chúng ta muốn về trại chắc phải đi bên này.” Lý Viện Viện chỉ một hướng, “Có điều vừa rồi rơi từ trên kia xuống, tôi biết chỗ đó có một vách núi, chúng ta muốn trèo lên chắc không dễ đâu. Bởi vậy phải đi đường vòng. Theo tôi thấy, đi từ hướng này là có thể vòng lên.”

Lời Lý Viện Viện khiến Trương Nam kinh ngạc rất lâu: “Lý Viện Viện… Lúc trước không biết là năng lực sinh tồn nơi hoang dã của cô… cũng mạnh quá nhỉ.”

Lý Viện Viện chưa bao giờ cho rằng năng lực sinh tồn nơi hoang dã của mình mạnh, cô chỉ biết tìm phương hướng hơn Trương Nam mà thôi, nhưng chuyện nhận biết phương hướng này ở Đại Đường ai chả biết chứ…

Xác định đường đi xong, hai người bắt đầu đi về phía trước.

Khi bắt đầu di chuyển, Lý Viện Viện mới phát hiện tư thế đi đường của Trương Nam không được ổn. Cô quan sát kĩ mới thấy chân cậu ta bị thương, máu đã thấm ướt lớp vải băng vết thương.

“Anh bị thương à?”

Trương Nam liếc nhìn chân mình: “Không sao, đi khỏi đây quan trọng hơn.”

“Tôi xem thử.” Lý Viện Viện không nghe lời Trương Nam, cô khom xuống, ngón tay chạm vào miếng vải áo Trương Nam xé ra để băng vết thương, cô nhíu mày: “Không được, vết thương của anh chưa khép miệng, hiện giờ máu vẫn còn chảy ra ngoài. Anh không thể đi được nữa, ngồi xuống nghỉ một lúc đi.”

Trương Nam nhíu mày: “Tôi không sao.”

Thật ra ngay từ lần đầu tiên hợp tác diễn kịch chung, Lý Viện Viện đã nhìn ra con người Trương Nam rất cố chấp. Bởi vậy lúc cậu ta làm đạo diễn không những nghiêm khắc với người khác mà còn nghiêm khắc với cả bản thân. Cho dù cảm sốt cũng tới phòng tập xem mọi người tập luyện, những người như vậy hình như không thể chấp nhận chuyện “vì mình mà liên lụy đến người khác”.

Lý Viện Viện im lặng một lúc rồi đổi cách nói khác: “Trước đây tôi coi ti vi có nghe mẹ dạy con là nếu đi lạc ngoài đường thì nhất định không được chạy lung tung, phải ở yên tại chỗ chờ mẹ tới, lỡ như chạy tới chỗ mẹ chưa từng đi qua thì mẹ sẽ không biết đi đâu mà tìm.”

Trương Nam ngẩn ra.

“Tôi nghĩ rồi, giờ đang là ban đêm, trước mắt tối đen không thấy đường, so với việc đi lung tung ở một nơi lạ lẫm, chi bằng ở đây chờ các bạn tới. Ít ra trên vách núi cũng có dấu vết của chúng ta lăn xuống, mọi người lần theo dấu vết đó chắc chắn có thể tìm tới được.”

Trương Nam lắc đầu: “Trên đó cao như vậy, tìm từ trên đó xuống quá nguy hiểm, họ nhất định sẽ xuống đường cái phía dưới tìm lên đây. Không ai nhìn thấy dấu vết đó đâu.”

“Tư Thành sẽ nhìn thấy.”

Mấy chữ này của Lý Viện Viện vừa nhanh vừa quả đoán, khiến Trương Nam không khỏi thất thần.

Hơn nữa vừa nói xong câu này, Lý Viện Viện bỗng nhiên cũng yên lòng, tựa như chỉ cái tên “Yến Tư Thành” thôi cũng đủ mang lại cho cô sức mạnh vượt qua khó khăn. Cô cười, không tranh luận với Trương Nam nữa mà đứng dậy, kéo cánh tay Trương Nam, đưa cậu ta tới ngồi lên một hòn đá lớn: “Chúng ta chờ ở đây đi, Tư Thành nhất định sẽ tới tìm chúng ta.”

Lý Viện Viện mượn ánh trăng xem xét vết thương trên chân Trương Nam, cô phát hiện kĩ thuật băng bó của cậu ta thật sự quá tệ. Trước đây cô bệnh nhiều nên có kinh nghiệm, tuy không nghiên cứu quá nhiều về ngoại thương, nhưng kĩ thuật băng bó vẫn hơn Trương Nam nhiều. Hơn nữa cô cũng có chút hiểu biết nhất định về huyệt đạo…

Lý Viện Viện đang suy nghĩ phải xử lí vết thương của Trương Nam thế nào, cậu ta bỗng nói: “Cô và Yến Tư Thành… rất xứng đôi.”

Lý Viện Viện không biết tại sao cậu ta lại đột nhiên nói vậy, nên chỉ cười đáp lại, sau đó dùng cánh tay còn hoạt động của mình chọc vào một huyệt đạo trên chân Trương Nam.

Toàn thân Trương Nam đờ ra, Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Có phải thấy chân tê đi không?”

Trương Nam ngơ ngác gật đầu: “Hả? Ờ.”

Lý Viện Viện nói: “Anh tự ấn vào chỗ này đi, có thể tạm thời cầm được máu.” Trương Nam nghe lời cô ấn vào chổ kia, tiếp đó thấy Lý Viện Viện dùng tay phải xé lớp vải trên chân mình ra, không ngại máu bẩn tay, cô băng lại cho cậu ta rồi dặn, “Anh kéo đầu kia đi, đúng rồi, vậy đó, để tôi cột lại, hiệu quả cầm máu sẽ khá hơn một chút.”

Cô cúi đầu xử lý vết thương trên chân giúp cậu ta, nghiêm túc đến mức không nhìn cậu ta lấy một lần.

Đến khi làm xong, Lý Viện Viện chùi máu trên tay lên lá cỏ bên cạnh: “Vết thương của anh cũng sâu lắm đó, phải nhanh chóng xử lý” Cô nhíu mày nhìn lên vách núi, “Hi vọng họ có thể tới nhanh.”

Trương Nam bỗng như phát điên mà nghĩ rằng, nếu họ tới trễ một chút… chắc cũng không sao…

“Trước đây không biết thì ra kiến thức của cô cũng rộng thật.”

Cậu ta lẩm bẩm câu này khiến thân hình Lý Viện Viện hơi khựng lại, cô quay đầu nở nụ cười nhã nhặn: “Đọc trong sách ở Thư viện đó.”

“Từ lâu đã nghe đồn cô là sinh viên giỏi. Cũng chỉ tham gia mỗi câu lạc bộ Kịch nói, bình thường ngoài lên lớp thì toàn tự học…” Cậu ta thoáng khựng lại, “Nhưng tôi lấy làm lạ là tại sao lúc trước có lần cô lại nhờ tôi dịch giúp bài luận tiếng Anh?”

Vì thật sự không tìm được ai khác chứ sao.

Lý Viện Viện vừa cười vừa quay đầu, dù sao Lý Viện Viện trước đây cũng từng thích Trương Nam, cô mượn danh nghĩa của cô ấy nói chuyện chắc cũng là một lý do tốt, vậy là cô nói: “Chắc là lúc đó trong lòng chưa yên ổn, còn hiện giờ…” Hiện giờ có Tư Thành rồi, sẽ không như vậy nữa đâu.

Cô không nói ra nửa câu sau, nhưng Trương Nam cướp lời hỏi: “Hiện giờ đã yên ổn rồi sao?”

Đây vốn chỉ là một câu bình thường không có thâm ý, nhưng phối hợp với giọng điệu và vẻ mặt củaTrương Nam lúc này, Lý Viện Viện bỗng cảm thấy mình không cười nổi.

“Trương Nam, anh…”

“Viện Viện?”

Từ xa xa trên đầu truyền xuống một giọng nói cắt ngang đối thoại của hai người.

Lý Viện Viện mừng rỡ, tất cả mọi chuyện khác đều bị vứt lại đằng sau: “Tư Thành!” Cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, cách quá xa nên ánh trăng không đủ để họ nhìn thấy nhau, nhưng giọng của đối phương vẫn truyền tới rõ ràng.

“Em ở dưới đó phải không? Có bình yên không? Có bị thương không? Anh sẽ xuống ngay, em đừng đi đâu, chờ anh.”

Anh cố gắng giữ tiếng nói bình tĩnh, nhưng giọng điệu vội vã rõ ràng cho thấy lòng anh đang như lửa đốt.

Lý Viện Viện biết Yến Tư Thành không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn gật đầu: “Em chờ anh.”

Trương Nam ngồi bên cạnh chỉ im lặng.

Yến Tư Thành quả nhiên xuống ngay, anh tung mình nhảy xuống vách núi, bám lấy cành cây phía dưới, lắc người đáp xuống vách đá gồ ghề ở giữa để mượn lực, sau đó lại nhảy lên một cành cây, tiếp đó nhảy tới nhảy lui mấy cái giữa cành cây và vách núi rồi vững vàng đáp xuống đất.

Lý Viện Viện cười gọi anh: “Tư Thành!”

Sau khi thấy một loạt động tác của Yến Tư Thành, Trương Nam kinh ngạc đến mức chút cảm xúc trong lòng hoàn toàn tan biến.

Cậu ta… là người của gánh xiếc thú à?

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2: Công chúa và Thị vệ
3 Chương 3: Đại Đường và Hiện đại
4 Chương 4: Mập và Ốm
5 Chương 5: Con hát và Công chúa
6 Chương 6: Ghen ghét và Phớt lờ
7 Chương 7: Nhã nhặn và Lạnh nhạt
8 Chương 8: Ái mộ và Nguyên do
9 Chương 9: Anh ngữ và Ưng vũ
10 Chương 10: Theo hầu và tự lập
11 Chương 11: Phu quân và Huynh trưởng
12 Chương 12: Hư cấu và Sự thật
13 Chương 13: Cực đẹp và cực xấu
14 Chương 14: Tôn quý và Bình thường
15 Chương 15: Ngu đần và Trung thành
16 Chương 16: Bảo vệ và Gây họa
17 Chương 17: Thức ăn và Giảm cân
18 Chương 18: Nhịn ăn và Vận động
19 Chương 19: Thịt mềm và Cơ bắp
20 Chương 20: Uống say và Trong sạch
21 Chương 21: Tỉ mỉ và Giả vờ
22 Chương 22: Nguy hiểm và Sợ hãi
23 Chương 23: Phục tùng và Bình đẳng
24 Chương 24: Tình và Nhà
25 Chương 25: Chung thủy và Lẳng lơ
26 Chương 26: Thời gian biểu và Ngôn ngữ mới
27 Chương 27: Tai nạn và Ứng biến
28 Chương 28: Khiêu khích và thị uy
29 Chương 29: Ghen tuông và trốn tránh
30 Chương 30: Anh em và tình nhân
31 Chương 31: Trò chuyện và uy hiếp
32 Chương 32: Bản năng sinh lý và mười năm như một
33 Chương 33: Tôn ti và thân phận
34 Chương 34: Thi cuối kỳ và tiệc chia tay
35 Chương 35: Giao thừa và hòa nhập
36 Chương 36: Ôm và hôn
37 Chương 37: Thấu hiểu và Trốn tránh
38 Chương 38: Nguyên tắc và Ăn ý
39 Chương 39: Nói thật và Mạo hiểm
40 Chương 40: Bị thương và Tìm kiếm
41 Chương 41: Giải cứu và Bày tỏ
42 Chương 42: Do dự và Tình địch
43 Chương 43: Yêu nhau và Bên nhau
44 Chương 44: Áo bơi và Tập bơi
45 Chương 45: Hoán đổi và Quay về
46 Chương 46: Ngoại truyện Lý Viện Viện
47 Chương 47: Ngoại truyện Những câu chuyện ngọt ngào
48 Chương 48: Ngoại truyện Cổ tích
49 Chương 49: Lời kết truyện
Chapter

Updated 49 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2: Công chúa và Thị vệ
3
Chương 3: Đại Đường và Hiện đại
4
Chương 4: Mập và Ốm
5
Chương 5: Con hát và Công chúa
6
Chương 6: Ghen ghét và Phớt lờ
7
Chương 7: Nhã nhặn và Lạnh nhạt
8
Chương 8: Ái mộ và Nguyên do
9
Chương 9: Anh ngữ và Ưng vũ
10
Chương 10: Theo hầu và tự lập
11
Chương 11: Phu quân và Huynh trưởng
12
Chương 12: Hư cấu và Sự thật
13
Chương 13: Cực đẹp và cực xấu
14
Chương 14: Tôn quý và Bình thường
15
Chương 15: Ngu đần và Trung thành
16
Chương 16: Bảo vệ và Gây họa
17
Chương 17: Thức ăn và Giảm cân
18
Chương 18: Nhịn ăn và Vận động
19
Chương 19: Thịt mềm và Cơ bắp
20
Chương 20: Uống say và Trong sạch
21
Chương 21: Tỉ mỉ và Giả vờ
22
Chương 22: Nguy hiểm và Sợ hãi
23
Chương 23: Phục tùng và Bình đẳng
24
Chương 24: Tình và Nhà
25
Chương 25: Chung thủy và Lẳng lơ
26
Chương 26: Thời gian biểu và Ngôn ngữ mới
27
Chương 27: Tai nạn và Ứng biến
28
Chương 28: Khiêu khích và thị uy
29
Chương 29: Ghen tuông và trốn tránh
30
Chương 30: Anh em và tình nhân
31
Chương 31: Trò chuyện và uy hiếp
32
Chương 32: Bản năng sinh lý và mười năm như một
33
Chương 33: Tôn ti và thân phận
34
Chương 34: Thi cuối kỳ và tiệc chia tay
35
Chương 35: Giao thừa và hòa nhập
36
Chương 36: Ôm và hôn
37
Chương 37: Thấu hiểu và Trốn tránh
38
Chương 38: Nguyên tắc và Ăn ý
39
Chương 39: Nói thật và Mạo hiểm
40
Chương 40: Bị thương và Tìm kiếm
41
Chương 41: Giải cứu và Bày tỏ
42
Chương 42: Do dự và Tình địch
43
Chương 43: Yêu nhau và Bên nhau
44
Chương 44: Áo bơi và Tập bơi
45
Chương 45: Hoán đổi và Quay về
46
Chương 46: Ngoại truyện Lý Viện Viện
47
Chương 47: Ngoại truyện Những câu chuyện ngọt ngào
48
Chương 48: Ngoại truyện Cổ tích
49
Chương 49: Lời kết truyện