Chương 40-2: Extra no.2 – Hoài Xuân

PLOT: Gã và chiếc kimono mặc dở, cùng với thứ xúc cảm mịt mờ lấp ló trong giấc mộng xuân.

*Hoài (nhớ) Xuân (mùa xuân/tình yêu/dục tình): Ao ước đến tình ái.

__________________________

Haitani Ran đứng ở trước gương. Gã khoác hơ trên mình một chiếc áo kimono vô cùng phức tạp, cổ áo lỏng lẻo rơi qua bả vai, thân thể tiêm gầy của gã lộ ra ngoài, thấy rõ làn da đang ửng hồng nhàn nhạt vì lạnh và hình xăm dữ tợn một nửa bên người.

Gã không biết mình ở đây từ lúc nào, và cũng chẳng biết kimono này từ đâu mà ra. Gã trợn trừng mắt nhìn chính mình trong gương, đây chính là gã, không sai.

Gió buốt chẳng biết từ đâu mà đến. Gã run lên vì lạnh, kimono cũng theo đó mà trượt xuống dưới, cả người gã lõα ɭồ giữa tiết trời mùa đông.

Gã thử mặc lại kimono nhiều lần, nhưng động tác lơ ngơ của làm kimono cứ liên tục trượt xuống. Kéo lên, lại trượt xuống, lại kéo lên, lại tiếp tục trượt xuống. Gã bực bội ném nó xuống, định cứ ở trần như vậy cho xong thì cơn lạnh lại khiến gã do dự.

Quá lạnh, gió đầu năm không chỉ lạnh mà còn độc nữa. Gã không muốn bị cảm. Nếu bị cảm thì kiểu gì Rindou cũng sẽ lại ca đến ca đi cái bài "Phải biết quý trọng thân thể" của nó thôi.

Bất đắc dĩ, gã cầm kimono lên, thử mặc vào lần nữa. Thật may mắn rằng lúc này nó không trượt xuống như trước.

Khoác xong lớp kimono, lại đến một phần khác khiến gã đau đầu. Kimono vô cùng phức tạp, gã đã khoác phần trong, đến phần ngoài, nhưng không có cách nào thắt được đai lưng. Nó giống như thử thách mà Chúa Sáng Thế ban cho gã, có lẽ nào Chúa cũng biết gã chúa ghét phải mặc mấy bộ quần áo thắt lên thắt xuống thế này.

Gã càng nóng nảy thì tay thắt càng lộn xộn. Đai lưng vừa gút xong, thì lại buông lỏng như ban đầu, thậm chí còn rơi xuống đất.

Gã dứt khoát cứ để đai lưng lỏng lẻo quấn trên người, hờn dỗi xem chính mình trong gương.

Vì không có đai lưng buộc chặt, chẳng tới vài giây, kimono lại trượt xuống.

"Cái thứ quỷ gì vậy trời!?" Gã vò đầu, nổi giận không lí do.

Ồ không, có lẽ lí do hẳn là nằm trên thứ mà gã đang "mặc".

Thôi thì đành vậy.

Gã định cứ ở trần một phen cũng chẳng sao. Đàn ông đâu thiếu gì người ở trần như gã mà vẫn ra đường đấy thôi. Nếu Rindou có càm ràm thì gã cứ giả vờ bị điếc là được.

Nhưng, lại một cơn gió khác thổi qua. Gã rùng mình, cả người bắt đầu run rẩy, da gà da vịt nổi đầy lên.

Quá lạnh! Thứ thời tiết quỷ gì thế này!?

Gã thở dài sầu não, đành thoả hiệp chỉnh lại vạt kimono rồi lần nữa thử thắt đai lưng. Nếu gã thật sự không có cách nào mặc xong, gã quyết định sẽ khoá mình dưới mấy lớp kimono này, không đi đâu hết.

Tay gã nắm lấy đai lưng, nhưng có làm thế nào nó cũng không theo khuôn cách. Gã bực bội cực kỳ, lúc kéo đai lưng thì móng tay lại vô tình xước qua bụng, để lại một vết mốc trắng, rồi vài giây sau chuyển đỏ.

Gã thật sự không bao giờ muốn dây dưa với cái đau lưng này nữa, chuẩn bị cứ thế mà từ bỏ luôn. Chỉ là lạnh thôi mà, có đống lớp kimono này đắp lên người chắc hẳn cũng sẽ giúp gã được phần nào. Nghĩ vậy, gã buông đai lưng ra, thở phào một hơi mặc cho cả người vẫn còn run vì lạnh.

Đột nhiên, ngay lúc nào, thông qua tấm gương, gã trông thấy một người xuất hiện. Người đó cầm lấy tay gã từ phía sau, rồi cẩn thận và dịu dàng dẫn đường gã chỉnh lại cổ và vạt áo. Trong lúc đó, gã cố gắng từ gương nhìn đến khuôn mặt người sau lưng, nhưng gương lại bị phản quang, gã chẳng tài nào thấy rõ đó là ai.

Gã muốn xoay đầu lại xem, nhưng thân thể lại chẳng nghe lời gã. Thật kỳ quái, gã nghĩ.

Bàn tay ấy đắp kimono lên người gã, không rõ là vô tình hay cố ý mà khẽ chạm vào làn da của gã, hết lần này đến lần khác. Lồng ngực gã rộng, vòng tay người kia lại nhỏ, gã đoán đây là của một người phụ nữ.

Vì với tay không tới nên hai cánh tay kia trông khá gắng sức. Cả người người kia áp lấy gã khiến gã cứng đờ, sau lưng còn bị hai thứ gì đó cọ xát, gã không đoán được, chúng cương cứng giống như hai hạt đào vậy, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì thấy đàn hồi và mềm mại.

Cổ họng gã bỗng hơi nóng rát, gã liếm môi, cố gắng bỏ qua xúc cảm vừa rồi. Chắc do trời trở lạnh nên thiếu nước thôi, gã tự nhủ.

Gã dang rộng hai cánh tay sang hai bên. Không có cánh tay cản trở, việc chỉnh vạt áo phía trước đã trở nên dễ dàng hơn. Khoảng cách giữa cả hai được nới ra một chút. Nhưng gã vẫn lưu luyến với xúc cảm mờ mịt từ da thịt chạm vào nhau, hoặc có lẽ là vậy.

Dưới tiết trời se lạnh, người kia như một cái lò sưởi nhỏ, vừa chạm vào liền cho gã cảm giác thích ý, hơi ấm từ người ấy vừa tách ra đã khiến gã lưu luyến, không muốn xa rời.

Gã thất thần một lúc lâu, đợi đến khi bàn tay kia, hoặc là người kia, đi đâu mất, gã mới hốt hoảng lấy lại suy nghĩ.

Gã vẫn đứng trước gương như cũ, đã mặc xong một lớp kimono trong, dưới đất vươn vãi những lớp kimono khác thuộc về cả một bộ phức tạp.

Mỗi lớp là một loại hoa văn khác nhau, đường nét được may rất tỉ mỉ. Vạt thứ nhất là một dải hoa đỏ dài và ngoằn ngòeo. Những vạt tiếp theo là những hoạ tiết khác nhau, khi thì là núi và mặt trời, khi thì là lửa đỏ, khi thì là những cành lá vàng rũ xuống. Lại quan sát kỹ, gã mới nhận ra điểm độc đáo trên bộ kimono này.

Có một đồ án hình bộ xương nằm dưới dải hoa đỏ.

Chúng rất hợp ý của gã, gu thẩm mỹ của gã như được biểu lộ triệt để trên từng tầng kimono vậy.

Gã nằm sõng soài ra đất, dùng những tấm kimono còn lại quấn lấy người để mong tìm được chút ấm áp. Kimono trắng trên người gã đã có chút lộn xộn, thậm chí đai lưng lại lỏng lẻo ra nữa, nhưng gã chẳng để tâm. Gã nhắm mắt, muốn thuyết phục bản thân đi vào giấc ngủ.

Và rồi, gã lại nhớ đến xúc cảm từ bàn tay ấy.

Ngay tức khắc, có thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào lưng gã. Gã bừng tỉnh, ngẩng đầu quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy một ai, mà gã phải đối mặt với gió lạnh lần nữa. Gã vội vàng chạy đến trước gương, chán nản khi trông thấy lớp kimono vất vả mặc xong lại một lần nữa trở về như nguyên trạng, lỏng lẻo, lụp xụp.

"Nữa hả trời?"

Gã cố gắng khoác kimono thật cẩn thận. Không dễ dàng như gã tưởng tượng. Đai lưng trong tay gã như biến thành con cá chạch vừa bắt lên bờ vậy, không những cầm không được mà nó còn chạy tán loạn khắp nơi. Gã vội vàng bắt lấy nó, nhưng nó lợi dụng lớp da trơn trượt mà chuồn khỏi tay gã.

Khoan đã, nó là cái đai lưng hay là con cá chạch?

Đầu óc gã đã bắt đầu mơ hồ, chân vô tình giẫm lên những lớp kimono khác, thế là gã trượt ngã, làn da bị xước vài đường đau nhói.

Lúc này, gã liền ý thức được, nếu không có nó, gã sẽ chẳng bao giờ có thể mặc xong bộ kimono này và phải hứng chịu đợt gió lạnh kỳ quái đến buốt xương. Gã bực bội đuổi theo nó, tình cảnh lại vô tình giống với nàng Chức Nữ lảo đảo chạy đi tìm vũ y.

Nó quá nham hiểm, khi gã nắm được phần đuôi của nó, vừa đắc ý chưa được vài giây, kết quả lại bị một mùi rượu nồng đậm từ đâu ra xộc vào khoang mũi. Gã choáng váng mơ hồ, nhưng chẳng biết vì sao vẫn cố gắng mặc xong quần áo.

Tầm mắt đã bắt đầu phân ra ba, bốn bóng chồng. Gã đâu biết cách thắt đai lưng, bây giờ bị men say quấn quanh, tay chân gã lại càng luống cuống, ngay cả quấn đai lưng qua eo gã cũng làm không được.

Làm sao bây giờ? Làm sao mới mặc xong đây? Gã vò đầu bứt tai, muốn tìm ra một giải pháp tối ưu, nhưng lại bất lực không thành.

Đai lưng lại lần nữa chảy xuống khỏi tay gã, gã liền bắt nó lại, cố gắng thắt, nhưng có cố thế nào cũng không buộc chặt được, ngược lại còn làm gã như bị xoay vòng vòng. Gã gấp đến độ khóc không ra nước mắt.

Làm sao bây giờ? Haitani Ran kiêu ngạo mà phải chấp nhận khuất phục trước cái đai lưng vướng víu này ư!? Không được! Gã sẽ bị cả Roppongi cười nhạo mất! Nhất định không được!

Lần trước thế nào? Lần trước làm sao mà gã mặc xong quần áo?

Đúng rồi, là người kia!

Ngay lúc này, có cái gì đó lạnh lẽo chạm vào lưng gã, gã run lên, cẩn thận cảm nhận thì lại phát hiện đó là độ ấm từ bàn tay quen thuộc. Gấp gáp dồn nén khiến giọng gã trở nên hốt hoảng.

"Đai lưng." Gã nói to, cứ như rằng sợ người kia sẽ không nghe thấy, "Làm ơn giúp em buộc lại đai lưng đi."

Gã không nhận ra rằng, trong vô thức, gã đã nói kính xưng với người kia. Có lẽ trong tiềm thức gã nghĩ, người kia hẳn là một người lớn hơn gã, hoặc là một người mà gã phải tôn trọng.

Gã đưa hai đầu đai lưng ra sau, người kia nhanh chóng bắt được. Trong vài khoảnh khắc, bàn tay gã chạm đến làn da của người đó, một cổ si mê lại dâng lên trong lòng gã.

Thật ấm áp, thật dịu dàng, bàn tay kia như chiếc móc câu, câu đi con cá con là gã.

"Ran, đứng thẳng, xoay người lại."

Gã nghe thấy người ấy nói. Phút chốc, gã nghĩ, sao giọng này quen thuộc quá, phải chăng gã đã nghe thấy nó ở đâu rồi không?

Nhưng gã mãi cũng chẳng tài nào nhớ ra được gì.

Gã ngoan ngoãn thẳng lưng, chầm chậm xoay người lại. Gã mang tò mò cúi xuống nhìn người kia, nhưng vô lí là gã lại không thể thấy rõ khuôn mặt ấy được. Nửa trên khuôn mặt của người kia bị giấu dưới bóng mờ, mà nửa dưới chỉ để lộ ra đôi môi màu rượu vang diễm lệ. Cơ thể người đó như lọt vào ánh sáng khúc xạ, gã nheo mắt mãi mà vẫn không thể nào nhìn rõ.

Người kia cúi đầu, cả người dựa về phía trước và giúp gã cố định đai lưng, mà từ góc độ này, gã có thể thấy chiếc cổ mảnh khảnh của người kia. Vạt kimono trước ngực gã vẫn chưa được chỉnh lại đàng hoàng, ngực và bụng đều lộ ra ngoài không khí. Người kia vừa vòng tay ra sau gã, thân thể người kia liền áp sát vào gã, không chừa một chút centimet nào.

Có cái gì đó cứ ma sát vào bụng gã, khiến gã muốn uốn éo người thoát khỏi, nhưng lại luyến tiếc, vừa thích thú lại vừa ngại ngùng. Thứ đó và thứ vừa nãy chạm vào lưng gã hình như là một. Chúng nó rất mềm mại, đàn hồi, lại chỗ có chỗ không mà cọ xát lên làn da của gã, giống như hai miếng đậu hũ tròn kèm theo hạt anh đào ở phía trên.

Nghe đến là thấy ngon miệng rồi.

"Ran, quay về phía gương đi, chị dạy em thắt đai lưng nhé?"

Nghe thế, gã liền xoay người, khẽ đáp, "Vâng." Gã không muốn lại phải đuổi theo cái đai lưng khốn nạn khi lớp kimono này lỏng xuống nữa đâu.

Lúc này, kimono đã được khoác chỉnh tề lên người gã, chỉ chờ được đai lưng cố định.

Người kia liền bắt đầu hướng dẫn gã, nắm lấy tay gã đặt trên đai lưng, hơi lạnh mơn trớn trên da và xúc cảm cọ xát quen thuộc đem đến gã một loại khoái ý không rõ tên. Gã không biết nó là gì, nhưng gã không bài xích nó, thậm chí, gã còn muốn nó nhiều hơn.

Trong khi gã miên man suy nghĩ, người kia từng bước một, tận tình dẫn đường cho gã.

"Đầu tiên phải làm thế này, sau đó là thế này, rồi lật nó qua, và..."

Bàn tay người kia thật linh hoạt, gã làm theo chỉ dẫn của người kia và thắt xong một nút thắt xinh đẹp.

Có phải gã bị ảo giác chăng? Gã thấy quang cảnh bỗng chốc trở nên mờ mờ ảo ảo, ẩn trong không khí thoáng có một hương vị kỳ quặc, làm gã say sưa không dứt. Gã nhìn mình trong gương, gò má gã ửng đỏ và đôi mắt mê ly tan rã, như bị dính thứ bùa phép tà ma.

Giờ phút này, thanh niên đang cao gầy đang cẩn thận buộc đai lưng theo chỉ dẫn của người nữ phía sau, bốn cánh tay áp sát, bàn tay người này đặt lên người kia, nếu không nhìn kỹ đến đai lưng, tư thế này tựa như người nữ đang ôm thiếu niên từ phía sau lưng vậy.

"Bước cuối cùng là buộc cho thật chặt." Người kia nói, "Kéo thật mạnh vào, Ran, dùng sức thắt nó lại."

Gã nghe lời, dùng sắc kéo chặt nút thắt lại, và hoàn thành. Gã đã mặc sau kimono một cách hoàn mỹ.

Ngay sau đó, gã như bị một lực vô hình kéo mạnh, buộc phải xoay người ra sau. Lúc này, khuôn mặt người kia lộ ra dưới ánh sáng, rõ ràng tức chút một.

Mái tóc hồng đào không thể che đậy gương mặt tinh xảo ấy nữa, đôi mắt đen lấp lánh khẽ cong thành hình trăng non, có lẽ là vì vui vẻ. Hai cánh môi tô đỏ màu rượu vang giương lên. Dung nhan quen thuộc này vốn đã khắc sâu trong tâm trí gã từ lâu, từ cái thời mà gã chỉ mới mười bốn tuổi và vừa rời khỏi trại giáo dưỡng thanh thiếu niên.

Nhưng có một điều khiến gã không kiềm nén được kinh hãi. Gã hình như thấy thân thể trần trụi của người kia, dưới ánh đèn ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng hồng, không có lấy một mảnh vải che thân, cả người dựa khắn khít với gã. Mà từ góc độ này, gã mới hoảng loạn nhận ra, thì ra thứ mềm mại và đàn hồi cọ xát với bụng gã là--

"Em làm tốt lắm!"

Người kia cười.

Haitani Ran giật mình tỉnh giấc, bật người dậy nhìn chung quanh và sửng sốt phát hiện gã vẫn đang nằm trong căn phòng của mình. Không có kimono nào ở đây, cũng không có đai lưng trơn trượt như cá chạch, vì hết thảy chỉ là một giấc mộng của gã mà thôi.

Kể cả người kia và xúc cảm mơn trớn trên làn da gã cũng thế.

Vừa mơ hồ, lại vừa mang theo một cổ say nồng mị hoặc.

Gã nằm phịch xuống giường, cánh tay che lấy hai mắt, không nhịn được mà thở dài.

Chết thật.

"Chị [____]..." Gã thì thào tối nghĩa, liếm đôi môi khô khốc vì "gió lạnh".

Đã ba giờ sáng nhưng Haitani Ran không tài nào ngủ lại được nữa.

Chapter
1 Chương 1: - Akehisa
2 Chương 2: - Sano
3 Chương 3: - Tokyo Akehisa
4 Chương 4: - Suy nghĩ của Manjirou
5 Chương 5: - Lời xin lỗi từ Shinichirou
6 Chương 6: - Cuộc gọi đến từ Karasawa Tatsumi
7 Chương 7: - Năm gã đồng bọn
8 Chương 8: - Tokyo Manji [1]
9 Chương 9: - Tokyo Manji [2]
10 Chương 10: - Dưới trướng
11 Chương 11: - Những âm mưu ngày mùa hạ
12 Chương 12: - Món quà sinh nhật cho Shinichirou
13 Chương 13: - Những cuộc đàm phán
14 Chương 14: - Anh em Haitani
15 Chương 15: - Kurokawa Izana
16 Chương 16: - Chuyện say cà phê của Haitani Ran
17 Chương 17: - Luật im lặng
18 Chương 18: - Thiên tài kiếm tiền Kokonoi Hajime
19 Chương 19: - Giao dịch chục triệu
20 Chương 20: - Inui
21 Chương 21: - Haitani Rindou và mười vạn câu hỏi vì sao
22 Chương 22: - Quà sinh nhật cho Emma
23 Chương 23: - Ước nguyện của Emma
24 Chương 24: - "Anh hai"
25 Chương 25: - Mèo nhỏ mèo lớn
26 Chương 26: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [1]
27 Chương 27: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [2]
28 Chương 27-2: Extra no.1 - Trùng phùng
29 Chương 28: - Lời mới hẹn hò
30 Chương 29: - Kimono
31 Chương 30: - Lễ hội đền Musashi
32 Chương 31: - Giao dịch với Black Organization
33 Chương 32: - Hanemiya Kazutora
34 Chương 33: - Trùng hợp
35 Chương 34: - Thân mật
36 Chương 35: - Tán tỉnh
37 Chương 36: - Kế hoạch của Michelle
38 Chương 37: - Thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến
39 Chương 38: - Điều ước năm mới
40 Chương 39: - Món quà của Chúa Sáng Thế
41 Chương 40: - Lệnh triệu tập của thủ lĩnh
42 Chương 40-2: Extra no.2 - Hoài Xuân
43 Chương 41: - Báo mộng
44 Chương 42: - Hai năm và người mẹ Philippines
45 Chương 43: - Tin dữ
46 Chương 44: - Chị của em
47 Chương 45: - Chẳng có ai thật sự kiên cường
48 Chương 46: - Gặp lại người thân quen
49 Chương 46-2: Extra no.3 - Đấu tranh
50 Chương 47: - Anh em Akashi
51 Chương 48: - Độc vãng độc lai *
52 Chương 49: - Ngột ngạt
53 Chương 50: - Màu phong lan
54 Chương 50-2: Extra no.4 - Thật Giả
55 Chương 51: - Trở về Akehisa
56 Chương 52: - Bản ngã hắc ám
57 Chương 53: - Đêm dằn vặt
58 Chương 54: - Xám xịt
59 Chương 55: - Về nhà
60 Chương 56: - Chung chăn
61 Chương 57: - "Thiên Trúc"
62 Chương 58: - Shiba Taiju
63 Chương 59: - Sắc tím dụ hoặc
64 Chương 60: - Sa ngã
65 Chương 61: - Làm bạn ngày sau
66 Chương 62: - Chân dung kẻ thống lĩnh
67 Chương 63: - Kẻ tình nghi
68 Chương 64: - Men say Giáng Sinh
69 Chương 65: - Bắt lấy sao trời
70 Chương 66: - Biến số [H2]
71 Chương 67: - Chờ phẫu thuật
72 Chương 68: - "Nó là em tao"
73 Chương 69: - "Dù bao nhiêu lần đi nữa..."
74 Chương 70: - Thông điệp từ quá khứ
75 Chương 71: - Nhà tắm công cộng
76 Chương 72: - Bàn cờ ẩn hình
77 Chương 73: - Tuyên chiến
78 Chương 74: - Điều mong muốn
79 Chương 75: - Ngụ ý của nụ hôn
80 Chương 76: - Quyết chiến diễn ra
81 Chương 77: - Ván cược với Ouya
82 Chương 78: - Huyết chiến kết thúc
83 Chương 79: - Quy luật đánh đổi
84 Chương 80: - Chuộc tội
85 Chương 81: - Chuyện chọn quà
86 Chương 82: - Cái chết trắng
87 Chương 83: - Sóng ngầm
88 Chương 84: - Thực tại trước mắt
89 Chương 85: - Những con tốt thí
90 Chương 86: - Sống còn
91 Chương 87: - Trăn trối
92 Chương 88: - Lợi dụng
93 Chương 89: - Rắc rối với Hắc Long
94 Chương 90: - Đông lạnh
95 Chương 91: - Đại nghĩa diệt thân
96 Chương 92: - Hanagaki của Kỳ tích
97 Chương 93: - Trăm tình ngổn ngang (18+)
98 Chương 94: - Thế cờ của Quân Vua
99 Chương 95: - Hoài niệm vụn vỡ
100 Chương 96: - Hối hận muộn màng
101 Chương 97: - Chuyện xưa chuyện nay
102 Chương 98: - Tranh chấp giữa các thủ lĩnh
103 Chương 99: - Tam giác Ten-Tou-Shi
104 Chương 100: Tôn nghiêm và thỏa hiệp
105 Chương 101: - "Vì em, anh không thể từ bỏ được."
106 Chương 102: - Luân lí nan giải
107 Chương 103: - Tình báo tương lai
108 Chương 104: - Mặt nạ
109 Chương 105: - Khiếm khuyết hoàn hảo
110 Chương 106: - Cặp loắt choắt nhà Sano
111 Chương 107: - Emma nguy kịch
112 Chương 108: - Tâm tư bất chính
113 Chương 109: - Phao cứu sinh
114 Chương 110: - Vực dậy
115 Chương 111: - Cam go tiền chiến
116 Chương 112: - Lộ diện
117 Chương 113: - Biến sự bắt đầu
118 Chương 114: - Bản Ngã và Vô Ngã
119 Chương 115: - Trở về từ cõi chết
120 Chương 116: - Anh hùng
121 Chương 117: - Ngã bài [1]
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: - Akehisa
2
Chương 2: - Sano
3
Chương 3: - Tokyo Akehisa
4
Chương 4: - Suy nghĩ của Manjirou
5
Chương 5: - Lời xin lỗi từ Shinichirou
6
Chương 6: - Cuộc gọi đến từ Karasawa Tatsumi
7
Chương 7: - Năm gã đồng bọn
8
Chương 8: - Tokyo Manji [1]
9
Chương 9: - Tokyo Manji [2]
10
Chương 10: - Dưới trướng
11
Chương 11: - Những âm mưu ngày mùa hạ
12
Chương 12: - Món quà sinh nhật cho Shinichirou
13
Chương 13: - Những cuộc đàm phán
14
Chương 14: - Anh em Haitani
15
Chương 15: - Kurokawa Izana
16
Chương 16: - Chuyện say cà phê của Haitani Ran
17
Chương 17: - Luật im lặng
18
Chương 18: - Thiên tài kiếm tiền Kokonoi Hajime
19
Chương 19: - Giao dịch chục triệu
20
Chương 20: - Inui
21
Chương 21: - Haitani Rindou và mười vạn câu hỏi vì sao
22
Chương 22: - Quà sinh nhật cho Emma
23
Chương 23: - Ước nguyện của Emma
24
Chương 24: - "Anh hai"
25
Chương 25: - Mèo nhỏ mèo lớn
26
Chương 26: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [1]
27
Chương 27: - Chiến dịch nhặt em rể cho Sano Shinichirou [2]
28
Chương 27-2: Extra no.1 - Trùng phùng
29
Chương 28: - Lời mới hẹn hò
30
Chương 29: - Kimono
31
Chương 30: - Lễ hội đền Musashi
32
Chương 31: - Giao dịch với Black Organization
33
Chương 32: - Hanemiya Kazutora
34
Chương 33: - Trùng hợp
35
Chương 34: - Thân mật
36
Chương 35: - Tán tỉnh
37
Chương 36: - Kế hoạch của Michelle
38
Chương 37: - Thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến
39
Chương 38: - Điều ước năm mới
40
Chương 39: - Món quà của Chúa Sáng Thế
41
Chương 40: - Lệnh triệu tập của thủ lĩnh
42
Chương 40-2: Extra no.2 - Hoài Xuân
43
Chương 41: - Báo mộng
44
Chương 42: - Hai năm và người mẹ Philippines
45
Chương 43: - Tin dữ
46
Chương 44: - Chị của em
47
Chương 45: - Chẳng có ai thật sự kiên cường
48
Chương 46: - Gặp lại người thân quen
49
Chương 46-2: Extra no.3 - Đấu tranh
50
Chương 47: - Anh em Akashi
51
Chương 48: - Độc vãng độc lai *
52
Chương 49: - Ngột ngạt
53
Chương 50: - Màu phong lan
54
Chương 50-2: Extra no.4 - Thật Giả
55
Chương 51: - Trở về Akehisa
56
Chương 52: - Bản ngã hắc ám
57
Chương 53: - Đêm dằn vặt
58
Chương 54: - Xám xịt
59
Chương 55: - Về nhà
60
Chương 56: - Chung chăn
61
Chương 57: - "Thiên Trúc"
62
Chương 58: - Shiba Taiju
63
Chương 59: - Sắc tím dụ hoặc
64
Chương 60: - Sa ngã
65
Chương 61: - Làm bạn ngày sau
66
Chương 62: - Chân dung kẻ thống lĩnh
67
Chương 63: - Kẻ tình nghi
68
Chương 64: - Men say Giáng Sinh
69
Chương 65: - Bắt lấy sao trời
70
Chương 66: - Biến số [H2]
71
Chương 67: - Chờ phẫu thuật
72
Chương 68: - "Nó là em tao"
73
Chương 69: - "Dù bao nhiêu lần đi nữa..."
74
Chương 70: - Thông điệp từ quá khứ
75
Chương 71: - Nhà tắm công cộng
76
Chương 72: - Bàn cờ ẩn hình
77
Chương 73: - Tuyên chiến
78
Chương 74: - Điều mong muốn
79
Chương 75: - Ngụ ý của nụ hôn
80
Chương 76: - Quyết chiến diễn ra
81
Chương 77: - Ván cược với Ouya
82
Chương 78: - Huyết chiến kết thúc
83
Chương 79: - Quy luật đánh đổi
84
Chương 80: - Chuộc tội
85
Chương 81: - Chuyện chọn quà
86
Chương 82: - Cái chết trắng
87
Chương 83: - Sóng ngầm
88
Chương 84: - Thực tại trước mắt
89
Chương 85: - Những con tốt thí
90
Chương 86: - Sống còn
91
Chương 87: - Trăn trối
92
Chương 88: - Lợi dụng
93
Chương 89: - Rắc rối với Hắc Long
94
Chương 90: - Đông lạnh
95
Chương 91: - Đại nghĩa diệt thân
96
Chương 92: - Hanagaki của Kỳ tích
97
Chương 93: - Trăm tình ngổn ngang (18+)
98
Chương 94: - Thế cờ của Quân Vua
99
Chương 95: - Hoài niệm vụn vỡ
100
Chương 96: - Hối hận muộn màng
101
Chương 97: - Chuyện xưa chuyện nay
102
Chương 98: - Tranh chấp giữa các thủ lĩnh
103
Chương 99: - Tam giác Ten-Tou-Shi
104
Chương 100: Tôn nghiêm và thỏa hiệp
105
Chương 101: - "Vì em, anh không thể từ bỏ được."
106
Chương 102: - Luân lí nan giải
107
Chương 103: - Tình báo tương lai
108
Chương 104: - Mặt nạ
109
Chương 105: - Khiếm khuyết hoàn hảo
110
Chương 106: - Cặp loắt choắt nhà Sano
111
Chương 107: - Emma nguy kịch
112
Chương 108: - Tâm tư bất chính
113
Chương 109: - Phao cứu sinh
114
Chương 110: - Vực dậy
115
Chương 111: - Cam go tiền chiến
116
Chương 112: - Lộ diện
117
Chương 113: - Biến sự bắt đầu
118
Chương 114: - Bản Ngã và Vô Ngã
119
Chương 115: - Trở về từ cõi chết
120
Chương 116: - Anh hùng
121
Chương 117: - Ngã bài [1]